Bài phỏng vấn trực tiếp chiếm cứ đến hơn ba trang báo của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô vừa mới xuất hiện không đầy mười phút đồng hồ, những gã phóng viên tin tức bốn phía xung quanh gian nhà trọ tại khu Vọng Đô, những camera những chiếc xe tiếp sóng trực tiếp đang đậu khắp nơi xung quanh, những căn phòng trọ đối diện không ngừng chĩa ống kính suốt / vào gian phòng, những cái ánh đèn chụp hình loang loáng không ngừng nghỉ kia nhất thời đã vơi bớt hơn phân nửa.
Đám nhân viên công tác trong lĩnh vực tin tức này, sau khi biết được sự việc liền khiếp sợ không nói gì đến hơn một phút đồng hồ, sau đó lập tức bắc đầu đua nhau phóng chạy như điên hướng về phía Phí Thành. Những chuyến bay từ Đặc khu Thủ Đô đến Phí Thành trong ngày hôm đó toàn bộ chật cứng người đăng ký, thế nhưng vẫn như cũ có vô số người không kịp lấy được những tờ vé máy bay vô cùng quý giá kia, yêu cầu hãng hàng không phải lâm thời tổ chức thêm các chuyến bay mới.
Đáng tiếc mục tiêu lần này của bọn họ là Phí Thành chứ không phải là Vọng Đô, vị Quân Thần đại nhân đang nằm trên giường bệnh kia tự nhiên cũng không giống như là vị Thượng Tá Hứa Nhạc tuổi trẻ. Các chuyến phi cơ cá nhân của các Đài truyền hình nổi tiếng trong Liên Bang còn chưa kịp bay đến không phận pháp định của Phí Thành, liền đã bị những chiếc phi cơ quân dụng trang bị võ trang hạng nặng nghiêm khắc hạ mệnh lệnh cùng với hộ tống đáp xuống một cái sân bay nhỏ nào đó không biết tên cách Phí Thành đến tận ba ngàn km. Mà đám phóng viên đáp trên các chuyến phi cơ dân dụng công cộng lục tục chạy đến Phí Thành cũng đều bị một đơn vị bộ đội Cảnh vệ Đặc chủng của Quân khu I trang bị vũ khí đầy mình, chờ sẵn ngay bên ngoài sân bay, cường hãn hộ tống chạy tới một khu vực nội thành phía bên kia núi của tòa trang viên kia, hơn nữa lại còn bị tịch thu toàn bộ các thiết bị ghi hình, ghi âm, theo dõi cự ly xa nữa.
Loại hành động như thế này chính là xâm phạm nghiêm trọng đối với quyền tự do ngôn luận cùng với quyền tự do báo chí theo quy định của pháp luật Liên Bang. Nhưng mà ở vào cái thời khắc như thế này, cũng không có bất cứ Đài truyền hình hoặc là cơ quan báo chí nào dám hướng về phía những hành động mạnh mẽ kia của Chính phủ Liên Bang đưa ra bất cứ lời kháng nghị phẫn nộ nào cả. Trong dĩ vãng bọn họ có thể lớn tiếng mắng chửi Tổng Thống tiên sinh, có thể mắng chửi Nghị Viện, có thể mắng chửi toàn bộ hết thảy những quan viên trong thiên hạ này. Nhưng mà vào lúc này nếu như đối mặt với cảnh tượng một vị đại nhân vật sắp sửa ngã xuống này, có bất cứ một kẻ nào, cho dù thân phận như thế nào đi chăng nữa, dám thật sự đưa ra bất cứ một lời nghi ngờ nào đó, chỉ sợ ngay ngày hôm sau liền sẽ bị vô số dân chúng phẫn nộ, chà đạp, biến thành một đống mảnh nhỏ rác rưởi gia nhập vào dòng lịch sử a.
Bên ngoài gian nhà trọ tại Vọng Đô hiện tại cũng đã không còn ồn ào, náo nhiệt, hỗn loạn khiến kẻ khác cực độ chán ghét giống như hai ngày nay nữa. Hứa Nhạc im lặng ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm về phía bản tin tức điện tử vừa mới xuất hiện trên màn hình máy tính xách tay trước mặt mình. Một lúc lâu sau, hắn mới đứng lên, ngây ngốc liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, trầm mặc tự hỏi một lát. Sau đó hắn lặng lẽ mặc bộ quân trang vào, lặng lẽ không một tiếng động từ phía cửa sau mà đi ra ngoài. Có sự trợ giúp của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, hắn nhẹ nhàng lưu loát dễ dàng tránh khỏi sự nhìn trộm của đám phóng viên tò mò còn ở lại. Trước khi ánh hoàng hôn thật sự biến mất khỏi đường chân trời, hắn đã kịp đi tới sân bay quân dụng Tây Giao ở Đặc khu Thủ Đô, bước lên chiếc chuyên cơ quân sự chuyên dụng mà Bộ Quốc Phòng đã sớm chuẩn bị sẵn từ trước.
Bảy giờ mười bốn phút tối ngày hôm đó, Hứa Nhạc lại một lần nữa đi đến Phí Thành, đi vào cái sân lớn ngay bên cạnh bờ hồ kia, đi vào cái gian phòng tràn đầy mùi vị thuốc men cùng với những thanh âm điện tử của các máy móc chữa bệnh tinh vi tiên tiến nhất kia, im lặng ngồi bên cạnh cái giường giống hệt như một vầng mây trắng mềm mại kia, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay gầy yếu nhưng vẫn như cũ mạnh mẽ hữu lực của vị lão nhân gia đang nằm trong đám mây trắng kia.
Cũng không có bất cứ ai biết Quân Thần Lý Thất Phu đã nói với hắn chuyện gì. Mọi người cũng chỉ biết rằng Hứa Nhạc cũng không có ở lại Phí Thành quá lâu. Ngay trong đêm hôm đó hắn đã liền quay trở lại Đặc khu Thủ Đô. Vừa mới bước xuống khỏi chiếc chuyên cơ quân dụng, hắn liền leo lên một chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục, một đường thẳng tiến đến khu Đại viện Tây Sơn.
Khi hắn đến được Đại viện Tây Sơn, thời gian đã là vào sáng sớm. Ở sâu bên trong khu Đại viện Tây Sơn này, tòa nhà nhỏ của Trâu Bộ trưởng lúc này bị bao phủ bởi những tia ánh sáng nhàn nhạt vừa mới xuất hiện ở đường chân trời của ánh bình minh, trước mặt tòa tiểu lâu là một đám lá khô lẫn lộn với tuyết trắng, dày dày đặc đặc giống hệt như những nếp nhăn nheo của mặt đất.
- Buổi tối ngày hôm qua Tổng Thống tiên sinh cũng có mặt ở Phí Thành. Trước khi tôi trở về đã có nói chuyện với ông ấy mấy câu.
Bên trong thư phòng của lầu hai, Hứa Nhạc dùng hai tay cầm lấy tách trà hương cam nóng bỏng đến mức phỏng tay mà Trâu Úc vừa mới pha cho hắn, cặp mày rậm rạp nhăn lại thật chặt, nhẹ giọng nói:
- Tổng Thống tiên sinh đã nói với tôi một chút chuyện tình, cũng có nhắc đến chuyện cô con gái bị bệnh của ông ấy… Ông ấy còn nói, mỗi một người cũng đều có những người hoặc là những chuyện gì đó cần phải quan tâm, cho nên ở vào một số thời điểm đặc thù nào đó, luôn cần phải làm ra một chút thỏa hiệp cùng với nhượng bộ nhất định. Mà cái loại thỏa hiệp cùng với nhượng bộ này thông thường so với việc sải bước tiến tới càng cần phải có trí tuệ cùng với dũng khí lớn hơn nữa.
Hứa Nhạc thoáng nhớ lại một chút, xác nhận những lời nói của Tổng Thống tiên sinh mà mình vừa mới thuật lại kia cũng không có sai một từ nào.
Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh ngồi ở trên sô pha đối diện Hứa Nhạc, khẽ cau mày nhẹ, có chút suy nghĩ.
Đám đại nhân vật bên trong Đặc khu Thủ Đô sau khi biết được tình trạng thân thể của Quân Thần Lý Thất Phu lão nhân gia không ổn, liền lần lượt kéo đến Phí Thành thăm hỏi. Mặc kệ những người này cuối cùng có thể được gặp mặt trực tiếp vị lão nhân gia đang nằm trên giường bệnh kia hay không, nhưng mà bọn họ nhất thiết cần phải đi đến, để chính thức tỏ thái độ của mình đối với lão nhân gia.
Nhưng mà Bộ trưởng Trâu Ứng Tinh thân là đại lão đứng đầu Bộ Quốc Phòng này, lại ra ngoài sự dự kiến của rất nhiều người, lại vẫn không hề có dấu hiệu gì sẽ đi đến Phí Thành cả. Một phần có lẽ là bởi vì tình hình chiến sự tại tiền tuyến Đế Quốc đang có khá nhiều những vấn đề cần phải giải quyết, mặt khác nguyên nhân cũng có lẽ là bởi vì phương pháp xử sự giao tiếp từ trước đến giờ của vị Tướng quân phong độ như một học giả này.
- Tình hình sức khỏe của Nguyên Soái đại nhân đến tột cùng là thế nào rồi?
Trâu Ứng Tinh hỏi.
- Tình hình phi thường không ổn. Phần gan đã bị suy kiệt vô cùng nguy kịch.
Hứa Nhạc buông tách trà hương cam trong tay xuống, đưa tay xoa xoa mái tóc trên đầu một chút, thoáng tạm dừng, sau đó tiếp tục nói:
- Thuần túy cũng chỉ là những vấn đề tuổi già cùng với những bệnh cũ tái phát mà thôi. Đánh giá của Bệnh viện Trung ương Lục quân cực kỳ không khả quan. Bên đó cho rằng lão nhân gia bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Trâu Bộ trưởng trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó mới nói:
- Từ đầu đến cuối tôi vẫn một mực công tác trong căn cứ hậu cần, nếu tính toán nghiêm túc lại thì cũng chưa từng được làm việc dưới sự chỉ huy trực tiếp của lão nhân gia. Chẳng qua là chỉ cần là một quân nhân sĩ quan của Liên Bang, cũng đều sẽ cho rằng chính mình là một binh lính bình thường dưới quyền của Nguyên Soái đại nhân. Nghe được cái tin tức này, trong lòng ta thật sự là không tốt.
Tay trái của Hứa Nhạc đưa lên gãi gãi đầu, theo bản năng lại sờ sờ một chút sau gáy mình, có chút căm tức mắng chửi mấy câu thô tục gì đó.
- Nội dung của bản phỏng vấn trực tiếp kia của Nguyên Soái, ở bên trong xã hội đã tạp thành những chấn động rất lớn.
Trâu Bộ trưởng lẳng lặng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc một lúc, nói:
- Kỳ thật cái mối quan hệ giữa Nguyên Soái đại nhân cùng với cái tên giặc phản quốc kia… cũng chính là cái gã lão sư quá cố kia của cậu đó, ở bên trong thượng tầng của Quân đội Liên Bang cũng không phải là bí mật gì tuyệt đối. Dù sao qua lại biết bao nhiêu năm nay rồi, những người cũ như là Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư vậy, cũng có thể mơ hồ suy đoán được một chút gì đó.
- Chúng ta vốn dĩ là nghĩ rằng sau khi Nguyên Soái đại nhân nhắm mắt ra đi, cũng sẽ không ai nhắc tới chuyện tình này, tự nhiên sau này bên trong Liên Bang cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào biết được chuyện này nữa. Ai cũng không ngờ đến được, Nguyên Soái lão nhân gia không ngờ lại tự mình tiến hành an bày một buổi phỏng vấn trực tiếp, sau đó lại một phen đem cái chuyện xưa bí ẩn này nói ra như vậy.
- Cái này là có ý nghĩa gì?
Trâu Ứng Tinh chậm rãi gỡ xuống cặp kính mắt, có chút mệt mỏi đưa tay lên xoa xoa mi tâm một chút, cảm khái nói:
- Bất luận kẻ nào cũng phải thừa nhận một chuyện, Lý Nguyên Soái chính là một vị lĩnh tụ duy nhất kiếm không ra bất cứ khuyết điểm nào cả trong lịch sử Liên Bang này. Thời điểm khi mà ông ấy nhắm mắt xuôi tay rời khỏi cái thế giới này, vốn cũng nên phải vô cùng hoàn mỹ mới đúng, nhưng mà ông ta lại không chấp nhận cái loại hoàn mỹ này.
Ông ta ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, chậm rãi nói:
- Bản thân cậu hẳn nên so với bất cứ người nào khác cũng hiểu được nguyên nhân chân chính vì sao mà Nguyên Soái đại nhân lại làm như vậy.
- Tôi hiểu được, ông ấy làm như vậy chính là muốn bảo vệ cho tôi.
Hứa Nhạc khẽ cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mớ bụi đất dính trên đôi giày quân dụng của mình, chậm rãi nói:
- Thân thể lão nhân gia quả thật là đã suy yếu đến cực điểm, buổi tối ngày hôm qua chúng ta cũng không có nói chuyện lâu lắm, chẳng qua tôi cũng có thể hiểu được ý tứ thật sự của ông ấy.
Hứa Nhạc khẽ ngẩng đầu lên một chút, bên trong cặp mắt vốn dĩ sạch sẽ trong vắt, hiện tại đã bắt đầu xuất hiện một tia tơ máu mỏi mệt, cùng với vẻ bình tĩnh sau khi thấu hiểu mọi chuyện, chậm rãi nói:
- Lão nhân gia biết rõ ràng sự thiếu sót trong tính cách của tôi, nếu như tùy tiện để sự tình tiếp tục phát triển đi xuống như vậy, tôi sẽ trở nên xúc động…
- Lão nhân gia thật sự không hy vọng tôi sẽ biến thành một loại nhân vật giống như là một gã phu quét đường nào đó. Loại nhân vật như vậy cũng chỉ biết phá hư mà thôi, căn bản không thể xây dựng, đối với Liên Bang, đối với dân chúng cũng không có bất cứ lợi ích chân chính nào cả.
- Cậu có thể hiểu được sự khổ tâm của Nguyên Soái như thế, ta thật sự rất vui mừng. Ta tin tưởng rằng Tổng Thống tiên sinh cũng có ý tứ giống như vậy!
Trâu Ứng Tinh chậm rãi thả mấy ngón tay đang xoa xoa mi tâm của mình xuống, nhìn về phía Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:
- Quang minh cùng với hắc ám chính là một cặp anh em sinh đôi dính liền một chỗ với nhau, ai cũng không có cách nào phủ định được chuyện này. Mặc dù ngày hôm nay cậu một phen bạo phát xúc động, ào lên giết người, lấy sinh mệnh của chính mình làm đại giới mà đem toàn bộ những hắc ám ngay trước mặt này quét đi cho sạch sẽ, thế nhưng sau này sẽ như thế nào? Nếu như hiện tại cậu chết đi, sau này bên trong Liên Bang sinh sản ra những hắc ám mới khác, như vậy thì ai sẽ đứng ra mà quét nó đi đây?
Trâu Bộ trưởng nhìn chằm chằm về phía hắn, tiếp tục nói:
- Năm đó Nguyên Soái thật sự có năng lực một phen đem toàn bộ Chính phủ Liên Bang quét cho sạch sẽ một lần, thậm chí còn có thể đem tất cả những người có liên quan khác bên trong giới thượng tầng xã hội một phen giết chết hết nữa, nhưng mà ông ta cũng không có làm như vậy. Nếu như có cơ hội, cậu nên cẩn cẩn thận thận đọc lại một chút hồ sơ lý lịch của Nguyên Soái đại nhân đi. Mấy chục năm trôi qua, thậm chí ngay là cả bản thân ông ấy cũng phải không ngừng làm ra thỏa hiệp cùng với nhượng bộ. Mà điều này chính là bởi vì muốn sau này càng có thể kiên định, càng có thể vững vàng hơn nữa mà tiến lên.
- Một gã nam nhân, một gã quân nhân sĩ quan chân chính có ý thức trách nhiệm, hẳn là cần phải nên học được sự ẩn nhẫn, thấu hiểu, bảo hộ, không dễ dàng hy sinh, lại càng không nên để ý đến tiểu tiết, cùng với chuyện muốn cùng với đám hạng người tiểu tiết kia đồng quy ư tận được. Bởi vì cũng chỉ có như vậy, mới có thể một phen đem đầy đủ toàn bộ sinh mệnh của chính mình mà hiến dâng cho Liên Bang cùng với ngàn vạn tỷ dân chúng Liên Bang!
- Nguyên Soái đại nhân chính là kiên trì cả đời mình theo lý tưởng đó, ta hy vọng cậu có thể lấy ông ta làm hình tượng cho chính mình.
Hứa Nhạc trầm mặc trong quãng thời gian khá lâu, sau đó mới khẽ gật gật đầu mấy cái.
- Đây chính là nhiệm vụ mới nhất cho cậu!
Trâu Ứng Tinh từ trong ngăn kéo bàn làm việc của mình lấy ra một phần văn kiện điện tử rõ ràng là vừa mới được chuẩn bị không bao lâu, chậm rãi nói:
- Tổng Thống tiên sinh đã đích thân ký duyệt, cậu được giao nhiệm vụ trở thành đại biểu đặc biệt cho Chính phủ Liên Bang, đi đến Tây Lâm chủ trì công đoạn thí nghiệm quân giới trong khu căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng ở đó. Đồng thời, cậu được toàn quyền đại biểu cho Chính phủ Liên Bang tiến hành đàm phán việc hợp tác với bên phía Tổ chức Bình dân Phản kháng của Đế Quốc bên kia.
Hứa Nhạc chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc nhàn nhạt. Hắn có thể đoán được rằng chính mình sẽ sớm bị đuổi ra khỏi cái trung tâm lốc xoáy chính trị Đặc khu Thủ Đô này, nhưng mà lại không ngờ rằng mình bị phân công đi chấp hành một cái nhiệm vụ quan trọng như vậy ở Đại khu Tây Lâm.
Sau khi cái bài phỏng vấn kia được Nhật báo Đặc khu Thủ Đô tung ra, toàn bộ Liên Bang nhất thời lâm vào một trạng thái bất an cùng với sợ hãi nhàn nhạt. Một bài phỏng vấn không mang theo ý tứ văn vẻ nào cả, nhưng lại mãi vẫn ẩn chứa một loại tính chất bi ai nhàn nhạt nào đó, khiến cho tất cả mọi người cũng đều biết rằng điều này có ý nghĩa chính là vị lão nhân gia có thể lập tức liền phải rời khỏi rồi, một cái biểu tượng của cả một thời đại cũng sắp sửa chấm dứt rồi.
Đám dân chúng Liên Bang căn bản không thể nào tưởng tượng nổi một ngày nào đó Liên Bang mà không có Quân Thần đại nhân thì sẽ có bộ dáng như thế nào. Tuy rằng thời gian đã trôi qua hơn mười năm trời nay, vị lão nhân gia đã sớm cởi bỏ bộ quân phục Nguyên Soái, im lặng ngồi bên bờ hồ Phí Thành mà câu cá, thế nhưng tất cả mọi người đều biết rằng ông ấy vẫn còn sống. Bất luận là bộ đội tại tiền tuyến, hay là ở Phí Thành, chỉ còn lão nhân gia còn tồn tại, tất cả mọi người cũng rất an tâm.
Quân Thần đại nhân Lý Thất Phu đã từng tung hoành uy chấn toàn bộ vũ trụ, ngay tại thời điểm khi mà ông ta sắp sửa phải rời khỏi phiến vũ trụ này, lại sẽ một lần nữa khiến cho toàn bộ vũ trụ này phải chấn động. Nếu như cái tin tức này rơi vào trong tay đám người Bách Mộ Đại, rơi vào trong tay đám hải tặc không gian cùng với đám trùm xã hội đen kia, không biết bọn chúng sẽ có phản ứng như thế nào? Cái tin tức này rơi vào tay đám người Đế Quốc, đám Hoàng tộc của Vương triều Bạch Cận sẽ liền bắt đầu tổ chức một tràng vũ hội cuồng hoan, đám đầu sỏ Hoàng Thất bên kia không biết sẽ đỏ mắt mà uống biết bao nhiêu bình rượu mạnh nữa đây?
Tóm lại tất cả mọi người cũng đều biết một chuyện, Quân Thần lão nhân gia rất nhanh sẽ chết đi. Tất cả mọi người hoặc là bi thương, hoặc là ngơ ngẩn, hoặc là sợ hãi, hoặc là bình tĩnh, hoặc là vui sướng mà chờ đợi cái ngày nào đó sắp sửa tiến đến.
Nhưng mà vượt ra ngoài sự dự kiến của tất cả mọi người, vị Quân Thần Lý Thất Phu đại nhân sau khi bị đám y bác sĩ cao cấp nhất toàn bộ Liên Bang tuyên bố khẳng định là phải chết, nhưng mà ông ta lại cố tình không có chết, mà lại cực kỳ cường hãn mà tiếp tục sống tiếp. Tuy rằng mọi người cũng biết đây chính là một hiện tượng tạm thời mà thôi, sức khỏe của Quân Thần lão nhân gia đã chuyển biến xấu đến mức vô cùng nghiêm trọng, cũng không thể tiếp tục kiên trì được bao nhiêu lâu nữa, nhưng mà lại vẫn như cũ khiến cho vô số người phải cảm khái cùng với kích động vạn phần.
Cái sinh mệnh lực vô cùng ương ngạnh cùng với cái ý chí mạnh mẽ khiến kẻ khác phải vô cùng sợ hãi ẩn chứa bên trong thân hình già nua gầy yếu kia, tựa hồ cũng khiến cho ngay cả Tử Thần cũng phải sợ hãi, mà lựa chọn tạm thời rời đi.
Chỉ cần một ngày Quân Thần Lý Thất Phu còn chưa có chết, như vậy ông ta tuyệt đối chính là cái khỏa hằng tinh sáng chói nhất trong toàn bộ vũ trụ này, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi chiếu rọi xuống toàn bộ Liên Bang này. Ông ta chính là vầng thái dương ngày ngày vẫn lặng lẽ chìm xuống rồi lại mọc lên trên tinh cầu S. Buổi tối mỗi ngày cũng đều chậm rãi đi xuống phía đường chân trời, sáng sớm ngày hôm sau lại quật cường mà cường hãn một lần nữa mọc lên, chiếu sáng tất cả.
Mặc kệ là vầng thái dương kia có thể nào hoàn toàn tắt rụi đi ngay ngày hôm sau hay không, nhưng mà cái vị lão nhân gia đang nằm trên giường bệnh ở tại Phí Thành bên kia đã thông qua bài phỏng vấn trực tiếp của chính mình, để bày tỏ thái độ. Ngay sau đó, Cục Điều Tra Liên Bang lập tức dở bỏ đi công tác điều tra bí mật đối với Thượng Tá Hứa Nhạc. Cục Hình Sự Liên Bang tiến hành niêm phong cất vào kho tất cả những hồ sơ có liên quan. Bên phía Nghị Viện cũng không có thêm bất cứ vị Nghị viên nào đưa ra lời yêu cầu tổ chức buổi họp trưng cầu ý kiến nữa. Còn về chuyện tình lên án đối với tội phản quốc, lại cũng không có bất cứ ai nhắc tới nữa.
Tất cả mọi người thuộc về bất cứ những thế lực nào có thực lực khống chế, hoặc là ảnh hưởng đến cơ cấu chính trị của Liên Bang, hoặc là nói toàn thể mọi người trong Liên Bang này, cũng đều bị bắt phải nhượng bộ một người.
Tất cả mọi người đều phải hướng về phía vị lão nhân gia đã suy yếu đến mức không chịu nổi, thậm chí có thể lập tức cũng không thể nào mở miệng nói ra bất cứ lời nào nữa, phải chân chính nhượng bộ.
Toàn thể dân chúng Liên Bang cũng chỉ biết là bão tố chính trị đã dừng lại, toàn bộ Liên Bang biến thành một mảnh bình tĩnh yên lặng, mang theo một loại ý tứ hàm xúc hoài niệm nào đó mà lặng lẽ phát triển, thế nhưng lại không biết rằng, ẩn chứa phía sau cái loại bầu không khí bình tĩnh như thế này, bên trong Chính phủ Liên Bang, giữa các bộ ngành chính trị, bên trong Nghị Viện, đã tiến hành một hồi đấu tranh vô cùng kịch liệt.
Cục Hiến Chương Liên Bang trầm mặc, Bộ Quốc Phòng vốn dĩ luôn đứng sau lưng Hứa Nhạc tự nhiên cũng không tiện bày tỏ ra thái độ của mình, bên phía Dinh thự Tổng Thống đồng dạng cũng là như vậy. Một khi đối phương đã đình chỉ việc lên án đối với Hứa Nhạc, liền sẽ không có khả năng cho phép hắn tiếp tục công tác điều tra của chính mình nữa, cũng không cho phép hắn tiếp tục tiếp xúc đến những cái cơ mật trung tâm này nữa.
Một ngày nào đó vào cuối mùa đông của năm Hiến Lịch Liên Bang, Hứa Nhạc bước lên một chiếc phi thuyền quân dụng, lên đường đi đến Tây Lâm!