Bách Mộ Đại là một cái địa phương cần phải mạnh mẽ tàn nhẫn mới có thể sinh tồn hơn nữa còn có được cuộc sống an ổn tốt đẹp. Vào lúc này đám đại nhân vật đang ngồi bên trong dãy ghế khách quý này, có ai mà không phải là những nhân vật tàn nhẫn, mạnh mẽ mà tồn tại, mạnh mẽ mà lăn lộn, mạnh mẽ mà phát triển?
Nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy Đạt Văn Tây ngồi trên chiếc xe lăn dùng một khẩu súng hoa cải bắn chết Địch Tạp Nhĩ, vẫn như cũ cảm thấy một sự rung động mãnh liệt từ trước tới giờ chưa từng có… Bọn họ đồng dạng cũng có thể nhìn ra được, ba gã đội viên Tiểu đội ở trong dãy khách quý này chính là đang cố tình muốn để cho Địch Tạp Nhĩ nhìn thấy một chút sơ hở, để cho hắn sản sinh ra một loại ảo giác có thể đào tẩu, mới bắn ra phát đạn kia!
Mấy nhân vật cấp bậc kiêu hùng tại Bách Mộ Đại này vẻ mặt vẫn như cũ không một chút biểu tình, thế nhưng nội tâm lại sớm là một mảnh lo lắng bất an. Cái loại sự tình giết người không nháy mắt như thế này, bọn họ rất thường xuyên nhìn thấy, thậm chí cũng rất thường xuyên làm. Nhưng mà trước khi giết chết lại còn chơi đùa với đối phương một phen giống hệt như là chơi trò mèo vờn chuột vậy, dụ dỗ đối phương tiến vào một mảnh hy vọng, sau đó cực kỳ tàn nhẫn mà đem đối phương đẩy vào trong sự tuyệt vọng, đúng là chuyện tình mà bọn họ khó có thể thừa nhận nổi.
Đạt Văn Tây thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía Địch Tạp Nhĩ, vẻ mặt không một chút biểu tình đảo quét một vòng lên mặt đám người đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, cái khẩu súng hoa cải nằm trên tay hắn cũng theo ánh mắt mà thông thả di động, cái họng súng đen ngòm vẫn còn bốc khỏi toát ra sát khí mười phần.
Không có bất luận kẻ nào dám dẫn đầu hoặc là có ý tứ muốn lên tiếng trước.
Đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại ở bên trong dãy ghế khách quý không một chút do dự giơ lên hai tay đầu hàng. Động tác không ngờ lại chỉnh tề đồng loạt đến như vậy. Hai tay giơ lên không ngờ lại cao đến như vậy, biểu hiện ra ý nguyện đầu hàng không ngờ lại đầy đủ cùng với rõ ràng đến như vậy!
Nếu như đổi lại là vào thời khắc nào đó trong dĩ vãng, những vị đại nhân vật này cũng sẽ không bao giờ ở trước mặt một gã binh lính mà ngày thường chính mình vẫn luôn xem thường này làm ra cái động tác tư thế khuất nhục như thế này. Thế nhưng mà bên ngoài đang có một đám súng trường bắn tỉa đang nhắm vào trong này, phía sau lại còn có thêm hai khẩu súng đang chỉa thẳng vào đây nữa.
Nếu là bình thường, cho dù là có đầu hàng, bọn họ cũng sẽ là mang theo quần áo chỉnh chu, mặt mày mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt khó có thể nắm bắt được tư tưởng, chậm rãi nói ra một chút ý nguyện thỏa hiệp của chính mình.
Nhưng mà lúc này thì lại là không được. Bọn họ đã trải qua quá nhiều những đại sự kiện, gặp qua quá nhiều những tràng cảnh huyết tinh, biết rõ ràng cái gã thanh niên tóc quăn đang ngồi trong cái xe lăn kia giờ phút này là nguy hiểm đến mức nào. Bởi vì căn cứ theo quy củ, đám thuộc hạ của chính mình tiến vào hội trường toàn bộ đều không có mang theo súng ống, cho nên bọn họ cũng không có bất cứ tư cách nào để đưa ra bất cứ lời trả giá gì, thậm chí ngay cả một chút khí độ tiêu sái bình tĩnh cũng không thể có được.
- Cũng không cần phải khẩn trương, cái này là ân oán cá nhân giữa chúng ta cùng với bên phía Chính phủ Liên Bang, không liên quan gì đến các người!
Theo một thanh âm bình tĩnh vang lên, Hứa Nhạc chậm rãi đi vào trong dãy ghế khách quý. Hắn khẽ nheo nhẹ cặp mắt lại một chút, nhìn về phía thi thể của Địch Tạp Nhĩ đang nằm bên cạnh lan can, trên mặt cũng không biểu lộ ra bất cứ tình cảm, cảm xúc nào cả. Sau đó hắn mới nhìn về phía đám đại nhân vật Hội nghị Bách Mộ Đại đang ngồi trên sô pha giơ cao hai tay qua đầu, gật gật đầu chào hỏi một cái.
Nếu như nói không cần khẩn trương liền có thể không cảm thấy khẩn trương, như vậy thì bên trong những câu chuyện chê cười mà vị tổ tiên của ông chủ Lý Tiểu Sơn trong cửa hàng bách hóa dưới chân núi Đặc khu Thủ Đô Liên Bang truyền thừa xuống cũng sẽ bị thiếu khuyết đi một cái trích đoạn vô cùng nổi tiếng, mà trong những tài liệu học tập văn học của đám sinh viên Liên Bang cũng sẽ có thêm rất nhiều những nụ cười a!
Trên thực tế ngay khi nghe được một đoạn phần sau của những lời mà Hứa Nhạc vừa mới nói, biểu tình trên mặt những gã đầu lĩnh Hội nghị Bách Mộ Đại đang giơ cao hai tay lên đầu kia chợt trở nên phi thường phấn khích, sự khẩn trương trong lòng bọn họ ngược lại còn gia tăng thêm vài phần nữa.
Cái này là ân oán cá nhân giữa chúng ta cùng với bên phía Chính phủ Liên Bang!
Xét theo mặt ý nghĩa của câu nói mà nói, thì cái ân oán cá nhân tự nhiên chỉ chính là những ân oán phát sinh giữa một người cùng với một người, trọng điểm chính là ở chỗ cá nhân kia!
Ví dụ như là một trận ghen tuông tranh phong giữa một người cùng với một người nào đó, ví dụ như là một người nào đó ra tay cắt đứt con đường tài lộ của mọt con người nào đó, cũng ví dụ như là một gã nam nhân nào đó đã từng đi dâm loạn cô vợ xinh đẹp của một vị nam nhân nào đó… Lại ví dụ như là chuyện Lý Thất Phu đã một mình một người đi giết chết vị phụ hoàng đại nhân của Hoàng đế Đế Quốc chẳng hạn. Cái loại chuyện tình ân oán như thế này liền bắt đầu dần dần chậm rãi tích lũy cùng với lên men dần lên, cho đến lúc sự tình biến thành không đội trời chung, cuối cùng cũng phải phân ra ngươi chết ta sống một phen.
Thế nhưng mà nếu như đối tượng của cái danh từ này cũng không phải là chỉ một người, mà là chỉ toàn bộ Chính phủ Liên Bang, như vậy thì cái này chính là đại biểu cho ý tứ gì cơ chứ? Cái này chẳng khác nào chính là nói Hứa Nhạc cùng với Tiểu đội đã một phen đem chỉnh thể toàn bộ Chính phủ Liên Bang xem như là một con người. Chính phủ Liên Bang còn chưa có suy sụp, thì cái trận ân oán cá nhân này vĩnh viễn cũng sẽ không chấm dứt! Đây là loại chuyện tình kiêu ngạo mà kiên quyết như thế nào, là một lời tuyên ngôn chiến đấu mạnh mẽ đến như thế nào?
Tất cả mọi người đang có mặt trong dãy ghế khách quý này đều bị những ý tứ hàm xúc cường hãn ẩn chứa bên trong những lời nói mạnh mẽ này mà chấn trụ, sau đó lập tức trở nên thoải mái hơn…
Nếu như bảo bọn họ đánh giá một người nào đó có tư cách cùng với đảm lượng muốn hướng toàn bộ Liên Bang mà khiêu chiến, như vậy thì Hứa Nhạc cùng với Tiểu đội của hắn không hề nghi ngờ gì chính là người có thể xếp hạng đầu tiên! Trên thực tế thì trong thời gian ba năm gần đây, cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí này cũng đã sớm làm như vậy rồi.
Trọng điểm mà Quý Hỏa quan tâm tới thật ra là ở một địa phương khác.
Sau khi trải qua một hồi quan sát, hắn xác nhận được bên ngoài hội trường hẳn là cũng không có đám bộ đội chiến đấu đặc chủng Tây Lâm mà bản thân hắn sợ hãi nhất xuất hiện. Rất tự nhiên hắn cũng có thể phán đoán ra được, đám đội viên bắn tỉa của Tiểu đội ở bên ngoài kia sở dĩ có được loại súng trường bắn tỉa tiên tiến TP kia, chính là bởi vì Hứa Nhạc cùng với vị Tiểu Công chúa Chung Gia Tây Lâm bên kia có mối quan hệ thân thiết không thể tách rời…
Tâm tình của Quý Hỏa nhất thời trở nên thả lỏng hơn một chút, chậm rãi nhẹ nhàng từ từ buông xuống hai tay đang giơ lên trên đầu của mình, nhìn về phía đối phương, cố gắng làm ra bộ dáng bình tĩnh, hỏi:
- Thượng tá Hứa Nhạc, không biết tôi có thể xưng hô như vậy với ngài hay không?
Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu mấy cái.
- Tôi không hiểu rõ ràng lắm vì cái gì mà ngài lại nhúng tay vào trong sự vụ nội bộ của Bách Mộ Đại chúng ta, nhưng mà tôi nghĩ hẳn là ngài nên biết rõ ràng quy củ của Bách Mộ Đại chúng ta!
Quý Hỏa khẽ cau nhẹ mày một chút, nói:
- Nếu như muốn gây ra chiến tranh, liền sẽ không có cuộc thi đấu quyền anh sinh tử ngày hôm nay. Một khi chúng ta đã quyết định từ cuộc thi đấu quyền anh ngày hôm nay mà quyết định thắng bại, như vậy thì phải dựa theo quy của mà tiến hành a! Tôi đã tôn trọng ngài cùng với đội ngũ của ngài, như vậy thì hy vọng ngài cũng có thể tôn trong truyền thống cùng quy củ của Bách Mộ Đại chúng ta.
Hứa Nhạc cũng nhàn nhạt hồi đáp:
- Bản thân tôi là người từ bên ngoài đến, nhưng tôi cũng thật sự rất tôn trọng quy củ của Bách Mộ Đại các người, cho nên chúng tôi mới cử người ra thi đấu quyền anh sinh tử cùng các người. Thậm chí ngay cả tôi cũng còn tự mình thượng đài nữa!
Đưa mắt liếc nhìn về phía thi thể của Địch Tạp Nhĩ ở bên cạnh cùng với thi thể của gã chiến sĩ tinh nhuệ của đội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đang nằm ở gần cái ghế sô pha xa xa, Hứa Nhạc tiếp tục nói:
- Đáng tiếc chính là, sau khi chúng ta dựa theo quy củ của Bách Mộ Đại đánh thắng trận thi đấu quyền anh sinh tử này, thì có một vài người tựa hồ như cũng không nghĩ muốn tuân theo những quy củ ở nơi này thì phải? Bọn họ đã mang theo súng vào nơi này, mà ở bên ngoài hội trường thì đám phần tử võ trang tựa hồ cũng đã tập kết sẵn sàng!
Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại, vẫn như cũ còn đang giơ cao tay qua đầu, đang ngồi trên sô pha, bình tĩnh nói:
- Một khi trong nhóm các người đã có người không tôn trọng quy củ trước, như vậy thì chúng ta cũng liền không cần phải quá mức tôn trọng nó!
Mấy tên đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại bên trong dãy ghế khách quý quay sang liếc mắt nhìn nhau một cái, nhịn không được lắc lắc đầu mấy cái. Đối phương rõ ràng là đã sớm chuẩn bị sẵn từ trước, thậm chí còn sớm mai phục tay súng nhắm bắn tỉa ở trên nóc hội trường rồi, vào lúc này ngay cả đám người Địch Tạp Nhĩ cũng đã bị bắn chết, như vậy thì bọn họ còn có thể nói được cái gì nữa cơ chứ?
Hứa Nhạc tiếp tục nói:
- Còn có một chút sự tình nhỏ nữa, mặc dù kẻ có ân oán cá nhân với chúng ta cũng chỉ là Chính phủ Liên Bang, nhưng mà bởi vì tôi cùng với Lý Duy ngồi ở dãy ghế đối diện kia còn có chút quan hệ, cho nên lần này có thể còn phải khiến cho chư vị bị ủy khuất một chút rồi!
- Tôi có thể được phép hút một điếu thuốc hay không?
Quý Hỏa đột nhiên hỏi.
- Xin cứ tự nhiên!
Hứa Nhạc gật đầu hồi đáp.
Quý Hỏa dùng mấy đầu ngón tay vẫn còn có chút run rẩy nhàn nhạt, từ trong túi áo trước ngực lấy ra một bao thuốc lá mùi thô, rút ra một điếu, sau khi châm lên, đưa lên miệng rít mạnh một hơi dài, sau khi ho khan hai tiếng, cuối cùng mới nghiêm túc hỏi:
- Tôi có một vài nghi vấn, nghĩ muốn thỉnh giáo Thượng tá Hứa Nhạc một chút. Ở trong p quảng trường xung quanh hội trường này đã có bố trí tổng cộng mười sáu máy kiểm tra kim loại, còn có tổng cộng mấy trăm tay súng canh gác khắp nơi xung quanh lối vào, các người làm cách nào có thể mang theo súng ống đi vào nơi này được?
Hứa Nhạc bình thản hồi đáp:
- Cái này đại khái chính là chỗ khác nhau giữa những kẻ chuyên nghiệp cùng những kẻ nghiệp dư!
Quý Hỏa buông thõng cánh tay đang kẹp điếu thuốc lá mùi thô xuống, trên khuôn mặt trắng bệch cố gắng nặn ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, hỏi:
- Còn cái gọi là ủy khuất kia, có phải là ám chỉ ngài muốn một phen đem toàn bộ chúng ta giết chết hết tại đây không?
- Nếu như đây là một hồi chiến tranh của Bách Mộ Đại, như vậy thì tôi có thể nói cho các người biết một chuyện chính là, trận chiến tranh này đã được chấm dứt, tôi chiến thắng, còn các người đã bị trảm thủ!
Hứa Nhạc bình thản giải thích, nói:
- Nhưng mà cái này cũng chỉ là một cái danh từ chiến thuật mà thôi!
Tôi chưa từng bao giờ nghĩ qua rằng sẽ đem ra giết sạch. Giết chết con tin cho tới bây giờ, theo như tôi mà nói, chính là sự lựa chọn ngu xuẩn nhất! Tôi chỉ cần các người đi theo tôi rời đi, sau đó tuyên bố ra ngoài rằng chiến tranh đã chấm dứt, như vậy là được rồi!
- Bắt giữ chúng ta, hoặc là nói giết chết chúng ta, đồng dạng cũng đều không thể nào hoàn toàn chấm dứt được chúng ta! Bởi vì ngày hôm nay cũng không phải tất cả các thành viên của Hội nghị Bách Mộ Đại cũng đều đã xuất hiện ở nơi này. Mà ở trên cái khỏa Tinh cầu Ba Phổ Tinh này, chúng ta vẫn còn có rất nhiều những thuộc cấp trung thành, sẽ tiến hành báo thù cho chúng ta!
Quý Hỏa gương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt Hứa Nhạc, nói:
- Tôi biết các người rất mạnh, nhưng mà nhân số của các người thật sự là quá ít. Ngài, hoặc là nói Lý Duy, căn bản không thể nào thừa nhận nổi việc sau khi chúng ta chết đi, toàn bộ Hội nghị Bách Mộ Đại sẽ phẫn nộ mà phản kích. Đây mới chính là nguyên nhân chân chính khiến cho các người không giết chúng tôi, có đúng không?
- Ông cũng có thể lý giải như vậy cũng được. Nhân số của đội ngũ của tôi quả thật là quá ít, không đến mười người, quả thật căn bản không có khả năng đem toàn bộ bộ đội chiến đấu của đám các người toàn bộ giết sạch được…
Nói xong những lời này, Hứa Nhạc tạm dừng lại một khoảng thời gian khá dài, sau đó lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại đang ngồi trên hàng ghế sô pha, mãi cho đến bầu không khí bên trong dãy ghế khách quý sắp sửa gần như đông kết lại, hắn mới tiếp tục nghiêm túc trầm giọng nói:
- Nhưng mà các người hẳn biết rõ tôi là ai!
Bên trong căn phòng dãy ghế khách quý là một mảnh tĩnh lặng, tất cả mọi người cũng đều trầm mặc chờ đợi hắn tiếp tục lên tiếng.
- Một khi tôi đã chỉ mang theo sáu gã đội viên liền dám xông vào hội trường mà bắt giữ các người, sau đó tôi liền dám thả các người ra, như vậy tôi căn bản không hề sợ các người sẽ đổi ý. Các người cũng không cần phải sợ hãi…
- Nếu sau khi tuyên bố chiến tranh chấm dứt xong, về sau đến một lúc nào đó, các người đột nhiên thay đổi ý định, như vậy có lẽ sẽ có thể dễ dàng công chiến Gia Tư Thành, ra tay cướp đi toàn bộ sản nghiệp của Lâm Bán Sơn lưu lại ở Bách Mộ Đại, thậm chí có thể ra tay giết chết bằng hữu Lý Duy của tôi cùng với toàn bộ thuộc hạ của hắn, nhưng mà đến thời điểm đó, tôi nhất định sẠra tay giết chết hết thảy các người!
- Bao gồm tất cả những gã thành viên của Hội nghị Bách Mộ Đại không có mặt ở trong hội trường ngày hôm nay cũng vậy, chỉ cần sau này trong số các người có một người nào đó đổi ý, tôi cũng sẽ ra tay giết chết hết các người!
- Mặc kệ sau này các người có lẩn trốn đến những Tinh vực hẻo lánh nào đi chăng nữa, hoặc là có tìm ra được một bối cảnh lớn như núi nào đi chăng nữa, ví dụ như có là Hoàng đế Đế Quốc đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ đều đem toàn bộ đám các người tìm ra mà giết chết!
- Đương nhiên, nếu như trước khi thời điểm đó xảy ra mà tôi đã chết trước rồi, như vậy thì mấy cái ước thúc này tự nhiên cũng sẽ không có bất cứ sức nặng nào cả, nhưng mà trước khi tôi chết đi…
Hứa Nhạc nói những lời nói khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ rét lạnh, đến đây đột nhiên tạm dừng lại một chút, biểu tình trên mặt vẫn như cũ cực kỳ bình tĩnh tự nhiên, thế nhưng trong đầu đột nhiên lại nhớ tới thời điểm cách đây ba năm, trước khi hắn rời khỏi Liên Bang, chính mình cũng đã từng lưu lại cho Lợi Hiếu Thông một tờ giấy, nội dung bên trong cũng đã từng nói qua lời uy hiếp giống như thế này.
Hứa Nhạc chợt cảm khái nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn thẳng vào đám nhân vật kiêu hùng của Bách Mộ Đại trước mặt, bình tĩnh nói:
- Xin hãy nhất định tin tưởng rằng, tôi là một người tuyệt đối tuân thủ lời hứa hẹn, cùng với có đầy đủ năng lực để mà thực hiện bất cứ lời hứa hẹn nào!
Những lời nói mạnh mẽ giống hệt như những tảng đá nặng nề cứng rắn đập thẳng xuống mặt đất, chấn lên một đám bụi mù cùng với đá vụn vô hình vô sắc, đánh thẳng vào trong lỗ tai của đám đầu lĩnh Hội nghị Bách Mộ Đại kia, khiến cho bọn họ nhất thời chợt nghĩ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, trái tim trong lồng ngực bắt đầu gia tốc mạnh mẽ lên một hồi.
Lúc này ở trong mắt của bọn họ, thì cái gương mặt vô cùng bình thường kia của Hứa Nhạc lại có vẻ đặc biệt đáng sợ. Mặc dù hắn đang nở nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng lại có vẻ đặc biệt quỷ dị cùng với thị huyết.
Trong phòng là một mảnh trầm mặc cùng với im lặng. Thậm chí ngay cả cái ghế sô pha kia phảng phất cũng như là rất nhanh chịu không nổi sự tra tấn của áp lực nặng nề, nhịn không được phát ra thanh âm ken két run rẩy. Kỳ thật đó chính là bởi vì đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại ngồi ở trên ghế đang bởi vì nội tâm giãy dụa kịch liệt khiến cho thân thể phải nhúc nhích cử động một chút tạo thành.
Cái đám nhân vật kiêu cùng của Bách Mộ Đại này vốn dĩ là tàn nhẫn cùng với giảo hoạt, căn bản chưa bao giờ nói đến cái gì gọi là đức hạnh cùng với giữ chữ tín này nọ. Một khi bị lâm vào tuyệt cảnh hoặc là nhận được lợi ích đủ lớn, như vậy thì cho dù là cái quy củ đã truyền thừa ngàn vạn năm kia, bọn họ cũng đều không thèm để vào trong mắt nữa. Nhưng mà bọn họ tuyệt đối phải đem cái lời uy hiếp của gã nam nhân trước mặt kia đặt ở trong lòng mình, bởi vì cái gã nam nhân nói ra lời uy hiếp kia chính là Hứa Nhạc!
Bọn họ quả thật không cam lòng đối với chuyện này, càng không chút tình nguyện tuân thủ theo những lời kia. Nhưng mà đối mặt với những lời uy hiếp đơn giản, trực tiếp kia của Hứa Nhạc, cho dù bọn họ có không cam lòng, không muốn nhiều đến đâu đi chăng nữa, đến cuối cùng đại khái bọn họ cũng chỉ có thể biến thành một đám bột phấn bị nghiền nát ra mà thôi. Tùy tiện một trận gió nào đó thổi quét qua, liền sẽ bị thổi quét đến vô tung vô ảnh, liền giống như một đám tro cốt của những người sau khi chết đi vậy…
Những phát súng trên ngọn núi thông lá đỏ, con Rôbot Tiểu Bạch Hoa trên đỉnh núi Tạp Kỳ, một trận báo thù từ sáng đến chiều, trận chiến đấu giữa một người cùng với toàn thể Liên Bang… Trải qua vô số những chuyện tình đó, tất cả mọi người trong toàn vũ trụ này ai nấy cũng đều biết đến tính tình của Hứa Nhạc, biết rằng người này một khi đã nói là sẽ làm những chuyện tình gì, thì liền nhất định là sẽ đi làm. Hơn nữa hắn nhất định sẽ có thể làm được! Bất luận chuyện tình đó có gian nan, có khó khăn hiểm trở đến đâu đi chăng nữa.
Ở trên con đường thiết huyết phủ kín những phiến đá xanh cứng rắn mà gã nam nhân có cặp mắt ti hí này bước đi, đã không biết có bao nhiêu gã Nghị viên, Tướng quân, của Liên Bang, những Quận vương, Thân vương của Đế Quốc cũng đều đã chết ở trong tay của hắn.
Đám nhân vật kiêu hùng ở trong dãy ghế khách quý này, ai nấy cũng đều là những đại nhân vật chân chính tại Bách Mộ Đại, nhưng mà cùng với những cái tên đã từng danh chấn khắp vũ trụ, đến ngày hôm nay lại đã biến thành những u hồn kia mà nói, thì bọn họ tính là cái gì chứ?