Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Bạch Ngọc Lan từ bên trong nhà bếp chậm rãi bước ra, hướng về phía phòng ngủ đang mở cửa hô lớn một câu:
- Để anh mở cửa cho!
Sau đó hai tay hắn lung tung chùi nhanh mấy cái lên trên tấm tạp dề đang mặc trước ngực mình, đi đến phòng khách mở cửa nhà ra. Khi nhìn thấy một đám quân cảnh đang trang bị võ trang đầy mình xuất hiện trước cửa nhà, biểu tình trên mặt hắn không có một tia biến hóa nào cả.
Khi mà chi bộ đội chiến đấu đặc chủng của Liên Bang này vừa mới tiến vào phiến quảng trường bên dưới, bắt đầu triển khai công tác bao vây đối với căn nhà chung cư này, hắn cũng đã phát hiện ra rồi, cho nên cũng không hề có chút ngoài ý muốn nào khi mà mở cửa ra liền bắt gặp bọn họ. Chỉ là hắn có chút không ngờ đến kẻ dẫn đầu đám bộ đội này đến bắt mình lại chính là vị Thượng tá trẻ tuổi kia mà thôi.
Bạch Ngọc Lan liếc nhìn Lý Phong một cái, nói:
- Bắt tôi chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, không ngờ lại kinh động đến cậu phải tự mình xuất mã, thật sự khiến tôi có chút ngoài ý muốn a.
Lý Phong hờ hững nói:
- Trừ phi tôi tự mình ra tay, thật sự không có cách nào khiến tôi tự tin nhất định có thể bắt giữ được Lão Bạch của Tiểu đội thanh danh cực kỳ vang dội bên trong Quân đội Liên Bang. Trên thực tế, chuyện tình mà anh liên lụy đến kia, chính là sự kiện thuộc danh sách hành động cấp độ I, bên phía Cục Hiến Chương tiến hành định vị ngược lại, như vậy thì ai cũng có thể phát hiện ra được mấy phát súng kia chính là do anh bắn! Anh bắn thật sự không tệ chút nào!
Bạch Ngọc Lan nhìn về phía đám binh lính Liên Bang đang nắm chặt súng ống đứng đầy khắp nơi trong dãy hành lang trước cổng nhà, chậm rãi gỡ bỏ cái tạp dề đang buộc trước ngực mình, bình tĩnh nói:
- Cũng đâu cần phải khẩn trương như vậy. Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ qua là sẽ bỏ trốn.
Lý Phong khẽ nhíu mày lại một chút, có chút khó hiểu nhìn hắn. Sau đó khóe mắt của hắn chợt xẹt qua bả vai của Bạch Ngọc Lan, nhìn thấy một cô nàng nữ nhân có thai đang chống tường bước ra khỏi phòng ngủ. Phần bụng tròn vo, bộ dáng bước đi thập phần vất vả.
Bạch Ngọc Lan nghe được tiếng bước chân vang lên sau lưng mình, cặp lông mày tinh thế nhất thời nheo lại một chút, cánh tay đã cầm cái tạp dề đột nhiên trở nên có chút cứng ngắc, đôi mắt đang nhìn thẳng về phía Lý Phong đột nhiên lóe lên một tia quang mang cầu khẩn.
Lý Phong thoáng trầm mặc một lát, sau đó liếc nhìn về phía cô nàng nữ nhân có thai thần tình tràn đầy vẻ nghi hoặc phía sau, vẻ mặt không chút biểu tình, nói:
- Nhiệm vụ tuyệt mật đặc biệt của Chính phủ, cầm chiêu mộ lại những quân nhân sĩ quan xuất sắc trước đây gia nhập quân dịch bắt buộc. Chồng của cô cần phải tiếp nhận công tác huấn luyện đặc huấn một khoảng thời gian!
oo
Bên trong chiếc xe quân dụng chống đạn màu xanh mặc lục…
- Mấy tháng rồi?
Lý Phong đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Bạch Ngọc Lan khẽ cúi xuống một chút, dừng lại ở trên mấy cái còng tay lạnh như băng buộc trên hai tay, hai chân của chính mình, cất lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu đặc trưng:
- Hẳn là sẽ sinh trong tháng này!
Cặp mày Lý Phong khẽ nhướng lên một chút, mở hộp thuốc lá châm một điếu, thoáng dừng lại một chút, sau đó cũng châm một điếu nữa cho Bạch Ngọc Lan, lắc lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi, tạo sao dưới tình huống như thế này rồi, anh lại còn ra tay giúp hắn nữa? Đừng quên rằng, hắn chính là người Đế Quốc đó!
- Tôi không tin!
Bạch Ngọc Lan bình tĩnh hồi đáp:
- Tôi cũng không muốn tin rằng hắn là người Đế Quốc…
Lý Phong gỡ xuống điếu thuốc lá trên môi mình, hướng ra bên ngoài cửa sổ xe quân dụng phun một ngụm nước miếng, nói:
- Nhưng mà đây lại là sự thật!
Bạch Ngọc Lan trầm mặc một khoảng thời gian khá lâu, sau đó mới mỉm cười hồi đáp:
- Chuyện đó cũng không có quan hệ gì cả!
Cặp mày Lý Phong nheo lại cực kỳ lợi hại.
Bạch Ngọc Lan giơ lên hai tay đang mang cái còng kim loại, gỡ xuống điếu thuốc lá trên môi mình, cất giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ mà giải thích:
- Mười lăm tuổi tôi bắt đầu nhập ngũ. Thời điểm đó chi bộ đội của Lão Sư Đoàn trưởng vẫn còn tên là Sư đoàn Thiết giáp , chứ chưa phải là cái gì mà Đội Cảnh vệ Cảng Đô thối nát sau này. Về sau tôi lại bị điều đến Tịnh Thủy, thay Chính phủ Liên Bang đi làm những chuyện hắc ám bí mật như lầ ám sát này nọ… Về sau nữa, thì quản lý Tiểu đội bắt đầu tiếp nhận những việc bí mật của chính mình…
- Anh đang muốn nói cái gì?
Vẻ mặt Lý Phong không một chút biểu tình, hỏi.
- Tất cả mọi người bên trong Quân đội ai nấy cũng đều biết rõ ràng, Tiểu đội của chúng ta từ đầu cho đến cuối mãi vẫn luôn là lính đánh thuê cả. Trong lòng tôi luôn tự nhận thức chính mình là một kẻ lính đánh thuê chỉ biết có tiền mà thôi.
Bạch Ngọc Lan bình tĩnh nói:
- Ông chủ nhỏ trước sau đã cấp cho tôi tổng cộng hai ngàn năm trăm vạn Liên Bang Tệ, cái khoản tiền thuê này, đủ cho tôi bán mạng đến mấy lần!
Lý Phong tự nhiên sẽ không đồng ý với lời giải thích này, nhưng mà bản thân hắn đồng dạng từ nhỏ đến lớn cũng đều lăn lộn bên trong quân doanh, kỳ thật cũng chẳng cần phải giải thích gì cả, đại khái cũng có thể hiểu được, nguyên nhân vì sao Bạch Ngọc Lan lại lựa chọn làm như vậy.
Bên trong chiếc xe quân dụng chống đạn màu xanh mặc lục nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc. Bạch Ngọc Lan quay đầu lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt không một chút biểu tình nhìn đám bông tuyết trắng tinh đang tung bay đầy trời ngoài kia, trong lòng nhớ tới năm xưa bên ngoài tòa nhà Cơ Kim Hội Hoàn Sơn Tứ Châu kia đồng dạng cũng là vô số những phiến lá đỏ tung bay phấp phới.
Khi đó hắn chính là phụ trách nhắm bắn từ xa để hiệp trợ Hứa Nhạc xâm nhập vào trong tòa nhà Cơ Kim Hội, thế nhưng lại ở thời khắc quan trọng cuối cùng mà lặng lẽ không một tiếng động rời đi. Hiện tại hắn sớm đã rời xa những năm tháng chiến đấu kia rồi, vợ nhà thì lại mang thai sắp sửa sinh, thế nhưng hắn lại cũng ở ngay thời khắc quan trọng nhất của Hứa Nhạc mà khu động cò súng… Tiếng súng cách mấy năm thời gian mới lại vang lên một lần nữa, thế nhưng mà tính quan trọng thì hoàn toàn không chút thay đổi.
oo
Bên trong gian phòng ăn ấm áp của một tòa nhà nào đó, trên cái bàn ăn màu xanh lam đơn giản với phong cách gần biển, một cô nàng nữ nhân xinh đẹp mặc một bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, đang cố tình xây dựng ra một bầu không khí với cảm giác ấm áp mà dễ chịu.
Ở trong bầu không khí ấm áp như thế này, Hứa Nhạc đang cúi đầu nhanh chóng ăn từng đĩa từng đĩa thức ăn liên tục. Lộ Lộ thì từ đầu đến cuối mãi vẫn luôn yên lặng mỉm cười ngồi một bên quan sát hắn ăn uống. Hai người thỉnh thoảng lại ngẫu nhiên trò chuyện với nhau vài câu gì đó, sau đó lại khôi phục lại sự im lặng, có vẻ tràn ngập một loại cảm giác như một gia đình vậy.
Bản thân Hứa Nhạc trả qua quá trình chiến đấu trốn chết vô cùng gian nan trong khoảng thời gian dài khiến cho dạ dày đã sớm đói khát đến mức không chịu nổi. Món khoai tây hầm kỹ với thịt hợp thành cùng với món đậu que xào kỳ thật mùi vị cũng chỉ là bình thường mà thôi, vào lúc này lại vẫn chưa kịp dừng lại trên đầu lưỡi của hắn đến một giây đồng hồ đã liền chuyển biến thành những mùi vị ngọt ngào thiên nhiên nhất của nó.
Lộ Lộ cô nương từ nhỏ đã là cô gái mồ côi, sống bên trong các Cơ Kim Hội từ thiện, lớn lên vô cùng xinh đẹp. Mặc dù tuổi còn khá trẻ, nhưng mà lại đã có thâm niên rất nhiều năm trong nghề kỹ nữ Hội sở tại Đặc khu Thủ Đô rồi.
Vào một ngày mùa thu nào đó vào năm Hiến lịch Liên Bang, cô nàng đã từng ở trong một gian Hội sở nào đó tại Lâm Hải Châu, nhìn thấy qua một gã nam sinh viên ngủ say trên ghế phòng chờ của Hội sở. Cô nàng lúc đó đã từng kéo lên cái đùi trắng noãn của chính mình, đặt mấy đầu ngón tay sơn đỏ chót lên trên khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của gã nam sinh viên kia, cùng nhau chơi đùa vài ván bài, sau đó không một chút cố kỵ mà hô hố cười to trêu chọc.
Vài năm sau đó, khi mà cái gã nam sinh viên năm nào đã trở thành gã anh hùng chiến đấu cực kỳ nổi tiếng của Liên Bang, thì Lộ Lộ lại vẫn như cũ còn tiếp tục làm nghề kỹ nữ Hội sở này, chỉ có điều địa điểm hành nghề của cô nàng thì đã chuyển sang Lạc Nhật Châu tại Đại khu Tây Lâm mà thôi. Ở bên trong cái câu lạc bộ đêm cực kỳ xa hoa bên đó, cô nàng lại một lần nữa dũng cảm ngồi xuống bên cạnh gã anh hùng chiến đấu trẻ tuổi kia, sau đó mới có một đêm kỷ niệm ngập tràn về sự khiêu khích nòng cháy, một hồi say lúy túy nôn mửa cả đêm, sau đó là lời hứa hẹn cho buổi tối lần sau.
Nhưng mà cũng ngay sau cái đêm hôm đó, vị anh hùng chiến đấu kia đã một phen đem cô nàng đẩy trở về Thủ Đô Tinh Quyển, đặc biệt nhờ vả một gã bằng hữu có gia thế cực kỳ kinh người chiếu cố cô nàng. Bắt đầu từ thời khắc đó trở đi, Lộ Lộ tỷ mặc dù vẫn còn tiếp tục làm trong cái nghề kỹ nữ Hội sở này, nhưng mà cũng đã không cần phải đi hầu hạ bất cứ kẻ nào nữa cả, mà là cô nàng bắt đầu quản lý mấy chục quán bar cực kỳ xa hoa, cao cấp bên trong Đặc khu Thủ Đô này. Dưới tay cô nàng chính là quản lý hơn mấy ngàn cô nương xinh đẹp thanh danh cực cao trong giới ăn chơi Đặc khu Thủ Đô, chân chính trở thành một vị Đại tỷ!
Ngày hôm nay khi mà cô nàng gặp lại kẻ năm xưa, hắn đã không còn là gã sinh viên nghèo năm xưa, cũng không còn là vị anh hùng chiến đấu cực kỳ nổi danh năm đó, mà là gã gián điệp Đế Quốc đang bị toàn bộ Liên Bang truy sát khắp nơi.
- Tôi cứ tưởng rằng cô đã sớm lập gia đình, an cư lạc nghiệp rồi, không nghĩ tới còn có thể gặp lại cô trong hoàn cảnh như thế này.
Hứa Nhạc khẽ ngẩng đầu lên một chút, nhìn về phía Lộ Lộ, nở nụ cười vẻ có lỗi, nói:
- Xem ra nhờ Lợi Hiếu Thông giúp đỡ chiếu cố cô, là một sai lầm a!
Ánh mắt Lộ Lộ khẽ xoay chuyển, lẳng lặng nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi đang dần dần khôi phục lại của Hứa Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Những người cả đời không đọc xong một quyển sách nào như tôi vậy, làm cái nghề này đã quen thuộc rồi, nếu không làm cái nghề này, thật sự không biết có thể làm được nghề gì đây nữa. Lợi Thất thiếu gia thật sự là một người tốt. Tuy rằng tôi biết rõ ràng là anh ta nhìn ở mặt mũi của anh mà chiếu cố tôi, nhưng mà chung quy anh ta cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều chuyện.
Chiếc điện thoại trên bàn khách đột nhiên vang lên, Lộ Lộ tiến lại bắt lấy điện thoại. Sau khi nghe xong một hai câu gì đó, cặp mày cô nàng đột nhiên nhếch lên một chút, cầm theo chiếc điện thoại tiến tới bên cạnh cửa sổ, hạ thấp giọng nói mấy câu gì đó. Mơ hồ có thể nhìn thấy được, cánh tay trái đang thả lỏng bên cạnh bộ lễ phục màu xanh lam nhạt của cô nàng khẽ có chút cứng ngắc.
Hứa Nhạc ngồi cạnh bàn ăn thì lại đang cúi đầu tấn công đĩa thức ăn cuối cùng trên bàn, cho nên cũng không có để ý đến chi tiết này.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Lộ Lộ khẽ vén màn cửa lên nhìn ra ngoài đường một chút, sau đó chậm rãi nắm chặt nắm tay lại, mạnh mẽ xoay người lại, nhìn về phía Hứa Nhạc, thanh âm không một chút do dự, nói:
- Đi mau!
Chỉ một cái động tác nhỏ, một câu nói hết sức đơn giản, thế nhưng lại không biết ẩn chứa bao nhiêu dũng khí trong đó. Mặc dù trong lòng biết rất rõ ràng cái quyết định này sẽ mang đến những kết cuộc bi thảm như thế nào, nhưng mà vẻ kiên quyết nồng đậm trên mặt của Lộ Lộ, lại cho thấy rằng cô nàng cũng không có trải qua chút đấu tranh tâm lý phức tạp quá mức nào cả, đã lập tức đưa ra quyết định như vậy.
Hứa Nhạc nhất thời hiểu được chuyện gì đã phát sinh. Xem ra buổi tối ngày hôm nay hắn không đợi được con thuyền của chính mình rồi. Đối với sự bán đứng của Lợi Hiếu Thông như thế, hắn quả thật cũng không có thất vọng, lại càng không có phẫn nộ, chỉ là có chút mỏi mệt cùng với bi thương nhàn nhạt. Hắn nhìn chằm chằm Lộ Lộ, thanh âm chán nản nói:
- Tôi thật sự là người Đế Quốc!
- Tôi là một kỹ nữ, nhưng mà ngay từ đầu cho đến bây giờ, anh cũng đều chưa từng xem thường tôi, cho nên anh cũng không cần nghĩ thấy thiếu nợ tôi cái gì cả!
Lộ Lộ miễn cưỡng nở ra một nụ cười nhàn nhạt, bước lại gỡ xuống cái áo khoác trên cái mắc áo, đi tới trước mặt Hứa Nhạc, giúp hắn mặc vào, thanh âm có chút trào phúng, nói:
- Nếu như muốn nói thiếu, thì anh vẫn còn thiếu tôi một buổi tối đã hứa hẹn!
Nói xong những lời này, hai tay cô nàng gắt gao ôm chặt lấy Hứa Nhạc, cặp môi nóng bỏng đỏ rực như lửa áp sát môi Hứa Nhạc. Tất cả những lời nói nhiệt tình bởi vì quá mức sợ hãi mà biến đâu mất, thì lại được nụ hôn nóng bỏng này hoàn toàn thay thế. Nụ hôn này mang theo một hương vị cực kỳ khác lạ, vừa hôn mà nước mắt không ngừng tuôn chảy.
Sau lời chia tay bằng nụ hôn cực kỳ nóng bỏng kia, Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm cô nàng nữ nhân trước mặt mình, lấy trên bàn khách cây bút cùng với tờ giấy, đặt lên bàn ăn viết qua loa mấy lời gì đó, sau đó thấp giọng nói một câu, cứ như vậy mà trầm mặc rời đi.
oo
Ánh đèn quân dụng sáng rực đem những bông tuyết đang tung bay khắp nơi trên đường biến thành những cái bóng với các hình dánh phi thường quái dị, xuyên thấu qua cánh cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt, dừng lại trên cái bàn ăn cơm đơn giản màu xanh lam kia, phảng phất như là một bức tranh theo trường phái trừu tượng mà ai xem cũng không thể nào hiểu nổi vậy.
Đám bộ đội chiến đấu đặc chủng của Liên Bang mang theo võ trang hạng nặng, tiến hành điều tra cực kỳ cẩn thận từ trong ra ngoài căn nhà nhỏ này, thế nhưng ngoại trừ một vài vết máu nhàn nhạt xuất hiện nơi cửa sau ra, cũng không có phát hiện nào cả.
Bên trong một căn phòng ngủ nào đó nằm trên lầu hai của tòa nhà, một vị thư ký nào đó của Lợi Gia mang theo biểu tình cực kỳ âm trầm nhìn chằm chằm vào Lộ Lộ đang bình thản ngồi trên giường, lạnh giọng nói:
- Lộ Lộ cô nương, cô đã làm trong Hội sở rất nhiều năm rồi, năng lực biểu diễn hẳn là không có bất cứ vấn đề gì. Mà mọi người cũng biết rất rõ ràng là cái gã gián điệp Đế Quốc kia phi thường coi trọng tình xưa nghĩa cũ, cho nên tôi tuyệt đối không hiểu, chỉ là yêu cầu cô giữ chân hắn trong thời gian hai phút đồng hồ mà thôi, vì cái gì mà cô không làm được chứ?
Hai bàn tay Lộ Lộ nắm chặt vạt áo bộ lễ phục màu xanh lam nhạt của mình, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết là đang chu du ở phương trời nào. Cô nàng trầm mặc một khoảng thời gian khá dài mới nhẹ giọng nói:
- Tôi không muốn diễn. Hơn nữa, ngài đại khái là không hiểu, bản thân tôi cũng là một người phi thường xem trọng tình xưa nghĩa cũ.
Vị thư ký Lợi Gia trào phúng nói:
- Nhưng mà cô cũng chỉ là một kỹ nữ mà thôi!
Lộ Lộ tỷ chậm rãi quay đầu nhìn lại, vẻ mặt không một chút biểu tình nhìn chằm chằm vị thư ký Lợi Gia kia, nói:
- Cho dù là kỹ nữ đi chăng nữa, có một số thứ cũng không phải nói bán là bán. Bằng hữu cũng nằm trong số đó!
- Những lời này cô nói rất đúng, thật sự khiến tôi rất hỗ thẹn!
Thanh âm của Lợi Hiếu Thông đột nhiên vang lên, sau đó hắn mới đẩy cửa phòng bước vào. Hắn trầm mặc nhìn chằm chằm cô nàng nữ nhân đang ngồi trên giường, nói:
- Nhưng mà cô nên biết rõ ràng là, làm như vậy sẽ cần phải trả cái giá như thế nào chứ?
- Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chịu chết rồi. Nhưng mà có người nói với tôi rằng, tôi nhất định không phải chết!
Lộ Lộ từ trên giường đứng thẳng người dậy, đem một tờ giấy viết tay đưa cho Lợi Hiếu Thông.
Lợi Hiếu Thông nhận ra được mấy chữ viết vội này là của ai, ánh mắt thoáng ngưng trọng lại một chút. Chỉ thấy trên tờ giấy ghi chép kia có viết mấy câu:
- Tôi vẫn như cũ thỉnh cầu cậu tiếp tục bảo hộ, chiếu cố cho cô ta. Ít nhất trước khi xác nhận rõ ràng là tôi đã chết đi. Nếu không sự điên cuồng của tôi sẽ khiến cho cả Liên Bang cũng phải cảm thấy sợ hãi đó! Bản thân cậu là người thừa kế của Thiết Toán Lợi Gia, hẳn có thể xem cái này như là một hồi đánh cược, hoặc là đầu tư cuối cùng của cậu đi. Đề nghị cậu đừng khiến cho tôi phải phẫn nộ!
Lợi Hiếu Thông đọc xong những lời nhắn gửi trên tờ giấy, khẽ nhíu mày một cái. Một lát sau hắn mở nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt, lấy ra một cái bật lửa, một phen đem tờ giấy này đốt cho thành tro tàn, sau đó mới hướng về phía Lộ Lộ bình tĩnh nói:
- Thu thập đồ đạc một chút, đi theo tôi!
Tờ giấy mặc dù đã đốt đi, nhưng mà những câu chữ trên đó đã sớm in sâu vào trong nội tâm của hắn. Lợi Hiếu Thông biết rõ ràng Hứa Nhạc là người nói được thì làm được, cho nên đúng như những gì trong tờ giấy kia đã nói, nếu không nghĩ muốn xuất hiện cảnh tượng tận thế điên cuồng bởi vì một chút hành xử sai lầm của chính mình, thì hắn cần phải bảo vệ cho thật tốt sự an toàn của Lộ Lộ, mãi cho đến lúc xác nhận là Hứa Nhạc đã thật sự tử vong, hoặc là chính mình đã chết đi!
Quan trọng hơn nữa chính là, lần này hắn không muốn phạm phải sai lầm một lần nữa!
oo
Tại một quảng trường yên lặng nào đó tại khu Nam của Đặc khu Thủ Đô.
Trước cửa một cửa hàng bách hóa nào đó nằm trên lưng chừng con đường bằng đá trải dài lên trên đỉnh núi, Hứa Nhạc trầm mặc liếc nhìn về phía Đặc khu Thủ Đô phía sau một chút, sau đó mới đè thấp cái mũ trùm trên đầu mình, bước thẳng vào trong cửa hàng bách hóa.
Hiện tại tâm tình của hắn sớm không còn cảm giác nóng nảy ngơ ngẩn cùng với cư xử điên cuồng như trước đây nữa, mà là bình tĩnh dị thường. Hiện tại hắn phi thường rõ ràng, chính mình tuyệt đối không thể nào chết được, hơn nữa còn cần phải giống như trước vậy, sống sót một cách phi thường dũng mãnh!