Cuộc đời của Phong Dư tuyệt đối là một truyền kỳ, theo một góc độ nào đó mà nhìn, thì hắn thật chí còn truyền kỳ hơn cả người anh trai vĩ đại Lý Thất Phu đã chết kia nữa. Nếu như sau này khi hắn chết đi, cuộc đời đầy những truyền kỳ không thể nào tin nổi này dần dần được hậu nhân đời sau phát hiện ra, nơi như vậy xã hội nhân loại chắc chắn sẽ lập tức biến thành một mảnh náo nhiệt còn hơn cả tràng nổ mạnh Big Bang khi khai sinh ra vũ trụ nữa.
Đối với một nhân vật cường hãn như vậy, ngoại trừ Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương ra, đại khái rất khó có thể xuất hiện tồn tại nào có thể uy hiếp được hắn cả. Nhưng mà ngày hôm nay, bên trong tầng sương mù trắng đục phiêu đãng bên trên mặt hồ cạn này, lại có đến ba người khác, tựa hồ hoặc nhiều hoặc ít đều có năng lực trong phương diện này. Nhất là Hoài Thảo Thi, kẻ đã không một chút khách sáo ra tay chứng minh sự cường đại của chính mình lúc trước. Cho nên hắn cũng đành phải chấp nhận sự uy hiếp kia.
Đây là một màn hình ảnh có thể nói là vô cùng kỳ diệu, là một màn mà kể từ Hiến lịch bắt đầu cho tới bây giờ vẫn còn chưa từng xuất hiện qua, cùng một lúc bốn kẻ có thực lực mạnh mẽ nhất trong cả vũ trụ này tụ tập lại cùng một chỗ. Nếu như lúc này cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương kia phát hiện ra bốn người này đang tụ tập bên dưới phiến rừng cây mùa đông khô héo kia, liền sẽ không do dự giáng xuống một phát đạn Chủ pháo Chiến hạm. Lúc đó hơn phân nữa những cường giả bên trong vũ trụ này sẽ bị tiêu diệt đi, nó cũng có thể đủ hoàn thành rất nhiều những sứ mạng lịch sử của chính mình rồi.
- Ông hẳn là biết rõ ràng cái tràng tai nạn quặng mỏ cùng với người nhà mà tôi vừa nói là chỉ về cái gì!
Trên mặt Phong Dư mang theo một tia thương hại nhàn nhạt nhìn hắn. Những luồng gió nhẹ nhàng thổi quét qua mái tóc hoa râm của ông ta. Sau khi trầm mặc một lúc, ông ta mới cực kỳ nghiêm túc mà bình tĩnh trả lời:
- Không phải tao làm!
Nghe được bốn chữ này, thân thể Hứa Nhạc chợt rung nhẹ lên một chút. Hắn khẽ ngẩng mặt lên trời, nhìn về phía bầu trời vẫn như cũ bị một tầng sương mù nồng đậm che khuất, trên mặt nở ra một nụ cười nhàn nhạt tràn ngập sự thả lỏng. Đại khái là bởi vì đã thoát khỏi nỗi sợ hãi nồng đậm nhất trong khoảng thời gian cuộc sống từ khi phát hiện ra đại thúc vẫn còn sống, khiến cho thân thể của hắn nhất thời trở nên thả lỏng mà ấm áp hơn rất nhiều, tựa như là đang ngâm mình bên trong suối nước nóng vậy.
Cả cuộc đời của Phong Dư là một cuộc đời tràn ngập những lời nói dối. Ai ai cũng không thể nào cho rằng cái vị nhân vật truyền kỳ này có được một loại khí chất quang minh chính trực không thèm nói dối cả. Nhưng mà không biết vì cái gì, tựa như năm đó trước khi ngênh đón những chuỗi ngày trốn chết sinh tử trong căn hầm mỏ ngoại thành Hà Tây Châu vậy, khi Hứa Nhạc hỏi hắn về cái tràng nổ mạnh trên Tinh cầu nào đó của Đế Quốc năm xưa, chỉ cần Phong Dư nói không phải, như vậy hắn liền tin tưởng rằng không phải.
Tuy rằng hắn bình thường là một tên gia hỏa lãnh huyết vô tình, rất không chịu trách nhiệm, nhưng mà Hứa Nhạc vẫn tin tưởng vào hắn, hoặc nói chính xác là nguyện ý tin tưởng hắn.
Hai bàn tay thô chắc lục lọi bên trong cái xe đẩy tàn tạ kia xuống nửa ngày, Phong Dư giống như là làm ảo thuật vậy, lấy từ đâu đó ra hai túi thịt bò sấy khô lớn, một bình rượu đỏ cùng với bốn cái ly rượu thủy tinh, có thể so sánh với những loại hàng mỹ nghệ tinh xảo nhất.
Phong Dư chậm rãi rót rượu vào trong hai ly thủy tinh, sau đó một phen đem toàn bộ những thứ còn lại ném qua đằng kia. Đại Sư Phạm giơ tay đón nhận mấy thứ này, sau đó lắc lắc đầu mấy cái, cùng với Hoài Thảo Thi tiến lại bên dưới tàng cây khô đằng sau.
Đại Sư Phạm thì dựa lưng vào gốc cây khô mà ngồi xuống, Hoài Thảo Thi thì trầm mặc đứng thẳng người bên dưới tàng cây, hứa nhạc thì đón lấy ly rượu Phong Dư đưa qua, đứng ngay tại chỗ, Phong Dư thì đứng dựa lưng vào cái xe đẩy tàn tạ, chậm rãi hớp nhẹ một hớp rượu, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Hắn theo thói quen đưa tay sờ sờ túi mình một chút, phát hiện trong đó trống rỗng không có thứ gì. Hứa Nhạc đứng trước mặt hắn thì lấy ra một bao thuốc lá loại hạng nhất màu lam đưa qua.
Phong Dư khẽ rùng mình một cái, rồi cũng cười nhạt châm một điếu, sau đó một phen đem cái bật lửa quơ quơ trước mặt Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc cảm ơn một tiếng, cũng cúi đầu châm một điếu thuốc lá, thanh âm có chút trầm thấp, nói:
- Nói một chút về mấy cái chuyện tình năm xưa này đi…
- Năm đó sau khi tao chạy đến Đông Lâm, cũng đã từng điều tra qua về cái tràng tai nạn quặng mỏ kia. Quả thật nó không giống như là chuyện ngoài ý muốn. Nó xảy ra quá gần khu vực dân cư quá, hơn nữa uy lực cũng vừa khéo, chỉ đổ sập toàn bộ khu dân cư đằng đó, chứ không ảnh hưởng đến khu vực ngoại thành cách đó không xa.
Phong Dư rít mạnh một hơi thuốc, thả ra từng làn khói trắng nhàn nhạt, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua những cành khô quắt queo của đám cây cổ thụ mùa đông, tiếp tục xuyên thấu qua tầng sương mù kỳ quái, đã gần xế trưa rồi mà vẫn không chịu xua tan, nói:
- Dựa theo sự suy luận của tao về mấy chứng cứ lưu lại, thì cái tràng tai nạn hầm mỏ kia có thể là do một gã mầm mống Đế Quốc nào đó đến Đông Lâm trước mày làm ra. Khiến cho cha mẹ nuôi cùng với đứa em gái nuôi của mày chết đi, như vậy thì đối với sự ẩn giấu thân phận thật sâu của mày có sự trợ giúp rất tốt.
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, mơ hồ thấy rằng lời suy luận này tựa hồ như có chút vấn đề gì đó, nhưng mà nghĩ mãi cũng không rõ là vấn đề đó là ở chỗ nào. Tâm tình hắn có chút lạnh lẽo, vì thế mới hung hăng rút điếu thuốc lá trên miệng ra.
- Với tính cách của mày, khẳng định là không thèm nhớ rõ ràng là lúc trước khi chia tay ở trong hầm mỏ ngoại thành Hà Tây Châu, trong mấy lời di ngôn mà tao giao phó, đã từng có một câu nói, chính là bảo mày hãy quên đi việc báo thù!
Phong Dư nhìn chằm chằm hắn, khẽ nhíu mày, nói:
- Ai cũng không biết rõ ràng rằng, cái gã mầm mống đã trợ giúp mày ẩn giấu thân phận kia, là thúc thúc bà con xa, hay là anh em họ gì đó của mày… Hơn nữa hiện tại hắn tựa hồ là bởi vì đã bị bệnh hoạn bình thường nào đó mà qua đời mấy rồi, rời khỏi cái thế giới này, bằng không thì cũng đã là bởi vì tràng tẩy trừ của Cục Hiến Chương Liên Bang mấy năm trước đây mà biến thành hồn ma mất rồi. Cho dù mày có nhớ lại mấy chuyện tình này đi chăng nữa, cũng không có bất cứ ý nghĩa nào cả.
Hứa Nhạc cũng không hề để ý đến những lời này của hắn, bên trong cặp mắt tràn ngập vẻ rét lạnh mà kiên định, giống hệt như khi nhìn về phía cái phần mộ nhỏ cô độc lạnh lùng nằm trên sườn núi bên ngoài vùng ngoại thành Hà Tây Châu Đại khu Đông Lâm vậy. Hắn trầm giọng nói:
- Tôi chỉ biết là đã có hai nhóm mầm mống Đế Quốc được gửi sang Liên Bang, vậy người kia là thuộc về nhóm nào?
- Không chỉ có hai nhóm, kỳ thật là vẫn mãi được tiến hành hằng năm.
Hoài Thảo Thi đang đứng bên dưới tàng cây, căn bản cũng không có uống rượu, chỉ là cầm trong tay mớ thịt bò sấy không nghi hoặc xem xét, nghe Hứa Nhạc nói như vậy thì bình tĩnh nói:
- Nhóm người của cậu chính là nhóm người cuối cùng, nhưng mà phần danh sách của nhóm các cậu đã bị kẻ khác hủy mất rồi.
- Bản danh sách đó chính là do tao hủy!
Phong Dư bình tĩnh nói ra cái sự thật khiến kẻ khác cực kỳ khiếp sợ. Hắn liếc nhìn về phía hai người Hoài Thảo Thi đang đứng bên dưới tàng cây, ngữ khí trào phúng nói:
- Kế hoạch Mầm mống của lão sư vốn dĩ là có dụng ý tốt, nhưng mà toàn bộ đã bị cái gã Hoàng đế Hoài Phu Sa kia của các người hủy hoại nó. Vốn dĩ là một lý tưởng to lớn nhằm để xúc tiến song phương dần dần hòa hợp lại với nhau, nhưng cuối cùng lại biến thành một cái kế hoạch gián điệp vụng về nhất vũ trụ. Như vậy thì nó cần quái gì phải tiếp tục thực hiện nữa chứ?
Vị Đại Sư Phạm đang đứng bên dưới tàng cây khẽ nhìn mớ rượu đỏ đang không ngừng sóng sánh bên trong cái ly thủy tinh, trong lòng nhớ tới vị phụ thân quá cố của chính mình, sâu kín thở dài một tiếng.
- Lúc ấy Quân đội Liên Bang chính là đang tiến công về phía lãnh thổ Đế Quốc lần đầu tiên. Cũng chính là ngay trước khi xảy ra cái tràng nổ mạnh kia đó. Lý Thất Phu cùng với tao cơ hồ là đồng thời điều tra ra được chuyện tình này. Nhưng mà lúc đó chúng ta vốn tưởng rằng đây là kế hoạch do Đế Quốc căn cứ vào di nguyện của lão sư mà tiến hành sau này, cũng không nghĩ đến rất nhiều năm trước đây, khi mà lão sư còn sống, đã bắt đầu khởi động cái kế hoạch này rồi. Cho nên chúng ta cũng chỉ biết đến cái bản danh sách cuối cùng này mà thôi, thật sự không biết đến những chuyến tiến hành trước đó, bao gồm cả việc Mạch Đức Lâm là mầm mống Đế Quốc ở trong đó nữa.
Phong Dư dùng ba ngón tay nhẹ nhàng nâng chén rượu lên ngang ngực mình, nhẹ nhàng xoay chuyển, ánh mắt nhìn vào mớ rượu đỏ đang xoay tròn trong ly, nhẹ nhàng nói:
- Lúc đó tao cùng với Lão đầu tử đã trở mặt với nhau rồi. Nhưng mà cái tràng nổ mạnh kia mãi một năm sau đó mới phát sinh, cho nên mặc dù ta thật rất hận hắn, nhưng mà lúc đó hắn cũng chẳng có gì mà hận ta cả. Ta cùng hắn đã tiến hành một hồi đàm phán với nhau. Ta thuyết phục hắn đồng ý với ta rằng đám trẻ con sơ sinh cái gì cũng không biết này là hoàn toàn vô tội, hắn đồng ý sẽ bảo trì trầm mặc, không tiết lộ chuyện này ra ngoài. Nhưng mà có một điều kiện tiên quyết, đó chính là ta phải đáp ứng với hắn, thay hắn chạy sang Thiên Kinh Tinh mà phá hủy di bản danh sách mật kia.
- Cái nhóm người cuối cùng này thật sự rất ít, hoặc chính là nói, đám trẻ con sơ sinh còn có thể sống sót sau khi bị Hoài Phu Sa điên cuồng quẳng ném vào trong thông đạo không gian kia, thật sự là phi thường ít…
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hứa Nhạc, nói:
- Đó chính là chỉ có duy nhất một mình mày!
Vào đúng lúc này, Đại Sư Phạm đang đứng bên dưới tàng câu chợt nhíu mày lại, rất nhanh xoay chuyển mấy ngón tay, đột nhiên khẽ ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn chằm chằm Phong Dư, hỏi:
- Có phải chính là lần lẻn vào Thiên Kinh Tinh đó, mà cậu thuận đường một phen đem tỷ tỷ của ta bắt cóc ra khỏi Hoàng cung Đế Quốc hay không?
Hoài Thảo Thi nghe đến đây thì khẽ cúi đầu xuống một chút, thể hiện rõ ràng thái độ của chính mình. Nàng ta không có khả năng tham dự vào cái đề tài này, bởi vì điều này liên quan đến mặt mũi cùng với tôn nghiêm của Hoàng thất Đế Quốc!
Phong Dư thoáng trầm mặc trong chốc lát, nhưng cũng không có ý định trả lời câu hỏi này. Hắn nhìn sang Hứa Nhạc, tiếp tục nói:
- Bản danh sách kia đã bị hủy, còn tổ chức buôn người bên Bách Mộ Đại, những kẻ đã sắp xếp đưa mày vào Liên Bang cũng bị Lý Thất Phu âm thầm sắp xếp tiêu diệt hết, hoàn toàn cắt đứt thông tin từ bên đó. Cho nên bắt đầu từ lúc đó trở đi, không có bất luận kẻ nào biết được khỏa mầm mống Đế Quốc cuối cùng là mày đang ở nơi nào, ngoại trừ ta ra.
- Phụ hoàng cùng với ta chỉ biết rằng cậu vẫn còn sống, hẳn là đang ở bên Liên Bang, nhưng mà lại không biết cậu đang ở nơi nào, hiện tại cậu đang mang tên gì. Nhưng mà chúng ta quả thật cũng không ngờ được rằng cậu đang ở Đông Lâm. Bởi vì những người chấp hành thông thường sẽ lựa chọn một phen đem các Anh hùng đưa đến Tây Lâm hoặc là Thượng Lâm mà thôi.
Hoài Thảo Thi bình tĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng của Hứa Nhạc, trầm mặc nói:
- Nếu như trước khi cậu tiến vào Đế Quốc, cậu và Giản Thủy Nhi đã định ra hôn ước rồi, như vậy chúng ta sẽ biết được cậu không phải là con rơi bên ngoài của Nạp Tư Lý, lúc đó sẽ dễ dàng suy luận cẩn thận ra mọi chuyện ẩn khuất trong này.
Đại Sư Phạm hớp nhẹ một ngụm rượu, lắc lắc đầu, cảm khái nói:
- Tuy lúc ấy ta kiên trì cho rằng cậu cùng với Giản Thủy Nhi là hai anh em cùng cha khác mẹ, còn tưởng rằng Nạp Tư Lý mặc dù biết nhưng lại mặc kệ chuyện đó, bởi vì ta nghĩ hắn đã biến thái đến mức độ không có thuốc chữa nữa rồi.
Phong Dư cười lên ha hả, nói:
- Ta cho dù có biến thái đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng giương mắt nhìn con của mình phạm tội loạn luân mà vẫn mặc kệ được. Càng huống chi, ta như thế nào có thể sinh ra một đứa con trai cổ hủ như thế này chứ?
Hứa Nhạc đã trầm mặc lắng nghe suốt một thời gian rất dài, vào lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, cặp lông mày dày dặc thẳng tắp dính liền vào nhau của hắn, vào lúc này cũng khó có thể khống chế mà nhăn tít lại:
- Như vậy… lão gia tử hẳn là đã sớm biết được tôi chính là người Đế Quốc rồi?
- Lão đầu tử trước khi chết có nói với ta, hắn ta đối với mày có ý định muốn nâng đỡ mày, cho nên mới mãi vẫn luôn đứng bên cạnh mà hỗ trợ mày… Nói như vậy, hẳn là hắn đã phát hiện ra điều đó từ lâu rồi. Chỉ không biết là vào thời điểm nào mà thôi.
Biểu tình của Phong Dư cực kỳ lạnh nhạt, bàn tay phải đột nhiên giơ ra, nắm chặt bên trong không khí lạnh lẽo một cái rồi buông ra, một cỗ chân khí mãnh liệt chậm rãi phun trào ra khỏi lòng bàn tay, khiến cho một mảnh lá khô phiêu phù bên trên bàn tay đột nhiên bay múa nhẹ nhàng giống hệt như là một con bướm vậy:
- Điều này cũng không quá khó đoán. Ngoại trừ mấy tên biến thái của Lý Gia bọn tao, những người có thể có được loại năng lực này, không phải là Hoàng tộc Đế Quốc thì cũng là Hoa Gia của Đế Quốc, cả hai cũng đều là người Đế Quốc. Nhưng mà mày lại xấu xí như vậy, căn bản không thể nào là hậu nhân của cái đám nam nhân mà còn đẹp hơn cả nữ nhân của Hoa Gia được! Chỉ có thể là người của Hoàng tộc Đế Quốc mà thôi…
Cặp lông mày nhăn tít của Hứa Nhạc vẫn không có giãn ra, hai bàn tay đang thả dọc hai bên thân thể chợt siết chặt lại một chút, buồn bực hỏi:
- Vậy thì vì cái gì mà ông ấy không vạch trần tôi?
- Cái này thì phải quay lại cái tràng đối thoại lúc trước. Lão đầu tử trước khi chết đã từng nhắc lại chuyện của mày khá kỹ.
Phong Dư nở nụ cười trào phúng, nói:
- Hắn nói nếu như đây là một hồi đánh bạc, như vậy thì hắn đã chân chính nhập cuộc rồi. Hơn nữa hắn chắc chắn là sẽ giành được thắng lợi cuối cùng. Cả đời này hắn có một chuyện tình tuyệt đối không cam lòng, nghĩ mãi cũng không cách nào hiểu rõ được. Đó chính là vì cái gì mà cái gã đệ đệ ruột của hắn, rõ ràng là một người Liên Bang không chút nghi ngờ, nhưng lại chỉ là bởi vì có được một gã lão sư là người Đế Quốc, lại đứng ở bên phía mà hắn gọi là đối lập với Liên Bang, tranh thủ lợi ích giúp cho đám người Đế Quốc như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nói:
- Mày là một người Đế Quốc, lại được đám người Liên Bang nuôi lớn lên, sống cuộc sống ở Liên Bang, tiếp nhận nền giáo dục của Liên Bang, Lý Thất Phu thậm chí còn không tiếc hết thảy mọi hậu quả mà tiến hành bồi dưỡng mày, chân chính trân trọng mày, chính là muốn biết xem, mày có thể nào giống như với tao vậy, trong tương lai cho dù có biết được thân phận chân chính của mình là người Đế Quốc, nhưng lại vẫn như cũ đứng ở bên cạnh Liên Bang!
Hoài Thảo Thi trầm giọng nói:
- Si tâm vọng tưởng!
Phong Dư nở nụ cười giống như là chế nhạo nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Phải vậy không? Tuy ta cho rằng cái ván bài này của lão đầu tử thật sự rất là ngây thơ, nhưng mà ít ra hiện tại ta cũng không cho rằng hắn đã thua!
Năm đó khi ở trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, khi mà Quân Thần Lý Thất Phu của Liên Bang lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Nhạc, đã từng có một quá trình đấu tranh tâm lý phức tạp như thế nào đối với chuyện tình này. Không ai biết được, mãi cho đến sau này khi mà vị lão nhân đã yên giấc ngàn thu bên cạnh bờ hồ Phí Thành rồi, cũng không có bất luận kẻ nào biết được chuyện này. Thế nhưng chỉ có bản thân Hứa Nhạc vẫn như cũ nhớ cực kỳ rõ ràng cái tràng gặp mặt năm đó. Không phải đó là bởi vì sự kinh sợ bởi vì lần đầu tiên được tận mắt gặp mặt đỉnh núi cao ngất bất diệt nhất bên trong toàn bộ vũ trụ này, mà còn là bởi vì rất nhiều chi tiết khó hiểu trong buổi gặp mặt đó.
Lúc đó lão gia tử đang phi thường nghiêm túc mà hỏi hắn:
- Dù dưới bất cứ trường hợp nào, cũng không được phản bội Liên Bang, có thể làm được hay không?
- Đương nhiên!
- Nếu trong tương lai xuất hiện vấn đề gì đó, ta sẽ tự mình giết chết cậu! Lý Phong, nếu như trong tương lai Hứa Nhạc phản bội lại Liên Bang, mà ta thì đã già chết đi, thì cháu phụ trách giết chết hắn thay ta!
- Vâng, Nguyên soái!
- Hứa Nhạc, nếu như cậu có thể một phen đem con chíp vi mạch nhân thể của cậu gỡ xuống… như vậy cậu có thể đi đến Đế Quốc giả mạo là thành viên Hoàng tộc!
Mặc dù đang là giữa trời mùa đông giá rét, thế nhưng mồ hôi lạnh lại chảy ra thấm ướt đẫm cả bộ quần áo trên người. Hứa Nhạc có chút hờ hững đứng trên mặt đất mềm mại ẩm ướt của cái hồ cạn, im lặng mà nghĩ đến cái chân tướng sự thật gần như chính xác mà đại thúc vừa mới nói đến kia. Ngay lần đầu tiên khi vị lão gia tử kia gặp mặt chính mình, hẳn là đã biết rõ ràng thân phận chân chính của mình rồi. Chỉ là chính mình hiện tại có xem như là phản bội lại Liên Bang hay không đây?
- Nạp Tư Lý, cái gã huynh trưởng quái vật so với cậu còn lãnh huyết vô tình hơn rất nhiều kia, không ngờ lại có quyết định xúc động đến như vậy sao? Hắn không để ý đến an nguy của căn cơ Liên Bang, liền chỉ vì sự tranh đấu cá nhân với cậu, đã không tiếc hết thảy hậu quả mà đi bồi dưỡng Hứa Nhạc, cái gã Thái Tử gia của Đế Quốc hay sao?
Đại Sư Phạm lắc lắc đầy, nói:
- Cái này cũng không phải là chuyện tình mà Lý Thất Phu có thể làm ra a!
- Cái này đại khái chính là chuyện tình mà Lý Thất Phu nguyện ý dốc hết khả năng của mình đi làm. Chỉ cần ta không nói ra, thì trên thế giới này có thể sẽ không có bất luận kẻ nào đoán ra được hắn là người Đế Quốc cả. Trên thực tế, cho dù ta có nói ra thì cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng cả. Như vậy, cứ theo con đường mà hắn đã sắp xếp sẵn từ trước tiếp tục phát triển đi lên, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, kẻ suất lĩnh Quân đội Liên Bang đi tiêu diệt Đế Quốc, khẳng định sẽ chính là Hứa Nhạc, người nối nghiệp do đích thân Quân Thần đại nhân Lý Thất Phu lựa chọn!
Phong Dư cực kỳ trào phúng nói:
- Để cho Đế Quốc bị hủy diệt ở trong tay của một người Đế Quốc, chẳng lẽ các người không nghĩ rằng lão đầu tử cả cuộc đời chỉ biết nói quy củ kia, đã nghĩ ra được một cái ý tưởng cực kỳ thú vị, cực kỳ mạnh mẽ hay sao?
- Nhưng mà cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị bại lộ ra!
Hoài Thảo Thi khẽ nhíu chặt cặp mày lại, nói.
- Như vậy thì lại càng thú vị hơn nữa. Thế hệ Quân Thần mới của Liên Bang là một người Đế Quốc, như vậy thì kế tiếp sẽ phát sinh ra những chuyện gì? Có thể sẽ là hòa bình a!
Phong Dư đem mớ rượu đỏ cuối cùng trong ly một hơi uống cạn, cười lạnh nói:
- ề phần cái ván bài này, hắn cũng không phải là đang đánh cùng với ta, mà là đang đánh cùng với cái vị lão sư đã bị hắn đích thân giết chết kia!
- Ở trong mắt của ta, lão đầu tử khi tuổi già sức yếu, lúc nào cũng luôn sống bên trong cái bóng râm của chuyện này. Hắn đã bằng vào chuyện này mà trở thành Quân Thần của Liên Bang, mỗi khi khi dân chúng Liên Bang thúc đẩy chính mình bước thêm một bước lên tượng đài Thần đàn kia, thì cái bóng râm trong lòng hắn sẽ càng lớn, càng nồng đậm hơn. Cho nên hắn phi thường muốn biết, cách làm của lão sư năm xưa có phải là chính xác hay không?
Vẻ mặt Phong Dư tràn ngập vẻ trào phúng nồng đậm, tiếng cười phi thường khoa trương cùng với dồn dập:
- Thật sự con mẹ nó khôi hài mà!