Một đầu u linh, chính là một đầu u linh sinh ra ra trong cái thượng tầng xã hội Liên Bang, nơi mà bất cứ kẻ nào trong đó cũng khiến cho người khác phải sinh ra một sự cố kỵ, kinh sợ, lạ lẫm mà bất an, lúc này đang không ngừng lởn vỡn trong khoảng không trên đỉnh đầu của Hứa Nhạc, thỉnh thưởng lại hướng về phía sau gáy của hắn thổi ra một luồng hơi lạnh thấu xương.
Ở tận bên trong quân doanh của tiền tuyến Tây Lâm, lại có thể cảm nhận được rõ ràng từng trận gió âm phong đến từ một nơi nào đó tại Thủ Đô Tinh Quyển, tâm tình của Hứa Nhạc khó tránh khỏi có chút phẫn nộ, bất an cùng với bất mình vô cùng. Bản thân mình gia nhập chiến trường tiền tuyến, không tiếc đổ xuống bầu nhiệt huyết, thế nhưng phía sau lưng lại tràn ngập những ánh mắt cùng với tâm tư tràn ngập địch ý… Loại đãi ngộ như thế này, cái vị lão nhân gia đã ở bên bờ hồ câu cá hơn mười năm trời, cũng không thể nào lạnh nhạt bàng quan không quan tâm đến được.
Vũ nhục cái tinh thần này, hủy diệt cái thân xác này… Cái trước chính là làm một cái thử nghiệm mà thôi, thậm chí là cái thái độ mà vị công tử anh tuấn Lợi Tu Trúc kia âm thầm thể hiện ra, khiến cho Hứa Nhạc cũng có thể khẳng định được, cái thứ hai mới chính là vấn đề mấu chốt trong chuyện này.
Sau khi đích thân tiễn vị đại luật sư Hạ Hà rời khỏi quân doanh, Hứa Nhạc quay trở lại ngồi phía sau bàn làm việc, hai bàn tay đan lại đặt trên bàn, trong đầu không ngừng tính toán, đến tột cùng là nhân vật nào đứng phía sau, tham dự vào cái chuyện tình này đây?
Những lão nhân của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang? Những đại nhân vật trong giới chính trị tại Đặc Khu Thủ Đô? Bọn họ ai nấy cũng đều là người lòng dạ thâm sâu, suốt đời luôn cẩn thận giữ mình. Dưới tình huống một ngày mà còn chưa xác định được rõ ràng mối quan hệ giữa Hứa Nhạc và Phí Thành Lý Gia, bọn họ cũng sẽ giữ sự trầm mặc thêm một ngày. Nếu như luồng âm phong lạnh gáy kia, con u linh giật dây phía sau những chuyện này chính là cấp bậc nhân vật như thế, thì giờ phút này chỉ sợ xung quanh Hứa Nhạc đã là những phong ba bão táp đập mặt mà đến, như thế nào lại chỉ là một loại động thái nhỏ nhặt khiến người khác phiền chán như thế này?
Lần này xem ra, lại còn có kẻ dám có gan không nhìn đến thái độ của Quân đội Liên Bang hoặc là cả Phí Thành Lý Gia nữa, âm thầm đứng phía sau, bày mưu tính kế mà đâm sau lưng hắn một đao. Kẻ này hiển nhiên phải là đám thanh niên nào đó con cháu thế gia vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa thật sự còn có đủ năng lực để phát tiết cơn giận nhất thời của mình. Bọn họ cùng với Hứa Nhạc vốn là tồn tại thuộc về hai thế giới hoàn toàn bất đồng với nhau, cũng chẳng có liên quan gì với nhau cả, một khi va chạm nhau thì hoặc là lướt qua luôn hoặc là bùng nổ mạnh mẽ…
Lâm Đấu Hải, Nam Minh Tú, Chung Nhị Lang… trong đầu của Hứa Nhạc nhất thời hiện ra ba cái tên này.
Bởi vì một cú điện thoại của Chung phu nhân, cho nên đại luật sự Hạ Hà đã xuất hiện bên trong quân doanh. Sự xuất hiện của ông ta, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, chính là biểu hiện thái độ chính thức của Chung Gia Tây Lâm đối với Hứa Nhạc, ở phía sao còn mơ hồ ẩn chứa thanh danh của vị Thủ tịch Pháp quan của Pháp Viện Tối Cao Liên Bang vô cùng uy thế nữa. Bộ Quốc Phòng ra mặt tiến hành điều tra chuyện này, vốn dĩ là do áp lực ép xuống bọn họ quá lớn, hiện nay đã có kẻ chính thức ra mặt đem mấy cái áp lực này nhất thời gỡ bỏ xuống giúp rồi, tự nhiên bọn họ cũng sẽ không tiếp tục kiên trì điều tra nữa. Chỉ là khiến cho đám quân nhân sĩ quan của Ban Nội Vụ Bộ Quốc Phòng cảm thấy có chút căm tức mà thôi.
Ngay sau đó, Công ty Cơ khí Quả Xác, cái công ty khổng lồ thế lực vắt ngang toàn bộ xã hội Liên Bang này, liền hướng về phía đám cơ quan truyền thông trong Liên Bang gửi đến một bức thư hàm luật sư do đích thân Tổng Giám đốc tiên sinh ký tên, yêu cầu giới truyền thông phải ngay lập tức gỡ bỏ tất cả các bài đưa tin ác ý ẩn chứa ý tứ phỉ báng chế nhạo kia, hơn nữa còn phải đưa ra văn bản giải thích chính thức trên tất cả các phương tiện thông tin đại chúng.
Các phương khắp nơi hoặc âm thầm hoặc trực tiếp ra tay, đám người của giới truyền thông nghe được phong thanh lập tức co vòi lại. Một hồi phong ba trong chuyện tình lần này dần dần bình ổn lại. Thế nhưng Hứa Nhạc đang ở Lạc Nhật Châu Chủ tinh Tây Lâm lại cũng không chút lơi lỏng cảnh giác.
Lúc này hắn đang nhìn vào một cái bản đồ điện tử nằm trong đồng tử mắt phải của mình, chú ý đến hai cái quang điểm màu trắng đại biểu cho hai cái mục tiêu đang tiến càng ngày càng gần, biết sự khảo nghiệm vô cùng hung hiểm lập tức sẽ đến rồi.
Một khi còn có được Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương còn ở trong mắt mình, trên khắp cái xã hội Liên Bang này, cho dù là những sát thủ chuyên nghiệp đến mức nào đi chăng nữa, đối với Hứa Nhạc hiện tại mà nói, cũng không tính là một khảo hạch nguy hiểm chân chính nào cả.
oo
Cuộc Tổng tiến công của lần hành động quân sự Thắng Lợi lần này đã tiến nhập vào giai đoạn cuối tuần thứ hai. Trên hành tinh chính là tụ tập lực lượng quân lực cường đại nhất của Quân viễn chinh Đế Quốc, nhưng mà dưới sự theo dõi quan sát không chỗ nào không có của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương cùng với hành động công kích mạnh như gió lốc của Quân đội Liên Bang, đám người Đế Quốc không ngừng bại lui, bỏ lại vô số thi thể của các chiến sĩ Quân đội, vô cùng chật vật mà lui về phía sau, chuyển từ vùng cao nguyên bằng phẳng phía Tây sang vùng núi đá lởm chởm phía sau.
Thế tiến công của Quân đội Liên Bang chính vì thế nhất thời giảm tốc độ lại. Không biết xuất phát từ nguyên nhân lo lắng gì, vị Tổng Tư lệnh của chiến trường tiền tuyến, được xưng danh là Lão đầu hổ Tây Lâm kia, đã mạnh mẽ hạ mệnh lệnh cho các chi bộ đội lập tức giảm lại tốc độ tiến công. Chiến cuộc nhất thời tiến vào trạng thái giằng co.
oo
- Sự giằng co lần này cùng với sự giằng co trong quá khứ cũng không giống nhau, đây chỉ là giằng co mặt ngoài mà thôi. Chỉ cần Quân đội Liên Bang phát động thêm một lần công kích mãnh liệt nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể một phen đem cái địa bàn cố thủ cuối cùng của Quân viễn chinh Đế Quốc đánh bại hoàn toàn. Chỉ là hoàn cảnh lúc này rất khắc nghiệt, nếu làm như vậy thì người chết cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Dưới những luồng gió thổi lồng lộng, bên cạnh một bãi đất trống thuộc vùng cao nguyên đồi núi Bình Hà, có một cái quân doanh của Quân đội Liên Bang. Thỉnh thoảng có mấy đầu Robot màu đen men theo dọc bờ sông từ phía dưới chạy đi. Những cái kim máy móc khổng lồ nặng nề lưu lại trên bãi cát đá bờ sông những dấu chân lún sâu.
Vị Thái Tử gia Thai Gia, dùng tên giả là Viên Tử Thai, lúc này đang nhìn một cái bản đồ điện tử ngay trước mặt, hướng sang gã quân nhân ngồi bên cạnh bình thản nói:
- Hôm nay khí thế của Đỗ Thiếu Khanh trên tinh cầu đang bộc phát vô cùng thịnh. Mọi người đều cho rằng hắn mới chính là tuyệt thế danh tướng từ sau thời Quân Thần đại nhân, thế nhưng đã theo bản năng mà xem nhẹ đi vị Lão đầu hổ Tây Lâm kia. Nhất là khi nghĩ đến chuyện năm xưa Lão đầu hổ đã áp chế không cho Sư đoàn Thiết giáp được phép tiến nhập vào Tây Lâm… Nhưng mà cho đến bây giờ, vẫn không có ai cẩn thận tính toán qua về tỷ lệ tổn hại chiến báo của bọn họ cả.
- Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng cô ngạo như một cây tuyết tùng, phong cách chỉ huy cũng mãnh liệt như gió, cường ngạnh như thiết, hành động đột kích lợi hại, đương thời không có bất cứ người thứ hai nào có thể làm được. Chỉ huy một Sư đoàn, một Quân đoàn, thậm chí là cả một cái Quân khu đi chăng nữa, cũng chắc chắn là sẽ sáng rọi lóa mắt.
- Thế nhưng vấn đề ông ta mắc phải chính là, phong cách chỉ huy điên cuồng này chắc chắn sẽ mang đến những tổn hại chiến đấu cực kỳ nghiêm trọng. Hôm nay hắn chỉ có chỉ huy một Sư đoàn, Quân khu III thậm chí là cả Quân đội Liên Bang đều có thể không ngừng cuồn cuộn bổ sung nhân lực vật lực lại cho ông ta. Thế nhưng nếu như ông ta giống như Chung Tư lệnh vậy, chỉ huy một lúc mấy trăm Sư đoàn, ai có thể bổ sung nổi đây?
- Chung lão đầu hổ nhìn qua phong cách cuồng ngạo cô lãnh, thế nhưng trên thực tế chỉ huy Quân đội cũng không vội không chậm. Mỗi một bước chân dẫm xuống cũng đều cực kỳ chuẩn xác, am hiểu nhất trong việc tiêu hao lực lượng thấp nhất nhưng nhận được chiến tích lớn nhất!
- Vì muốn đợi đến lúc công tác lắp đặt thiết bị của Cục Hiến Chương hoàn toàn chấm dứt, ông ta có thể mạnh mẽ chống đỡ lại quân lệnh của Quân đội Liên Bang cùng với áp lực của đám Nghị viên đại lão, manh mẽ ở trên hai khỏa tinh cầu này nhẫn nhịn chờ đợi lâu đến như vậy. Tuy nói rằng vẫn còn có Tổng thống Mạt Bố Nhĩ mạnh mẽ ủng hộ, nhưng mà loại tính tình lãnh lệ trầm mặc như thế này vẫn như cũ có vẻ đáng sợ.
- Điều quan trọng nhất chính là, những lời nghị luận cùng với những luận đi âm mưu càng ngày càng nhiều hơn của dân chúng Liên Bang và các thế lực khác, vẫn như cũ không thể khiến ông ta nheo mắt một cái. Tây Lâm có một Sấu Hổ như thế, cũng không biết là sự may mắn hay là tai họa của Liên Bang đây.
Thai Chi Nguyên ở tiền tuyến lăn lộn cũng được một thời gian khá dài, thế nhưng thân thể bên dưới bộ quân trang cấp bậc Thiếu Tá lại vẫn như cũ có vẻ hơi chút trắng trẻo, sắc mặt vẫn như trước là một màu tái nhợt có chút yếu đuối. Xem ra bất luận là những tia xạ tuyến vũ trụ cường độ cao trên Chiến hạm Vũ trụ hay là những tia tử ngoại trên cao nguyên rộng lớn cũng không thể khiến cho hắn trở nên đen hơn một chút xíu nào.
- Nhưng mà Liên Bang hiện tại càng cần có những chiến thắng liên tục giống như là Sư đoàn Thiết giáp vậy, chứ không phải là một hồi chiến đấu giằng co không lạnh không nóng như vậy.
Những ngón tay thô lệ của Tiết Là Ấn khẽ nhẹn nhàng vuốt ve chuôi súng lạnh lẽo được buộc chỉnh tề phía bên thắt lưng của hắn, theo bản năng nói chen vào một câu. Thân là một gã Chủ quản An toàn Cao cấp của Công ty Bảo an Hắc Ưng, một trong ba công ty bảo an lớn nhất Liên Bang, nhiệm vụ của hắn chính là nửa bước không rời, lúc nào cũng phải đi theo bảo vệ sự an toàn tuyệt đối của Thai Chi Nguyên. Bất cứ thời khắc nào, một khi có dấu hiệu xuất hiện nguy hiểm, lập tức phải dùng sinh mệnh của chính mình để đổi lấy sự an toàn của Thai Chi Nguyên.
Những người mang nhiệm vụ cảm tử giống như hắn vậy, ở trong Phiến quân doanh không to không nhỏ này cũng có rất nhiều. Suốt một chi Tiểu đội Chiến đấu An toàn của Công ty Bảo an Hắc Ưng, thông qua những con đường đặc thù nào đó đã biến thành một chi Tiểu đội chính thức của Quân đội Liên Bang, bảo vệ bốn phía xung quanh người của Thai Chi Nguyên. Chỉ có thể cảm thán mà nói rằng lực ảnh hưởng của hậu sơn núi Mạc Sầu trong Liên Bang thật sự là lớn đến mức không thể nào tin nổi. Ở trên tinh cầu , Hứa Nhạc cũng đã từng chú ý qua, trong số ba công ty bảo an lớn tiến hành công tác lắp đặt thiết bị cho Cục Hiến Chương, Công ty Hắc Ưng chính là có nhân số ít nhất. Nếu giờ phút này nhìn thấy thân ảnh của bị Chủ quản đại nhân Tiết Là Ấn ở nơi này, đại khái cũng có thể hiểu được một ít nguyên nhân chân thật bên trong.
Thai Gia ngàn đời từ trước đến giờ đều chỉ có duy nhất một độc đinh, vị Thái Tử gia Thai Gia này cho dù có muốn bắt chước một công dân Liên Bang bình thường, vì Liên Bang mà ra chiến trường chiến đấu hăng hái đẫm máu, thế nhưng cũng không có cách nào nhận được kiếp sống hoàn toàn bình thường trong quân doanh thật sự. Bất luận là vị phu nhân kia tại phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu hay là Tổng thống các hạ trong tòa Dinh thự Tổng thống hay là đám đại nhân vật bên trong Nghị Viện kia, cũng không có ai có thể dám để cho sự an toàn của hắn nhận phải nửa điểm phiêu lưu nào.
Thai Chi Nguyên cũng không có trả lời câu nói của Tiết Là Ấn, khẽ nở nụ cười lạnh một cái. Ở trong cả Liên Bang này, đại khái cũng chỉ có một mình hắn, chỉ có thân phận Thiếu Tá trẻ tuổi, lại có thể dùng ngữ khí tự nhiên như vậy, đi nghị luận ưu khuyết điểm của hai ngôi sao sáng của Quân đội Liên Bang mà thôi, đó chính là cái gọi là nội tình thế gia.
- Gia nhập vào chiến trường, bên người lại đi theo đến mấy trăm gã bảo tiêu cao cấp như thế này, trên lịch sử đại khái cho đến bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện qua loại trường hợp như thế này.
Thai Chi Nguyên khẽ đưa năm tay lên môi, ho khan hai tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt chợt hiện lên một mảnh đỏ ửng, ý tức tự giễu ẩn chứa trong đó tràn ngập mười phần, nói:
- Chuyện này thật sự là vớ vẩn quá mức mà.
Tiết Là Ấn cúi đầu đứng ở sau lưng của hắn, trầm mặc không nói tiếng nào. Bất luận là Thái Tử gia có phẫn nộ cùng với không cam lòng, mắng chửi đến thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không có khả năng rời khỏi bên cạnh hắn.
Nghĩ đến quá trình nhập ngũ kỳ quái của mình, tâm tình của Thai Chi Nguyên cũng trở nên có chút cô đơn, hắn ngẩng đầu nhìn lên tờ báo điện tử trong màn hình máy tính trước mặt, nhìn thấy hình ảnh một tên gia hỏa đeo kính râm đang đứng trước cửa nhà trọ, biểu tình căm phẫn lãnh khốc, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn một chút, mỉm cười nói:
- Có đôi khi ta thật sự hâm mộ cái tên gia hỏa này, nghĩ thấy cuộc đời nhân sinh của hắn so với ta còn phấn khích hơn rất nhiều.
oo
Bên ngoài tầng khí quyển của tinh cầu, một chiếc phi thuyền Chiến hạm to lớn dưới ánh sáng vũ trụ chiếu rọi phản xạ ra quang mang kim chúc lạnh như băng cùng với màu sắc sâm u. Nơi này chính là Đại Chiến hạm của Bộ Chỉ Huy mặt trận Tổng tiến công Tây Lâm của Quân đội Liên Bang.
Bên trong một gian nhà kho trống trải trên tầng hai của chiến Chiến hạm quan trjong, thanh âm nhàn nhạt của hệ thống dịch áp di động có chút nhu thuận mê người. Thanh âm vô cùng thanh thúy của các đốt ngón tay dạng hình cầu kim loại gỡ ra, cùng với thanh âm xuy xuy của dòng khí nổ vang thành tiếng… Khoang điều khiển của một con Robot MX màu đen khổng lồ từ từ mở ra. Lý Cuồng Nhân biểu tình nghiêm túc mang theo cái hòm bảo bối từ trong đi ra. Hắn trực tiếp từ trên khoang điều khiển máy móc ở giữa thân con Robot nhảy thẳng xuống đất. Hai chân hắn dẫm lên mặt đất phát ra một tiếng vang nặng nề. Bộ quân trang gắt gao bó sát lấy thân hình tràn ngập một cỗ lực lượng cực kỳ cường hãn, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ mạnh.
Mấy cánh tay máy móc từ bên trong vách tường vươn ra, bắt đầu cùng hệ thống điều khiển của con Robot kết nối với nhau. Hơn mười gã Công Trình Sư bảo dưỡng chuyên dụng cầm bản ghi chép điện tử, rất nhanh trầm mặc tiến về phía con Robot, bắt đầu tiền hành công tác bảo dưỡng hằng ngày.
Trên hai cánh tay máy móc tráng kiện lạnh như băng của con Robot MX này hiện tại đã được sơn đầy các ngôi sao vàng.
Dựa theo luật bất thành văn bên trong quân doanh của Quân đội Liên Bang, những ngôi sao vàng đại biểu cho thành tích giết địch trên chiến trường chỉ được sơn duy nhất trên cánh tay trái của con Robot mà thôi. Nhưng mà con Robot của Lý Phong lại là trường hợp đặc biệt. Bởi vì hắn ở trên chiến trường đã đánh tan vô số đầu Robot Đế Quốc rồi, nhiều đến mức mà một cánh tay máy móc vốn không thể đủ để sơn hết lên vô số khỏa ngôi sao này.
Nhìn vô số ngôi sao vàng chóe kinh người trên hai cánh tay con Robot, đám Công Trình Sư bảo dưỡng cùng với đám quân nhân binh lính Liên Bang ở bốn phía đều theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía Lý Phong đã hướng về phía thông đạo đi đến. Bọn họ nhìn theo bóng dáng của gã Trung Tá thiếu niên vô cùng cường hãn này, trong mắt tự nhiên toát ra một tia kính sợ cùng với vẻ mặt khát khao cháy bỏng.
oo
Trên tầng cao nhất của chiến Chiến hạm.
- Ta mạnh mẽ hạ mệnh lệnh cho các chi bộ đội giảm lại tốc độ tiến hành công kích. Chuyện tình này đã khiến cho xuất hiện vô số những lời nghị luận, nhất là tại Tinh cầu S.
Gần bên cạnh một cái cửa sổ sát sàn nhà, phía sau một cái bàn dài có một cái ghế bằng loại da động vật quý hiếm vô cùng xa hoa. Nếu cái ghế dựa nào bị đám quan chức của Cục HTD nhìn thấy, khẳng định sẽ lập tức nổi điên lên một trận. Nhưng mà vị trung niên nhân, trên vai mang quân hàm Trung Tướng sáng lóe đang ngồi trên chiếc ghế dựa kia, tựa hồ như không có bất cứ cảm giác gì với chuyện đó cả. Bàn tay ông ta tùy tiện vuốt nhẹ thanh ghế vịn, trầm mặc nhìn ra ngoài cái cửa sổ, bóng dáng tựa hồ có chút cô đơn nhàn nhạt, cũng không thèm quay lại nhìn Lý Phong vừa mới từ ngoài bước vào phòng.
- Những lời nghị luận gì?
Lý Phong kính chào theo tiêu chuẩn Quân đội với vị Tướng quân kia xong, mới trầm giọng hỏi. Gã Trung Tá thiếu niên này mặc dù tính tình thô bạo hiếu chiến, thế nhưng thân là hậu nhân của thế gia quân sự, ở trên chiến trường dĩ nhiên cũng không phải là đột kích mạnh mẽ, chiến đấu điên cuồng với đối phương. Từ khi chiến cuộc diễn ra trên hai khỏa hành tinh tiền tuyến, hắn đã lập tức gia nhập lên chiếc Chiến hạm này rồi, cho nên liền có thể hiểu được sự lo lắng trong lòng của vị Tổng Tư lệnh vĩ đại kia. Huống chi hắn thân là quân nhân, tất nhiên là sẽ phục tùng quân lệnh một cách tuyệt đối.
- Bên phía Nghị Viện có rất nhiều người nói rằng ta chính là cố ý thả cho đám Quân viễn chinh Đế Quốc tồn tại, chính là muốn gia tăng tầm quan trọng của chính mình.
Vị Tướng quân trung niên trên chiếc ghế dựa khẽ mỉm cười nói, trong giọng nói cũng không có bất cứ một tia buồn giận nào cả, thập phần bình tĩnh.
- Bảo bọn chúng đi ăn cứt đi!
Lý Phong cực kỳ trực tiếp, lập tức phản bác lại.
- Có đôi khi, chính bản thân ta cũng đã cẩn thận suy nghĩ, nói không chừng ở bên trong tiền thức của ta, cũng đang có loại ý tưởng này thì sao?
Vị Tướng quân trung niên trên chiếc ghế da thú chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn lại. Vị này chính là Tổng Tư lệnh của Quân khu IV của Liên Bang, Gia chủ của Tây Lâm Chung Gia, là đại nhân vật truyền kỳ vắt ngang cả xã hội Liên Bang, một mình đơn độc đối kháng với Quân viễn chinh Đế Quốc suốt hơn mười năm trời. Thế nhưng trong giờ phút này, bộ dáng của ông ta lại có vẻ có chút mỏi mệt cùng với bộ dáng già nua không hợp với tuổi tác chút nào.
- Chung thúc, câu nói giỡn này không buồn cười chút nào cả.
Lão đầu hổ Tây Lâm họ Chung tên Sấu Hổ. Thân hình có chút gầy yếu nhìn qua cao ngất, tựa hồ như trong mỗi một khúc xương cốt cũng đều súc tích tràn ngập một loại cảm giác kiêu ngạo không kềm chế được. Đột nhiên nghe được một câu nói của gã hậu bối cường hãn, cặp lông màu pha trộn một vài sợi bạc của ông ta khẽ nhướng lên, vẻ mệt mỏi trào phúng, già nua trong giây lát đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại chính là một cỗ ngạo khí mạnh mẽ dày đặc, uy áp đến mức khiến kẻ khác tim đập chân run, giống hệt như một đầu mãnh hổ đang trong tư thế chuẩn bị vồ mồi, sát khí bức người đến cực điểm.