Trường Đại Học mặc dù đã vào thu, nhưng hừng đông vẫn vô cùng sớm như trước. Hiện tại mặc dù chỉ mới h sáng, nhưng sân trường cũng đã một mảnh sáng bừng. Buổi học hôm nay là buổi cuối tuần, rất nhiều sinh viên Lâm Hải cũng đều đã trở về nhà, mà làn gió thu rét lạnh này cũng khiến cho đám người trong sân trường cũng đánh mất đi thói quen luyện tập buổi sáng. Khu phòng trọ nữ sinh trong trường Đại Học đều lấy những cái tên vô cùng lịch sử, tao nhã, như là Quế Viên, Mai Viên, Hồng Viên... Lúc này trong khu nhà trọ Mai Viên vẫn vô cùng trống trãi, không có ô tô, không có ánh nến của đám nam nữ sinh viên yêu nhau, cũng không có cảnh nữ sinh ra ra vào vào, đám con gái không nói tiếng nào. Trong phong cảnh đó chỉ có một gã thiếu niên ôm một bó xài, cầm theo một cái bình thủy nét mặt khẩn trương đi đi lại lại.
Xài là một loại hoa dại mọc đầy trên bờ sông Hoa Hồng, mặt trên còn dính chút sương trắng, tựa như đêm qua lần đầu tiên nở rộ thời con gái. Bên trong bình thủy là một phần cháo nóng, bất luận là để bao lâu đi nữa, cũng sẽ không bị nguội, tựa như tâm hồn nóng nảy lúc này của gã thanh niên. Trong làn gió rét lạnh, Hứa Nhạc khẽ chà chà tay mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua một căn phòng trọ trên tầng của khu Mai Viên, liếc mắt một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười khoái hoạt.
Đêm qua hắn hưng phấn quá nên không ngủ, mãi cho đến khi ánh sáng mặt trời bên sân trường Đại Học chiếu rọi vào cửa sổ, hắn mới phát hiện tựa hồ như mình đã làm sai rất nhiều chuyện. Đêm hôm qua tại sao mình lại để cho Tiểu Manh một mình quay trở về cơ chứ? Mãi cho đến lúc này, hắn còn cảm thấy đêm tuyệt vời hôm qua hết thảy đều là một giấc mộng, có một loại cảm giác mờ ảo... Hơn nữa, hắn phát hiện mình từ trước tới giờ vẫn chưa từng tặng bó hoa nào cho Trương Tiểu Manh cả, chuyện này thật sự là sai lầm không thể nào tha thứ được. Nếu như Thi Thanh Hải biết, nhất định sẽ mắng cho mình một trận té tát.
Để không khiến cho cô gái kia thương tâm và thất vọng, hắn lập tức bắt đầu bổ nhào đi nấu cháo, hái xài, thậm chí còn cẩn thận chạy ra hiệu thuốc công cộng mua một ít thuốc cao cùng với thuốc tránh thai khẩn cấp. Nếu Trương Tiểu Manh bị thương, có thể dùng thuốc cao để xức, nếu Trương Tiểu Manh sợ xảy ra ngoài ý muốn, như vậy, có thể dùng ngay loại thuốc tránh thai khẩn cấp hiệu Đình Đình này. Đương nhiên, nếu Trương Tiểu Manh không muốn dùng, tương lai nếu có con, như vậy mình sẽ cưới nàng, bản thân mình dùng một thân tài nghệ của mình mà kiếm một công việc không tệ mà mưu sinh, cố gắng nuôi gia đình. Sau đó chờ khi Trương Tiểu Manh sinh xong con, sau đó tiếp tục đi học, rồi mới tính chuyện tương lai...
Gã thiếu niên không ngừng đắm chìm trong hạnh phúc không đâu, hồn nhiên không biết vẻ tươi cười hiện tại của mình vô cùng si ngốc, lại càng không biết ảo tương chung quy vẫn cứ là ảo tưởng mà thôi. Hứa Nhạc vốn đã quyết định, không hề bởi vì thân phận đào phạm Liên Bang này của mình mà trốn tránh, hắn sẽ chịu trách nhiệm đối với tình yêu này, chịu trách nhiệm đối với cô gái kia, loại cảm giác tránh nhiệm nặng nề đặt lên vai mình như thế này, cũng không khiến cho hắn cảm thấy phải gánh vác nặng nề, ngược lại có một loại cảm giác trưởng thành từ trong đáy lòng mình.
Thời gian cứ từng phút từng phút một trôi qua. Đám nữ sinh từ trong khu nhà trọ Mai Viên đi ra càng lúc càng nhiều hơn, các nàng đồng dạng nhìn Hứa Nhạc giống như nhìn một gã ngốc vậy. Hứa Nhạc cũng căn bản không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, hắn chỉ cảm thấy hơi có chút hạnh phúc, hơi có chút khẩn trương, cảm thấy lo âu chờ đợi Trương Tiểu Manh xuất hiện. Hắn bắt đầu cảm giác có chút khẩn trương, bởi vì hắn chợt phát hiện, mình ở đây đợi một chút, khi Trương Tiểu Manh phát hiện ra, không biết câu đầu tiên nên nói với nàng cái gì. Chẳng lẽ lại hỏi nàng, em muốn ăn gì sao?
- Hứa Nhạc?
Một nữ sinh mập mạp để tóc đuôi ngựa đang đứng trước cửa nhà trọ ngáp dài ngáp vắn, chợt nhìn thấy hắn, nhịn không được nở nụ cười. Nàng là bạn học cùng lớp với Trương Tiểu Manh, hai người cũng mướn chung phòng bên trong khu nhà trọ. Nàng không ít lần nhìn thấy Trương Tiểu Manh cùng với gã thanh niên bảo vệ kia ăn chung nhau trong căn tin, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Nhạc đi vào khu nhà trọ Mai Viên này.
- Rốt cuộc từ bỏ mấy cái cảm giác tự ti không thực tế của đám con trai, chạy đến khu nhà trọ của chúng ta kiếm Tiểu Manh hay sao?
Nữ sinh mập mạp kia nhìn thấy Hứa Nhạc tươi cười hớn hở không ngừng, trong lòng thế nhưng có chút giật mình. Bởi vì hai người cứ đi chung với nhau nhiều như vậy, cho nên cũng có không ít người cho rằng Trương Tiểu Manh và gã thanh niên bảo vệ kia là một cặp.
Hứa Nhạc xấu hổ cười cười, nói:
- Đúng rồi.
Đúng vậy, hắn và Trương Tiểu Manh phát triển quá nhanh, bên trong tựa hồ có rất nhiều giai đoạn đã bị bỏ qua, xem như dựa vào mấy cái tình tiết trên phim điện ảnh kia, một lần nữa đem những quá trình kia bù khuyết lại thì có sao cơ chứ? Đây không phải là một loại cảm giác hạnh phúc hay sao chứ? Huống chi... Chính mình ngày hôm qua cũng đã đạt được.... trong lòng hắn suy nghĩ như thế.
- Không cần phải đợi, Tiểu Manh căn bản không ở trong phòng. Tôi mới vừa rồi còn định rủ nàng ta cùng xuống dưới ăn cơm.
Lời nói của gã nữ sinh vô tình đánh cho tan nát một buổi sáng chuẩn bị cẩn thận của Hứa Nhạc.
- Tiểu Manh không có trong phòng?
Hứa Nhạc kinh ngạc hỏi dồn.
- Đúng vậy. Nghe nói hôm nay nhà nàng ta có một buổi họp mặt gì đó, có thể đến ngày mai mới có thể trở về.
Hứa Nhạc ôm bó xài, cầm theo cái bình thủy đứng ngơ ngẩn bên ngoài khu phòng trọ của Mai Viên, hắn nhịn không được thất vọng lắc lắc đầu. Lúc này hắn mới phát hiện mình cư nhiên ngay cả số điện thoại hay địa chỉ của Trương Tiểu Manh mình đều không có. Hắn lúc này mới phát hiện chính mình đối với phương diện này quả thật quá yếu kém. Về phần gia thế của Trương Tiểu Manh, hắn từng thoáng nghe nàng đề cập mấy lần, hình như cũng là nhân vật cấp cao của trường Đại Học Lê Hoa. Về phần địa chỉ cụ thể là ở đâu hắn cũng không rõ ràng lắm. Bởi vì thật rõ ràng, những bạn học của Trương Tiểu Manh đối với gia thế của nàng cũng không có nhiều hảo cảm cho lắm.
oo
Một bộ y phục bình thường thanh lịch, cặp kính gọng đen hơn nửa khuôn mặt lại một lần nữa đeo lên trên mũi. Trương Tiểu Manh ngồi trên ghế salong của phòng khách, mỉm cười nhìn gã thanh niên ở đối diện mình, nghe đối phương không ngừng thuyết giảng với nàng. Nói chuyện hôm trước ở cổng trường Đại Học thật sự là rất vô lễ, xin nàng hãy rộng lượng tha thứ v.v. Hôm nay Trương Gia có một buổi họp mặt nho nhỏ, mà các trưởng bối đã ra lệnh cho nàng phải gặp mặt người bạn học trẻ tuổi mới vừa mới gia nhập vào trường Đại học Lê Hoa của nàng. Đúng là kẻ hôm ngày khai giảng đã khiến cho nàng tức giận, Châu Nghị Viên Công tử.
- Thật sự vô cùng xin lỗi...
Nghị Viên công tử thập phần thành khẩn nói:
- Tôi đã suy nghĩ cẩn thận lại rồi, thân là một tín đồ của Kiều Trì Tạp Lâm, cho dù là đang công tác cho Liên Bang cũng vậy, kỳ thật cũng nên trợ giúp cho Liên Bang cải thiện tình trạng không công bằng, khiến cho sự mất công bằng trong xã hội có thể trở nên ít hơn một chút.
Trương Tiểu Manh nhích nhích cặp kính gọng đen của mình, thật chăm chú lắng nghe. Một mặt là nàng đối với một tín đồ thật sự của Kiều Trì Tạp Lâm vốn cũng không sinh ra quá nhiều ác cảm. Mà quan trọng hơn chính là, tình báo đã truyền tin rất rõ ràng, vị Châu Nghị Viên công tử này có mối quan hệ không bình thường với vị Trâu Gia tiểu thư kia, mà vị Trâu Gia tiểu thư kia đại khái là người duy nhất có khả năng trong Song Nguyệt Vũ Hội tiếp cận được với vị 'Thái Tử' kia. Nếu nàng muốn trong vũ hội tiến hành tiếp cận 'Thái Tử', nhất định phải có một cầu nối. Vị Nghị Viên công tử biểu tình chân thành trước mắt kia, không hề nghi ngờ chính là cây cầu nối duy nhất mà nàng có thể tìm ra được.
- Tiểu Manh, cô đồng ý làm bạn nhảy của tôi trong Song Nguyệt Vũ Hội sắp tới hay không?
Châu Nghị Viên công tử này họ Hải tên Thanh Chu, một cái tên vô cùng anh tuấn, khuôn mặt của hắn cũng không phải là khuôn mặt khiến người ta chán ghét. Hắn thành khẩn giải thích với Trương Tiểu Manh một trận, sau đó càng thành khẩn hơn phát ra lời mời.
- Tôi bằng lòng, nhưng có điều anh phải hiểu rõ ràng, cái này cũng không phải đại biểu là tôi khuất phục sự an bày của cha mẹ đâu đó.
Nói ra những lời này, Trương Tiểu Manh cảm thấy chính mình vừa đang sắm vai một cô gái phản nghịch, vẫn không hoàn toàn bị những quy củ của tầng lớp cao cấp của Liên Bang cắn nuốt đi, cho nên có chút hài lòng một chút. Nhưng mà nàng cũng không có suy nghĩ cẩn thận qua, bản thân nàng vốn đã là mọt cô gái có chút phản nghịch rồi, căn bản không cần giở trò, có lẽ vị Mạch Đức Lâm Nghị Viên có ánh mắt sâu xa kai đúng là nhình trúng tính cách đặc biệt này của nàng.
Hải Thanh Chu cười cười, nói:
- Có lẽ trong tương lai cô sẽ thay đổi quyết định.
Nghĩ đến nhiệm vụ của mình trong Song Nguyệt Vũ Hội, nghĩ đến chính mình đã từng chính miệng hứa với Hứa Nhạc sẽ làm bạn nhảy của hắn, nghĩ đến chuyện lãng mạn trong phòng ăn hôm qua, cảm giác ngọt ngào đêm hôm qua, Trương Tiểu Manh khẽ cúi đầu, sắc mặt hơi trắng bệch. Hải Thanh Chu thân thiết hỏi:
- Có phải cô có chỗ nào không thoải mái không?
Trương Tiểu Manh miễn cưỡng cười cười, lắc đầu tỏ vẻ mình không có chuyện gì. Nhưng mà ngay sau đó ngay trong phòng rửa tay trên phòng ngủ lầu hai, nàng đưa tay ôm lấy bụng, mặt tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cắn răng nhìn khuôn mặt của mình trong gương căm hận nói:
- Hứa Nhạc, cái tên hỗn đản này, sau lại mạnh mẽ như vậy chứ?
Chuyện này đúng là Hứa Nhạc quả thật có chút mạnh mẽ. Trương Tiểu Manh oán giận nghĩ, mặc dù bản tiểu thư lập tức sẽ đá ngươi, nhưng ngươi cũng đâu thể nào không gọi điện thoại cho mình cơ chứ? Cũng không đến tìm mình? Càng nghĩ nhiều càng khiến cho nàng cảm thấy mình bị ủy khuất, càng cảm thấy sự xúc động tối đêm qua của mình khiến cho mình có vẻ không quá tự trọng, cuối cùng chạy qua phòng rửa tay mà khóc lóc.
Phải quên hắn đi, phải quên hắn đi. Song Nguyệt Vũ Hội sắp bắt đầu rồi, tính mạng của mình hiện tại cũng không thuộc về hắn nữa, vì vậy phải quên hắn đi, cũng không được tiếp tục nhớ đến hắn nữa. Trương Tiểu Manh lau khô nước mắt, sửa sang dung nhan một chút, mang cặp kính gọng đen lên, khôi phục lại dáng vẻ văn nhã bình thản, bước ra ngoài.
oo
- Tôi chỉ muốn cậu giúp đỡ tra xét một số điện thoại, chẳng lẽ chuyện này lại khó khăn đến thế hay sao?
Cả ngày không gặp lại Trương Tiểu Manh, Hứa Nhạc bắt đầu thấy hoảng loạn, tựa như kiến bò trên chảo lửa vậy. Lúc này hắn nghĩ đến thời gian trước đây bản thân mình trầm mê trong sở thích của mình, rất ít khi nào hẹn gặp với Tiểu Manh. Hắn phát hiện ra hóa ra mình đã ngu xuẩn đến cực điểm, mà một loại cảm giác điều xấu mơ hồ xuất hiện trong lòng hắn, khiến cho biểu tình của hắn hiện tại vô cùng nghiêm túc và kích động, hắn trừng mắt đối diện với tên quan chức lưu manh kia, quát lớn:
- Cậu là khoa trưởng Cục Điều Tra Liên Bang, đi tra xét một số điện thoại không phải là chuyện gì quá lớn chứ?
Thi Thanh Hải không để ý đến sự phẫn nộ của hắn, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn. Hai người bọn họ lúc này đang ngồi trong một phòng hẻo lánh bên trong một quán rượu phía sau cổng sau của trường Đại Học Lê Viên, bốn phía không có một người khách nào cả. Thi Thanh Hải cau mày hỏi:
- Hiến Chương Thứ Nhất đối với sự bảo hộ quyền riêng tư của công dân nghiêm khắc đến thế nào, không cần nói ra chính cậu cũng hiểu rõ mà, tôi thân là quan chức chính phủ đương nhiên không thể biết luật mà phạm luật được. Nhưng điều tôi quan tâm nhất lúc này chính là... Cậu vì nguyên nhân gì mà phải tra tìm số điện thoại của cô gái tên Trương Tiểu Manh kia???
Hứa Nhạc trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên có chút ngại ngùng nói:
- Nàng ta là bạn gái của tôi, suốt một ngày không gặp rồi, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì.
Điếu thuốc trong tay Thi Thanh Hải thoáng run rẩy một chút, hắn chăm chú nhìn Hứa Nhạc, gằn giọng từng tiếng:
- Cậu lặp lại lần nữa xem...
- Tôi biết chuyện này có chút quái dị, tôi cho đến bây giờ cũng đều chưa có cẩn thận suy nghĩ qua. Tôi cũng biết mình thực là hỗn đản, cư nhiên ngay cả số điện thoại của bạn gái mình cũng không biết... Tôi xấu hổ không dám đến hỏi bạn học của nàng ta... chuyện này rất mất mặt...
Hứa Nhạc ngây ngô cười một cái, rồi thao thao bất tuyệt nói. Trên Thủ Đô Tinh Quyển của Liên Bang này, số bằng hữu của hắn thật quá ít, gã quan chức lưu manh trước mặt này chính là người bạn mà hắn quen thân nhất, hiện tại hắn đang hạnh phúc, đương nhiên là đồng ý đem sự hạnh phúc này nói cho đối phương biết.
Thi Thanh Hải hít một ngụm khói, phất tay quay sang ngăn hắn lại, ngả người tựa lưng vào ghế ngồi, cau mày thở dài, nói:
- Xong rồi, thật xong rồi...
- Chuyện gì vậy?
- Xem bộ dáng ngu ngốc cùng với tươi cười của tiểu tử cậu, còn có cách nói chuyện lải nhải không ngừng về mấy chuyện tào lao bát nháo kia nữa, tôi dám khẳng định cậu thật sự đã yêu cô gái tên Trương Tiểu Manh kia rồi.
Thi Thanh Hải sắc mặt âm trầm, nói:
- Nhưng vấn đề là, cậu có cảm thấy chuyện này thật sự có chút kỳ quái hay không?