Bên trong gian nhà trọ Vọng Đô, khu vực trung tâm nhất của hồi sự kiện tin tức nóng bỏng này, lúc này đang bị vô số những gã phóng viên của các Đài truyền hình, các kênh tin tức truyền thông không ngừng vây quanh. Vô số những ống kính camera cùng với micro giống hệt như những khẩu súng trường, những khẩu đại pháo chỉ thẳng về phía trước, từ bốn phương tám hướng chĩa thẳng về phía gian nhà trọ kia. Căn cứ vào những tin tức điều tra mới nhất của Công ty Bảo an Hắc Ưng vừa mới truyền về, thì mấy gian nhà trọ xung quanh gian nhà này, thậm chí là mấy khu chung cư nhà trọ ở xung quanh nữa, nhất loạt cũng đều đã bị mấy đám phóng viên tin tức của các Đài truyền hình kia thuê hết cả rồi. Đã có vô số những ống kính camera tầm xa vô cùng tinh vi chĩa thẳng vào trong phòng của Hứa Nhạc, bắt đầu không ngừng không nghỉ quay chụp.
Hứa Nhạc, trên mặt đeo một cặp kính râm khổng lồ che gần hết nửa khuôn mặt, vừa từ trong ô tô bước ra, trên mặt không có bất cứ một tia biểu tình nào cả. Cô nàng Trâu Úc đồng dạng cũng có biểu tình lạnh như băng bước xuống, xuyên thấu qua hai tròng kính râm nâu sẫm, nhìn thấy những khóm hoa xinh đẹp đã bị đám phóng viên cuồng nhiệt này dẫm cho tan nát, trong lòng nhớ tới cuộc sống hạnh phúc của người phụ nữ có thai trong gian nhà trọ này, nhịn không được trong lòng không ngừng mắng chửi không biết bao nhiêu câu thô tục.
- Thượng Tá Hứa Nhạc, Thượng Tá Hứa Nhạc, về việc lên án của bên Cục Điều Tra Liên Bang, ngài có lời gì muốn giải thích hay không ạ?
- Thượng Tá Hứa Nhạc, ngài thật sự có phải là người Đông Lâm hay không?
- Nhìn bên này một chút! Nhìn bên này một chút, Thượng Tá Hứa Nhạc!
- Thượng Tá Hứa Nhạc…
Đám phóng viên tin tức vô cùng khẩn trương cùng với phấn khởi, biến thành một luồng hồng thủy đập thẳng về phía đám nhân viên an toàn của Công ty Bảo an Hắc Ưng. Hứa Nhạc vốn đang rất nhanh rảo bước đi tới, một cô bé con nhà hàng xóm đứng tận phía sau đám người nhìn thấy hắn, có chút hưng phấn nâng cánh tay lên định chào hắn một tiếng, lại bị mẫu thân của cô nàng ở ngay bên cạnh giữ chặt tay lại. Bà mẹ kia mang theo vẻ mặt có chút không tốt cười cười nhìn Hứa Nhạc một cái, Hứa Nhạc nhịn không được, cũng cười cười đáp lại, tỏ vẻ thấu hiểu.
Vô cùng chật vật, không chút dễ dàng nào mới tránh khỏi được đám phóng viên vây quanh, mọi người rất nhanh tiến tới trước thang máy. Nhưng mà không có người nào ngờ trước được, có một gã nam phóng viên diện mạo tương đối dễ nhìn, vô cùng nam tính không ngờ đã lặng lẽ không một tiếng động mai phục bên trong thang máy, một chiếc micro đã lặng lẽ không một tiếng động chĩa thẳng về phía trước cằm của Hứa Nhạc.
- Thượng Tá Hứa Nhạc, tôi là phóng viên của Thời báo Tài chính Cảng Đô!
Cái gã phóng viên này vô cùng hưng phấn đưa tay lau đi mớ mồ hôi lạnh trên trán mình, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, hỏi:
- Về chuyện mối quan hệ giữa ngài cùng với tên tội phạm phản quốc Dư Phùng kia, ngài có lời gì cần phải giải thích hay không? Đối với bản thân tên tội phạm phản quốc Dư Phùng này, ngài có lời đánh giá gì hay không? Tên tội phạm phản quốc Dư Phùng này…
Bên trong cái thang máy này vô cùng im lặng, cũng chỉ có những câu hỏi nhìn qua vô cùng bình thường, nhưng trên thực tế lại vô cùng ác độc của gã phóng viên kia không ngừng vang lên. Trên mặt của Hứa Nhạc cũng không có bất cứ biểu tình gì cả, hắn chỉ là vô cùng chuyên chú nhìn chằm chằm vào cái đèn trắng ở trên trần của cái thang máy, lắng nghe thanh âm máy móc nhàn nhạt ma xát rất nhỏ trong thang máy. Thế nhưng Trâu Úc thì lại nhịn không được, đưa tay tháo cặp kính râm trên mặt xuống, cặp mày thanh tú trên khuôn mặt xinh đẹp mê người kia dần dần nheo lại một chút.
Bịch, bịch, bịch!
- Ái, ui!
Bốp, bốp!
Một thân thể nhân loại vô cùng yếu ớt không ngừng cùng với vách tường thang máy cứng rắn va chạm mãnh liệt với nhau. Thanh âm quyền phong gào thét cùng với thanh âm la hét rên rỉ ầm ỹ thống khổ của gã phóng viên không ngừng vang lên, cũng giống hệt như là những cái câu hỏi liên miên không ngừng nghĩ mang theo hơi hướng tự do tin tức lúc trước. Nhưng mà cái thanh âm ẩu đả mạnh mẽ này thủy chung cũng không có chấm dứt, mãi cho đến khi cái gã phóng viên gương mặt đầy nam tính kia lúc này đã biến thành một ả thiếu nữ sưng phù xanh lè xanh lét, ôm đầu lui về phía góc thang máy, không ngừng kêu khóc, cũng không bao giờ dám lên tiếng hỏi thêm câu nào nữa.
Phất tay ngăn cản đám nhân vien an toàn của Công ty Bảo an Hắc Ưng không tiếp tục đấm đá nữa, ánh mắt Trâu Úc khẽ cụp xuống một chút, vẻ mặt không có bất cứ một tia cảm xúc nào, liếc nhìn gã phóng viên đang ôm đầu ngồi dưới chân kia, lạnh lùng nói:
- Hẳn là anh nhận ra tôi là ai. Cho nên sau này anh cũng không cần phải nói lời lung tung nữa, bằng không tôi sẽ tố cáo với Cục Cảnh Sát rằng có một vị phóng viên tiên sinh của Thời báo Tài chính Cảng Đô nào đó ý đồ muốn sàm sỡ tôi!
Thân thể gã phóng viên tin tức của Thời báo Tài chính Cảng Đô nhất thời cứng ngắc lại một chút, có chút sợ hãi liếc nhìn về phía cô nữ nhân áo đỏ cực kỳ xinh đẹp đã xoay người bước ra khỏi cửa thang máy kia, sau nửa ngày cũng không dám đứng dậy nói tiếng nào. Đám phóng viên truyền thông am hiểu nhất chính là đánh hơi, ngửi mùi, sau đó mượn dùng danh nghĩa ý chí xã hội mà ra sức đánh chó rơi xuống nước, cho nên hắn mới dám kiêu ngạo đến như thế, tiếp cận phỏng vấn Hứa Nhạc như vậy. Nhưng mà hiện tại hắn đang vô cùng sợ hãi, bởi vì hắn biết rõ ràng… sàm sỡ thiên kim tiểu thư của Bộ Quốc Phòng sẽ có kết quả đáng thương như thế nào.
Bên trong gian nhà trọ đã được che chắn vô cùng cẩn thận, tiến hành một hồi thảo luận vô cùng khẩn trương mà kịch liệt. Về chuyện tình Hứa Nhạc đang bị lên án này, cái nhìn của mọi người cũng không nhất trí với nhau, nhưng mà có một chút ý kiến thật sự rất thống nhất, đó chính là cái chuyện tình này đã cấp cho Hứa Nhạc một cái đả kích mạnh mẽ không cách nào nghịch chuyển nổi.
- Bản thân chuyện án kiện này cũng không cần phải nói đến nữa…
Từ Tùng Tử bình tĩnh nhìn về xuống tài liệu hồ sơ vụ án, chậm rãi nói:
- Vị Hứa Nhạc có mã số công dân mở đầu là DL kia cũng không để lại bất cứ mã ADN nào có thể tiến hành đối chiếu, cho nên chúng ta cũng không cần phải lo lắng bên phía đối phương yêu cầu đối chiếu ADN…
Hứa Nhạc trầm mặc đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhấc nhẹ một góc màn cửa lên, nhìn xuống đám phóng viên tin tức truyền thông vô cùng cuồng hoan ở phía dưới lầu kia, cũng không biết vì cái gì, tâm tình của hắn ngược lại trở nên bình tĩnh dị thường. Từ trong những lời nói của Từ Tùng Tử, hắn có thể rõ ràng xác nhận được một chuyện, tất cả mọi người kỳ thật cũng đã xác nhận rằng hắn chính là cái gã đào phạm cô nhi Đông Lâm kia rồi, chỉ có điều là không có tiện làm rõ ràng chuyện này trước mặt hắn mà thôi.
- Chuyện này cũng không cần phải lo lắng, chúng ta hoàn toàn có thể cự tuyệt lời yêu cầu đối chiếu ADN nhân thể.
Hà đại luật sư ngồi ở trên sô pha, biểu tình vô cùng nghiêm trọng giương mắt nhìn chằm chằm vào màn hình của máy tính xách tay, nói:
- Bên kia cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức để cho bên phía Bộ Nội Vụ của Bộ Quốc Phòng ra tay can thiệp vào chuyện tình này đâu, mà khẳng định là sẽ dùng bên phía Cục Hình Sự, Thượng Tá Hứa Nhạc là quân nhân sĩ quan đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sư, về mặt thân phận có rất nhiều chuyện tiện lợi.
- Hơn nữa bên phía Cục Hiến Chương nói như vậy khẳng định cũng sẽ không cung cấp bất cứ chứng cứ gì liên quan đến vụ kiện này.
Từ Tùng Tử hơi có chút hiếu kỳ về chuyện này, hơi dang hai tay ra một chút, nhìn về phía Hứa Nhạc đang đứng bên cạnh cửa sổ bên kia, tiếp tục nói:
- Điều đó chẳng khác nào chính là nói, về mặt cơ bản không thể nào tìm thấy được bất cứ chứng cứ có tính hợp pháp nào cả, ngoại trừ những lời chỉ chứng của đám cư dân ở Phố Chung Lâu Đại khu Đông Lâm bên kia mà thôi… Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, mấy cái lời làm chứng này cũng sẽ không có hiệu lực tuyệt đối.
Thân phận của Thai Chi Nguyên vô cùng đặc thù, ở giữa đường liền lặng lẽ không một tiếng động rời đi, còn Hà đại luật sư thì lại lặng lẽ không một tiếng động gia nhập vào trong đoàn người. Hiện tại nghe những lời nói của Từ Tùng Tử, ông ta khẽ gật gật đầu, nói:
- Không thể có bất cứ bồi thẩm đoàn nào cả, tuyệt đối sẽ không thể có. Mấy cái lời làm chứng của đám nhân chứng kia cũng sẽ không có tác dụng gì cả.
Hà luật sư khẽ ngẩng đầu lên một chút, mỉm cười nói:
- Diện mạo, thanh âm, bất cứ thứ nào đó, chúng ta cũng có thể đưa ra lời giải thích tốt nhất… trùng hợp, hết thảy tất cả những thứ này đều là trùng hợp!
- Sẽ có người chấp nhận lời giải thích này sao?
- Pháp luật sẽ chấp nhận nó!
- Lùi lại một bước mà nói, cho dù là bên phía Cục Điều Tra có thể thuyết phục được quan tòa tin tưởng vào lời lên án của bọn họ…
Sau khi thoáng trầm mặc trong một khoảng khá lâu, Từ Tùng Tử mới ngước lên, lại một lần nữa nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:
- Đừng nói là anh có đúng là tên tội phạm truy nã đó, cho dù có là tội phạm sát nhân đi chăng nữa, dựa vào những công lao mà anh từng lập cho Liên Bang, dựa theo tính cách trước giờ của Tổng Thống tiên sinh, ông ấy cũng sẽ hạ lệnh đặc xá cho anh.
Hứa Nhạc từ đầu cho đến giờ vẫn mãi luôn trầm mặc không nói tiếng nào, lúc này đột nhiên xoay người lại, dựa lưng vào tấm rèm cửa màu xanh nhạt, cặp lông mày dày rậm kia khẽ nhướng lên một chút, có chút tự giễu, nói:
- Mặc kệ là tòa án sẽ phán định như thế nào, mặc kệ là Tổng Thống tiên sinh có hạ lệnh đặc xá cho tôi hay không, nói tóm lại hiện tại tôi vẫn là một tên tội phạm truy nã, là đệ tử của tên tội phạm phản quốc. Như vậy… chỉ cần tôi còn tồn tại, tôi cũng liền có khả năng phản quốc. Mặc dù tôi chưa từng học qua khoa tâm lý học, nhưng mà tôi hiểu chuyện này.
Bên trong gian nhà trọ nhất thời biến thành một mảnh trầm mặc.
- Kể cả cái quyền giám hộ Tiểu Dưa Hấu, phiên tòa ở Chung Gia, còn có chuyện tình ngày hôm nay nữa, cảm ơn sự an bày của cậu. Nếu như không có cậu, sự tình sẽ liền trở nên phiền toái hơn rất nhiều.
Hứa Nhạc khẽ nghiêng đầu, chỉnh lại cái ống nghe điện thoại trên tai mình, hai bàn tay di chuyển với tốc độ cực kỳ cao, biến thành một mớ ảo ảnh, không ngừng xắt mỏng những phiến cá ở trên thớt, hướng về phía Thai Chi Nguyên ở bên kia đầu dây điện thoại mà nghiêm túc nói lời cảm ơn:
- Phải thừa nhận rằng cậu ở mấy cái phương diện tính toán toàn cục, cái nhìn cục diện này nọ, quả thật là có tài năng lãnh đạo trời sinh. Chẳng qua là dựa theo tình huống hiện tại mà tiến triển lên nữa, đến cái ngài mà cậu chính thức bước chân lên làm Tổng Thống, có lẽ lúc đó tôi sớm đã bị ngôn luận của dân chúng dí chạy đến một cái địa phương hẻo lánh nào đó ở vùng nông thông, đúng rồi, đi theo cha của Cao Lầu mà làm một gã nông phu rồi.
- Nếu như gặp phải tình huống xấu nhất không thể khống chế nổi, vậy thì Mạt Bố Nhĩ tiên sinh sẽ ra lệnh đặc xá cho anh.
Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến thanh âm phân tích bình tĩnh của Thai Chi Nguyên:
- Nếu như tình huống phát triển theo hướng như vậy, cậu khẳng định sẽ không thể nào làm một tên nông phu được nữa. Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cũng chỉ là Tổng Thống, chứ không phải là Hoàng đế như ở thời đại trước đây, nếu như muốn đặc xá cho cậu, tất nhiên sẽ phải làm ra nhượng bộ đối với những phương diện khác.
Hứa Nhạc khẽ nghiêng đầu một chút, bàn tay phải đang nắm lấy con đao ăn chợt theo bản năng đình chỉ lại một chút. Hắn khẽ nheo mắt lại nhìn xuống từng miếng từng miếng thịt bò mỏng đỏ au nằm trên đĩa thức ăn trước mặt, chậm rãi nói:
- Có một số chuyện tình… là phạm tội, không phải là chính trị, cũng không thể nhượng bộ được!
- Ý cậu muốn nói là sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích đó hả? Trong suy nghĩ của cậu thì nó là một tràng mưu sát, nhưng mà cậu cũng không được quên rằng, đối với tuyệt đại đa số mọi người trong Liên Bang này mà nói, ngoại trừ đám người Tây Lâm ra, tại cái thời điểm như thế đó, Chung lão đầu hổ tử vong, hoặc là nói hy sinh, lại là một chuyện tình đáng để đốt pháo ăn mừng. Tất cả mọi người cũng đều từ trong cái chết của hắn mà nhận được rất nhiều những ưu đãi.
- Chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào đã nổ tung trong thời gian hơn một năm nay rồi, nhưng mà cái thời gian một năm này trên thực tế là một khoảng rất dài, cũng đủ để cho mọi người quên đi rất nhiều thứ… Giống như là cái loại hành động bạo lực mà đại đa số đám người kia âm thầm chờ đợi vậy. Tất cả mọi người cũng đều bình thản hưởng thụ kết quả, hy vọng quên đi quá trình của nó. Những chuyện tình mà hiện tại cậu đang cố gắng làm, chính là khiến cho người ta nhớ lại cái chuyện tình kia.
Thanh âm của Thai Chi Nguyên ở bên kia đầu dây điện thoại nghe qua có vẻ đặc biệt bén nhọn, lãnh lệ:
- Đây là một chuyện tình vô cùng nguy hiểm. Cho dù là Tổng Thống Liên Bang đi chăng nữa, cũng không có khả năng đối kháng cùng với toàn bộ Liên Bang được… Cậu hãy nhìn lại tình cảnh hiện tại của cậu đi. Cậu chỉ vừa mới ý đồ đi tiếp xúc với cái chuyện tình này, liền có vô số những bàn tay hắc ám từ những góc khuất âm u nào đó vươn ra, tấn công về phía cậu rồi, đem cậu chỉnh cho thành một bộ dáng chật vật đến như thế này.
- Hiện tại bọn họ muốn làm chính là hắt nước bẩn lên người của cậu, biến cậu thành một tên hôi thối. Hơn nữa cậu đã sắp bắt đầu hôi thối rồi.
Thai Chi Nguyên ở bên kia đầu dây điện thoại trầm giọng nói:
- Nếu như cậu vẫn kiên quyết không chịu lùi bước, bọn họ sẽ khiến cho cậu chết luôn, hơn nữa ta tin tưởng chắc chắn rằng cậu nhất định sẽ rất nhanh phải chết.
- Những người có thể giết chết tôi vẫn còn chưa có sinh ra đời đâu. Cái đám gia hỏa này mặc dù đang đứng trong bóng tối âm u, nhưng mà tôi thật sự có thể nhẹ nhàng tìm ra được bọn chúng. Cho nên bọn chúng có thể cũng đang sợ hãi ta.
Bàn tay phải của Hứa Nhạc lại một lần nữa hoạt động, dùng một lưỡi dao vô cùng sắc bén, bắt đầu xắt miếng thịt bò dày trên cái thớt gỗ trước mặt, nhẹ giọng trả lời:
- Quả thật một phen bức đến mức tôi nổi điên, có một số chuyện tình chẳng qua là làm thêm một lần nữa mà thôi, cũng không có gì quá khó khăn cả.
Một sự nhận tri theo khuôn sáo cũ rích đơn giản mà vô cùng kiêu ngạo như thế, từ trong miệng của cái gã nam nhân có đôi mắt nhỏ này thốt ra, lại có vẻ như đương nhiên theo lẽ thường như thế, cực kỳ cường hãn dị thường. Một loại cảm giác mạnh mẽ ngoan cường như thế này khiến cho Thai Chi Nguyên ở bên kia đầu dây điện thoại nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc, một lúc lâu sau cũng không nói tiếng nào.
Đem khoảng chừng năm, sáu phiến thịt bò ướp tẩm cẩn thận, được xắt ra thành từng lát mỏng đều nhau bày ra khá đẹp mắt trong cái đĩa đồ sứ, sau đó sắp lên bên cạnh một mớ ra xà lách tươi mới mua dưới cửa hàng tạp hóa sáng ngay, rồi đổ lên đó một chút nước chấm nhũ tương có thể tùy tiện tìm thấy trong khu chợ bình dân nào đó, Hứa Nhạc hài lòng rửa hai tay của mình cẩn thạn, sau đó từ bên dưới cái lavabo trong bếp lấy ra một thùng dụng cụ được khóa lại bằng loại khóa mật mã điện tử.
Mở nắp thùng ra, một mảnh quang mang kim chúc sáng ngời mang theo một cỗ hàn ý lãnh liệt giống hệt như đao kiếm rút ra khỏi vỏ mạnh mẽ dâng lên trước mặt. Hứa Nhạc thoáng ngây người nhìn chằm chằm vào đống súng ống này mấy giây đồng hồ, cuối cùng mới bắt đầu rất nhanh trầm mặc tiến hành lắp ráp cẩn thận. Đối với cái loại chuẩn bị súng ống như thế này, bản thân hắn là người có thiên phú máy móc hơn người, lại tiếp nhận qua đặc huấn riêng của Bạch Ngọc Lan, cũng không có tốn thời gian quá lâu, liền có một khẩu súng ống hoàn chỉnh lạnh lùng như băng xuất hiện trên sàn nhà của gian phòng bếp này.
Mấy cái dụng cụ súng ống đạn dược này chính là những thứ chuẩn bị sẵn mấy năm trước khi tiến hành ám sát Mạch Đức Lâm. Chỉ có điều khi đó Bạch thư ký từ trong chỗ Công ty Bảo an Tịnh Thủy đã biển thủ được một mớ súng ống đạn dược khá lớn, lần trước cũng không có sử dụng hết, cho nên ở trong gian nhà trọ này hai người cũng đã cất giấu lại một ít, phòng khi có chuyện xài tới. Hiện tại đã là lúc sử dụng đến những thứ hàng tồn kho này rồi.
Cái ông nghe điện thoại đang được gác sang một bên kia lúc này đột nhiên vang lên thanh âm léo chéo không rõ ràng của Thai Chi Nguyên, Hứa Nhạc đưa lên đặt trên tai trái, dùng đầu vay cố định nó lại, còn hai tay thì lại bắt đầu tiếp tục lắp ráp sang khẩu súng khác, miệng hỏi:
- Có chuyện gì nữa thế?
- Ta nghe được thanh âm lắp ráp súng ống!
Thai Chi Nguyên ở bên kia đầu dây điện thoại truyền đến thanh âm khiển trách pha lẫn căm tức, phẫn nộ cùng với lo lắng:
- Cậu chuẩn bị súng ống làm gì thế? Đi đánh giặc à? Ở đâu là Đặc khu Thủ Đô, không phải là lãnh thổ Đế Quốc, cũng không phải là ở chiến trường tiền tuyến! Đám gia hỏa ở tiền tuyến bên kia cũng còn chưa có chính thức khai chiến, cậu đã chuẩn bị súng ống đi giết người rồi? Giết ai đó? Muốn đi đâu chiến đấu?
- Cậu nghĩ muốn một phen làm một người một súng đi càn quét sạch sẽ toàn bộ Chính phủ Liên Bang à? Cậu cho cậu là Thần tiên sao? Cho dù cái gã đồ tể tự kỷ cậu thật sự cho rằng chính mình có thể làm được, vậy thì sau khi cậu thanh tẩy hết rồi thì cục diện Liên Bang sẽ như thế nào đây? Đừng có quên rằng, Liên Bang chúng ta vẫn còn đang đánh nhau với Đế Quốc bên kia đó!
- Đám người đó cũng không phải là Mạch Đức Lâm, mà bản thân cậu hiện tại cũng không phải là cái tên gia hỏa năm xưa, cái gì cũng không có, đơn thân độc mã, cho nên cũng không có gì phải sợ cả! Hãy nghĩ lại một chút bộ đội ở tiền tuyến đi, hãy nghĩ đến Tổng Thống tiên sinh, kẻ đã ký thác không biết bao nhiêu kỳ vọng lên trên người của cậu, hãy nghĩ đến vị lão nhân gia đã chịu phô bày ra nét mặt già nua của mình, cùng cậu bắt tay, đem cái hình ảnh đó đưa cho toàn bộ vũ trụ này nhìn xem đi!
- Vậy hiện tại cậu nói tôi nên phải làm cái gì bây giờ?
Hứa Nhạc cực kỳ căm phẫn hướng về phía ống nghe điện thoại nói:
- Hiện tại cục diện đã đến thế này rồi, cho dù Tổng Thống tiên sinh có thật sự đặc xá cho tôi, cậu cho rằng tôi còn có thể quay trở về Sư đoàn Thiết giáp nữa hay sao? Cậu cho rằng tôi còn có thể tiến hành công tác điều tra bí mật đối với âm mưu nhằm vào Phi thuyền Cổ Chung Hào nữa hay sao?
- Thai Chi Nguyên, bất luận cuối cùng tòa án có phán định như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng chỉ là một tên tội phạm bị truy nã, một tên đào phạm, một tên đệ tử của gã tội phạm phản quốc. Ai cũng không có biện pháp thay đổi cái sự thật này được!
Hắn nhìn xuống mớ súng ống đang nằm dưới chân mình, trầm mặc một lúc sau mới nói:
- Tôi đã hôi thối rồi, một kẻ hôi thối thì cần phải đi trên con đường hôi thối!