Vũ trụ vốn dĩ là một cái sân khấu khổng lồ. Bên trên cái sân khấu này có vô số những nhân vật, có kẻ vĩ đại, có kẻ hèn mọn, có vị anh hùng, có kẻ nhát gan, có người xinh đẹp, có kẻ xấu xí… Tất cả những cái nhân vật này thi nhau biểu diễn, lặng lẽ mà chăm chú diễn trọn vai trò nhân vật của chính mình, ở bên dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn khổng lồ có chút quái dị kia, trình diễn một màn bi hài kịch nhàn nhạt, hoặc là một bộ phim truyền hình cuộc sống chết lặng nào đó. Nhưng mà từ theo góc độ người xem mà nói, vũ trụ kỳ thật cũng chỉ là một cái sân khấu vô cùng nhỏ bé. Những người có tư cách mà biểu diễn, đứng ở bên dưới ngọn đèn sân khấu sáng rọi để biểu diễn cho hàng ngàn hàng vạn hàng tỷ dân chúng bình thường mà xem, cũng chỉ là những đại nhân vật. Những kẻ như vậy, thật sự cũng không có mấy người cả.
Mùa thu năm Hiến Lịch của Liên Bang, ngay khi biên thùy Tây Lâm vừa mới tắt chiến hỏa không đến một năm trời, Quân đội Liên Bang, cùng với những chiến sĩ cất cao giọng hát bài hát quân ca, những Chiến hạm vũ trụ phô thiên cái địa, những đàn Robot khí thế hạo hàn khủng bố, xuyên qua hai đường thông đạo không gian tràn ngập những nguy hiểm của không gian loạn lưu, nối liền giữa hai đại Tinh vực, bắt đầu ở trên những khỏa tinh cầu thuộc cảnh nội Đế Quốc mà thiêu đốt chiến hỏa một lần nữa.
Ở trên một cái sân khấu lịch sử tràn ngập những hương vị thiết huyết thê lương đầy kịch tính này, điều có thể hấp dẫn ánh mắt người xem nhất không hề nghi vấn chính là những gã nam nhân tràn ngập sắc thái chủ nghĩa anh hùng cá nhân đông đúc khắp tất cả các chiến trường này. Nhưng mà trên thực tế, ở sâu trong lòng rất nhiều người xem kia, vị diễn viên mà bọn họ quan tâm nhất, kỳ thật lại là một nữ nhân. Chính là cái vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc từ trước đến giờ vẫn luôn chậm chạp chưa xuất hiện, chưa tiến hành biểu diễn qua trên đại sân khấu vũ trụ này.
Hoàn toàn tương phản lại với nàng ta, ở bên phần sân khấu ứng với phương diện của Liên Bang mà nói, nhân vật có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người nhất, căn bản nên thuộc về Hứa Nhạc. Vị đại nhân vật anh hùng bình dân có lý lịch cùng với bối cảnh kinh người, nhận được sự yêu thích nồng nhiệt từ Tổng Thống Liên Bang cho đến tất cả các bình dân bá tánh của Liên Bang này. Chỉ có điều là làm cho những bình dân bá tánh Liên Bang có chút tan nát cõi lòng chính là, cái gã nam nhân anh hùng chiến đấu có cặp mắt nhỏ nhưng tính tình lại khiến người khác mê mẩn này, ngay từ lúc trước khi chiến tranh kịp bắt đầu kia, bởi vì một tràng hành động báo thù đuổi giết khiến người khác hít thở không thông, kinh ngạc hoảng sợ kia, mà đã ngã xuống bên trong vũ trụ hạo hàn kia rồi.
Vào cái loại thời điểm như thế này, bất luận là bên phía Đế Quốc hay là bên phía của Liên Bang, tựa hồ như cũng đã quên mất đi một người khác. Ngay sau khi Hứa Nhạc ngã xuống chết đi, cái người này căn bản là nên đứng lên, gánh vác cái đại kỳ Quân đội Liên Bang, dùng một loại tư thế thô bạo cuồng nhiệt vốn có của mình mà đứng lên sân khấu, bắt đầu quá trình biểu diễn của chính mình, đứng bên trong những luồng gió phần phật kia mà chống lại vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc nọ. Nhưng mà không biết vì cái gì, trong những tràng chiến trường tinh cầu mà chiến hỏa từ bên Liên Bang kéo dài qua kia, đã thật lâu rồi cũng không có nghe qua bất cứ tin tức gì của hắn cả.
Không khí cuối thu ngày hôm nay trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết. Trên quảng trường Hiến Chương của Đặc khu Thủ Đô lúc này đã phủ kín những lá rụng rợp một màu vàng chói mắt. Những chiếc xe vệ sinh đường phố tự động bình thường vốn dĩ vô cùng cần mẫn, ngay hôm nay cũng hết sức thức thời, không đem những mảnh lá rụng này dọn dẹp sạch sẽ.
Ngày hôm nay ở trên quảng trường Hiến Chương đang tiến hành một hồi mit-tinh toàn dân. Hơn mấy vạn công dân Liên Bang thần tình vui vẻ, môi không ngừng nở nụ cười, chân nhẹ nhàng giẫm lên những mảnh lá rụng khô héo, phát ra thanh âm nhàn nhạt, tụ tập lại ở chính giữa quảng trường Hiến Chương, lắng nghe bài diễn thuyết phấn khởi của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh ở trên bục diễn thuyết xa xa.
Cùng với những tin tức thắng lợi không ngừng truyền về Thủ Đô Tinh Quyển từ bên phía Quân đội Liên Bang tại lãnh thổ Đế Quốc, vị chính trị gia xuất sắc có khuôn mặt ngăm đen này, danh vọng càng ngày càng cao, càng ngày càng vững chắc hơn. Bản thân ông ta vốn dĩ có uy vọng cực kỳ cao bên trong lòng tất cả dân chúng Liên Bang, hiện tại lại càng trở thành một biểu tượng vĩ đại nào đó của toàn thể Liên Bang.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, lấy trí tuệ chính trị vô cùng cao, cộng với tinh thần bất khuất không sợ hãi, không hề để ý đến sự phản đối âm thầm cộng với công khai của các đại thế gia trong Liên Bang, mạnh mẽ thôi động chiến lược tiến công về phía bản thổ của Đế Quốc. Ở một trình độ nào đó, ông ta cũng dã được toàn thể bộ đội Liên Bang cùng với dân chúng Liên Bang thật tâm cống hiến. Nghe nói là ở phía bên kia của hai đầu thông đạo không gian, trên một vài tinh cầu tiền tuyến nào đó, có một vài chi bộ đội anh dũng thiện chiến của Liên Bang, đã bắt đầu một phen đem bức họa điện tử của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đặt song song cùng với bức họa điện tử của Quân Thần Lý Thất Phu rồi…
Trên cái màn hình tinh thể lỏng khổng lồ bố trí tại khu vực sườn phía Tây của quảng trường Hiến Chương, chính là đang không ngừng phát những tin tức chiến sự tiền tuyến mới nhất của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang. Rạng sáng ngày hôm nay, chi bộ đội Liên Bang tiên phong, bao gồm Sư đoàn Thiết giáp mở rộng cùng với Sư đoàn Thiết giáp mới làm chủ lực, đã thành công mạnh mẽ chiếm lĩnh được tinh cầu hành chính thuộc Tinh hệ Hoàng Ách của lãnh thổ Đế Quốc, bắt đầu kế hoạch quân sự, đổ quân chiến lĩnh tiếp tục Tinh hệ biên cảnh thứ hai của Đế Quốc do Quân đội Liên Bang định ra từ sớm.
Một trận mit-tinh toàn dân được tiến hành, hướng toàn bộ Liên Bang phát hình trực tiếp tình hình chiến trường ngày hôm nay, chính là vì muốn tiến hành chúc mừng trận thắng lợi khiến cho người khác phải cực kỳ phấn chấn này.
Không khí mùa thu nồng đậm, thậm chí còn có chút xu thế cuối thu lành lạnh nữa, thế nhưng lại bởi vì những lời nói bình tĩnh mà tràn ngập mị lực, thong thả mà lại tràn ngập kích động náo nhiệt bên trong bài diễn thuyết của vị Tổng Thống tiên sinh đang đứng trên bục diễn thuyết trên kia mà trở nên có chút ấm áp, thậm chí là còn trở nên nóng bỏng nữa.
Tất cả mọi người cũng đều cuồng nhiệt giơ cao cánh tay, cùng la lớn khẩu hiệu Quân đội Liên Bang vạn tuế. Mọi người cũng đều hưng phấn, cùng với những người xa lạ không quen biết bên cạnh mình mà ôm chặt lẫn nhau đầy kích động. Tất cả mọi người lúc này cũng đều quên đi mất những chuyện không hài lòng bên trong cuộc sống, những sự làm khó làm dễ bực mình của thủ trưởng mình, những cảm giác khó chịu khi mãi chỉ được ăn thịt protein tổng hợp, hay là một trận thất tình không kỳ diệu không hiểu nào đó, hay là bằng hữu rời đi không một lời từ giã, tất cả những chuyện này hiện tại cũng đã trở nên không hề quan trọng nữa. Thậm chí ngay cả chuyện những người mất đi rồi, ví dụ như là vợ chống Chung Tư Lệnh, như là Hứa Nhạc, còn có những vụ án hồ sơ bí mật mà kết quả vẫn như cũ chưa thể nào xác định rõ ràng nữa, cũng đều sớm đã biến mất bên trong bầu không khí vui mừng hưng phấn, ngưng tụ lại thành biển người như thế này.
Cái gã mầm mống Đế Quốc đã khiến cho Chiến hạm Cổ Chung Hào của Quân khu Tây Lâm bị Hạm đội Đế Quốc tập kích, khiến cho vợ chồng Chung Tư Lệnh song song bỏ mình, hiện tại đã sợ tội tự sát. Còn Tiêu thư ký, kẻ đã dùng dấu mộc điện tử bảo lưu của Bộ Quốc Phòng, lừa gạt bên phía Cục Hiến Chương Liên Bang bỏ dở công tác điều tra, hiện tại cũng đã sợ tội tự sát. Công tác điều tra sự tình hiện tại cũng đã không còn manh mối để tiếp tục nữa. Hơn nữa hiện tại đối diện với thế cục chính trị vô cùng tốt đẹp, cực kỳ hiếm có như thế này, cũng tuyệt đối không cho phép công tác điều tra tiến hành sâu hơn nữa.
Trong vụ án Chung Tư Lệnh gặp nạn bỏ mình, Cục Hiến Chương Liên Bang chính là đối tượng thừa nhận áp lực nặng nề nhất. Vị Quyền Cục trưởng Cục Hiến Chương Liên Bang, Thôi Tụ Đông, ngày xưa vốn dĩ luôn có bộ dáng lạnh lùng kiêu ngạo, sau khi tiếp nhận một hồi điều tra nghiêm khắc kéo dài đến hơn nửa năm trời, cuối cùng đã khôi phục lại chức vụ Trợ lý Cục trưởng Cục Hiến Chương như trước đây. Có lẽ trong tương lai không lâu sau đó, hắn sẽ chính thức tiếp nhận chức vụ Cục trưởng Cục Hiến Chương.
Vị Thai Cục trưởng già nua dùng hai bàn tay run rẩy của mình chậm rãi vuốt ve nhè nhẹ cây gậy đánh golf quen thuộc của chính mình, thần tình có chút mệt mỏi nhìn một mạt lá vàng úa cuối cùng còn cố gắng bám víu lên trên những nhánh cây bên ngoài cửa sổ. Năm nay ông ta cũng đã quá cửu tuần rồi, sớm cũng đã chuẩn bị hướng về phía quy luật tự nhiên sinh mệnh điêu vong kia mà cúi đầu nhận thua. Nhưng mà những chuyện phát sinh trong vòng thời gian mấy năm gần đây, khiến cho ông ta đối với quyết định năm đó sinh ra một tia hoài nghi nhàn nhạt.
- Cục Hiến Chương giao lại cho Thôi Tụ Đông thật sự thích hợp hay không đây?
Trong lòng Thai Lão Cục trưởng lặng yên thở dài một tiếng, chợt nghĩ đến tràng nói chuyện bí ẩn ở trong Lâm Viên ngày hôm qua. Cái gã nam nhân phá cửa mà đi kia, kẻ mà trong lòng ông ta xem trọng nhất này, sau khi trầm mặc tự hỏi suốt một tiếng đồng hồ, vẫn như cũ tỏ vẻ kiên định mà dứt khoát cự tuyệt lời đề nghị của mình.
Trong suy nghĩ của vị lão nhân này, Lâm Bán Sơn chính là người lựa chọn tốt nhất cho chức vị Cục trưởng Cục Hiến Chương tiếp theo. Nhưng mà đi yêu cầu một nhân vật ngay cả chức vị người thừa kế một đại gia tộc trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang cũng không thèm chịu làm, ngay từ thời thiếu niên cũng đã liền bội xuất gia môn, cả cuộc đời của hắn cũng nguyện ở bên trong những khỏa tinh cầu lưu lại, chém giết khắp nơi như thế kia, cả cuộc đời sau này cùng với một đầu Máy vi tính Trung ương Liên Bang cũng chỉ có lối suy nghĩ máy móc làm bạn kia, quả thật là chuyện có chút khó khăn.
Cũng giống như là những gì xảy ra tại Cục Hiến Chương này vậy, bên trong Liên Bang hai năm gần đây không có sự tồn tại của Hứa Nhạc, cùng với một cái Liên Bang vô số năm về trước cũng chẳng có sự khác biệt nào quá lớn cả. Cũng chỉ là xày ra một vài sự tình nào đó, một vài người nào đó chết đi, một vài đứa trẻ vừa mới được sinh ra, có những cặp thanh niên nam nữ nói chuyện yêu đương, có những cặp thanh niên kết hôn, tự nhiên cũng có những cặp thanh niên thất tình, có những cặp vợ chồng rủ nhau ra tòa ly hôn.
Quân Thần Lý Thất Phu cũng vẫn như trước ở ven bờ hồ băng sơn tại Phí Thành câu cá, chỉ là trong nghi thức lên đường, khi mà các chiến sĩ của Quân đội Liên Bang đang tiến hành tuyên thệ trước khi xuất quân tiến công về phía bản thổ Đế Quốc, ông ta đã hiển lộ một chút gương mặt già nua khiến người khác tim đập nhanh của chính mình. Đứa con trai duy nhất của ông ta, Lý Tại Đạo, thì vẫn như cũ ôn hòa mà vô hại sắm vai một vị Viện trưởng đức cao vọng trọng của Học Viện Quân Sự I. Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư thì lại vẫn dốc sức hoàn thành vài năm cuối cùng nhiệm kỳ của chức vụ Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng của mình. Ông ta vô cùng khát vọng trước khi lão Sư Đoàn trưởng cưỡi hạc quy tiên, trước khi chính mình già đi, về hưu, Quân đội Liên Bang có thể mang về những tin tức chiến sự tốt nhất.
Ở bên kia đầu thông đạo không gian, tại lãnh thổ Đế Quốc, Quân đội Liên Bang giống hệt như một đoàn lửa trên cánh đồng cháy khô, cực kỳ mạnh mẽ mà nhanh chóng đánh hạ những tinh cầu hành chính của các Tinh hệ bên ngoài nhất của lãnh thổ Đế Quốc, căn cứ theo kế hoạch đã định sẵn của cuộc đại chiến, giành được những thắng lợi cực kỳ huy hoàng. Ở trên chiến trường vũ trụ rộng lớn mà vô cùng huy hoàng đó, vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, mang trên người quân hàm Thiếu Tướng, thống lĩnh Sư đoàn Thiết giáp vừa mới được mở rộng biên chế lên đến bốn vạn người, vẫn như trước dùng khí thế mạnh mẽ vô song, dùng thế chẻ tre mà tiêu diệt kẻ thù. Mà ở bên cạnh dòng thiết lưu khủng bố của Sư đoàn Thiết giáp , các phóng viên chiến trường cùng với các quân nhân sĩ quan binh lính vẫn luôn luôn nhìn thấy bóng dáng của bộ đội Sư đoàn Thiết giáp , không hề kém cạnh.
Hai chi bộ đội Liên Bang dũng mãnh nhất, nổi danh nhất cùng với cường hãn nhất toàn bộ Quân đội Liên Bang này, giống như là đang tiến hành tranh đua với nhau một cách kịch lieejy vậy. Ngươi truy ta đuổi, mà cái phương diện so đấu với nhau chính là những chiến công hiển hách tại tuyến đầu của tràng chiến đấu nguy hiểm vô cùng kia. Mà cái trận thắng lợi khiến cho toàn bộ Liên Bang cũng đều vui mừng hứng khởi ngày hôm nay, chính là do hai chi bộ đội này dắt tay nhau, hoặc nói chính xác hơn chính là ganh đua nhau mà hoàn thành.
Hoàn toàn bất đồng với quang cảnh ồn ào náo nhiệt bên quảng trường Hiến Chương bên kia, khu Đại viện Tây Sơn, chính là đại bản doanh lớn nhất của Quân đội Liên Bang, ngược lại có vẻ đặc biệt im lặng cùng với tĩnh mịch. Trên những con đường rộng lớn tuôn rơi vô số những lá mùa thu vàng rực, thế nhưng suốt hơn mấy tiếng đồng hồ cũng không nhìn thấy có bất cứ chiếc xe quân dụng nào ra vào đại môn đang đóng im ỉm kia. Thậm chí phong cảnh còn khiến cho người ta có một loại cảm giác tiêu điều vắng vẻ nữa.
Toàn bộ các lực chú ý của Quân đội Liên Bang hiện tại cũng đều đặt hết ở tại tiền tuyến lãnh thổ Đế Quốc cả rồi. Các quân nhân sĩ quan cao cấp của Bộ Quốc Phòng, các sĩ quan tham mưu của các Quân khu, hoặc là đang tiến hành tính toán thôi diễn chiến thuật trong các đại sảnh chỉ huy trên chiến trường, hoặc là đang ở trong các khu căn cứ hậu cần mắng chửi thô tục, chửi cha mắng mẹ, bức bách các khu căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng gia tăng tốc độ sản xuất, đảm bảo phục vụ nhu cầu tiền tuyến, hoặc là ở bên trong các phòng nghiên cứu thiết bị quân dụng của Bộ Công Nghiệp Công ty Cơ khí Quả Xác tại Cảng Đô, ngược lại khiến cho Đại viện Tây Sơn trở nên im lặng hơn rất nhiều.
Ở sâu bên trong những tòa biệt thự im lặng của khu Đại viện Tây Sơn, có một tràng tiểu lâu được đề phòng cực kỳ sâm nghiêm. Cái tòa tiểu lâu này trong thời gian nửa năm gần đây thỉnh thoảng có một vài nhân viên chữa bệnh nào đó trên người mặc những bộ trang phục nghề nghiệp màu trắng tinh ra vào. Một vài vị Giáo sư chuyên gia Khoa Y Học của Học Viện Quân Sự I cùng với Đại học Thủ đô cũng đã từng ở trong này, tiến hành những buổi họp tranh luận trong suốt ngày suốt đêm trong đó. Nhưng mà ngày hôm nay không ngờ ngay cả cái tràng tiểu lâu này cũng trở nên im lặng trầm mặc.
Trâu Úc, trên mái tóc lúc này đang có cắm một đóa hoa hồng nhỏ một màu đỏ rực. Hôm nay cô nàng mặc một kiện áo khoác màu đen, hoàn toàn khác với thói quen bình thường. Làn gió thu nhẹ nhàng thổi quét qua thân thể nhìn qua có chút gầy yếu của cô nàng, khiến cho đóa hoa hồng xinh đẹp đỏ rực trên mái tóc của cô nàng khẽ rung lên một chút. Một góc của cái áo khoác màu đen khẽ cong lên một chút, lộ ra một màu đỏ rực tiên diễm bên trong.
Cánh cửa sắt của tòa tiểu lâu thần bí kia chậm rãi mở ra một chút. Một gã thanh niên trên người mặc bộ quân phục Thượng Tá chậm rãi đi ra. Bộ quân phục trên người hắn cực kỳ thẳng thớm, quân tư cực kỳ tiêu chuẩn, dáng người thẳng tắp đến cực điểm, tựa hồ như những sự kích điện khủng bố cùng với những cảm giác thống khổ mà không một người nào có thể chống đỡ nổi trong suốt hơn nửa năm trời vừa rồi, cũng không phải là đang phát sinh ra trên người của hắn vậy.
Cái dung nhan tràn ngập bóng dáng của thiếu niên chưa trưởng thành, thế nhưng lại đặc biệt thô bạo mạnh mẽ của ngày xưa, hiện tại đã biến đổi, trở thành bình tĩnh hơn rất nhiều. Tuy rằng trên khuôn mặt của hắn vẫn như cũ tràn ngập một loại cảm giác khinh miệt cùng với khinh thường đối với hết thảy mọi thức trên thế gian này, cùng với loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra những tia dữ dằn khủng bố, thế nhưng bản tính trẻ con của hắn cũng đã sớm không còn tồn tại nữa.
Đúng vậy, hiện tại hắn đã không còn là gã Lý Cuồng Nhân năm xưa nữa, hiện tại hắn đã là một gã thanh niên!
Trâu Úc chậm rãi bước lên mấy bước, ở dưới bậc thềm của tòa tiểu lâu nhẹ nhàng cùng hắn ôm lấy một cái, sau đó cặp mày nhíu lại, mang theo một nét mặt không đồng tình mãnh liệt, nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Cậu thật sự là một kẻ điên mà!
Lý Phong cũng không có mở miệng nói cái gì, mà ngược lại trên mặt nở nụ cười vui vẻ nhàn nhạt. Hắn liếc mắt đảo một vòng xung quanh những hàng cây mùa thu đầy xung quanh đại viện, há miệng hút một hơi gió thu mát lạnh. Cảm nhận được những hương vị đã thật lâu rồi mình không cảm thụ được, cảm khái nói:
- Tôi thích cái loại cảm giác tràn ngập lực lượng như thế này!
Trong lúc Quân đội Liên Bang đang chiến đấu hăng hái cùng với đẫm máu bên ngoài tiền tuyến bên lãnh thổ Đế Quốc, trong lúc mà Hoài Thảo Thi cùng với Hứa Nhạc đang ở Đô thành Thiên Kinh Tinh đánh nhau sống chết thảm liệt, thì Lý Phong, kẻ năm xưa đã từng được Quân đội Liên Bang quẳng ném lên người vô hạn hy vọng, từ thời thiếu niên đã thành tựu được danh hiệu Cuồng Nhân, lại vượt ra ngoài dự kiến của tất cả mọi người, không hề xuất hiện trên chiến trường lấy một lần.
- Cậu trước đây cũng đã cường đại lắm rồi, vì cái gì lại còn muốn dùng loại phương thức huấn luyện tàn khốc đến như vậy để mà tự hành xác chính mình?
Trâu Úc dùng ngữ khí lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Tuy rằng các ban ngành cùng với các chi tiết tương quan đều luôn được giữ bí mật một cách nghiêm khắc, nhưng mà trong mấy lần tôi ghé thăm cậu, cũng thường xuyên có thể nghe thấy được thanh âm kêu thảm thiết của cậu. Cái này rốt cuộc là vì cái gì cơ chứ?
Trong đầu chợt nghĩ đến cái cú điện thoại khiến kẻ khác cực kỳ khiếp sợ mà lúc trước nàng ở trong thư phòng của cha mình nghe lén được, Trâu Úc đột nhiên cảm thấy mi tâm của mình chợt nảy lên một trận co rút đầy đau đớn. Trong lòng tràn ngập cảm giác thương tiếc nhìn chằm chằm hắn, hỏi:
- Cậu có biết hay không, bác sĩ đã chuẩn đoán cậu chỉ có thể sống đến bảy mươi tuổi mà thôi?
Hai gò má hơi trưởng thành của Lý Phong rõ ràng so với lúc trước thì có vẻ gầy yếu hơn không ít. Sau khi nghe xong câu hỏi của Trâu Úc, hắn cũng không có chút cảm giác kinh ngạc hoảng sợ nào cả, mà chỉ là cúi đầu trầm mặc không nói tiếng nào. Trong đầu nghĩ tới những trận điện giật càng ngày càng lớn mà mình đã thừa nhận trong suốt thời gian nửa năm vừa qua, lại nghĩ đến những cảm giác thống khổ khó có thể chịu đựng nổi kia, hắn chợt ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc hỏi:
- Úc Tử, cô nên biết rằng, vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc kia so với tôi còn lớn hơn không ít!
Trâu Úc có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn hắn. Nàng ta không biết Lý Phong vì cái gì lạ đột nhiên nhắc tới chuyện tình này. Tuy rằng từ rất nhiều năm trước đây, mọi người tựa hồ cũng vô cùng quen thuộc với việc đem Lý Cuồng Nhân của Liên Bang cùng với vị Công chúa Điện hạ cường hãn bí ẩn kia của Đế Quốc mà so sánh lẫn nhau…
- Nàng ta mười sáu tuổi đã thông qua khảo hạch Cấp , tuyệt đối là một đại thiên tài.
Cặp mày của Lý Cuồng Nhân nhướng lên, ánh mắt sắc bén như đao, dùng một loại nghiêm túc cực kỳ hiếm có trên khuôn mặt của hắn mà lạnh giọng nói:
- Tôi cũng được xưng tụng là thiên tài, tốc độ trưởng thành của tôi cùng với nàng ta cũng tuyệt đối không thua kém bao nhiêu.
- Nhưng mà bởi vì tuổi của nàng ta lớn hơn tôi một chút, cho nên nàng ta mới có thể mạnh hơn tôi!
Đây là một loại kết luận theo một loại phương pháp suy luận có vẻ quá mức đơn giản, quá mức ngây ngô. Nhưng mà từ trong miệng của Lý Cuồng Nhân nói ra như thế, lại làm cho người ta có một loại cảm giác không thể nào không tin tưởng nổi. Nếu như song phương hai bên cũng đều là những kỳ tài ngút trời tương đương với nhau, như vậy sự đối lập về mặt thực lực giữa hai người bọn họ, có lẽ chỉ đơn giản là vấn đề về mặt tuổi tác mà thôi.
Lý Cuồng Nhân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thu trong vắt trên đầu, thanh âm vẫn như cũ lạnh nhạt bình thản, tiếp tục nói:
- Trước kia cảm giác nguy cơ của tôi cũng không quá mức nghiêm trọng, bởi vì trong Liên Bang còn có Hứa Nhạc!
- Nhưng mà hiện tại, Hứa Nhạc đã chết rồi, liền cũng chỉ còn lại có một mình tôi!