Cha mẹ cùng với vợ con đồng thời ngã xuống sông, phải lựa chọn giữa một đứa bé con trước giờ chưa từng có một chút sai lầm nào, hoặc là một đám những đứa bé hư hỏng, những thân nhân mà mình có tình cảm chân thành nhất đang bị treo trên hệ thống hình cụ giữa pháp trường, cộng thêm những lời nói mang theo vẻ khinh miệt cùng với trào phúng mà Hoài Thảo Thi vừa nói kia nữa, đây đều là những vấn đề vô cùng thông thường trong cuộc sống của mỗi một người. Những cái vấn đề này sẽ khiến cho rất nhiều người cảm thấy giãy dụa không biết phải lựa chọn thế nào, từ trong cho đến ngoài từ mái tóc trên đầu cho đến mỗi một đầu ngón chân cũng đều phải thống khổ không thôi. Nhưng mà những thứ này đối với Hứa Nhạc mà nói, mấy cái vấn đề này cũng chỉ là một vài cái giả thuyết khốn kiếp cùng với nhàm chán đến cực điểm mà thôi.
- Không cần phải dùng những cái loại biện luận giống như là vô cùng ăn khớp kia để mà phản bác lại ta. Đối với những nhà đạo đức gia mà nói, cũng chỉ có thời điểm mà lợi ích trung tâm nhất của bọn họ không bị xúc phạm tới, đạo đức mới là chuyện hữu dụng. Một khi đã uy hiếp đến những lợi ích trung tâm nhất của mình, các người liền không một chút do dự liền bắt đầu sắm vai một người nhà bị hại, không ngừng khóc lóc thảm thiết, không muốn bỏ ra một chút thịt vụn nào cả, hơn nữa lại còn giả vờ lên mặt đạo đức nữa.
Hoài Thảo Thi lạnh lùng phất phất tay mấy cái, trong tay mình có thể nắm được sinh mệnh của ả nữ nhân ở khu dân nghèo kia, có thể khiến cho Hứa Nhạc phải lo lắng trong lòng, trong suy nghĩ của nàng chính là một chuyện vô cùng vui vẻ. Chỉ là cái loại chuyện vui đùa này thật sự có chút ác độc, quả thật chính là làm trái với bản tâm đo đức của chính bản thân nàng.
Hứa Nhạc im lặng lắng nghe, sau đó lại vẫn giống như bình thường, chậm rãi mở miệng trả lời:
- Không, tôi đương nhiên là sẽ không tự sát rồi. Nhưng mà tôi cũng không phải là cái loại người giống như lời cô vừa nói đâu. Về cái chuyện này… tôi không muốn giải thích!
Ánh mắt của hắn chợt sáng ngời lên một chút, thế nhưng cũng không có bất cứ một tia cảm xúc gì, giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hoài Thảo Thi đang ngồi bên dưới bức tường tối đen mà hắn không thể nhìn thấy được, chậm rãi nói:
- Bất luận là kẻ nào có ý đồ muốn làm thương tổn đến đại thẫm vô tội kia, bao gồm cả cô ở trong đó nữa, phản ứng mà tôi có khả năng làm ra được, cũng chỉ có thể là dùng hết mọi phương pháp cùng với lực lượng và khả năng của mình mà diệt sát đối phương, sau đó mới cứu bọn họ trở lại.
Diệt sát? Biến thành giống như một đầu dã thú hung tàn đi diệt sát chính mình, còn có cơ cấu Quân đội Đế Quốc mạnh mẽ như sắt thép này sao? Cặp mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại một chút, nở nụ cười nhạt cười nhạo thành tiếng.
- Tôi biết cô đang cười nhạo vì cái gì. Cô cười rằng tôi không tự lượng sức mình, cười vào cái suy nghĩ muốn đưa tay che trời phải không?
Thanh âm của Hứa Nhạc có chút khàn khàn trả lời:
- Đó là bởi vì cô không biết rõ ràng tôi là thuộc loại người như thế nào. Nếu như cô thật sự buộc tôi nổi điên lên, tôi sẽ thật sự biến thành một con chó, một con cho vô cùng hung tợn, miệng không ngừng chảy nước miếng, giương mắt nhìn chằm chằm vào cái chân nhỏ của cô, không tiếc hết thảy mọi hậu quả cũng phải muốn hung hăng nhảy lên cắn cho cô mấy cái thật đau, cắn cho đến lúc cả người của cô cũng đầy miệng vết thương. Không chỉ là như vậy, mà cần phải một phen đem bệnh độc trên người của tôi lây dính lên trên người của cô mới thôi.
- Cô thật không nên ép tôi!
- Nếu như bị ép vào đường cùng, tôi thật sự sẽ biến thành một con chó, một con chó điên!
- Anh chính là đang tiến hành uy hiếp ta? Anh bây giờ còn có tư bản gì để mà có thể uy hiếp đến ta đây chứ?
Hoài Thảo Thi khẽ nheo mắt lại một chút, mang theo một tia khí tức cảm khái nhàn nhạt khó có thể nắm bắt được mà nói.
Cái sự cảm khái nhàn nhạt của vị Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi kia chính là xuất phát từ sự trần thuận của Hứa Nhạc. Nàng căn bản không thể nào nghĩ đến, cái gã nam nhân trẻ tuổi Liên Bang này, trước giờ luôn nổi danh là trầm ổn ẫn nhẫn vô cùng, không ngờ lại có thể bình thản như thế mà nói đến chuyện mình có thể biến thành một con chó điên. Hơn nữa… chính cái loại bình tĩnh tự thuật này, lại thật sự khiến cho nàng cảm thấy một tia hàn ý nhàn nhạt.
Rõ ràng là cái gã nam nhân này đã lâm vào trong tuyệt cảnh rồi, hắn dựa vào cái gì để mà dám tiến hành uy hiếp chính mình như thế?
- Nếu như cái ả phụ nhân tên gọi Tô San kia thật sự chết đi, anh lại có năng lực để làm cái gì cơ chứ? Cho dù anh có thật sự chạy đi, vậy thì anh có năng lực để làm cái gì đối với chúng ta đây?
- Tại bên trong cái phiến vũ trụ này, ngoại trừ Hoàng đế Bệ hạ ra, cũng không có bất cứ người nào có thể khiến ta chân chính để ý đến cả. Cho dù anh có giết chóc đến như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không khiến cho ta có chút thương cảm cùng với hối hận nào cả.
- Hay là nói anh dự định ở trên lãnh thổ Đế Quốc này không ngừng tiến hành giết người đốt nhà? Giống hệt như một phần tử khủng bố thô bạo mà ngu ngốc, chỉ biết không ngừng ra tay ám sát những quý tộc Đế Quốc hoặc là quân nhân sĩ quan nào đó?
- Có lẽ là thế.
Ánh mắt của Hứa Nhạc nhìn về phía bức tường đối diện, cặp mắt vẫn như cũ vô cùng sáng ngời, thậm chí có thể nói là vô cùng nóng bỏng.
Cái tòa tiểu viện vô cùng ấm áp bên trong cái khu dân nghèo kia, hai mẹ con luôn luôn dùng những thiện ý tốt nhất không ngừng đối đãi với chính mình kia, giờ phút này đang rơi vào trong một tràng nguy cơ lớn lao từ trước đến giờ chưa từng có. Nếu như hai mẹ con đại thẫm Tô San thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy Hứa Nhạc tuyệt đối không thể chấp nhận được.
- Không phải là có lẽ, mà là nhất định như thế!
- Nếu như hai mẹ con đại thẫm xảy ra bất cứ vấn đề gì, nếu như lần này lại để cho tôi có thể chạy thoát ra ngoài được, như vậy tôi sẽ dùng tất cả thời gian con lại của cuộc đời này của tôi, không tiếc hết thảy mọi hậu quả có thể xảy ra cho mình, đem giết chết hết thảy tất cả mọi quý tộc Đế Quốc mà tôi có thể tìm được. Trong khoảng thời gian mấy chục năm đó, bên trong quốc thổ của Đế Quốc các người sẽ có một đầu chó điên đủ khủng bố cũng đầy đủ bình tĩnh cùng với ẩn nhẫn. Tôi dám cá cô không có biện pháp nào để mà một lần nữa bắt được tôi đâu. Trên thực tế, nếu như lần này không có cái gã trung niên xinh đẹp khốn kiếp đang ngồi ở bên ngoài kia, lần này cô cũng không có bất cứ biện pháp nào có thể bắt nổi tôi.
- Chỉ cần cô còn không bắt được tôi, Thiên Kinh Tinh này sẽ không ngừng đổ máu đâu!
- Bởi vì sự phẫn nộ nhất thời mà đi xử tử một cặp mẹ con không có bất cứ sự nguy hiểm nào cả, do đó buộc tôi biến thành một con chó điên khủng bố. Đối với cô, đối với vị Hoàng đế Bệ hạ kia của các người, đối với Đế Quốc các người mà nói, cũng không có bất cứ sự ưu đãi nào cả.
Nói xong những lời này, Hứa Nhạc nhất thời đình chỉ những lời nói của mình lại, bên trong gian tù giam lại một lần nữa khôi phục lại sự im lặng. Cũng chỉ còn có những làn hơi thở ngân nga mà trầm ổn kéo dài của hai người bên trong, thay phiên nhau lặng lẽ vang lên nhàn nhạt mà thôi.
- Cho dù những con người mà anh muốn giết chết đi này, theo những cái nhìn đạo đức thông thường mà phán đoán, đều là những người vô tội, anh cũng sẽ giết hay sao?
- Đúng vậy!
- Cái này thật sự không phù hợp với cái lý luận đạo đức của anh a?
Hứa Nhạc trầm mặc không nói tiếng nào.
Hoài Thảo Thi cũng đồng dạng trầm mặc không nói gì nữa.
- Tuy rằng ta cũng không cho rằng anh có khả năng lại một lần nữa chạy thoát được. Nhưng mà không biết vì cái gì, ta lại nguyện ý đáp ứng theo yêu cầu của anh, có thể tha cho vị đại thẫm kia của anh một lần.
Một lúc thật lâu sau đó, Hoài Thảo Thi vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:
- Dựa theo lời nói của anh lúc trước, anh hẳn phải đáp ứng một điều kiện của ta thì phải? Đương nhiên, cái điều kiện này cùng với tràng chiến tranh song phương giữa bên anh và bên ta cũng không có bất cứ quan hệ nào cả.
- Được thôi!
Hứa Nhạc dùng tốc độ cực nhanh trả lời câu nói của Hoài Thảo Thi, mồ hôi trên lưng toát ra sớm đã ướt đẫm toàn thân, chảy lên trên miệng vết thương khiến cho đau đớn giàn giụa vô cùng.
- Ta đã từng xem đi xem lại rất nhiều lần hồ sơ của anh, biết được anh ở bên trong Liên Bang đã sắm vai một loại nhân vật như thế nào. Bản thân anh cũng không phải là một gã quân nhân sĩ quan trời sinh là cuồng bạo cùng với khát máu, cũng không phải là loại người hiếu sát, lại càng giống như là một thanh niên theo trường phái chính nghĩa, lúc nào cũng một phen đem đạo nghĩa đặt lên trên đỉnh đầu, vô cùng không chút thú vị… Lần này lại chỉ bởi vì hai con dân Đế Quốc của chúng ta, anh không ngờ lại có thể làm trái với chuẩn mực nhân sinh của chính mình như thế… Xem ra anh thật sự vô cùng lo lắng a!
Ánh mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại một chút, có chút đạm mạc nói:
- Một cái tên gia hỏa vốn dĩ không sợ chết là gì, không ngờ lại có thể sợ hãi đến mức biến thành như vậy, thật sự khiến người khác khó mà tin nổi a!
Hứa Nhạc trầm mặc không có mở miệng nói gì. Từ sau khi hắn có thể xác định đại thẫm Tô San bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị tử vong, như vậy một cỗ cảm giác sợ hãi từ trước đến giờ chưa từng có đã liền chiếm cứ toàn bộ thân thể của hắn. Bởi vì cái loại cảm giác sợ hãi từ trước đến giờ chưa từng có này, khiến cho hắn liền trở nên điên cuồng trước giờ chưa từng có. Hơn nữa cái loại điên cuồng cực hạn này của hắn lại được ẩn giấu bên trong một sự bình tĩnh cũng là cực hạn nữa. Mà cái loại cảm giác cực hạn này cũng đã truyền đến được vào bên trong đầu của Hoài Thảo Thi!
Mà cũng chính bởi vì cảm nhận được cái loại điên cuồng này, cho nên cuối cùng Hoài Thảo Thi mới làm ra cái quyết định thỏa hiệp kia.
- Tôi thật sự không thích cái gọi là sự sắp xếp của vận mệnh, tất cả những cái đó đều là cứt chó cả. Những gì mà Tịch Lặc viết nên cũng đều là cứt chó cả.
Hứa Nhạc thoáng có chút mệt mỏi cúi đầu xuống, trả lời:
- Cuộc đời này của ta có lẽ cũng không thể là một hồi hài kịch, nhưng mà người tốt hẳn là cũng sẽ có một cái kết thúc sung sướng hoặc là an bình chứ?
Hắn ngẩng đầu lên một chút, nhìn chằm chằm về phía cái bức tường tối tăm cùng với cái thân ảnh mơ hồ ở đằng kia, nói:
- Kỳ thật cô đã sai lầm rồi. Ở bên trong Liên Bang có rất nhiều người cũng đã một phen nhìn nhầm bản chất thật sự của tôi rồi, ngay cả những bạn bè thân thiết nhất của tôi, cũng đều đã nhìn nhầm tôi rồi!
- Tôi thật sự cũng sợ chết. Trên thế giới này cũng không có người nào mà không sợ chết cả. Thời điểm lúc mà tôi vừa mới bốn tuổi, nằm ở bên trong căn phòng ngủ của mình, nhìn thấy bầu trời bên trên tràn đầy bụi bặm mênh mông, cho đến khi toàn bộ biến thành một màu đỏ hồng mà ngẩn người. Ngày đó tôi đã bị bệnh nặng, trong người tôi vô cùng khó chịu. Tôi phát hiện ra cảnh sắc bốn phía xung quanh một khi sẽ không bao giờ thay đổi, con người chúng ta sẽ bị sinh bệnh. Đương nhiên, bị bệnh trong người sẽ vô cùng khó chịu. Tôi cũng không sợ lắm, nhưng mà vấn đề chính là nếu bị bệnh nặng quá thì sẽ bị chết, con người già cỗi qua dĩ nhiên cũng sẽ bị chết. Con người sau khi chết đi ngay cả sự khó chịu như thế nào cũng không biết là cái gì nữa rồi.
Hắn nâng lên cánh tay trái duy nhất còn có thể miễn cưỡng nâng lên được nữa của chính mình, chậm rãi lau đi mớ mồ hôi đang tươm ra ào ào trên thái dương của chính mình, thoáng cúi đầu cười cười nói:
- Chết là cái gì chứ? Chết là cái gì cũng đều không có nữa. Ngay cả những món đồ chơi bằng kim loại nho nhỏ kia, những viên xỉ quặng sáng loang loang xinh đẹp giống hệt như những viên kim cương ở trong các khu hầm mỏ kia, còn có những cô em gái mặt mày mủm mĩm đáng yêu giống hệt như những quả táo vừa mới chính tới vậy, nhìn cũng không thể nào nhìn thấy, sờ cũng không thể nào sờ được, cái gì cũng không thể cảm thụ tới nổi…
- Cũng chỉ có tối tăm cùng với im lặng mà thôi!
- Không, ngay cả tối tăm cùng với im lặng cũng đều không có nữa!
- Ta cũng sẽ không biết bản thân chúng ta đã từng tồn tại qua hay không, hay là chúng ta đã từng làm qua những chuyện tình gì rồi. Không có bất cứ dấu vết gì có thể chứng minh rằng chúng ta đã từng xuất hiện trên thế gian này. Chúng ta biến mất có lẽ sẽ có người đổ nước mắt vì chúng ta, nhưng mà chúng ta căn bản không thể nào cảm thụ được sự bi thương của bọn họ đâu!
- Bởi vì bên trong sự tử vong đó, ngay cả… chúng ta… cũng đều không tồn tại nữa.
- Cái này rất đáng sợ!
- Vô cùng đáng sợ!
Hứa Nhạc khẽ ngẩng đầu lên một chút, phi thường nghiêm túc nói:
- Một chuyện tình đáng sợ đến như vậy, như thế nào lại có thể không sợ được đây chứ? Những người nào mà nói không sợ cũng đều là ngu xuẩn cả, hoặc nói là kẻ đó không có ý thức được bản thân mình có ý thức là một chuyện tình quý giá đến cỡ nào.
- Thế nhưng mà vấn đề chính là cái loại chuyện tình đáng sợ nhất này căn bản là không thể nào tránh thoát được, như vậy chúng ta đây nên phải làm như thế nào bây giờ đây?
- Tiếp tục đi!
Ánh mắt của Hoài Thảo Thi dùng một loại độ cong gần như là quái dị khẽ nheo chặt lại, trên khóe môi đột nhiên lộ ra một nụ cười mỉm có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân Liên Bang cùng với những người bình thường tuyệt đối không chút giống nhau đang chậm rãi giảng thuật ở đằng kia.
Ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời cũng nheo lại thành một cái khe nhỏ, tựa hồ như là đang nhớ lại chuyện tình gì đó trong dĩ vãng, trong đầu đang không ngừng kiểm điểm lại chính mình, theo bản năng khẽ phất phất tay mấy cái, giống như là muốn đuổi đi những cảnh tượng đáng sợ đang xuất hiện trong đầu mình vậy, tiếp tục nói:
- Một khi đã không thể trốn tránh được, như vậy đương nhiên thời điểm mình còn sống càng phải thoải mái hơn một chút rồi.
- Thời điểm khi chúng ta còn sinh tồn thì phải cố gắng hưởng thụ hết thảy mọi sự vui thích trên đời, đại khái đây chính là cái đạo lý này.
- Như thế nào là sự vui thích đây?
Hắn bắt chước cái động tác nhún nhún vai của một gã thuộc cấp tính tình táo bạo của mình, tựa hồ như là đang chơi đùa đối với thế gian vậy, khiến cho cái miệng vết thương trên người bị động, truyền đến cảm giác đau đớn nhàn nhạt. Hắn khẽ nhíu cặp mày lại, thế nhưng rất nhanh sau đó đã tản ra, nở nụ cười nhạt, nói:
- Nền giáo dục trong xã hội nhân loại này đã có một sự áp đặt quá mức mạnh mẽ, tất cả đã xâm nhập vào bên trong ý thức của chúng ta rồi. Kính già yêu trẻ, trung thành chính trực, tất cả những cái quan điểm đạo đức này giống như là một cây roi lớn trong lương tâm của chính mình vậy, mỗi một khi đụng chạm vào nó, như vậy lương tâm của mình sẽ liền bị quất mạnh cho một cái. Có một vài người có thể chịu đựng nổi được cái loại quất mạnh đó, dùng nó để mà đổi lấy tiền tài quyền thế này nọ gì gì đó. Tôi lại nghĩ mãi cũng không rõ ràng vì cái gì lại phải nhẫn nại cơ chứ? Tôi cứ dựa theo những cái biện pháp trong cái loại yêu cầu đạo đức kia để mà làm những chuyện mà tôi cho là đúng, như vậy cả cuộc đời này cũng không có ai dùng roi để mà quất vào tôi, cứ như vậy mà sống an tâm bình tĩnh, như vậy đó không phải là sự sung sướng của cuộc đời hay sao?
- Cái sợi roi này kỳ thật cũng là một ngọn lửa đỏ, trong lòng tôi lúc nào cũng có một cái ngọn lửa lớn, mỗi khi nhìn thấy những chuyện không công bằng, những chuyện vô cùng ghê tởm, như vậy tôi liền nhịn không được muốn nổi lên thiêu đốt một trận, đốt sạch sẽ đi hết những thứ vô sỉ kia, khiến cho chính bản thân mình cảm thấy hai mắt vô cùng thanh tĩnh lại, khiến cho tâm tình trở nên vô cùng khoái trá.
- Sinh sống theo phong cách như thế, không cần thiết nội tâm của mình trở nên cường đại, thế nhưng lại cũng đủ thoải mái rồi.
- Tôi rất sợ chết, nhưng mà cũng không phải là một gã sứ giả của chính nghĩa gì cả, cũng không phải là thanh niên bốn có, tôi chỉ là một tên gia hỏa dựa theo sự hỉ nộ ái ố của chính mình mà hành sự, dựa theo cái roi đạo đức của chính mình mà sinh tồn, nhằm để tìm kiếm sự khoái hoạt bên trong cuộc sống của mình mà thôi.
- Mà nếu như quả thật có một ngày nào đó khi mà cái sợi roi đạo đức kia quất xuống vào một cái địa phương sai lầm nào đó, một cái đối tượng sai lầm nào đó, khiến cho tôi nghĩ thấy không thể nào chấp nhận nổi, như vậy tôi sẽ không hề tin tưởng rằng cái loại này là một sự an ủi trong cuộc sống, liền biến thành một cái dạng quái vật mà ngay cả chính bản thân mình cũng sẽ không tưởng tượng ra nổi.
- Cái loại trạng thái sinh tồn như thế này, tất cả cũng đều cất giấu một cái xuất phát điểm, chính chính là bởi vì muốn cuộc sống nhân sinh của chính mình trở nên càng khoái trá hơn một trận, đây chính là một loại trói buộc vào thân thể của chính mình của tự thân một nền văn minh nhân loại.
- Còn như nói về dùng roi tự quất lên chính mình…
- Được rồi, kỳ thật cái mà tôi đang muốn nói chính là, cái này cũng không phải là một sự vô tư, mà là một cái đại ích kỷ lớn nhất của một con người.
Đôi mắt của Hứa Nhạc nhất thời lóe sáng lên vô cùng sáng ngời, mở ra hai tay mà nói:
- Kết quả chính là… cuối cùng lại lừa tất cả mọi người bên trong vũ trụ! Kỳ thật có đôi khi tôi vẫn nghĩ thấy có chút không tốt cho lắm.
Bên trong gian nhà giam im lặng nhất thời trở nên trầm mặc trong một khoảng thời gian dài, thanh âm Hoài Thảo Thi mang theo sự cảm khái tràn đầy cõi lòng nhất thời vang lên, phá tan sự trầm mặc trong này:
- Nếu như cái loại đại ích kỷ này nếu như nhiều thêm một chút, cũng không phải là một chuyện xấu gì.
Ngay tại thời điểm này, bên trong gian phòng vốn vô cùng u tĩnh đột nhiên vang lên một cái thanh âm lạ lẫm:
- Nói như thế xem ra, cả nhà chúng ta cũng đều là những người đại ích kỷ cả hay sao?