Những ngọn cây phong bên ngoài cửa sổ khẽ lay động. Những luồng gió nhẹ nhàng thổi lướt qua ngọn cây, ánh nắng sớm từ bên ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, chiếu rọi lên trên cái giường bệnh.
Hệ thống thần kinh bên trong toàn bộ cơ thể vẫn còn hoàn hảo, thế nhưng những con đường lực lượng không ngừng chu du bên trong những bó thần kinh trải rộng khắp thân thể thì lại khó có thể nắm bắt được, thế nhưng lại đã hoàn toàn vỡ tan nát cả ra. Những thương thế không biết nên hình dung như thế nào này, đã thành công quấy nhiễu những tin tức truyền về của các bó sợi thần kinh toàn thân, vì thế cho nên ở trên giường bệnh lại có thêm một gã bệnh nhân toàn thân tê liệt, suy yếu vô lực nằm ở đó.
Những con kiến nhỏ bé mà năng động không ngừng chạy loạn khắp nơi bên dưới tàng cây để tìm kiếm thức ăn. Những đầu chim chóc linh hoạt bay lượn trong luồng gió mát, những con người bận rộn đi lại bên trong tòa đại lâu rộng lớn này… Tất cả mọi sinh vật, mọi sự vật ở trên khỏa tinh cầu Thiên Kinh Tinh này tựa hồ cũng đang cử động, chỉ có cái thân thể gầy yếu suy nhược nằm im trên cái giường bệnh kia là không thể cử động mà thôi. Nhưng mà cũng may mắn là, tâm hắn còn có thể động…
Trong lòng còn có thể động được là tốt rồi. Theo những ý niệm chìm thật sâu bên trong đầu óc của hắn không ngừng vận chuyển, cái thân thể nằm im lặng bên trên cái giường bệnh kia tựa hồ như cùng một cái không gian thực tế vừa liên tiếp lại với nhau, nhưng lại hoàn toàn cách xa lẫn nhau kia cùng nhau cử động. Những tư thế như là nâng đầu gối, xoay cánh tay, co thắt lưng, khụy mông xuống, thẳng khủy tay… Mười cái tư thế cổ quái đã được khắc sâu trong đầu óc của hắn, từng cái từng cái một chậm rãi phô diễn ra. Cái loại cảm giác nóng rực mà run rẩy quen thuộc kia, rốt cuộc lại một lần nữa xuất hiện. Tuy rằng nó cũng chỉ xuất hiện ở trong đầu, thế nhưng lại vẫn như cũ khiến cho hắn cảm thấy được trấn an cực độ.
Cái tầng chướng ngại bên trong thân thể, bị Hoài Thảo Thi dùng loại thủ pháp kỳ dị bố trí nên, bởi vì hắn đã dùng sinh mệnh của chính bản thân mình là tiền cược, liều chết đột phá một phen, cuối cùng cũng đã hoàn toàn vỡ vụn ra. Cái cỗ lực lượng nóng rực đã bị giam cầm lại rất nhiều ngày này, giống như là một dòng hồng thủy vừa mới đạt được tự do, hung mãnh khủng bố mà lao đi, vỗ mạnh lên hai bờ đê, giống như không hề có phương hướng nào cả, không ngừng va đập vào các phương hướng khắp nơi trong thân thể, sau đó hóa thanh thành vô số những thanh tiểu đao sắc bén, những sợi tơ mỏng tinh tế, không ngừng quật cắt những cảm giác mẫn cảm trên khắp thân thể của hắn, mang đến sự đau đớn vô tận.
Nhưng mà vào lúc này, khi mà những cái tư thế trong đầu kia đang dần dần phô bày ra, những cơn hồng thủy đang lan tràn khắp nơi trong thân thể kia, tốc độ tựa hồ như cũng trở nên chậm rãi hơn một chút, những thanh tiểu đao cực kỳ sắc bén đang không ngừng cắt xé chung quanh kia tựa hồ như cũng có trật tự lại một chút, những sợ tơ nhỏ đang hung hăng quật mạnh lung tung tựa hồ cũng ngắn bớt vài tấc.
Tuy rằng cái loại biến hóa này xảy ra cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà đối với Hứa Nhạc, bất cứ thời khắc nào cũng phải chống cự lại sự đau đớn khó có thể chống cự nổi mà nói, đó cũng là chuyện vô cùng rõ ràng. Hắn cũng không biết hết thảy những thứ này là như thế nào mà phát sinh ra, thế nhưng lại biết có sự biến hóa, chung quy cũng là một chuyện tốt.
Chỉ là tựa hồ những luồng lực lượng nhỏ bé đang rơi rụng khắp nơi ở bốn phía này, đối với cái loại yêu cầu của ý niệm bản thân hắn, mơ hồ có một loại mâu thuẫn tiên thiên nào đó. Hắn mỗi khi có ý đồ muốn đem những mảnh nhỏ lực lượng này một lần nữa quay trở về những con đường thông đạo cố hữu đã rời xa từ lâu, thì tinh thần của hắn sẽ gặp phải một sự hao tổn cực kỳ to lớn. Hơn nữa lại giống hệt như dùng một bàn tay không nắm lấy một thanh đao vô cùng sắc bén vậy, đau đớn đến mức máu tươi đổ ra đầm đìa, đầm đìa đến tận cùng. Quả thật là tình cảnh khó có thể chịu đựng nổi.
Có thể chịu đựng được những nổi thống khổ mà người bình thường không thể nào chịu đựng nổi, mới có thể thoát ra khỏi sự tuyệt vọng bên trong tuyệt vọng cùng cực nhất. Hứa Nhạc nằm trên giường bệnh biết rất rõ ràng cái đạo lý này. Hắn nhắm chặt hai mắt lại, cẩn cẩn thận thận đi lĩnh hội cái loại cảm giác này. Hắn cố gắng cường hãn mà kiên ngoan chịu đựng sự thống khổ càng ngày càng đáng sợ hơn kia. Cái loại thống khổ này khiến cho cặp mày rậm như hai thanh phi đao của hắn khẽ nhăn lại thật sâu, tựa hồ như một gã triết học đang tự hỏi một vấn đề gì đó, trở nên cực kỳ si ngốc vậy.
Những giọt mồ hôi to lớn như từng khỏa đậu tương nhất thời tuôn ra, tụ hội lại như sông, không ngừng lộp bộp rơi xuống, trong khoảnh khắc đã thấm ướt quần áo cùng với lớp nện bên dưới giường bệnh.
Không biết trải qua thời gian bao nhiêu lâu sau đó, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng mở ra hai mắt. Bên trong cặp mắt khi còn ở Liên Bang vẫn luôn thành khẩn, dễ thân cận, sáng ngời nhìn người khác, lúc này đã trở nên mỏi mệt vô tận, thậm chí còn mang theo một tia e ngại cùng với hối hận, vốn dĩ từ trên người của hắn là vô cùng hiếm có.
Cái loại thống khổ này thật sự là vô cùng đáng sợ, cũng không phải dùng hình ảnh dùng bàn tay nhục thể để cầm lưỡi thanh đao sắc bén là có thể hình dung được. Muốn hình dung một cách chính xác, thì phải là dùng bàn tay mềm mại của một đứa bé con vừa mới sinh ra, cầm lấy lưỡi con dao sắc bén đã được nung đến đỏ rực lên… Ý niệm cùng với những luồng lực lượng tán loạn bên trong thân thể mỗi một lần tiếp xúc với nhau, sẽ liền sinh ra cùng một loại cảm giác giống như vậy. Mà trong đoạn quá trình vừa ra, cái loại tiếp xúc kia đã xảy ra không biết bao nhiêu ngàn lần rồi? Cũng không cách nào đếm hết được.
Vẫn là cái câu nói kia, trên thế giới này, những người có thể chịu đựng được loại thống khổ này có được mấy người chứ? Hứa Nhạc là cái tảng đá Đông Lâm có nghị lực mạnh mẽ nhất trong thế hệ trẻ tuổi của mình, nhưng mà đối diện với những sự tra tấn thống khổ mà từng vòng sau lại càng nặng nề hơn vòng trước đó, những lớp rêu xanh bên ngoài của tảng đá kia đã bị bong tróc ra từng mảng lớn, bên trên bề mặt tảng đá đã hiện ra những vết nứt lớn, sắp sửa vỡ tan hỏng mất!
Dưới tác dụng của ý niệm không ngừng vận chuyển, những mảnh nhỏ của luồng lực lượng nóng rực trong thân thể cực kỳ suy yếu kia, tốc độ di chuyển cũng dần dần trở nên chậm chạp lại, giống như là một vũ trụ sau thời kỳ nổ mạnh Big Bang vậy, đột nhiên nghênh đón một khoảng thời gian an bình khá dài. Nhưng mà cái loại biến hóa này chung quy cũng là rất nhỏ bé. Hứa Nhạc thật sự không biết bản thân mình còn phải chịu đựng sự thống khổ này thêm bao nhiêu lần nữa, mới có thể đạt đến mục đích cuối cùng của chính mình.
Hứa Nhạc thậm chí cũng không biết làm như vậy là bởi vì nguyên nhân gì nữa, vì cái gì mà có thể dùng ý niệm của mình để thu phục đám lực lượng đang chạy hỗn loạn trong cơ thể kia? Hay chẳng lẽ rằng những cái này chính là những ảo giác do bởi vì mình quá mức thống khổ sinh ra? Thân là một gã quân nhân sĩ quan Công Trình Sư, từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục duy vật, lý tưởng cả đời chính là trở thành một sĩ quan Bảo Dưỡng Sư như Hứa Nhạc mà nói, đây quả thật là một vấn đề vô cùng lớn.
Trong quá trình trốn chết không ngừng trong phiến biển dâu kia, Hoài Thảo Thi vì để cam đoan cái gã Bảo Dưỡng Sư thiên tài trẻ tuổi của Liên Bang này có thể bảo trì được năng lực hoạt động, hơn nữa đuổi kịp theo bước phóng chạy cùng với tiết tấu khủng bố của chính mình, đã từng nghiêm túc cảnh cáo hắn không nên có ý đồ muốn phá tan đạo cấm chế bằng chân khí mà đầu ngón tay mình đã đưa vào trong thân thể hắn.
Sự thật đã chứng minh lời cảnh cáo này của nàng ta là hoàn toàn chân thật, nhưng mà Hứa Nhạc hiện tại cũng không có sự lựa chọn nào khác cả. Ngày hôm sau hắn liền phải ở trước của Hoàng cung Đế Quốc bị xử tử hình, cho nên hiện tại hắn cần phải mạo hiểm.
Nếu như không thành công thì cùng lắm thành quỷ mà thôi. Ít nhất hắn cũng có thể trở thành một con quỷ chết đi có tôn nghiêm, một con quỷ chiến đấu để cho những cái ý tưởng vô sỉ của đám người Đế Quốc kia khó có thể thực hiện được.
Nếu như hắn thành công, một khi hắn có thể khôi phục được cỗ lực lượng thần kỳ bên trong cơ thể mình, như vậy hắn liền có được một con bài tẩy cực kỳ quý giá trong việc tránh thoát khỏi sự khống chế của đám người Đế Quốc kia.
Cái ván bài này Hứa Nhạc chính là bị bức cho bất đắc dĩ phải gia nhập vào, hơn nữa còn phải là gia nhập với tất cả tâm tình, tất cả sự chuyên chú của hắn nữa.
Đáng tiếc, cái phương pháp tự sát liều mạng, cố gắng phá tan đạo chân khí cấm chế trong cơ thể này, hậu quả chưa nói đến chuyện thành công hay không. Hắn quả thật cũng không có chết, thế nhưng cũng không thể nào như ý nguyện ban đầu của hắn, có thể khôi phục được lực lượng thân thể cùng với sức khỏe của chính mình. Toàn thân hắn đã biến thành tê liệt, nằm dài trên giường không có khả năng nhúc nhích lấy một chút. Thế nhưng mà hắn vẫn như cũ không chút tuyệt vọng.
Phong Dư đại thúc đã từng dạy hắn, thân thể con người chính là cỗ máy móc đứng đầu thế gian này.
Hắn cũng không biết cái gì gọi là Bát Đạo, cái gì gọi là chân khí, lại càng không biết được bên trong nội bộ Hoàng gia Đế Quốc còn có một cái thuyết pháp gọi là kinh mạch gì gì đó. Nhưng mà khi hắn từ từ nhắm hai mắt lại, trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra được những đường thông đạo vận hành đặc thù của cỗ lực lượng nóng rực bên trong thân thể mình.
Hắn có thể dùng những trị số biểu đồ chính xác đến cực điểm để mô tả lại những hình ảnh vận hành của cỗ lực lượng thần bí kia. Hắn có thể giống như là đang giải phẫu cấu tạo toàn thân của một đầu Robot MX vậy, ở trong đầu cực kỳ chính xác vẽ ra vô số những kết cấu đồ ba chiều về kết cấu thân thể của chính bản thân mình.
Có lẽ đem so sánh với các loại vật thể kim loại phức tạp như là Robot hoặc là Chiến hạm phi thuyền này nọ, ba đại hệ thống của thân thể con người có vẻ càng thêm phiền phức cùng với khó có thể nắm bắt được. Nhưng mà hắn chính là Hứa Nhạc, chính là một tên gia hỏa Bảo Dưỡng Sư thiên tài mà ngay cả Phong Dư cũng phải âm thầm tán thưởng.
Giống như là đang sửa chữa một đầu Robot vậy, hắn bắt đầu công tác sửa chữa thân thể của chính mình, chỉ có điều đem sự sửa chữa trên cánh tay biến thành loại ý niệm sửa chữa trong đầu mà thôi.
Trong lịch sử của nhân loại từ trước đến giờ đại khái cũng chưa từng có ai nghĩ đến cái loại phương pháp giải quyết vấn đề thân thể mình như thế này cả. Lý Thất Phu cũng không có, Phong Dư cũng không có, đám cường giả của Đế Quốc cũng không ai có, không có bất cứ ai từng nghĩ đến cả. Bởi vì bọn họ cũng không phải là Hứa Nhạc, không phải là một tên gia hỏa từ nhỏ đã sống cuộc sống ôm cánh tay máy móc qua ngày, nguyện ý cả đời cùng với máy móc giao tiếp.
Bên Phí Thành bên kia nghe nói có rất nhiều Tu Thân Quán, không biết ý nghĩa của từ ‘tu thân’ này có phải là ý tứ của việc tu chỉnh thân thể hay không? Chẳng qua tựa hồ như mãi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua bên trong Tu Thân Quán có thể bồi dưỡng ra những nhân vật có thể làm được chuyện đó bao giờ… Thậm chí ngay cả gã mập mạp Điền Đại Bổng cũng chỉ là có thiên phú kinh người về quyền thuật, lực lượng mạnh mẽ kinh nhân mà thôi.
Hứa Nhạc nhìn lên cái trần nhà tràn ngập một màu tuyết trắng, trong lòng im lặng thầm nghĩ như thế.
Hoài Thảo Thi đã rất nhiều ngày không có ghé thăm nơi này rồi. Thân là vị Công chúa Điện hạ cao quý của Đế Quốc, là quân nhân sĩ quan chỉ huy cao nhất của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, khẳng định nàng sẽ có rất nhiều sự vụ cần phải tập trung xử lý. Nhất là chuyện tình về việc quý tộc nổi loạn, mãi cho đến bây giờ hẳn vẫn còn chưa thể hoàn toàn bình ổn lại.
Bên cạnh giường bệnh, vài tên bác sĩ quân y của Đế Quốc đang thấp giọng phân tình về trạng thái thân thể của hắn. Sự thống khổ cùng cực bên trong thân thể hắn thì lại càng không ngừng xâm nhập, thôn phệ, thúc giục phá hủy đi ý chí của chính hắn. Nếu như hắn không cố gắng liều mạng phân ra tinh thần của chính mình để nhớ lại một chút những chuyện xưa, hắn thật lo lắng chính mình sẽ vì đau đớn quá mức mà ngất xỉu đi mất.
Ngoại trừ việc cố gắng nhớ lại những chuyện xưa, âm thầm tiến hành sửa chữa lại thân thể, đại bộ phận thời gian hắn cũng dùng để ngẫm nghĩ cùng với tự hỏi. Hắn tự hỏi những vấn đề liên quan đến cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang của Cục Hiến Chương bên kia, những vấn đề của chính bản thân mình. Tóm lại là càng nghĩ nhiều thì càng là một mảnh hồ đồ, càng nghĩ đến thì càng phát hiện các vấn đề đều là mông lung huyền ảo đến không thể nào tin nổi…
Dựa theo tính cách bình thường của Hứa Nhạc, những chuyện tình gì mà hắn nghĩ không rõ ràng nổi, bình thường hắn cũng sẽ không phí quá nhiều thời gian để mà tiếp tục suy nghĩ. Chỉ là hiện tại đang nằm bất động trên giường như thế này, thời gian hắn có quả thật nhiều lắm, đau đớn cũng nhiều lắm, không nghĩ đến thì lấy cái gì để qua ngày đây?
Tiểu tổ chữa bệnh của bên phía Đế Quốc cũng không thể nào nhận thấy được những biến hóa vô cùng vi diệu bên trong thân thể của hắn. Chỉ là bọn họ phát hiện ra sự phân tầng cân bằng hệ thống thần kinh thân thể của gã tù binh Liên Bang này rất thường xuyên xảy ra vấn đề. Nếu không phải bọn họ ứng cứu đúng lúc, mấy lần cũng bởi vì hắn mất nước quá nhiều, khiến cho sự tuần hoàn chất trong thân thể xảy ra vấn đề mà tuyên cáo tử vong!
Trong mấy chục ngày Hứa Nhạc nằm bất động trên giường bệnh này, rất thường xuyên có những gã quý tộc đủ các đẳng cấp tiến đến thăm hắn, bên phía Quân Bộ Đế Quốc cũng ngẫu nhiên có người tiến đến, ý đồ muốn tra khảo một vài tin tức tình báo về các vấn đề nào đó. Cũng may là bởi vì đã có lời hứa hẹn do đích thân Hoài Thảo Thi đưa ra, cho nên Hứa Nhạc cũng không có chịu phải bất cứ đau khổ nào nữa. Trên thực tế, so sánh với những sự thống khổ vô cùng vô tận trong thân thể này, hắn thật sự không ngại bị những hành động tra tấn như trước đây, uống thêm một vài ngụm nước biển mặt chát hay là gì gì đó, nhằm để di chuyển bớt đi một chút lực chú ý của hắn.
Ngoại trừ những chuyện này ra, bên trong bệnh viện cũng không có bất cứ người Đế Quốc nào dám cùng với cái gã đang nằm bất động bên trên giường bệnh kia trao đổi gì với nhau cả. Cũng chỉ là có hai cô nữ hộ sĩ của Đế Quốc, mặc dù lông tóc trên người có chút tươi tốt hơn bình thường một chút, nhưng mà vẫn như cũ vô cùng xinh đẹp, cũng chỉ có trần nhà trắng tinh như tuyết trắng, cũng chỉ có những mùi vị thuốc sát trùng gay gay mũi làm bạn với Hứa Nhạc mà thôi.
Rừng phong lá đỏ bên ngoài cửa sổ lúc này đã là một mảnh đỏ rực, thế nhưng Hứa Nhạc lại không thể nào nhìn thấy nổi cảnh này, mà chỉ có thể thông qua những cái bóng nhàn nhạt phản chiếu lên trên cái trần nhà một mảnh tuyết trắng trên đầu mà suy luận ra cái kết quả này mà thôi.
Hắn cũng không biết bản thân mình ở bên trong gian bệnh viện này đã ngây người thời gian bao lâu rồi. Thời điểm ban đầu hắn còn có tâm tình để mà cân nhắc một chút ngày tháng trôi qua, hít sâu để mà ngênh đón ánh nắng sớm chiếu rọi vào mỗi ngày. Nhưng mà sự thống khổ cứ lặp đi lặp lại không biết bao lâu khiến cho kẻ khác phải chết lặng, những cô đơn chồng chất khiến cho người khác phải nản lòng. Cho nên cái công việc đếm ngày trôi qua kia, chung quy cũng không thể nào tiếp tục kéo dài tiếp nữa.
Hứa Nhạc biết rất rõ ràng, cái loại cuộc sống này cũng sẽ không kéo dài lâu lắm. Một khi bên phía Đế Quốc xác nhận được một chuyện, cho dù áp bức hắn đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không ra được cái gì cả. Hơn nữa tình trạng thân thể hắn cũng sẽ không thể nào một lần nữa đứng thẳng trở lại, hướng đám quý tộc Đế Quốc để mà giải thích những hiểu lầm phiền phức vừa qua, cho nên hắn tự nhiên sẽ bị giết chết.
Tài phú của đám quý tộc Đế Quốc này, cũng sẽ không bỏ ra để mà nuôi dưỡng mãi một tên phế nhân như hắn, một tên tù binh của kẻ địch Liên Bang mà không có chút giá trị nào cả.
Vào một ngày vô cùng bình thường nào đó, cánh cửa căn phòng bệnh vốn luôn yên tĩnh kia đột nhiên mở ra, một chi bộ đội đặc chủng tinh anh của Đế Quốc, trang bị võ trang hạng nặng trầm mặc nối đuôi mà vào, bình tĩnh nghiêm nghị đem toàn bộ gian phòng bệnh này khống chế nghiêm mật lại.
Đã đến thời khắc cuối cùng rồi sao?
Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, nhìn một màn phát sinh trước mắt mình này, thật sâu hút mạnh một hơi, bình tĩnh mà có chút suy yếu chờ đợi. Cái ngón tay trỏ của bàn tay phải giấu bên dưới tấm mền bệnh khẽ rung lên một cái.
Liền đúng vào lúc này, mấy gã quan viên quý tộc Đế Quốc mặc trang phục đẹp đẽ quý giá vô cùng chậm rãi tách đám binh lính đặc chủng ra, tiến đến bên cạnh cái giường bệnh. Trong số đó, một gã quan viên ước chùng khoảng hơn bốn mươi tuổi một chút, vẻ mặt không một chút biểu tình, nhìn về phía Hứa Nhạc đang ngồi trên giường bệnh, dùng một thứ tiếng Liên Bang không được rành rẽ cho lắm, nói:
- Tuy rằng một tên phế nhân toàn thân bất động cũng không có biện pháp nào nắm giữ được những lễ nghi quý tộc tương quan, nhưng mà ta vẫn còn hy vọng mày có thể học được một vài thứ cơ bản nhất, nếu không mày nhất định sẽ biết rằng, toàn thân bất động cũng không phải là chuyện tình thống khổ nhất trong cuộc đời này của mày đâu.
Ngôn ngữ Liên Bang mà người này nói thật sự là vô cùng trúc trắc khó nghe. Hứa Nhạc dùng ngôn ngữ Đế Quốc cũng không mấy rành rẽ, khàn khàn hồi đáp:
- Tao nghe và hiểu được ngôn ngữ Đế Quốc!
- Tốt lắm!
Gã quan viên quý tộc kia có chút ngoài ý muốn, khẽ nhíu nhíu nhẹ đuôi lông mày, quay ngược lại sử dụng ngôn ngữ Đế Quốc, nói:
- Mày chuẩn bị tốt tâm lý một chút đi. Hoàng đế Bệ hạ chuẩn bị triệu kiến mày!
Nghe thấy câu nói đó, Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng giật mình. Hoàng đế Đế Quốc vì cái gì lại muốn gặp trực tiếp mình chứ? Nhưng mà hắn lập tức để cho tâm tình của chính mình trở nên bình tĩnh, yên lặng trở lại. Sau khi trầm mặc một lúc sau, hắn mới có chút gian nan, nói:
- Nhưng mà tao cũng không nghĩ rằng cái này là một sự vinh hạnh của tao!
Cái này không phải là một sự vinh hạnh, mà là một cơ hội. Cái ngón trỏ bên dưới cái tấm mền giường bệnh chậm rãi thả lỏng lại một chút, sau đó lại một lần nữa không một tia cử động.