Vào ngay buổi sáng sớm hôm đó, Trương Tiểu Manh chợt nhận được một cú điện thoại. Biểu tình trên mặt cô nàng cũng không có bất cứ biến hóa gì cả, nhưng mà mấy đầu ngón chân trận trụi đang dẫm lên trên tấm thảm nhung chợt theo bản năng bấm mạnh xuống một chút, một chút động tác nho nhỏ cực kỳ khó phát hiện như thếđã để lộ ra tâm tình chân chính của cô nàng lúc này.
Tùy tiện phủ lên trên người một kiện áo khoác đơn giản, mang lên trên mũi cặp kính mắt gọng đen, cô nàng đi đến bên cạnh bàn làm việc, chần chừ có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm vào con gấu trúc bằng bông móc khoác đang nằm chơ vơ trên kia.
Chỉ một lát sau con gấu trúc bằng bông kia đã bị mớ chỉ may xinh xắn, lộ ra phần bụng đơn sơ khó coi đã bị móc hết ruột bông ra ngoài. Bên trong thật ra lại trống rỗng, cũng không có bất cứ cái gì cả, ngoài một mảnh giấy nhỏ ghi hai chữ ‘Biển sâu’ mà thôi. Trương Tiểu Manh lắc lắc đầu mỉm cười, tràn ngập cảm khái cùng với hồi ức thở dài một tiếng.
Cái phiến biển sâu mà lão sư lưu lại cho nàng này, hóa ra so với những gì nàng tưởng tượng lại càng sâu thẳm không thấy đáy hơn rất nhiều.
Bên ngoài Tòa nhà Nghị Viện đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát cực kỳ bén nhọn. Trương Tiểu Manh đi đến bên cạnh cửa sở, kéo nhẹ một góc rèm cửa sổ lên, bình tĩnh hướng bên ngoài nhìn lại. Hơn mười chiếc xe cảnh sát đang dùng tốc độ cực nhanh lao tới. Mà phía đằng xa chợt có một đám bộ đội đặc chủng Liên Bang võ trang hạng nặng đầy mình bắt đầu xông lên bậc thềm đá cao thăm thẳm.
Đám người thức dậy tập thể dục buổi sáng trên Quảng trường Hiến Chương nhất thời kinh ngạc nhìn về phía này, trên các con đường xung quanh tràn ngập một màn hỗn loạn ồn ào. Trương Tiểu Manh cũng chỉ lẳng lặng nhìn về phía phương xa, nhìn theo bóng dáng của gã nam nhân quen thuộc đang dần dần biến mất phía sau nhưng gốc cây thông trơ trọi lá mùa thu ở cánh rừng xa xa, trong lòng lặng yên thầm chúc hắn may mắn.
oo
Khi mà chi bộ đội đặc chủng của Liên Bang vừa mới bước một bước chân đầu tiên vào Tòa nhà Nghị Viện, bắt đầu tiến hành kiểm tra toàn diện, thì Hứa Nhạc đã từ trên mặt đất chui xuống hệ thống đường dẫn nước ngầm tối tăm ướt át bên dưới lòng đất rồi.
Từ chỗ này quay trở lại mái nhà thân thuộc thứ ba dưới lòng đất của hắn cũng còn một quãng đường khá xa, phần thương thế dưới chân vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn của hắn khiến cho mỗi bước chân của hắn đặt xuống cũng đều có thể cảm nhận được sự đau đớn nhàn nhạt. Nhưng mà trên mặt của hắn cũng không có bất cứ sự thống khổ mà hoặc biểu tình cố gắng chịu đựng nào cả, mà chỉ là lộ ra một nụ cười nhàn nhạt mà thôi.
Ý cười ở trên mặt của hắn càng di chuyển đi thì lại càng tích tụ xuống nhiều hơn, mãi cho đến cuối cùng khống chế không được nữa, ở tại một lối thông gió rộng hở ra bên ngoài của hệ thống xử lý nước ngầm nào đó, Hứa Nhạc tìm ra được một con đường thông lên trên mặt đất, đầu tiên là phì cười một chút, sau đó là đến những tràng cười dài vô cùng sung sướng, vô cùng vang dội.
Tiếng cười vang vọng khắp nơi trong khu vực thông gió rộng lớn bên dưới, sau đó bị những luồng áp lực không khí mạnh mẽ trên mặt đất dùng một loại tốc độ càng nhanh hơn phản ngược trở về, va chạm vào bên trong những vách đá tạo thành con đường dẫn nước chống thấm kia, hoặc là ngã xuống mặt đất, hoặc là vang vọng lên trên không trung. Qua lại một khoảng khá lâu, thế nhưng lại càng ngày càng trở nên xa xăm, trống trải mà lại rõ ràng hơn.
Thượng tá Lai Khắc hiện tại đã chết rồi, cái gã đại nhân vật của Thanh Long Sơn đã từng bán đứng Thi Thanh Hải kia kết quả lại cũng chết trong một lần đồng bọn bán đứng đâm sau lưng. Hứa Nhạc sớm đã đồng ý với quan điểm của Giáo sư Trầm Lão, bên trong vũ trụ này căn bản không có bất cứ đạo lý gì cả, thế nhưng lại nhìn thấy sự báo ứng phảng phất như là trong minh minh có một sự công bằng nhất định như thế này, hắn nghĩ cảm thấy phi thường sảng khoái. Từ dưới phần ngực bụng tràn ngập sự mỏi mệt chợt dâng lên một sự thỏa mãn cùng với sung sướng vô cùng.
Sự vui sướng từ bên trong dâng trào ra ngoài, hóa thành tiếng cười, quay ngược trở lại trong hai tai của hắn, phảng phất như là biến thành một cỗ động lực nào đó, để cho hai chân của hắn lúc này vốn giống như không còn chút sức lực nào nữa, chợt lúc này đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Hệ thống đèn bảo dưỡng cảm ứng màu đỏ nhàn nhạt được lắp đặt dọc theo con đường thông đạo dẫn nước ngầm bên dưới lòng đất, theo những bước chân mềm nhẹ của hắn mà không ngừng sáng lên, sau đó tắt phụt đi, cảm giác giống hệt như năm xưa tại trên bãi biển của Sơn trang Biệt Hữu, lão già kia đã dùng âm nhạc cùng suối phun để thay hắn tạo thanh thế vậy…
Năm đó tại bên trong Sơn trang Biệt Hữu, trên bãi biển xinh đẹp, những âm thanh cùng với những dòng suối phun đã giúp cho hắn hướng về phía Lâm Đấu Hải cùng với Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đứng sau lưng gã thanh niên này chứng tỏ thái độ cùng với lực lượng của chính bản thân mình. Ngày hôm nay những ngọn đèn ửng đỏ lúc sáng lúc tối này, cùng với những tiếng cười vẫn còn lại dư âm lượn lờ đằng sau kia, thì lại là cỗ vũ cho hắn tiến lên chiến đấu.
Bước trên con đường chiến đấu cùng với một Chính quyền cường đại nhất trong Tinh vực vũ trụ này, sau đó thắng lợi!
oo
Cái gì là trung bình tấn? Vì sao lại gọi nó là trung bình tấn? Cái vấn đề này năm xưa Hứa Nhạc lúc ở trong các hầm mỏ bỏ hoang cũng đã từng hỏi qua đại thúc rồi, nhưng lại cũng chỉ có thể tìm thấy được một tràng thóa mạ tràn ngập hương vị trào phúng, thoái thác với những mùi thuốc lá nồng nặc tràn ngập thô bạo mà thôi. Về sau khi lớn lên, hắn ở trong thư viện của Đại học công lập Hà Tây Châu cũng đã từng tiến hành tra cứu qua một quãng thời gian, đến lúc trốn chết, chạy tới Thủ Đô Tinh Quyển, hắn lại cũng đã từng nghiên cứu qua những sách giáo khoa hướng dẫn nhập môn của Tu Thân Quán Phí Thành, nhưng mà mãi vẫn luôn không thể nào tìm ra được những đáp án chính xác cả.
Vì thế hắn cũng đành ôm cái mối nghi hoặc đó mà khẽ cong chân, hạ mông xuống, một chân co lên chạm mông, theo như lời đại thúc từng nói, tưởng tượng ra cái cảm giác như là toàn thân thể đang ngâm mình bên trong hồ nước nóng tại trung tâm an dưỡng xa hoa nhất trên đường lớn của phố Chung Lâu, hơn nữa lại còn được một đám mỹ nữ thân thể trần trụi đang dùng da thịt mềm mịn của mình ma sát lên thân thể. Chậm rãi nắm bắt mỗi một sự run rẩy đầy quỷ dị dâng lên bên trong cơ thể, hoặc là cảm giác tê dại, hoặc là cảm giác đau đớn xé rách, cuối cùng liền biến thành một sự run rẩy chua xót sau khi toàn thân đã trở nên tiêu hao cực độ…
Ở bên cạnh những gian hầm mỏ bỏ hoang tại Đại khu Đông Lâm hắn cũng là làm những động tác như thế này, ở trong căn phòng gác cổng nhỏ bé tối tăm tại Đại học Lê Hoa hắn cũng làm những động tác như thế này. Ở trong những căn phòng giam tại nhà giam Tổ Hồ Ly hoặc là tại nhà giam quân sự Khuynh Thành, hắn cũng chính là làm những động tác như thế này, ở trong quân doanh tại tiền tuyến hắn cũng là làm những động tác như thế này. Ở tại căn nhà trọ thanh niên Vọng Đô hắn cũng làm những động tác như thế này. Thậm chí ngay cả lúc ở bên trong gian tiểu viện khu dân nghèo tại Tinh cầu Thiên Kinh Tinh Đế Quốc, hắn cũng đều là làm những động tác giống hệt như thế này. Tựa hồ mỗi khi mà cái chuông nhỏ ở trên cái cửa hàng sửa chữa lậu kia kêu vang báo hiệu một ngày làm việc chấm dứt, hắn liền bắt đầu ngồi chồm hổm thực hiện động tác trong bình tấn này.
Chỉ cần hoàn cảnh cho phép, thì mỗi ngày Hứa Nhạc cũng đều sẽ tiến hành cái loại công tác hoàn toàn buồn tẻ như thế này, hơn nữa động tác của hắn khi thực hiện lại còn là vô cùng nghiêm cẩn chăm chú nữa, giống hệt như là trong lúc thiết kế cấu trúc vi mạch của Robot MX vậy, căn bản không có khả năng để cho xuất hiện bất cứ một tia sai lầm nào cả. Bởi vì hắn hiểu rất rõ ràng đây chính là chỗ dựa vững chắc nhất khiến cho mình có thể sống sót, mà cũng là suối nguồn để cho mình có thể làm được rất nhiều sự tình, tìm kiếm được rất nhiều những cảm giác hạnh phúc khoái hoạt nào đó.
Những cái này đã biến thành một bộ phận tuyệt đối không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày của hắn, là những thói quen đã dần dần biến thành một loại bản năng rồi. Chỉ cần trong đầu hắn nghĩ đến, ý niệm vừa khẽ động, vậy thì phần bộ phận ngay bên dưới bụng, chỗ thắt lưng sẽ liền biến thành cứng rắn mạnh mẽ giống như sắt đúc vậy. Cho dù là đứng giữa những cuồng phong bão táp đáng sợ nhất đi chăng nữa, cũng sẽ không có bất cứ một tia dao động nào cả. Liền cũng giống như giờ phút này đang đứng bên trong một góc nhỏ trong đường thông đạo dẫn nước dưới lòng đất vậy.
Ngọn đèn bảo dưỡng tự động màu đỏ sẫm đã sớm bị Hứa Nhạc đổi lại thành ngọn đèn sáng trắng nhiệt độ thấp, trở nên tương đối thích hợp với ánh mắt của nhân loại trong khoảng thời gian dài. Những luồng ánh sáng nhàn nhạt một phen đem cái bóng đen động tác ngồi chồm hổm cong của hắn chiếu rọi lên trên bức tường ngay phía sau. Trong khoảng thời gian dài đến hơn bốn mươi phút đồng hồ, cái bóng đó cũng không hề có bất cứ sự biến hóa nào cả, cái bóng đó tựa hồ như là đã được chạm khắc sâu vào bên trong bức tường ẩm ướt phía sau kia vậy.
Đột nhiên hắn khẽ thay đổi đột tác một chút, phần tay trái đơn giản chuyển ngang người về phía trước, tay phải nâng lên, tà tà đẩy về phía dưới nách trái của chính mình, đầu ngón tay thong thả mà kiên định đẩy nhanh dài về phía trước, cho đến lúc lướt qua phần gáy tóc dưới vài tai, cuối cùng thế nhưng lại vẽ thành một vòng tròn trên đầu, chạm nhẹ vào vành tai phải của hắn.
Đây là một cái động tác nhìn qua thì rất đơn giản thế nhưng trên thực tế lại là phi thường khó khăn, đối với chuyện thân thể có thể vươn dài ra cùng với ép mỏng thân thể lại có một sự yêu cầu cực kỳ hà khắc. Trên thực tế thời điểm khi hắn còn thiếu niên, sau khi đã trải qua đến bốn ngày thời gian điên cuồng cố gắng mới có thể lần đầu tiên hoàn thành được cái động tác này. Phần xương cốt lúc đó so với hiện tại còn mềm mại hơn rất nhiều, lúc đó cũng đã giống như là sắp gãy rời vậy, các đốt khớp xương trên vai phải khi thực hiện đã bị tổn thương hết sức nghiêm trọng. Hiện tại khi hắn làm lại cái động tác này, cũng đã phi thường thoải mái, các khớp xương trên cơ thể cũng không có phát ra bất cứ thanh âm nào cả.
Bảo trì cái tư thế quái dị như thế này trong khoảng thời gian thật dài, mãi cho đến khi tay phải của hắn cùng với vành tai phải bắt đầu chảy ra mồ hôi, Hứa Nhạc mới thay đổi tay, một phen đem cái động tác này làm lại một lần nữa bằng tay bên trái.
Sau đó là đến động tác tư thế thứ hai, động tác tư thế thứ ba… mỗi một động tác tư thế càng về sau càng thêm phức tạp, càng thêm khó khăn hơn. So với những động tác tập luyện bình thường bên trong Quân đội Liên Bang, thậm chí là những động tác luyện thể bên trong Tu Thân Quán Phí Thành đi chăng nữa, thì những cái động tác này vẫn như cũ là đơn giản đến mức quá đáng.
Thế nhưng hắn lại chính là dựa vào mười cái tư thế động tác đơn giản như thế này, đem mỗi một khối xương cốt trong cơ thể, mỗi một sợi cơ bắp trên chân tay, còn có mỗi một sợi dây thần kinh tráng kiện của chính mình, đều có thể dễ dàng thoải mái tùy tiện hoàn thành ra những động tác công kích sắc bén đến cực điểm, thậm chí còn giống như là một loại bản năng vậy.
Mà càng quan trọng hơn nữa chính là, những cái động tác tư thế kỳ quái như thế này, đã mãi luôn không ngừng thong thả mà đặc biệt hữu hiệu kích phát nên cỗ lực lượng nóng rực thần bí bên trong cơ thể hắn, cũng chính là thứ mà lão nhân gia cùng với Hoài Thảo Thi cũng đều chính miệng gọi là chân khí gì gì đó.
oo
Sau khi thao diễn một lượt mười cái tư thế động tác nhìn qua rất đơn giản kia, toàn thân Hứa Nhạc cũng đã đổ mồ hôi đầm đìa, cái quần lót quân dụng màu xanh lục duy nhất trên thân thể xích lõa trần trụi của hắn cũng đã ướt đẫm rồi. Sau khi chậm rãi thong thả ngân nga điều chỉnh lại hô hấp một chút, hắn lấy một cái khăn dày tùy tiện lau chùi khắp thân thể, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị làm bữa tối cho chính mình.
Một trận chiến bên trong Tòa án Quân sự khiến cho chân hắn bị thương không nhẹ. Tuy rằng mảnh đạn ghim bên trong chân sớm đã được lấy ra rồi, nhưng mà thương thế vẫn như cũ còn tồn tại. Vào sáng sớm ở bên trong Tòa nhà Nghị Viện, tuy rằng cũng không có trải qua tràng chiến đấu thảm thiết nào cả, nhưng mà sự tiêu hao thậm chí so với tràng chiến đấu tại Tòa án Quân sự càng nhiều hơn một chút. Đối mặt với cô nàng nữ nhân có danh hiệu Đáy Biển kia, cho dù là hắn, nhưng mà sự áp lực mạnh mẽ của cơ thể khi đối diện với nguy hiểm cực độ kia, cũng khiến cho hắn trở nên phi thường mỏi mệt.
Dựa theo cái nhìn của Quân Thần Lý Thất Phu, thì mười cái động tác tư thế mà Phong Dư đại thúc truyền dạy cho hắn ngoại trừ những tác dụng cải biến thân thể thần kỳ ra, phần lớn bộ phận chính là chuyên môn thiết kế để chống lại đám người của Phí Thành Lý Gia, chẳng qua đối với bản thân Hứa Nhạc mà nói, hắn cực kỳ quen thuộc đối với việc sử dụng những cái tư thế này để mà rèn luyện nhằm khôi phục tinh thần cùng với áp chế những vết thương trên thân thể. Chuyện này đã được chứng minh rõ ràng trong những kinh nghiệm chiến đấu trong quá khứ rồi. Cái cảm giác nóng rực này so với y dược hoặc là một giấc ngủ ngọt ngào thì lại càng thoải mái hơn rất nhiều.
Thời điểm khi mà trên mặt đất ánh hoàng hôn bắt đầu chiếu rọi qua những tàng cây, Hứa Nhạc bắt đầu dùng bữa tối của chính mình. Bên trên cái bàn đặt giữa nơi trú ẩn lâm thời thứ ba trong lòng đất này, đang được đặt ngay ngắn vô số thức ăn khác nhau. Nếu như một người bình thường nhìn thấy một màn này, tuyệt đối sẽ không tin rằng đây là thức ăn mà hắn chuẩn bị cho duy nhất một mình hắn.
Những thứ thức ăn năng lượng cao đã tiêu hao đi không ít, đại bộ phận còn lại đều là những thứ lưu lại cho những tràng ẩn núp chiến đấu không ngừng nghỉ trong khoảng thời gian về sau. Bữa tối ngày hôm nay ngoại trừ một phần thịt bò nấu tái mà hắn cực kỳ yêu thích ra, phần lớn các thứ còn lại đều là loại thức ăn có nhiều dầu mỡ.
Muốn duy trì được năng lực chiến đấu siêu cường của chính mình, cần phải tiêu hao một lượng năng lượng nhiều đến mức khủng bố siêu cấp. Vì để tránh cho xuất hiện cái cục diện thê thảm như ở trên chiến trường năm xưa, thường xuyên bị đói cào ruột, thậm chí lại còn đói đến mức đầu váng mắt hoa, thì ngoại trừ loại thức ăn tổng hợp năng lượng cao áp súc ra, những loại thức ăn nhiều dầu mỡ chính là sự lựa chọn chính xác nhất.
Sau khi ăn xong bữa tối, cẩn thận thu thập lại những thứ rác rưởi sinh hoạt tiến hành tiêu hủy, xác nhận cẩn thận rằng sẽ không bị đám bộ đội truy đuổi mình có thể dựa vào mà truy tung chính mình, Hứa Nhạc bảo lão già kia kiếm cho mình hai bộ phim tình dục cấp ba mới nhất mà bên phía Bách Mộ Đại vừa mới tung ra thị trường buôn lậu chợ đen tại Liên Bang, chậm rãi mà say mê xem.
Không đầy năm phút đồng hồ sau đó, hắn đã cảm giác thấy có chút buồn chán rồi. Sau khi lẳng lặng ngồi trên giường xem phim và tưởng tượng trông chốc lát, hắn chợt phát hiện ra chính mình không ngờ thật sự không có thói quen đối với khoảng thời gian bình tĩnh không có chiến đấu như thế này.
Đó cũng không phải là loại khát vọng muốn chiến đấu, muốn được giết người ăn sâu vào trong bản thân của mình. Hứa Nhạc yên lặng an ủi chính mình. Chỉ là lúc này không tìm ra được chuyện gì để làm, luôn dễ dàng lâm vào một mảnh cảm xúc nhàm chán tĩnh mịch cực kỳ tai hại này. Bởi vì ở trong hệ thống đường dẫn nước dưới lòng đất này, ngoại trừ chính mình cùng với những loại bò sát như chuột bọ ra, cũng không có bất luận kẻ nào tồn tại nữa cả, thậm chí cũng chẳng có bất cứ thanh âm sinh hoạt nào cả, thật dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy tịch mịch.
- Vì cái gì mà hai ngày nay ông mãi vẫn luôn trầm mặc không nói gì vậy?
Hứa Nhạc hướng lão già kia phát ra thỉnh cầu trao đổi trực tiếp.
Con người ta vào thời điểm tịch mịch không biết làm gì, kẻ đầu tiên mà hắn nhớ tới không phải là người bằng hữu tốt nhất, mà là nhớ tới người bằng hữu dễ dàng kêu gọi hắn đến để lắng nghe mình trò chuyện nhất. Cái này nghe qua có vẻ hơi chút quá đáng, nhưng mà sự thật lại chính là như thế.
Kể từ sau khi lớn lên trở đi, những lời nói của Hứa Nhạc liền dần dần trở nên ít ỏi hơn rất nhiều, cẩn thận tính toán lại một chút, thì cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang có thể tiến thẳng vào trong đại não của hắn trực tiếp trò chuyện với nhau, cái lão già kia bất cứ lúc nào cũng có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn, chạy ra cùng hắn nói chuyện phiếm kia, hẳn là người ở trong toàn bộ phiến vũ trụ này có thể nghe được lời của hắn nhiều nhất, tự nhiên cũng sẽ liền biến thành người bạn bè vừa đáng yêu lại vừa đáng thương kia của hắn.
- Mỗi lần cậu nhàm chán thì lại liền gọi tôi ra để mà nói chuyện phiếm, những lúc không thích hoặc không muốn nói tán gẫu thì lại bỏ mặc không thèm để ý gì đến tôi cả!
Thanh âm của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia mỗi khi Hứa Nhạc bắt đầu lâm vào chiến đấu nào đó, thì liền biến thành thanh âm máy móc điện tử hợp thành như ban đầu, nhưng mà ngày hôm nay cái thanh âm truyền ra từ bên trong cái máy radio cổ xưa hư hỏng tàn tạ nứt toạt nằm trên đầu giường bên cạnh đường dẫn nước ngầm thì lại tràn ngập cảm xúc:
- Có phải là cậu còn cần tôi phải biến thành một cô nàng nữ thư ký mang đôi vớ chân màu đen, toàn thân trần trụi mà cùng cậu tán gẫu hay không?
Hứa Nhạc khẽ rùng mình lên một cái, biết được lão già kia hiện tại cũng không phải là đang u oán, mà chính là đang chân chính phẫn nộ. Hắn khẽ gãi gãi đầu một chút, nhìn về phía cái gã nam quản gia càng ngày càng trẻ ra đang xuất hiện trong đồng tử mắt phải của chính mình, hạ giọng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang thoáng trầm mặc trong một khoảng thời gian thật dài, mới hồi đáp:
- Tôi phải cảnh cáo cậu, tôi sắp phát điên lên rồi.