Từ trong miệng của Hứa Nhạc nghe được sơ lược nội dung tóm lược của bộ tiểu thuyết Bát Bộ Khúc của Tịch Lặc xong, cái ngọn lửa thiêu đốt rừng rực trong cặp mắt rét lạnh của Hoài Thảo Thi kia cũng càng ngày càng bốc cao lên, giống hệt như là một ngọn đỉnh băng đã trầm tích hàng ngàn hàng vạn năm, vào lúc này đột nhiên toàn bộ hòa tan ra, biến thành một tầng băng hỏa màu lam sẫm vô cùng sâu kín vậy. Nhưng mà rất kỳ quái chính là, nàng ta cũng không có đem sự phẫn nộ cùng cực trong lòng mình chuyển hóa thành những hành động cụ thể, mà chỉ là trầm mặc ngồi im trên cái ghế của chính mình.
Cái bầu không khí trầm mặc đầy áp lực khiến người khác hít thở không thông kia cứ như vậy mà kéo dài xuống một lúc. Đột nhiên Hoài Thảo Thi đưa tay tháo xuống cái mũ quân dụng trên đầu mình, khẽ vuốt nhẹ một chút mái tóc đen có chút tán loạn, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán, bởi vì lúc trước điên cuồng đập phá mà tươm ra. Ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm về phía trước, khẽ nheo mắt lại một chút, hơi chút phẫn nộ nói:
- Một phen đem chúng ta nhốt cung trong một căn phòng, không ngờ lại còn muốn sử dụng xuân dược nữa. Chẳng lẽ nói rằng ta ở trong mắt của cái gã điên cuồng kia, ta ngay cả một chút mị lực nữ nhân cũng đều không có nữa hay sao?
Hứa Nhạc thong thả mà có chút cố gắng hết sức quay đầu lại, nhìn về phía khuôn mặt với những đường cong thanh tú của Hoài Thảo Thi, trong lòng rung động đến mức nhất thời không thể nói nên lời. Hắn như thế nào cũng không ngờ tới nổi, vị Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi cường đại như thế kia, vào giờ phút này đang thật sự nghiêm túc đi tự hỏi, cũng không phải là chuyện làm thế nào để thoát vây, mà là nội dung về cái phương diện này…
Kiều Trì Tạp Lâm năm xưa đã từng dùng một loại giọng văn hài hước để viết qua một câu trào phúng vô cùng nổi tiếng về người phụ nữ: Nữ nhân mặc dù gia nhập lên chiến trường, đối mặt với những viên đạn đạo đang gào thét mà đến trước mặt kia, mặc dù mặt mày thất sắc, chỉ sợ chuyện tình mà nàng ta đang quan tâm đến nhất chính là chuyện cặp lông mày của mình có đang xinh đẹp hay không, có bị mồ hôi làm cho lem luốc hay không.
Nhưng mà cái vị Công chúa Điện hạ cường đại này không ngờ vào thời khắc này lại cũng làm ra cái loại phản ứng giống hệt như thế, không khỏi khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Xem ra một vị nữ nhân cho dù có cường đại đến thế nào đi chăng nữa, chung quy cũng vẫn là nữ nhân mà thôi. Mà cái loại nữ nhân này chính là một loại sinh vật vô cùng kỳ diệu, nhất định là đến từ một không gian song song nào đó hoàn toàn khác với thế giới của nam nhân, cho dù cả đời hắn cũng không có cách nào hoàn toàn thấu hiểu nổi.
- Nếu như không phải cô lúc nào vĩnh viễn cũng là khuôn mặt không chút biểu tình, đem cái mặt giấu ở bên dưới cái bóng râm u ám của cái mũ quân dụng kia, tôi nghĩ ai cũng phải thừa nhận một chuyện, cô ít nhất cũng được xem như là khá thanh tú.
Hứa Nhạc cũng không có giải thích cái chuyện xuân dược cùng với mị lực nữ tính của Hoài Thảo Thi căn bản không có bất cứ quan hệ nào cả. Thuần túy cái này chỉ là một tình tiết kinh điển ở bên trong bộ tiểu thuyết của Tịch Lặc mà thôi, cái gã trung niên nhân cuồng nhiệt đối với văn học như là Đại Sư Phạm này, khẳng định là sẽ chiếu theo tình tiết đó mà thiết kế nguyên dạng… Hắn thoáng trầm mặc một thời gian khá dài, sau đó mới vô cùng thành khẩn, nói:
- Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, tôi thật sự rất khó có thể đem cô xem như là một nữ nhân chân chính được.
- Điều này ta cũng hiểu được.
Cái mũ Tướng quân của Hoài Thảo Thi được đặt ngay ngắn ở trên bàn, nàng ta dùng vẻ mặt không một chút biểu tình trả lời:
- Một gã nam nhân bình thường rất khó có thể một phen xem ta như là một nữ nhân chân chính. Là bởi vì cái đám bọn chúng ở trước mặt của ta, cũng yếu ớt nhu nhược không chịu nổi, chẳng khác nào một nữ nhân mà thôi.
- Đây chính là sự thật. Ở bên trong cái vũ trụ hạo hàn mênh mông này, rất khó có thể tìm ra được một động vật giống đực nào có thể ở trên cao nhìn xuống cô, có đủ tư cách cùng với thực lực để mà bảo hộ cô được!
Trong lòng Hứa Nhạc im lặng thầm nghĩ như thế. Ngay sau đó hắn lại chợt nghĩ tới, Thương Thu năm đó chẳng phải cũng đã từng nói qua loại lời nói giống hệt như vậy hay sao? Lúc này hắn mới có chút kinh ngạc phát hiện ra, tất cả những nữ nhân từng xuất hiện bên trong cuộc đời của chính mình, hóa ra cũng đều là những nữ nhân cường hãn cùng với dũng mãnh như thế.
Thời gian trầm ổn buồn tẻ mà không chút xíu thú vị nào cứ như vậy mà từng giây từng phút trôi qua. Thời gian bên ngoài căn nhà tù có chút tăm tối này ước chừng đã tiến vào buổi tối rồi. Một đêm lâu dài từ từ trôi qua này, cũng không có thức ăn, cùng không có nước uống, cũng không có TV hay là internet gì miễn cưỡng có thể giết thời gian cả. Cũng chỉ có hai người nam nữ trẻ tuổi đối với đối phương hoàn toàn không có một chút ý tưởng gì cả, bị vây bên trong hoàn cảnh xấu hổ như thế này, tốc độ thời gian trôi qua thật sự không chút tự giác trở nên chậm chạp hơn bình thường rất nhiều.
- Này, cô thích dạng năm nhân như thế nào vậy?
Hứa Nhạc đứng thẳng dậy, rời khỏi cái ghế quen thuộc bên cạnh cái bàn bằng gỗ lê hoa, đi đến ngay phía dưới cái màn hình tinh thể lỏng mỏng mảnh gắn ngay trên bức tường hợp kim, ngẩng đầu nhìn lên, vô cùng tùy ý hỏi một câu, giống hệt như là một cô thiếu nữ đang ở trong thời kỳ trưởng thành, ôm đầu giấu bên trong chăn ấm trên giường, thăm hỏi cô bạn gái thân thiết nhất của chính mình vậy.
- Ta ư? Từ trước đến giờ ta chưa từng suy nghĩ đến cái vấn đề này.
Ánh mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo nhẹ lại một chút, giương mắt nhìn theo bóng dáng của Hứa Nhạc đằng kia.
- Bất cứ ai là nữ nhân khẳng định cũng đều sẽ từng nghĩ qua vấn đề này rồi!
Hứa Nhạc cũng không có xoay người lại, vừa ngắm nghía vừa tùy tiện nói. Lúc trước biểu hiện của Hoài Thảo Thi đã thuyết minh rõ ràng nội tâm của nàng ta hoàn toàn vẫn chưa là một sinh vật biến thái. Một cô thiếu nữ giống như vậy, bình thường hẳn cũng phải có quá trình tâm lý giống như mọi người khác, như vậy những gì mà người ta có thì nàng ta khẳng định cũng sẽ có.
Cả hai người bọn họ cũng đều là quân nhân, là những quân nhân lúc nào cũng nằm ở trạng thái tuyệt đối đối nghịch lẫn nhau. Giữa hai người bọn họ trên cơ bản vốn cũng không thể phát sinh ra bất cứ quan hệ tình cảm nam nữ nào cả. Nhưng mà trải qua quá trình đối chiến lẫn nhau, cùng nhau trốn chết trong biển dâu rộng lớn, trong lòng cũng khó tránh khỏi sinh ra một chút cảm giác thân thiết, quen thuộc nhàn nhạt.
Trong cuộc sống của cả hai người bọn họ, đối với những lĩnh vực mà hai người am hiểu nhất, tuyệt đối rất ít khi nào xuất hiện những sự tồn tại đồng dạng cường hãn như chính bản thân bọn họ. Cho nên trong khi Hoài Thảo Thi dùng sự lạnh lùng cùng với bình tĩnh của chính mình để mà che giấu đi sự kiêu ngạo cùng với cảm giác cao thủ tịch mịch của bản thân, thì Hứa Nhạc lại dùng sự trầm mặc cùng với nụ cười sáng sủa của chính mình để che giấu đi một loại cảm giác kỳ lạ trong nội tâm mà từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện qua bao giờ.
Nhất là đối với câu hỏi vừa rồi đối với Hoài Thảo Thi kia, từ trước đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện qua bất cứ người nào giống như Hứa Nhạc vậy, lại dám tìm tòi nghiên cứu đối với bí mật cá nhân của chính mình như vậy, hơn nữa có thể nói là từ trước đến giờ cũng chưa từng xuất hiện qua loại người có tư cách cùng với chính mình tiến hành đối thoại bình đẳng như thế bao giờ.
Thời gian dài vẫn như cũ cứ như vậy mà trầm mặc trôi qua, Hoài Thảo Thi khẽ nheo ánh mắt lại một chút, trả lời:
- Một dạo trước đây, ta tựa hồ như là có chút thinh thích đối với vị Giáo sư âm nhạc cung đình của ta. Hắn ta có một cặp mắt sáng rực màu xanh thăm thẳm, làn da thật sự trắng muốt, dáng người cao gầy, giống hệt như là chỉ cần có một cơn gió thổi qua liền sẽ bị thổi bay đi mất vậy!
- Cái vị Công chúa Điện hạ này chẳng lẽ đối với sở thích về người khác giới lại có cái nhu cầu tâm lý theo kiểu góc bù hay sao?
Khóe môi Hứa Nhạc khẽ nhếch lên một chút, suýt chút nữa bật ra tiếng cười. Hắn như thế nào cũng không thể ngờ đến nổi, vị Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi thiên tài cường đại đến mức khủng bố này, không ngờ lại thích cái loại thanh niên yếu nhược gầy yếu như thế này.
- Đương nhiên, ta không thể nào thích nổi cái loại người có bề ngoài giống hệt cái tên gia hỏa có cái đam mê trần truồng chạy bậy ngoài kia, càng không thể nào là loại người điên cuồng giống như hắn vậy được!
Cặp mày của Hoài Thảo Thi khẽ nhăn tít lại cực nhanh, dùng tốc độ cực nhanh bổ sung thêm một câu.
Hứa Nhạc lấy từ trong người ra một cái công cụ lúc nào cũng mang theo tùy thân, nhét vào bên trong một cái góc nhỏ bí ẩn nào đó bên trong một cái thông đạo nhỏ của cái vách tường bằng hợp kim kia, nhẹ nhàng uốn éo tay một chút, tùy ý hỏi:
- Thế cái vị Giáo sư âm nhạc cung đình kia về sau như thế nào?
- Cũng chẳng có chuyện về sau gì cả….
Hoài Thảo Thi cũng đã hồi phục lại thần thái băng lãnh như lúc đầu, lạnh lùng trả lời:
- Cũng chẳng có những cái chuyện xưa hay lạ đặc sắc gì mà đám người Liên Bang các người vẫn luôn muốn tìm kiếm nghe để giải trí cả. Hắn ta hiện tại cũng vẫn còn sống khỏe bình thường, vẫn tiếp tục làm Giáo sư âm nhạc cung đình như xưa.
Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai một cái, trong lòng mơ hồ cũng đoán ra được cái kết cuộc này. Một cô Công chúa thiếu nữ khi vừa mới trưởng thành có thể yêu thích vị Giáo sư âm nhạc của chính mình, quả thật cũng là một tiếc mục vô cùng bình thường. Chỉ là nếu như cái vị Giáo sư âm nhạc kia một khi đã có được một cặp mắt xanh lam thăm thẳm như biển rộng, như vậy có thể khẳng định một điều hắn cũng không phải là một gã quý tộc, cũng càng không thể nào là Hoàng tộc được. Cái chuyện xưa này tự nhiên cũng sẽ không có khúc sau gì.
- Anh đang làm cái gì ở đó?
Hoài Thảo Thi nhìn thấy hắn đang cố gắng cạy cạy trên vách tường bằng hợp kim, khẽ nhíu màu nghi hoặc hỏi.
- Làm cho cái camera trên tường không có biện pháp nào tiếp tục ghi hình chúng ta được nữa. Ở trong bộ tiểu thuyết kia của Tịch Lặc, cái gã nam nhân vật chính bị bắt nhốt đã đem cái lỗ quan sát trên tường bịt chặt lại, do đó khiến cho cái gã nhân vật đại ác bên ngoài có tâm lý biến thái muốn theo dõi bên trong không thể nhìn được, trong lòng nảy sinh ý tưởng khó nhịn nổi, cuối cùng đã tìm được cơ hội mà thoát vây.
Hứa Nhạc hết sức cẩn thận di động cái dụng cụ nhỏ cầm trong tay mình, để tránh cho việc bất cẩn đụng phải dòng điện cao thế gắn bên trong bức tường kia, chậm rãi giải thích:
- Cô có thể cho rằng tôi chính là đang phối hợp với vị Đại Sư Phạm điên cuồng ngoài kia mà diễn tiếp cái bộ tiểu thuyết nhàm chán kia. Chẳng qua là tôi nghĩ thấy làm như vậy quả thật vô cùng hữu hiệu, ít nhất chúng ta có thể không tiếp tục bị quấy nhiễu nữa.
Sau khi xong việc, hắn quay trở lại bên cạnh bàn, ngồi xuống trên ghế, cúi đầu sửa sang lại công cụ bên trong cái hòm của mình, đột nhiên nghĩ đến một kiện sự tình nào đó, lắc lắc đầu nói:
- Hình như là tôi đã suy nghĩ sai lầm rồi thì phải. Hắn ta chính là cậu ruột của cô, cho nên chắc không có ham muốn biến thái giống như vậy. Nói gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng không có bất cứ quan hệ huyết thống nào cả, cho dù hắn có thật sự là một tên biến thái trong số những tên biến thái đi chăng nữa, cũng không có gì khiến cho hắn hứng thú cả.
Hoài Thảo Thi cũng không có trả lời.
Hai người ngồi ở hai bên cái bàn gỗ lê hoa, lại bắt đầu lâm vào trầm mặc.
Một người là một Công chúa tôn quý của Đế Quốc, một người thì lại là anh hùng chiến đấu của Liên Bang, ở trong cái hoàn cảnh quái dị như thế này lại có thể ngẫu nhiên tâm sự một ngày như thế này, lại cũng không phải là đánh nhau sống chết, đã xem như là tương đối không dễ dàng rồi. Nhưng mà bọn họ căn bản không có khả năng dựa vào cái ý tưởng ngây thơ khờ dại cùng với điên khùng của Đại Sư Phạm kia mà hành động theo. Bọn họ không có khả năng thông qua lời nói mà liền trở thành hai người bằng hữu thân thiết chân chính được, không thể nào yêu thương lẫn nhau được. Cả hai người căn bản là ở hai đầu khác nhau của con sông thù hận, có thể nào không đối địch được cơ chứ?
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, dựa theo tính toán hẳn là thời điểm sáng sớm của một đêm không dễ dàng trôi qua này, hai gã thanh niên bên trong căn phòng giam này mang theo tình tự bất đắc dĩ cùng với bất lực trầm mặc ngồi y nguyên như vậy suốt một đêm dài. Bất luận là kẻ nào trong số hai người bọn họ, cũng đều có được năng lực cùng với khả năng hành động siêu tuyệt hơn so với người bình thường rất nhiều lần, khó có thể tưởng tượng đến nổi. Thế nhưng mà cái vị Đại Sư Phạm siêu phàm kia lại chỉ cần dùng một loại phương pháp đơn giản nhất mà thôi, đã có thể một phen đem hai người bọn họ vây vào tử địa rồi.
- Ta thật sự rất khờ khào, thật sự rất khờ khạo mà!
Hoài Thảo Thi đang dùng tay vân vê nhẹ mái tóc đen ngắn trên đầu mình, đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, chậm rãi nheo mắt lại nhìn về phía Hứa Nhạc, mỉm cười nhàn nhạt nói:
- Ta không ngờ lại quên mất đi phương pháp đơn giản nhất có khả năng đem chuyện tình này giải quyết một cách triệt để!
Ánh mắt của Hứa Nhạc cũng bắt đầu nheo lại một chút, bởi vì hắn từ trong cái nụ cười nhàn nhạt kia của Hoài Thảo Thi cảm nhận thấy một tia nguy hiểm vô cùng lớn.
- Cái gã điên ở bên ngoài phòng kia một phen đem anh và ta nhốt chung với nhau, nguyên nhân rất là đơn giản, chính là hắn muốn ta và anh thân cận với nhau.
Hoài Thảo Thi ngắn gọn mà sáng tỏ nói:
- Ta chỉ cần đem anh giết đi, như vậy cái chuyện tình điên cuồng này liền cũng sẽ không có đạo lý gì mà tiếp tục kéo dài xuống nữa, như vậy ta tự nhiên có thể rời đi rồi!