Sáng sớm, ánh dương quang mạnh mẽ chiếu rọi lên sân huấn luyện của Đại đội Robot Đặc chủng của Quân khu I Liên Bang. Những tàng lá cây rậm rạp ngăn cản bớt những luồng ánh sáng, ngăn lại nhiệt độ, để cho cái cảm giác mùa xuân sâu sắc cùng với loại cảm giác lạnh nhạt pha lẫn lại với nhau. Cái quân doanh mà ngày xưa vẫn luôn khẩn trương nghiêm túc, bởi vì có được mấy ngày nghỉ phép dài vô cùng hiếm có mà trở nên có mấy tia hoạt bát cùng với khoái hoạt. Hơn nữa hiện tại cũng không có mệnh lệnh tập hợp khẩn cấp vào nửa đêm, đó tựa hồ như là một buổi diễn tập thực chiến vĩnh viễn cũng không bao giờ đánh xong, nhưng rốt cuộc cũng tạm thời có một dấu chấm kết thúc hoàn mỹ.
Bên cạnh quân doanh của Đại đội Robot Đặc chủng Quân khu I có một cái ao nuôi cá nho nhỏ. Trên danh nghĩa mặc dù là thuộc về sự quản lý của Cục HTD, nhưng trên thực tế đã sớm biến thành một cái hồ nước hậu viện của bọn quân nhân sĩ quan binh lính của Đại đội. Đám quân nhân thanh niên trẻ tuổi tràn đầy những kích thích tố sinh dục mạnh mẽ kia, bởi vì hiếu kỳ cùng với tò mò, mà đối với những loại động vật lưỡng thê bên trong cái ao nước nhỏ kia mà khởi xướng một hồi công kích hung mãnh. Thế nhưng cuối cùng bọn họ lại phát hiện ra, dạ dày của chính mình tựa hồ thật sự không thích hợp với loại thịt của thứ động vật có lớp da màu xanh lục, giống hệt như là loại thịt tổng hợp cấp II vô cùng cứng rắn kia.
Lúc này bên cạnh hồ nước kia có một gã thanh niên trẻ tuổi, trên người mặc một bộ quân trang vô cùng thẳng thớm. Bên dưới bộ quân trang bó sát người, cất dấu một thân hình khôi ngô tuấn tú cùng với thân hình tràn ngập sức bật vô cùng mạnh mẽ. Bên trong mặt mày thanh lãnh mang theo một tia tình tự thô bạo mà tràn ngập kiêu ngạo chấp nhất. Chỉ có ánh nắng sáng sớm ấm áp mà trong trẻo bắn thẳng lên trên khuôn mặt của hắn, mới có thể chiếu rọi ra một tia trẻ con ngây ngô nhàn nhạt ẩn sâu bên dưới khuôn mặt của gã thiếu niên này mà thôi.
Lý Phong đến từ Phí Thành, chính là một đứa con cưng vô cùng được chiều chuộng bên trong Quân đội Liên Bang. Mặc dù xuất hiện Hứa Nhạc hoành thiên xuất thế, cũng không cách nào có thể cướp đi quang mang sáng rọi của hắn. Bản thân hắn sắp sửa bước chân vào độ tuổi hai mươi, đột tuổi xinh đẹp nhất của một gã thiếu niên, đúng chính là ngay quãng thời gian như một chiếc lá xanh mướt đang phất phới bên trong những luồng gió xuân.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, trong mấy ngày gần đây hắn vẫn mãi cảm thấy tâm tình mình có chút gì đó buồn bực bất an không thể nào hiểu nổi. Thế nhưng hắn tìm mãi cũng không thể nào tìm ra được nguồn gốc của cái cảm giác buồn bực bất an này. Vì thế sáng sớm hôm nay, sau khi theo thường lệ, rời giường tiến hành một hồi tập luyện kích thích điện lưu xong, liền đi đến bên cạnh cái ao nhỏ này, trầm mặc, tự hỏi một mình.
Hắn từ nhỏ đã sớm rời khỏi nhà, ở bên trong những chiến hỏa lửa đạn tại Tây Lâm mà hoàn thành quá trình trưởng thành phát dục của chính mình. Quá trình lớn dần tràn đầy kích thích, thậm chí còn có chút dị dạng, rất hiếm khi nào quay về gia đình tại Phí Thành. Nhưng mà có lẽ vì nguyên nhân cái cảm giác sùng kính ăn sâu vào bên trong huyết mạch, hắn mãi vẫn luôn theo bản năng không ngừng học tập, hoặc nói chính xác là bắt chước người ông nội vô cùng vĩ đại kia của hắn.
Cái đồng hồ quân dụng trên cổ tay trái của hắn khẽ căng thẳng lên một chút, phát ra sự chấn động vô cùng rõ ràng. Lý Phong khẽ cúi đầu nhìn xuống, liền phát hiện ra đó là quân lệnh tập hợp khẩn cấp. Tuy rằng trên mặt hắn cũng vẫn như cũ không có bất cứ biểu tình nào cả, nhưng mà cái trái tim cường hãn trong lồng ngực cũng không nhịn được khẽ đập nhanh lên một chút. Bỗng nhiên đứng bật dậy, hướng về phía bên trong doanh trại đi đến.
Dưới một tàng cây gần đó ngay bên cạnh của cái hồ nước, có hai gã quân nhân sĩ quan lắc mình đứng dậy, đuổi theo kịp cước bộ rất nhanh của hắn. Đồng thời hai gã quân nhân sĩ quan này dưới ánh mắt ra hiệu của Lý Phong, cũng bắt đầu rất nhanh bấm gọi điện thoại cho một số phương diện nào đó, tranh thủ trước khi mệnh lệnh của Bộ Quốc Phòng đưa xuống rõ ràng, điều tra trước cái lần tập hợp khẩn cấp này đến tột cùng là có ý nghĩa gì.
Mấy năm trước đây, Lý Phong một lần điên cuồng đại náo tòa nhà Nghị Viện, đem văn phòng của vị Nghị viên Tích An quậy nát thành một đống rác rưởi hỗn độn. Vì để phòng ngừa cái loại sự kiện diên cuồng này một lần nữa lại phát sinh, bên phía Phí Thành cùng với Bộ Quốc Phòng liên hợp lại, phái ra một vài gã quân nhân sĩ quan đáng được tín nhiệm, thực lực vừa đủ, đi theo canh giữ bên người của hắn. Chỉ là ở cùng với nhau một thời gian lâu dài như thế, mấy gã quân nhân sĩ quan này đồng thời với việc chấp hành quân lệnh, cũng hết sức tự nhiên biến thành trợ thủ tin cậy của riêng bản thân hắn.
- Hẳn là đã xảy ra một đại sự gì rồi. Chỉ là quyền hạn của tôi cũng không đủ, không thể nào hỏi thăm ra được.
Một gã quân nhân sĩ quan đem chiếc điện thoại di động loại mini gỡ xuống khỏi tai mình, quay sang nhìn về phía Lý Phong đang rảo bước ở phía trước, mang theo chút ngữ khí bất an, nói.
Lý Phong đang sãi bước đi về phía trước chợt dừng lại, quay đầu, đón lấy chiếc điện thoại di động cá nhân trong tay gã thuộc cấp phía sau, bấm một dãy số điện thoại quen thuộc, chờ đợi một lúc sau, mới tận lực nhẹ giọng nói:
- Úc tử, là tôi đây. Hôm nay đột nhiên nhận được mệnh lệnh tập hợp khẩn cấp. Đã xác nhận đây là nhiệm vụ toàn diện của bên phía Quân khu IV. Cũng đã thiết lập cấp bậc an toàn, tôi muốn biết đây là nhiệm vụ gì thế?
Với bối cảnh ở trong nhà của hắn, bên phía Quân đội Liên Bang cũng không có bất cứ bí mật gì có thể giấu diếm hắn được. Chỉ là ở trong nhà Phí Thành hẳn là sẽ không cho phép hắn lợi dụng cái loại đặc quyền này thường xuyên. Cũng may là tuổi hắn tuy rằng cũng không lớn, nhưng ở bên trong Liên Bang cũng có mấy người đáng để hắn tín nhiệm, hơn nữa lại có những bạn bè trẻ tuổi mà lực lượng cùng bối cảnh không nhỏ chút nào.
Nhưng mà càng khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ cùng với bất an mãnh liệt chính là, Trâu Úc bên kia đầu dây điện thoại, sau khi một lúc khá lâu tận lực cố gắng liên hệ, cũng chỉ có thể mang theo ngữ khí tràn đầy xin lỗi mà tỏ vẻ, ngay cả bản thân nàng cũng không có biện pháp nào xác định được tình huống cụ thể, cũng chỉ biết đây khẳng định là một đại sự kiện vô cùng lớn bên trong Liên Bang.
Lý Phong đứng bên dưới bóng râm của tàng cây mát rượi bên cạnh bờ hồ, trầm mặc không nói gì một lúc lâu, hoàn toàn không để ý gì đến thanh âm tập hợp khẩn cấp đang vang lên càng ngày càng dồn dập bên trong quân doanh phía trước. Đột nhiên, hắn cầm lấy điện thoại, ấn hạ một chuỗi số quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn đối với hắn.
Điện thoại cũng không có thông, cũng không phải là đường dây bận, cũng không phải là được chuyển sang Tổng bộ Tham mưu, cũng không phải không trong thời gian phục vụ, chỉ là không có chút phản ứng gì cả, không có phản ứng như là không hề có ai ở đó vậy.
Gọi lại thêm một lần nữa, bên kia đầu dây điện thoại vẫn như cũ không có chút liên lạc nào.
Lý Phong ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía tàng cây rậm rạp trên đầu, đột nhiên bên trong ánh mắt chợt hiện lên một tia ngoan cường. Hắn lại hung hăng ấn hạ một dãy số liên lạc khác, cái tia dị sắc ngoan cường kia tựa hồ như là muốn bóp nát luôn cái điện thoại quân dụng vô cùng chắc chắn kia vậy.
Điện thoại thông, bên kia đầu dây điện thoại truyền đến một giọng nữ vô cùng thanh mỹ.
- Chào ngài, nơi này là trung tâm liên lạc của Tổng bộ Tham mưu Quân khu Tây Lâm, căn cứ vào các điều lệ tương quan, xin ngài hãy đăng ký tên họ của ngài…
Một tia ngoan cường trong ánh mắt của Lý Phong chợt biến thành một mảnh buồn bả. Hắn có chút không tin nổi, trợn tròn hai mắt lên, chậm rãi cắt đứt điện thoại. Bên kia đầu dây điện thoại chính là trình tự trả lời tự động của cái điện thoại trung tâm Tổng bộ Tham mưu Quân khu Tây Lâm, nhưng mà hắn biết rất rõ ràng, bắt đầu từ khi hắn mười hai tuổi, chỉ cần chính mình gọi điện thoại, thì cái người bên kia đầu dây điện thoại sẽ tuyệt đối ngay lập tức bắt máy liên lạc.
Một chiếc xe quân dụng gào thét nhanh chóng phóng thẳng ra bên ngoài doanh địa của Đại đội Robot Đặc chủng Quân khu I. Đám quân nhân sĩ quan cùng với binh lính đang khẩn cấp tập hợp ở giữa sân ai nấy đều giật mình nhìn chằm chằm theo đám bụi mù bốc lên phía sau chiếc xe. Không biết cái tên thanh niên thiên tài ở bên trong chiếc xe kia đã phát điên cái gì rồi, không ngờ lại dám cãi lại quân lệnh mà rời đi vào lúc này.
Trên ghế ngồi cạnh ghế tài xế của chiếc xe quân dụng màu mặc lục kia, Lý Phong khẽ cúi đầu xuống, tựa hồ như đem cái đầu mình chôn vào bên trong thân hình cường tráng của mình vậy, căn bản không muốn nghe những lời mà gã quân nhân sĩ quan thuộc hạ ngồi hàng ghế phía sau nói.
- Bên phía Phí Thành đưa đến tin tức chính là, Hạm đội III của Liên Bang ngày hôm nay đã khẩn cấp xuất phát, hơn nữa có một chi Hạm đội hạng nhẹ có tốc độ di chuyển nhanh nhất, đang xuất phát hướng về phía một chỗ bên cạnh Tinh vân Vãn Hạt, mục tiêu chính là địa phương nằm trên đường di chuyển của chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào.
Gã quân nhân sĩ quan buông chiếc điện thoại liên lạc xuống, mang theo vẻ mặt khiếp sợ mà gian nan hồi báo:
- Phi thuyền Cổ Chung Hào bị Hạm đội Đế Quốc phục kích, không một ai còn sống sót!
Hai vai của Lý Phong bất chợt cứng đờ lại, thế nhưng cũng không có phát ra bất cứ thanh âm nào cả, chỉ là theo những chấn động run run nhè nhẹ của chiếc xe quân dụng đang chạy tới mà thân thể cũng nhẹ nhàng run run lên xuống.
Đột nhiên, không hề có bất cứ dự triệu nào cả, bên trong thân hình đã buông thỏng xuống kia, cái đầu mạnh mẽ đã từng thô bạo mà vô cùng cao ngạo kia, chợt phát ra một thanh âm gào rống liên tiếp vô cùng thống khổ, giống hệt như là một đầu dã thú bị thương đang gầm rú vậy.
Bắt đầu từ lúc mười hai tuổi liền bắt đầu ở tiền tuyến Tây Lâm hăng hái chiến đấu đẫm máu, phía trước mặt của Lý Cuồng Nhân mãi vẫn luôn có một cái mục tiêu hướng đến. Cũng không giống như là vị ông nội vĩ đại ở ven bờ hồ Phí Thành kia, xa xôi khó mà chạm đến được, mà là vô cùng thân thiết cùng với thiết thực. Thời thiếu niên của hắn, thời kỳ thanh xuân của hắn, chính là dưới sự quan tâm chăm sóc của người kia mà trưởng thành. Từ theo một ý nghĩa nào đó mà nói, người kia ở trong kiếp sống của hắn, đã gần như thay thế luôn vai trò phụ thân của hắn.
Cũng không ai nói được rõ ràng mối quan hệ giữa hắn cùng với vị lão đầu hổ Tây Lâm kia đã thân mật đến trình độ như thế nào rồi. Trong nhà tại Phí Thành bên kia cũng không biết, lại càng cũng không có ai có thể tưởng tượng ra được, khi hắn nghe được cái tin dữ này rồi, sẽ có tâm tình như thế nào cả.
Đám quân nhân sĩ quan ngồi trong xe nhất thời sắc mặt tái nhợt. Bọn họ cũng đều là những đồng bọn cùng với thuộc hạ thân thiết nhất cùng với trung thành nhất của Lý Phong, cũng chỉ mơ hồ biết được chút ít mà thôi, lại không nghĩ tới phản ứng của hắn không ngờ lại dữ dội đến như thế.
- Bây giờ chúng ta chuẩn bị đi đây đây?
- Đi không cảng, tôi muốn lập tức quay về Tây Lâm!
Không biết nguyên nhân là bởi vì đang vùi mặt vào trong hai lòng bàn tay, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, mà giờ phút này thanh âm của Lý Phong nghe ra có vẻ như hơi chút nặng nề cùng với vô lực.
- Đây… Đây là kháng lại quân lệnh. Hơn nữa… Lý Viện trưởng nếu như biết được, khẳng định là sẽ không đồng ý đâu!
Một gã quân nhân sĩ quan mạnh mẽ đè nén sự khẩn trương trong lòng mình, cất tiếng phản bác.
Lý Phong ngẩng phắt đầu lên, liếc mắt nhìn chằm chằm vào gã quân nhân sĩ quan vừa mới lên tiếng phản bác kia, âm điệu đã biến thành một mảnh lạnh lẽo đến cùng cực:
- Tôi nói… Tôi muốn quay về Tây Lâm!
Biết được tin Chung Tư lệnh chết đi, hắn cũng không có khóc, nhưng mà giờ phút này, cặp mắt của hắn đã toàn bộ là một mảnh đỏ bừng. Bên trong đồng tử lộ ra một vẻ cảm xúc thô bạo cùng với những vằn tơ máu vô cùng đáng sợ.
Đối mặt với ánh mắt đáng sợ đến như thế, nghe được loại ngữ điệu bình tĩnh đáng sợ đến như thế, cũng không có bất luận kẻ nào dám đưa ra ý kiến phản đối nữa. Cho dù rằng mấy gã quân nhân sĩ quan ở nơi này cũng đều có thể dự đoán được rằng, một khi để Lý Phong quay trở lại Tây Lâm, hắn khẳng định sẽ làm ra những chuyện tình kinh thiên động địa.
Liền đúng vào lúc này, chiếc điện thoại di động quân dụng đột nhiên vang lên, thanh âm vững vàng mà bình tĩnh của của Tướng quân Lý Tại Đạo đột nhiên vang lên:
- Con định làm gì đó?
- Con muốn đi giết người!
Lý Phong nghe được thanh âm của phụ thân mình, trên khuôn mặt tuấn tú đột nhiên lại hiện lên một tia ngoan cường lỳ lợm, nói:
- Ai cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện ngăn cản con!
Bên kia đầu dây điện thoại chợt trầm mặc một lúc. Tướng quân Lý Tại Đạo vốn dĩ cũng không có nghĩ đến cái tin chết đi của Chung Sấu Hổ, không ngờ lại khiến cho đứa con trai của mình lại phẫn nộ cùng với kích động lên đến trình độ đó. Một lúc sau, ông ta mới mở miệng nói:
- Hứa Nhạc đã đi trước con rồi!
- Cấp cho con quyền hạn…
Lý Phong tạm dừng một lúc, sau đó mới nói:
- Con muốn được quan sát quá trình hắn đi làm!
Bên trong đại sảnh chỉ huy tại vùng ngoại thành của Đặc khu Thủ Đô, lúc này đã là một mảnh vô cùng hỗn loạn. Vô số các nhân viên kỹ thuật cao cấp, đang tiến hành phục hồi lại những tín hiệu liên lạc từ phiến Tinh vực xa xôi truyền về, khôi phục lại như cũ. Các quân nhân sĩ quan tham mưu cao cấp của Bộ Quốc Phòng, cộng thêm sự trợ giúp của máy vi tính cao cấp, cau mày nhăn mặt, đau khổ suy tư, tính toán rất nhiều chuyện tình phức tạp.
- Ai cấp cho quyền hạn cho hắn chứ? Không ngờ lại dám sử dụng đến chiếc phi thuyền Ba cánh hạm chuyên dụng để lắp đặt vệ tinh của Cục Hiến Chương Liên Bang!
Bên trong đại sảnh vang lên một thanh âm giận dữ rít gào mãnh liệt. Gã Chủ nhiệm Ủy viên hội Quân sự Nghị Viện Liên Bang vô cùng kích động nhìn thấy những số liệu truyền về xuất hiện trên màn hình lớn ở trên tường, dùng sức quơ quơ cánh tay, gầm lên:
- Cái này quan hệ đến cơ sở của việc Liên Bang tiến công về phía Đế Quốc! Bảo hắn lập tức dừng lại ngay!
Cố vấn An toàn Quốc gia biểu tình cũng là một mảnh cực độ khó coi, hướng vào trong microphone, âm trầm nói:
- Phi thuyền Ba cánh hạm, ta mệnh lệnh cho các người lập tức đình chỉ ngay hành động, lập tức rút về ngay! Bằng không…
Xoảng!
Một cái bình hoa bằng loại gốm sứ đắt tiền đột nhiên bay thẳng đến, rơi thẳng xuống đất ngay bên cạnh bị Cố vấn An toàn Quốc gia, cắt ngang hoàn toàn sự phẫn nộ của đám đại nhân vật có mặt ở nơi này. Thanh âm vỡ vụn thanh thúy vang lên, khiến cho trong lòng tất cả mọi người đều cả kinh một trận, khiến cho bên trong toàn bộ đại sảnh chỉ huy trong khoảnh khắc nhất thời im lặng hẳn lại.
Lý Phong căn bản không thèm để ý vừa rồi mình đã ném vào cái gì. Hắn chỉ là vẻ mặt bình tĩnh mà lạnh lùng bước thẳng vào. Đám Hiến Binh bên trong đại sảnh chỉ huy lập tức tiến tới, bao vây hắn lại. Lúc này vị Tổng Thống tiên sinh, đang ngồi trên khán đài ở lầu hai, biểu tình cũng đồng dạng là một mảnh lạnh lùng tĩnh mặc, khẽ phất phất tay mấy cái. Đám Hiến Binh đành phải tản ra, để mặt cho cái gã Trung Tá trẻ tuổi, nhưng tính tình lại cực kỳ thô bạo này, trực tiếp đi thẳng đến trước bục chỉ huy.
Lúc này thời điểm mà chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích đã trôi qua suốt mấy chục tiếng đồng hồ. Bên trong xã hội Liên Bang ngoài kia, biểu tình bình tĩnh an tâm, chỉ là trải qua mấy ngày đêm luân phiên bình thường mà thôi. Nhưng mà đối với tất cả mọi người đã biết được cái tin tức vô cùng khiếp sợ này, cũng chính là một sự dày vò vô cùng lớn, chẳng khác nào mấy chục năm trời dằn vặt vậy.
Như vậy, chiếc phi thuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương đã dùng một loại tư thái kiên quyết lỗ mảng cùng cực, âm thầm theo dõi chi Hạm đội Đế Quốc, tiến nhập vào bên trong Tinh vực của đối phương. Tín hiệu điện tử xuyên qua một mảng không gian vũ trụ chuyển tiếp rộng lớn, lại cũng không có bất cứ điểm tiếp nhận phóng đại tín hiệu cố định nào cả, cho nên cuối cùng cũng có chút không được ổn định. Tất cả mọi người bên trong đại sảnh chỉ huy, cũng chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh thỉnh thoảng mơ hồ, thỉnh thoảng rõ ràng, đồng thời cũng vô cùng kinh khiếp đói với cái kế hoạch che trời qua sông có chút vô cùng quỷ dị kia.
Lý Phong đứng ngay phía trước của cái bục chỉ huy, chậm rãi hạ thấp thân thể, nhắm ngay vào trong cái microphone, từ trong cái lồng ngực kiên cố mạnh mẽ, phát ra thanh âm rống lớn như là cương thiết va chạm vậy:
- Hứa Nhạc, giúp tôi giết chết hắn. Nếu như lần này anh làm không thành công, ngay sau đó, chính tôi sẽ đích thân đi làm đó!
Mấy giây đồng hồ sau đó, toàn bộ đại sảnh cũng đều nghe được câu trả lời của Hứa Nhạc truyền về từ phía chiếc phi thuyền Ba cánh hạm:
- Tôi sẽ giết chết hắn!
Sau đó lại một lần nữa cắt đứt thông tin.
Bảy tiếng đồng hồ sau đó, một chiếc phi thuyền dân dụng của Tây Lâm, là một chiếc phi thuyền buôn lậu đang trên đường chạy về tinh cầu S, đã truyền về tin tức mới nhất. Chiếc phi thuyền vũ trụ buôn lậu này, ở mấy ngày trước đây, nghe lén được tín hiệu cấp cứu quân dụng, biết được tin tức chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích, mặc dù thân là những công dân Liên Bang đang làm chuyện phạm pháp không thể ló mặt ra ánh sáng này, nhưng những người bên trên chiếc phi thuyền buôn lậu cũng vô cùng dũng cảm, làm ra quyết định, nhanh chóng chạy đi tiếp viện cho Chung Tư lệnh. Nhưng mà khi bọn họ đến được nơi đó, cũng chỉ thấy được một mảnh không gian vũ trụ tràn đầy những mảnh vụn nát, cùng với một cái khoang thuyền cứu sinh được thiết lập tự động đang quay về tinh cầu gần nhất. Trong đó có cả cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang.
Ngoại trừ cái tin tức này, còn lại cũng đều là biệt vô âm tín cả!