- Cái này cũng không thể nói rõ ràng được cái gì cả!
Vị Thủ tịch Luật sư vốn dĩ đã ngồi xuống, nghe đoạn ghi âm đến chỗ này thì hai bàn tay đã nắm chặt lại, tình tự sâu lo súc tích rất lâu bên trong khóe mắt của ông ta trong khoảnh khắc này liền biến thành một loại phản ứng tựa hồ như là bản năng không thể tự chủ được, đứng bật dậy, thanh âm nhu hòa lúc trước hiện tại đã biến thành vô cùng sắc nhọn, quơ loạn cánh tay mình, ở giữa tòa án lớn tiếng hô lên.
Cái đoạn băng ghi âm vừa mới được truyền phát vừa rồi, chính là đoạn băng ghi âm đã được Bộ Quốc Phòng tiến hành lưu trữ hơn một năm trời, hơn nữa cũng đã được tiến hành những công tác chứng thực quyền hạn vô cùng cẩn thận, đã giải thích được một vài vấn đề nào đó. Hiện tại ở giữa phiên tòa tranh chấp quyền giám hộ này lần đầu tiên phát ra cho công chúng Liên Bang lắng nghe, đã một phen đem lòng tin tưởng của đám lão thái gia Chung Gia cùng Chung Nhị Lang bọn họ hoàn toàn phá hủy không còn lại chút gì, hơn nữa lại còn có thể một phen đem toàn bộ Đoàn luật sư khủng bố nhất toàn bộ Liên Bang kia biến thành một đống phân chó không hơn không kém. Chính vì thế cho bên phản ứng của bọn họ mới một phen rõ ràng mà nguyên thủy, trực tiếp đến như thế. Bọn họ tựa hồ như là một đám trẻ con bị người khác cướp mất đi cây kẹo ngon của chính mình, phát ra thanh âm kêu gào phẫn nộ tê tâm liệt phế, giậm chân khóc rống lên như thế.
Tiêu Văn Tĩnh vốn dĩ không thèm để ý đến phản ứng phẫn nộ như thế của Đoàn luật sư đối phương, trong khóe mắt thậm chí ngay cả những động tác kích động đứng bật dậy của hơn mười vị đại luật sư đối phương cũng không thèm quan tâm đến, mà là nhìn chằm chằm về phía vị nữ quan tòa trung niên trên kia, bình tĩnh nói:
- Lúc ấy toàn thể những quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp mới ở trên Chiến hạm Bàn Thạch kia, hơn nữa những quân nhân sĩ quan có liên quan thuộc Hạm đội Liên Bang, toàn bộ cũng đều có thể chứng minh điều này. Ngay trước khi Chung Tư Lệnh hy sinh, đã đem con gái của ngài ấy giao lại cho Hứa Nhạc tiên sinh đây.
Biểu tình của Chung Tử Kỳ nhất thời biến thành âm trầm, đám lão thái gia Chung Gia phẫn nộ dùng sức gõ mạnh cây quải trượng trong tay mình, bên dưới biểu tình hờ hững của vị nữ quan tòa kia chẳng biết là đang cất giấu những tình tự như thế nào.
Đuôi lông mày của Tiêu Văn Tĩnh nhất thời nhướng lên một chút, lạnh nhạt cất giọng tiếp tục nói:
- Cái phần hồ sơ ghi âm điện tử này, chính là do Tổng Thống tiên sinh đặc biệt cấp quyền đưa ra, hơn nữa lại là bản ghi âm trực tiếp nữa. Tôi tuyệt đối không chấp nhận bất cứ kẻ nào được phép nghi ngờ tính chính xác của bản hồ sơ ghi âm điện tử này. Cho nên… tôi khẩn cầu quan tòa tiên sinh nên mau chóng đưa ra lời xác nhận tính hiệu lực hợp pháp của phần chứng cứ này. Hơn nữa căn cứ vào phân chứng cứ xác thực này, thông qua trình tự pháp lý đơn giản nhất, hoàn thành sự phán quyết đối với án tình lần này.
- Toàn bộ những phí tổn thời gian của hệ thống Tư pháp Liên Bang chúng ta, không nên bị chúng ta lãng phí một cách vô ích nữa.
Vẻ mặt của Tiêu Văn Tĩnh vô cùng nghiêm túc, chăm chú nói. Hai đoạn lời nói nghe qua vô cùng bình thường kia, đối với vị nữ quan tòa cao cao tại thượng kia mà nói, lại không hề nghi ngờ rằng đối với vị nữ quan tòa trung kiên cao cao tại thượng trên kia chính là một động tác tát thẳng vào mặt cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho bộ mặt bà ta trở nên một mảnh tơ máu đỏ tươi, một mảnh bầm tím, dáng vẻ chật vật đáng xấu hổ đến cực điểm.
Vị nữ quan tòa trung niên nhất thời lâm vào trầm mặc, nhìn xuống hồ sơ vụ án nằm ngay bên dưới cặp mắt của mình kia, bên trong khóe mắt lại liếc nhìn về phía một thân ảnh đang ngồi bên trong một góc khuất âm u xa xa bên trong dãy hàng ghế ngồi bên dưới của phiên tòa, chờ đợi sự bày tỏ thái độ của những người nào đó, hoặc là sự ủng hộ của những người nào đó…
- Chiếu cố? Đây là một cái từ ngữ rất thường xuyên được sử dụng trên phương diện quan hệ giao tiếp giữa người với người mà thôi. Cũng chỉ là những lời nói khách sao có ý nghĩa quá mức mơ hồ, tuyệt đối không thể thuyết minh rằng chuyện này cùng với quyền hạn lợi ích giám hộ có bất cứ quan hệ nào cả. Căn cứ vào ý kiến của bên phía chúng tôi…
Vị Thủ tịch Luật sư có bộ râu quai nón rậm rạp kia đưa tay lau đi mớ mồ hôi lạnh tươm đầy trên trán của mình, trầm giọng nói.
Tiêu Văn Tĩnh đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời nói của đối phương:
- Tôi có thể thừa nhận sự nghi ngờ của các vị, nhưng mà cái này đối với sự phán đoán của chủ trì phiên tòa cũng không có bất cứ ý nghĩa cụ thể gì cả.
Trên một dãy ghế phía sau những người đang ngồi dày dày đặc đặc phía sau phiên tòa kia, trong một cái góc khuất khá âm u mà từ đầu đến giờ cũng không có khiến cho quá nhiều người để ý đến kia, có ước chừng khoảng hơn mười người nhìn qua giống hệt như những dân chúng Liên Bang bình thường đang tiến hành dự thính, nhưng mà kỳ thật tất cả mọi người cũng đều biết rõ ràng, mười vị dân chúng bình thường này chính là đang đại biểu cho những ai… Bọn họ chính là đại biểu cho Chính phủ Liên Bang, cho Quân đội Liên Bang cùng với những Gia tộc khủng bố phía sau tấm màn chính trị Liên Bang kia.
Thế nhưng thực tế thì cái này cũng không phải là bí mật không thể tiết lộ gì cả. Hoặc là nói bọn họ cũng không có nghĩ là muốn đem những chuyện tình này biến thành một cái bí mật. Cái gã nam nhân đầu đội cái mũ tròn trang bị cầu kỳ ngồi ở vị trí cuối cùng trên dãy ghế cuối cùng kia, chính là Chủ nhiệm Bố Lâm của Văn phòng Dinh thự Tổng Thống. Ngay cả hắn ta cũng đã đến đây rồi, những người còn lại cũng không cần phải nói đến.
Ngay tại thời điểm một khắc khi mà Hứa Nhạc xuất hiện bên trong phiên tòa này, thì khuôn mặt vị Chủ nhiệm Bố Lâm kia đều mãi vẫn luôn ẩn giấu bên trong bóng tối của góc phiên tòa, tựa hồ như là đang tiến hành một cú điện thoại quan trọng nào đó vậy. Tổng thể mà nói, hắn ta từ đầu đến cuối tựa hồ như không hề biểu đạt ra bất cứ khuynh hướng chân thật nào đối với việc tranh chấp giữa song phương Tây Lâm Chung Gia này.
Vào giờ phút này, khi mà vị nữ quan tòa trung niên với mái tóc giả xoăn tít màu trắng kia âm thầm liếc mắt nhìn về phía Chủ nhiệm Bố Lâm, hắn ta vẫn như cũ một phen đem đại bộ phận khuôn mặt hoàn toàn bình thường của chính mình che giấu bên dưới bóng râm của cái vành nón lớn trên đầu.
- Tôi đồng tình với ý kiến của luật sư Đồng Vạn vừa mới đưa ra… Đây cũng chỉ là một phần ghi âm điện tử mà thôi, cũng không thể thuyết minh…
Ánh mắt của vị nữ quan tòa trung niên vẫn không rời khỏi góc khuất xa xa bên dưới, thanh âm thì lại có chút khẩn trương, mở miệng nói.
Hứa Nhạc cũng không ngờ đến rằng bên trong Liên Bang thật sự lại có người dám một phen đem cái sự tình này biến thành một hồi bêu xấu như thế, kiêu ngạo như thế. Sau khi nghe xong những lời nói cao cao tại thượng của vị nữ quan tòa kia, ánh mắt của hắn dần dần nheo chặt lại. Cặp lông mày rậm rạp giống hệt như cặp phi đao của hắn dần dần nhướng lên một chút. Bộ quân trang Thượng Tá thẳng thớm không một nếp nhăn trên người hắn nhất thời súc tích một cỗ hơi thở sát khí nồng đậm, càng ngày càng không hề che giấu, dần dần hóa thành một loại áp lực vô cùng chân thật, ở bên trong không gian rộng lớn của tòa kiến trúc vốn trang nghiêm tĩnh lặng này dần dần biến thành một mảnh không gian tràn ngập chấn động.
- Lời di ngôn cuối cùng ngay tại một khắc trước khi Chung Tư Lệnh vì nước hy sinh, lại không thể nói rõ ràng ra những ý nguyện thật sự của ông ấy?
Tiêu Văn Tĩnh nhìn chằm về phía vị nữ quan tòa kia, bởi vì vô cùng phẫn nộ mà trở nên rít gào, bén nhọn, lớn tiếng hét lên:
- Quan tòa tiên sinh, tôi cũng không biết rằng cái thuyết pháp này của ngài có thể nhận được sự đồng tình của tất cả những chiến sĩ Tây Lâm hay không, có thể để cho toàn bộ Quân đội Liên Bang đồng tình chấp nhận hay không!
Một mảnh trầm mặc tràn ngập áp lực khiến người khác phải hít thở không thông nhất thời bao trùm tòa bộ phiên tòa.
Vị nữ quan tòa trung niên khẽ nhướng cặp mày lên một chút, giương mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Văn Tĩnh, dùng thanh âm sắc nhọn mà khẽ run rẩy của mình, lớn giọng trách mắng:
- Cậu chính là đang uy hiếp tòa án đấy à?
Tiêu Văn Tĩnh cũng không có mở miệng trả lời câu chất vấn tràn ngập lời lẽ nghiêm khắc của bà ta, thế nhưng Hứa Nhạc đã im lặng trầm mặc một khoảng thời gian dài bên kia, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, giương mắt nhìn vị nữ quan tòa đang ngồi trên vị trí bục xét xử cao cao tại thượng trên kia, trầm giọng hỏi:
- Phải! Vậy thì thế nào?
Toàn bộ phiên tòa nhất thời ồ lên một mảnh. Đoàn luật sư bên phía đối phương nhất thời bắt lấy cơ hội, bắt đầu biểu diễn những tiết mục tình cảm quần chúng trào dâng phản đối gì đó, còn đám lão thái gia Chung Gia cùng với Chung Tử Kỳ khẽ mím chặt môi lại, chợt nghĩ thấy sự tình tựa hồ như càng ngày càng có ý tứ hơn. Nhưng mà cũng không có bất cứ kẻ nào để ý tới một chuyện, cái vị nữ quan tòa trung niên đang vâng chịu ý chí tập thể toàn bộ Liên Bang này, ánh mắt từ đầu đến giờ vẫn mãi luôn lặng lẽ không một tiếng động dừng lại một góc âm u bên dưới cuối phiên tòa, dừng lại ở trên người vị Chủ nhiệm Bố Lâm kia.
Những luồng ánh sáng mặt trời có chút u ám chiếu lên trên người vị Chủ nhiệm Bố Lâm kia, thế nhưng cái vị đại nhân vật mà độ tuổi không lớn lắm này cũng chỉ hờ hững cúi đầu nhìn xuống, tựa hồ như không thèm để ý đến kết quả tuyên án của phiên tòa này vậy. Hắn ta cũng chỉ là chậm rãi đùa nghịch với cái điện thoại di động mã hóa cao cấp của chính mình, không biết là đang định liên lạc cùng với ai.
Trái tim của vị nữ quan tòa trung niên nhất thời giống như rơi thẳng vào trong hầm băng vạn năm vậy.
- Tôi tuyên bố, Thượng Tá Hứa Nhạc, bắt đầu từ bây giờ sẽ đạt được quyền giám hộ trực tiếp của tiểu cô nương Chung Yên Hoa, mã số công dân hợp pháp XLAS.
- Chúng ta thắng lợi rồi!
Hứa Nhạc cùng với Tiêu Văn Tĩnh cùng với Điền mập mạp cùng với các nhân viên công tác hỗ trợ nhất thời kích động nhiệt tình ôm chặt lấy nhau, cùng nhau chúc mừng. Đây chín là lực lượng mạnh mẽ sau khi những sách lược biện luận cùng với những chứng cứ mạnh mẽ quỷ dị kết hợp lại với nhau mà tạo thành. Theo những góc độ nào đó mà nói, đây chính là kết quả thực tiễn của cái loại hương vị cường hãn đã được chuẩn bị sớm từ khi bắt đầu cái trận kiện tụng vốn dĩ sắp sửa kéo dài thành rất lâu dài này.
Cô bé con Tiểu Dưa Hấu, không, hiện tại chúng ta nên gọi cô bé là Chung Yên Hoa, chỉ mới vừa tròn mười một tuổi kia, cũng không có nhảy nhót vui mừng giống như một cô bé con mười một tuổi bình thường, hai chân mang cặp vớ trắng muốt đồng thời nhảy lon ton chân sáo lên, hai tay đồng thời bay múa, biến thành bộ dáng như con chim chích, mà là vô cùng thoải mái ngẩng gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của mình lên, mỉm cười nhàn nhạt, tay phải nắm chặt lấy bàn tay của Hứa Nhạc.
Đoàn người của nhà cũ Chung Gia lần lượt đi ra khỏi phiên tòa, xuyên qua dãy hàng cây cỗ thụ một màu xanh ngăn ngắt, đi ra khoảng chừng hơn bảy trăm thước, đi tới phía trước khu vực mà giới truyền thông được phép tiến hành phỏng vấn, đi vào bên trong vô số những ánh đèn pha chớp nhoáng loang loáng khắp nơi bên trong không trung, vô số những cái micro giống như những cái nòng súng vậy, đồng thời phóng thẳng đến trước mặt của bọn họ.
- Thượng Tá Hứa Nhạc, chúng tôi thật sự muốn biết, việc tranh đoạt quyền giám hộ Chung Yên Hoa tiểu thư hôm nay, cái này… có phải chính là đại biểu cho thái độ chính xác của bên phía Phí Thành hay không?
Hứa Nhạc mạnh mẽ nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô bé con kia, cũng không có buông tay ra, hơn nữa cũng không nghĩ đến chuyện buông ra, hướng về phía giới tin tức truyền thông của Liên Bang, vô cùng nghiêm túc nói:
- Không, cái này chính là đại biểu cho thái độ làm người của chính bản thân tôi!
Sau khi thoáng tạm dừng lại một lúc, hắn quay sang nhìn đám lá khô cùng với mớ bông tuyết trắng nõn đang bay múa khắp nơi ở trước mặt mình, chậm rãi từ tốn nói:
- Mà cái này cũng chính là đại biểu cho thái độ của Thượng Tá Lý Phong. Nhưng mà tôi cần phải đính chính lại một chút, cái này cũng chỉ là đại biểu cho thái độ cá nhân của chúng tôi mà thôi, cùng với Quân Thần đại nhân cũng không có bất cứ mối quan hệ nào cả.
- Nói tóm lại một câu, đây chính là thái độ cuối cùng của Chung Tư Lệnh khi còn tại thế…
Ngừng một chút, hắn lại vô cùng nghiêm túc, nói:
- Tôi tuyệt đối tôn trọng chuyện này, hơn nữa cần phải đem cái này thực hiện một cách nghiêm túc nhất!