Cái thông đạo trên chiếc Chiến hạm hạng nhẹ của Đế Quốc phóng thẳng ra ngoài vũ trụ này, có độ cao khoảng chừng gần ba mươi thước. Động rộng còn hớn hơn nữa, nhìn qua giống như là một loại con đường địa đạo bẹp dài mà tràn ngập mùi vị kim chúc máy móc nặng nề. Cái bức vách ngăn cách giữa con đường thông đạo thẳng dài này cùng với vũ trụ rộng lớn bên kia đã bị oanh kích ra thành một cái hắc động khổng lồ, bên trong bối cảnh vũ trụ tối đen bên ngoài có đầy những vết sao trời lóe lên.
Lúc này bức trường bên sườn của con đường thông đạo đã vỡ vụn thành hàng ngàn hàng vạn phiến kim loại, cái đạo ánh sáng mỏng manh bởi vì tốc độ cực kỳ cao mà không thể nào nhìn thấy rõ hình dáng, chỉ có thể cảm nhận được một tia sắc bén thậm chí là thê lương, chuẩn xác cùng cực bổ trung con Robot MXT màu đen.
Con Robot MXT màu đen đang dùng tốc độ cực kỳ cao phóng thẳng ra ngoài kia, hoàn toàn không thể nào tránh thoát khỏi cái công kích đánh lén khủng bố mà bổ ra một tia hương vị run sợ kịch liệt ngay trước mặt kia, hệ thống cân bằng của con Robot trong khoảnh khắc liền mất đi tính cân đối. Thân thể kim loại nặng nề to lớn kia trong lúc phóng thẳng về phía trước chỉ vừa kịp lật lại một cái, tựa như là một khối cự thạch khổng lồ trên đỉnh núi cao bị một tia chớp oanh kích rơi thẳng xuống, nhanh như chớp lăn một vòng về phía trước. Thân thể kim loại nặng nề của con Robot cùng với mặt đất của con đường thông đạo chợt phát ra thanh âm ma sát chói tai cùng với tiếng va chạm như nổ tung của kim loại va chạm với nhau.
Con Robot MXT màu đen không khống chế được, ở bên trong con đường thông đạo bằng tốc độ cực cao quay cuồng về phía trước, va chạm lung tung với hai bên vách thông đạo. Trong tiếng gió rít gào thét điên cuồng nhìn qua vô cùng chật vật cùng với thê thảm. Nhưng mà ngay sau đó, con Robot MXT màu đen sau khi lại một lần nữa đụng thẳng vào trong vách tường của con đường thông đạo, cánh tay phải máy móc mạnh mẽ của nó chợt giống như bắn ra, đập một cú cật lực xuống mặt đất bên dưới. Thân thể kim loại nặng nề khổng lồ kia đột nhiên bật thẳng dậy, giống hệt như là một tảng đá không chịu an phận, sau khi đụng thẳng vào trong một bức vách nham thạch, liền không an phận đánh bật thẳng ra ngoài vậy.
Con Robot màu đen vẫn còn chưa kịp miễn cưỡng khống chế lại sự cân bằng của thân thể, cái chân máy móc đang kịch liệt run rẩy đã liền một lần nữa hóa thành một đạo tàn ảnh, tiếp tục hướng về phía trước mà phóng đi.
Cùng với việc con Robot MXT màu đen lại một lần nữa cấp tốc gia tốc, một ít cấu kiện phụ thuộc trên thân thể đang kịch liệt run rẩy của nó chợt bay thẳng ra hai bên xung quanh, bỏ lại phía sau. Phần hộ giáp trên vai phải xuất hiện một đạo vết thương vô cùng thảm thiết, giống hệt như là một cái miệng của một đứa bé con, đang được một vị người lớn nào đó tặng cho một viên kẹo ngọt ngon lành vậy, tựa hồ như là đang há miệng cười to, thế nhưng trên thực tế lại khiến cho trái tim của kẻ khác phải là một mảnh cực độ băng giá.
Sắc mặt của Hứa Nhạc đang ở bên trong khoang hành khách có chút tối tăm kia lúc này đã là một mảnh tái nhợt. Đồng tử trong mắt sau một khoảnh khắc khiếp sợ đã chuyển hóa thành một tia ngoan cường. Hắn liền không một chút do dự đen con Robot MXT màu đen tiến nhập vào trạng thái siêu tần.
Phong cách chiến đấu của hắn từ trước cho đến nay vẫn đều luôn có chút lưu thủ lại. Không đến thời điểm nguy ngập cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng đến con bài tẩy cuối cùng của bản thân mình. Lúc trước trong lúc tập kích thẳng vào đại sảnh chỉ huy của chiếc Chiến hạm Đế Quốc, ngay tại thời khắc nguy hiểm như thế, con Robot MXT cũng mãi không có tiến vào trạng thái siêu tần…
Nhưng mà vào giờ phút này đây, con Robot MXT đã lần đầu tiên tiến vào trạng thái siêu tần, hắn cũng không có lựa chọn đứng lại mà xử lý đầu Robot Đế Quốc chẳng biết từ chỗ nào mà đến kia, mà là lựa chọn tiếp tục phóng vọt về phía trước, ý đồ chạy thoát!
Bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được sự cường đại của đầu Robot Đế Quốc ở phía sau lưng mình, biết được bản thân mình giờ phút này chính là đang đứng trên bờ vực sinh tử!
Ngay tại thời khắc bị đánh lén, hắn vốn cũng không có thời gian để mà đi quan sát đầu Robot Đế Quốc ở phía sau lưng mình, thế nhưng lại dị thường rõ ràng cảm nhận được một cỗ cảm giác áp bách mạnh mẽ, thế nhưng cũng không phải là do những luồng không khí lạnh lẽo bên trong con đường thông đạo này mang đến.
Từ thời điểm lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, theo đại thúc tập luyện thân thể, đem cỗ lực lượng run rẩy bên trong thân thể kia biến thành bản lĩnh phi thường cường đại, ở Thủ Đô Tinh Quyển lần đầu tiên tiếp xúc với Robot, học được cách dùng hệ thống cảm ứng ý nghĩ mà trực tiếp điều khiển Robot… dần dần bên trong Liên Bang, vô số người cũng đã vô cùng quen thuộc với tiêu chuẩn điều khiển Robot vô cùng cưỡng hãn của Hứa Nhạc. Điểm này từ cuộc thí nghiệm đối chiến Robot trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, cho đến vô số tràng chiến đấu khủng bố tại Tây Lâm, cũng đã đạt được sự chứng thực rõ ràng.
Bất luận là những phi công thiên tài siêu cấp nào đó của Liên Bang, hay là những phi công vương bài của Quân viễn chinh Đế Quốc, tựa hồ cũng không có bất luận kẻ nào có tư cách làm đối thủ của hắn cả. Ngay cả chính bản thân của Hứa Nhạc cũng đã sinh ra một loại suy nghĩ không phải là kiêu ngạo thì cũng là một loại tự tin tuyệt đối về năng lực điều khiển Robot của chính mình. Mỗi khi hắn ngồi vào trong khoang điều khiển của con Robot chuyên chúc của chính mình, mặc lên trên người bộ hệ thống cảm ứng ý nghĩ kia, liền có thể cảm giác được một sự bình tĩnh cùng với tự tin tuyệt đối. Tựa hồ như là ở trong phiến vũ trụ này cũng không có bất cứ kẻ nào có thể đánh bại được chính mình cả…
Mãi cho đến lúc này, mãi cho đến giờ phút này.
Mạnh mẽ phá bức tường mà ra, thanh tỉnh mà lãnh khốc, tinh chuẩn chém xuống một trảm, đầu Robot Đế Quốc thần bí ở phía sau lưng kia, chính là đơn giản nhẹ nhàng làm ra hai cái động tác, lại mang đến cho hắn một áp lực khủng bố từ trước đến giờ chưa từng cảm nhận qua. Bởi vì hắn phải vô cùng chật vật mới có thể tránh thoát khỏi một tia quang mang tuyệt sát đáng sợ kia, cho nên hắn mới có thể biết được rõ ràng hai cái động tác nhìn qua vô cùng đơn giản của đầu Robot Đế Quốc kia, muốn có thể dùng tốc độ cực cao mà đánh bị thương chính mình, cần phải có những động tác điều khiển tinh chuẩn với tần suất cực cao như thế nào.
Còn có cái loại hơi thở chiến đấu vững vàng không bức bách mà lại đặc biệt sắc bén đến cùng cực kia, thế nhưng lại khiến cho trên người của đầu Robot Đế Quốc thần bí kia bao trùm một tầng hơi thở cường thế của một vị Quân vương thời cổ đại.
Đồng tử trong mắt của Hứa Nhạc bao trùm một loại cảm giác khẩn trương mà đặc biệt sáng ngời, cùng với một loại ý tứ hàm xúc nguy hiểm, thậm chí có thể nói là tuyệt cảnh mà hắn ở trong con Robot nhiều năm qua, lần đầu tiên mới có thể cảm nhận được. Đầu Robot Đế Quốc thần bí ở phía sau lưng kia đã tạo cho hắn một loại cảm giác cực kỳ sợ hãi. Thậm chí ngay cả Lý Cuồng Nhân điên cuồng năm xưa ở trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ cũng chưa từng đạt đến cái mức độ như thế này.
Đại khái là bởi vì năm xưa lúc ở tại khu Căn cứ Cựu Nguyệt, Lý Cuồng Nhân cũng không có thật sự muốn giết hắn. Mà cái gã phi công đang ngồi trong đầu Robot Đế Quốc này, lại có những khả năng điều khiển tuyệt đối không kém hơn, thậm chí còn có khả năng siêu việt cả Lý Cuồng Nhân, hơn nữa hắn lại một tâm một lòng muốn hắn phải chết!
Ở dưới cái cục diện như thế này, lựa chọn duy nhất của Hứa Nhạc đương nhiên chính là phải chạy trốn. Bằng vào tính cơ động cực mạnh của con Robot MXT sau khi tiến vào trạng thái siêu tần, bỏ xa khoảng cách với đầu Robot Đế Quốc khủng bố ở phía sau lưng kia. Trong lòng của hắn sinh ra một loại báo động mãnh liệt. Một khi để đối phương đuổi theo kịp chính mình, sẽ có chuyện tình phi thường không tốt phát sinh.
Sau khi thành công giết chết gã Tướng quân Đồ Tể kia rồi, thay cho vị Tư lệnh ở trên phi thuyền Cổ Chung Hào kia báo thù, hắn tuyệt đối không muốn tiếp tục ở lại cùng đối phương tiến hành một hồi đối chiến Robot liều chết một chọi một với đối phương. Cái hình ảnh kia có lẽ là rất có sắc thái chiến đấu theo chủ nghĩa lãng mạn cùng với chủ nghĩa anh hùng cá nhân, nhưng mà hắn lại không hề muốn.
Điều mà hắn muốn chính là phải trở về nhà, trở lại bên trong phiến Tinh vực vũ trụ của Liên Bang, mà không phải ở lại trên Chiến hạm của đám người dị quốc, hóa thành một chùm pháo hoa xinh đẹp. Cho dù là cùng đối phương đồng quy ư tận cũng vậy, hắn cũng đều không muốn.
Chiếc phi thuyền Ba cánh hạm do lão già kia điều khiển hẳn là sẽ ngay lập tức phóng vọt tới bên trong biển sao bên ngoài cái hắc động kia?
Bằng bằng bằng bằng!
Vô số những thanh âm buồn bả giống như là tiếng những hòn đá vụn cứng rắn đánh thẳng vào trong vách núi liên tục vang lên. Trên mặt đất hẹp dài của con đường thông đạo kim loại, thỉnh thoảng lại nở ra một đóa hoa kim loại xinh đẹp. Mỗi một đóa hoa kim loại xinh đẹp kia vừa mới nở rộ ra đã liền bị những luồng gió xoáy khủng bố thổi lên tán loạn thành những phiến bụi mù. Cũng có ý nghĩa rằng đầu Robot Đế Quốc cường hãn kia đã tiến hành một lần bắn phá.
Đầu Robot MXT màu đen kia dưới sự bắn phá tốc độ cao vô cùng bình tĩnh thậm chí có chút lạnh như băng của đầu Robot Đế Quốc kia, cực kỳ chật vật mà mạo hiểm làm ra những động tác tránh né không theo bất cứ quy tắc gì, ở trong những phiến bụi mù cùng với những đóa hoa kim loại mà khó khăn dịch chuyển. May mắn là mãi cho đến bây giờ nó cũng còn chưa bị bắn trúng, thế nhưng mà tốc độ lại bị chậm lại khá nhiều.
- Ta… Con mẹ nó!
Bên trong khoang điều khiển có chút u ám của con Robot MXT màu đen, khuôn mặt lộ ra bên ngoài cái mũ điều khiển khẽ run rẩy một chút. Hứa Nhạc bị vây trong trạng thái áp lực từ trước đến giờ chưa từng có, gần như là một đầu mãnh thú gào rống lên một tiếng, đem toàn bộ cỗ lực lượng nóng bỏng thần kỳ trong cơ thể hắn toàn bộ bức hết ra ngoài, truyền vào bên trong mỗi một thiết bị truyền lực của đầu Robot MXT, thúc dục đầu Robot ở dưới tình huống đã gần như cực hạn lại một lần nữa mạnh mẽ gia tốc.
Mắt thấy mười đầu ngón tay máy móc vững chắc mà mạnh mẽ như bàn thạch trong những luồng gió rít sắp sửa chạm được lên cái hòm đặt sẵn trước ở trên mặt đất, mắt thấy bản thân mình sắp sửa bay vút ra khỏi cái động khẩu đen ngòm tràn đầy những mảnh kim loại vỡ tan kia, mắt thấy mình sắp sửa nhảy thẳng vào bên trong biển sao kia, tìm được con đường tự do để quay trở về nhà mình… Thì lại bị một luồng ánh sáng có chút lãnh diễn không biết từ nơi nào hiện lên, chặt đứt tất cả những hy vọng trong đầu của hắn.
Luồng ánh sáng lãnh diễm kia lạnh lùng phóng thẳng về phía cái hòm kim loại kia, chém cho cái trang bị phóng thích vệ tinh đặt sẵn ở bên trong kia hóa thành vô số những mảnh linh kiện tung bay tán loạn, phát ra những tia thanh âm keng keng đinh đương hỗn loạn không ngừng vang lên.
Ở trong tai của Hứa Nhạc, những cái thanh âm leng keng thanh thúy này lại giống như là đem trái tim của mình hoàn toàn đóng băng lại, sau đó đập cho vỡ vụn ra thành từng phiến từng phiến.
Ở bên ngoài của cái hắc động kia, chiếc phi thuyền Ba cánh hạm vô cùng quen thuộc đã hóa thành một đạo lưu quang, nhoáng lên mà phóng qua. Những chiếc Chiến hạm của chi Hạm đội Đế Quốc ở khu vực vũ trụ gần chiếc Chiến hạm chỉ huy đã kịp thời phản ứng lại. Vô số những vũ khí dày đặc đã bao phủ toàn bộ khu vực này. Nghĩ rằng chiếc phi thuyền Ba cánh hạm do lão già kia một mình điều khiển, rốt cuộc cũng không có biện pháp nào tìm được cơ hội tiến hành một lần lao xuống một lần nữa theo kế hoạch.
Kế hoạch vốn dĩ cũng đều không an bày theo hướng như thế này, tình tiết diễn biến của câu chuyện cũng không nên phát triển theo xu thế như thế này mới đúng. Cặp mắt sáng ngời của Hứa Nhạc lại khôi phục thái độ như bình thường, vẫn như trước dùng tốc độ cao điều khiển con Robot, còn ánh mắt lại chậm rãi nheo lại.
Lúc trước khi vừa mới đột nhập vào trong Chiến hạm, hắn đã đem một cái trang bị phóng thích vệ tinh giấu sẵn ở nơi này, đúng là để chuẩn bị cho một con đường sống duy nhất của mình. Hắn đã suy nghĩ đến trường hợp bên trong Chiến hạm, bị đám người Đế Quốc vây công chặn đường, có lẽ sẽ không có cơ hội, không có thời gian để mà đầu Robot tiến hành thôi động trang bị phóng bắn ra ngoài, cho nên ở bên trong những hình ảnh mà hắn tưởng tượng ra, đã từng có một hồi thủ đoạn cường hãn tuyệt vời, thật sự kinh tâm động phách mà vô cùng dị thường…
Con Robot MXT màu đen ôm lấy cái hòm kim loại, trực tiếp dùng tốc độ cao lao ra khỏi chiếc Chiến hạm, ở dưới cái nhìn chăm chú trừng mắt há hốc mồm không thể tin nổi của đám truy binh Đế Quốc, bằng vào quán tính của lực phóng tốc độ cao trượt ra, ở trong phiến vũ trụ trống không, không một tiếng động, con Robot màu đen thôi động trang bị phóng bắn, phát ra một dòng khí trắng xóa, thôi động con Robot cùng với chiếc phi thuyền Ba cánh hạm di chuyển với tốc độ cao cách đó khoảng một km tiếp nối với nhau, cuối cùng chiếc phi thuyền xinh đẹp đến cực điểm hóa thành một đạo lưu quang, tiêu sái vạn phần thoát ly khỏi lãnh thổ Đế Quốc, xuyên qua thông đạo không gian quay trở về gia hương Liên Bang thân yêu.
Nhưng mà hết thảy những hình ảnh này, lại bởi vì một tia ánh sáng lãnh diễm nhàn nhạt kia mà hóa thành bọt nước.
Cái luồng ánh sáng đâm thẳng vào mặt đất phía bên phải của cái chân máy móc của con Robot MXT, khiến cho cái hòm kim loại kia nổ tung ra thành từng phiến kim loại, khiến cho Hứa Nhạc phải lâm vào tuyệt cảnh, ngay tại khoảnh khắc yên lặng vô cùng hiếm có này, rốt cuộc là đã triển lộ ra hình dáng thật sự của nó.
Đó là một thanh binh khí mà từ trước đến giờ cũng chỉ từng xuất hiện trong những hình ảnh trong phim điện ảnh mà thôi.
Một thanh trường thương!
Đó chính là một thanh trường thương làm bằng kim loại hợp kim nhìn qua cực kỳ bình thường, không chút nào đặc biệt.
Thanh trường thương này dài gần năm thước, toàn thân phát ra một loại kim chúc sáng bóng nhàn nhạt, cũng không có bất cứ cảm giác sinh cơ bừng bừng nào cả, cũng chỉ có loại cảm giác tử khí trầm mặc khủng bố.
Nhưng mà rất kỳ quái chính là, cái chuôi trường thương hợp kim khủng bố tràn ngập tử khí nặng nề mãnh liệt này, mang lại cho người ta một loại cảm giác, giống như là hoàn toàn có sinh mệnh vậy, bất cứ lúc nào cũng có cơ hội bắn vọt lên, phát ra những tia quang mang trí mạng mà cực kỳ lãnh diễm.
Đó chính là bởi vì… Một đầu của thanh trường thương hợp kim kia đang nắm trong bàn tay máy móc của đầu Robot Đế Quốc thần bí kia.
Trang bị phóng bắn dùng để di chuyển đã bị phá hủy, cái khoảng cách di chuyển khoảng chừng một km bên trong vũ trụ, đã được tính toán sẵn trong kế hoạch thoát đi kia, đối với đầu Robot MXT đang nằm trong trạng thái chiến đấu kia mà nói, liền lâu dài cùng với xa xôi giống như thời gian mà hắn cảm thụ trong giờ phút này vậy. Cho dù là hiện tại chiếc phi thuyền Ba cánh hạm có thể phóng tới tiếp nhận hắn đi chăng nữa, nhưng mà nguyên một đầu Robot khổng lồ ở bên trong không gian vũ trụ bồng bềnh trong khoảng thời gian hơn năm giây đồng hồ, sẽ liền biến thành mục tiêu rõ ràng cho mấy đầu Chiến hạm Đế Quốc ở xung quanh nhắm bắn.
Những tràng nổ mạnh cùng với thiêu đốt ở trên tầng thượng của chiếc Chiến hạm vẫn còn tiếp tục kéo dài. Con Robot MXT màu đen rốt cuộc cũng không thể nào rời đi được nữa. Hứa Nhạc biết rõ ràng lúc này mình đã không còn bất cứ biện pháp gì nữa, bên trong cặp mắt hơi hơi nheo lại một chút của hắn, chợt xuất hiện một tia tình tự tuyệt vọng lần đầu tiên trong cuộc đời này của hắn.
Tuyệt vọng, chính là không còn có bất cứ hy vọng gì nữa, nhưng thật sự không có nghĩa là hoàn toàn từ bỏ, lại càng là không có ý nghĩa là sẽ đầu hàng. Điều mà Hứa Nhạc am hiểu nhất đó chính là kiếm đường sống bên trong tử lộ, tìm được hy vọng ở bên trong tuyệt vọng. Cho dù ở phía trước con đườnh cuối cùng vẫn như trước là một mảnh u ám tĩnh mịch, thế nhưng hắn vẫn cứ luôn cố gắng thử chiến đấu một trận.
Lúc trước hắn chưa từng quay đầu nhìn lại, đó là bởi vì hắn muốn sống sót rời đi. Giờ phút này một khi đã không còn khả năng sống sót rời đi nữa, vì sao lại không thể chiến đấu đây? Vì sao lại không thể quay đầu nhìn lại?
Thanh trường thương hợp kim đã đâm thẳng thật sâu vào bên trong cái hòm kim loại kia, thậm chí là còn chui thẳng sâu xuống bên dưới mặt đất cứng rắn của con đường thông đạo này, đột nhiên lại giống như là một đầu mãnh long đã ngủ say suốt ngàn năm qua, bất chợt thức tỉnh trở lại. Thanh trường thương kia vừa mới rút ra, đã liền hóa thành một đạo ánh sáng có chút thê lương, đâm thẳng vào trong khoang điều khiển của đầu Robot MXT màu đen!
Một tiếng choeng thật lớn vang lên!
Thanh đao hợp kim sắc bén ở bên trên cánh tay phải máy móc của con Robot MXT màu đen kia, bất chợt xoay chuyển một động tác cực kỳ quái dị, vô cùng đúng lúc chém mạnh lên trên mũi thương của thanh trường thương hợp kim khủng bố kia. Một trận thanh âm ma sát va chạm giữa kim chúc hỗn hợp đột nhiên vang lên chói tia. Đầu thương nhọn hoắc của thanh trường thương kia chợt nháy mắt lui nhanh về phía sau. Còn thanh đao hợp kim sắc bén sau một lúc run rẩy nhè nhẹ, liền hoành ngang trước ngực của con Robot.
Một hồi tĩnh lặng tạm thời… Hai đầu Robot hiện tại cường đại nhất của Liên Bang cùng với Đế Quốc, lần đầu tiên giáp mặt đối diện với nhau. Không có ai giành ra tay trước cả, mà cũng đều là tự động trầm mặc đứng giữ ở địa phương của chính mình.
Hứa Nhạc nheo cặp mắt lại, nhìn chằm chằm về phía đầu Robot Đế Quốc đã đẩy mình lâm vào tuyệt cảnh ở trước mặt. Hắn phát hiện ra được đầu Robot này đã được tiến hành cải tiến mà hắn tạm thời không thể nào lý giải nổi. Trên các bộ vị truyền lực giữa các khớp nối động cơ cũng không phải là những mũi nhọn sắc bén bằng kim chúc âm trầm khó coi giống như những đầu Robot Lang Nha khác, mà là bị những cái hộp kim loại nhỏ bao phủ kín lại.
Bởi vì vô số những cái hộp bằng kim loại nhỏ này, khiến cho tạo hình của đầu Robot Đế Quốc này nhìn qua có vẻ cực kỳ quái dị. Tựa như là trên người của nó mang theo vô số những cái hộp nhỏ rác rưởi khó coi vô cùng. Tựa hồ như là mỗi một bước đi của nó, những cái hộp nhỏ bằng kim loại này sẽ đều lần lượt rơi xuống, giống hệt như là một cây đào cành lá um tùm làm rơi xuống những quả chín rục của mình vậy, tào thanh một mảnh đào chướng trí mạng…
- Con Robot của ta tên là Đào Chướng!
Bên trong hệ thống khuếch âm điện tử của con Robot Đế Quốc thần bí kia, chợt vang lên một đạo thanh âm tuyệt đối tự tin mà có vẻ như phá lệ thong dong cùng với bình tĩnh.