- Ta ít nhất cũng phải nhận được một lời hứa hẹn nào đó!
Vị lão nhân Ốc Tư chậm rãi trả lời.
Hứa Nhạc từ trong những lời nói này của ông ta mơ hồ nghĩ tới một chuyện tình gì đó, khẽ cúi đầu trầm mặc một chút.
- Hiện tại cái mà chúng ta cần nhất chính là vũ khí đạn dược cùng với công tác huấn luyện quân sự. Những loại vũ khí cao cấp như Chiến hạm cùng với Robot, đám người Liên Bang các người khẳng định là sẽ không bao giờ cung cấp cho chúng ta. Như vậy, xin hãy trợ giúp cho chúng ta đầy đủ những súng ống cùng với đạn dược cần thiết là được rồi.
- Làm thế nào để mà đưa tới cho các ông được đây? Tôi nghĩ đây chính là vấn đề lớn nhất hiện tại.
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, cặp mày hơi nhíu lại, hỏi.
- Cậu trốn chết bên trong lãnh thổ Đế Quốc hẳn cũng đã hơn một năm thời gian rồi, xem ra đối với thế cục vũ trụ hiện tại cũng không quá mức rõ ràng.
Lão nhân Ốc Tư chậm rãi nói:
- Quân đội Liên Bang các người hiện tại đã đánh tới Tinh hệ Tây Nam của Đế Quốc. Toàn bộ hai cái thông đạo không gian cũng đã bị Liên Bang các người hoàn toàn khống chế lại rồi. Công tác vận chuyển đạn dược vũ khí hẳn cũng không phải là việc khó khăn gì.
Trong khái niệm của Hứa Nhạc, hoặc nói chính xác hơn là trong ấn tượng của hắn, Liên Bang cùng với Đế Quốc căn bản là hai sự tồn tại cách xa nhau cực kỳ xa xôi, đến vô số năm ánh sáng. Bất luận là mấy sáu năm lẻ bảy tháng thời gian đi vòng qua không gian hay là băng xuyên qua thông đạo không gian đi chăng nữa, cũng khiến cho công tác trao đổi qua lại giữa hai bên trở nên phi thường khó khăn. Cho nên lúc trước hắn mới đưa ra một câu nghi vấn như thế.
Mãi cho đến khi nghe được vị lão nhân Lĩnh tụ Ốc Tư nhắc lại những lời này, hắn mới chợt nhớ tới, những chiến hữu anh dũng của chính mình hiện tại đã đánh tới lãnh thổ Đế Quốc rồi. Chỉ trong giây lát, một cỗ cảm giác kích động không hiểu rõ cùng với một tia khát vọng dũng mãnh đã tràn ngập trong lòng của hắn, có chút cấp bách không đợi nổi, muốn ngay lập tức quay trở lại bên cạnh những tên gia hỏa kia, muốn quay trở lại trên phiến chiến trường cực kỳ nguy hiểm kia.
- Tốt nhất cậu nên đem cái nụ cười trên khóe môi của chính mình kia khống chế tốt lại một chút đi.
Lão nhân Ốc Tư lạnh lùng nói:
- Nụ cười của những kẻ xâm lược nhìn rất là khó coi, rất là chói mắt.
Vị lão nhân dùng một ngón tay run rẩy của chính mình điểm nhẹ lên trên một chỗ nào đó giữa cái văn kiện trước mặt, tiếp tục trầm giọng nói:
- Mặt khác, ta hy vọng bộ đội Liên Bang các người không được tiến vào trong phiến Tinh vực này. Ta cùng tổ chức của ta tuyệt đối sẽ không cho phép các người thật sự một phen đem toàn bộ các tinh cầu của chúng ta càn quét sạch sẽ đâu!
- Cái này… Tôi thật sự không có biện pháp nào hứa hẹn với ông được!
Hứa Nhạc vô cùng trực tiếp nói ngay.
Vị lão nhân Ốc Tư cũng không có tiếp tục với cái đề tài này, chỉ là thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
- Ta đây kiên quyết yêu cầu bộ đội Liên Bang các người trong lúc chiến lĩnh những tinh cầu Hành chính của chúng ta cũng phải bảo trì sự bình tĩnh, tận khả năng không được thương tổn đến những bình dân bá tánh của Đế Quốc.
- Chuyện này thì có thể!
Hứa Nhạc cũng trả lời không một chút do dự nào. Nhưng mà sau đó hắn lại nói nhanh thêm một câu nữa:
- Nhưng mà chuyện định nghĩa khái niệm bình dân bá tánh cùng với quân đội Đế Quốc cải trang phản kháng, là phải do chúng ta tiến hành xác định. Tôi không có khả năng chỉ vì muốn tránh gây ngộ thương đối với bình dân bá tánh Đế Quốc, mà để cho đồng đội của chính mình phải trả giá bằng những hy sinh vô ích được.
- Còn về phần địa điểm huấn luyện quân sự… Ta cho rằng con đường thông đạo buôn lậu qua các tinh cầu chính là tương đối thích hợp. Về cái yêu cầu bảo hộ an toàn con đường vận chuyển nhắc tới bên trong bản văn kiện này, kỳ thật cùng với chuyện này tuy khác nhau nhưng mà cùng một bản chất. Hệ thống kinh tế của chúng ta, chủ yếu cũng đều phải dựa vào con đường vận chuyển vũ trụ buôn lậu này để mà phát triển.
- Nói đến vấn đề kinh tế, ta hy vọng Chính phủ Liên Bang các người có thể khẳng khái cấp cho chúng ta sự viện trợ vật tư cần thiết. Nhớ kỹ, là cung cấp vật tư hiện vật… Những loại tiền lưu thông trong Liên Bang các người, đem qua Đế Quốc chúng ta căn bản chỉ là một đống giấy vụn mà thôi.
Hứa Nhạc cực kỳ kiên nhẫn cùng với chăm chú lắng nghe vị lão nhân Ốc Tư đem những điều kiện của tổ chức cách mạng ngầm ghi trong bản văn kiện kia từng cái từng cái một liệt kê ra. Mãi cho đến khi hắn nghe xong cái điều kiện cuối cùng, tâm tình rốt cuộc cũng trở nên có chút khác thường, tay phải đặt phía trên bản văn kiện kia, cặp mày nhíu lại, nghi hoặc hỏi:
- Trong những điều kiện ông liệt kê ra trên đây, tôi cũng chỉ thấy những nghĩa vụ của Liên Bang chúng ta mà thôi. Vậy còn quyền lợi của chúng ta ở đâu? Các ông có năng lực gì hỗ trợ cho Liên Bang chúng ta cơ chứ?
- Chúng ta có thể một phen sắp xếp cho cậu còn sống an toàn… quay trở về bên trong bộ đội Liên Bang của các người.
Vị lão nhân Ốc Tư nhìn chằm chằm vào cặp mắt của hắn, bình tĩnh nói.
- Cái này còn xa lắm mới đủ được!
Hứa Nhạc nhìn thấy cặp mắt đục ngầu của vị lão nhân nhìn mình, thanh âm vô cùng nghiêm túc, nói.
- Chúng ta còn có thể cung cấp cho Quân đội Liên Bang các người những thông tin tình báo về công tác bố trí quân đội lệ thuộc trực tiếp vào Hoàng gia Đế Quốc. Hơn nữa còn có thể phối hợp với kế hoạch tiến công của các người, tiến hành liên lạc với các dân chúng bình dân trên các tinh cầu đã bị chiếm đóng, phối hợp nổi dậy cùng với các người, đồng thời trợ giúp các người duy trì trật tự trên các tinh cầu hành chính.
Lão nhân Ốc Tư thoáng tạm dừng một lúc rồi mới mỉm cười trả lời. Những điều mà ông ta vừa nói ra đây chính là một trong mấy phương diện có thể nói là khó giải quyết nhất đối với Chính phủ Liên Bang sau khi Quân đội Liên Bang có thể tiến sâu vào bên trong Tinh vực Đế Quốc, chiếm đóng các tinh cầu của Đế Quốc.
- Tôi thật sự vô cùng hoài nghi năng lực của các ông.
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn xuống bên dưới lầu ngay phía sau lưng mình, khẽ lắc lắc đầu, nói:
- Tôi thậm chí còn hoài nghi lực ảnh hưởng của tổ chức cách mạng ngầm mà ông lãnh đạo đây, có thể nào mở rộng nổi phạm vi ra khỏi cái khu dân nghèo của Đô thành Thiên Kinh Tinh này được hay không nữa là…
- Ta một khi đã có thể đem cậu từ trong phủ Đại Sư Phạm kia cứu thoát ra đây, điều này đã hoàn toàn chứng minh năng lực của chúng ta rồi.
- Không, tôi căn bản là không tin các ông có đủ năng lực để làm được chuyện này.
Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt đục ngầu của vị lão nhân trước mặt, mong nhìn ra được chút gì đó từ ông ta, trầm giọng nói:
- Đã có người trợ giúp các ông! Người đó là ai?
Ánh mắt đục ngầu của vị lão nhân Ốc Tư cũng chỉ nhìn chằm chằm xuống bản văn kiện trên mặt bàn kia, vốn dĩ không thèm để ý đến câu hỏi có chút không được lễ phép kia của Hứa Nhạc.
- Chẳng lẽ ông muốn cho tôi tin tưởng rằng, chỉ bằng vào mấy cái tay đấm Hắc bang vô tổ chức vô kỷ luật bên dưới lầu kia thôi, các ông liền có thể đột phá được vòng vây vô cùng sâm nghiêm của những chi bộ đội tinh nhuệ nhất của Đế Quốc hay sao? Nếu như bọn chúng có thể làm được điều này, thì sự nghiệp cách mạng của các ông đã hoàn thành xong từ lâu rồi! Những điều kiện, những phối hợp, những trị an, những tình báo mà các ông hứa hẹn kia… Tôi căn bản không cách nào có thể tin tưởng nổi là các ông có thể làm được. Cho dù là tất cả các Hoàng đế xã hội đen bên trong phiến Tinh vực Tả Thiên của Đế Quốc này ai ai cũng đều là những người ủng hộ cuồng nhiệt nhất của ông đi chăng nữa, cũng vẫn đồng dạng là như thế.
- Cậu đã quá mức xem nhẹ lực lượng chân chính của chúng ta rồi, hơn nữa đã đánh giá quá thấp kinh nghiệm quản lý chính trị của chúng ta…
Vị lão nhân Ốc Tư chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cặp mắt của hắn, trầm mặc nói:
- Muốn giữ vững được công tác trị an trên các tinh cầu đã bị chiếm lĩnh, muốn tiến hành đe dọa cha mẹ thê nhi của những gã bộ đội du kích trong lòng tràn đầy nhiệt huyết dân tộc, muốn từ trong bóng tối sưu tầm ra những tin tức tình báo quan trọng mà Quân đội Liên Bang các người cần có… Không có bất luận kẻ nào so với các phần tử xã hội đen kia thích hợp hơn cả!
Hứa Nhạc nhất thời lâm vào trầm mặc. Hắn phát hiện ra những lời mà đối phương vừa nói kia mặc dù nghe qua là vô cùng vớ vẩn, nhưng trên thực tế lại cũng có rất nhiều đạo lý trong đó. Hắn phe phẩu lắc đầu, nói:
- Những gã phần tử xã hội đen này luôn xảo trá âm hiểm, vơ vét tài sản khắp nơi, không chuyện ác gì là không dám làm, hoàn toàn có thể hưởng thụ một cuộc sống giàu có mà vô cùng phóng túng. Bọn họ vì cái gì lại chấp nhận đi theo ông, mạo hiểm cuộc sống nguy hiểm không biết sống chết thế nào để đi lật đổ Hoàng đế Đế Quốc? Hơn nữa, chẳng lẽ là ông không lo lắng bên trong tổ chức cách mạng ngầm của chính mình lãnh đạo, lại tràn ngập những gã đồ tể cùng với dã tâm vô cùng này sao? Đây là một chuyện tình vô cùng nguy hiểm a!
- Muốn ở trong một xã hội chính trị nguy hiểm như Đế Quốc này mà tìm kiếm một mục tiêu quang minh trong tương lai như vậy, chúng ta cần phải đoàn kết hết thảy những lực lượng mà chúng ta có thể đoàn kết được. Mộc Ân tuy rằng đã từng làm ra rất nhiều những sự kiện bất chính, tàn ác, chính là một gã lãnh tụ xã hội đen bị rất nhiều người sợ hãi hoặc là kính nể. Nhưng mà bản thân hắn cũng là một cán bộ cao cấp bên trong tổ chức. Hắn cùng với bang phái của hắn, chính là một trong những lực lượng võ trang đáng tin cậy nhất của tổ chức chúng ta.
- Mộc Ân cùng với chúng ta cũng đều giống nhau cả, cũng đều xuất thân từ tầng lớp dân đen. Cả nhà lớn nhỏ của hắn cũng đều chết dưới con dao đồ tể trong tay đám Hoàng tộc Đế Quốc vô sỉ, cho nên chúng ta chưa bao giờ hoài nghi qua trình độ trung thành của hắn cả. Bởi vì tất cả chúng ta cũng đều có được những quá khứ thảm thiết giống nhau, hơn nữa cũng đều có đầy đủ quyết tâm muốn thay đổi cái thế giới này.
- Liền cũng giống như là bản thân cậu vậy. Cậu thân là người Liên Bang, cái lòng quyết tâm muốn quay lại Liên Bang của cậu, chúng ta tự nhiên cũng chưa từng hoài nghi qua chút nào cả.
Ánh mắt của vị lão nhân Ốc Đốn đang nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đột nhiên liền trở nên hòa hỏa hơn rất nhiều. Ông ta khẽ mỉm cười, nói:
- Nói đến điều này, ta còn phải đại biểu cho rất nhiều dân chúng bên trong Đế Quốc cảm tạ cậu một tiếng a!
- Vì cái gì lại cảm tạ tôi?
- Cậu đã ở trên Thiên Kinh Tinh này sinh sống gần một năm thời gian rồi, có lẽ trong suy nghĩ của chính cậu, những mâu thuẫn giữa các giai tầng bên trong Đế Quốc này cũng không có trở nên quá mức gay gắt đến nỗi không thể nào thu thập được đúng không? Nhưng mà cái này là bởi vì cậu không có cơ hội đi đến các tinh cầu khác mà nhìn xem… Những tinh cầu mà máu tươi của dân đen, nô lệ đã thấm đỏ cả bề mặt tinh cầu!
Bên trong cặp mắt đục ngầu của vị lão nhân chợt toát ra hai luồng nộ hỏa lạnh như băng:
- Thiên Kinh Tinh này chính là thể diện của Hoàng Thất Đế Quốc, vị Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa của chúng ta tự nhiên cũng sẽ không cho phép xuất hiện những sự kiện tàn sát quá mức huyết tinh ở trên này. Cho nên cái đám dân đen cùng với nô lệ có gan đứng lên phản kháng ở trên khỏa tinh cầu này, con dao đồ tể của Hoàng đế Bệ hạ mãi cho tới bây giờ cũng chưa có đặt lên trên đầu bọn họ.
- Quận vương Tạp Đốn chính là con dao đồ tể lớn nhất ở trong tay Hoàng đế Bệ hạ. Đã có hơn một ngàn vạn chiến sĩ khởi nghĩa cùng với những bình dân bá tánh vô tội phải ngã xuống trong những tràng trấn áp tràn đầy huyết tinh của tên đồ tể kia, biến thành những nấc thang cho hắn không ngừng thăng quan tấn tước.
- Trong mấy năm gần đây, Hoàng đế Hoài Phu Sa cũng không có trực tiếp triệu kiến hắn vào Hoàng cung, nguyên nhân chính là ông ta không muốn để cho người ta biết ông ta cùng với tên đồ tể với hai bàn tay tràn đầy máu tươi này có quan hệ gì với nhau.
- Quận vương Tạp Đốn chết ở trong tay của cậu, hơn ngàn vạn oan hồn đã không cam lòng nhắm mắt trong tay của hắn cùng với những thân nhân còn lay lắt hơi tàn của bọn họ cũng đều vô cùng cảm tạ cậu đã thay bọn họ mà báo thù. Cũng giống như là gã Mộc Ân mà cậu vừa mới gặp bên dưới lầu kia vậy, em gái ruột của hắn cũng chính là chết dưới gót giày sắt trấn áp của Sư đoàn Thiết giáp lệ thuộc trực tiếp sự quản lý của Tạp Đốn.
Hứa Nhạc thoáng im lặng một lát, sau đó mới mở miệng giải thích:
- Tôi chính là báo thù cho chính bản thân mình. Thời điểm tôi ra tay giết chết Tạp Đốn cũng không có nghĩ qua nhiều đến như vậy.
- Nhưng mà chung quy thì hắn cũng đã chết ở trong tay của cậu!
Vị lão nhân Ốc Tư thoáng mỉm cười, nói:
- Cho nên chuyện cùng với cậu ký kết hiệp nghị hợp tác, nói đến cùng thì cũng có thể dễ dàng thuyết phục đám người trẻ tuổi bên trong tổ chức hơn một chút.
- Được rồi! Tôi thừa nhận ông là một vị thuyết gia chính trị vô cùng vĩ đại. Bản hiệp nghị này tôi đồng ý ký tên, tỏ vẻ đồng ý!
Hứa Nhạc nói:
- Nhưng mà trong lòng tôi vẫn còn một mực thắc mắc một cái vấn đề. Dựa theo như cương lĩnh cùng với lý niệm chính trị của tổ chức các ông, nếu như… Quân đội Liên Bang về sau xâm nhập sâu vào bên trong Đế Quốc, nếu như Vương triều Bạch Cận thật sự một phen bị tiêu diệt, như vậy song phương giữa các ông và Liên Bang chúng ta khẳng định sẽ lại một lần nữa phát sinh một hồi chiến tranh kịch liệt.
- Đó đã là chuyện tình rất lâu rất lâu về sau rồi!
Vị lão nhân Ốc Tư này cũng không có ở trước mặt Hứa Nhạc mà che giấu cái gì, đơn giản rõ ràng sáng tỏ nói:
- Những kẻ xâm lược các người chính là ngọn núi lớn thứ hai, ở ngay phía sau ngọn núi lớn Vương triều Bạch Cận ngay trước mặt của chúng ta. Chúng ta dù sao cũng cần phải trước tiên ném đi một ngọn núi đã rồi hãy tính sau. Còn về đám quan viên Chính phủ Liên Bang của các người, sau khi lấy được cái bản hiệp nghị này, khẳng định cũng sẽ có cái nhìn giống như chúng ta hiện tại vậy.
- Trong giai đoạn lịch sử gần ngay trước mặt, chúng ta có thể là bằng hữu!
- Trong giai đoạn lịch sử xa hơn về phía sau, chúng ta nhất định sẽ là địch nhân!
- Còn về phần trong dòng sông lịch sử càng lâu dài hơn sau đó nữa, giữa Liên Bang các người cùng với Đế Quốc chúng ta sẽ biến thành mối quan hệ như thế nào, vậy thì hãy giao cho Đấng Sáng Thế vĩ đại quyết định đi.
Cái vị lão nhân già nua ở trước mặt này, có lúc thì là vị Lĩnh tụ đức cao vọng trọng của tổ chức cách mạng ngầm của Đế Quốc, có lúc lại biến thành một gã thương nhân lãnh khốc tràn ngập tinh thần đầu cơ tính toán, có lúc lại biến thành một vị triết học gia mang theo khí tức của chủ nghĩa hư vô, dùng những khái niệm đơn giản để mà lý giải những vấn đề tương lai vô cùng phức tạp. Ba cái loại nhân vật này trong một buổi trao đổi lại không ngừng chuyển hoán lẫn nhau. Cái loại chuyển hoán này khiến cho Hứa Nhạc mãi vẫn có một loại cảm giác vô cùng quái dị, hơn nữa lại mãi vẫn cảm thấy cái loại hơi thở này có chút vô cùng quen thuộc.
Trong mơ hồ, vô cùng tự nhiên, hắn đột nhiên chợt nhớ tới vị thúc phụ thần bí kia của Thi công tử mà mình đã từng được gặp qua tại Vũ hội Song Nguyệt lúc trước, cái vị nhân vật truyền kỳ nhất của Phiến Quân Thanh Long Sơn kia. Hắn không khỏi khẽ nhíu mày lại một chút, tựa hồ như ngửi ra được một tia khí tức quỷ dị nào đó vậy.
- Một câu hỏi cuối cùng, chính là tôi muốn lặp lại câu hỏi lúc trước…
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp mắt của vị lão nhân đang ngồi trên ghế dựa trước mặt, nói:
- Đến tột cùng là ai đã một phen đem tôi từ trong phủ Đại Sư Phạm cứu ra?
- Là chúng ta!
- Tôi không tin!
Bởi vì nguyên nhân chiến tranh giữa hai bên diễn ra quá nhiều năm, cho nên bản thân Hứa Nhạc đối với toàn thể dân chúng Đế Quốc bên này cũng chẳng có một tia hảo cảm nào cả, đối với vấn đề đối địch, đối nội cùng với đấu tranh chính trị càng không có chút hứng thú nào cả.
Ở bên trong khu dân nghèo của Đô thành Thiên Kinh Tinh ngây người suốt gần một năm thời gian, nhất là khi ở trong tòa lầu các tiểu viện ấm áp của đại thẫm Tô San cùng với Bảo La kia, đã dần dần cải biến tâm tính của hắn. Ở sâu bên trong lòng của Hứa Nhạc, hắn biết rất rõ ràng giai tầng dân chúng nô lệ nghèo khổ mà ít tự do bên dưới hạ tầng của Đế Quốc kia đối với sự nghiệp phản kháng lại sự thống trị của Hoàng Thất Đế Quốc chính là bản tính vô cùng tự nhiên. Trên lập trường tình cảm mà nói, hắn rất đồng tình với đám người đang hứng chịu cảnh áp bức bóc lột này, chỉ là hắn vẫn sẽ như cũ không chủ động làm cái gì cả.
Bởi vì đúng như những gì mà Giáo sư Trầm Lão kia đã từng nói qua vậy, bên trong cái phiến vũ trụ này cho tới bây giờ cũng không có bất cứ thứ đạo lý gì cả, tự nhiên cũng sẽ không có cái gì gọi là công bình chân chính cả. Hắn thân là một gã công dân Liên Bang, việc đầu tiên mà hắn ưu tiên nhất chính là phải bảo vệ Liên Bang, cái mà hắn phải giữ gìn chính là những gì đáng để giữ gìn nào đó bên trong Liên Bang gia hương của mình.
Những loại bi ai cùng với hoan lạc của nhân loại có lẽ là có thể tương thông với nhau. Nếu nhưng thừa nhận mọi người trong Liên Bang cùng với trong Đế Quốc cũng đều là nhân loại mà nói, vậy thì những người Liên Bang hẳn cũng nên có thể cảm nhận rõ ràng được sự bi thương hoặc là vui sướng của những người Đế Quốc. Chỉ là hiện tại tuyết ở trên mái nhà của chính mình còn chưa thể quét đi sạch sẽ được, cho dù có thể nhìn thấy tuyết đọng trên mái nhà đối phương sắp sụp xuống đi chăng nữa, thì có năng lực làm gì đây chứ?
Vấn đề là hiện tại thế cục đã rất nhanh hoàn toàn quay ngược trở lại, hắn lúc này đang ngồi xuống bên dưới mái hiên của tòa nhà đang lung lay sắp ngã của người khác, không thể không chấp nhận cùng với chủ nhân của cái tòa nhà này tiến hành cùng nhau liên thủ, tiến hành chống đỡ lại với gió tuyết khủng bố trên đầu kia.
Hứa Nhạc lúc này đang ngồi ở ban công lầu hai của gian nhà xưởng sửa chữa kia, nhìn xuống khu kiến trúc đông nghìn nghịt của khu dân nghèo tại Đô thành Thiên Kinh Tinh bên dưới, trong lòng dâng lên vô số cảm khái.