Bên trong phòng họp lúc này là một mảnh tĩnh mịch.
Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp Đông Phương Phái lúc này đang đứng ở ngay trước mặt của Đỗ Thiếu Khanh. Vẫn giống hệt như rất nhiều năm qua vậy, ngẩng đầu, ưỡn ngực, thẳng bụng, cổ thẳng, chân khép lại, mắt nhìn thẳng phía trước, quân tư tuyệt đối tiêu chuẩn không có lấy nửa điểm cẩu thả, khí đột tuyệt đối nghiêm chỉnh. Bản thân hắn từ trước đến giờ vẫn tuyệt đối đem Sư Đoàn trưởng làm hình mẫu tiêu chuẩn nhất, tuyệt đối sẽ không ở trên phương diện này xuất hiện bất cứ một chút sai lầm nào cả. Chỉ là giờ phút này trên thái dương của hắn đã có chút ẩm ướt. Mồ hôi lạnh bắt đầu từ trên tóc dần dần chảy ra, khiến cho mái tóc vốn đang chỉnh tề ngay thẳng trên đầu hắn có vẻ hơi chút hỗn độn cùng với rối loạn.
Hai tay của Đỗ Thiếu Khanh lặng lẽ chắp sau lưng, hai bàn tay bên dưới lớp găng tay bằng da dê màu đen tiêu chuẩn giống như là đang dùng sức nắm chặt vậy. Miệng vết thương trên bàn tay vừa mới ngưng kết lại một chút, đã bắt đầu có máu tươi rướm ra. Nhìn thấy gã thuộc hạ trung thành đã rất nhiều năm đi theo chính mình đang đứng trước mặt này, hắn cũng không có nói ra bất cứ lời nào cả. Trên mặt hắn cũng không hề có bất cứ tình tự nổi giận nào cả, cũng chỉ có mang theo một tia khí tức bình tĩnh đến mức kỳ quái. Cặp đồng tử lạnh lùng như hai khỏa hàn tinh dừng thẳng lên trên mặt của Đông Phương Phái, tựa hồ như đang cẩn thận quan sát một người hoàn toàn xa lạ vậy.
Mồ hôi lạnh trên thái dương của Đông Phương Phái chảy ra càng ngày càng nhiều hơn.
Nhìn thấy gã quân nhân sĩ quan vô cùng quen thuộc lại tựa hồ như rất lạ lẫm ở trước mặt mình này, Đỗ Thiếu Khanh nhất thời chợt nghĩ tới sự tín nhiệm của chính mình đối với hắn, những sự giáo dục của mình đối với hắn, lại nghĩ đến sự tín nhiệm của chính mình đối với Tây Môn Cẩn… Hắn khẽ ngẩng khuôn mặt tràn ngập vẻ phong sương của chính mình lên, nhìn về phía hai là quân kỳ đang treo trên tường ở phía trước của gian phòng họp này, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên một chút, tựa hồ như xuất hiện thêm hai cái nếp nhăn mới vậy… Hắn cũng vẫn như trước không nói bất cứ lời gì cả, nhưng mà cái thân hình cao lớn mạnh mẽ giống hệt như một cây bạch dương sừng sững đĩnh đạc kia, dừng lại trong mắt của tất cả mọi người, lại tựa hồ đột nhiên trở nên có chút thê lương mỏi mệt, lại có chút tựa hồ như già đi cả chục tuổi.
Mồ hôi liền trong khoảnh khắc đã thấm ướt đẫm phía sau lưng của bộ quân trang trên người Đông Phương Phái, dính dấp lại giống hệt như bị phủ lên trên đó một lớp cháo loãng vậy, khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Thứ càng khiến cho trong lòng hắn cảm thấy khó chịu hơn nữa, chính là cái loại cảm giác thất vọng cùng cực mà hiện tại Sư Đoàn trưởng đang thể hiện ra trước mặt hắn, cùng với cái loại cảm giác bứt rứt hối hận mãnh liệt đang đột nhiên trào dâng ra trong nội tâm của hắn.
Tay phải của hắn tựa hồ như tê cứng lại, dường như là theo bản năng, thò tay lên bên cạnh thắt lưng mình, móc ra khẩu súng lục lạnh như băng ở đó.
- Cậu muốn làm gì đó?
- Doanh Đoàn trưởng Đông Phương Phái, lập tức buông súng xuống!
Các vị Tướng quân đang ngồi bên trong phòng họp nhất thời phẫn nộ cùng với lo âu đứng thẳng dậy, nhìn thấy khẩu súng lục kim loại đang phát ra quang mang tử vong sáng bóng đang nằm trong tay Đông Phương Phái kia, lớn tiếng quát mắng. Ngồi bên cạnh cái bàn họp dài này, cũng chỉ có bốn người sau khi nhìn thấy động tác rút súng của Đông Phương Phái mà cũng không có bất cứ phản ứng gì mà thôi, Tổng Tư Lệnh Dịch Trường Thiên Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải, Hứa Nhạc vẫn như trước trầm mặc ngồi ở đó, không nói tiếng nào, còn có Đỗ Thiếu Khanh thì chắp tay sau lưng đứng ở đó, trên mặt cũng đều không có bất cứ một tia biểu tình nào cả.
- Chết, tuyệt đối không thể giải quyết được vấn đề. Chuyện tình này cũng không có khả năng cứ như vậy mà chấm dứt đi được!
Hứa Nhạc nhìn về phía bàn tay phải đang nắm súng lục không ngừng run rẩy của Đông Phương Phái, chậm rãi nói:
- Bản ghi chép ban đầu tôi cũng không thể khôi phục lại được. Bên phía Tòa án Quân sự cũng sẽ không thể định tội chết cho anh. Nhưng mà chuyện tình sửa chữa những số liệu quan trọng này thì vẫn còn cần anh giải thích. Nếu như anh thật sự để ý đến sự vinh quang của một quân nhân sĩ quan, như vậy ít nhất trước khi anh nhát gan sợ tội mà tự sát, cần phải giao phó rõ ràng đến tột cùng bên trong Cục Hiến Chương Liên Bang bên kia là ai tiến hành sửa chữa số liệu?
Các vị Tướng lĩnh bên trong gian phòng họp này tuy rằng cũng đều là những nhân vật quan trọng của Quân đội Liên Bang cả, nhưng mà chuyện tình lần này thậm chí còn liên lụy đến Cục Hiến Chương Liên Bang bên kia, cho nên bọn họ cũng không biết cần phải tiếp tục điều tra như thế nào cả. Thậm chí là Bộ Quốc Phòng tự mình ra mặt đi chăng nữa, cũng đều là chuyện cực kỳ phiền toái.
Thế nhưng mãi cho đến khi nghe được lời nói cực kỳ bình tĩnh nhưng lại mang theo một tia mạnh mẽ cường liệt ngoan lệ cố chấp này của Hứa Nhạc, bọn họ mới chợt nhớ lại lần đột ngột khởi động vô cùng kỳ dị của mạng lưới quang huy Hiến Chương ở trên tinh cầu lúc trước, còn có một hồi xung đột kỳ quái giữa Hứa Nhạc cùng với tiểu tổ Cục Hiến Chương ở trên Chiến hạm lần trước nữa. Bọn họ nhất thời hiểu rằng Hứa Nhạc có quyết tâm, mà tựa hồ cũng như có được đầy đủ năng lượng một phen đem chuyện này điều tra đến mức tận cùng.
- Tao nghe mà chẳng hiểu mày đang nói cái rắm thúi gì cả!
Doanh Đoàn trưởng Đông Phương Phái liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc một cái, bên trong ánh mắt pha trộn giữa cảm giác lạnh lùng, kiêu ngạo cùng với oán hận mạnh mẽ. Hắn căn bản chẳng hề đặt bất luận kẻ nào vào trong mắt, ngoại trừ vị Sư Đoàn trưởng vô cùng đáng kính của hắn. Cổ tay hắn vừa chuyển, liền đơn giản mà lưu loát đem họng súng nhét thẳng vào miệng của chính mình, đầu ngón tay bắt đầu ấn lên trên cò súng!
Đối diện với loại thời khắc như thế này, có thể ngăn cản được Đông Phương Phái, trong toàn bộ vũ trụ này cũng chỉ có duy nhất một người mà thôi.
- Ta tuyệt đối không cho phép cậu chết!
Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh thu hồi lại ánh mắt lãnh lệ của chính mình, một lần nữa biến thành ánh mắt bình tĩnh hờ hững, nhìn chằm chằm Đông Phương Phái, nói:
- Trước khi sự tình có thể một phen điều tra ra rõ ràng, cậu tuyệt đối không được phép chết!
Nghe được mệnh lệnh của Sư Đoàn trưởng kính yêu, phần gáy của Đông Phương Phái nhất thời nổi lên vô số gân xanh. Mồ hôi trên trán hắn tuôn rơi ra như mưa vậy, theo những đường cong xinh đẹp dưới cằm hắn mà rơi ào ào xuống. Cuối cùng không biết trải qua sự đấu tranh tư tưởng mãnh liệt như thế nào, rốt cuộc cũng một phen đem khẩu súng lục lạnh như băng khiến hô hấp phải nặng nề trong miệng mình chậm rãi lấy ra.
Mấy gã Hiến Binh tiến lên tước đi vũ khí của hắn, đưa hắn ra khỏi phòng họp, tiến hành giam giữ lại.
Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh chuyển hướng nhìn về phía Hứa Nhạc, thoáng trầm mặc trong một khoảng thời gian khá dài, ngữ khí vô cùng tối nghĩa, nói:
- Thật sự xin lỗi, về chuyện tình lần này, tôi sẽ cấp cho cậu một sự giao phó thỏa đáng!
- Tội danh sửa đổi số liệu quân sự quan trọng cũng không đủ để bắn chết hắn, trừ khi điều tra ra được bên trong Cục Hiến Chương có ai đã âm thầm trợ giúp hắn, mới có thể một phen đem chuyện tình lần này giải thích rõ ràng được. Nói thật, mãi cho đến bây giờ ngay cả tôi cũng không thể hiểu nổi được. Nếu như quả thật là có đại nhân vật nào đó muốn thanh tẩy đi lực ảnh hưởng của tôi ở bên trong Liên Bang này, vì cái gì lại là lựa chọn bàn tay của Sư đoàn Thiết giáp để làm chuyện tình này?
Hứa Nhạc lặng lẽ hút thuốc, ánh mắt khẽ nheo lại một chút, nhìn về phía khu vực cây cỏ um tùm nguyên thủy chưa được khai phá hoàn toàn ở bên trong khu căn cứ quân sự tiền tuyến này, cùng với những đám mây trắng đang bay nhàn nhạt trên bầu trời trên kia, nói:
- Có lẽ là Đông Phương Phái thật sự cũng không biết là đã có người âm thầm giúp mình sửa đổi số liệu nguyên bản. Tôi cảm thấy câu nói của hắn trước khi tự sát kia chính là sự thật. Vấn đề chính là ở chỗ, hiện tại tôi rất hoài nghi có thể nào Đỗ Thiếu Khanh cũng tham dự vào việc này hay không mà thôi.
- Tiểu đội chúng ta trước kia cũng đều luôn luôn thay Chính phủ Liên Bang làm những chuyện mờ ám không thể công cố, cũng đã từng gặp qua rất nhiều những mặt hắc ám ghê tởm ô uế bên trong Chính phủ rồi. Chẳng qua là nếu như cậu nói rằng Đỗ Thiếu Khanh có thể tham gia vào chuyện tình này, tôi thật sự là không tin.
Một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang hớt tóc đầu đinh lúc này đang ngồi bên cạnh Hứa Nhạc, trong ngón trỏ cùng với ngón giữa của tay phải còn mang theo một điếu thuốc lá hiệu Ba số đã thiêu đốt được một nửa. Trên bộ quân trang chỉnh tề trên mặt hắn cũng không có bất cứ quân hàm gì cả. Đôi giày quân dụng bên dưới chân hắn thật sự vô cùng nhỏ nhắn, mềm mại mà lặng lẽ giống hệt như một cô thiếu nữ vậy.
- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh đương nhiên là có rất nhiều những thủ đoạn, nhưng mà có nhiều thủ đoạn cũng không có nghĩa là có tâm cơ. Điều quan trọng nhất chính là, hắn là một người vô cùng tự tin, thậm chí là còn vô cùng kiêu ngạo nữa, kiêu ngạo đến mức tuyệt đối không cho phép có bất cứ một tia vết bẩn nào rơi lên trên bộ quân trang chỉnh tề của hắn.
- Dù sao thì cái vụ án kia vẫn còn tiếp tục điều tra đi xuống. Đỗ Thiếu Khanh đã một phen điều phối Đông Phương Phái gia nhập vào Tiểu đội NTR của Sư đoàn chúng ta rồi. Trước khi quá trình điều tra chính thức chấm dứt, hắn liền vẫn phải ngây ngốc ở nơi đó.
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn nhìn hắn một chút, hỏi:
- Tôi chủ yếu là muốn nhìn xem cậu đối với sự giao phó này của hắn có cảm thấy hài lòng hay không?
- Đông Phương Phái một khi ngây ngốc ở bên trong Tiểu đội NTR, khẳng định là sẽ sống không bằng chết. Tôi có cái gì mà không hài lòng đây chứ? Quan trọng nhất là bên phía Cục Hiến Chương bên kia, cuối cùng cũng phải có người phụ trách với cái chết oan uổng của đám người Giải Văn mới được.
Hứa Nhạc lặng lẽ hút thuốc, ánh mắt quay sang nhìn về phía cặp mắt của gã quân nhân sĩ quan tóc đầu đinh kia, chung quy vẫn là không thể nhịn nổi được sự nghi vấn trong lòng mình, sau khi thoáng do dự một chút liền vươn tay ra, ở phần tóc cắt ngắn sau gáy của hắn vò vò mấy cái thật mạnh, ngữ khí mang chút tò mò hỏi:
- Lão Bạch, cậu vì cái gì mà chơi một cái đầu nhìn qua khó coi như vậy cơ chứ?
Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng một phen đem bàn tay của Hứa Nhạc gỡ nhẹ xuống, sau đó nhẹ giọng cất thanh âm ôn nhu đặc hữu của mình mà giải thích:
- Không khó coi chút nào, nguyên nhân là do cậu nhìn thấy không quen thuộc đó thôi!
- Thế nhưng thật ra tôi lại nghĩ muốn nhìn nhiều hơn một chút, nhìn xem trên mặt của cậu có thể nào thật sự nở ra một đóa hoa hay không?
Hứa Nhạc nhún nhún vai mấy cái, đôi giày quân dụng co lên, đá đá nhẹ mấy cái vào lớp đất đá hơi chút ẩm ướt bên dưới chân mình, thở dài một hơi, nói:
- Đáng tiếc là cậu sắp sửa lập tức phải rời đi rồi. Chuyện tình này tôi thật sự là không có biện pháp gì cả. Chẳng qua là đợi thêm một đoạn thời gian nữa đi, tôi sẽ ở trong Quân Bộ tìm cơ hội nào đó, đặc biệt triệu hồi cậu trở về.
Đông Phương Phái bị ném vào trong Tiểu đội NTR, trả giá cho những sai lầm mà hắn đã từng phạm phải. Quá trình điều tra vẫn còn tiếp tục kéo dài đi xuống. Nếu như hắn thật sự là đã phạm tội, tất nhiên sau này là phải trả giá nhiều hơn nữa những cho những gì mà hắn đã gây ra. Nhưng mà Bạch Ngọc Lan lại đứng ở trước mặt tất cả mọi người mà cắt đi lỗ tai của Đông Phương Phái, tuy nói rằng hôm nay hắn cũng không cần bị bắn chết nữa, thậm chí ngay cả bắt giam cũng chỉ là mang ý nghĩa tượng trưng bị giam giữ có hai ngày liền được thả ra. Nhưng mà bởi vì để giữ gìn quân kỷ cùng với trật tự sâm nghiêm quan trọng nhất của Quân đội, hắn cũng không có biện pháp nào tiếp tục ở trong quân doanh ngây ngốc thêm nữa.
- Tôi cũng không định sẽ quay trở lại!
Bạch Ngọc Lan đột nhiên nói ra một câu nói khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng khiếp sợ cùng với mất mát.
- Thời điểm tôi bắt đầu tiến vào quân đội, thì lông tơ của thằng nhóc bên dưới cũng còn chưa có mọc sợi nào nữa… Cậu không cần cười tôi, đây chính là sự thật!
Hắn khẽ cúi đầu xuống, hung hăng rít mạnh một ngụm khói thuốc, mang theo một tia trào phúng tự giễu, nói:
- Lúc đó ngay cả Sư đoàn Thiết giáp cũ vẫn còn chưa có hoàn toàn giải tán nữa mà, cậu nói thử xem lúc đó làm sớm đến thế nào? Sau đó tôi từ bên Sư đoàn Thiết giáp cũ chuyển sang Đại đội trong Đội Cảnh vệ Cảng Đô, cuối cùng thì gia nhập vào Công ty Bảo an Tịnh Thủy trực thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác đi làm lính đánh thuê, rồi chuyển sang Tiểu đội , cuối cùng lại chuyển vào Sư đoàn Thiết giáp mới… Cả đời này của tôi đánh nguyên một vòng lớn, thế nhưng cuối cùng lại cũng luôn ở bên trong Quân đội…
- Huấn luyện, rồi đáng giặc, rồi giết người, rồi lại giết người, rồi lại đánh giặc, rồi lại huấn luyện…
Bạch Ngọc Lan khẽ ngẩng đầu lên một chút, liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc một cái, khé nháy nháy ánh mắt, nói:
- Quân doanh này liền là gia đình của tôi, về sau trở đi, sau khi rời khỏi thì tôi sẽ vô cùng tưởng niệm nó… Nhưng mà ngây ngốc ở trong này một thời gian quá dài rồi, tôi thật sự là chán ngấy nó đến tận cổ.
Ngón giữa cùng với ngón trỏ tay phải của hắn khẽ cong lại, búng mạnh ra một cái, khóe miệng của Bạch Ngọc Lan hơi nhếch nhẹ lên một chút, cực kỳ hài lòng khi nhìn thấy cái tàn thuốc rơi vô cùng chính xác vào một cái hộp trống rác rưởi nằm trong một bụi cỏ nhỏ cách đó khoảng hơn mười thước, tiếp tục nói:
- Một năm trước đây sau khi nghĩ rằng cậu đã chết, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bản báo cáo xin được xuất ngũ rồi. Chỉ có điều tôi mãi cũng không có trình lên cấp trên. Hơn nữa nguyên nhân chính là tôi lo lắng cho mấy tên gia hỏa của Tiểu đội này, nhất là cái đám nhãi con đội viên mới gia nhập kia. Cho nên tôi mới chạy đến bên tiền tuyến Đế Quốc bên này lăn lộn vài vòng…
Hứa Nhạc thì chỉ trầm mặc lắng nghe, trong lòng trăm tư ngàn nghĩ làm cách nào để Bạch Ngọc Lan thay đổi ý định, chấp nhận quay về.
- Một năm vừa qua kia, cậu ở bên Đế Quốc làm cách nào mà trôi qua vậy?
Bạch Ngọc Lan đột nhiên thay đổi đề tài, hỏi.
Về một năm trời tràn ngập trốn chết cùng với tử vong ở bên phía Đế Quốc, có rất nhiều chi tiết ngay cả lúc đối mặt với sự điều tra theo thường lệ của bên phía Bộ Nội Vụ cùng với Cục Hiến Chương, Hứa Nhạc cũng đều không có nói ra, nhưng mà lúc này người hỏi lại chính là Bạch Ngọc Lan.
Từ sau khi trốn chết chạy ra khỏi Đại khu Đông Lâm, Hứa Nhạc mãi cũng đối với rất nhiều người hoặc là nhiều sự vật vẫn luôn duy trì một sự cảnh giác đặc biệt nào đó. Vài năm thời gian đã trôi qua, ở bên trong Liên Bang này, những người có thể khiến cho hắn quẳng ném sự tín nhiệm lớn nhất, cũng vẫn như trước chỉ là mấy người ít ỏi như Thi Thanh Hải, Trâu Úc, Bạch Ngọc Lan mấy tên gia hỏa này mà thôi.
- Lăn lộn một năm bên phía Đế Quốc, thu hoạch lớn nhất của tôi chính là một lần tê liệt toàn thân, một cái đồng hồ cũ… cùng mới một cặp mẹ con!
- Ba cái danh từ này tổ hợp lại cùng một chỗ với nhau, hơn nữa lại còn là thu hoạch nữa… Nghe ra cảm giác thật sự là tà ác a!
- Đó là bởi vì tư tưởng của cậu căn bản rất là tà ác!
- Tôi cũng đã từng đến Đế Quốc, hơn nữa cũng không chỉ có một lần.
Tầm mắt của Bạch Ngọc Lan từ chỗ bụi cỏ nhỏ ở ngay phía trước mặt, kéo dài mãi cho đến phía chỗ đường chân trời giao nhau giữa trời và đất, không gian tràn ngập một màu xanh và trắng thanh lệ. Hắn khẽ nhíu mày, nói:
- Trước kia, thời điểm khi mà còn làm lính đánh thuê ở Công ty Bảo an Tịnh Thủy, có chuyện gì mà tôi còn chưa từng làm qua chứ? Cho nên hết thảy những chuyện này đối với tôi mà nói, cũng chẳng có cái gì là cảm giác mới mẻ cả.
- Chuyện đó và chuyện cảm giác mới mẻ thì có quan hệ cái rắm gì cơ chứ?
Hứa Nhạc nghĩ đến chuyện tên gia hỏa này ngay lập tức sẽ xuất ngũ rời đi, hơn nữa lại còn cự tuyệt chấp nhận sự trợ giúp của chính mình nữa, có chút căm tức nói:
- Cậu lo lắng cho cái bọn nhãi con kia, chẳng lẽ hiện tại đã có thể thoải mái mà xuất ngũ hay sao chứ?
- Đây là chiến tranh của toàn bộ Quân đội Liên Bang, bản thân chúng ta… có thể tạo thành tác dụng gì cơ chứ?
Bạch Ngọc Lan đưa tay, từ trong miệng của Hứa Nhạc lấy xuống cái tàn thuốc vừa mới hút dỡ, dùng đầu tàn thuốc châm một điếu thuốc lá mới, cúi đầu phun ra nuốt vào mớ khói thuốc trắng tinh, mỉm cười nói:
- Hơn nữa… tôi chuẩn bị kết hôn!
Hứa Nhạc bị cái tin tức này dọa cho khiếp sợ đến mức há hốc miệng không nói nên lời, trầm mặc mãi một lúc lâu sau mới tỉnh thần lại, mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai của Bạch Ngọc Lan:
- Con gái nhà ai thế? Có xinh đẹp hay không?
- Khẳng định sẽ không xinh đẹp bằng Giản Thủy Nhi của cậu rồi…
Bạch Ngọc Lan nở nụ cười nhàn nhạt, trả lời:
- Cậu cũng đã gặp qua nàng ta rồi. Đó chính là cô nữ hộ sĩ đặc biệt hung dữ tại Bệnh viện Trung ương Lục Quân, phụ trách chăm sóc cho cha mẹ của tôi… Lần trước khi cậu hút thuốc ở bên trong phòng bệnh, còn bị nàng ta giáo huấn cho một trận nữa đó!
- Quả thật là chuyện đáng ăn mừng. Cậu trở về đi, tôi sẽ dẫn theo mấy thằng nhãi con kia đến chứng kiến.
Hứa Nhạc vô cùng nghiêm túc, nói.
Bạch Ngọc Lan khẽ lắc lắc đầu, nói:
- Chỉ sợ cậu cũng không có biện pháp nào đến tham dự được. Bên trong Liên Bang hiện tại khẳng định đang chờ đợi sau khi cậu trở về Thủ đô Đặc Khu liền tổ chức buổi họp báo chúc mừng.
Hứa Nhạc nhất thời lâm vào trầm mặc, cũng không muốn tiếp tục nói về cái đề tài tuyệt đối khiến hắn nhức đầu này nữa, đột nhiên trong đầu chợt nghĩ đến một chuyện sự tình gì đó, cặp mày khẽ nhíu lại, mở miệng trêu chọc:
- Đại Hùng nói cậu bởi vì bi thương đối với cái chết của tôi, cho nên suốt một năm nay cậu cũng không có hút thuốc, cái này có phải là rất ủy mị hay không?
- Rắm thúi!
Bạch Ngọc Lan ngã người về phía sau, gác tay sau đầu, nằm dài xuống trên bãi cỏ xanh, miệng phì phèo thuốc lá, ngắm nhìn bầu trời xanh của dị quốc, bình thản nói:
- Tôi cai thuốc là bởi vì tôi muốn sinh con!
- Hóa ra là sợ vợ à? Ha ha, xem ra cậu quả thật cũng không phải là kẻ ủy mị nhỉ?
Bầu trời một màu xanh lam trong vắt bãi cỏ xanh thẳm tươi mát, những đám mây trắng muốt trôi lờ lững trên bầu trời. Bên trong những làn sương khói trắng nhè nhẹ bay lên từ đầu những điếu thuốc lá Ba số hờ hững, thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm trò chuyện hoặc là trào phúng hoặc là bình tĩnh của hai tên gia hỏa.