Điều kiện để được tiến vào Hiệp hội Ba Nhất có thể nói là vô cùng hà khắt cùng với khó khăn, chỉ cần suy nghĩ một chút về cái tên gia hỏa kinh tài tuyệt diễm Thi Thanh Hải kia, đại khái liền có thể đồng ý được với lời nói lúc trước đây của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ. Mỗi một cá nhân ngồi uống rượu nhẹ bên trong cái quán rượu nhỏ kia ai nấy cũng đều tuyệt đối có một chỉ số thông minh như của siêu nhân, những năng lực vô cùng phi phàm, đơn giản mà nói xác thực đều là một đám thiên tài đến biến thái.
Thế nhưng một gã luật sư da ngăm đen thất nghiệp, vừa mới bị Văn phòng luật sư sự vụ khai trừ, ở bên trong thời tiết mùa Đông của Đặc khu Thủ Đô tràn ngập tuyết trắng lang thang khắp đầu đường ngỏ hẹp, sầu khổ uống đến mức say khướt không còn biết gì nữa, không ngờ lại có thể dùng không đến nửa tiếng đồng hồ, liền thành công thuyết phục được một đám thiên tài biến thái kia, hơn nữa lại còn có thể thuyết phục cho bọn họ thật sự nghiêm túc chấp hành cái kế hoạch lâu dài mà lúc đó nhìn qua quả thật là điên cuồng dị thường kia. Một câu chuyện mang tính chất thời khắc lịch sử nhưng hiện tại tạm thời lại không được bao nhiêu người biết như thế này, đại khái sau này sẽ được những quyển sách lịch sử nghiêm túc ghi nhận. Nhưng mà mãi cho đến bây giờ, nhìn qua vẫn là có một chút gì đó không thể nào tin nổi.
Cái này đại khái chính là cái gọi là mị lực nhân cách mà Thi Thanh Hải đã từng nói qua lúc trước. Trong lòng Hứa Nhạc lặng yên suy nghĩ. Tay phải của hắn rất nhanh nắm chặt lên cái tay vịn bằng da thuộc vô cùng sang quý của cái ghế sô pha, đầu ngón tay nhẹ nhàng cảm thụ được loại cảm xúc êm dịu nhưng lại pha một chút lạnh lẽo, tâm tình phức tạp dị thường.
Trầm mặc nhìn chằm chằm về phía cái gã nam nhân trung niên khuôn mặt sạm đen đang đứng phía sau bức tường trong suốt mà lạnh như băng kia, cặp mày rậm rạp thẳng tắp như phi đao của Hứa Nhạc nhất thời nhăn lại cực nhanh. Vì cái gì mà trong ánh mắt của cái gã nam nhân kia vẫn như cũ là một loại cảm giác bình tĩnh, thâm trầm, lặng lẽ, kiên nghị lại khiến cho người ta sản sinh ra một sự tín nhiệm mạnh mẽ như thế? Vì cái gì mà cặp lông mày thẳng tắp mạnh mẽ kiên nghị giống hệt như là dùng thước kẻ ra kia, lại nhìn qua có vẻ như là trấn định đến như thế? Vì cái gì mà cái khuôn mặt tầm thường kia của ông ta lại cuối cùng vẫn khiến cho người ta có thể nhìn ra một loại cảm giác thương xót nhân sinh đang cất giấu bên trong nội tâm của ông ta như thế?
Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì ông ta đối với phiến sao trời này của Liên Bang càng thêm thâm trầm yêu dị hơn rất nhiều hay sao? Thật sự là một diễn viên điện ảnh thiên tài a! Được rồi, cho dù trong lòng có trào phúng ông ta đến như thế nào đi chăng nữa, thế nhưng từ trên người của cái gã nam nhân trong niên này thật sự có được một loại tính chất đặc biệt nào đó, có khả năng thuyết phục, đả động nhân tâm, cuốn hút ngời khác, khiến cho tất cả mọi người dù có vĩ đại đến thế nào đi chăng nữa, thì trong lòng vẫn luôn có một loại ý niệm muốn đứng về phía của ông ta, cùng nhau hướng đến một cái mục tiêu chưa được xác định nào đó mà dũng cảm cùng với kiêu ngạo mạnh mẽ tiến thẳng về phía trước.
Ví dụ như là một đám thành viên của Hiệp hội Ba Nhất đang tổ chức buổi họp thường niên bên trong quán rượu nhỏ kia vậy, cũng giống như là Đỗ Thiếu Khanh luôn luôn lãnh khốc mà kiêu ngạo vậy, cũng giống như là Hứa Nhạc cùng với Thi Thanh Hải trước đây vậy.
- Giữa những hội viên của Hiệp hội Ba Nhất chúng ta cùng với Tổng thống tiên sinh kỳ thật cũng chẳng có quá nhiều điểm gì tương đồng giống nhau cả, ngoại trừ chúng ta ai nấy cũng đã từng chiến đấu vì một mục tiêu chung. Chỉ là những bộ đội đi lính cùng với công tác đấu tranh trên tòa án cũng không hoàn toàn giống nhau. Thế nhưng thậm chí là bắt đầu từ thời điểm ngày hôm đó trở đi cũng vậy, cuộc đời của chúng ta tựa hồ như cũng không có quá nhiều những điểm gì đó tương đồng giống nhau hoặc là có những đặc điểm nào tương thông với nhau cả.
Tướng quân Lý Tại Đạo lại tiếp tục ôn nhu nhẹ nhàng nói tiếp:
- Về sau chúng ta lại ở trong quán rượu Thánh Đạt Phỉ kia tiếp tục tụ họp với nhau thêm nhiều lần nữa, chỉ là những người chúng ta mỗi người cũng đều có công việc hoặc là những trách nhiệm vài công tác khác nhau, cho nên cũng chỉ gặp gỡ nhau trong chốc lát rồi lại chia ra. Kể từ sau cái ngày hôm đó, ta cùng với Bái Luân tiên sinh trợ giúp Mạt Bố Nhĩ tiên sinh quay trở lại với giới luật sư tư pháp. Sau khi vô cùng trăn trở cùng với khắc nghiệt vứt hẳn đi hoàn toàn cái gọi là tinh thần chủ nghĩa tự do nhân sinh vô cùng rỗng tuếch kia đi, Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đã thành công trong việc tiến vào Hiệp hội Công nhân Tư bản, ngay sau đó ông ta liền tiếp tục trở thành luật sư công ích chỉ định của ba đại Công hội Công nhân cùng với Hiệp hội Cựu chiến binh Liên Bang…
- Bái Luân tiên sinh tuổi lớn hơn chúng ta một chút, trong số những hội viên chúng ta, ông ta là người đầu tiên tiến hành tham gia tranh cử chính trị, là người đầu tiên bước chân lên chính đàn Liên Bang. Ta thì vẫn như cũ ở lại bên trong Quân đội, nhưng mà dựa theo kế hoạch đã lập ra từ trước, ta dần dần rời khỏi bộ đội dã chiến tiền tuyến, quay trở về Học viện Quân sự I bắt đầu công tác giáo dục tân binh. Trong cái cuộc sống mười mấy năm theo nghiệp giáo dục này, ta đã khai quật được một số những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết đồng thời cũng rất được. Ta thật sự vô cùng tự hào khi nói rằng, những gã thanh niên nhiệt huyết này chính là những mấu chốt quan trọng chân chính có thể khiến cho sự nghiệp vĩ đại trong tương lai của chúng ta có thể thành công hay không…
Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ liếc sang nhìn về phía Đỗ Thiếu Khanh, từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc lạnh lùng đứng bên ngoài cửa phòng, không có lên tiếng nói chuyện.
Mặc dù Đỗ Thiếu Khanh mãi vẫn luôn duy trì sự trầm mặc lạnh lùng, thế nhưng cặp kính râm đen kia phản xạ một ít quang mang nhàn nhạt của ngọn đèn lớn trong phòng, toát ra chút cảm giác cô đơn cùng với ngơ ngẩn khó hiểu.
- Không, Đỗ Thiếu Khanh tiến vào hiệp hội của chúng ta, hơn nữa còn chấp nhận đi theo những lý niệm vĩ đại của chúng ta, cũng chẳng có liên quan gì đến ta cả…
Lý Tại Đạo nhìn thấy ánh mắt của Hứa Nhạc, khẽ cau mày nhẹ một cái, sau đó nhàn nhạt nói:
- Do đích thân Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đã tự mình thuyết phục hắn.
Giờ phút này Hứa Nhạc cũng không biết mình nên cảm khái cái gì cho đúng nữa.
Trong toàn bộ Quân đội Liên Bang ai nấy cũng đều phi thường rõ ràng, Tổng thống tiên sinh cho đến giờ phút này cũng chưa từng bao giờ che giấu qua sự thưởng thức cùng với chiếu cố vô cùng đặc thù đối với hai người thanh niên trẻ tuổi. Bất luận là vấn đề thăng cấp, hay là việc xử lý án phạt tương quan đi chăng nữa, thì cũng nhờ vào sự chiếu cố trực tiếp không chút che giấu của Tổng thống tiên sinh mà trở nên phi thường thuận lợi. Hai gã thanh niên trẻ tuổi này chính là bản thân Hứa Nhạc cùng với Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh. Chỉ có điều Hứa Nhạc mãi vẫn luôn chưa từng nghĩ qua phía sau lưng sự thưởng thức đặc thù này lại còn ẩn giấu một câu chuyện xưa đặc sắc đến như thế.
- Đây là một câu chuyện xưa phi thường đơn giản, chính là muốn hướng đến cậu mà nói cho rõ ràng một câu rằng, tuy rằng cái ý tưởng của chúng ta có lẽ có chút điên cuồng, nhưng mà chúng ta là những người theo chủ nghĩa thực dụng, chúng ta chính là đang từng bước từng bước vững vàng nắm chắc mà thực hiện cái lý tưởng này.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lẳng lặng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nói.
- Làm những chuyện tình gì chứ? Không ngừng nghỉ không gián đoạn tiến hành mưu sát, vu khống? Thậm chí kể cả những cô nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi nằm trong vũng máu tại Sân vận động Lâm Hải Châu, thậm chí kể cả cô Tiểu Công chúa Chung Gia vẫn còn chưa đầy mười tuổi cũng có thể ra tay được sao?
Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm đám người đang đứng phía sau bức tường trong suốt kia, trên mặt không có bất cứ một tia cảm xúc nào cả, nói:
- Các người đừng quên rằng, lúc đó tôi đang có mặt ở hiện trường, tôi biết rõ ràng các người đã từng làm ra những chuyện tình gì. Tôi đã từng tận mắt nhìn thấy những dân chúng bình thường vô tội đã thống khổ chết đi, thế nhưng mãi cho đến khi chết vẫn chưa biết rằng đã phát sinh ra chuyện gì…
- Tổng thống tiên sinh, có một chuyện tình, mãi cho đến lúc này tôi vẫn còn là phi fmg không rõ ràng…
Tốc độ nói chuyện của Hứa Nhạc cũng không quá nhanh, mà là đặc biệt thong thả cùng với nặng nề. Cặp mày rậm của hắn nhăn lại một cách đặc biệt thống khổ:
- Lúc đó đang là Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang, phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu chính là đồng bọn cùng với người ủng hộ mạnh mẽ nhất phía sau màn của ông, ông vì cái gì lại muốn ra tay ám sát Thai Chi Nguyên? Vì cái gì lại muốn để cho nhiều người như vậy chết đi cơ chứ?
Ngay sau đó ánh mắt Hứa Nhạc chuyển sang phía Đỗ Thiếu Khanh mãi vẫn luôn trầm mặc không nói tiếng nào, hỏi:
- Ông nói ông là một quân nhân của Liên Bang, cho nên ông phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên. Những chuyện tình sau này tôi không muốn hỏi ông, nhưng là thời điểm khi mà sự kiện tại Sân vận động Lâm Hải Châu bộc phát, Mạt Bố Nhĩ vẫn chưa phải là Tổng thống Liên Bang, ông ta cũng chỉ là một vị Nghị viên, vậy thì vì cái gì mà Tây Môn Cẩn lại tham gia vào chuyện đó? Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, ông cùng với Sư đoàn Thiết giáp của ông có thể đưa ra lời giải thích gì cho chuyện này?
Đỗ Thiếu Khanh vẫn như trước trầm mặc lạnh lùng đứng đó, cũng không có mở miệng giải thích cái gì.
- Chuyện đó để cho ta thay hắn giải thích. Trong sự kiện lần ấy, Đỗ Thiếu Khanh cũng không biết, chính ta đã bỏ qua hắn mà trực tiếp liên hệ với Tây Môn Cẩn.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ xoay mặt sang nhìn về phía vị Tướng quân trung thành đang đứng bên cạnh của mình, tiếp tục chậm rãi nói:
- Còn về phần vấn đề thứ nhất, nguyên nhân kỳ thật cũng là rất đơn giản. Thai Gia bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang chính là gia tộc cường đại nhất, lâu đời nhất, cũng là cái gia tộc ẩn giấu sâu không thấy rõ ràng thủ đoạn nhất. Rất nhiều những nhân vật đảm trách công tác bên trong Chính phủ thậm chí còn không có biện pháp đụng chạm đến khu vực trung tâm quan trọng yếu hại nhất của cái gia tộc này nữa. Nhưng mà cái gia tộc kế thừa từ Hoàng triều Thai Thị năm xưa này cũng có một cái yếu điểm cực kỳ lớn, đó chính là vấn đề con cháu truyền thừa quá mức thưa thớt đi. Cái sự thật liên tục gần đời truyền xuống cũng đều là độc đinh duy nhất mà thôi. Có đôi khi chuyện này khiến cho mọi người nhịn không được mà suy nghĩ rằng, có khi nào đây chính là một sự trừng phạt cân bằng nào đó của ông trời đối với cái gia tộc hậu đại Hoàng triều này hay không?
- Cái gia tộc Thai Gia cường đại nhất bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang kỳ thật cũng là một cái gia tộc Thai Gia yếu ớt nhất mà thôi. Chỉ cần cái gã thanh niên được mọi người xưng tụng là Thái Tử gia kia chết đi, như vậy thì Thai Gia tự nhiên cũng sẽ không có người nối dõi, dần dần biến mất trong dòng lịch sử.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nheo mắt lại một chút, chậm rãi ôn hòa nói:
- Cho nên lúc ấy nếu như đang thời điểm Tổng tuyển cử mà tiến hành ám sát hắn, tin tưởng rằng Thai phu nhân đang trong lúc phẫn nộ tuyệt vọng nhất, bất luận xuất phát từ việc phát tiết cơn phẫn nộ, hay là xuất phát từ góc độ muốn đả kích kẻ mà bà ta cho rằng là hung thủ, cũng đều sẽ tiếp tục mạnh mẽ hỗ trợ cho ta.
Ông ta vẫn tiếp tục nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:
- Hơn nữa cái loại trợ giúp đó của bà ta sẽ càng là dốc hết tâm trí, bất kể mọi hậu quả gì đi chăng nữa… Điều này cũng liền có ý nghĩa rằng, bất luận cho dù có phát sinh chuyện tình gì đi chăng nữa, thì ta cũng đều sẽ chiến thắng Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang!
- Tôi mãi vẫn luôn nghĩ rằng ông chỉ là một vị chính trị gia chân chính, không phải là một gã con buôn chính trị…
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
- Hiện tại đến bây giờ tôi mới biết được, hóa ra ở trong lồng ngực của ông đang đập vẫn như cũ là một trái tim tràn đầy dã tâm của một gã con buôn chính trị!
- Đó không thể gọi là dã tâm…
Tổng thống tiên sinh vẫn không chút tức giận, cực kỳ có kiên nhẫn mỉm cười giải thích với hắn:
- Nếu như là bởi vì cái gọi là dã tâm đó, liền sẽ không có những sự tình tiếp tục phát sinh phía sau đó.
- Hiện tại ta đã là Tổng thống Liên Bang, Tướng quân Lý Tại Đạo đã là lĩnh tụ tối cao của Quân đội Liên Bang, còn có Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, còn có Bái Luân cùng với những đồng bọn đã chết đi của ta nữa… Tất cả những người đã từng gặp nhau tại quán rượu Thánh Đạt Phỉ, cùng với những đồng bọn mới gia nhập sau này, ai nấy cũng đều đã đứng trên đỉnh cao quyền lực của toàn thể Liên Bang này, cũng không có mục tiêu quyền lực nào cao hơn nữa để theo đuổi, như vậy chúng ta làm gì còn có mục tiêu gì nữa để nói là có dã tâm?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nheo mắt nhìn Hứa Nhạc, nở nụ cười ôn hòa, thanh âm hùng hậu trầm thấp mà kiên nghị đặc biệt động lòng người.
- Nếu như thật sự muốn nói đến dã tâm, như vậy thì dã tâm của chúng ta kỳ thật vô cùng đơn giản, chính là muốn hoàn toàn một phen đem Thất Đại Gia Tộc Liên Bang loại bỏ một cách triệt để khỏi hệ thống xã hội chính trị Liên Bang này!
- Có một bản thống kê xã hội thực tế vô cùng thú vị lan truyền trên Internet Liên Bang, đó chính là kể từ sau khi Liên Bang cùng với Đế Quốc chính thức khai chiến, thì tầm quan trọng cùng với danh vọng của Học viện Quân sự I mới được thúc đẩy lên đến địa vị cao như ngày hôm nay. Hiệp hội Ba Nhất này xuất hiện lần đầu tiên là cách đây sáu mươi năm, tổng số thành viên của Hiệp hội chỉ có hơn mười người mà thôi. Theo mặt xác suất mà tính thì thật sự có chút cổ quái. Thật sự thì có rất nhiều thành viên của Hiệp hội cũng không có chính thức tham gia vào trong kế hoạch vĩ đại của đội ngũ chúng ta. Chúng ta thật sự không hề bắt buộc bọn họ, thậm chí cũng chưa từng mở miệng yêu cầu hay là kêu gọi bọn họ một lời nào. Chỉ là ta muốn nhắc nhở cậu một chút, trong số những thành viên của chúng ta, thậm chí những hội viên của Hiệp hội Ba Nhất kia nữa, cũng không có một người nào có bối cảnh xuất thân từ Thất Đại Gia Tộc Liên Bang!
- Cái gọi là nhân vật thiên tài, chẳng qua cũng chỉ là những người có chỉ số thông minh cao hơn bình thường một chút, cộng thêm những sự cố gắng kiên trì mà những người bình thường khó có thể nào tưởng tượng nổi. Bảy cái gia tộc kia đã sớm xâm nhập, thẩm thấu vào mỗi ngóc ngách bên trong xã hội Liên Bang này rồi, đã cướp lấy tuyệt đại bộ phận những tài nguyên thiên nhiên cao nhất trong xã hội. Những con cháu, đệ tử của bọn họ căn bản không cần phải trả giá ra quá nhiều những sự gian khổ cùng với cố gắng như những người khác, mà vẫn có được những thành quả sáng rọi chói mắt. Mà tất cả những hành viên bên trong Hiệp hội Ba Nhất chúng ta cũng đều là những kẻ xuất thân từ tầng chót của xã hội, bản thân bọn họ trời sinh đã có trong người khát vọng cùng với động lực để tiến hành thay đổi hình thái của xã hội này.
Biểu tình của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ phi thường nghiêm túc, thanh âm trầm thấp hữu lực, kiên định vô cùng:
- Kể từ khi Thất Đại Gia Tộc Liên Bang cùng với đám chính khách con buôn kia cùng nhau nắm giữ hoàn toàn hệ thống chính trị kinh tế xã hội Liên Bang, kể từ khi xã hội Liên Bang thành lập cho đến ngày hôm nay đã giằng co kéo dào ba ngàn bảy trăm bảy mươi hai năm trời. Tính luôn kể từ khi thời đại Hoàng triều bắt đầu thành lập, rồi chuyển dần dần sang chế độ Cộng hòa cho đến ngày hôm nay, cũng đã vượt qua cả vạn năm rồi… Cái hệ thống chính trị này đã xơ cứng rồi, đã mục nát rồi!
- Đây là cái thời đại tiên tiến nhất? Đây là cái thời đại xấu xa nhất? Không đâu! Điều bi ai nhất chính là, chỉ cần cậu có thể hướng về phía ngọn nguồn lịch sử của Liên Bang mà nhìn lại, cậu sẽ có thể phát hiện ra rằng tất cả những cái thời đại đã qua cũng đều luôn là những thời đại giống nhau như đúc mà thôi, không có bất cứ sự tiến bộ gì, cũng không có bất cứ sự phát triển gì. Chỉ là một cái vũng bùn nhơ nhuốc mà tất cả mọi người cùng dồn lại một chỗ mà gian nan hô hấp mà thôi. Mà tất cả mọi người của từng thế hệ, từng thế hệ có được trí tuệ cùng với sức mạnh để thay thế tất cả mọi thứ, lại ở bên trong cái khối vũng bùn khổng lồ này mà dần dần chìm nghỉm xuống, sau đó lặng lẽ chết đi!
Trước kia cũng đã từng có người có ý đồ muốn thay đổi hết thảy mọi thức này. Ví dụ như là một vài chế độ Chính phủ đã từng bị người khác lãng quên, ví dụ như những vị Tổng thống đã bị người khác ám sát chết… Được rồi, cái chết chung quy cuối cùng cũng vẫn là vĩnh hằng, cũng đều là thứ khiến cho kẻ khác lo sợ nhất. Tất cả… tất cả mọi tiền nhân cùng với Chính phủ trước đây cũng đều bị bắt buộc phải nhượng bộ trước máu tanh cùng với sự sung chuyển…
Trên khuôn mặt ngăm đen của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ hiện lên một nụ cười trào phúng nhàn nhạt, sau đó rất nhanh đã thu liễm đi, biến thành một câu nói mạnh mẽ với sức mạnh hoàn toàn có thể chấn động khiến cho mặt đất phải rung chuyển!
- Nguyên nhân bởi vì trong dòng lịch sử, từ xưa cho đến nay tất cả mọi người cũng đều không có ai tìm ra được phương pháp có thể chính diện đối kháng với bảy cái gia tộc quái vật kia. Mà hiện tại lại bởi vì một sự kỳ ngộ hiếm có của dòng lịch sử, khiến cho cái phương pháp này, hoặc là nói cái lực lượng này, đã bị chúng ta gắt gao mạnh mẽ nắm chặt trong tay!
- Ý ông muốn nói đến Quân đội?
Hứa Nhạc mở miệng hỏi.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ dùng sự trầm mặc để thay thế cho việc thừa nhận.
Ở trong dòng lịch sử dài lâu của Liên Bang, Quân đội từ trước cho đến nay vẫn luôn là một quần thể vô cùng yếu thế nằm bên cạnh xã hội, hoàn toàn không được mọi người để ý đến. Nguyên nhân chính là bởi vì Liên Bang ở bên trong cái phiến vũ trụ của chính mình cũng không có một địch nhân chân chính. Chính vì thế cho nên đám chính trị gia nắm quyền Chính phủ Liên Bang cho dù là có ý tưởng phản kháng trong đầu, thế nhưng đối mặt với bảy con quái vật khổng lồ kia, cuối cùng nhìn qua vẫn có vẻ như là phải thúc thủ bó tay, không thể nào làm ra bất cứ động tĩnh gì được. Nhưng mà nguyên nhân chính là bởi vì sự xuất hiện của đám người Đế Quốc, cho nên Quân đội Liên Bang ở trong mấy chục năm đầu tiên của Hiến lịch đã rất nhanh chóng khuếch trương, biến thành một thế lực vô cùng cường đại, rốt cuộc cũng đã trở thành một chi lực lượng mạnh mẽ có thể độc lập đứng thẳng người trước tấm màn sân khấu chính trị Liên Bang.
Hứa Nhạc dùng sức xoa xoa nhẹ cái trán hơi có chút đau nhức của chính mình, một khoảng thời gian dài cũng không thể nói nên lời. Tất cả mọi người khống chế hoàn toàn Chính phủ Liên Bang trong tay, không ngờ toàn bộ lạ là một đám phần tử kiên định đi theo chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm a!
Cái thế giới này thật sự là quá điên khùng rồi!
Trong đầu hắn phảng phất tưởng tượng ra cảnh sau này, hoặc là chỉ trong thời gian vài năm sắp tới đây thôi, cái cảnh tượng vô cùng khủng bố, tất cả những công ty, xí nghiệp, các thành phố lớn bên trong Liên Bang toàn bộ đều do những binh lính võ trang hạng nặng tiến hành canh gác… Hắn khẽ mạnh mẽ mím chặt môi lại, trầm mặc một khoảng thời gian cực dài, sau đó mới mở miệng nói:
- Lúc trước ở Phí Thành… Lão nhân gia đã từng nói qua với tôi, ông ta đã từng đi qua Đế Quốc, sau đó mới quay trở lại Liên Bang, thiêu đốt sinh mệnh cùng với mỗi một giọt máu cuối cùng trong người mình, nhằm để duy trì cùng với giữ sìn sự tồn tại của Liên Bang, đó chính là bởi vì ông ta tin tưởng vững chắc rằng, Liên Bang chính là một loại chế độ so với Đế Quốc càng thêm tốt đẹp hơn rất nhiều. Tất cả mọi người sống trong cái cuộc sống, cái chế độ xã hội này càng hạnh phúc hơn rất nhiều so với bên phía Đế Quốc.
Tướng quân Lý Tại Đạo phía sau bức tường thủy tinh trong suốt khẽ nhướng cặp mày hoa râm lên một chút, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc.
- Tôi cũng chính là có suy nghĩ như vậy, cho nên suy nghĩ đến quan hệ về nơi sinh cùng với huyết thống, quan hệ giữa sự xâm lược cùng với phản xâm lược, cho nên tôi mới dốc sức chiến đấu vì Liên Bang… Chính là bởi vì cái nguyên nhân đó!
Hứa Nhạc mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía Tổng thống tiên sinh đứng phía sau bức tường trong suốt, vô cùng nghiêm túc nói:
- Cái lý niệm kia của các người khẳng định là sẽ được rất nhiều rất nhiều dân chúng Liên Bang, thậm chí là các con cháu đời sau nữa vô cùng tôn kính, thậm chí là sùng bái không thôi. Nhưng mà nếu như một Chính phủ thật sự giống như là một gã hút thuốc phiện vậy, luôn luôn ỷ lại vào Quân đội để tiến hành giải quyết tất cả mọi sự vụ nội bộ phát sinh nào đó, như vậy thì Chính phủ của các người… sẽ biến thành một Chính phủ Quân phiệt. Các người có lẽ sẽ thành công, nhưng cuối cũng cũng sẽ là thất bại mà thôi!
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới hồi đáp:
- Ta hiểu được sự lo lắng của cậu. Nhưng xin cậu hãy tin tưởng vào ta. Ta cũng không phải là Nam Thủy, chúng ta cũng không phải là đám người của Thanh Long Sơn, chúng ta rất bình tĩnh!
- Bình tĩnh?
Hứa Nhạc đứng thẳng người lên, gi]ơng mắt nhìn chằm chằm thẳng gương mặt ngăm đen của Tổng thống tiên sinh ở ngay phía sau bức tường thủy tinh trong suốt kia, hỏi lớn:
- Ông chưa từng bao giờ gia nhập vào chiến trường cả, ông chưa từng bao giờ cầm khẩu súng trong tay mà chiến đấu cả. Có lẽ ông còn chưa từng bao giờ chính tay giết người một lần nào cả, làm sao ông có thể hiểu được cái cảm giác chỉ cần nhích ngón tay một cái thôi, liền có thể nhìn thấy cái đầu lâu rõ rành rành trước mặt mình liền nổ tung giống hệt như một quả dưa hấu bị đập mạnh đây? Óc át cùng với máu tươi phun trào ngay trước mắt ông sẽ là cái loại cảm giác như thế nào đây?
- Ông có thể hỏi Đỗ Thiếu Khanh, xem thử xem có người nào ở trên chiến trường mà vẫn có thể bảo trì nổi một sự bình tĩnh tuyệt đối hay không? Ngay trên chiến trường, thời điểm ngay trước mặt chính mình, có những địch nhân thi nhau ngã xuống, đồng dạng cũng có những đồng đội của chính mình ngã xuống ngay bên cạnh mình, không biết thời điểm nào chính mình cũng sẽ ngã xuống giống như vậy… Bình tĩnh chĩnh là một loại từ ngữ vô cùng hoang đường, tựa hồ như là một loại tình cảm chưa từng tồn tại qua trên cõi đời này vậy.
- Nếu như toàn bộ cái Liên Bang này bị đám các người thật sự biến thành một mảnh chiến trường, như vậy ở trên cái chiến trường đó cũng chỉ có cái mà nó vĩnh viễn luôn luôn có, đó chính là giết chóc!
- Nguy hiểm có lẽ sẽ có, nhưng mà có thể khống chế trong tầm kiểm soát của chúng ta…
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh vẫn như trước biểu hiện ra một sự kiên nhẫn cùng với bình tĩnh cực kỳ đáng sợ:
- Điều quan trọng nhất chính là, hiện tại Chính phủ căn bản không thể đối với đám gia tộc kia làm ra bất cứ sự thoái nhượng nào cả.
- Cái vị phu nhân ở phía sau núi Mạc Sầu kia vẫn như cũ đặt những sự chú ý của bà ta vào những cái mục đích hoang đường vô lý của bà ta, Chung Gia Tây Lâm khống chế binh quyền ở trong tay, thế nhưng lại cứng đầu không nghe lệnh điều động, những lão nhân kia thì đã già yếu vô lực rồi, tầm nhìn hạn hẹp, căn bản không nhìn thấy bất cứ một sự nguy hiểm chân chính nào cả. Bọn họ hoàn toàn thỏa mãn cái cuộc sống mà bọn họ cho rằng có thể khống chế hết thảy mọi thứ trong tay mình!
- Cái Tiểu đội kia của cậu đã từng có nói qua một câu, vì cái gì chúng ta phải chiến đấu? Chính là bởi vì địch nhân vẫn còn ở nơi đó. Mà hiện tại đám người Đế Quốc thì vẫn còn ở bên kia, mà cái đám gia tộc dị dạng quái vật khủng bố kia thì lại đang ở bên này, đang ở chính bên cạnh của chúng ta. Nếu như chúng ta không hề ra tay chiến đấu, cứ việc yên tĩnh chấp nhận một Liên Bang như hiện trạng, như vậy cuối cùng cũng sẽ có một ngày toàn bộ Liên Bang chúng ta sẽ trở thành nô lệ của đám người Đế Quốc thôi!
- Ngoại trừ cái biện pháp này ra, cậu còn có thể nghĩ ra được cái phương pháp nào tốt hơn hay sao? Không, người trẻ tuổi à, Tịch Lặc đã từng nói qua rằng, bản thân rác rưởi chưa từng bao giờ tự giác đi vào thùng rác cả!
Câu này chính là một câu danh ngôn vô cùng nổi tiếng của Tịch Lặc, Hứa Nhạc đã từng ở trước mộ phần của Tào Thu Đạo nghe Thi Thanh Hải nói qua. Về sau bản thân Thi Thanh Hải lại bởi vì muốn quét đi mớ rác rưởi này mà vọt vào Tòa nhà Nghị Viện, giống hệt như là phóng vọt vào một cái thùng rác vậy, cuối cùng cũng chết ở trên Quảng trường Hiến Chương.
Lúc này lại đích thân nghe được Tổng thống tiên sinh nói ra những lời nói này, cảm giác trong lòng Hứa Nhạc có thể nói là phi thường khó chịu, giống hệt như là vừa mới nuốt sống một con ruồi nhặng nào đó vậy. Sắc mặt hắn có chút trắng bệch, hướng về phía bức tường thủy tinh trong suốt kia tiến tới mấy bước, hạ thấp thanh âm, phẫn nộ nói:
- Tôi không thích cái câu xưng hô người trẻ tuổi của ông!
- Đây chính là lý do mà các người ra tay giết chết Chung Sấu Hổ hay sao? Bởi vì Chung Gia Tây Lâm không chịu nghe theo lời nói của các ông, được các ông che đậy bằng cái mặt nạ lời nói của Liên Bang, bởi vì các người muốn tập trung toàn bộ lực lượng để chiến đấu với Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, lại che đậy bằng cái mặt nạ muốn chiến đấu với Đế Quốc?
Hứa Nhạc trừng lớn cặp mắt nhìn chằm chằm về phía ba người Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đang đứng phía sau bức tường thủy tinh trong suốt, cực kỳ phẫn nộ, nói:
- Thế nhưng các người đừng quên rằng, cái tên gia hỏa kia đã từng ở Tây Lâm cùng với đám người Đế Quốc chiến đấu hơn mười năm trời a!
- Thời điểm khi mà Chung lão đầu hồ ở tiền tuyến chiến đấu hăng hái đẫm máu với địch nhân, các người đang làm cái gì?
- Tướng quân Lý Tại Đạo, ông nương theo ánh quang hoàn của Quân Thần lão nhân gia, che chở áp lực, lấy cớ chạy vào trong Học viện Quân sự I dạy học, bồi dưỡng ra đám người thừa kế cái dã tâm của các người!
- Đỗ Thiếu Khanh, ông thì mãi tiến hành diễn tập, ông ở trong những buổi diễn tập quân sự giành lấy những vinh quang ảo ảnh, ở sau lưng thì lại không ngừng nguyền rủa vị đồng học chân chính là anh hùng của chính mình!
- Mà Tổng thống tiên sinh, ông thì sao? Ông không ngừng đi lên tòa án, không ngừng làm mọi cách để mà xây dựng cái tượng đài thanh danh của chính mình, tiến hành tranh cử làm Nghị viên, là ra một đống những bài diễn thuyết nghe qua thì động lòng người, kỳ thật là một mớ những lời vô nghĩa con mẹ nó!
Hứa Nhạc đối mặt với bức tường thủy tinh trong suốt lạnh như băng kia, dùng thanh âm thét gào đến mức khàn khàn, nói:
- Một phen đem Phi thuyền Cổ Chung Hào cấp cho Hạm đội Đế Quốc, các người chính là đã giết chết ông ta, đây chính là bán đứng… đây chính là phản bội!