Một đám quan viên phế vật của Bộ Tình Báo Hoàng gia!
Tâm tình Hoài Thảo Thi cũng không thể nào vui vẻ cho được. Cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang tên là Hứa Nhạc ở trước mặt này, cùng với những gì miêu tả bên trong các báo cáo tình báo của Bộ Tình Báo hoàn toàn bất đồng. Quả thật là ngoan lỳ kiên cường dẻo dai, nhưng mà làm sao có thể là một nhân vật lòng trung chân chính, dù chết cũng phải nêu cao ngọn cờ chính nghĩa đạo đức, tính tình cổ hủ chấp nhất, một người có thể xưng là một vị Thánh cơ chứ?
Hắn trước đây cơ bản cũng không tin bên trong vũ trụ này có một nhân vật giống như thế tồn tại, hiện tại xem ra quả thật là đúng như thế.
Nếu như Hứa Nhạc thật sự là một vị Thánh quái thai trong truyền thuyết, vậy thì có lẽ rất nhiều ngày nay bên phía Đế Quốc đã làm ra khá nhiều động tác thật sự có thể khiến cho đối phương có những sự xúc động nào đó, hoàn toàn có thể khiến cho cái gã anh hùng chiến đấu mà Liên Bang gần đây dụng tâm đầu tư tạo ra có thể làm phản. Cho dù là không thể làm phản, cũng chỉ cần hắn ở sâu bên trong nội tâm phát sinh ra một loại cảm giác hoài nghi nào đó đối với Liên Bang, như vậy đối với sự tuyên truyền của Liên Bang, đối với tràng chiến tranh này, cũng chắc chắn sẽ làm ra những sự trợ giúp thật lớn.
Thật sự đáng tiếc hay sao? Quả thật là có một chút. Chẳng qua cũng không có cái gì quá mức đáng tiếc cả. Chỉ có điều là ở bên trong lãnh thổ của Đế Quốc sẽ có thêm một khối thi thể của một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang mà thôi.
- Đối diện với tử vong, đã từng có rất nhiều gã Liên Bang liền quỳ rạp xuống cầu xin tha mạng. Nhưng mà tao đã từng nghiên cứu qua về mày rồi, biết khả năng này tuyệt đối sẽ không có khả năng xảy ra. Sở dĩ mang theo mày đi ngắm nhìn những phong cảnh này, cho mày lắng nghe những bài học lịch sử chuyên môn an bày như thế này, chính là muốn để cho bọn mày cảm nhận một chút, mấy cái đám người Liên Bang chuyên đưa chiêu bài đạo đức dối trá để đi đánh những người khác, cảm giác như thế nào về sự ưu việt đối với sự đạo đức thật sự.
Hoài Thảo Thi giống hệt như một vị lão nhân, hai tay chắp lại sau lưng, nâng bước hướng về phía khu vườn bên ngoài trường Đại học mà đi đến. Trên khuôn mặt không một chút biểu tình, trong lòng thì lại đem một tia đáng tiếc nhàn nhạt ở sâu bên trong nội tâm che lấp lại vô cùng cẩn thận.
- Cảm giác về sự ưu việt trên phương diện đạo đức? Quả thật là tao không hề có chút hứng thú đối với cái đó.
Hứa Nhạc nhún nhún vai trả lời:
- Chẳng qua là tao đối với một đoạn lịch sử này thật sự cảm thấy có chút hứng thú. Trước khi tao chết, có thể nào thỏa mãn một nguyện vọng của tao hay không? Để cho tao xem lại một chút về những hồ sơ tương quan về chuyện năm đó? Nếu như muốn chứng minh cho người Liên Bang chúng tao, đám Đế Quốc bọn mày ưu việt hơn chúng tao về mặt đạo đức, như vậy đây hẳn là chuyện nên làm.
Hoài Thảo Thi thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó khẽ gật gật đầu. Hắn quay sang phía sau, phân phó cho đám quân nhân sĩ quan thuộc cấp đang cải trang thành bình dân bá tánh đứng phía sau lưng mình. Một gã quân nhân trong số đó lập tức rời đi, tiến hành an bày chuyện tình lần này.
Các sách giáo khoa lịch sử của Đế Quốc tiến hành phiên dịch thành ngôn ngữ của Liên Bang, tiêu hao một khoảng thời gian một giờ mười bảy phút, biểu hiện ra hiệu suất làm việc cực kỳ cao của bọn họ.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó, Hứa Nhạc đem ánh mắt từ trên màn hình của quyển sách điện tử trong tay mình ngẩng lên, đưa tay xoa xoa nhẹ trên khuôn mặt bởi vì quá mức suy yếu mà trở nên có chút tái nhợt, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Dựa theo những ghi chép trong này của bọn mày, hồi khởi đầu chiến tranh này chính là một hồi âm mưu của Liên Bang. Thế nhưng trên thực tế, ngay trong hồi chiến tranh trước kia… Cũng chính là lần chiến tranh vũ trụ đầu tiên theo lời mà bọn mày nói đó, chúng ta đã phải chống đỡ cực kỳ vất vả. Nếu như thật sự là âm mưu của chúng ta, như thế nào có vẻ như không có một chút chuẩn bị nào vậy?
Trong những gì ghi chép lại trong sách giáo khoa lịch sử của Đế Quốc, năm đó khi lần đầu tiên tiếp xúc với nhau, bên phía Đế Quốc mãi vẫn luôn cẩn cẩn thận thận làm việc, lại càng cũng không nghĩ đến chuyện muốn công kích phi thuyền khảo sát khoa học của Liên Bang. Trong suy nghĩ của bọn họ, một hồi nổ mạnh của chiếc phi thuyền khảo sát khoa học của Liên Bang kia, tuyệt đối chính là một lần âm mưu của Liên Bang mà thôi. Thậm chí còn đưa ra những căn cứ tương quan chính xác, để mà chứng minh phần đầu của chiếc phi thuyền khảo sát vũ trụ kia, rất có thể chính là bởi vì do đám người Liên Bang chính mình bạo nổ.
- Bởi vì trong suy nghĩ của đám người Liên Bang bọn mày, chúng ta cũng chỉ là một đám người lạc hậu, một đám người dã man khoa học kỹ thuật lạc hậu mà thôi.
Hoài Thảo Thi lạnh lùng trả lời:
- Các người gấp gáp đến mức không kịp đợi, cũng đã quá mức xem thường năng lực phản kháng của đám người lạc hậu bọn tao rồi.
Nói đến cũng thật sự rất kỳ quái, bản thân Hứa Nhạc lúc này cơ bản nên ở bên trong những căn ngục tối của Đế Quốc, thừa nhận những sự tra tấn cuồn cuộn không dứt, cũng giống như là tràng cảnh trải qua trong hơn mười ngày thống khổ chịu đựng thủy hình trước đây vậy. Nhưng mà giờ phút này, hắn lại đang ngồi bên trong một tòa khách sạn cao cấp nhất ở trên Cách Phản Tinh, hơn nữa lại còn cùng một vị đại nhân vật thân phận khẳng định là cao quý nhất bên trong Đế Quốc, cùng ăn cơm trưa.
Nơi này là một gian kiến trúc cao tầng được xây dựng mô phỏng theo hình dạng của một gốc cây dâu khổng lồ, ở dưới ánh sáng mặt trời không ngừng phát ra quang mang lóe sáng. Trên một căn phòng ăn tràn ngập ánh sáng ở trên tầng cao nhất của tòa nhà sớm đã được tiến hành phong tỏa nghiêm mật. Phóng tầm mắt nhìn lại, có thể rõ ràng nhìn thấy biển dâu mênh mông khổng lồ bên dưới tòa nhà hàng một màu xanh biếc giống như một tấm thảm khổng lồ vậy.
- Về vấn đề lịch sử cũng chỉ thảo luận đến đây thôi. Nguyên nhân mở đầu của chuyện xưa cũng không thể quyết định toàn bộ cả quá trình của chuyện xưa. Mặc dù ban đầu chỉ là một hồi chiến tranh có quan hệ đến lợi ích mà thôi, nhưng mà cũng không hề vượt qua khỏi phạm vi mà tao đang muốn suy ngẫm. Thế nhưng mà chung quy theo như ý của tao, bọn mày là một đám dã thú sẵn sàng ra tay giết hại nữ nhân cùng với trẻ con bình dân bá tánh, về điểm này không ai có thể thay đổi được.
Hứa Nhạc cầm lấy dao nĩa, bắt đầu tiến hành cắt thịt bò trên cái đĩa trước mặt. Bàn tay phải đang cầm đao lúc này run rẩy vô cùng, biểu hiện giờ phút này hắn vô cùng suy yếu vô lực.
Hắn khẽ cúi đầu xuống, hỏi:
- Bởi vì một vài nguyên nhân gì đó, các người tạm thời không có giết tao, tao cũng có thể hiểu được. Nhưng mà tao quả thật còn có chút không rõ ràng, vì cái gì mà mày lại có thể đồng ý ban cho tao nhiều sự hưởng thụ đến như thế?
- Bên trong tin tức tình báo có nói về mày, ở một vài sự kiện nào đó xác thật có vẻ vô cùng ngu dốt cùng với hoang đường. Chẳng qua… người có thể nghiên cứu chế tạo ra con Robot MX, nói thế nào cũng hẳn là có đầy đủ trí tuệ để hiểu được một vài cái sự thật nào đó chứ?
Hoài Thảo Thi đưa tay nhẹ nhàng lau khóe môi một chút, đạm mạc nói:
- Chỉ cần mày không thể toàn tâm toàn ý vì Đế Quốc mà làm việc, như vậy bất luận nói như thế nào đi chăng nữa, bất luận là sớm hay muộn, mày chung quy cũng chỉ có kết cuộc là cái chết mà thôi.
Nói tới khúc này, cái vị quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi thân phận cực kỳ đặc thù kia chợt tăng mạnh ngữ khí lên một chút:
- Nhưng mà chỉ cần mày có thể cấp cho tao một cái đáp án khiến tao vừa lòng đối với hai chuyện, tao có thể cam đoan mày có thể chết bằng một cách cực kỳ có tôn nghiêm. Hơn nữa, tao nghĩ hai cái đáp án này, hẳn là cũng sẽ không tổn hại đến ích lợi của bên phía Chính phủ bọn mày.
- Chuyện gì?
- Vấn đề thứ nhất: Mày rõ ràng cũng không phải là con riêng của Lý Thất Phu, vì cái gì mày lại có thể luyện thành Bát đạo chân khí?
Trong ánh mắt của Hoài Thảo Thi chợt hiện lên một tia hàn ý lạnh thấu xương.
Bát đạo chân khí? Hứa Nhạc có thể dám khẳng định đây là lần đầu tiên chính mình nghe nói đến cái từ ngữ cực kỳ cổ quái này. Bát đạo là cái gì? Chân khí lại là cái gì nữa?
Chẳng lẽ đây là những khái niệm thần kỳ trong những vở kịch về thời võ hiệp cổ điển nào đó của Đại sư Tịch Lặc hay sao? Chẳng qua, tựa hồ mấy luồng khí nóng rực trong thân thể mình xem ra cũng rất giống với mấy cái khái niệm kỳ quái đó…
Hoài Thảo Thi cũng không hề để ý đến sự trầm mặc của hắn, lại tiếp tục bình tĩnh nói:
- Vấn đề thứ hai muốn hỏi mày: Lần này mày chạy xuyên qua thông đạo không gian, đánh bất ngờ vào Hạm đội U Linh, gần như tiếp cận vô hạn đến thành công, thậm chí có thể nói là đã thành công rồi. Tao thật sự không thể nào hiểu nổi, mày điều khiển một chiếc phi thuyền Ba cánh hạm, làm thế nào lại có thể xâm nhập được vào trong Tinh vực của Đế Quốc bọn ta mà bọn ta hoàn toàn không thể phát hiện ra.
Nói đến đây, hắn khẽ giơ tay lên, phất phất nhẹ một cái, một gã quân nhân sĩ quan cấp dưới từ đầu đến giờ mãi vẫn đứng ở phía sau chờ lệnh vội vội vàng vàng chạy lên, ở trên cái bàn ăn bên cạnh bố trí một vài trang bị kỹ thuật tương quan.
Theo vài tiếng ‘tích tích’ nhỏ vang lên, vô số chùm tia sáng nhỏ từ trong những trang thiết bị kia bắn nhanh ra, ở trong không khí hội tụ lại thành một đống quang điểm dày đặc, bố trí thành một bản đồ ba chiều của Tinh vực biên cảnh của Đế Quốc.
- Cho dù trong tay của mày có được bản đồ Tinh vực của Liên Bang vẽ lại từ năm đó đi chăng nữa, một người cũng không thể nào làm được chuyện tình như thế này.
Một ngón tay dài nhỏ của Hoài Thảo Thi khẽ chỉ vào bên trong tấm bản đồ Tinh vực ba chiều đang trôi nổi trong không khí trước mặt, đầu ngón tay chỉ lướt theo một đường quỹ tích được đánh dấu rõ ràng trong tấm bản đồ, khẽ nhíu mày nói:
- Lộ tuyến di chuyển mà mày lựa chọn có thể nói là quá mức hoàn mỹ. Cho dù tao có đặt ra giả thuyết hoàn hảo hơn một chút đi chăng nữa, giả thuyết rằng lần này trước khi mày tiến hành lần hành động báo thù điên cuồng, đã đạt được quyền hạn cao cấp từ bên phía Cục Hiến Chương của bọn mày, có được sự ủng hộ duy trì của cỗ Máy vi tính Hiến Chương chết tiệt kia, cũng không cách nào có thể đủ mạnh mẽ để hoàn thành những loạt tính toán vĩ mô phức tạp vô cùng này. Huống chi cái chiếc phi thuyền Ba cánh hạm của mày, mỗi một lần tiến hành gia tốc hoặc là ẩn nấp, cũng đều vừa vặn tránh khỏi phạm vi dò xét của hệ thống theo dõi của Hạm đội bố trí khắp nơi trong khu vực Tinh vực biên cảnh. Điều này căn bản là không có khả năng hoàn thành được. Rốt cuộc đến tột cùng là mày đã làm như thế nào?
Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, trầm giọng hỏi:
- Hơn nữa ở trong tin tức tình báo đã ghi rõ, mày căn bản là không biết cách lái phi thuyền quân dụng.
Hứa Nhạc nhất thời lâm vào trầm mặc.
Vấn đề thứ nhất thì liên lụy đến Phong đại thúc. Cái gã đại thúc vô sỉ được xưng tụng là gã tội phạm phản quốc cuối cùng của Liên bang kia, ai biết được hắn có mối liên hệ gì với bên phía Đế Quốc hay không đây. Hơn nữa cái đoạn lịch sử này lại liên quan đến một cái lỗ hổng khổng lồ của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương của Liên bang, cùng với một tia hy vọng cuối cùng liên quan đến sự sống còn của hắn, tự nhiên hắn cũng không có khả năng nói cho đối phương biết rồi.
Còn về vấn đề thứ hai còn lại, thì lại liên quan đến bí mật lớn nhất của hắn, là cọng rơm cuối cùng giúp hắn còn hy vọng có thể sống sót trở về Liên Bang, lại càng không thể nói ra được.
Cho nên cuối cùng hắn cũng chỉ có thể trầm mặc mà thôi.
Hoài Thảo Thi ngẩng khuôn mặt bình thường đến cực điểm kia của hắn lên, lạnh nhạt nói:
- Tao cũng không có yêu cầu mày tiết lộ những bí mật về kỹ thuật tiên tiến nhất của Liên Bang gì cả, chỉ là cần một cái đáp án đại khái thôi cũng được rồi.
Trầm mặc một lát sau, Hứa Nhạc mới nhàn nhạt trả lời:
- Tao cũng không thể nói cho mày biết được cái gì cả. Chỉ có thể nói rằng, cái kế hoạch báo thù nhìn qua cực kỳ xúc động kia, kỳ thật cũng không chút nào xúc động cả. Chỉ có điều tao thật sự không ngờ nổi mày lúc đó đang ở trên chiếc Chiến hạm chỉ huy kia mà thôi. Nếu như không gặp phải mày, hiện tại tao đã sớm thành công quay trở lại lãnh thổ Liên Bang rồi.
Vẫn như trước không tìm ra được đáp án mà mình cần biết, ánh mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại một chút, một luồng hơi thở nguy hiểm dần dần mở rộng ra, bao phủ lên toàn cái bàn ăn.
- Có một cái tin tức tốt đối với chúng tao, nhưng chưa chắc đã là tin tức tốt đối với mày. Bên phía Đế Quốc chúng tao đã nghiên cứu thành công thiết bị chuyên phát ra sóng tín hiệu truyền hình với công suất lớn theo chỉ định. Trong lần đầu tiên tiến hành thí nghiệm, đã thành công kết nối với mạng lưới thông tin tín hiệu Internet của bên Liên Bang bọn mày rồi.
Hoài Thảo Thi khẽ nheo mắt lại nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, chậm rãi nói từng từ:
- Những video hình ảnh nhục nhã vị anh hùng chiến đấu của Liên Bang, đại khái sẽ là nội dung đầu tiên mà chúng tao truyền phát về phía bên Liên Bang chúng mày.
Bàn tay phải đang cầm nĩa của Hứa Nhạc nhất thời nắm chặt lại một chút. Hắn biết sự nhục nhã theo lời đối phương vừa nói kia khẳng định là những hình ảnh nhục nhã mà những người bình thường khó có thể chịu được. Mà điều chân chính khiến cho hắn cảm thấy khẩn trương chính là những sự an bài kế tiếp của đám người Đế Quốc này.
Hắn cũng không phải là người có thói quen tự kỷ, cũng không phải là tự đánh giá cao bản thân mình, thế nhưng hắn cũng phải thừa nhận một điều, hiện tại bản thân chính mình đã quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến càng nhiều người hoặc càng nhiều sự việc hơn trước, cùng với phạm vi ảnh hưởng cũng lớn hơn rất nhiều rồi.
Chính phủ Liên Bang đã hao phí khá lớn tâm tư cùng với tài lực để quay phát bộ phim phóng sự chiến trường ‘Tiểu đội ’ kia, hơn nữa lại còn cố gắng bao trùm hết thảy toàn bộ các kênh tuyên truyền truyền thông đại chúng của Liên Bang, mới có thể đem hắn cùng với chi bộ đội của hắn đắp nặn trở thành một thần tượng hoàn toàn mới trong Quân đội Liên Bang. Nếu như những hình ảnh nhục nhã của hắn lại thông qua tần số tín hiệu truyền thông vẫn còn chưa xuất hiện kia mà đi vào mạng lưới Internet dân dụng của Liên Bang mà phát tán rộng rãi, như vậy đối với công chúng Liên Bang mà nói, đối với sĩ khí của Quân đội Liên Bang mà nói, không hề nghi ngờ sẽ là một sự đả kích cực kỳ trầm trọng.
Nếu như thật sự xuất hiện một cục diện như vậy, vậy thì Chính phủ Liên Bang nhất định sẽ càng hy vọng hắn thân là một vị anh hùng chiến đấu của Liên Bang, cần phải rõ ràng chết đi ở trong chiến đấu, chứ không phải là biến thành một gã tù binh bị đám người Đế Quốc nhục nhã.
Trong lòng của Hứa Nhạc cũng có suy nghĩ giống như vậy.
- Cái này hẳn là sẽ rất thú vị, giống như là chúng ta đang chơi đánh bài với nhau vậy. Bên Đế Quốc chúng tao giết chết Chung Sấu Hổ, đây là một lá bài mạnh mẽ trong tay chúng tao, mày đuổi theo giết chết Tạp Đốn, xem như là đánh trở lại một lá bài mạnh mẽ đối với chúng tao. Ngay sau đó, tao lại bắt mày, kẻ được xưng là người nối nghiệp của Quân Thần Liên Bang Lý Thất Phu làm tù binh, lại còn nhục nhã một phen. Tao rất tò mò, không biết bên phía Liên Bang còn có thể đánh lại bọn tao lá bài nào đây.
Bên trong giọng nói của Hoài Thảo Thi cũng không có mang theo chút ý tứ đùa giỡn trào phúng nào cả. Hắn chỉ là giơ lên cây nĩa bằng bạc chạm khắc vô cùng tinh mỹ, ghim lấy một khối thịt bò mềm mại đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
- Vì cái gì lại không phải là truyền hình trực tiếp hình ảnh giết chết tao?
- Để cho toàn bộ vũ trụ này nhìn thấy cảnh mày chết đi như thế nào, ngoại trừ việc kích phát ý chí chiến đấu của đám người Liên Bang chúng mày, bình ổn những mâu thuẫn cá nhân bên trong nội bộ của chúng mày ra, đối với Đế Quốc chúng ta cũng có ưu đãi gì đâu chứ?
- Tao có thể khiến cho chính mình tự chết đi!
Ngữ khí Hứa Nhạc cực kỳ nghiêm túc, nói.
- Hệ thống y tế của chúng tao có rất nhiều loại thuốc có thể sử dụng.
Hoài Thảo Thi khẽ nhíu nhíu mày, cầm lên một cái lọ muối tiêu bằng sứ màu trắng tinh xảo, ở trên khối thịt bò trong đĩa của mình, nhẹ nhàng rắc rắc lên đó một ít muối tiêu.
- Hơn nữa tao coi như là cũng khá hiểu rõ ràng mày là loại người như thế nào. Mày quả thật là không sợ chết, nhưng mà trước khi chân chính đối mặt với sự tử vong không thể nào tránh khỏi, mày sẽ cực kỳ ngoan cố tìm mọi cách để có thể sống sót. Sự tự tin của mày đối với năng lực của mình đủ giúp mày hiểu được mình còn khả năng sống sót. Ngoại trừ trường hợp xác định rõ ràng mày sẽ phải chết không thể nghi ngờ, bằng không, mày vĩnh viễn sẽ không bao giờ tự sát.
Hứa Nhạc khẽ chớp chớp cặp mắt một chút, cảm giác rằng khóe mắt của mình hơi có chút xốn nhẹ. Giờ phút này hắn mới phát hiện ra, cái gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi nhìn qua cực kỳ bình thường ở trước mặt mình, không những chỉ có được năng lực chiến đấu cường hãn không thể lý giải nổi, hơn nữa lại còn cực kỳ thấu hiểu lòng người, ở trên phương diện lấy thế bức người cũng có năng lực vô cùng mạnh mẽ.
Trên bàn cơm lại một lần nữa lâm vào một mảnh trầm mặc, chỉ có những thanh âm giữa dao nĩa cùng với những đĩa, chén bằng sứ va chạm với nhau, cùng với thanh âm của những miếng thịt bò tươi ngon mọng nước được xắt khéo léo va chạm với hai hàm răng mà thôi.
Hoài Thảo Thi đang chờ đợi Hứa Nhạc làm ra quyết định, đưa ra đáp án có thể khiến hắn hài lòng.
Hứa Nhạc biết rằng bản thân mình khẳng định sẽ không đưa ra bất cứ cái đáp án nào cả. Hắn lúc này giống như là một người đã rơi xuống một cái giếng cạn sâu đến mức không thấy đáy, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh nắng mặt trời không bao giờ chiếu rọi được xuống dưới này, không cam lòng vĩnh viễn bị đày đọa bên trong bóng tối, thế nhưng lại không tìm ra được bất cứ biện pháp nào để leo lên được.
Vào đúng thời điểm này, một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc biểu tình ngưng trọng đi vào phòng ăn của nhà hàng, cầm trong tay một quyển sổ ghi chép điện tử mã hóa.
Hoài Thảo Thi nheo mắt lại ngẩng đầu nhìn lên.
Hứa Nhạc cũng nheo mắt lại ngẩng đầu nhìn lên.