Sau đó lại là một mảnh trầm mặc kéo dài, trong khu rừng đêm cũng không có thâm bất cứ tiếng động nào nữa. Hứa Nhạc cùng với Hoài Thảo Thi giống hệt như là hai pho tượng trầm mặc vậy, đều tự mình lặng lẽ ngồi im ở dưới tàng cây của chính mình.
Mãi cho đến khi ở phía đường chân trời chợt dâng lên một tia màu trắng đầu tiên, một đám ánh nắng sớm xuyên thấu qua khu rừng dâu dày đặc, chiếu rọi lên trên mặt của bọn họ.
Hai người bọn họ đột nhiên đồng thời trợn trừng mắt ra. Cũng không phải bọn họ bị ánh nắng mặt trời làm cho thức tỉnh, mà là bọn họ đồng thời cảm nhận được trong khu rừng dâu kia chợt truyền đến một hơi thở tử vong nguy hiểm nào đó.
Hứa Nhạc chống bàn tay phải xuống mặt đất, chuyên chú mà cẩn thận cảm nhận được từ dưới mặt đất truyền đến một chút chấn động như có như không. Hoài Thảo Thi thì lại là đi tới bên dưới con Robot Đào Chướng kia, chú ý quan sát thiết bị theo dõi sóng âm trang bị ở bên ngoài sườn giáp của con Robot, cặp mày thanh tú chậm rãi cau lại một chút.
- Đi!
Hoài Thảo Thi mạnh mẽ lưu loát quát lên một tiếng.
Hứa Nhạc cũng không có bất cứ do dự nào cả, đứng thẳng dậy hướng về phía con Robot kia mà đi tới.
Cùng với thanh âm điện lưu rõ ràng lưu loát phát ra, con Robot Đào Chướng giống như một vị Thần vậy, mạnh mẽ đứng thẳng lên, lướt qua trên đầu những gốc cây dâu, mặt hướng về phía địa phương mặt trời mọc mà nhìn lại.
Hai người đồng thời leo lên trên con Robot, vừa leo lên lại vừa đồng thời lớn tiếng ho khan một trận. Thanh âm ho khan mạnh mẽ mà chói tai, giống hệt như là một đống lá dâu đã được hong gió rất nhiều năm trời, trở nên khô quắt, lại bị những con ấu trùng tằm phẫn nộ mà không ngừng cắn gặm vậy. Thế nhưng trong tiếng ho khan lại mang theo một cỗ cảm giác khoái hoạt sảng khoái nhàn nhạt. Hai người đã bị thương cực kỳ mỏi mệt, lại vì muốn trốn tránh kẻ thù nên đã phải cố gắng nhịn ho suốt cả một đêm dài. Lúc này xác nhận đối phương đã có thể sắp sửa đuổi theo đến mình, tự nhiên cũng chẳng cần phải nhịn nữa, đương nhiên phải tận tình ho khan một trận cho thỏa mãn.
Bên trong chi bộ đội đối phương đang di chuyển bên ngoài hơn mười km kia, hẳn là có những chiếc xe thiết giáp hạng nặng, hoặc là Robot quân dụng, bằng không cũng sẽ không lưu lại trên các thiết bị theo dõi những chấn động rõ ràng đến như thế.
Cửa khoang điều khiển của con Robot Đào Chướng chợt đóng lại, hệ thống động cơ lại một lần nữa nổ vang. Những nguồn năng lượng quặng mỏ xa xỉ đến mức khiến cho Hứa Nhạc cũng phải cảm thấy đau lòng, lại một lần nữa tiến hành một lần hóa khí bằng phương pháp nguyên thủy, thúc giục thân thể nặng nề của con Robot, hóa thành một cánh chim khổng lồ vào buổi sáng sớm, tà tà lướt đi, xảo diệu vòng quanh một gốc thân cây dâu vô cùng thân thiết, sau đó dùng tốc độ cao phóng đi.
Mười phút đồng hồ sau đó.
Ngoài bìa rừng của mảnh rừng dâu đã khôi phục lại một mảnh im lặng, lại một lần nữa truyền đến thanh âm gầm rú khổng lồ. Toàn bộ mặt đất cũng bắt đầu rung động trở lại. Những đầu chim rừng vừa mới tỉnh lại buổi sáng cùng với những con côn trùng nấp bên dưới những lớp cây cỏ hoảng sợ vạn phần không ngừng bôn đào bốn phía xung quanh.
Hơn hai mươi đầu Robot Dạ Lang màu xanh đen của quân đội Đế Quốc nhất thời vây quanh phóng tới, thân thể máy móc bằng hợp kim màu xanh đen nặng nề, đem lớp cây cỏ trên mặt đất ở bìa rừng biến thành một mảnh vô cùng bừa bãi, đất đá quay cuồng tung bay khắp nơi.
Sau khi xác nhẩn rõ ràng mục tiêu đã lại một lần nữa rời xa, chi bộ đội Robot này cũng không có mù quáng mà tiến hành tản ra truy tầm chung quang, mà là tạm thời dừng lại tại chỗ. Cửa khoang điều khiển của một con Robot nhất thời mở ra, một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc mang quân hàm Thượng Tá biểu tình âm trầm nặng nề từ trên Robot đi xuống, ngồi xổm xuống dưới tàng cây của một gốc cây dâu, bắt đầu chăm chú tiến hành sưu tầm dấu vết còn lưu lại.
Đầu ngón tay của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc nhẹ nhàng lướt qua thân cây, chạm vào đống máu loãng sắp sửa đọng lại ở dưới mặt đất, biểu tình âm trầm trên mặt thoáng có vẻ thả lỏng lại một chút, chỉ là cũng không có bất cứ người nào có thể nhìn thấy được, đầu ngón tay của hắn lúc này đã run rẩy vô cùng lợi hại.
Ở trước mặt của đám quân nhân sĩ quan thuộc hạ của mình, gã quân nhân sĩ quan Thượng Tá này cần phải bảo trì sự tự tin cùng với thong dong bình tĩnh tuyệt đối của chính mình, nhưng mà ở sâu bên trong nội tâm của chính hắn, phải chấp hành một cái nhiệm vụ nguy hiểm khủng bố hạng nhất như thế này, phải đuổi theo giết vị đại nhân vật đáng sợ kia, trong lòng của hắn đã phải thừa nhận một sự áp lực vô cùng khủng bố rồi.
Lúc này thời gian đã trôi qua đến hơn mười ngày rồi. Bên trong rừng dâu mênh mông khổng lồ như hải dương của Tang Thực Châu trên tinh cầu Cách Phản Tinh này, đã liên tục xuất hiện bảy, tám chi tiểu đội Robot giống như chi đội ngũ này rồi. Mấy chi bộ đội Đế Quốc cũng chẳng biết là thuộc về phương thế lực nào của Đế Quốc này, trầm mặc mà kiên nhẫn truy kích theo con Robot đang trốn chạy kia.
Mãi vẫn chưa thất viện quân nào đến cứu trợ, con Robot Đào Chướng kia vẫn tiếp tục cô đơn ở bên trong biển rừng dâu này, cùng với đám phản quân kia giằng co liên tục. Cho dù hai người ngồi bên trng khoang điều khiển con Robot này chính là hai gã chiến sĩ phi công cường đại nhất toàn cõi vũ trụ này, nhưng mà đối mặt với sự truy sát của hơn hai trăm đầu Robot như thế, bọn họ cũng không có khả năng chủ động lựa chọn chính diện đối kháng được. Huống chi những luồng lực lượng thần bí trong thân thể của Hứa Nhạc đã bị phong bế lại, mà bản thân Hoài Thảo Thi thì lại đang bị thương nặng.
Tình huống lúc này đã trở nên phi thường nguy cấp. Nhưng may mắn chính là diện tích của mảnh rừng dâu ở trên khỏa tinh cầu này to lớn đến mức kinh người, mới đủ khiên cho con Robot Đào Chướng kia có đầy đủ không gian để tiến hành lẫn trốn.
Trong quá trình không ngừng đào vong trốn chết, con Robot Đào Chướng mạo hiểm chấp nhận sự nguy hiểm bị địch nhân theo dõi ra tín hiệu điện tử, rốt cuộc đã thành công liên lạc được với một đầu mối tình báo nào đó từ bên phía Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc. Nhưng mà Hoài Thảo Thi vẫn như cũ không có bất cứ biện pháp nào hoàn toàn nắm giữ được thế cục hiện tại trên khỏa tinh cầu Cách Phản Tinh này. Trước mắt hắn cũng chỉ có thể trơ mắt tranh thủ nhanh chóng tìm kiếm một con đường trốn chết an toàn nào đó mà thôi.
Chi bộ đội Robot Đế Quốc tiến hành lần truy sát đuổi giết lần này, hết sức rõ ràng biết được đối tượng mà bọn họ cần phải đuổi giết chính là người nào. Cho dù là ngay từ ban đầu đám quân nhân sĩ quan kia cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai của chính mình, thế nhưng sau sau khi hơn mười con Robot thảm thiết ngã rạp xuống dưới tay con Robot Đào Chướng kia, cũng đã xác thực cái chuyện này.
Tất cả đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc đối với con Robot Đào Chướng khủng bố kia, chính xác hơn mà nói, là đối với cái người đang ngồi bên trong con Robot Đào Chướng kia cảm thấy vô cùng kính sợ. Nhưng mà bọn họ một khi đã ngay từ đầu chọn lựa con đường đại phản nghịch như thế này rồi, liền cũng không có cách nào có thể quay đầu lại được nữa. Ngược lại bởi vì một loại cảm giác kính sợ khiến cho người khác phải run rẩy ở sâu bên trong nội tâm của mỗi người, mà trở nên càng thêm điên cuồng hơn một chút.
Trong những lần đối chiến Robot mấy lần vô tình gặp phải trong khu rừng dâu rộng lớn như biển gần đây nhất, những con Robot của phe phản quân kia mỗi một lần so với trước đó lại càng thêm điên cuồng hơn rất nhiều, càng như liều mạng không muốn sống nữa. Bọn chúng biết rõ ràng chính mình phải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng lại giống như một đám thiêu thân muốn lao vào trong lửa vậy, cuồn cuộn không ngừng, lao thẳng vào trong con Robot Đào Chướng kia, tựa hồ chẳng hề sợ, muốn dùng kết quả Robot bị hủy, người bị chết, cũng phải đổi lấy một mảnh linh kiện thiết bị nào đó cũng không cần phải quan trọng của con Robot Đào Chướng khủng bố kia. Bọn họ trong lòng cũng hiểu được, như vậy quả thật cũng đã có lời rồi.
Hứa Nhạc từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc bàng quan ngồi ở bên một mà chứng kiến mọi chuyện, rốt cuộc cuối cùng cũng dần dần hiểu ra được dụng ý của đám Robot phản quân kia. Sắc mặt của Hoài Thảo Thi lúc này cũng càng ngày càng trở nên tái nhợt hơn nhiều, thế nhưng lại vẫn như cũ điều khiển con Robot Đào Chướng, giống hệt như một vị Đế vương không ai có thể bì nổi, là một sự tồn tại không thể nào đánh bại, cũng rõ ràng có thể hiểu ra được dụng ý của đám phản quân kia. Thế nhưng mà hắn căn bản cũng không có biện pháp nào để thay đổi cái cục diện này được.
Con Robot Đào Chướng hành động nhanh như tia chớp, tránh né tấn công ra vào phải nói là thiên hạ vô song, thanh trường thương khi cận chiến cũng mạnh mẽ không hề lui bước. Không có bất cứ một đầu Robot phản quân nào có khả năng ở trước mặt của hắn chống đỡ được quá mười giây đồng hồ cả. Nếu như là ở trên các trường đối chiến Robot thông thường, một trận đối chiến Robot này cũng không hề nghi vấn sẽ bằng vào thắng lợi của con Robot Đào Chướng mà chấm dứt. Bởi vì nó hoàn toàn có thể giống hệt như một đầu cá mập khủng bố, lạnh lùng chu du khắp nơi xung quanh, tàn nhẫn lãnh khốc tìm cơ hội công kích từng đàn cá nhỏ bé khác, sau đó lại nhanh chóng rút lui, cứ như vậy mà đơn giản lặp đi lặp lại mãi, chậm chậm dần dần đem đám Robot phản quân kia đánh cho diệt vong.
Nhưng mà ở trong phiến rừng dâu mênh mông như biển này, con Robot Đào Chướng căn bản không thể làm được điều đó. Bởi vì ở trong nơi này cũng không có các khu căn cứ hậu cần, cũng không có các vật liệu linh kiện điện tử cần thiết để tiến hành sửa chữa cho đầu Robot sau mỗi một lần chiến đấu.
Đám Robot phản quân kia đang không ngừng không nghỉ, liên tục tiến hành truy kích một cách điên cuồng, chính là muốn bức bách cho cái vị nhân vật mà bọn họ vốn dĩ tôn kính nhất, vĩnh viễn không có thời gian để mà nghỉ ngơi, để cho thương thế cùng với sự mỏi mệt càng ngày càng không ngừng giống như tằm ăn dâu, hao mòn đi sự cường đại của người này. Đồng thời bọn chúng lại càng phải không ngừng làm tổn hao đi thân thể của con Robot Đào Chướng kia. Ở trong một khu nông nghiệp nguyên thủy thuần túy như thế này, con Robot kia căn bản không có khả năng tiến hành sửa chữa lại những hao tổn của chính mình, như vậy liền chỉ có thể bị một đám bầy cá dần dần bị cắn rỉa dần cho đến lúc tử vong mà thôi…
Trong quá trình đang lẫn trốn tử vong này, Hứa Nhạc mãi vẫn luôn ngồi một bên chăm chú mà nghiêm túc quan sát hoặc nói chính xác là học tập năng lực điều khiển Robot của gã cường giả Đế Quốc ngồi bên cạnh mình. Cho dù là rạng sáng ngày hôm sau, thậm chí cho dù là ngay sau đó, hắn sẽ giống như một con cá vô tội đang ở trong cái ao khô cạn, sẽ bị chết khô đi chăng nữa, nhưng mà hắn lại vẫn như cũ tiếp tục đem phần lớn tinh lực của mình để mà đặt trên cái công việc tự mình đặt ra này. Bởi vì theo hắn đánh giá, trình độ khống chế Robot của đối phương phải nói là thật sự phi thường tuyệt diệu, bản thân hắn ngồi ngay bên cạnh, thân làm một người trong cuộc tiến hành quan sát, liền có thể cảm nhận được thêm càng nhiều hơn so với những người khác, thậm chí còn có thể cảm nhận một loại mỹ cảm cường hãn mà lạnh đến thấu xương như vậy.
Điều khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ hoặc là nói cảm thấy kinh hãi nhất chính là, trải qua hơn mười mấy ngày tiến hành trốn chạy như thế này, cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi mặc dù thân thể đã bị trọng thương chưa khỏi, nhưng mà vẫn còn có thể duy trì được sức chiến đấu cường hãn đến như thế. Hơn nữa lại còn một cỗ ý chí chiến đấu tràn đầy mà hắn căn bản không thể nào lý giải nổi. Tuy rằng hai gò má của người này có vẻ càng ngày càng gầy yếu hơn, thế nhưng bên trong cặp mắt không tính là quá lớn kia, những tia quang mang sáng rọi phát ra cũng chưa từng có thời điểm nào trở nên ảm đạm bớt.
Nhưng mà đúng như những gì mà các chi bộ đội Robot đang điên cuồng cố gắng tiến hành truy đuổi cùng với tập kích kỳ vọng vậy, Hoài Thảo Thi mặc dù bị thương nặng chưa khôi phục lại, hơn nữa lại còn mỏi mệt đến tận xương tủy, nhưng vẫn có thể cường hãn mà kiên trì tiếp tục, nhưng mà con Robot Đào Chướng này, lại chung quy không thể nào thừa nhận nổi những sự hao tổn linh kiện càng ngày càng nhiều lên, cùng với sự quá tải của kim loại vì làm việc quá công suất. Vào một buổi hoàng hôn im lặng một ngày nào đó, nó đã chậm rãi ngã xuống.
Ở giữa một mảnh trời chiều hoàng hôn đỏ rực như máu, con Robot Đào chướng khổng lồ nặng nề ầm ầm ngã thẳng xuống mặt đất, chấn động lên vô số bùn đất cùng với bụi mù tung bay khắp nơi. May mắn là đã bị những tàng cây dâu dày đặc khắp bốn phía xung quanh che khuất lại, cũng không có tung bay tràn ngập trong không trung.
Cách đó một đoạn không xa chính là một loạt dãy phòng ốc nông thôn kiên trúc đơn sơ. Theo những trang bị, những bánh xe nước khổng lồ ở phía sau dãy phòng ốc kia mà xem ra, nơi này hẳn là một dãy nông trang chuyên dụng dùng để tiến hành gia công các sản phẩm thô sơ làm từ cây dâu. Khu nông trang dày đặc nằm im lặng bên dưới những luồng ánh sáng kim quang bao phủ đầy trời kia, mơ hồ phát ra một tầng hồng quang tràn ngập vẻ tiên diễm.
Hệ thống cấp cứu khẩn cấp nhất thời khởi động, khoang điều khiển của con Robot Đào Chướng chợt mở ra một cái lỗ lớn. Con Robot kiểu mới đang nằm nghiêng trên mặt đất kia, giờ phút này nhìn qua giống hệt như một gã bệnh nhân đang từng ngụm từng ngụm một hít thở liên hồi, chỉ biết cúi người chờ chết mà thôi.
Hoài Thảo Thi cùng với Hứa Nhạc từ bên trong khoang điều khiển của con Robot, thông qua cái lỗ hổng cấp cứu khẩn cấp kia mà chui ra ngoài. Trên thân thể của hai người cũng đều treo đầy những cái miệng vết thương nhỏ bé lặt vặt, nhìn qua có chút hơi chật vật, nhưng mà từ trên biểu tình trầm mặc lạnh lùng của mỗi người, cũng chẳng hề nhìn ra chút chật vật nào cả.
Một tiếng đồng hồ trước đây, khi mà Hứa Nhạc còn đang trong lòng tự hỏi, có nên hay không nhắc nhở người này một tiếng, những linh kiện kỹ thuật của con Robot này đã vượt qua giới hạn chịu đựng của nó, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn toàn hỏng mất, thì hệ thống máy tính điều khiển của con Robot Đào Chướng này đột nhiên phát ra thanh âm báo nguy vô cùng bén nhọn.
Hoài Thảo Thi vẫn tiếp tục trầm mặc điều khiển con Robot, bắt đầu tiến hành một lần tập kích bất ngờ nhanh chóng nhất từ trước cho đến nay trong suốt quá trình trốn chết, sau đó trầm mặc phóng chạy thẳng đến khu nông trang màu đỏ này.
Đám Robot phản quân kia lúc này còn cách bên ngoài hơn hai mươi km nữa, Hoài Thảo Thi đứng bên dưới con Robot đã nằm lật úp xuống đất, cặp mắt khẽ nheo lại, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cảnh mặt trời lặn ở phía chân trời xa xa, yên lặng tính toán thời gian. Sau đó hắn khẽ ho khan lên mấy tiếng, mang theo Hứa Nhạc hướng về phía khu nông trang màu đỏ kia chậm rãi đi đến.
Hai người đi vào bên trong một căn nhà kho của khu nông trang, bổ sung một chút nước mang theo bên người, thế nhưng lại cũng không có phát hiện ra tung tích của bất cứ người nào. Xem ra cái phương thế lực phản bội Hoàng thất Đế Quốc kia, ít nhất đã hoàn toàn khống chế được Tang Thực Châu này rồi, đem tất cả những khu nông nghiệp, lâm nghiệp xung quanh phiến rừng dâu diện tích phi thường khổng lồ này dọn dẹp hết sức sạch sẽ.
Sau khi uống xong một bầu nước mát, Hoài Thảo Thi đi đến bên cạnh một bức tường ở phía sườn Tây của khu nông trang màu đỏ này, ánh mắt khẽ nheo lại, hướng về phía bên ngoài mà nhìn lại.
Bên phía phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thể tiến hành liên hệ được, hiện tại hắn cũng chỉ có thể tiến hành liên lạc với một vài gã quạ đen tình báo linh tinh mà Bộ Tình Báo Hoàng gia bố trí sẵn ở tại Tang Thực Châu mà thôi, căn bản không thể nào thăm dò được cục diện trước mắt đến tột cùng là nguy hiểm đến mức độ như thế nào. Nhưng mà không ngờ lại có đến hơn hai trăm đầu Robot Đế Quốc tiến hành truy sát chính mình, liền có thể chứng minh được thế cục ở trên khỏa tinh cầu này đã phi thường không ổn rồi.
- Lần này thật sự đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng rồi hay sao?
Hoài Thảo Thi khẽ nheo cặp mắt lại, trong lòng thầm nghĩ. Hắn bề ngoài nhìn qua cũng chỉ là một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc vô cùng bình thường, thế nhưng trên thực tế hắn tuyệt đối không phải là một người bình thường. Cả cuộc đời này của hắn cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng hoài nghi qua sự vĩ đại của chính mình, nhưng mà cũng mãi cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng trải qua những sự kiện hung hiểm cùng với phức tạp đến như thế này.
Chỉ cần bản thân mình còn ngồi bên trong con Robot, hắn liền chính là một vị Thần không ai có thể chiến thắng nổi. Nhưng mà giờ phút này, con Robot Đào Chướng không ngờ lại biến thành một đống kim loại tàn tạ nằm một đống bên ngoài khu nông trang như thế kia. Hiện tại cũng là đang ở trong một mảnh rừng dâu mênh mông khổng lồ, cũng không có khả năng tìm được những linh kiện để tiến hành chữa trị cho nó. Như vậy nghênh đón hắn sẽ là kết cuộc như thế nào đây chứ?
Không ngờ bản thân mình ở trong Tinh vực của chính mình, lại bị chính những thần dân của mình giết chết như thế?
Trên mặt của Hoài Thảo Thi chợt nổi lên một tia nụ cười tự giễu nhàn nhạt, đột nhiên nghĩ thấy những luồng ánh sáng đỏ rực phát ra từ mặt trời to lớn khổng lồ ở đường chân trời kia hẳn là giả thì phải, bằng không vì cái gì mà thân thể của mình chợt cảm thấy có chút rét lạnh như thế?
Hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía dòng suối nhỏ ngay ở phía sau khu nông trang này, thoáng trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, cuối cùng đột nhiên mở miệng ra hỏi một câu:
- Mày có ý tưởng gì hay không?
Lúc này bên trong toàn bộ khu nông trang màu đỏ này cũng chỉ còn lại duy nhất hai người mà thôi, đối tượng của câu hỏi này tự nhiên là phi thường rõ ràng rồi.
Hứa Nhạc thoáng cau mày lại, nhìn về phía hắn, nhìn thấy cái vị thành viên Hoàng tộc của Đế Quốc sắc mặt đã là một mảnh trắng bệch kia, không nghĩ đến một kẻ bề ngoài nhìn qua bình thường, kỳ thật lại là cao ngạo đến cực điểm như hắn, không ngờ lại có thể đi hỏi ý kiến của chính mình như thế.