Một thân ảnh giống hệt như một con cá, lại giống hệt như là một đạo mũi tên, vẽ ra một đạo tuyến đường màu trắng muốt hướng về phía chỗ sâu u ám bên dưới đáy hồ lạnh như băng mà phóng tới. Từ chỗ chiếc phi thuyền rơi xuống vỡ tan nhất thời truyền đến một cỗ lực lượng chấn động khủng bố, theo cái đạo đường cong thẳng tắp này mà hoàn toàn thể hiện ra, theo những cái bong bóng bọt khí từ trên đầu thân ảnh này còn chưa kịp hiện ra, liền bị những gợn sóng nước sắc bén mà vô hình kia chụp cho vỡ tan nát mất hết.
Lúc này trời đã là vào đêm, nước hồ mùa thua băng hàn cùng cực, lạnh đến thấu xương, đập mặt mà đến khiến cho trên khuôn mặt truyền đến cảm giác đau đớn. Từ trong lớp băng cao su y tế vốn không thấm nước có những tơ máu chậm rãi chảy ra, lại cùng với những bọt kia giống nhau vậy, nhanh chóng dung nhập vào bên trong nước hồ, rốt cuộc cũng không nhìn thấy được bất cứ dấu vết nào cả.
Những áp lực khổng lồ từ bốn phương tám hướng ập đến, căn bản không nơi nào không thể đến được, không ngừng xâm nhập vào. Thế nhưng trên khuôn mặt đã thê thảm đến mức cùng cực kia của Hứa Nhạc cũng không có bất cứ phản ứng nào cả. Hắn thật sự là rất thích ứng với loại hoàn cảnh như thế này. Lúc còn ở trên phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi đã từng ở trong hàng tỷ tấn nước hồ bị nhấn chìm xuống vô số lần, hít thở không thông vô số lần, khiến cho đối với nước căn bản đã không hề có chút sợ hãi nào nữa, chỉ có mang theo ý tứ hàm xúc bình an thân cận mà thôi.
Hắn cố gắng mở to cặp mắt đang sưng húp của mình, hướng về chỗ sâu bên dưới đáy hồ mà bơi thẳng xuống, hai tay ôm theo một cái thùng không biết nhặt được từ nơi nào, thân trên không hề động đậy, phần eo bên dưới thế nhưng lại giống như là một con cá vậy, không ngừng lắc lư. Tốc độ vừa rồi mới bị nước hồ làm chậm lại, nhất thời lại tăng lên không ít.
Ở một chỗ sâu bên dưới đáy hồ, hắn chụp được vào một khối đá lớn. Hứa Nhạc đóng chặt cặp môi lại, chậm rãi điều chỉnh lại tư thế một chút, đem cái chân trái rõ ràng có chút cứng ngắc ghim chặt vào trong một cái khe đá bên dưới khối đá kia. Cái nêm ở trên thân thể cũng không hề di chuyển lấy một chút, sau đó rất nhanh mở ra cái thùng dụng cụ nằm trong tay mình, lấy ra một vài thiết bị loại nhỏ, chậm rãi nghiêng đầu, hướng về phía hệ thống khống chế tín hiệu điện tử nằm sâu trong cái lỗ máu trên vai trái của hắn không ngừng tìm tòi một lúc.
Dùng tốc độ cao luân chuyển tìn tòi ở bên dưới đáy hồ cũng không có phát ra bất cứ thanh âm vù vù bào cả, chỉ là ở trên đầu phát ra vài dòng nước xoáy nhỏ bé xinh đẹp mà thôi.
Mười giây đồng hồ, hai mươi giây đồng hồ, ba mươi giây đồng hồ.
Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, nheo cặp mắt ti hí nhìn về phía mặt hồ bên trên. Trong mơ hồ hắn có thể nhìn thấy những ngọn đèn phát ra loang loáng, còn có những dòng xoáy nước do cánh máy bay khổng lồ của loại máy bay chiến đấu lên thẳng vũ động phát ra nữa.
Đám người Đế Quốc đến quả thật rất nhanh, so với những gì hắn tưởng tượng còn nhanh hơn rất nhiều.
Ngay sau khi chiếc phi thuyền bốn động cơ kia rơi xuống mặt hồ vỡ tan ra, chiếc phi cơ quân dụng phụ trách áp giải đến ngay phía sau không ngờ cũng không có đáp xuống tiếng hành cấp cứu đám đồng nghiệp của mình bên dưới, mà là trực tiếp bắt đầu sưu tầm mặt hồ trên diện rộng, ý đồ muốn ngăn cản nó trong lúc nhất thời tránh thoát đi!
Ngay sau đó lại càng có thêm càng nhiều quân nhân sĩ quan Đế Quốc chạy tới đây.
Hứa Nhạc im lặng ngắm nhìn một lát, sau đó mới cúi đầu xuống, tiếp tục công tác của chính mình.
Một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ, ba phút đồng hồ, bốn phút đồng hồ, năm phút đồng hồ.
Ở chỗ sâu bên dưới hồ nước không có bất cứ dưỡng khí nào cả, hắn đã hồn nhiên quên hẳn luôn cả việc hô hấp. Những tơ máu nhàn nhạt từ những vết thương hai bên má cùng với trong lỗ mũi chậm rãi chảy ra, giống như một tia sương khói màu đỏ nhàn nhạt chậm rãi bốc lên.
Luồng năng lượng nóng rực bên trong thân thể của hắn, cũng giống như những luồng huyết vụ này tự do tự tại mà du động, tiến vào mỗi một cái tế bào bên trong thân thể, xoa dịu hai lá phổi của hắn, làm nhẹ nhàng khoan khoái tinh thần của hắn, cam đoan sự sinh tồn của bản thân hắn.
Hệ thống khống chế tín hiệu điện tử gắn trên cái lỗ máu trên vai trái của hắn đột nhiên nhấp nhoáng lên một tia ngọn đèn màu đỏ ửng. Dưới tình huống bình thường, một khi cái ngọn đèn này chợt lóe lên màu sắc như thế này, như vậy có nghĩa là những cái khối cầu hợp kim nhỏ bé bị khóa chặt bên trong thân thể hắn sẽ bị kích thích mà nổ tung lên, trực tiếp một phen đem nửa người trên của hắn nổ tung cho thành dập nát ra.
Cái mí mắt bị thương sưng húp bị nước hồ ngâm lâu khiến cho đã có chút trở nên trắng bệch. Hứa Nhạc mím chặt cặp môi, cúi đầu tiếp tục thao tác của chính mình, ngay cả chớp mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Trên thực tế, ngay từ sau khoảnh khắc mà chiếc phi thuyền bốn động cơ này rơi vào trong hồ nước vỡ tan ra, hệ thống khống chế điện tử gắn chặt trên vai của hắn đã rất nhiều lần lóe ra ánh sáng màu đỏ như thế này.
Nhưng mà thật kỳ diệu chính là, cũng không hề có bất cứ tràng nổ mạnh nào phát sinh ra cả. Bên trong cái hồ nước yên tĩnh được một cánh rừng cây phong cao ngất tận mây xanh này cũng không có phiêu khởi lên cái thi thể không trọn vẹn vô cùng khó coi của hắn, cũng không có bất cứ con cá nào trở mình lộ ra cái bụng trắng hếu của mình cả.
Ở sâu bên trong đáy hồ, dưới tác dụng của nước hồ, mái tóc đen của hắn chậm rãi phất động chập chờn, giống hệt như là một đám bèo màu đen có sinh mệnh không ngừng chớp động vậy. Hắn khẽ nheo chặt cặp mặt ti hí của mình, trầm mặc mà ổn định giải trừ từng cái mạch điện tử trên bả vai mình.
Ngay từ khi bắt đầu vạch ra cái kế hoạch trốn chết này, hắn đầu tiên cần phải cam đoan một chuyện chính là hai quả bom gắn chặt trên bả vai của mình sẽ không có nổ mạnh, hơn nữa hắn cũng đã làm được điều này rồi.
Rất nhiều ngày trước đây, hắn nằm trong gian phòng cấp cứu bệnh nặng tại Bệnh viện Hoàng gia Đế Quốc II ở Đô thành Thiên Kinh Tinh, ngón tay phải bên dưới lớp vải phủ quân dụng đã khẽ động đậy một chút.
Hơn mười ngày trước đây, một vị tiểu thư hộ sĩ phụ trách chăm sóc hắn đột nhiên bị mất đi một chiếc điện thoại di động. Bên cạnh cái giường bệnh ràng buộc cố định đã thiếu đi một con ốc kim loại không một chút bắt mắt, cùng với hai sợi dây thép nhỏ càng không chút bắt mắt hơn nữa.
Ngay trong đêm cùng ngày hôm đó, hắn nhìn bề ngoài giống hệt như là một người bệnh bị tê liệt toàn thân chân chính, cả người ngơ ngẩn hư không giương mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà một màu tuyết trắng trên đỉnh đầu. Cái chăn đắp màu trắng noãn bao phủ lấy thân thể gầy yếu của hắn.
Không có bất cứ một người Đế Quốc nào có thể nghĩ đến, ở bên dưới cái lớp chăn đắp trắng noãn kia, thân thể của hắn hiện tại đã có thể cử động, thế nhưng hắn lại không hề cử động chút nào. Hắn chỉ là sử dụng năm cái ngón tay bảo dưỡng thiên tài vô cùng linh hoạt của mình, đem cái đinh ốc kim loại này cùng với dây thép cùng với cái điện thoại di động đã được phân giải ra thành vô số những mãnh linh kiện nhỏ, biến thành một công cụ cách ly tín hiệu điện tử đơn giản.
Muốn giải trừ hoàn toàn hệ thống khống chế điện tử linh mẫn cần phải có những thiết bị phi thường chuyên nghiệp, cho dù là muốn khiến cho hệ thống khống chế tín hiệu điện tử không thể nhận tín hiệu, cũng cần phải có những công cụ cực kỳ tinh vi mới được. Nhưng mà chuyện này đối với Hứa Nhạc, gã Bão Dưỡng Sư thiên tài của Liên Bang này mà nói, một cái điện thoại di động, một cái đinh ốc kim loại cùng với vài sợi dây thép, như vậy cũng đủ rồi.
Ở sâu bên dưới đáy hồ vẫn như trước không có bất cứ thanh âm gì, Hứa Nhạc cúi đầu nhìn xuống hệ thống khống chế tín hiệu điện tử đang chậm rãi bong ra từng mảng bên dưới bả vai của chính mình, trong lòng lại giống như là đang vang lên một tiếng ‘rắc’ nhẹ cực kỳ thanh thúy, khiến kẻ khác phải sung sướng vô cùng. Bên trong cặp mắt hí đã sưng vù lên chợt hiện ra một tia ý tứ hàm xúc sung sướng thoải mái cùng cực.
Ngay từ sau khi bị bắt giữ lên trên chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi, hệ thống khống chế thuốc nổ điện tử này đã bị mạnh mẽ cài đặt thẳng vào trong hai bên bả vai của hắn. Cho dù là lúc ở trong phiến rừng dâu kia cùng với Hoài Thảo Thi sóng vai tác chiến, vị Công chúa Điện hạ cường hãn kia cho tới bây giờ cũng không hề có ý tứ sẽ giải trừ nó ra cho hắn. Bởi vì bên phía da cũng không bao giờ có thể xem thường năng lực của hắn cả.
Đối với cái gánh nặng lúc nào cũng uy hiếp nghiêm trọng đến tính mạng của chính mình, một khi nó được gỡ hẳn xuống, một sự áp lực về mặt tinh thần cũng nhất thời được cởi bỏ xuống hoàn toàn. Hứa Nhạc đột nhiên nghĩ thấy thân thể của chính mình chợt nhẹ nhàng đi không ít, không khỏi nhếch môi lên nở nụ cười nhàn nhạt. Chỉ là trên gương mặt của hắn lúc này tràn ngập những vết thương sưng tấy đỏ bầm, bên trong hai hàm răng trắng noãn cũng tươm ra một ít màu đỏ tươi không khỏe mạnh, cái nụ cười này nhìn qua cũng không khỏi có chút quái dị.
Vẫn như trước nở nụ cười vô cùng khoái hoạt, cánh tay ở bên trong nước hồ đánh lên một cái làm ra tư thế chiến thắng, dẫn tới một luồng nước mát lạnh ba động, đập thẳng lên trên mặt gây ra cảm giác đau đớn. Hắn nhẹ nhàng đạp chân xuống cái phiến đá nằm sâu dưới đáy hồ, lay động phần eo nhẹ nhàng một chút, giống hệt như một đầu cá lớn lặng lẽ không một tiếng động hướng về phía mặt hồ chậm rãi bơi đi.
Không biết đã ở bên dưới đáy hồ kia nín thở bao lâu rồi. Hắn hiện tại tựa hồ như trong khoảng thời gian ngắn không cần phải hô hấp cũng có thể tiếp tục sinh tồn được, như vậy so sánh với một con cá thì có cái gì khác nhau đâu chứ?
Trên mặt hồ có từng luồng quang mang sáng ngời không ngừng chớp động, mơ hồ có những tia chấn động nhàn nhạt xâm nhập vào trong nước hồ. Những luồng sóng gợn chiết xạ phản xạ lại ánh sáng, biến mặt hồ thành một tấm gương phát ra ánh sáng rực rỡ.
Hắn chính là hướng về phía cái mặt gương này mà bơi lên!
Phi thuyền áp giải rơi xuống vỡ tan ra, gã tội phạm quan trọng nhất Đế Quốc đã đào thoát. Công chúa Điện hạ tức giận, tất cả những bộ đội dã chiến đặc chủng Đế Quốc trú đóng ở bốn phía xung quanh Đô thành Thiên Kinh Tinh dùng tốc độ nhanh nhất mà hành động khẩn cấp.
Ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhất, hơn mấy ngàn gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc đã đem bốn phía xung quanh hồ nước này bao vây chặt chẽ hoàn toàn. Vô số những cái đèn pha cao áp công suất lớn toàn bộ mở ra, đem một mảnh đêm tối tại cánh rừng phong cùng với hồ nước này chiếu rọi thành một mảnh sáng choang như ban ngày.
Hơn mười đầu Robot Lang Nha thế hệ mới nhất của Đế Quốc kéo theo những bước chân máy móc nặng nề mạnh mẽ, men theo ven bờ hồ ẩm ướt không ngừng truy lùng chặt chẽ. Thỉnh thoảng lại có những gốc cây phong khổng lồ bị va chạm, chấn cho một mảnh lá đỏ rơi xuống đầy trời, chấn kinh vô số đầu chim đêm bay lên nháo nhác.
Trên mặt hồ, có hơn mười chiếc chiến đấu cơ trực thăng lên thẳng không ngừng gào thét đảo quét xung quanh, xoay trở những cái cánh khổng lồ của mình, đem sức gió chấn cho mặt hồ nước chấn văng lên những giọt thủy hoa tứ tung khắp nơi, giống hệt như là có một đầu quái thú từ dưới mặt nước chuẩn bị chui lên vậy.
Hoài Thảo Thi thì lại đang tự mình trên đường đi đến nơi này.
Bất luận là nhìn theo phương diện nào đi chăng nữa, Thủ đô Đế Quốc tuyệt đối không thể cho phép Hứa Nhạc thật sự chạy trốn đi được. Huống chi hắn hiện tại bởi vì cái ván vài tràn ngập ý tứ hàm xúc nhàn chán cùng với tàn nhẫn với Hoài Thảo Thi kia, cho nên đã biết được càng nhiều những bí mật của Quân đội Đế Quốc, huống chi hắn lại biết được không ít những chuyện bí ẩn của Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc, cộng thêm cái thân thế mà Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc gán cho hắn kia, khiến cho hắn có thể nói là có đến một ngàn lý do phải biến mất hoàn toàn khỏi cõi đời này.
Ở trong một mảnh rong rêu dày đặc bên dưới bóng râm gần sát bờ hồ cùng với ven rừng, tại một góc phía Tây của hồ nước, Hứa Nhạc chậm rãi lú nửa phần đầu của mình lên khỏi mặt hồ, nước hồ cùng với những bùn đất lặng lẽ không một tiếng động từ trên mặt hắn chảy dài xuống.
Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía mặt hồ đã biến thành một mảnh sáng rực ở đằng kia, nhìn thấy những chùm tia sáng không ngừng lóe lên trong mảnh rừng rậm bốn phía ven bờ hồ, tâm tình không khỏi dâng lên một tia khiếp sợ nhàn nhạt. Đám người Đế Quốc thật sự là rất coi trọng mình rồi, không ngờ lại bày ra một trận thế lớn đến như vậy để mà truy lùng mình.
Cách bờ hồ khoảng vài trăm thước lại có những thanh âm chó sủa thê lương truyền đến. Trên những chiếc xe quân dụng càng gần hơn lại có một bục dụng cụ, đặt một thiế bị phân hình ba chiều đang chĩa thẳng xuống mặt hồ bên này.
Đồng tử trong mắt của Hứa Nhạc thoáng co rút lại một chút, liền không một chút do dự lại cúi đầu hụp xuống, lại hướng về chỗ sâu dưới đáy hồ bắt đầu chìm xuống. Đối phương không ngờ lại có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đồng thời xuất động cả chó nghiệp vụ cùng với thiết bị dò xét sinh mệnh tầm xa để kiếm hắn. Ngoại trừ việc chui thật sâu xuống bên dưới đáy hồ này, hắn cũng không có bất cứ biện pháp nào khác cả.
Sau khi tiến sâu vào bên trong hồ nước, hắn sẽ là một con cá chân chính. Một con cái vui vẻ thong thả bơi tới bơi lui. Hắn tự tin một cách tuyệt đối rằng đám người Đế Quốc chắc chắn sẽ không có biện pháp nào mà kiếm được chính mình cả.
Nhưng mà khi hắn vừa mới bắt đầu chúi đầu lặn xuống, còn chưa có kịp vui vẻ vẫy chân bơi lội, những động tĩnh trên mặt hồ cùng với những luồng cuồng phong thổi quét mạnh mẽ, gây nên những đợt sóng cực lớn đã hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Hắn nhìn thấy một chiếc phi thuyền vận tải khổng lồ chậm rãi huyền phù đi tới, cùng với thứ đang được giắt bên dưới chiếc phi thuyền vận tải kia, không ngờ lại chính là… Tàu ngầm!
Trong lúc nhất thời Hứa Nhạc liền há hốc mồm cứng lưỡi, ngạc nhiên đến mức không thể nói được tiếng nào.
Ngay cả tàu ngầm cũng đều vận chuyển đi tới? Hoài Thảo Thi, cô điên rồi!
Trong lòng Hứa Nhạc im lặng cảm thán một câu, sau đó thân thể vừa chuyển, rất nhanh đã vẫy động mạnh hai chân, hướng về phía chỗ sâu bên dưới đáy hồ, mặc dù tăm tối nhưng lại rất an toàn mà bơi đi.
Chỉ trồi lên tìm hiểu mặt hồ trong nháy mắt, Hứa Nhạc đã liền nhìn thấy được rất nhiều chi tiết, cũng đã nhìn thấy được quyết tâm vô cùng mạnh mẽ của đối phương, thấy được rất nhiều thứ mà hắn muốn nhìn thấy, đồng thời cũng nhìn thấy được những thứ mà hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Tiếp tục ẩn nấp ở sâu bên dưới đáy hồ hiện tại cũng không phải là biện pháp tốt nữa rồi. Dựa theo mức độ tra xét điên cuồng mà đám người Đế Quốc vừa thể hiện ra lúc trước, cho dù mục tiêu của bọn họ có là một con cua đồng nhỏ bé ẩn sâu bên dưới một tảng đá dưới đáy hồ đi chăng nữa, bọn họ cũng có thể thoải mái kiếm ra được một cách dễ dàng.
Hiện tại cần phải bằng tốc độ nhanh nhất mà rời khỏi cái hồ này.
Ở phía Bắc của cái hồ nước này chính là một mảnh công viên xanh mướt, phía sau cái công viên kia chính là liên tiếp với Đô thành của Thiên Kinh Tinh. Ở bên trong cái Đô thành đề phong cực kỳ sâm nghiêm đó, trên mỗi một con phố, mỗi một gian nhà trọ, thậm chí là bên trong từng cái toa-lét đi chăng nữa, cũng đều có những thiết bị theo dõi chíp vi mạch nhân thể, chuyên môn nhằm để phát hiện những gã gián điệp Liên Bang như hắn. Bất cứ một người Liên Bang nào tiến vào nơi đó thuần túy cũng là tìm chết mà thôi.
Ở phía Nam của cái hồ này chính là một mảnh rừng cây nguyên thủy rậm rạp, không, phải nói là một mảnh rừng phong đỏ rực rậm rạp mới đúng. Phiến rừng phong này ban đầu là do con người gieo trồng, dưới sự bảo vệ không cố ý của Hoàng Thất Đế Quốc, cùng với dưới sự phù hộ của năm tháng lâu dài, đã dần dần biến thành một mảnh rừng rậm nguyên thủy hiếm có dấu vết con người nhất trên cái tinh cầu Thiên Kinh Tinh này. Ở nơi này có đầy đủ những gốc cây đại thụ to lớn cành lá rậm rạp đủ để che đậy thân thể, lại có những địa hình gian nan hiểm trở cực kỳ có lợi cho những kẻ muốn trốn chết như hắn. Điều quan trọng nhất chính là, bên trong phiến rừng rậm nguyên thủy này cũng không có quá nhiều những thiết bị theo dõi phát hiện chíp vi mạch nhân thể.
Ở phía Bắc là một mảnh nguy hiểm, giống hệt như là một đầu cự thú đã trầm mặc mấy ngàn năm, một tòa cổ mộ tràn đầy những cơ quan chết người, bất cứ lúc nào cũng đem những người xâm nhập vào bên trong nó mà cắn nuốt một ngụm, ngay cả xương cốt cũng không thèm phun ra nữa.
Ở phía Nam lại là một mảnh an toàn, giống hệt như là một tờ giấy trắng tinh tùy tiền cho người khác vẽ loạn lên trên đó, tựa như một nàng xử nữ toàn thân không một mảnh vải che, một mảnh hấp dẫn tất cả mọi người đang trốn chết hãy dũng cảm tiến bước vào trong đó, dùng dấu chân mạo hiểm của chính mình mà vẽ lên những tranh vẽ vô cùng tuyệt vời.
Bất luận là lựa chọn trên phương diện lý tính, trực giác, cảm tính, khoa học… gì đó mà xem, Hứa Nhạc cũng nên chọn về phía phương Nam kia mà chạy trốn. Chuyện đó và cách suy nghĩ theo quán tính thật ra cũng không có quan hệ gì cả. Sự thật những hoàn cảnh khách quan trên tinh cầu Thiên Kinh Tinh này xác định hắn cũng chỉ có một cái lựa chọn duy nhất này mà thôi.
- Vấn đề là đám người Đế Quốc nhất định cũng sẽ nghĩ là ta sẽ đi theo hướng này. Hoài Thảo Thi cũng sẽ suy nghĩ giống như vậy mà thôi.
Hứa Nhạc khẽ nheo chặt cặp mắt lại, nhìn xuyên thấy qua lớp nước hồ lạnh như băng, trong lòng thầm nói một câu. Sau đó hắn lặng lẽ không một tiếng động hướng về phía Bắc của hồ nước mà bơi đi.
Không biết bơi đi được bao lâu sau đó, hắn cũng không ngoài ý muốn ở sâu bên dưới đáy hồ tìm ra được một đạo nước ngầm có thể bơi ra được. Trên khuôn mặt thê thảm của hắn lại hiện lên một nụ cười vô cùng chân thành.