Trong đêm ngày hôm nay, tất cả những người có ca trực đêm đều không có cách nào xem được truyền hình trực tiếp nghi thức trao giải thưởng Tinh Vân vô cùng được trông đợi kia, tự nhiên là một loại bất hạnh, khiến cho không ít người cảm thấy vô cùng bực dọc khó chịu. Nhưng mà một vị nữ y tá trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi bên ngoài hành lang của căn phòng bệnh sang quý kia, lúc này trên mặt cũng là một mảnh biểu tình khó chịu vô cùng, nhưng mà cũng lại không có chút quan hệ nào với chuyện tình này cả. Lúc này cô nàng đang thông qua cánh cửa sổ thủy tinh của căn phòng bệnh, nhìn thấy bên trong chợt dâng lên một làn sương khói, mặt mày nhăn nhó lại một trận, tựa hồ như là đang do dự không biết có nên đẩy cửa vào bên trong ngăn cản đối phương hay không.
Bệnh viện Trung ương Lục quân là địa phương như thế nào, bản thân những vị bác sĩ cùng với y tá, hộ lý cùng với các nhân viên chăm sóc bệnh nhân các nàng cũng đều là người biết rõ ràng nhất. Những vị lão đầu nhi mặc những bộ đồng phục bệnh nhân màu lam trắng, ở trong công viên bệnh viện thong thả đi tản bộ, nhìn qua chẳng khác nào những lão bệnh nhân bình thường, thế nhưng trước đây cũng đều là những vị quân nhân sĩ quan cao cấp, thậm chí có cả Quân Đoàn trưởng đại nhân nữa, ai nấy cũng đều có công lao, chiến công hiển hách trong Quân đội Liên Bang. Người nằm trong khoa phụ sản đợi ngày sinh nở bên kia chính là con dâu của Tổng Tư lệnh khu căn cứ Tân Nguyệt… Những đại nhân vật bên trong giới chính trị cũng rất thường xuyên đến Bệnh viện Trung ương Lục quân mà chữa bệnh hoặc là để tịnh dưỡng. Ở trong cái địa phương như thế này, tùy tiện chọn lấy một nhân vật nhìn không bắt mắt nhất, cũng rất có thể là một sự tồn tại mà bản thân nàng tuyệt đối không thể nào trêu chọc nổi.
Cái gã quân nhân sĩ quan đang ngồi trong phòng bệnh hút thuốc kia, tựa hồ như là cũng không có bất cứ bối cảnh cường đại nào cả. Nhưng mà hắn đã có thể mướn một căn phòng bệnh thuộc loại đắt tiền nhất bên trong Bệnh viện Trung ương Lục quân, trường kỳ thuê chăm sóc đặc biệt suốt mấy năm trời, lại thêm mướn luôn một hơi sáu vị hộ lý cao cấp đặc biệt chăm sóc ngày đêm… Cái loại quái nhân có thực lực tài chính hùng hậu như thế này, bản thân nàng ta cũng không dám tùy tiện đắc tội được.
Vào đúng trong lúc này, một vị nữ hộ lý trẻ tuổi, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi một chút đã đi tới bên cạnh nàng ta, nhìn thấy luồng khói thuốc lá bên trong căn phòng bệnh, cặp lông mày khẽ nhăn tít lại một chút, mang theo giọng điệu không mấy thoải mái hỏi han:
- Hắn lại hút thuốc trong phòng bệnh à?
Trên màn hình của cái TV lớn treo trên tường, chính là hình ảnh của gã Thiếu Tá Lan Hiểu Long, trên người mặc một bộ quân trang vô cùng thẳng thớm, đang lấy thân phận phát ngôn nhân tin tức không chính thức của Tiểu đội , hướng về phía những quan khách bên dưới sân khấu cùng với các khán giản phía sau màn ảnh TV, đại biểu cho toàn thể các nhân viên của Tiểu đội phát biểu cảm nghĩ của mình, nói ra những câu nói tràn ngập nhiệt huyết mênh mông vĩ đại đến mức thân thể hắn cũng phải rung lên một trận, mặt mày đỏ gay…
Bạch Ngọc Lan đang ngồi bên cạnh giường bệnh lặng lẽ hút thuốc, quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía người cha già gầy yếu sắc mặt đang đờ đẫn chìm vào trong giấc ngủ say, đột nhiên đưa tay gỡ điếu thuốc lá trên môi xuống, hướng về phía mặt của người cha già trên giường bệnh mà phà vào đó một ngụm thuốc lá. Trên vẻ mặt của hắn là một nụ cười mỉm có chút quái dị, trong lòng thầm nghĩa, không biết rằng cha đang lâm vào trong hôn mê có thể nào cảm nhận được cái mùi vị cay nồng sáng khoái này hay không.
Trên người Bạch Ngọc Lan ẩn sâu bên trong bề ngoài thanh tú ôn nhu chính là một loại tính tình có chút quái dị, vô cùng thực tế, không thích thể hiện. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thèm để ý đến cái nhìn của ngoại giới cả, tự nhiên cũng không có nghĩ đến chuyện hướng về phía người cha đang bệnh nặng lâm vào hôn mê của mình phun một ngụm khói thuốc là một loại hành động có chút cổ quái cùng với bất kính, hắn chỉ đơn giản nghĩ là muốn mời cha mình cùng hút thuốc mà thôi…
Vị nữ hộ lý trẻ tuổi vừa lúc đó cũng đẩy cửa phòng bệnh bước vào, vừa lúc gặp phải một màn thế này, cặp mày liễu thanh tú nhất thời dựng thẳng lên một chút, hạ thấp thanh âm khiển trách hắn:
- Trong phòng bệnh không được hút thuốc!
Ánh mắt Bạch Ngọc Lan nhất thời lóe ra hàn khí, giống hệt như một thanh phi đao sắc bén vừa mới rời ra khỏi vỏ, sau đó quay đầu nhìn lại kẻ vừa mới lên tiếng kia. Đến khi phát hiện ra người nói chuyện lại là cô ta, nên vẻ sắc bén ẩn giấu phía sau cặp mắt thanh tú kia mới dần dần thu liễm đi.
Cô nữ hộ lý trẻ tuổi phụ trách công tác tại khu bệnh cao cấp này đã được hơn ba năm rồi. Trong khoảng thời gian gần ba năm này, hắn mãi vẫn không có hỏi qua tên tuổi của nàng ta, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không thèm nghĩ đến chuyện sẽ hỏi đến những cái này. Ở trong suy nghĩ của hắn, hắn vốn dĩ chẳng muốn cùng với những người bình thường như thế này trong xã hội tiến hành giao tiếp gì. Nhưng mà không biết có phải nguyên nhân bởi vì tâm tình của hắn tối ngày hôm nay rất tốt hay không, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, hắn đột nhiên mở miệng hỏi một câu:
- Cô em có phải là lúc nào cũng hung dữ giống như thế này hay không?
Cô nữ hộ lý trẻ tuổi ngạc nhiên đến ngây ngẩn cả người. Toàn bộ cái bệnh viện này ai ai cũng biết, cái gã nam nhân nhìn qua thanh tú ôn nhu vô cùng nhưng lại khiến cho kẻ khác cảm thấy sợ hãi này, ngoại trừ trong lúc đóng tiền viện phí cùng với thăm hỏi bệnh tình của cha mẹ ở chỗ bác sĩ ra, cũng chưa bao giờ cùng với bất luận kẻ nào khác nói chuyện cả. Cô ta trong suốt ba năm công tác tại nơi này, cho tới bây giờ cung chưa từng nghe qua thanh âm của gã nam nhân này bao giờ cả. Kết quả không ngờ hôm nay đối phương lại mở miệng chủ động bắt chuyện với mình, lại còn hỏi một câu hỏi với chủ đề nhạy cảm đến như thế nữa…
- Tôi… tôi… vì sao lại… lại hung dữ chứ?
Cô nữ hộ lý trẻ tuổi trong lúc nhất thời đột nhiên hơi có chút khẩn trương, có chút cà lăm.
Bạch Ngọc Lan khẽ cười cười một chút, cũng không có trả lời, tiếp tục công việc xem TV của chính mình.
Trên màn hình TV lúc này chính là đám đồng đội vô cùng quen thuộc của chính mình, đang mang theo vẻ mặt nhăn nhó bất an đứng ở trên sân khấu, đứng ở dưới ánh đèn chiếu rọi sáng trưng. Hứa Nhạc vẻ mặt cũng giống hệt như bình thường vậy, trầm mặc bình tĩnh không chút động dung, đang đứng ở giữa đám thuộc hạ. Chỉ là ngày hôm nay trên mặt của hắn cũng không có mang cặp kính râm nữa, cặp mắt vốn dĩ ti hí kia lúc này chợt có vẻ vô cùng sáng rọi, thành khẩn thân thiết, vô cùng dễ gần.
Lúc này ở bên trong toàn thể Liên Bang này, chắc hẳn là đang có vô số người giương mắt nhìn về phía khuôn mặt giản dị bình thường này của hắn. Bạch Ngọc Lan im lặng thầm nghĩ, có lẽ những người này hiện tại cũng giống như mình vậy, cũng có thể nhìn thấy Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi, đang đứng ngay phía sau lưng của Hứa Nhạc, cũng có thể nhìn thấy cô nàng giống hệt như lúc biểu diễn mở màn buổi lễ trao giải vậy, trên đầu cũng đội một cái mũ lụa khá lớn, gần như che khuất toàn phần đầu cùng với phân nửa dung nhan xinh xắn của cô nàng.
- Ba năm trước đây, khi lần đầu tiên tôi dắt theo cái tên gia hỏa này đến bệnh viện thăm người thân, cô em đã gào thét bắt hắn phải ngay lập tức dập tắt điếu thuốc lá…
Bạch Ngọc Lan chỉ tay về phía Hứa Nhạc đang xuất hiện trên màn hình TV, chậm rãi nói:
- Ở trong toàn bộ Liên Bang này, những người dám làm như vậy trước mặt của hắn đã ít lại càng ít, càng ngày cũng càng ít đi… Cho nên tôi mới cho rằng, bản tính trời sinh của cô em chính là một nữ nhân vô cùng hung dữ…
Cô nữ hộ lý trẻ tuổi thoáng giật mình một cái, quay đầu lại nhìn về phía màn hình TV trên tường, mang theo chút nghi hoặc cùng với tò mò, nói:
- Người này hình như tôi đã từng gặp qua, hai năm trước có mấy lần đến thăm người nhà của anh thì phải.
Bạch Ngọc Lan nghe xong câu nói đó, nhất thời trầm mặc lại, mấy ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá của hắn khẽ cứng đờ lại.
- Hắn tên là Hứa Nhạc, hiện tại chính là cấp trên trực tiếp của tôi.
Cô nữ hộ lý trẻ tuổi nhìn nhìn lại một chút hiện trường trao giải thưởng trên màn hìn TV, rốt cuộc cũng đã hiểu được cái gã nam nhân bên cạnh mình đang muốn biểu đạt ý tứ gì. Cô nàng có chút không thể tin nổi đưa tay lên bưng miệng mình lại, để tránh không cho phát ra tiếng kinh hô.
Ngay sau đó, bên trong phòng bệnh lại vang lên thêm một câu nói nhàn nhạt nữa, để cho khuôn mặt thanh lệ đang tràn ngập vẻ hưng phấn của cô ta trở nên càng thêm khiếp sợ hơn.
Bạch Ngọc Lan dùng bàn tay đang kẹp điếu thuốc lá đem mớ tóc đen lòa xòa trước trán khẽ nhấc lên một chút, nhìn chằm chằm vào cô nàng, mỉm cười hỏi:
- Cô em tên gì vậy? Có đồng ý gả cho tôi làm vợ hay không?
Một địa phương vô cùng xa xôi cách tinh cầu S vô số năm ánh sáng, sớm đã vượt ra khỏi phạm vi lãnh thổ của Liên Bang. Cái địa phương mà so với Bách Mộ Đại lại càng khó đến hơn rất nhiều lần, bị vô số khỏa hằng tinh hoàn toàn ngăn cách lại, tạo thành một điểm cuối của dãy ngân hà vô cùng xa xôi. Nơi đó thông thường bị những người bên trong Liên Bang dùng một khoảng thời gian gần bảy năm du hành vũ trụ để hình dung khoảng cách đến nơi đó, chính là Tinh vực Tả Thiên, lãnh thổ của Đế Quốc.
Trong một tòa kiến trúc cao nhất trên tinh cầu Thiên Kinh Tinh, một cái màn hình tinh thể lỏng cực lớn, chiếm cứ gần như toàn bộ một mặt tường, lúc này đang truyền phát hình ảnh của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, lúc này chính là những hình ảnh về buổi điển lễ trao giải thưởng Tinh Vân trên phương diện Văn hóa Nghệ thuật kia. Trên sân khấu lúc này đang đứng đầy những đội viên của Tiểu đội , khuôn mặt tràn đầy vẻ hưng phấn cùng với kềm chế khó coi, cùng với một vài người khác nữa.
Bên trong Liên Bang cũng không có bất luận kẻ nào có thể ngờ đến, những tín hiệu TV bên trong Liên Bang lại có thể xuyên thấu qua dãy ngân hà xa xôi như thế, xuất hiện tại bên trong Hoàng cung của Đế Quốc, lại càng không thể nào nghĩ đến được, cái vị trung niên nhân đang ngồi ở phía trước tấm bình phong hình hoa hướng dương khổng lồ trong đại sảnh kia, cư nhiên lại có thể trầm mặc như thế mà quan sát hết thảy tất cả những cảnh này.
Những luồng tín hiệu TV bình thường sau khi thông qua không gian thông đạo của hành Lang Gia Lý phóng thẳng đến Tinh vực Tả Thiên của Đế Quốc, tuy rằng có thể thành công còn tồn tại sau chuyến lữ hành vũ trụ dài dòng như thế này, nhưng mà hệ thống tín hiệu ban đầu cũng suy giảm đến mức cực kỳ nghiêm trọng. Bên phía Đế Quốc đã tiêu phí không biết bao nhiêu tâm lực, mới có khả năng đủ để thành công đem những cái số liệu tín hiệu này khôi phục lại như cũ. Sau đó đưa đến cho Quân Bộ, Cơ quan Tình báo Hoàng gia, cùng với bên trong tòa kiến trúc Hoàng cung, một tòa kiến trúc bằng kim trụ khổng lồ cao thẳng lên đến tận trời xanh như thế này.
Nhưng mà cái loại tín hiệu TV này mặc dù đã được khôi phục lại, nhưng mà vẫn như cũ không cách nào có thể hoàn toàn đầy đủ được. Bởi vì không để cho những hình ảnh loang lỗ này có thể làm ảnh hưởng đến thị lực của vị trung niên nhân vĩ đại kia, các ban ngành kỹ thuật đã cố gắng lợi dụng kỹ thuật pha chế tín hiệu, tiến hành thêm công tác bổ sung hình ảnh vào trong đó. Chính là nguyên nhân bởi vì như thế, cho nên những hình ảnh này xuất hiện trên màn hình TV lại trở nên giống như là một mớ quầng sáng nhờ nhờ, nhìn qua có chút mông lung mờ ảo, giống như là những người thuộc về một thế giới hư vô mờ mịt nào vậy, giống như không thể nào dùng tay mà chạm đến được…
Phía trước bức bình phong làm bằng bức tranh hoa hướng dương khổng lồ mà sáng tươi xinh đẹp kia, vị trung niên nhân chúa tể cao nhất trong toàn bộ Đế Quốc vẫn như cũ để lại bên mình một cung nữ bình thường phục vụ riêng cùng với bóng dáng của một vị quân nhân sĩ quan trẻ tuổi đang quỳ một chân trên mặt đất mà thôi. Cái bóng dáng này vẫn như cũ vô cùng cường hãn, mà tràn ngập một loại cảm giác áp bách khiến cho người khác cảm thấy rét lạnh.
Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc lúc này đang giương mắt nhìn chằm chằm về phía hiện trường nghi thức trao giải thưởng Tinh Vân trên màn hình tinh thể lỏng trên tường, giương mắt nhìn chằm chằm về phía Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang đang dùng một cái mũ bằng lụa trắng che giấu gần như toàn bộ mái tóc cùng với dung nhan của chính mình, đứng ở sau lưng của đám người trên sân khấu. Giương mắt nhìn chằm chằm vào cái vòng tay đang nằm trên cổ tay trái của cô ta, trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó mới đột nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tay trái của ông ta lúc này đang khoác lên trên một cái ghế dựa lớn vô cùng mềm mại, thong thả không một tiếng động gõ nhè nhẹ lên một cái mâm bằng loại kim chúc vô cùng quý báu đặt trên cái bàn cạnh bên người, phía dưới mấy đầu ngón tay chính là một tấm điều lót tay còn mang theo một ít vết máu của năm xưa…
- Mặc dù ta vẫn một mực mong muốn, thế nhưng Quân viễn chinh của chúng ta cũng không có khả năng bắt lấy vị tiểu cô nương này. Trong những năm tháng mà ta còn sống trên cõi đời này, cũng không biết còn có thể nhìn thấy cô ta xuất hiện ở ngay trước mặt ta hay không. Đương nhiên, là bất luận sống hay chết.
Vị Hoàng đế bệ hạ của Đế Quốc dùng một loại ngữ điệu vô cùng bình tĩnh nói. Nhưng mà trong lời nói lại tràn ngập một loại cảm giác trào phúng cùng với không cam lòng nào đó vô cùng mãnh liệt.
Hoài Thảo Thi đang quỳ một gối ngay phía sau bức bình phong lúc này cũng chỉ là một mảnh trầm mặc. Hắn cũng không cần phải giống như những gã thần tử, tướng quân bình thường vậy, vào thời khắc này cố tình xu nịnh sự cảm khái của Hoàng đế Bệ hạ. Lãnh thổ Liên Bang có sự chiếu rọi của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, mặc dù Phòng Nghiên Cứu của bên Quân Bộ cũng đã đạt được sự tiến triển gì đó mang tính chất đột phá, thế nhưng hắn vẫn như cũ không dám mở miệng hứa hẹn, chính mình có thể xâm nhập vào trong lãnh thổ Liên Bang, đem cô nữ tử này bắt lấy hoặc là giết chết, hơn nữa mang về đây cái dây xích tay nhìn qua vô cùng bình thường kia.
- Kế hoạch kia của các người, ta chuẩn tấu!
Gã trung niên nhân ngồi trước tấm bình phong kia bình tĩnh nói:
- Toàn thể Quân viễn chinh đã vì Đế Quốc mà hy sinh, đám người Liên Bang bên kia cuối cùng cũng phải vì chuyện đó mà phải trả một cái giá tương xứng. Tuy rằng ta cũng không bắt bọn họ phải trả lại lợi tức, nhưng mà nhất định phải khiến bọn họ đau đớn!
- Vâng, Bệ hạ!
Hoài Thảo Thi trong lòng nghĩ đến cái hạng kế hoạch kia của Cơ quan Tình báo Hoàng gia cùng với Quân Bộ liên hợp hoạch định ra, cho dù một kẻ bình thường bình tĩnh cường thế như hắn, cũng không tránh khỏi trái tim chợt nhảy lên nhanh hơn mấy phần.
Đi ra khỏi Hoàng cung, chiếc giày quân dụng dẫm mạnh lên trên hệ thống thang máy tự động di chuyển xuống khu vực Quân Bộ bên dưới lòng đất, Hoài Thảo Thi, dáng người gầy yếu thậm chí còn có vẻ hơi chút thấp bé của hắn vẫn mãi một đường trầm mặc không nói tiếng nào. Khi thông qua hệ thống kiểm tra thân phận trên cánh cửa vô cùng khắc nghiệt, trên mặt của hắn cũng không có bất cứ biểu tình nào cả. Bởi vì trong lòng hắn từ mấy ngày hôm nay, mãi vẫn luôn một mực tự hỏi một cái vấn đề nào đó. Hắn chính là đang tự hỏi mục đích thật sự mà lúc trước Hoàng đế Bệ hạ đã làm ra kia, nguyên nhân thật sự chính là cái gì.
Cái vị nữ minh tinh của Liên Bang tên gọi là Giản Thủy Nhi kia, có cái nguyên nhân gì đáng giá để cho Hoàng đế Bệ hạ đặc biệt chút ý đến đây? Cái sợi dây xích tay ở trên cổ tay của cô gái kia là có ý nghĩa gì đây? Về điểm này, Hoàng đế Bệ hạ mãi cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ đàm luận với bất cứ ai cả, mà cũng không có bất luận kẻ nào dám đi hỏi hắn cả.
Hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ Quân viễn chinh Đế Quốc liền bởi vì một cái nguyên nhân không một ai biết này, mà phải đổ máu nơi tha hương, tâm tình của Hoài Thảo Thi cũng không thể nào bình tĩnh giống như biểu hiện bề ngoài vậy.
Lúc trước hắn cũng từng tận mắt nhìn hình ảnh tiếp sóng nghi thức trao giải thưởng Tinh Vân trong tòa kiến trúc kia của Liên Bang, đối với loại nghi thức tràn ngập loại hương vị dối trá đặc biệt cùng với loại phong cách tuyên truyền chỉ có ở người Liên Bang như thế này, hắn cũng không có bất cứ hứng thú nào cả, lực chú ý toàn bộ đặt lên hết trên người của Giản Thủy Nhi.
Hắn cũng chú ý đến cái gã Trung Tá Liên Bang trẻ tuổi vừa rồi đứng ở trước người của Giản Thủy Nhi kia. Trong tin tức tình báo của Cơ quan Tình báo Hoàng gia, gã này hẳn chính là gã anh hùng chiến đấu mà Quân đội Liên Bang đang trọng điểm bồi dưỡng, cùng với cái gã địch nhân lớn nhất của Đế Quốc tại Phí Thành bên kia có rất nhiều những mối quan hệ vô cùng phức tạp… Nhưng mà Hoàng đế bệ hạ của Đế Quốc cùng với bản thân hắn, cũng không có quẳng ném quá nhiều lực chú ý đối với Hứa Nhạc, đối với những người có địa vị cao thượng như bọn họ mà nói, một người như thế thật sự là không có chút điểm đáng chú ý nào cả.
Ở sâu bên trong lòng đất, đại sảnh Quân Bộ của Đế Quốc.
- Vô cùng vinh hạnh xin hướng ngài báo cáo, thí nghiệm đối với con Robot thế hệ mới hiện tại đã hoàn toàn chấm dứt. Về điều này, cũng phi thường cảm tạ ngài đã tự mình tiến hành điều khiển thử nghiệm.
Một gã khoa học gia biểu tình hơi có chút khiêm tốn nhưng lại mang theo vẻ mặt kích động vạn phần mà báo cáo lại với Hoài Thảo Thi.
Nghe thấy một tinh tức báo cáo phi thường tốt, phi thường quan trọng như thế kia, biểu tình Hoài Thảo Thi vốn vô cùng lạnh lùng, lúc này rốt cuộc cũng lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Vị Đại thần Quân vụ của Đế Quốc, Thân Vương Bách Ô nhìn hắn, khẽ mỉm cười, nói:
- Thành công trong việc nghiên cứu chế tạo ra kỹ thuật gia tăng tính cơ đội của các khớp nối động cơ, cậu có công rất lớn trong chuyện này. Hoàng đế Bệ hạ đã đem quyền đặt tên con Robot thế hệ mới này ban tặng cho cậu. Như thế xem ra, trước khi xuất phát, vẫn còn cần cậu nhanh chóng nghĩ ra một cái tên gì đó cho dễ nghe một chút.
Ân sủng của Hoàng đế bệ hạ đối với cái gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi này, ở trong toàn bộ Đế Quốc này cũng đều vô cùng rõ ràng, không ai không biết. Trong lòng của Thân vương Bách Ô cũng không có bất cứ sự ghen tỵ nào cả. Trên thực tế, công việc đặt tên cho con Robot tiên tiến nhất của Đế Quốc này, ngoại trừ gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi này ra, rốt cuộc cũng không thể tìm thấy người nào thích hợp hơn cả.
- Lang Nha!
Hoài Thảo Thi cũng không có tốn bao nhiêu thời gian suy nghĩ, đã trực tiếp trả lời một cách rõ ràng rành mạch.
Đám nhân viên nghiên cứu đang vô cùng hưng phấn chợt ngẩn người một chút. Còn vị khoa học gia chủ trì công trình nghiên cứu lần này thì lại run giọng nở nụ cười xu nịnh, nói:
- Tuy rằng… Cái tên này tương đối bình thường. Chẳng qua dùng để hình dung phong cách tá chiến của đầu Robot kiểu mới này quả thật cực kỳ chính xác… Ngài…
- Không cần phải giải thích gì cả, ta biết cái tên này rất thông tục…
Ánh mắt của Hoài Thảo Thi dần dần khẽ nheo lại, chậm rãi nói:
- Nhưng mà theo như ý của ta, Robot chỉ dùng để chiến đấu mà thôi, cái tên gì cũng không quan trọng.