Một người bình thường muốn giết chết chính mình, có thể lựa chọn được vô số loại phương pháp khác nhau. Các loại phương pháp lựa chọn này, tính phong phú ít nhất phải vượt xa hơn cả số lượng loại thịt protein tổng hợp nhân tạo của Liên Bang bên kia.
Một sợi dây thảo đằng, một thanh dao gọt hoa quả, một chuỗi hoàng kim liên… cũng đủ để chấm dứt tính mạng của một con người rồi. Cho dù là anh không có sợi dây thảo đằng, thì vẫn còn có sợi giây giày, không có con dao gọt hoa quả còn có thể sử dụng đến một cây đinh nhỏ bé, không có sợi dây hoàng kim liên thì vẫn luôn có những mảnh vỡ thủy tinh… Huống chi ở trên cái thế giới này, phóng nhãn nhìn lại khắp nơi cũng đều là những lầu cao, hố sâu đơn giản, hoặc là những khu vực đồi núi cao thấp, những gốc cây cổ thụ, độ cao hoặc chiều sâu cũng đủ để kết thúc tính mạng của một con người.
Thậm chí, cho dù là ngay lúc trong khoảnh khắc mà anh muốn chết kia, vận khí có tệ lắm đi chăng nữa, ngay cả một cái gì để tự sát cũng không thể tìm ra được, anh tóm lại vẫn còn có cái đầu lưỡi. Cắn lưỡi tự sát có lẽ sẽ có khác nhiều cảm giác khí tức oán hận, nhưng mà đối diện trực tiếp với tử vong, kỳ thật thì bất cứ cái thủ đoạn gì cũng đều là bình đẳng như nhau cả.
Cho nên mới nói, tự sát cũng không phải là một chuyện khó khăn gì cả.
Hoài Thảo Thi không bao lâu trước đây chính là một khỏa mặt trời đỏ rực cao cao tại thượng của Đế Quốc, giống hệt như là một vầng mặt trời chói chan khiến người ta hoa mắt. Sau khi trải qua thời kỳ trưởng thành liền tự mình thu liễm quang mang, hành tẩu qua lại giữa Hoàng cung Đế Quốc cùng với Quân Bộ. Nàng ta cũng đã từng xem qua bao nhiêu chuyện gợn sóng bao la hùng vĩ khí nuốt sơn hà, cũng đã từng chứng kiến qua bao nhiêu chuyện âm uế tàn nhẫn, hắc ám vô cùng. Những chuyện xưa không chút tầm thường cùng với nội tâm và thân thể nàng gần như là đồng bộ với nhau, vô cùng cường đại.
Đối với một nhân vật cao cao tại thượng như vậy mà nói, loại sự tình như là tự sát loại này cũng không phải là chuyện gì khó khăn cả. Cơ bản cũng không tạo cho hắn quá nhiều phức tạp cùng với phiền toái nào cả. Nhưng mà khi nàng chứng kiến hình ảnh Hứa Nhạc miệng phun ra máu tươi, thẳng tắp té ngã xuống mặt đất, trái tim cường hãn của nàng đúng là nhịn không được bất chợt rung động lên một trận.
Bởi vì thời điểm cùng với thời gian không đúng!
Sau khi cẩn thận nghiên cứu qua tất cả các hồ sơ tư liệu thu thập được về Hứa Nhạc, Hoài Thảo Thi chưa bao giờ hoài nghi qua chuyện người này có dũng khí tự giết chết chính mình. Nhưng mà còn chưa đến thời khắc cuối cùng nhất, vì cái gì hắn lại có thể dễ dàng dứt khoát cùng với kiên quyết như thế mà lựa chọn ngay lập tức chấm dứt sinh mệnh của chính mình cơ chứ?
- Mày hẳn là còn có rất nhiều nghi vấn cần nhận được đáp án. Vì cái gì mà lại cam tâm tình nguyện tự sát như thế chứ?
Nàng nhìn chằm chằm vào cái gã nam nhân Liên Bang đang được một đám nhân viên y tế vây quanh ở trung ương kia, ánh mắt nheo lại thành một cái khe.
- Công chúa Điện hạ…
Gã sĩ quan y tế Đế Quốc thấp giọng cung kính bẩm báo:
- Căn cứ vào kết quả kiểm tra mới vừa rồi, buồng phổi của hắn sưng tấy phi thường nghiêm trọng, hô hấp suy kiệt mạnh mẽ, nếu như muốn cho hắn còn sống sót, như vậy cần phải lập tức đưa trở lại mặt đất để tiến hành cứu chữa.
- Vậy đám các người còn chần chờ cái gì nữa?
Hoài Thảo Thi cau cặp mày thanh tú lại, quay đầu nhìn về phía gã sĩ quan quân y, nói:
- Cái mà pháp trường cần chính là một tên anh hùng chiến đấu Liên Bang còn đang khỏe mạnh, chứ không phải là một cỗ thi thể.
- Nhưng mà hiện tại vấn đề chính là, cho dù vận khí có tốt đi chăng nữa, một phen đem gã thanh niên này cứu sống lại, hắn cũng không có biện pháp nào một lần nữa đứng dậy cả.
Gã sĩ quan quân y đưa tay lau lớp mồ hôi lạnh trên trán mình. Tiểu tổ quân y của hắn cũng được trang bị đầy đủ các loại thiết bị kiểm tra tiên tiến, cho nên phi thường rõ ràng thương thế của gã tù binh Liên bang này trầm trọng đến thế nào, quái dị đến thế nào.
- Hệ thống thần kinh vận động trong thân thể của hắn hoàn hảo không có bất cứ tổn hao nào cả. Những sợi dây thần kinh chính quan trọng trong thân thể cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, tất cả các nơi liên thông của các sợi thần kinh này tựa hồ đều đã mất hết tác dụng rồi, giống như là hoàn toàn bị cắt đứt vậy. Chúng tôi cũng không thể nào tìm ra được vấn đề, cho nên… vốn dĩ cũng không có biện pháp nào chữa trị hữu hiệu cả.
- Vậy kết quả tốt nhất sẽ là cái gì?
Hoài Thảo Thi khẽ cụp xuống ánh mắt, nhàn nhạt hỏi.
- Bất động toàn thân!
Gã sĩ quan quân y thấp giọng run rẩy trả lời.
Hoài Thảo Thi thoáng trầm mặc một lát, sau đó hướng về phía bên cạnh giường cấp cứu y tế bên kia mà đi đến. Đám nhân viên y tế Đế Quốc đang bận rộn làm việc cũng rất nhanh tránh ra một con đường nhỏ cho nàng ta tiến đến.
Lắng nghe những thanh âm tích tích tích của các thiết bị điện tử không ngừng vang lên, hai bàn tay của nàng ta khẽ chắp lại ở sau lưng, chậm rãi nâng lên trước mặt. Nhìn thấy Hứa Nhạc đang dần dần lâm vào tử vong, cặp mày thanh tú đang cau chặt lại khẽ dãn ra, nhướng lên một chút, đột nhiên năm đầu ngón tay giống như những tia chớp mạnh mẽ, dùng sức điểm mạnh lên trên chỗ ngực của Hứa Nhạc.
Một tiếng phốc trầm đục mạnh mẽ vang lên, Hứa Nhạc đang hôn mê sâu nằm trên bàn cũng không có bất cứ phản ứng nào cả.
- Không ngờ lại dám không để ý đến lời cảnh báo của ta, dám ý đồ một phen đem những đường kinh mạch bị phong tỏa tự động tiến hành đả khai lại, thậm chí là ngay cả chết cũng còn không sợ… Lá gan của cái tên gia hỏa này quả nhiên là đủ lớn mà.
Hoài Thảo Thi thu hồi lại bàn tay của mình, nhẹ nhàng xoa xoa năm đầu ngón tay hơi chút tê dại, xác nhận những gì gã sĩ quan quân y kia phán đoán cũng không có sai lầm. Cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí này trước mặt này, đại khái là cả đời này cũng sẽ không còn cơ hội có thể đứng lên được nữa.
Nàng ta chợt nhớ tới những tràng chiến đấu cùng với một hồi trốn chết liên miên không ngừng không nghỉ suốt mười mấy ngày trời trong phiến biển dâu mênh mông trên tinh cầu Cách Phản Tinh. Cũng không phải là cảm hoài, mà lại càng không phải là cảm xúc thương cảm, mà bởi vì nàng ta đối với địch nhân từ trước cho đến nay cũng không có bất cứ cảm xúc đồng tình nào cả, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc mà thôi.
Trong toàn bộ vũ trụ này, những người có tư cách cùng nàng ta sóng vai tác chiến cũng không có nhiều lắm. Những người đã từng cùng với nàng ta sóng vai tác chiến một thời gian dài, cũng chỉ có mỗi mình cái gã Hứa Nhạc đã hộc máu hôn mê nằm ở đó mà thôi. Chiến sĩ Robot đệ nhất thiên hạ cùng với gã Bão Dưỡng Sư thiên tài đệ nhất thiên hạ phối hợp lại với nhau, là một hình ảnh chiến đấu kinh diễm khoái ý đến mức nào cơ chứ? Bắt đầu từ nay về sau, đại khái sẽ không bao giờ còn xuất hiện lại thêm một lần nữa…
- Đưa hắn đến Học viện Quân sự Hoàng gia Đế Quốc, điều Doanh đoàn Đặc chủng Hoàng gia đến phụ trách trông coi hắn.
Hoài Thảo Thi khẽ nhắm mắt lại, sau khi tự hỏi một lát sau, liền làm ra quyết định:
- Tận hết khả năng cứu sống hắn lại!
Hơn trăm năm trở lại đây của Đế Quốc, đây chính là lần đầu tiên đám quý tộc Đế Quốc dấy quân làm loạn. Trong lòng đám quý tộc Đế Quốc đã dấy lên sự khiếp sợ đối với Hoàng thất Đế Quốc. Loại cảm xúc này bùng phát lên một cách mạnh mẽ chính là bởi vì sự tử vong một cách ly kỳ của Quận vương Tạp Đốn. Ngày hôm nay trận phản loạn này đã sắp sửa bị trấn áp cho hoàn toàn biến mất, nhưng mà muốn lại không thể nào đánh tan hoàn toàn được sự nghi ngờ khủng hoảng ở sâu bên trong nội tâm, trong lòng của đám giai tầng quý tộc thực lực vô cùng khổng lồ, nhất là đám quý tộc Đế Quốc trung lập này.
Muốn có thể làm được điều này, Hoàng thất Đế Quốc thật sự cần phải có một gã Hứa Nhạc còn sống khỏe mạnh, sau đó đem hắn ở trước mặt mọi người giết chết.
Rất nhiều người trong giới khoa học, hoặc là các Viện Khoa Học nổi tiếng, bên trong các bộ sách khoa học cũng đều nhắc đến những sự thể nghiệm đối với con người khi gần chết. Bộn họ quan sát xem nhân loại ngay trong nháy mắt trước khi tiến đến tử vong kia, sẽ bằng vào tốc độ nhanh nhất để mà ngắm nhìn lại một chút trong quá khứ của chính mình, cảm thụ một chút những chuyện hiện tại, hoặc là triển vọng một chút, thật xin lỗi, những chuyện tương lai vĩnh viễn không thể xảy ra. Mà cũng chỉ có hình ảnh những vách trường do những hình ảnh màu đen kịt ngưng tụ lại mà thành, hoặc là những cái hang động dùng tốc độ cực cao lùi nhanh về phía sau. Cái con đường thông đạo kia là một mảnh thế giới màu trắng tràn đầy thuần khiết, cùng với vẻ đỏ hỏn mà nhân loại khi sinh ra hoàn toàn bất đồng với nhau.
Hứa Nhạc mãi cho tới bây giờ cũng không hề tin vào cái loại thuyết pháp như thế này. Đây cũng không phải là do hắn chưa hoàn thành toàn bộ mười hai năm giáo dục bắt buộc do pháp luật Liên Bang quy định nên sẽ không hiểu gì về khoa học, cũng không phải là do thế giới quan tràn ngập những nguyên lý máy móc cùng với suy nghĩ logic tạo thành. Trong suy nghĩ của hắn, nhân loại cùng với đám mèo hoang lang thang bên ngoài những hầm mỏ, ăn những thứ thịt bò dư thừa, ngoại trừ vẻ ngoài thẩm mỹ xem ra, cũng vốn không có bất cứ sự khác biệt nhiều lắm về mặt bản chất. Dựa vào cái gì mà con người lại có thể có được đặc quyền trước khi tử vong lại có những cảm thụ khác với động vật cơ chứ? Đám mèo hoang kia trước khi chết đi, như vậy cái mà chúng nó thể nghiệm sẽ là cái gì đây? Vô số con chuột mập mạp béo múp thơm ngon à?
Cho dù là mười cái động tác kỳ quái mà lúc trước Phong đại thúc đã từng cất công dạy cho hắn, rèn luyện ra được một luồng lực lượng run rẩy nóng rực thần kỳ bên trong thân thể, giống hệt như là vô số con chuột mập mạp béo múp không ngừng chạy loạn trong cơ thể của hắn, hắn vẫn như cũ duy trì cái nhìn chủ nghĩa duy vật mộc mạt một cách tuyệt đối. Hắn bi thương rồi lại chấp nhất mà nhận định, trên đỉnh đầu mình cũng không có thiên đường, mà chỉ có bầu trời cùng với sao trời mà thôi.
Thiên đường cũng chỉ có thể tìm kiếm bên trong cuộc sống của mình mà thôi.
Quả nhiên trên thế gian này cũng không có địa ngục tăm tối hoặc là những luồng bạch quang thánh khiết, nhưng mà lại có những cơn hắc mộng a. Là những cơn hắc mộng không có bất cứ cái gì mới mẻ cả. Chỉ có điều cái lão già kia của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang tại Cục Hiến Chương cũng không có xuất hiện trong giấc mộng của hắn, không có cái hình dáng một lão quản gia cao tuổi trên người mặc một bộ chế phục nghiêm trang, hoặc là hình ảnh một cô nữ thư ký tóc vàng xinh đẹp, trên người mặc một bộ váy ngắn, mang vớ hoa màu đen, lúc thì giảng thuật những chuyện theo nguyên tắc, những câu chuyện huyền hoặc, cũng có lúc thì vất hết thảy những quy củ sang một bên, làm theo những gì mà mình thích. Lần này bên trong giấc mộng của hắn cũng chỉ có một màn vầng sáng bị xé rách một cách vô cùng thống khổ, những hơi thở đứt quãng, tiêu tán. Tuyệt đối cũng không có cảm giác sống lại, mà là dần dần biến thành im lặng.
Tự sát vốn dĩ là một kiện sự tình vô cùng đơn giản, sống sót kỳ thật cũng là một loại sự tình vô cùng đơn giản tương đương, nhất là đối với một gã thanh niên trẻ tuổi, đã từng vô số lần trải qua khảo nghiệm sinh tử, thân thể cùng với khí quan đã được rèn luyện vô cùng mạnh mẽ mà nói, chuyện tình duy nhất mà hắn cần phải làm, chính là cố gắng mở ra hai mắt mà thôi.
Hứa Nhạc có chút khó khăn mở hai mắt đang nhắm nghiền ra. Mi mắt vừa mới khẽ hở ra, ánh sáng chiếu rọi vào, đẩy lùi đi bóng tối, mọi thứ trước mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn. Trên bức tường đối diện chỗ hắn nằm có một bức tranh phong cách công chính đường hoàng, phía dưới bức tranh là một chữ ký viết hoa mỹ kỳ lạ đến mức khiến cho kẻ khác căn bản không thể nào phân biệt ra được là viết cái gì.
- Tỉnh rồi!
Theo một tiếng kêu kinh ngạc này vang lên, bên trong phòng chữa bệnh chợt vang lên những tiếng bước chân dày đặc hỗn loạn. Vô số những thanh âm thương nghị cách trị liệu vô cùng khẩn trương, thanh âm của các loại thiết bị cứu chữa bệnh tiên tiến đủ các dạng thức liền ngay lập tức vang lên nhanh chóng bên người của hắn.
Các thiết bị cứu chữa thương bằng kim loại dán sát lên trên bề mặt da thịt liền sẽ truyền đến cảm giác thập phần lạnh lẽo. Bản thân Hứa Nhạc trước đây ở bên trong Bệnh viện Trung ương Lục Quân của Liên Bang đã từng có khoảng thời gian kinh nghiệm phi thường không thoải mái về chuyện này rồi, hiện tại trong lòng hắn đang yên lặng suy nghĩ về chuyện này, sau đó thân thể liền theo bản năng chuẩn bị run rẩy lên một chút.
Nhưng mà hắn lại không thể nào run rẩy được… Hắn thậm chí còn không có cảm giác được một chút tia lạnh lẽo nào cả. Mãi đến lúc này, hắn mới phát hiện ra được thân thể của chính mình hoàn toàn không chịu sự khống chế của đại não, cũng không có bất cứ cảm giác gì truyền đến.
Hắn khẽ cau mày lại.
May mắn, cặp mày của hắn vẫn còn có thể cử động được. Như vậy thì cặp mắt của mình hẳn cũng có thể nheo lại được. Hứa Nhạc thân đang nằm ở trên giường bệnh tại một địa phương xa lạ, cặp môi khẽ mở ra, vui vẻ nở nụ cười nhàn nhạt.
Vừa mới từ chỗ của Tử Thần quay trở về, liền nở ra một nụ cười nhàn nhạt. Một màn này khiến cho đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc đang ở trong căn phòng cứu chữa bệnh này nhất thời rung động không biết phải nói gì.
Khoảng một ngày sau đó.
- Tao đã từng cảnh cáo mày rồi, chân khí bên trong thân thể của mày đã bị tao đánh tan cả rồi, ngay cả đường tuần hoàn vận chuyển kinh mạch cũng đã bị tao phong bế lại. Nếu như ý đồ muốn mạnh mẽ đột phá nó, vậy thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Hoài Thảo Thi chắp hai tay sau lưng, đứng ở bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy Hứa Nhạc đang nằm ở trên giường, nhìn thấy hai má của gã nam nhân đã gầy yếu đến cực điểm, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:
- Nhưng mà tao thật sự không ngờ đến được, mày lại cư nhiên một phen đem chuyện này làm thành thủ đoạn ám sát của mình.
Hứa Nhạc cười cười, cũng không trả lời cái gì.
Hắn hiện tại đã là toàn thân bất động, cũng chỉ có phần từ cần cổ trở lên là có thể cử động được mà thôi. Ngoại trừ việc nói chuyện ra, hắn cũng chỉ có thể dùng biểu tình để mà biết đạt những ý tưởng của chính mình, không bao giờ còn có thể học theo vị Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh được, dùng sức múa may đôi tay của mình để mà trợ giúp thể hiện cảm xúc khi giao tiếp.
Biểu tình của nhân loại cũng chỉ có thể lựa chọn giữa cười và khóc, vui sướng cùng với bi thương, hưng phấn hoặc là buồn chán, bình tĩnh hoặc là nôn nóng, những loại xảm xúc hoàn toàn tương phản nhau mà thôi. Vì thế Hứa Nhạc tự nhiên là lựa chọn những cảm xúc tốt đẹp rồi.
- Căn cứ vào sĩ quan quân y của tao báo cáo lại, cả đời này mày cũng rốt cuộc không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.
Hoài Thảo Thi nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
- Toàn thân bất động thì có cảm giác như thế nào? Không thể nào có thể dùng đôi bàn tay Bảo Dưỡng Sư thiên tài của mình để thi triển ra thiên phú của mình nữa. Có phải là có chút hối hận hay không?
- Tôi như thế nào lại cảm thấy hình như là Công chúa Điện hạ cô cảm thấy tiếc nuối so với tôi còn nhiều hơn một chút nữa vậy?
Hứa Nhạc cặp gò má gầy yếu tái nhợt rốt cuộc cũng mở miệng ra nói chuyện. Thanh âm của hắn khàn khàn suy yếu đến cực điểm, nói:
- Cảm giác tê liệt toàn thân, hây da, đúng là có chút mới mẻ!
- Bên trong hồ sơ tình báo tựa hồ cũng không có phán đoán ra được rằng mày là một người theo chủ nghĩa lạc quan không có thuốc chữa thì phải?
Hoài Thảo Thi xoay người lại, tự lấy cho chính mình một tách cà phê nóng hổi, tùy tiện nói.
- Đó là bởi vì từ trước cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng bao giờ lâm vào tình trạng tuyệt vọng không thể nào cứu vãn nổi, cho nên cũng không thể bày ra thiên phú ở phương diện này cho cô thu thập tin tức.
Hoài Thảo Thi bưng tách cà phê lên, xoay người bước lại gần nhắn, trầm mặc một lát sau, đột nhiên mở miệng hỏi một câu:
- Ngày đó là mày muốn tự sát chết đi, bây giờ lại biến thành toàn thân bất động, mày có cảm thấy cam tâm hay không?
Nghe thấy câu nói đó, Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian thật dài, cặp mắt giương lên, nhìn chằm chằm về phía trần nhà phía trên, mãi cho đến khi trên khóe môi nổi lên một tia ý cười phức tạp không thể hiểu nổi, sau đó mới thấp giọng khàn khàn trả lời:
- Đương nhiên là tôi không cam lòng rồi, tôi còn có rất nhiều sự tình còn chưa có làm xong, còn có rất nhiều bí mật còn chưa kịp biết nữa mà.
- Ví dụ như cái gì?
Hoài Thảo Thi đưa tách cà phê lên miệng hớp lấy một ngụm.
- Cô đã từng xem qua hồ sơ tình báo của tôi rồi, hẳn là biết cô gái tên là Trương Tiểu Manh chứ?
- Mối tình đầu của mày!
- Không sai!
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nhíu lại một chút, nhẹ giọng cảm khái nói:
- Tôi trước kia cứ mãi luôn có nguyện vọng trước khi mình chết đi có thể một lần nữa cùng với cô ta làm một lần yêu nữa. Hiện tại xem ra đã không còn cơ hội nữa rồi. Cái này đại khái chính là sự không cam lòng lớn nhất trong cuộc đời của tôi.
Nghe thấy một câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mình như thế, Hoài Thảo Thi nhất thời động dung, một chuyện tình cực kỳ hiếm có từ trước đến giờ. Nàng ta đột nhiên hỏi:
- Vì cái gì mà không phải là Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi của các ngươi? Đương nhiên, theo như tao suy nghĩ, trong số đám nữ nhân ngu xuẩn có quan hệ ám muội không rõ ràng bên phía Liên Bang của mày, thì chỉ có cái vị nữ Công Trình Sư kia của Công ty Cơ khí Quả Xác là đáng để kết giao hơn cả.
Không đợi Hứa Nhạc trả lời, cái vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc mà từ trước cho đến bây giờ cũng chưa từng biết qua cái gì gọi là tình yêu nam nữ này, chợt nghĩ rằng chính mình có thể hiểu được cái gì đó, lắc lắc đầu nói:
- Đúng là mối tình đầu luôn là ngu xuẩn nhất!
Hứa Nhạc cười cười, cũng không có giải thích gì cả. Bên trong cả vũ trụ này đại khái cũng chỉ có vị Thái Tử gia kia của Thai Gia mới biết được cái nguyên nhân chân thực của cái chuyện không cam lòng nhất trên thế gian này là cái gì mà thôi.
- Nếu như đã có chuyện cả đời không cam lòng, vì cái gì mày lại muốn tự sát? Một khi đã là người theo chủ nghĩa lạc quan không có thuốc chữa như vậy, tao cuối cùng cũng nghĩ là mày sẽ tiếp tục kiên trì đến phút cuối cùng. Ít nhất là phải kiên trì cho đến lúc ra đến pháp trường chứ?
- Ngạn ngữ Liên Bang có một câu nói, Tử Thần phán định anh canh ba phải chết, thì anh chắc chắn không thể nào nhìn thấy được ánh mặt trời của canh năm. Nhưng mà tôi là một quân nhân sĩ quan, mặc dù là đối mặt với Tử Thần, cũng phải dồn hết chút khí lực cuối cùng của mình cùng hắn đánh nhau một trận.
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát sau rồi mới tiếp tục trả lời:
- Bọn Đế Quốc các người muốn đem tôi ra pháp trường tử hình, để cho tất cả mọi người bên trong Đế Quốc các người nhìn thấy tôi chết. Tôi không biết nguyên nhân chân chính của các người là cái gì, nhưng mà thứ mà các người muốn, tôi kiên quyết không cho phép các người đạt được mục đích. Ít nhất là phương pháp chết, thời gian chết của chính mình, tôi có quyền được tự do lựa chọn.
- Mãi một khắc trước khi tử vong, quân nhân cũng đều phải chiến đấu!
- Tự sát, kỳ thật cũng là một loại chiến đấu!