Lại là một đoạn lời thoại vô cùng dài dòng. Một đoạn lời thoại mang theo giọng điệu cổ xưa mốc meo của kịch bản Tịch Lặc cổ xưa nào đó.
Hứa Nhạc mơ hồ như hiểu được ý tứ hàm xúc mà cái vị thân thích không biết từ phương diện người nào để mà liên hệ này đang muốn biểu đạt cho mình biết. Căn cứ theo một cái mối quan hệ thân thích trời ơi nào đó vô cùng xa xôi kéo dài từ phía Liên Bang thẳng đến bên Đế Quốc này, thì cái vị Đại Sư Phạm Đế Quốc này nguyện ý giúp đỡ chính mình trong một số chuyện nào đó. Thế nhưng hắn lại cũng không muốn vì chuyện đó mà trả giá quá nhiều tâm trí cùng với thời gian của chính mình, hoặc chính là nói, đối mặt với hoàn cảnh Hoàng Thất Đế Quốc nổi giận, ông ta cũng không có quá nhiều phương pháp có thể trợ giúp chính mình.
Trong lời nói của ông ta tựa hồ như đã nhắc tới một vài việc gì đó của mấy chục năm trước đây. Vị Đại Sư Phạm này rõ ràng chính là một phen đem nguyên nhân Hứa Nhạc có thể tránh thoát khỏi những thiết bị theo dõi chíp vi mạch nhân thể của Đế Quốc quy kết một cách sai lầm lên trên cái kiện thiết bị phát ra lam quang nho nhỏ kia, mà không biết rằng hắn thật sự có năng lựa lấy ra con chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy của chính mình.
Thế nhưng chuyện mà Hứa Nhạc suy nghĩ đến thì lại rõ ràng còn sâu xa hơn điều đó một chút. Nếu như cái kiện dụng cụ nhỏ phát ra lam quang kia chính là do đại thúc phát minh ra, như vậy thì cái hình ảnh mà trong đầu của chính mình đã từng tưởng tượng ra kia, vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm trong túi mang theo cái thiết bị phát lam quang du hành khắp nơi bên trong Liên Bang… tự nhiên là không phải chân thật rồi. Xem ra những gì trong tưởng tượng chung quy cũng không giống trong thực tế lịch sử cho lắm.
- Nếu như ngài nguyện ý trợ giúp tôi trốn thoát ra khỏi Đế Quốc, tôi sẽ phi thường cảm kích!
Hắn khẽ ngẩng cao đầu lên một chút, không muốn nhìn thấy cặp đùi lõa lồ của gã nam nhân trung niên này, sau khi thoáng trầm mặc một lát sau mới tiếp tục nói:
- Tôi đối với những chuyện tình xảy ra năm xưa quả thật cũng không hiểu biết rõ ràng cho lắm. Nhưng mà tôi nghĩ nếu như phụ thân ngài một khi đã có thể một mình một người cưỡi phi thuyền vũ trụ tiến vào Liên Bang, như vậy khẳng định là sẽ có một chiếc phi thuyền vũ trụ vô cùng xuất sắc mới đúng.
- Chiếc phi thuyền vũ trụ kia quả thật là vô cùng xuất sắc!
Đại Sư Phạm đem cái vạt áo bạc màu kia khẽ nhấc lên một chút, vô cùng bất nhã đưa tay gãi gãi phần đùi bóng loáng của mình, sau đó châm một điếu thuốc, có chút tinh tế hút nhẹ một hơi, nói:
- Chẳng qua ngay cả bản thân ta cũng không biết được nó hiện tại đang ở nơi nào nữa. Mặt khác chính là tuy phiến vũ trụ này rộng lớn bao la, nhưng mà ở trong đó không biết ẩn nấp bao nhiêu Chiến hạm của Đế Quốc, cậu như thế nào có thể chạy thoát được chứ?
Hứa Nhạc nhất thời lại lâm vào trầm mặc, trong lòng suy nghĩ xem những lời đối phương vừa nói đến tột cùng có bao nhiêu phần thật giả. Cuối cùng bàn tay đang nắm chặt khẩu súng lục kia cũng thoáng thả lỏng thêm một chút, cúi đầu hỏi:
- Vậy thì Tinh Đồ là thế nào?
Đại Sư Phạm nhẹ nhàng há miệng thổi ra một ngụm sương khói nhàn nhạt, cặp lông mày thanh tú xinh đẹp kia khẽ nhíu lại một chút, tự giễu nói:
- Nếu như ta có trong tay phi thuyền cùng với Tinh Đồ, ta đã sớm tự mình chạy đến Liên Bang chơi đùa một phen rồi.
- Cậu có biết cái Tinh Đồ kia là cái gì hay không?
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không giống người bình thường của gã nam nhân trung niên kia nhất thời đột nhiên hiện lên một tia xúc động nhàn nhạt, mân mê điếu thuốc một chút, từng câu từng chữ theo làn sương khói ôn nhu mà tuôn ra.
- Lý Thất Phu có lẽ sẽ biết một chút về nó, nhưng mà ông ta lại không biết Tinh Đồ đang ở nơi nào.
- Hoàng đế Bệ hạ, đồng học Hoài Phu Sa của chúng ta thì biết cái Tinh Đồ kia đang giấu ở nơi nào. Nhưng mà hắn mãi cho đến hôm nay cũng vẫn không biết rõ ràng lắm nội dung chân chính bên trong cái Tinh Đồ kia là cái gì.
- Còn về phần đám đại nhân vật khác bên trong cả Đế Quốc lẫn Liên Bang còn lại, thì lại là căn bản cái gì cũng không biết cả.
- Bên trong toàn bộ phiến vũ trụ này, cũng chỉ có một mình ta biết được cái Tinh Đồ kia chính xác là cái gì, và cũng chỉ có một mình ta biết nó đang ở nơi nào.
Đại Sư Phạm dùng ngón trỏ và ngón giữa của mình nhẹ nhàng đưa điếu thuốc lên môi, hơi nhẹ nhàng phất động một chút mái tóc hoa râm rậm rạp xinh đẹp động lòng người kia của mình. Tầng khói thuốc lá nhẹ nhàng chui vào những sợi tóc, quanh quẩn vòng quanh nơi đó một lúc thật lâu mới chậm rãi tán ra, giống hệt như một đám tinh vân ở trên trời cao vậy, dùng một loại tốc độ chậm rãi thong thả đến khó có thể chịu nổi mà tiêu tán đi, mang theo một cảm giác thương cảm nhàn nhạt.
Hứa Nhạc vẫn như trước trầm mặc nắm chặt khẩu súng lục trong tay, nòng súng nhắm thẳng vào mi tâm của đối phương, im lặng lắng nghe, ngay cả một câu dư thừa cũng đều không nói tiếng nào, một phen im lặng trầm mặc sắm vai một nhân vật người nghe vô cùng xuất sắc.
- Bởi vì cái Tinh Đồ kia chính là thuộc về gia tộc của chúng ta.
Nụ cười trào phúng nhàn nhạt trên mặt vị Đại Sư Phạm kia dần dần thu liễm lại, nhẹ nhàng nói:
- Nó lúc trước từ trong tay phụ thân của ta rơi vào trong tay chị gái của ta. Cuối cùng lại đến tay của gã phụ thân Nạp Tư Lý của cậu, cuối cùng hắn lại đem cái sợi dây giống như sợi dây đeo tay kia đeo lên trên tay đứa cháu gái ngoan xinh đẹp của ta. Xem như cuối cùng cũng vẫn là rơi vào trong tay của người nhà chúng ta mà thôi.
Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nhướng lên một chút, trong đầu hắn nhớ lại hình ảnh cái sợi dây đeo tay giống hệt như một sợi xuyến nằm trên cổ tay trắng ngần như ngọc của Giản Thủy Nhi năm xưa. Trên cái sợi dây đeo tay kia có khắc một đoạn ca từ bằng loại chữ có phong cách cổ xưa. Hắn có chút khiếp sợ phát hiện ra, hóa ra cái bản Tinh Đồ vô cùng quan trọng, từ xưa cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trong bất cứ hồ sơ lịch sử nào, thế nhưng lại chỉ xuất hiện trong lòng của các đại nhân vật như Quần Thần Lý Thất Phu cùng Thai phu nhân, hơn nữa lại vẫn luôn im lặng truy tìm kia, mãi cho tới bây giờ vẫn luôn nằm trên cổ tay của Giản Thủy Nhi!
Nhưng mà cái chuyện tình này tựa hồ như có chút gì đó không đúng. Nếu như cái sợi dây đeo tay cất chứa Tinh Đồ kia từ trước đến giờ vẫn luôn là vật tổ truyền của Đại Sư Phạm Đế Quốc, vậy thì vì cái gì trên mặt trên của nó lại khắc những văn tự cổ của Liên Bang đây chứ?
Hắn thoáng do dự tự ngẫm một lát sau, cuối cùng mới hướng về phía gã trung niên nhân xinh đẹp đang bồng bềnh trong làn sương khói tràn ngập trước mặt mà đưa ra nghi vấn của chính mình.
- Vì cái gì mà trên sợi dây đeo tay tổ truyền của phủ Đại Sư Phạm Đế Quốc lại có khắc những văn tự cổ đại của Liên Bang à?
Khuôn mặt vị Đại Sư Phạm nhất thời có chút hưng phấn, nở nụ cười nhàn nhạt, trong miệng hắn nhất thời thổi ra một luồng khí, thổi tan đi mớ sương khói bồng bềnh trước mặt. Cái kiện áo khoác bạc màu trên người kia nhất thời phiêu đãng lên một chút, ông ta nâng đùi lên dẫm nhẹ lên cái ghế nhỏ bên cạnh mình, một vẻ tán thưởng từ tận đáy lòng chợt dâng lên trên mặt, nói:
- Đây cũng chính là chuyện mà ta mãi muốn chứng minh cho mọi người thấy.
Đại Sư Phạm giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, mang theo một nụ cười mê người, hưng phấn nói:
- Ngay tại thời điểm ban đầu của vũ trụ, vốn dĩ cũng không có Liên Bang, cũng không có Đế Quốc luôn. Cả hai bên cũng đều đến từ một địa phương đồng nhất bên trong vũ trụ… Hơn nữa ta lại mạnh dạn đưa ra một cái kết luận chính là, gia tộc của chúng ta tại ở bên trong đoạn lịch sử này nắm giữ một vị trị nào đó vô cùng quan trọng.
Cái suy luận này quả thật cũng không quá phức tạp, cái kết luận này cũng không phải là quá bừa bãi, mà ngược lại vô cùng phù hợp cùng với ăn khớp. Thế nhưng trên mặt của Hứa Nhạc cũng không có bất cứ vẻ mặt khiếp sợ nào cả, ngược lại còn có chút hờ hững không thèm quan tâm. Hắn lắc lắc đầu, trả lời:
- Bên trong Liên Bang cũng có rất nhiều những học giả lịch sử cũng có nghiên cứu đối với cái vấn đề này. Nhưng mà chiến hỏa lại không ngừng xuất hiện, khiến cho ý nghĩa của cái kết luận này cũng không quá lớn.
- Bởi vì địa vị của ta trong Đế Quốc thật sự rất cao, cho nên những lời mà ta nói ra, bên phía Đế Quốc tuyệt đối sẽ tin tưởng.
Đại Sư Phạm bình tĩnh nói.
Hứa Nhạc cũng cam chịu đối với cái thuyết pháp này của đối phương.
- Bên trong lịch sử Liên Bang các người có từng nghi nhận lại một hồi Đại hạo kiếp, thế nhưng cái tràng Đại hạo kiếp này là cái gì chứ? Trong lòng đất bên phía Liên Bang các người đã có từng đào ra được bất cứ một di tích nào của thời tiền sử hay không?
Đại Sư Phạm quơ quơ cánh tay, có chút khinh thường nói:
- Cũng chỉ có đám công dân máy móc đáng thương bị cái máy tính cổ xưa kia tẩy não bên Liên Bang các người, mới có thể không đối với chuyện tình này mà tiến hành xâm nhập đào sâu nghiên cứu cẩn thận mà thôi. Cái gì mà nói là ý nghĩa không lớn đây? Ta có chứng cứ có thể chứng minh được hai bên chúng ta chính là thân thích, như vậy là đủ rồi.
- Bên Liên Bang hiện tại cũng đang có nghiên cứu, cũng cho rằng cái tràng Đại hạo kiếp kia chính là một lần đại tai nạn của nền văn minh thời kỳ tiền sử. Điều này cùng với ý tưởng của ông quả thật cũng có chút giống nhau.
Hứa Nhạc nhìn về phía vẻ hưng phấn của đối phương, nhún nhún vai, nói:
- Được rồi! Đế Quốc có lẽ chính là chi nhánh truyền thừa xuống của nên văn minh tiền sử kia. Hai nhà chúng ta rất có thể là thân thích với nhau. Nhưng mà ông có chứng cứ gì để chứng minh nó hay không?
- Cái sợi dây đeo tay nằm trên cổ tay của đứa cháu gái ngoan xinh đẹp của ta kia chẳng lẽ không phải là chứng cứ hay sao?
- Ông đầu tiên cần phải đưa ra chứng cứ chính xác khi nói cô ta là cháu gái của ông cái đã!
- Cứ nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp này của ta đi thì biết.
Đại Sư Phạm khẽ ngẩng đầu lên, một phen đem cái khuôn mặt có thể dùng đến từ xinh đẹp tuyệt thế mà hình dung băng xuyên qua tầng sương khói, đưa thẳng đến ngay trước mặt của Hứa Nhạc, chậm rãi nói:
- Sau đó hãy suy nghĩ đến khuôn mặt kia của Giản Thủy Nhi xem, cái gien khuôn mặt xinh đẹp vĩ đại đến như thế này bộ dễ kiếm lắm sao?
- Cái này thật ra cũng có chút đạo lý!
Hứa Nhạc lại nhún nhún vai, nói:
- Nhưng mà cũng đừng quên là, cái vị Công chúa Điện hạ kia của các người thật ra khuôn mặt cũng không tính là xinh đẹp.
- Còn có rất nhiều chứng cứ khác nữa. Như là đơn vị đo lường chẳng hạn. Ở trong bối cảnh hai vũ trụ hoàn toàn bất đồng nhau, như thế nào lại có thể phát sinh ra những đơn vị đo lường cùng với phương thức tính toán thời gian giống nhau đến mức khiến người ta giận sôi lên như thế? Bất luận là bên phía Liên Bang hay là bên phía Đế Quốc, chỉ cần đám đại nhân vật cầm quyền có thể nguyện ý, bọn họ liền có thể triển khai một hồi công tác đối chiếu những phương diện giống nhau về xã hội nhân loại hai bên.
Đại Sư Phạm có chút trào phúng nói:
- Chỉ tiếc rằng cái trận nhận thân nhận thích tuyệt đối là ấm áp nhất trong lịch sử của nhân loại, một tràng cảnh cảm động mênh mông cuồn cuộn khiến người khác phải vô cùng kích động lại, lại bị cái lòng tham của đám thương nhân khoáng sản bên phía Liên Bang các người trực tiếp đem nó biến thành vô số tràng giết chóc máu tanh.
Cái gã nam nhân trung niên đối diện này nhìn qua tựa hồ như là một lão gia hỏa điên điên khùng khùng lang thang ngoài đường vậy, nhưng mà chung quy vẫn là vị Đại Sư Phạm thân phận thần bí cùng với tôn quý nhất toàn bộ Đế Quốc này. Bất luận là theo khuynh hướng tâm lý hay là về lập trường chính trị, đương nhiên cũng là nghiêng về bên phía phương diện Đế Quốc. Đối với những lời nói có chút cảm khái cùng với phẫn nộ của hắn, Hứa Nhạc căn bản cũng không định cãi lại.
- Ta vì cái gì đối với các kịch bản của Tịch Lặc lại cảm thấy hứng thú như vậy, có biết không? Cũng không phải bởi vì trong những tiểu thuyết sáng tác thông tục của hắn, theo ý ta là có những thời đại nhân loại khác nhau, có những phương pháp tốt nhất để chịu đựng kiếp sống gian khổ của mình, mà càng là bởi vì ta cảm thấy bên trong những sáng tác của hắn, có thể rõ ràng nhìn thấy được những điểm chung giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc.
- Trên toàn bộ thế giới này căn bản không có ai, không có đầu óc của một con người nào có thể nghĩ ra được nhiều bộ tiểu thuyết đến như vậy, cần phải có một sự thấu hiểu từng trải đối với rất nhiều những hoàn cảnh sống bất đồng, thậm chí là một sự cảm nhận vô cùng cặn kẽ chi tiết mới có thể viết ra được những tình tiết chân thật đến như thế. Dựa theo yêu cầu trước đây của ta, bên phía Bộ Tình Báo Đế Quốc đã từng sưu tầm một số lượng lớn các sáng tác của Tịch Lặc đem về đây. Ta càng xem nhiều những bộ tiểu thuyết của hắn, lại càng nghĩ thấy một người có thể viết ra nhiều bản tiểu thuyết đến như vậy, căn bản… không thể nào là một người được!
Hứa Nhạc có chút trầm mặc lắng nghe sự cảm khái của Đại Sư Phạm, tâm tình của hắn lúc này cũng đã có chút quái dị. Trong lòng hắn đang nghĩ đến vấn đề của vô số những vở tiểu thuyết vô cùng phức tạp, đã được dựng thành phim ảnh, được Viện Nghiên Cứu Văn học Liên Bang nghiên cứu, cùng với bên trong dân gian có không biết bao nhiêu kẻ yêu chuộng biết bao nhiêu năm này. Hắn đột nhiên chợt nghĩ đến, chẳng lẽ nói rằng Đại sư Tịch Lặc thật sự ra là không hề tồn tại, cũng không phải là một nhân vật nào đó bên trong tiểu tổ năm người vĩ đại kia, mà chính là… chính là Lão già kia hư cấu ra hay sao?
- Tịch Lặc căn bản không phải là một người…
Đại Sư Phạm khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua làn khói thuốc, xuyên thấu qua những miếng vải đen, nhìn ra bên ngoài cửa sổ của tòa đại lâu màu trắng này, nhìn về phía những gốc đại thụ xanh rì cùng với bầu trời cao xa xa, chậm rãi nói:
- Hoặc chính là nói, những bộ tiểu thuyết này căn bản không phải do một người duy nhất viết, mà là do nhiều người viết. Cái tên kia chỉ là một loại bút danh được sử dụng chung của rất nhiều người mà thôi.
Hứa Nhạc vẫn như trước im lặng không nói tiếng nào. Hắn vốn nghĩ rằng cái hành trình đến phủ Đại Sư Phạm của hắn tối hôm nay có chút vớ vẫn không thể tin nổi, nhưng mà càng trao đổi nhiều thêm một chút, hắn cuối cùng mới hiểu rõ ràng vị chủ nhân của tòa đại viện màu trắng này quả nhiên cũng không phải là người bình thường.
- Này, có thể nào buông khẩu súng kia xuống có được không? Cha thân mẹ thân cũng không thân bằng ông cậu a! Tuy nói rằng chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống gì với nhau, nhưng mà cậu dù sao cũng phải gọi ta một tiếng cậu a!
Đại Sư Phạm đột nhiên thay đổi đề tài, nói.
- Đây là cậu gì đây chứ?
Trong lòng Hứa Nhạc lặng yên suy nghĩ như thế. Chẳng qua ở nơi Đế Quốc xa xôi này có thể nhận thức được một người cậu cực kỳ có lai lịch như vậy, tựa hồ như cũng không có hại gì. Cái người cha đã chết ở trong quặng mỏ năm xưa của mình tựa hồ như ngược lại đã chiếm được đại tiện nghi rổi. Chỉ hy vọng là người mẹ cùng với đứa em gái ruột của mình ở trong lòng đất cũng không quá để ý đến chuyện chính mình nhận thân thích bừa bãi như vậy a!
Hắn buông tay đang cầm súng xuống.
- Như vậy cảm giác của ta sẽ tốt hơn rất nhiều, có thể tiếp tục nói thêm một chút về những gì mà ta nghiên cứu trong mấy năm nay.
Đại Sư Phạm mỉm cười hòa ái nhìn hắn, nói:
- Từ thuở còn nhỏ, cái mà ta thích học nhất chính là văn học. Sau khi ở trong Đại học Hoàng gia Đế Quốc lấy được sáu cái học vị Tiến sĩ xong, ta cuối cùng lựa chọn phương hướng cả cuộc đời ta chính là nghiên cứu chuyên sâu về văn học.
- Chính là nghiên cứu những điểm tương đồng trong văn học giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc. Ừm, cái ngành nghiên cứu này thật ra cũng chỉ có một mình ta mà thôi. Từ Chủ nhiệm ngành học cho đến Giảng viên đến cả học viên nữa, cũng chỉ có mỗi một mình ta mà thôi… Tin tưởng rằng trong toàn bộ phiến vũ trụ này cũng chỉ có mỗi một mình ta là muốn đi theo cái nghề nghiệp này mà thôi. Tuyệt đối là độc nhất vô nhị trong khắp vũ trụ.
Gã nam nhân trung niên vô cùng đắc ý phá lên cười.
Mỗi một đời Đại Sư Phạm của Đế Quốc cũng đều là những kẻ kinh tài tuyệt diễm, cũng đều là những nhân vật gần như là Thần ở bên trong lĩnh vực nghiên cứu của chính mình. Điều này thì Hứa Nhạc trong mấy ngày nay đã sớm xác nhận cái sự thật này. Nhưng mà hắn quả thật không thể nào ngờ nổi, cái gã Đại Sư Phạm Đế Quốc ở ngay trước mặt mình đây, tựa hồ như chính là, chính là cái gã thanh niên đắm chìm say mê ở trong văn học, hay là một gã trung niên, có lẽ là một lão niên luôn.
- Ta đã từng viết vô số những bản luận văn chưa từng phát biểu cho bất cứ người nào nghe, nhằm để chứng minh những bộ tiểu thuyết của Tịch Lặc, có rất nhiều dị bản tương tự có độ chính xác rất cao, dùng hình thức truyền thuyết dân gian không ngừng truyền lưu bên trong Đế Quốc không biết bao nhiêu năm trước đây rồi.
- Nếu như muốn chứng minh hai cái xã hội xuất phát từ chung một nền văn minh, như vậy cái gì là chứng cứ quan trọng nhất để so sánh với nhau? Đó chính là sự tương tự về mặt văn học rồi!
Vị Đại Sư Phạm khẽ mím nhẹ cặp môi của mình, giơ cao hai tay của mình lên, lớn tiếng nói. Hai ống tay áo của cái áo khoác hơi chút bạc màu từ trên cánh tay chảy xuống, dừng lại ở trên đầu vai của hắn, phối hợp với cặp chân lõa lồ sáng bóng bên dưới, nhìn qua giống hệt như là một gã tôn giáo cuồng nhiệt đang tiến hành hiến tế vậy.
- Dựa theo những truyền thuyết xa xôi mơ hồ sắp sửa biến mất của Đế Quốc, tổ tiên của ta tuy rằng chính là đầu sỏ lớn nhất gây ra chiến tranh, thế nhưng cũng lại chính là người thống hận chiến tranh nhất trên đời.
- Ta cũng chính là như thế. Sở thích của ta chính là văn học, hòa bình cùng với tình yêu. Cho nên hãy cho phép ta lấy danh nghĩa của văn học, hòa bình cùng với tình yêu trân quý nhất trên thế gian này, để mà… tạm thời nhốt cậu lại đã!
Những lời nói hưng phấn dâng trào đột nhiên hạ xuống, chấn động cho đám khói thuốc lá bồng bềnh kia sớm tan nhanh hơn một chút. Đồng tử trong mắt Hứa Nhạc chợt co rụt lại mạnh mẽ, cánh tay phải vẫn như trước cảnh giác nắm chặt khẩu súng lục vừa muốn nâng lên, đột nhiên mấy tia hồ quang màu lam nhạt thô to đã mạnh mẽ xuyên thấu qua đám khói thuốc phóng tới, hung hăng đánh thẳng lên trên ngực của hắn.