Đứng ở trên sườn dốc đối diện với biển dâu mênh mông, nghe được những câu hỏi mặc dù tức giận nhưng lại không có một tia phẫn nộ, mà chỉ có một ý tức hàm xúc cùng với một tia trào phúng khinh miệt nhàn nhạt của gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi, cặp lông mày hai hàng dày đặc giống như là mực của Hứa Nhạc kia giống như là hơi khẽ nhếch lên vậy, lại chung quy bởi vì một trận ho khan dồn dập dâng lên khiến cho một lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu.
- Đã trải qua thời gian hơn mấy chục năm rồi, còn muốn tranh luận rõ ràng xem ai đã khơi mào ra chiến tranh giữa hai bên, xem ra ý nghĩa cũng không quá lớn rồi.
Hứa Nhạc cách bên ngoài lớp áo, đưa tay khẽ gãi gãi nhẹ lên miệng vết thương có chút ngứa ngáy ở chỗ vai mình, đột nhiên mở miệng nói:
- Chẳng qua nếu như tao nhớ không lầm, năm đó là do bọn mày âm hiểm, phục kích phá hủy một chiếc phi thuyền khoa thi của Liên Bang thì phải.
Về chuyện phương nào đã dẫn phát nên một hồi chiến tranh vũ trụ kéo dài mấy chục năm thảm liệt vô cùng này, ai phải gánh vác nên cái trách nhiệm mở ra cái hộp Ác ma đáng nguyền rủa kia, bên trong Liên Bang cùng với Đế Quốc, bất luận là giới thanh niên nay là các vị học giả lịch sử lão thành, ai nấy cũng đều có những lý do cực kỳ kiên định của chính mình. Bởi vì nguyên nhân là do Tinh vực song phương cách nhau vô cùng xa xôi, chiến hỏa diễn ra liên miên tán loạn, sự liên lạc song phương ngăn cách, mới không có xảy ra một hồi chiến tranh học thuật lịch sử náo nhiệt vô cùng giữa hai bên.
Hoài Thảo Thi lạnh lùng mà liếc mắt nhìn hắn một cái, vượt ra ngoài sự dự kiến của mọi người, hắn cũng không có mở miệng phát biểu ý kiến của chính mình, mà là trực tiếp chậm rãi bước xuống triền núi, xoay lưng về phía biển dâu phía sau, hướng nội thành mà đi đến.
Hứa Nhạc hơi có chút tiếc nuối, thêm một lần nữa liếc nhìn về phía khu rừng dâu giống như một đại dương xanh thẳm kia, lắng nghe những tiếng sàn sạt rào rào xa xa, sau đó mới xoay người đuổi theo Hoài Thảo Thi.
Kế tiếp sau đó Hoài Thảo Thi lại đi đến một vài địa phương khác nữa. Trong cái quá trình này, hắn mãi vẫn luôn duy trì sự trầm mặc im lặng. Hứa Nhạc cũng không biết rõ ràng thân phận của gã quân nhân binh sĩ trẻ tuổi này, trong lòng mặc dù cũng có một vài phán đoán ra, nhưng mà lại thiếu khuyết vô số những căn cứ chính xác để khẳng định. Chẳng qua hiện tại trên cơ bản cũng có thể đoán ra được, gã này ở bên trong Đế Quốc khẳng định thân phận địa vị tương đối cao cấp.
Vì thế hắn lại càng thêm không rõ ràng vì cái gì cái gã quân nhân Đế Quốc này đã biết hắn là tù phạm khẳng định là phải chết này, lại kéo dài ra cái hành trình du lãm ngắm cảnh cực kỳ vớ vẫn như thế này? Chẳng lẽ đám người Đế Quốc kia thật sự chính là muốn cho một nhân vật anh hùng do bên phía Liên Bang cố tình tạo ra, hướng về phía toàn bộ vũ trụ thừa nhận những tội ác của bên phía Liên Bang hay sao? Cái loại phỏng đoán này thật sự là không có chút xíu đạo lý nào mà.
Nếu như Hứa Nhạc có thể biết được những dị động mạnh mẽ ẩn sâu bên dưới mặt nước của giới chính trị Đế Quốc, nếu như hắn biết cái vị quân nhân binh sĩ Đế Quốc này chính là cái nhân vật truyền kỳ ở trong sự dự đoán của hắn, có lẽ hắn sẽ biết được nguyên nhân chính thức vì sao đối phương lại muốn cố ý kéo dài thời gian quay trở về Thiên Kinh Tinh.
Thời gian buổi chiều, một đội ngũ du khách kỳ quái tạo thành bởi hai gã thanh niên trẻ tuổi dáng người gầy yếu, cùng với hơn một trăm gã quân nhân sĩ quan mặc thường phục cải trang tạo thành kia, đã đi tới Đại học Công lập của Tang Thực Châu ở Cách Phản Tinh.
Căn cứ vào cái đạo pháp lệnh đặc thù của Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc năm đó, Cách Phản Tinh đã biến thành một tinh cầu hành chính duy nhất trong lãnh thổ Đế Quốc thi hành chế độ giáo dục không phân biệt đối xử tầng lớp. Cũng chính là muốn nói, ở trên khỏa tinh cầu này, bất luận ngươi có là quý tộc hay là bình dân, thậm chí có là nông nô ở dưới tầng chót của xã hội, chỉ cần đứa con của các người có cố gắng đầy đủ, hoặc là có tài năng xuất chúng, liền có thể có được cơ hội nhận được nền giáo dục công bằng nhất. Thậm chí một số kẻ tài năng ưu tú nhất, cũng còn có thể đủ khả năng tìm được học bổng chuyên nghiệp do Hoàng thất Đế Quốc cung cấp nữa.
Cái kế hoạch này chính được gọi là nơi tiến hành thí điểm công tác giáo dục không phân biệt chủng tộc. Bên phía Hoàng thất Đế Quốc vừa mới tung ra, liền khiến cho vô số các giai tầng quý tộc Đế Quốc dấy lên một hồi phản đối phẫn nộ. Mỗi khi nghĩ đến những người thừa kế thân phận tôn quý ba mươi tám đời quý tộc nào đó của chính mình, cùng với những đứa con của đám dân đen ngu muội nào đó cùng học chung một chỗ trong một gian phòng, đám quý tộc Đế Quốc kia đều cảm thấy được bản thân của mình vẫn còn có thể nghe thấy được những mùi vị tanh hôi rồi. Bọn họ cảm thấy tôn nghiêm của chính mình bị những sự nhục nhã thật lớn. Thân là một gã quý tộc, như thế nào lại có thể dùng với đám thứ dân, thậm chí là đám nô lệ có thể cùng sinh hoạt chung với nhau được chứ?
Đối với chuyện tình như thế này, vị Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc, từ trước đến giờ vẫn dùng phương thức ôn hòa để trấn an giai tầng quý tộc, lại dùng phương pháp thiết huyết để trấn áp dân đen kia, lại biểu hiện ra một sự cường thế cùng với mạnh mẽ khiến cho kẻ khác cũng phải giật mình kinh hãi. Dưới sự trấn áp mạnh mẽ của Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc, các quý tộc bên trong Nguyên Lão Hội của Đế Quốc, nhìn thấy những quan viên Cục Tình Báo Hoàng gia cùng với các binh lính đứng đầy ở trước cửa nhà mình, mới có thể nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng, đồng ý thông qua pháp lệnh này, đem Cách Phản Tinh xác nhận trở thành khu vực thí điểm cho chế độ giáo dục không phân biệt giai tầng của Đế Quốc.
Mặc dù là như thế, nhưng mà khi đứa con của tầng lớn nông nô đầu tiên, mang theo thần tình khẩn trương cùng với sợ hãi đi vào cánh cửa của Học viện Hoàng Sơn Cơ trên tinh cầu Cách Phản Tinh, vẫn như cũ cần phải có sự bảo hộ của một đám binh lính Đế Quốc trang bị đầy mình mới dám đến trường.
Ngày hôm đó, Viện trưởng đại nhân của Học viện Hoàng Sơn Cơ đã phẫn nộ đệ đơn từ chức. Trong thời gian một năm ngay sau đó, toàn bộ các quý tộc trên tinh cầu Cách Phản Tinh đều đem những hậu đại của chính mình đưa sang các tinh cầu khác trong lãnh thổ Đế Quốc, bọn họ thà rằng tiêu tốn thật nhiều tiền tài của chsinh mình, cũng muốn các hậu nhân của chính mình tiếp nhận nền giáo dục thuần khiết của quý tộc, cứ không phải ở lại trên tinh cầu Cách Phản Tinh đón chịu những hành vi ác liệt của Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên hứng chí nghĩ ra như thế này.
Vì những nguồn tài phú khổng lồ không ngừng cuồn cuộn sinh ra bên trong lãnh địa của mình, những gã quý tộc này bản thân khẳng định cũng không có khả năng rời khỏi tinh cầu Cách Phản Tinh này, chẳng qua là cũng không thể nào thay đổi được những xu thế giáo dục này. Càng ngày càng có nhiều hơn nữa đệ tử bình dân bá tánh cùng với nông nô tiến vào các trường đại học kiểu mới trên khỏa tinh cầu này. Không khí bên trên khỏa tinh cầu này càng ngày càng trở nên nóng bỏng kích động, hoặc nói chính xác hơn là càng trở nên nguy hiểm hơn nhiều.
Đương nhiên, đám thanh niên trẻ tuổi bởi vì tiếp xúc được càng ngày càng nhiều tri thức mà cũng càng trở nên có nhiều năng lực hơn so với trước đây, đối với vị Hoàng đế Bệ hạ đã ban cho bọn họ tất cả những thứ này cũng trở nên vô cùng trung thành, hơn nữa cũng càng ngày càng cuồng nhiệt hơn rất nhiều.
Chính giữa bên trong lầu một của tòa kiến trúc lớn nhất tại Đại học Công lập Tang Thực Châu, có treo một bức tự họa khổng lồ của Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa của Đế Quốc, mỗi một học viên, sinh viên đi ngang qua, cũng đều ngay lập tức đình chỉ những tranh cãi về học thuật vốn đang vô cùng kịch liệt của chính mình, thần tình vô cùng nghiêm túc đứng nghiêm cúi chào một cái.
Hứa Nhạc thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía bức tự họa to lớn treo trên tường kia, lắng nghe những tiếng cãi nhau từ phía sau truyền đến, cặp mày không khỏi khẽ nhăn lại một chút. Ngôn ngữ Đế Quốc của hắn cũng không tính là tốt cho lắm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe ra được mấy gã học viên kia tựa hồ là đang thảo luận về vấn đề theo dõi cùng với khống chế công suất phát ra của các hệ thống động cơ công suất cao. Trình độ bọn chúng thảo luận vẫn còn tương đối dễ hiểu một chút, nhưng mà hắn vẫn như cũ vẫn cảm thấy một sự cảnh giác vô cùng mãnh liệt. Phải biết rằng lúc còn ở bên phía Liên Bang, cũng không có bất cứ ai có thể nghĩ đến, ở bên trong trường đại học của Đế Quốc, không ngờ lại có thể có nhiều học viên bình dân như vậy, ở bên trong bầu không khí thoải mái như thế này mà thảo luận về vấn đề học thuật cao cấp như thế này.
Hắn luôn luôn cho rằng ưu thế lớn nhất của Liên Bang đối với Đế Quốc này cũng không phải là về phương diện kinh tế, mà là trên phương diện giáo dục, trình độ khoa học kỹ thuật cùng với phương thức suy nghĩ tối căn cơ nhất. Ngày hôm nay tựa hồ như bên phía Đế Quốc lại không kèn không trống làm ra những thay đổi như vậy. Với số lượng dân số khủng bố của bên phía Đế Quốc mà nói, nghĩ muốn đuổi theo kịp loại chênh lệch giữa hai bên, có lẽ cũng không phải là chuyện tình gì quá mức khó khăn.
Hoài Thảo Thi chú ý đến vẻ cau mày của hắn, vẫn như trước vẻ mặt không một chút beieru tình mà vẫn duy trì vẻ trầm mặc, dẫn theo hắn đi lên lầu ba.
Trên một gian phòng học lớn trên lầu ba của tòa kiến trúc, lúc này đang tiến hành một hồi giảng bài về môn lịch sử. Hơn mấy trăm gã thanh niên trẻ tuổi quần áo mộc mạc của Đế Quốc, lúc này đang im lặng mà khao khát lắng nghe vị Giáo sư trên bục giảng kia giảng bài.
Những thiết bị truyền phát nội dung bài giảng, những màn hình chiếu những hình ảnh lịch sử trắng đen, những cây bút laser diễn thuyết cũ xưa, tất cả những trang thiết bị này ở trong mắt của Hứa Nhạc không khỏi có vẻ hơi chút lạc hậu. Không chỉ nói so sánh với điều kiện của Học viện Quân sự I hoặc là Đại học Lê Hoa ở Thủ Đô Tinh Quyển, cho dù là so sánh với điều kiện học tập tại Đại học Công lập ở Đại khu Đông Lâm gia hương của chính hắn đi chăng nữa, bên phía Đế Quốc cũng còn lạc hậu hơn rất nhiều.
Nhưng mà hắn lại vẫn vô cùng nghiêm túc lắng nghe, bởi vì cái vị Giáo sư Đế Quốc trên bục giảng kia, lúc này đang tràn đầy cảm xúc kích động truyền thụ về nguyên nhân gây ra tràng chiến tranh vũ trụ rất nhiều năm trước đây. Vị Giáo sư này chính là đang sử dụng những từ ngữ quý tộc Đế Quốc tiêu chuẩn nhất, cho nên hắn mới có thể miễn cưỡng nghe hiểu được đại bộ phận những gì ông ta nói.
Vị Giáo sư lịch sử của Đại học Công lập Tang Thực Châu này, quả thật cũng không biết hôm nay trong số đám người đang lắng nghe giảng bài bên dưới kia, đang có thêm hai gã thanh niên trẻ tuổi thân phận hết sức đặc thù. Ông ta lại càng cũng không có hy vọng xa vời là những sự kiện lịch sử mà giờ phút này ông ta đang truyền thụ, sẽ đối với lịch sử trong tương lai sau này sẽ sinh ra những ảnh hưởng gì. Ông ta chỉ là dựa theo những tài liệu lịch sử mà Bộ giáo dục Hoàng gia Đế Quốc đã định ra, hướng về phía đám thanh niên trẻ tuổi của Đế Quốc giảng thuật lại sự tàn nhẫn cùng với âm hiểm của đám người Liên Bang.
- Đối với bên phía Liên Bang, cái loại xã hội từ những gã thương nhân âm hiểu cùng với những gã chính khách vô sỉ liên hợp lại mà khống chế kia, cái gì mới có thể khiến cho bọn chúng không tiếc hao phí một lượng lớn quân phí cũng phải phát động một hồi chiến tranh vũ trụ trường kỳ như thế? Vì sự quang vinh của quốc gia hay sao? Không phải, bọn chúng chưa bao giờ biết được hai chữ vinh quang là viết như thế nào cả.
Vị Giáo sư lịch sử mang theo cảm xúc kích động mà quơ quơ cây bút laser nằm trong tay mình. Cái quang điểm màu đỏ chói ở bên trên đỉnh trần của căn phòng học rất nhanh bay tán loạn, tựa như là những những con tằm con bình thường vô cùng ở trên khỏa tinh cầu này trước khi chết làm ra những động tác vũ đạo vô cùng lừng lẫy vậy.
- Là ích lợi! Cũng chỉ có mỗi ích lợi mới có khả năng để cho cái đám thương nhân liên hợp kia mà điên cuồng. Chính là những tinh cầu quặng mỏ! Cũng chỉ có những tinh cầu quặng mở mới có khả năng duy trì sự khuếch trương những Tinh vực vô hạn độ của bọn chúng, do đó mới có thể giảm bớt được những mâu thuẫn bên trong các giai cấp của xã hội bọn chúng!
- Hai trăm năm trước đây, tài nguyên trên những tinh cầu quặng mỏ của Liên Bang đã dần dần lâm vào khô kiệt. Đối diện với bọn họ vào thời điểm đó cũng chỉ có hai con đường mà thôi. Một chính là nhanh chóng tìm kiếm hoặc là phát minh ra một nguồn sinh lực mới có thể thay thể được. Bằng không chính là lập tức tìm kiếm ra được một nguồn tài nguyên tinh cầu quặng mỏ mới để thay thế. Bằng không những thiết bị phi hành vũ trụ lấy quặng mỏ làm cơ sở của bọn chúng, sẽ toàn bộ đều bị tê liệt. Những vũ khí vũ trụ toàn bộ cũng sẽ mất đi hiệu lực. Nói một cách khác đi, Liên Bang bất cứ lúc nào cũng có thể hỏng mất.
- Nhưng mà đám người Liên Bang bên kia đã hao phí thời gian hơn một trăm năm dài, cũng không có cách nào tìm ra được nguồn tài nguyên tinh cầu quặng mỏ mới. Một quãng thời gian này vốn dĩ có thể dùng để nghiên cứu chế tạo ra nguồn sinh lực mới, cũng đã bị lãng phí một cách hoàn toàn vô ích. Vì nguyên nhân gì? Bởi vì bên trong đám thương nhân có quyền lợi khống chế chính quyền Liên Bang bên kia, có một gia tộc nào đó hưởng được pháp định đối với quyền lợi độc quyền khai tác các tài nguyên tinh cầu quặng mỏ, hơn nữa bằng vào cái quyền lợi đặc thù này đạt được một cái ích lợi vô cùng lớn. Nếu như bên phía Liên Bang có thể nghiên cứu chế tạo ra được nguồn sinh lực kiểu mới này, những cái địa vị đặc thù của cái gia tộc này sẽ bị gạt bỏ sạch sẽ không còn lại chút nào. Bọn họ tuyệt đối không có khả năng cho phép cái loại tình huống này có thể phát sinh.
- Vì nguyên nhân gì mà Chính phủ Liên Bang lại cho phép cái loại sự tình này có thể phát sinh? Bởi vì các người tuyệt đối vĩnh viễn không được quên, cái Chính phủ kia trên thực tế chính là bị khống chế ở trong tay của những cái gia tộc này.
- Liên Bang đã không có tinh cầu quặng mỏ. Đế Quốc lại còn có tinh cầu quặng mỏ. Những chiếc phi thuyền dò xét của Liên Bang, cùng với những chiếc Chiến thuyền đáng bị nguyền rủa của bọn chúng, đã trong lúc vô tình chạy vào bên trong lãnh thổ của Đế Quốc, hơn nữa sau khi phát hiện ra được cái sự thật này, chiến tranh, cũng sẽ không có biện pháp nào còn có thể tránh khỏi được nữa.
- Cường đạo đánh tới trước cửa nhà mình, bọn chúng tiến hành cướp bóc không một chút lý do, cái mà chúng ta đây có khả năng là, cần phải làm cũng là vô cùng đơn giản…
Vị Giáo sư lịch sử cũng đã không còn giữ được sự bình tĩnh như lúc ban đầu, nắm chặt lại nắm tay, phẫn nộ hét lên một câu:
- Một phen đem đám cường đạo này đánh chết!
Hứa Nhạc không một chút nghi ngờ nào, nếu như thân phận người Liên Bang của chính mình một khi bị người khác biết, ngay sau đó khẳng định sẽ bị hơn mấy trăm gã học viên Đế Quốc đang cực kỳ phẫn nộ bên trong gian phòng học này giận dữ xé tan thành hàng trăm mảnh nhỏ. May mắn là đồng tử màu đen cùng với mái tóc màu đen của hắn, cùng với gã quân nhân binh sĩ trẻ tuổi bên cạnh hắn cũng rất giống nhau. Mặc dù vẫn có chút khiến cho người khác chú ý, thế nhưng hướng tới cũng đều là những ánh mắt mang theo vẻ kính sợ mà thôi.
Nghe xong bài giảng của khóa học lịch sử này, Hứa Nhạc đi theo đối phương đi ra vườn trường. Hắn đứng ở ngoài cửa trầm mặc một lúc sau, mới cực kỳ hiếm có đưa ra một cái yêu cầu, muốn kiếm một điếu thuốc lá.
Trong từng trận khói thuốc lá bốc lên, hắn hướng về phía gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi kế bên nói:
- Rất giống so với những bài học lịch sử bên phía chúng tao. Tao đã từng xem qua trong tài liệu một đoạn ghi chép về khoảng thời gian lịch sử này. Trong đó nói chính là, cái gã Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc năm đó bởi vì để giảm bớt những mâu thuẫn giai cấp về chủng tộc bên trong xã hội của bọn mày bên này, đã ngang nhiên phát động một hồi chiến tranh.
Sau đó lại là một hồi trầm mặc cùng với tự hỏi trong làn khói thuốc lá. Sở dĩ tự hỏi là bởi vì Hứa Nhạc cũng phải thừa nhận, một khóa học lịch sử của bên phía Đế Quốc bên này, đối với bản thân hắn mà nói, xác thật chính là một cái góc độ mới mẻ hoàn tòa đối với nguyên nhân khởi phát tràng chiến tranh năm đó. Nhất là cái thuyết pháp bởi vì các tinh cầu quặng mỏ gây ra chiến tranh vũ trụ, đây chính là lần đầu tiên hắn nghe nói đến.
Cái gia tộc có khả năng khống chế Chính phủ Liên Bang mà bài giảng lịch sử kia đã nói, tự nhiên chính là Thai Gia ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu.
- Đại sư Tịch Lặc cũng đã từng nói qua, mỗi người ai nấy cũng đều có lý tưởng của mình.
Hắn một phen đem điếu thuốc dụi đi, nắm lại bên trong nắm tay, nhìn về phía gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc tóc đen kia, nói:
- Hơn nữa, tao nói thế nào cũng không phải là một vị Thánh, tuy rằng tao cũng sợ chết, nhưng cũng không phải là rất sợ chết. Cho nên… Mày cũng đừng có trông cậy vào chuyện tao sẽ chấp nhận làm phản.