Không phải là đang uy hiếp? Thế nhưng trên thực tế thì lời nói kia rõ ràng chính là một sự uy hiếp. Đã rất nhiều năm nay rồi, chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy đối với Hoài Thảo Thi cả. Hắn khẽ nheo cặp mắt lại, nhìn về phía gã quân nhân sĩ quan Liên Bang đang nằm trong vũng máu ngay dưới chân mình kia, khóe môi dần dần nở ra nụ cười chế giễu.
Cái gã nam nhân này chịu đựng khổ hình nhiều ngày đến như vậy, vẫn có thể cố gắng chịu đựng không phát ra một tiếng rên rỉ, trầm mặc ngoan cường giống hệt như một tảng đá nóng bỏng vạn năm vậy. Lúc này hắn lại mở miệng nói lời ngoan cường như thế, chẳng lẽ nguyên nhân lại là bởi vì mình đánh trúng mặt của hắn hay sao?
Thật sự là một tên gia hỏa thú vị mà!
Hoài Thảo Thi tiến về phía bước một bước, nâng mạnh chân phải lên, đạp một cú thật lực xuống. Chiếc giày quân dụng hung hăng đạp thẳng vào phần bụng dưới của Hứa Nhạc, khiến cho toàn thân của hắn giống hệt như một người sau khi uống rượu say lúy túy biến thành một con tôm luộc thống khổ uốn thân gập lại làm đôi.
Đối với cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang cường hãn trước mặt này, quả thật Hoài Thảo Thi cũng không có tình tự yêu ghét gì quá mức đặc thù đối với hắn cả. Ngay từ thời điểm còn rất nhỏ, vừa mới hiểu chuyện, hắn đã phi thường không thích cái tên gia hỏa thô lỗ mà dâm ô Quận vương Tạp Đốn kia rồi. Chỉ có điều là vì nguyên nhân chính trị của Hoàng tộc cần thiết, Phụ hoàng của hắn cũng cần Tạp Đốn làm tấm bình phong, vì vậy hắn mới để cho Tạp Đốn sống yên ổn như thế. Hiện tại Tạp Đốn rốt cuộc cũng đã chết, trong lòng hắn phi thường cao hứng, đối với người đích tay giết chết Tạp Đốn, hắn tự nhiên cũng không có quá nhiều hận ý.
Nhưng mà một khi đối phương đã là người của Liên Bang, vậy thì cũng chỉ có thể để cho hắn sống một cách thống khổ hoặc là một cái kết cuộc chết đi vô cùng khuất nhục mà thôi.
Cánh cửa bên hông của gian phòng chợt lặng lẽ không một tiếng động mở ra. Đám chuyên gia cùng với các quân nhân sĩ quan của Đế Quốc đồng loạt tiến vào, rất nhanh đem Hứa Nhạc đang nằm mê man trên mặt đất di chuyển khỏi hiện trường, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đem căn phòng vốn đã bừa bãi không chịu nổi sửa sang lại cho sạch sẽ ngăn nắp.
Sau khi mọi công tác dọn dẹp đã tiến hành hoàn tất, đám nhân viên cùng với quân nhân sĩ quan của Đế Quốc một lần nữa rút hết ra ngoài, Hoài Thảo Thi hướng bốn phía xung quanh xịt nhanh một vòng loại khí khử mùi hương chanh mà chính mình thích nhất, sau đó đi lại đứng bên cạnh cửa sổ mạn tàu trong phòng, trầm mặc một lúc sau, mới cầm lấy điện thoại liên lạc với bên phía Thiên Kinh Tinh.
- Bên phía phủ Đại Sư Phạm có tin tức gì truyền lại hay không?
Hắn hướng vào trong ống nghe điện thoại, vẻ mặt không một chút biểu tình, hỏi.
Gã quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc ở bên kia đầu dây điện thoại hơi hơi rung giọng, trả lời:
- Chúng ta mang theo chiếu chỉ điện tử của Hoàng đế Bệ hạ đi đến đó, bên phía phủ Đại Sư Phạm rốt cuộc cũng mở ra khu vực tuyệt mật cấp ba, nhưng mà chúng ta quả thật cũng không có biện pháp nào tìm được danh sách cả.
Gã quan viên kia khẽ dừng lại một lúc, sau đó mới cung kính nói tiếp:
- Tô Mông Điện hạ tôn kính, về phần danh sách tuyệt mật cấp cao nhất, mấy năm gần đây Hoàng đế Bệ hạ vẫn mãi hạ mệnh lệnh cho bên phía Bộ Tình Báo Hoàng gia cố gắng khôi phục lại. Nhưng mà mãi cho đến bây giờ cũng chưa có bất cứ manh mối gì cả. Bản danh sách đã được phục chế bên trong phủ Đại Sư Phạm bên kia, cũng chỉ là một phần không hoàn chỉnh mà thôi. Ngài…
- Ta biết!
Ánh mắt Hoài Thảo Thi khẽ cúi xuống một chút, nhìn vu vơ về phía dấu hiệu hoa dâm bụt màu đen biểu tượng của Hoàng gia Đế Quốc gắn trên chuôi cái điện thoại mã hóa, lạnh giọng nói:
- Mấy chục năm rồi cũng không có tìm được bất cứ thông tin gì, ta tự nhiên cũng không trách cứ gì các người. Nhưng mà Hoàng đế Bệ hạ thật sự vô cùng xem trọng chuyện tình này. Cho nên hy vọng các người có được chút tiến triển nào đó, cho dù là một phần không hoàn chỉnh, nhưng mà nếu có thể khôi phục được một số từ quan trọng cũng được rồi.
Gã quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc liên tục lớn tiếng vâng vâng dạ dạ, run giọng hứa hẹn không ngừng, nhất định sẽ tiếp tục điều tra nghiên cứu, tiếp tục cố gắng.
Sau khi cắt đứt điện thoại xong, Hoài Thảo Thi lại ngồi trầm mặc bên trong gian phòng tràn ngập một mùi hương chanh nhàn nhạt, lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Tạm thời lưu lại không giết Hứa Nhạc, ngoại trừ sự cần thiết trên phương diện chính trị của Đế Quốc ra, bên phía người Đế Quốc còn muốn từ trên người của gã này có thể tìm ra được càng nhiều những tin tức tình báo gì đó của Liên Bang. Nhưng mà đối với Hoài Thảo Thi mà nói, cái càng khiến cho hắn cảm thấy hứng thú hơn cả, ngược lại chính là bởi vì bí mật xuất thân của Hứa Nhạc.
Chuyện tình mà nhất phái của đám dư nghiệt Phí Thành Lý Gia bên Liên Bang có thể tu luyện tám đạo chân khí, đối với toàn bộ Đế Quốc mà nói, nhất là đối với Hoàng thất Đế Quốc luôn luôn cao cao tại thượng mà nói, đó tuyệt đối là một chuyện nhục nhã vô cùng to lớn. Cho nên cho dù sau này Hứa Nhạc nói thế nào cũng sẽ bị xử tử một cách lãnh khốc nhất, nhưng mà thời điểm khi gã nam nhân này còn sống, bên phía Hoàng thất Đế Quốc cũng phải muốn mạnh mẽ đem những luồng chân khí trong thân thể của hắn hoàn toàn phá hủy đi. Theo một phương diện ý nghĩa nào đó mà nói thì chính là muốn thu hồ nó lại.
Lúc trước hắn đã đích thân ra tay, chính là muốn phá hủy đi những luồng chân khí bên trong thân thể của Hứa Nhạc, đồng thời cũng xác nhận được một chuyện, gã nam nhân này quả nhiên chính là thuộc nhất lưu dư nghiệt của Phí Thành Lý Gia, hơn nữa còn lại là thuộc nhất phái tiên thiên nữa. Thế nhưng mà Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc cùng với Quân Bộ sau khi cố gắng vất vả điều tra, đã xác nhận được tin tức tình báo, người này cũng không phải là con rơi rớt của Lý Thất Phu… Như vậy, hắn vì nguyên nhân gì lại có thể tu luyện thành công tám đạo chân khí tiên thiên kia cơ chứ?
Căn cứ vào một suy nghĩ nào đó, hắn ta ngay lập tức đã xin chỉ thị từ phía Hoàng cung Thiên Kinh Tinh, sau đó lại còn trực tiếp kinh động đến phủ Đại Sư Phạm đã đóng cửa không hoạt động suốt hơn mười năm trời kia nữa, thế nhưng vẫn như cũ không có được một kết quả chính xác cuối cùng nào.
Trong đầu chợt nghĩ đến một sự kiện mà xác suất xảy ra có thể nói cực nhỏ, tương đương như là không có khả năng phát sinh, cặp mày của Hoài Thảo Thi khẽ hơi nhíu lại một chút, nở nụ cười chế giễu nhàn nhạt. Chợt sắc mặt hắn khẽ biến đổi, đưa tay lên bịt miệng lại, ho khan nhàn nhạt mấy tiếng.
Những thanh âm ho khan kịch liệt như đau lòng đứt ruột không ngừng quanh quẩn xung quanh căn phòng nhỏ hẹp. Hứa Nhạc đang nằm bệch ở một góc tường, lúc này sắc mặt hắn đã tái nhợt một trận, mồ hôi trên trán giống như từng khỏa từng khỏa đậu tương không ngừng tuôn chảy xuống. Lúc trước hắn đã chú ý đến tựa hồ chiếc phi thuyền vũ trụ này đã thay đổi quỹ đạo di chuyển, hướng về phía một khỏa tinh cầu màu lam bạch mà bay đi. Giờ phút này tuyệt đại bộ phận tinh thần cùng với ý chí của hắn cũng đã bị những cơn ho khan kịch liệt này khống chế hết rồi, khó có thể phân tâm để mà nghiền ngẫm về kế hoạch cùng với hành động kế tiếp sau đó.
Những cơn ho khan bình thường sẽ có quan hệ đến chuyện cảm mạo, hoặc là có quan hệ đến thói quen ăn uống không đầy đủ, cũng không phải là vấn đề đặc biệt nghiêm trọng gì cả. Nhưng mà đối với Hứa Nhạc hiện tại mà nói, không thể một phen đen những cơn ho khan kịch liệt này giải quyết một cách triệt để, vậy thì con đường phía trước của hắn thật sự là một mảnh ảm đạm. Cái con đường trốn chết gần như cơ bản không có khả năng thành công gì trong kế hoạch của hắn kia, cũng sẽ bị những cơn ho khan này cắt đứt luôn một tia hy vọng mong manh cuối cùng.
Bị cái gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi kia phá hủy đi hoàn toàn những luồng lực lượng nóng bỏng thần bí cố gắng tích tụ đã lâu kia, hơn nữa lại bị đối phương khám phá ra năng lực giả vờ hôn mê của mình, lại bị giam giữ chặt chẽ bên trong một nhà tù một mình như thế này, bản thân hắn lúc đầu cũng không quá mức tuyệt vọng. Hoàn toàn ngược lại, ngay tại thời khắc cuối cùng khi cánh cửa căn nhà tù kia vừa mới đóng lại, hắn liền không một chút do dự, nằm xuống một chỗ, dựa vào một tia ý chí kiên cường trong đầu mình, bắt đầu tu luyện trở lại từ đầu.
Nhưng mà cỗ lực lượng nóng rực thần bí bên trong thân thể kia của hắn, theo những con đường thông đạo quen thuộc vận chuyển đến khu vực giữa ngực và bụng, sẽ liền gặp phải một đạo phòng tuyến vô hình nào đó ngăn chặn lại, dồn nén lại ở đó không cách nào di chuyển tiếp được!
Nếu như hắn mạnh mẽ thúc động những luồng lực lượng nóng bỏng thần bí kia, ý đồ hóa thành vô số những lưỡi đao sắc bén xuyên qua vách chắn vô hình đáng ghét kia, những đường thông đạo dày đặc như những mạng lưới tại khu vực giữa ngực và bụng của hắn, sẽ đồng thời gặp phải hiện tượng co rút nhanh, giống hệt như là những ống dẫn làm bằng phiến lá mỏng, gặp phải phần lưỡi của một thanh đao sắc bén, bị cắt thành từng mảnh nhỏ vậy, phi thường thống khổ, thậm chí có thể nói là đau đến mức không muốn sống nữa.
Lúc này, cỗ lực lượng nóng rực trong thân thể của chính bản thân hắn, lại liền trở nên có lực lượng khủng bố giống hệt như những luồng khí nóng phụt ra từ đầu ngón tay của gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi lúc trước kia vậy.
Hiện tại xuất hiện ở trước mặt của hắn chính là hai con đường tuyệt lộ chi nhánh mở rộng.
Nếu như không thể đả thông được cái tầng lá chắn kỳ quái mà gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi kia bày ra trên hắn, cái cỗ lực lượng đã từng làm bạn với hắn rất nhiều năm, đã từng cứu với hắn vô số lần trong thời khắc sinh tử tồn vong trước đây, cứ như vậy sẽ biến thành một cái đầm chết không có lối thông ở dưới bụng hắn, cũng không có cách nào phát huy được tác dụng vốn có của nó, hắn liền biến thành một người bình thường.
Không ai có thể chịu đựng được cái loại cảm giác đau đớn như có những thanh đao sắc nhọn không ngừng cắt xé bên trong những đường kinh mạch trong cơ thể như thế này. Cho dù Hứa Nhạc có một ngày nào đó đột nhiên đem hai hàm răng màu trắng tinh cắn chặt, chịu đựng đau đớn, trước khi hôm mê mạnh mẽ hoàn thành cái loại hành động như thế này, hắn cũng biết rất rõ ràng, những luồng kinh mạch thông đạo trong cơ thể này sau khi bị cắt vỡ, bản thân chính mình có lẽ sẽ trở nên phi thường thê thảm, thậm chí sức mạnh cũng không bằng người bình thường nữa.
Làm một người bình thường, nếu như là trước đây, Hứa Nhạc đón nhận chuyện này thật sự cũng không chút khó khăn nào, cũng đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý chuẩn bị cho ngày đó xảy ra rồi. Nhưng mà hiện tại trước mắt hắn đang bị nhốt ở lãnh thổ Đế Quốc xa xôi với gia hương của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể đối diện với tử vong, hoặc là cái tương lai càng đáng sợ hơn so với tử vong rất nhiều lần…
Hắn lúc này tuyệt đối không thể là người bình thường được!
Chiếc phi thuyền Hoàng gia Hồng Sắc Tường Vi im lặng bỏ neo tại bên ngoài tầng khí quyển của hành tinh Cách Phản Tinh, bên cạnh khu căn cứ trung chuyển. Chiếc Chiến hạm khổng lồ với chiều dài gần hơn hai mươi km kia, đậu lại bên cạnh khu căn cứ vũ trụ có hình lập thể góc cạnh chĩa ra sáu hướng khiến cho nó nhìn qua có vẻ nhỏ bé phi thường. Lúc này sau khi trải qua mấy ngày bỏ neo tiến hành sửa chữa, khu căn cứ vũ trụ đem những vật tư cần thiết trên trên tinh cầu Cách Phản Tinh này, cuồn cuộn không ngừng đưa vào bên trong chiếc Chiến hạm Hồng Sắc Tường Vi. Nhìn bề ngoài giống như là chiếc phi thuyền Hoàng gia khổng lồ này, đã biến thành một đầu côn trùng khổng lồ cực kỳ tham lam, đang không ngừng hút máu của những động vật làm thức ăn của chính mình.
Toàn bộ các đơn vị Hạm đội tự vệ của tinh cầu Cách Phản Tinh cũng đều đồng loạt bay lên không trung, xếp thành hàng chỉnh tề ở bên trong không gian vũ trụ hạo hàn bên ngoài tầng khí quyển, nghênh đón ba chiếc Chiến hạm Chiến thuyền hạng nhẹ từ trong lòng chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi kia bay ra, hướng về phía tinh cầu bên dưới mà bay đi.