Cái gã nam nhân đang đứng trước mặt hắn này tự xưng là Hoàng đế xã hội đen bên trong khu dân nghèo lớn nhất Đô thành Thiên Kinh Tinh. Trên người hắn đang mặc một bộ áo khoác bằng loại da cừu quý báu, bên trong cái áo khoác sang quý kia, nửa người trên của hắn cũng là hoàn toàn xích lõa. Bên trên làn da thô rám tràn đầy lông lá lại được xăm hình một đầu cá mập trắng vô cùng cầu kỳ và vô cùng dữ tợn. Trên khuôn mặt của hắn vô cùng tự nhiên triển lộ ra một loại khí thế vô cùng lãnh liệt cùng với một cỗ hơi thở tàn nhẫn ẩn sâu bên trong bản tính của hắn ta. Điều này phi thường thành công khiến cho những lời lẽ ôn nhu cùng với những ngôn ngữ vô cùng lễ phép của hắn cộng với thân phận của hắn sinh ra một cỗ cảm giác vô cùng không phối hợp.
Trong thế giới ở cả hai bên đầu vũ trụ này không ngờ cũng đều có thế giới ngầm cùng với xã hội đen. Bản thân Hứa Nhạc xuất thân từ giới cô nhi của Đông Lâm đối với cái quy tắc làm việc của thế giới này cũng không quá mức lạ lẫm. Rõ ràng là bên trong mấy cái thế giới xã hội đen nhìn như là bị vây trong bóng tối này lại thường xuyên bồi dưỡng ra những nhân vật mạnh mẽ cùng với lợi hại đến cực điểm như thế này. Lâm Bán Sơn chính là một đại biểu nổi tiếng nhất trong số đó. Bên trong Liên Bang, ở cái nơi được bao phủ bởi quang huy Đệ Nhất Hiến Chương như vậy, cũng vẫn không có bất cứ ai dám hoàn toàn không thèm nhìn tới thế giới ngầm, huống chi nơi này chính là Thiên Kinh Tinh của Đế Quốc, lại là ở cái khu dân nghèo hỗn loạn nhất cũng là không có trật tự nhất này!
Theo đạo lý mà nói, hiện tại Hứa Nhạc nên đối với gã nam nhân này phải cự kỳ khách khí, hoặc là thái độ nói chuyện cũng phải có chút nhượng bộ dễ nghe. Chỉ là hiện tại hắn đang phi thường muốn nhìn thấy cái người thần bí đứng bên trên cái gã nam nhân này, cho nên câu trả lời của hắn cũng phi thường trực tiếp cùng với đơn giản, do đó liền có vẻ như vô cùng mâu thuẫn cùng với thiếu thốn sự tôn trọng nhất định.
Trong suy nghĩ của bọn tráng hán đang chơi đùa với súng hạng nặng trong gian phòng khách xung quanh kia, câu trả lời của Hứa Nhạc cũng không chỉ là thiếu thốn hẳn đi sự tôn trọng tối thiểu, hơn nữa lại còn không chút lễ phép nghiêm trọng nữa. Những gã nam nhân thô hào bên dưới tầng chót của xã hội Đế Quốc này, vốn dĩ đối với người Liên Bang cũng không có bất cứ hảo cảm nào cả, giờ phút này lại nghe Hứa Nhạc ăn nói như thế, tất cả đều nhịn không được đứng phắt người dậy, lớn tiếng mắng chửi inh ỏi. Bọn chúng bưng lên những khẩu súng nặng nề trong tay mình, đồng loạt chĩa thẳng nòng súng về phía đầu của Hứa Nhạc, tựa hồ như ngay một khắc sau đó, vô số những viên đạn phẫn nộ sẽ lập tức phóng ra vậy.
Nụ cười trên mặt gã thủ lĩnh Hắc Bang đang mặc áo khoác da cừu sang quý kia cũng dần dần thu liễm lại. Bàn tay phải đang đeo trên đó ba khỏa giới chỉ nạm kim cương vô cùng lớn lúc này chợt chậm rãi đút vào bên trong áo, đặt lên trên phần da cừu trơn nhẵn mềm mại cùng với phần da thịt đầy lông lá trước ngực chính mình mà xoa xoa nhẹ nhàng, ngay sau đó liền lắc lắc đầu nhè nhẹ với đám thuộc hạ đứng xung quanh.
Hắn lắc đầu như vậy cũng không phải là muốn ngăn cản đám thuộc hạ trung thành mà vô cùng khát máu của chính mình, không cho bọn chúng bởi vì quá mức xúc động mà ẩu đả gã người Liên Bang kia, mà chính là muốn nhắc nhở bọn chúng không nên sử dụng súng ống ra tay như vậy, chỉ cần dùng một chút bạo lực đơn giản để cho đối phương biết một chút cái gì gọi là tâm lý kính sợ liền được rồi.
Sở dĩ hắn làm ra sự quyết định như vậy, chính là bởi vì ngay cả bản thân hắn trong lòng cũng có một sự tò mò vô cùng mạnh mẽ. Cái vị lão nhân mà chính mình tôn trọng từ trong đáy lòng kia, vì cái gì lại tôn trong cái gã Liên Bang đào phạm trước mặt mình đến như thế. Hơn nữa cái gã nam nhân Liên Bang tha hương đã hơn một năm trời ở trước mặt của chính mình, hiện tại vẻ mặt đang vô cùng bình tĩnh, hắn đến tột cùng là có năng lực khủng bố đến như thế nào?
Rất nhiều năm trước đây, khi còn ở trên tinh cầu Đông Lâm, Hứa Nhạc cũng đã từng bị người khác dùng những họng súng hạng nặng lạnh như băng chỉ thẳng vào cái trán của chính mình. Cái cảm giác đau nhức lạnh như băng cùng với khuất nhục vô cùng kia, hắn căn bản chưa bao giờ quên. Thật nhiều năm trôi qua như vậy, hắn cũng đã từng bị người ta dùng súng chỉ thẳng vào trán mình rất nhiều lần rồi, nhiều đến mức khiến cho trong lòng hắn sắp sửa trở nên chết lặng rồi, trong trái tim cực độ bình tĩnh của hắn cũng không sinh ra bất cứ cảm xúc khẩn trương nào nữa rồi.
Một gã tráng hán thân cao vượt hơn hai thước, trên mặt là một chùm râu quai nón màu nâu vô cùng rậm rạp, đem khẩu súng hạng nặng đang cầm trong tay mình quẳng ném cho gã đồng bọn đứng kế bên. Hắn nhếch môi lên, lộ ra một nụ cười ngây ngô mà cực kỳ tàn nhẫn, hướng về phía Hứa Nhạc chầm chậm đi tới. Hắn chà xát hai bàn tay lại với nhau, khẽ làm ra mấy động tác khởi động gân cốt. Các khớp xương trên nửa thân trên xích lõa của hắn nhất thời phát ra những thanh âm răng rắc nhàn nhạt khiến người khác tim đập nhanh. Những sợi cơ bắp trên thân thể nổi lên cuồn cuộn, chứng tỏ bên trong thân thể ẩn chứa không biết bao nhiêu là lực lượng khủng bố.
Đám tráng hán đang cầm súng đứng đầy xung quanh trong gian phòng khách nhìn thấy một màn này, đều nhịn không được đồng thời nhún nhún vai mấy cái, trong lòng đang âm thầm dự đoán cái gã người Liên Bang thân thể gầy yếu tái nhợt này, đại khái là có thể đứng vững được trong mấy giây thời gian, sau đó sẽ có bao nhiêu khúc xương sống trong cơ thể hắn bị đánh cho gãy nát?
Hứa Nhạc khẽ nghiêng đầu nhìn một chút. Hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía gã tráng hán thân thể khôi vĩ đang ngày càng tiến lại gần mình, sau đó cau mày lại một chút. Hắn có thể nhìn ra, nếu như đối phương không thể một phen đem xương cốt trong cơ thể mình đánh gãy vài cái đi, tất nhiên là sẽ không thể nào thỏa mãn nổi.
Chỉ là hiện tại xương cốt trên người của hắn đã bị Hoài Thảo Thi đánh gãy khá nhiều rồi, ở bên trong hệ thống cống ngầm âm u lúc trước đã nghỉ ngơi tịnh dưỡng suốt ba ngày thời gian, cũng không có khả năng hoàn toàn khôi phục lại như cũ được. Hắn hiện tại tuyệt đối không có tâm tình lại đem vài khúc xương của mình ra để mặc cho đối phương đánh gãy, nhằm để an ui cho tâm tình của mấy gã tráng hán Hắc bang Đế Quốc kia được.
Gã tráng hán khôi vĩ kia nhếch miệng lên một cách khinh thường, lộ ra hai hàm răng vàng chóe, xộc xệch giống hệt như mấy hàng hạt bắp không đều đặn, trừng lớn cặp mắt to tròn giống hệt như cặp mắt dã thú vậy, bên trong cặp mắt còn hiện lên vẻ tàn nhẫn vô cùng dữ tợn. Cánh tay phải của hắn mạnh mẽ giơ lên, vù lớn một tiếng, hướng về phía đầu của Hứa Nhạc mà đập thẳng xuống.
Một động tác đánh xuống vô cùng đơn giản, cũng không có bất cứ động tác gì quá sức tưởng tượng của mọi người cả. Cái gã tráng hán khôi vĩ này bản thân chính là một gã chiến tướng mạnh nhất của cái Hắc bang này, hắn đối với lực lượng của chính mình có sự tin tưởng gần như là tuyệt đối. Hắn cho rằng chỉ một cái tát mạnh mẽ này đập qua, bất luận là Hứa Nhạc muốn chống đỡ như thế nào đi chăng nữa, cũng đều sẽ bị một cú đập của chính mình khiến cho ngã rạp xuống đất.
Trên đời này làm gì có ai có thể chống đỡ nổi bàn tay khủng bố so với một cái dùi cui sắt còn mạnh mẽ hơn rất nhiều này của chính mình đây cơ chứ?
Nhìn thấy cái vẻ mặt cực kỳ dữ tợn tàn nhẫn cùng với cặp mắt trợn trừng khủng bố tràn đầy vẻ đỏ bừng gần ngay trong gang tấc kia, ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời nheo chặt lại cực kỳ lợi hại. Trong lòng hắt nhất thời chợt nhớ tới khi mà chính mình cùng với đám đồng đội của Tiểu đội tiến đến chiến trường Tây Lâm tiến hành chém giết đẫm máu, mới có thể nhìn thấy được loại cảm giác này trong ánh mắt của đám Quân viễn chinh Đế Quốc, mới có thể nhìn thấy loại cảm giác khát máu xúc động hoang dã nguyên thủy đến cùng cực như thế này. Cái loại cảm giác này phi thường không dễ chịu, khiến cho hắn phi thường không thoải mái!
Hiện tại bản thân Hứa Nhạc cũng chỉ có thể miễn cưỡng nâng lên cánh tay trái mà thôi. Ngay khi cái bàn tay khủng bố to lớn như cái dùi cui sắt kia gào thét phóng thẳng tới trong nháy mắt kia, cánh tay trái còn lại kia của hắn vô cùng nhẹ nhàng thoải mái nâng lên một chút. Ngón tay trái cùng với ngón tay trỏ của bàn tay trái lại nhanh như tia chớp, mạnh mẽ chế trụ phần cổ tay của tên tráng hán khôi vĩ kia. Đầu của hai ngón tay cũng chỉ trong chớp mắt đã chụp thật mạnh vào khoảng giữa hai cái xương sụn nằm tại phần cổ tay.
Liền chỉ một cái nâng tay, móc ngón tay đơn giản nhẹ nhàng như thế kia thôi, thế nhưng một kích cực kỳ khủng bố của gã tráng hán khôi vĩ vô cùng tự tin kia nhất thời yên lặng dừng sững lại giữa không trung. Cánh tay phải cực kỳ tráng kiện kia của hắn nhất thời cứng ngắc lại ở giữa không trung, căn bản cũng không có biện pháp tiến thêm một tấc nào nữa.
Sắc mặt của đám phần tử Hắc bang Đế Quốc đang ở bên trong gian phòng khách này nhất thời kịch biến một trận. Bọn họ đồng thời cực kỳ khiếp sợ đứng thẳng người dậy, theo bản năng nắm chặt những khẩu súng hạng nặng đang cầm trong tay chính mình.
Hứa Nhạc lặng yên nhìn chằm chằm về gã tráng hán ở ngay trước mặt mình, quan sát vẻ khiếp sợ cùng cực cùng với vẻ không cam lòng mãnh liệt trong mắt đối phương. Cặp lông mày thưa thớt vì bị cố gắng nhổ bớt của hắn chợt khẽ nhíu lại một chút, đầu ngón tay khẽ hơi tăng lực lên.
Hai đầu ngón tay đang nắm chặt cổ tay đối phương của Hứa Nhạc khẽ đâm sâu thêm một chút vào trong da thịt gã tráng hán, giống hệt như là hai cây đinh thép lúc này đang mạnh mẽ tiến thật sâu vào bên trong khúc gỗ cứng vậy, căn bản không cách nào gỡ ra nổi. Một tia máu tươi từ chỗ hai đầu ngón tay kia chậm rãi chảy ra.
Gã tráng hán khôi vĩ kia chỉ cảm thấy từ trên cổ tay chính mình truyền đến một trận đau nhức mãnh liệt. Cỗ lực lượng bình thường khiến hắn cực kỳ kiêu ngạo cùng với tự phụ, vào giờ khắc này tựa hồ như đã bị xói mòn mãnh liệt, căn bản không còn lại chút nào. Cánh tay phải từ trước đến giờ không biết đã mạnh mẽ đánh chết bao nhiêu địch nhân kia, giờ phút này không ngờ lại bị hai đầu ngón tay của tên gia hỏa nhìn qua cực kỳ gầy yếu kia cố định lại tại không trung, không thể tiến tới lấy nửa tấc!
Đám tráng hán Hắc bang này, kẻ nào cũng đều là những tín đồ từ trong sinh tử chiến đấu, lăn lộn qua không biết bao nhiêu hoàn cảnh huyết tinh, bỏ mạng mà đi ra cả. Một khi biết chính mình đụng phải tay khó chơi, gã tráng hán khôi vĩ thế nhưng cũng không có một chút sợ hãi nào cả, ngược lại hắn còn đen cái hơi thở huyết tinh hoang dã hung tàn nhất ở sâu trong lòng mình toàn bộ kích phát ra mạnh mẽ. Hắn giống hệt như một đầu dã thú bị thương đau đớn, hét lớn lên một tiếng, dùng sức mạnh mẽ lôi kéo cánh tay phải của mình trở lại.
Thế nhưng hai đầu ngón tay của Hứa Nhạc chính là hai cây đinh thép được đúc bằng loại sắt nguyên chất nhất, hắn làm cách nào lại có thể kéo trở về được đây? Tên tráng hán khôi vĩ kia hẳn cũng đã dự tính trước được điểm này rồi. Ai cũng không có ngờ đến là, hắn cậy mạnh chống đỡ như thế kia trên cơ bản cũng chỉ là ra vẻ mà thôi. Cánh tay trái của hắn từ đầu không có ra tay đã lòn ra phía sau lưng hắn, nắm tay lại, đã cầm lấy cây dao găm hợp kim được giắt trong thắt lưng phía sau.
Càng nguy hiểm hơn nữa chính là, phần hông thô chắc của hắn đột nhiên phát lực, chuẩn bị nâng lên phần đùi thô to, so với kích thước phần lưng của một đứa bé con còn thô chắc hơn rất nhiều. Cho dù là Hứa Nhạc có thể ngăn cản được một kích đâm tới cực kỳ âm hiểm kia của con dao găm sắt bén, thế nhưng hẳn cũng sẽ không có biện pháp để mà tiếp tục ngăn cản một cước đang cực độ phẫn nộ đạp thẳng tới phần bụng của hắn!
Xương ngực của Hứa Nhạc cũng đã bị gãy hết mấy cái, phần bụng cường hãn cũng đã từng bị thương nặng qua. Hắn cực độ phẫn nộ đối với chuyện mấy gã tráng hán Hắc bang Đế Quốc này lại nhằm vào mấy cái địa phương này mà khởi xướng công kích như thế. Phải biết rằng mấy cái vết thương mà hắn đang chịu đây chính là do vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc cường hãn không ai bì nổi ban cho, mấy gã phần tử Hắc ban trước mặt này căn bản là có tư cách gì mà đòi đuổi theo dấu chân của Hoài Thảo Thi đây cơ chứ?
Vừa lật cổ tay một cái, Hứa Nhạc đã liền cường hãn khủng bố vô cùng đem cánh tay trái cầm con dao găm sáng loáng của gã tráng hán khôi vĩ kia mạnh mẽ hất văng đi chỗ khác. Hai chân hoàn hảo không bị chút tổn hao gì của hắn từ bên dưới chợt cực kỳ quỷ dị phóng nhảy lên một cái. Một cái tư thế trong số mười tư thế đã được ăn sâu vào bên trong thân thể cốt cách của hắn chỉ trong chớp mắt liền hoàn mỹ thể hiện ra không chút bỏ sót. Ngay tại nháy mắt trước khi gã tráng hán khôi vĩ kia kịp nhất chân phải mình lên, cái chân trái của Hứa Nhạc đã phát sau mà tới trước, chính xác đến cực điểm, không một chút lý lẽ, cực kỳ mạnh mẽ hung hăng từ trên cao giẫm mạnh xuống một cái!
Bàn chân trái mang theo chiếc giày đế bằng da trâu cực kỳ cứng rắn, hung hăng dẫm mạng một cái lên trên ống quyển chân phải của gã đại hán khôi vĩ kia, liền giống hệt như là một cái chùy thiết khủng bố hung hăng nện thẳng lên trên một cái ống làm bằng sứ dễ vỡ vậy!
Một thanh âm xương cốt vỡ nát cực kỳ rõ ràng mà khủng bố chợt từ bên dưới chân của gã tráng hán khôi vĩ kia bạo vang!
Sắc mặt của gã tráng hán khôi vĩ kia nhất thời trở nên tái nhợt, mặt cắt không còn chút máu, cặp môi mở ra cực lớn, hai hàng răng nanh một màu vàng ố nham nhở nhất thời há to, súc tích lực lượng, chuẩn bị phát ra một thanh âm kêu thét khủng bố.
Hứa Nhạc căn bản là không muốn nghe thanh âm của một gã tráng hán mạnh mẽ lại đi kêu đau thét khổ như một ả đàn bà bị người ta mạnh mẽ áp bức vậy. Cho nên ngay sau đó, khi gã tráng hán khôi vĩ kia còn chưa kịp phát ra thanh âm la hét, thân thể của hắn chớp mắt đã tiến lên phía trước một chút, phần đầu gối chân trái hung hăng giật mạnh lên, va chạm cực mạnh với phần đầu gối chân phải của gã tráng hán khôi vĩ kia.
Cơ hồ là đồng thời ngay trong lúc đó, thân thể của hắn cực độ quái dị, ở trên không trung làm ra một cái động tác giống như là đang tạm dừng lại vậy, thế nhưng phần đùi phải lại từ bên ngoài khẽ nâng lên, vẽ thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, nhanh như tia chớp đập mạnh một cái vào phần thắt lưng của gã tráng hán.
Một cái đầu gối ngay trước đó đã trực tiếp khiến cho phần đầu gối phải của gã tráng hán khôi vĩ kia biên hình, vặn vẹo về phía sau một cách vô cùng khủng bố. Sau khi đánh lui một đâm cực kỳ chính xác của cánh tay trái đang cầm dao găm của gã tráng hán, lại thêm một luồng lực lượng cực kỳ khủng bố bắn ra, chấn động khiến cho máu tươi trong khoảnh khắc liền tung tóe khắp nơi từ trong hổ khẩu của gã tráng hán phun trào ra.
Ba chiêu công kích cận thân liên tiếp cực kỳ chính xác, vô cùng nhanh cùng với tàn nhẫn cực độ, vốn dĩ cũng không cấp cho gã tráng hán khôi vĩ kia bất cứ một cơ hội để kêu la đau đớn nào cả. Lực sát thương vô cùng cường đại cùng với sự đau đớn cùng cực chồng điệp lên nhau, khiến cho toàn thân của gã tráng hán này giống hệt như là một tòa ngọn núi nghiêng ngả xiêu vẹo, nặng nề té ngã thẳng xuống trên mặt đất, chấn động khiến cho ngay cả sàn nhà phòng khách cũng khẽ chấn động lên một chút, cứ như vậy mà lâm vào hôn mê.
Hết thảy một màn này phát sinh ra thật sự quá nhanh, đám tráng hán Hắc bang hùng hổ đứng đầy bên trong phòng khách kia căn bản cũng không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào để mà cứu viện cả. Bọn chúng cũng chỉ có thể trở mắt nhìn cái gã thanh niên Liên Bang gầy yếu kia, giống hệt như là một người nghiêng ngả xiêu vẹo, thế nhưng lại giống như một đầu ma quỷ, một phen đem gã đồng bọn cường hãn nhất của chính mình biến thành một đống thịt hôn mê nằm dài ở đằng kia.
Điều càng khiến cho bọn chúng cảm thấy vô cùng kinh hãi cùng với không thể tin nổi chính là, năng lực cận chiến của gã người Liên Bang này cường hãn đến mức bọn chúng cũng không tìm ra được từ ngữ nào để mà hình dung nổi nữa. Rõ ràng cũng chỉ là một vài những cái động tác vô cùng đơn giản, thế nhưng lại có được uy lực không thể tưởng tượng nổi như thế. Rõ ràng mấy cái động tác này nhìn qua cũng không quá mức nhanh chóng, hơn nữa lại phi thường rõ ràng, thế nhưng cuối cùng lại cứ khiến cho người ta có một loại cảm giác không thể nào nắm bắt được tiết tấu công kích của hắn!
Rất nhiều họng súng hạng nặng đen ngòm lại một lần nữa được nâng cao lên, chĩa thẳng vào đầu của Hứa Nhạc. Chỉ là lúc này bàn tay cầm súng của mấy gã tráng hán của Hắc bang này đã có chút run rẩy nhàn nhạt, căn bản cũng không có khả năng thoải mái nhẹ nhàng mà khinh miệt giống như vừa rồi nữa. Trong đầu bọn chúng lại có một loại cảm giác kỳ quái chính là, cho dù hiện tại tất cả bọn chúng có lập tức nổ súng đi chăng nữa, có lẽ cũng không thể nào bắn chết nổi cái gã người Liên Bang nhìn qua vô cùng gầy yếu đang im lặng đứng ở giữa phòng khách kia.
Bởi vì hắn đứng đó vô cùng bình tĩnh, vô cùng im lặng!
Hứa Nhạc chậm rãi thu hồi lại chân trái đang giơ lên phía trước của chính mình, cũng không có nhìn xuống cái thân thể hôn mê nằm dài dưới mặt đất, cách xa xa đằng kia, toàn thân giống hệt như một đống thịt khổng lồ của gã tráng hán khôi vĩ. Hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, có chút im lặng lạnh lẽo nhìn về phía gã thủ lĩnh Hắc bang, cái gã nam nhân tự xưng là Hoàng đế của xã hội đen Đô thành Thiên Kinh Tinh Đế Quốc kia, cũng đang vô cùng yên tĩnh quan sát mọi chuyện đang xảy ra giữa phòng khách!
Bên trong gian phòng khách lúc này tràn ngập một mảnh tĩnh mịch. Sự trầm mặc bao phủ nơi này trong khoảng thời gian thật dài, cuối cùng gã nam nhân cởi trần, mặc trên người cái áo khoác bằng da cừu quý giá kia mới thoáng cau mày lại một chút, đưa tay châm một điếu thuốc lá, dùng một loại ngữ khí hòa hoãn nói:
- Ta tên là Mộc Ân. Ở trong này cũng đều là huynh đệ của ta cả. Chúng ta đối với những người Liên Bang như cậu cũng không có chút hảo cảm nào cả. Chẳng qua… Chúng ta thân là những người sinh tồn trong cái thế giới mạnh ăn thịt yếu này… Biểu hiện của cậu như vừa rồi, hẳn đã có tư cách nhận được sự tôn kính của tất cả chúng ta!
- Mộc Ân tiên sinh, chào ông!
Hứa Nhạc bình thản nói:
- Tôi chính là rất muốn được gặp mặt người ở trên ông!
Vừa nói, Hứa Nhạc vừa đưa ánh mắt liếc nhìn lên trên phần lửng của lầu hai gian phòng khách này, ngay từ khi mới đặt chân vào đây, hắn đã cảm nhận được trên đó có cái gì đó không bình thường.
Trên lầu trên có người, trên lầu trên ngay từ đầu lúc hắn bước chân vào nơi này cũng đã sớm có người. Bên trong bóng tối âm u ở trên lầu hai đã sớm xuất hiện một khuôn mặt mơ hồ không rõ ràng.
Ánh mắt thô hào của Mộc Ân cũng nương theo ánh mắt của Hứa Nhạc mà hướng về phía lầu trên nhìn lại. Khi hắn nhìn thấy cái khuôn mặt mơ hồ kia khẽ gật đầu một cái, cặp mày thô hào của hắn không khỏi cau lại, làm ra một cái thủ thế kính mời đối với Hứa Nhạc.
- Ta tên là Ốc Tư, là đương kim lãnh đạo của tổ chức bình dân phản kháng.
- Ngay từ ngày đầu tiên khi ta sinh hạ ra trên cõi đời này, sứ mệnh của cả cuộc đời này của ta, chính là dẫn dắt đám bình dân bá tánh cùng với dân đen dễ dàng bị đàn áp, khi dễ của Đế Quốc, sử dụng hết thảy mọi phương pháp có thể có để mà phản kháng lại sự thống trị huyết tinh của Hoàng đế Đế Quốc. Chúng ta muốn lật đổ đi chỉnh thể xã hội thống trị lạc hậu do một đám quý tộc hiếu chiến, điên cuồng cùng vô sỉ ngưng kết mà thành này. Chúng ta muốn vì tám trăm bảy mươi tư triệu dân chúng trên bốn mươi bảy tinh hệ thuộc Tinh vực Tả Thiên này tìm ra một cái tương lai càng thêm tự do, càng thêm hòa bình, càng thêm giàu có và phồn hoa hơn.
- Trong khoảng thời gian suốt hai mươi năm gần đây, sự nghiệp vĩ đại của chúng ta đã gặp phải những sự thất bại thảm hại từ trước đến giờ chưa từng có. Hơn mấy trăm vạn vị chiến sĩ anh dũng của chúng ta, đã cầm những loại vũ khí chế tác thô sơ, kiên cường chống cự lại những đại pháo, những xe thiết giáp, những Robot, những Chiến hạm khủng bố của Hoàng Thất Đế Quốc. Sau khi trả những cái giá khủng bố máu chảy thành sông, xương chất thành núi, thế nhưng chúng ta cũng không tìm thấy được bất cứ hy vọng thành công nào cả.
- Mãi cho đến khi cậu xuất hiện!
Một vị lão nhân thân thể gầy yếu, từ trên một chiếc ghế dựa trong gian phòng âm u ở trên lầu hai, chậm rãi xoay người lại. Những nếp nhăn, những mảnh đồi mồi trên gương mặt thần tình sầu khổ của vị lão nhân này, đã hoàn toàn xâm thực vào trong làn da vốn có màu trắng nhợt của ông ta, tạo thành một dáng vẻ cực kỳ khó coi.