Bên ngoài vẫn là một màn mưa to tầm tã, bên trong chiếc xe taxi thì là một trận quyền phong ngập trời cùng với thanh âm kêu la thảm thiết.
Mãi hơn nửa tiếng đồng hồ sau đó, cánh cửa xe taxi đột nhiên mở ra. Bác sĩ Khương Duệ bị người ta hung hăng đạp xuống khỏi xe. Hai tay hắn ta không ngừng ôm chặt khuôn mặt bầm tím không ngừng đổ máu, cả người tê liệt ngã rạp xuống trong màn mưa đêm, thấp giọng khóc lóc, nhìn qua thập phần thê thảm.
Lốp xe chiếc taxi bắt đầu xoay chuyển với tốc độ cực nhanh, mang theo hai luồng nước bắn lên kịch liệt, gào thét rời khỏi lối vào hẻo lánh của bến tàu Triều Loan, chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất khỏi màn mưa đêm, để lại một thân ảnh thê thảm nằm rạp khóc lóc dưới cơn mưa.
oo
Sáng sớm hôm sau, chiếc xe taxi mày vàng im lặng đậu bên ngoài một khu biệt thự cao cấp nào đó tại phía Nam Cảng Đô. Gã tài xế taxi có khuôn mặt bình thường kia đứng bên cạnh cửa xe taxi, yên lặng nhìn về phía cổng lớn đi vào khu biệt thự. Hắn nhìn một chút vào cái đồng hồ đeo trên tay mình, rất nhanh dập tắt đi điếu thuốc lá trên tay, sau đó mở cốp xe, lấy ra một bình xịt nước hoa, xịt một chút luồng không khí tươi mát vào trong thùng xe, nhằm thổi đi bầu không khí thuốc lá nhàn nhạt còn vươn lại trong đó.
Vào sáng sớm mỗi ngày, hắn có nhận hợp đồng phụ trách đưa đón một đứa bé trai đến trường, xem như là một phần thu nhập ổn định khá tốt. Chỉ là vị mẫu thân của đứa bé trai lắm tiền nhiều của này đặc biệt khá xoi mói cùng với chua ngoa, thái độ thì lại kiêu ngạo đến mức mãnh liệt. Nếu như bà ta chỉ cần ngửi được trong xe taxi có một chút mùi vị thuốc lá thôi, thì đó sẽ là một buổi sáng phi thường chật vật dành cho cái lỗ tai của hắn.
Nghĩ đến sắc mặt chanh chua điêu ngoa của vị thiếu phụ kia, gã tài xế taxi có khuôn mặt bình thường nọ nhịn không được mà lắc lắc đầu mấy cái. Hắn bước vào trong xe, đem mấy cái cửa sổ xe toàn bộ hạ xuống, hy vọng những ngọn gió lạnh bên ngoài có thể một phen đem toàn bộ hương vị khó chịu trong xe thổi quét hết đi.
Bởi vì hiện tại do đang trong thời gian chiến tranh, cho nên trong khoảng hai năm trở lại đây, công tác cung ứng nguyên vật liệu bên trong Liên Bang có thể nói là phi thường khó khăn. Đối với loại xe taxi sử dụng động lực hỗn hợp này của hắn, bất luận là sử dụng hơi gas khí đốt, hoặc là sử dụng xăng, hay dùng trạm điện lực để bổ sung năng lượng, giá cả cũng đều là không ngừng tăng vọt.
Đám người chạy xe taxi thuê theo tháng như hắn, nếu như muốn duy trì thu nhập ổn định một chút, thì ngoại trừ các loại thủ đoạn thông thường như là kiếm đường vòng mà chạy, hòng kiếm thêm chút đỉnh tiền từ các vị khách không rành đường, cũng không thể nào không chú ý đếm một chút các biện pháp tiết kiệm nhiên liệu lại một chút.
Cho nên tuy rằng hiện tại thời tiết đang vào mùa lạnh, những cơn gió thổi quét qua có chút rét mướt, nhưng mà hắn vẫn không có ý định sẽ bật máy điều hòa nhiệt độ, chỉ là một phen đem bộ quần áo đồng phục lái taxi của mình nhấc lên cao một chút mà thôi.
Bộ quần áo đồng phục lái taxi của hắn có thể khiến cho hai quai hàm sớm đã bị đông cứng cho chết lặng của hắn trở nên ấm áp hơn một chút, thế nhưng lại không thể bảo vệ tốt cho phần bụng của hắn. Năm đó ở trên chiến trường, phần bụng của hắn đã bị trúng đạn, tàn phá nghiêm trọng, mặc dù đã được cứu chữa tốt, thế nhưng cuối cùng cũng vẫn là để lại chút di chứng. Khiến cho hắn mỗi khi gặp phải thời tiết rét lạnh, bụng hắn sẽ gặp phải từng cơn đau nhức vô cùng khó chịu.
Sắc mặt gã lái xe taxi có chút khẽ trắng bệch. Hắn dùng tay xoa xoa một chút phần bụng của chính mình, trong đầu chợt nhớ tới đám gia hỏa đã thật lâu không gặp lại, chính là đám gia hỏa đã từng trào phúng chính mình có một cái dạ dày không có xương nhưng lại bị bệnh phong thấp a! Khóe môi hắn nhất thời nhịn không được lộ ra nụ cười tự giễu nhàn nhạt.
Hắn tên là Lưu Giảo, chính là một đội viên cũ của Tiểu đội !
Lưu Giảo đã sớm xuất ngũ rất nhiều năm rồi, bản thân hắn cũng không có tham gia vào lần hành động làm mất mặt gã Bác sĩ Khương Duệ trong đêm mưa xuân tại Đặc khu Thủ Đô năm đó, nhưng mà khoảng chừng một năm trước, hắn thông qua điện thoại, từ một gã đội viên nào đó mà nghe ra được việc này. Hơn nữa hắn còn biết được gã bác sĩ kia hiện tại đang làm việc tại Cảng Đô, cho nên hắn mới không một chút do dự, quyết định tự mình chạy đi tiến hành giám sát gã bác sĩ này một phen.
Vào ban đêm, chạy xe taxi vốn dĩ cũng không kiếm được nhiều hành khách cho lắm, cho nên hắn dành ra một ít thời gian rảnh rỗi mà đi ôn lại một chút cảm giác khi đi chấp hành nhiệm vụ năm đó, cảm giác cũng phi thường không tệ.
Chợt nghĩ đến cái gã bác sĩ thống khổ thê thảm trong đêm mưa vào tối ngày hôm qua, Lưu Giảo nhất thời khoái trá bật cười lên một tiếng. Sau đó chú ý đến cánh cửa sắt to lớn của cổng vào khu biệt thự cao cấp đang chậm rãi mở ra.
Vị hành khách nhỏ tuổi thường xuyên của hắn cùng với vị mẫu thân khó tính của đứa bé trai kia sắp sửa đi ra rồi. Lưu Giảo lắc lắc đầu, với tay mở máy điều hòa, sau đó chính mình thì lại rút ra một cái khăn trắng chuẩn bị lau chùi cánh cửa sau của chiếc taxi.
Ngay khi hắn chuẩn bị một phen đem phần tay cầm của cánh cửa xe taxi lau chùi cho càng thêm sạch sẽ hơn, thì một gã nam nhân dáng người khôi ngô cường tráng đã đi tới bên cạnh hắn, trực tiếp giới thiệu chính mình:
- Tôi là chủ quản tuyển dụng nhân sự của Công ty Bảo an Hắc Ưng!
Lưu Giảo chậm rão nheo nhẹ cặp mắt lại, nhìn chằm chằm đối phương, nói:
- Có chuyện gì không?
Gã nam nhân kia cũng nhìn thẳng ánh mắt hắn, nói:
- Công ty Hắc Ưng chúng tôi nghĩ muốn tuyển dụng anh!
Lưu Giảo thoáng trầm mặc một lát, sau đó lắc lắc đầu, hạ thấp giọng hồi đáp:
- Tôi đã làm cho Công ty Tịnh Thủy rất nhiều năm rồi, hiện tại đã sớm chán lắm rồi, sau này đừng đến tìm tôi nữa!
- Trong Tiểu đội , trong Sư đoàn Thiết giáp mới, cùng với đám lính đánh thuê chúng ta mà nói, anh mãi vẫn luôn là tài xế được tất cả mọi người công nhận là xuất sắc nhất! Cái từ tài xế mà tôi nói đây, chính là tài xế của tất cả các loại phương tiện, bất luận là Robot, xe thiết giáp, chiến xa, thậm chí cả Phi thuyền, Chiến hạm nữa!
Gã chủ quản tuyển dụng nhân sự của Công ty Bảo an Hắc Ưng nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Nhưng mà nó không bao gồm xe taxi ở trong đó! Những người có tài năng như anh vậy, đi lái xe taxi thật sự là phi thường đáng tiếc!
Đã thật lâu rồi không được nghe qua lời tán dương của một nhân sĩ chuyên nghiệp, vào lúc này biểu tình của Lưu Giảo cũng có chút phức tạp, một lát sau mới tâm động, nở nụ cười có chút cứng ngắc, nói:
- Ông cũng nên biết rõ ràng, bên phía Chính phủ mãi vẫn luôn giương mắt nhìn chằm chằm đám người cũng bọn tôi, trừ bỏ việc đi lái taxi lậu không đăng ký ra, tôi cũng không thể làm bất cứ cái gì khác cả.
Đám đội viên cũ của Tiểu đội này bất luận là ở tiền tuyến hoặc là sau khi xuất ngũ, thủy chung vẫn là đối tượng luôn bị bên phía Chính phủ Liên Bang theo dõi. Giống như đêm qua vậy, đánh một gã bác sĩ phía sau không có bất cứ bối cảnh gì thì không có chuyện gì cả, nhưng mà muốn trở lại tiến vào cái loại địa phương như là Công ty Bảo an Hắc Ưng này, thì sẽ phi thường phiền toái.
Biểu tình tiếc hận trên mặt gã Chủ quản tuyển dụng nhân sự Công ty Bảo an Hắc Ưng phi thường chân thành, không chút che giấu, nói:
- Thật sự rất đáng tiếc a!
Sau đó hắn lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Lưu Giảo, nói:
- Nếu như về sau tình huống có gì thay đổi, như vậy anh cứ việc trực tiếp gọi đến số điện thoại này. Hiện tại Phân bộ của tôi lệ thuộc trực tiếp sự quản lý của Trâu tiểu thư. Cô ấy phi thường xem trọng cậu, đây chính là số điện thoại của cô ấy!
Trâu tiểu thư kia hẳn chính là vị tiểu thư trong nhà trọ Vọng Đô, thiên kim tiểu thư của vị Bộ trưởng kia hay sao? Lưu Giảo dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy tờ danh thiếp gã Chủ quản kia đưa qua, khẽ nhíu mày, nhìn theo bóng dáng của vị Chủ quản tuyển dụng nhân sự Công ty Bảo an Hắc Ưng đã xoay người rời đi, có chút tùy tiện liếc mắt nhìn vào dãy số điện thoại ghi trên tờ danh thiếp kia.
Sau đó hắn theo bản năng xoay lại mặt trái của tờ danh thiếp. Trên mặt trái của tờ danh thiếp có viết bốn chữ viết tay. Trên đó còn có một cái dấu ấn ký cực kỳ rõ ràng, thế nhưng lại cũng không có chút bắt mắt nào cả.
Bất cứ một tiểu đội lính đánh thuê tư nhân nào khi chấp hành nhiệm vụ của Chính phủ Liên Bang, đều có những ấn ký bí mật của riêng chính mình, Tiểu đội cũng không có ngoại lệ. Hơn nữa cái loại ấn ký bí mật này của Tiểu đội mãi cũng luôn kéo dài đến khi toàn bộ biên chế tiến vào trong Quân đội Liên Bang, tiến vào Sư đoàn Thiết giáp mới.
Cái dấu ấn ký kia chính là ấn ký bí mật của đám người Tiểu đội . Ngoại trừ những đội viên chính thức của Tiểu đội ra, vốn dĩ không có bất cứ ngoại nhân nào có thể biết được, hơn nữa vào lúc này lại đang xuất hiện trên tấm danh thiếp này!
Bốn chữ viết tay ghi trên mặt trái tấm danh thiếp kia chính là:
- Tập trung đợi lệnh!
Lưu Giảo nhìn thấy bốn chữ viết tay này, nhìn thấy cái ấn ký phi thường quen thuộc kia, trong khoảnh khắc liền nghĩ tới vô số những chuyện xưa, một màn hình ảnh chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, còn có một màn hình ảnh bên trong doanh trại tràn ngập khói thuốc lá nữa.
Cặp lông mày của hắn nhất thời nhíu lại, bên trong đôi mắt biến thành sáng ngời, khóe môi hắn nhất thời có chút điên cuồng, giật giật liên hồi, tựa hồ như là muốn cười, thế nhưng lại mạnh mạnh mẽ mẽ một phen đem cái ý cười này áp chế đi xuống, cuối cùng biến thành khóe môi chợt nhếch lên một chút, chu môi huýt sáo một bài tiểu khúc hành quân.
- Tôi nói cái gã tài xế kia! Anh còn đứng ngây người ở đằng đó làm cái giống gì vậy? Còn không nhanh tay nhanh chân một chút, một phen đem bùn đất bên này lau cho sạch sẽ lại đi. Thật sự là một tên lười biếng mà! Rõ ràng buổi tối ngày hôm qua trời mưa to đến như vậy, cũng không biết thân biết phận mà sớm lau rửa xe cho sạch sẽ một chút nữa!
Đứng bên cạnh chiếc xe taxi là một vị thiếu phụ quần áo sang trọng, đang nắm chặt bàn tay một đứa bé trai nhỏ tuổi, bộ dáng nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn chằm chằm Lưu Giảo hét to.
Lưu Giảo chợt giật mình một cái, tỉnh thần lại, dùng loại ngữ khí xem thường, nhỏ nhẹ hồi đáp:
- Lau chùi con mẹ mày!
Vị phụ nhân cả người mặc toàn quần áo giày dép hàng hiệu, nghe được câu nói kia của hắn, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt dị thường. Bà tay giơ bàn tay run lẩy bẩy của mình lên chỉ thẳng vào mặt Lưu Giảo, há miệng rít gào, nói:
- Từ nay về sau anh đừng hòng tôi thuê anh làm việc nữa!
Lưu Giảo cũng chẳng thèm để ý đến lời nói của bà ta, mang theo cái khăn lông màu lam đã rụng hết lông ngồi vào ghế tài xế xe taxi, mang theo thanh âm ma sát lốp xe bén nhọn chói tai, cứ như vậy mà nghênh ngang chạy đi.
Vị thiếu phụ mặc quần áo sang quý cả người kia cứ như vậy trợn mắt há hốc miệng đứng ngây người bên lề đường, trong lòng căn bản nghĩ mãi không biết đã xảy ra chuyện gì, để cho cái gã tài xế taxi bình thường vẫn luôn thật thà chất phác nhác gan kia lại biến thành ngang bướng cứng đầu như vậy.
Những luồng gió lạnh lẽo bên ngoài thổi tới, đập thẳng vào gương mặt đã sớm vì quá mức xúc động mà nóng rát lên của Lưu Giảo.
Sau khi ghi nhớ cẩn thận dãy số điện thoại, hắn liền một phen đem tấm danh thiếp kia xé ra làm đôi, đem nhét vào trong miệng, nhai nuốt xuống dưới bụng. Lúc này hắn mới phát hiện hóa ra hương vị của loại giấy sợi này thật sự đúng là ngon như vậy, vì thế hắn ta lại bắt đầu khoái hoạt thổi tiếp điệu tiểu khúc hành quân khi nãy. Cả nguyên ngày hôm đó, hắn lái chiếc xe taxi mày vàng ở khắp các đường cái tại Cảng Đô chạy loạn khắp nơi chung quanh.
Bắt đầu từ hiện tại trở đi, hắn dám lãng phí, không cần phải tiết kiệm nữa!
oo
- Nhớ kỹ lát nữa đi chợ rau mua về một ít cà rốt, buổi tối hôm nay nhà chúng ta ăn thịt hợp thành ninh cà rốt đó, em không nghĩ muốn tối hôm nay chúng ta lại ăn thịt xào với ớt xanh đâu!
Bởi vì tuổi tác cùng với sau khi sinh sản, dáng người của vị nữ y tá trưởng chúng ta có chút thay đổi một chút, trở nên tròn trịa hơn xưa khá nhiều. Đương nhiên cô nàng cũng sẽ không cho phép vị trượng phu hiền lành chất phác kia của mình phát biểu bất cứ lời nghị luận nào cả.
Sau đó cô nàng cầm lên túi xách chuyên dụng của nữ y tá, vội vàng chạy ra ngoài cửa, sau khi quay đầu lại cùng chồng mình ôm chặt một cái, hôn phớt một cái lên trên mặt hắn, sau đó đột nhiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của chồng mình, ngữ khí nghiêm túc, nói:
- Nếu như anh nghĩ thấy buồn chán, anh có muốn kiếm một công việc đàng hoàng nào đó mà làm hay không?
- Nhà chúng ta cũng không phải thiếu thốn gì, tiền trong tài khoản vẫn còn đủ xài cho đến cuối đời, kỳ thật nếu như em nghĩ thấy làm việc vất vả quá, cũng có thể không cần đi đến bệnh viện làm việc nữa, chúng ta ra ngoại ô mua một căn biệt thự sống ở đó cả đời cũng tốt mà!
Bạch Ngọc Lan mỉm cười hồi đáp.
Cô vợ y tá trừng mắt liếc nhìn hắn chằm chằm, cũng không nói gì.
oo
Sau khi đóng cửa nhà cẩn thận, Bạch Ngọc Lan bắt đầu quét tước vệ sinh nhà cửa, giặt giũ phơi đồ, bắt đầu một ngày làm việc của một người chồng nội trợ tề gia toàn bộ chức năng của chính mình.
Bên ngoài ban công vẫn còn tràn ngập tuyết rơi, Bạch Ngọc Lan đứng bên dưới ngọn đèn ánh sáng mặt trời nhân tạo, cạnh cái sào phơi quần áo, đứng bên dưới một đám quần áo của cả gia đình, từ trong một cái hộp ở phía cuối giá quần áo lấy ra một cái hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, châm lên, có chút tham lam hút mấy ngụm thật sâu.
Trải qua cuộc sống nhàn hạ nhiều năm ở nhà như vậy, cũng không có làm bất cứ việc gì, nếu như đổi lại là một gã nam nhân nào khác, cũng đều sẽ phi thường không chút thích ứng được, khẳng định là sẽ có chút cảm giác tịch mịch, mất mát cùng với khó chịu, nhưng mà Bạch Ngọc Lan cho tới bây giờ cũng đều không có mấy loại cảm giác này. Hắn thật sự phi thường thích ứng, thậm chí có thể nói là hưởng thụ cái loại cảm giác này nữa.
Từ lúc hắn còn chưa đầy mười sáu tuổi, đã bắt đầu cầm lấy súng ống, đi giết người phóng hỏa, bán mạng thay cho Chính phủ, làm các việc chiến đấu hắc ám này nọ, mặc dù không thể nói là không việc ác gì không làm, nhưng mà có thể nói là đã tràn đầy kinh nghiệm sương gió, sống trên đầu súng lửa đạn, những thời gian hưởng cuộc sống gia đình êm ấm có thể nói là cực kỳ hiếm hoi. Cái loại nam nhân đã từng trải qua cuộc đời sương gió quá mức phong phú như thế này, một khi quay trở lại cuộc sống bình tĩnh thế tục, cuối cùng cũng sẽ càng trở nên bình tĩnh hơn so với người bình thường rất nhiều.
Chẳng qua mấy loại công việc như là trải chiếu mắc mùng, nấu cơm rửa chén, năm đó sau khi hắn bị cái tên gia hỏa đáng giận kia dùng hai ngàn vạn Liên Bang Tệ mua về làm thư ký cuộc sống, sớm đã làm quen những chuyện tình như thế này rồi, làm sao lại sẽ có cái loại cảm xúc mâu thuẫn cùng với không thích ứng này đây cơ chứ?
Những luồng khói thuốc lá màu trắng đục tung bay tràn ngập khắp ban công, Bạch Ngọc Lan mỉm cười nhìn đám bông tuyến tung rơi bên ngoài cửa sổ, vừa lòng với cảm giác ấm áp của cuộc sống gia đình mấy năm nay. Cái cỗ khí tức âm lãnh nhu thuận đặc thù trên người hắn sớm đã bị cảm giác ấm áp của gia đình cùng với thân nhân kia chuyển đổi thành một loại khí tức ôn hòa rồi.
Hắn theo bản năng nâng bàn tay đang kẹp điếu thuốc lá kia lên trên trán, muốn dùng đầu ngón tay cái một phen đem những sợi tóc lòe xòe trên trán mình nhấc lên, thế nhưng ngón tay lại căn bản không đụng tới bất cứ cái gì cả. Lúc này hắn mới phát hiện, hóa ra chính mình sớm đã đem mái tóc dài lòa xòa trong quân ngũ của mình cắt thành một mái đầu đinh ngắn nhẹ nhàng khoan khoái rồi.
Sức mạnh của thói quen không ngờ lại là cường đại đến mức như vậy a! Bạch Ngọc Lan lắc lắc đầu, nở nụ cười tự giễu một tiếng, giống hệt như là điếu thuốc lá đang kẹp giữa hai ngón tay kia, hắn đã cai suốt hai năm trời nay, thế nhưng chung quy lại không có cách nào từ bỏ được thói quen hút thuốc lá!
Đúng lúc này, trong căn phòng phía sau lưng hắn đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của một đứa bé. Sắc mặt Bạch Ngọc Lan nhất thời kịch biến, chạy nhanh tới, mở cửa sổ của ban công, một phen đem điếu thuốc lá mới hút được chưa tới phân nửa ném ra ngoài, sau đó lấy một cái khăn mặt ướt, không ngừng liều mạng lau mạnh trên mặt mũi chính mình, hy vọng có thể một phen đem mùi của thuốc lá che lấp bớt đi.
- Ba ba, ba lại hút thuốc nữa rồi!
Một thằng bé khoảng chừng ba tuổi, ôm theo một khẩu súng đồ chơi bằng nhựa, tức giật trừng mắt nhìn chằm chằm hắn, ngón tay đặt trên cò súng, chỉa họng súng về phía hắn, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra viên đạn trừng phạt vậy!
Bạch Ngọc Lan có chút xấu hổ cười cười mấy cái, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của đứa bé trai, nói:
- Ngàn vạn lần không được nói cho mẹ con biết đâu đấy!
Đứa bé trai nở nụ cười khanh khánh, nói:
- Bây giờ con muốn xem TV!
Bạch Ngọc Lan thoáng trầm mặc trong chốc lát, chuẩn bị đem cái uy nghiêm của một người cha ra giáo huấn đứa con cưng, lại phát hiện ra trong cái tràng chiến đấu không cân sức này, chính mình nhất định đã thuộc về phe thất bại rồi, đành phải yên lặng nhập vào mật mã giới hạn kênh TV của cha mẹ, mở lên màn hình TV gắn trên tường trong phòng khách.
Lúc này trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đang chiếu một bộ phim phóng sự chiến địa ngoài tiền tuyến. Những hình ảnh phóng sự đã trải qua công tác xử lý hậu kỳ, căn bản không nhìn thấy quá nhiều những máu tươi hay là những cảnh chân cụt, tay cụt rơi vãi trên chiến trường, cũng chỉ có sự anh dũng thiện chiến của Quân đội Liên Bang cùng với sự ngu xuẩn nhát gan của đám địch nhân Đế Quốc mà thôi, cho nên Bạch Ngọc Lan cũng không có lo lắng đứa con trai mới ba tuổi của chính mình sẽ bị bộ phim phóng sự chiến địa này ảnh hưởng, đào tạo thành một gã sát thủ biến thái.
Nhưng mà hắn phi thường không thể nào hiểu nổi, một đứa bé trai mới ba tuổi đầu như con mình, không ngờ không thích xem phim hoạt hình, lại cứ mỗi ngày ôm một khẩu súng nhựa đồ chơi, xem phim phóng sự chiến địa, có cảm giác hưng phấn không thôi, chẳng lẽ đây chính là tác dụng của cái gọi là di truyền ADN cường đại hay sao?
- Con trai ngoan của ba, sau này khi con lớn lên, lý tưởng của con là làm cái gì vậy?
Bạch Ngọc Lan ngồi bệch xuống sàn nhà phòng khách dựa lưng vào ghế sô pha, cầm trong tay một chai bia ướp lạnh, cảm giác được phi thường thoải mái. Hắn nhìn về phía đứa con trai cưng đang cầm khẩu súng nhựa đồ chơi, không ngừng điều chỉnh ống nhắm, giả vờ bóp cò nhắm bắn về phía đám người Đế Quốc trên TV, đột nhiên hỏi một câu hỏi nhàm chán mà bất cứ một vị cha mẹ nào cũng luôn luôn quan tâm nhất.
Đứa con trai xoay người nhìn lại, lắc lắc cái mông, hưng phấn hô to hét lớn:
- Con muốn làm một quân nhân! Con muốn làm một vị anh hùng chiến đấu!
Sau đó tiểu tử kia liền chỉ vào mấy đầu Robot màu đen đang dùng tốc độ cực cao gào thét tiến công trên chiến trường trên màn hình TV, lớn tiếng hét lên:
- Ba ba, con muốn điều khiển Robot chiến đấu!
Bàn tay cầm chai bia của Bạch Ngọc Lan nhất thời có chút khẽ cứng đờ một trận, nhìn chằm chằm về phía những thân ảnh Robot vô cùng quen thuộc trên màn hình TV, ánh mắt dần dần nheo lại thành một cái khe. Từ trước cho đến bây giờ, ở nhà hắn chưa từng bao giờ đàm luận về những chuyện xưa khi hắn còn là một quân nhân, thậm chí ngay cả vị thê tử mạnh mẽ của hắn, cũng chỉ biết rằng hắn là một gã quân nhân sĩ quan xuất ngũ cực kỳ có tiền, lại cũng không biết càng nhiều những chi tiết khác của hắn.
Hắn không nói tới, không có nghĩa là trong lòng hắn chưa bao giờ từng nhớ tới, cũng sẽ không có những kỷ niệm gì đó. Dù sao đó cũng đều là tất cả những quang vinh cùng với kiêu ngạo của gần phân nửa cuộc đời trước của Bạch Ngọc Lan, kỳ thật hắn mãi vẫn luôn muốn thông qua tự thuật của chính mình mà ôn lại đoạn kỷ niệm xa xưa kia, thế nhưng lại tìm không ra được đối tượng nói chuyện thích hợp mà thôi!
- Con có biết tên gọi của loại Robot chiến đấu này là gì hay không?
Hắn quay sang nhìn đứa con trai đang hưng phấn của mình, thử hỏi một câu.
Đứa con trai ngay lập tức lớn tiếng hồi đáp:
- Biết chứ, chính là MX!
- Người nghiên cứu thiết kế ra loại Robot MX này, chính là một vị bằng hữu vô cùng thân thiết của ba ba con!
Bạch Ngọc Lan rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đưa chai bia lên hớp nhanh một ngụm, cười cười, tự giới thiệu chính mình với đứa con trai cưng:
- Đầu Robot thí nghiệm thất bại đầu tiên của Quân đội Liên Bang, chính là do ba ba của con lái đi thí nghiệm! Sau đó khi nghiên cứu chế tạo thành công một lần nữa, cũng chính là mấy đầu Robot MX mà con hiện tại đang xem kia, cũng chính là do ba ba con lái thí nghiệm đầu tiên. Con nói xem ba ba của con có lợi hại hay không?
Tiểu tử kia rất nhanh ôm chặt khẩu súng nhựa đồ chơi trong ngực mình, trợn tròn mắt nhìn hắn mãi một lúc thật lâu, sau đó mới nhíu mày nói:
- Ba ba, ngoại trừ việc hút thuốc lá, ba còn nói dối nữa! Như vậy không ngoan đâu!
Robot MX cùng với Tiểu đội chính là niềm kiêu ngạo lớn nhất cuộc đời của mình, thế nhưng mà ở trước mặt đứa con trai cưng của chính mình, thì tất cả những cái sự kiêu ngạo này lại liền biến thành những lời nói dối không ngoan, cái này căn bản chính là một sự đả kích vào lòng tự trọng cực kỳ mạnh mẽ a! Biểu tình trên mặt Bạch Ngọc Lan nhất thời biến thành cực kỳ khó coi. Hắn tiếp tục quay lại uống rượu, không nói thêm bất cứ chữ nào nữa.
Đột nhiên cái điện thoại di động sớm nhét sâu bên dưới lớp đệm sô pha của hắn chợt phát ra một tiếng tít tít nho nhỏ. Bạch Ngọc Lan thọc tay vào dưới lớp đệm sô pha, mò tìm suốt nửa ngày mới tìm ra được. Hắn có chút nghi hoặc, tự hỏi ai lại đi liên lạc với mình như vậy, hay là nói lại là một cái tin nhắn quảng cáo rác rưởi chết tiệt nữa đây?
Ánh mắt thoáng dừng lại trên cái địa chỉ hộp thư mà rất nhiều năm rồi chưa từng nhìn thấy, biểu tình trên mặt của Bạch Ngọc Lan nhất thời biến thành cực kỳ sắc bén. Hắn nhanh chóng buông xuống chai bia trong tay mình, đi vào phòng ngủ, đem cái tin nhắn này in ra bằng máy in cá nhân, sau đó lấy từ dưới giường ngủ ra một cây thước đục lỗ đọc mã hóa chuyên dụng năm xưa vẫn còn lưu lại.
Hắn vừa nhìn một cái liền phát hiện ra cái tin nhắn này chính là dùng loại thủ pháp tự mã hóa phi thường quy, có thể nói là đơn giản nhất nhưng cũng là ít có người sử dụng nhất hiện tại. Sau khi đưa cây thước đọc mã hóa chuyên dụng dò lên tờ giấy in một cái, trên màn hình của cây thước liền hiện lên một hàng văn tự phi thường rõ ràng. Trải qua thêm một chút thủ pháp đảo chữ nữa, liền có thể nhìn thấy được bốn chữ:
- Tập trung đợi lệnh!
Dùng tốc độ nhanh nhất tiêu hủy đi cái tin nhắn trong điện thoại di động, cùng với tờ giấy in tin nhắn kia ra, sau đó Bạch Ngọc Lan đi đến ban công, lấy trong hộp ngầm ra một hộp thuốc lá màu lam, nhìn về phía đám bông tuyết bên ngoài cửa sổ, lại móc ra một điếu, châm lên hút, trầm mặc một khoảng thời gian thật lâu không nói gì.
- Ba ba, ba lại hút thuốc nữa rồi!
Đứa con trai thấy ba ba mình trầm mặc đứng ngoài ban công, len lén ló đầu ra nhìn, thấy ba ba lại vi phạm lệnh cấm của người mẹ vĩ đại, liền phẫn nộ trách cứ.
- Ngoan đi, con vào trong phòng mình, tự mình chơi đùa, ngài mai ba ba cho con tiếp tục xem TV!
- Ba ba vạn tuế!
Bạch Ngọc Lan mỉm cười nhìn về phía đứa con trai cưng nhảy chân sáo quay trở vào phòng khách, nhảy bắn lên sô pha tưng tưng trên đó, chậm rãi đi vào phòng bếp.
Sau khi bước vào phòng, nụ cười trên mặt hắn rất nhanh thu liễm lại. Bắt đầu từ đó trở đi, hắn cứ ở mãi bên trong phòng bếp, cũng không có đi ra thêm bất cứ lần nào nữa, ai cũng không biết được hắn ở bên trong đó đang làm cái gì.
oo
Buổi chiều, vào lúc bốn giờ rưỡi, cô nàng thê tử của Bạch Ngọc Lan sau khi tan tầm tại Bệnh viên Trung ương Lục quân, ngồi xe điện ngầm trở về nhà. Cô nàng y tá trưởng cực kỳ mỏi mệt đem túi xách tùy tiện vứt lên trên ghế sô pha, lớn tiếng giáo huấn cậu con trai cưng đem nguyên cái phòng khách biến thành một bãi chiến trường thật sự nhằm chiến đấu với địch nhân Đế Quốc giả tưởng mấy câu, sau đó đi vào phòng bếp, nhìn nhìn chung quanh một vòng, nhíu mày hỏi:
- Cà rốt đâu?
Bạch Ngọc Lan từ bên cạnh bồn nước rửa chén đứng lên, biểu tình có chút khẩn trương, hồi đáp:
- Đường ống dẫn nước của bồn rửa chén hỏng rồi, anh tu sửa cả ngày, đã quên đi mua mất!
Cô nàng thê tử đưa tay vỗ vỗ trán mấy cái, có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mở tủ lạnh ra thì phát hiện ngay cả ớt xanh cũng còn chưa có mua về, lắc lắc đầu nói:
- Quên đi, tối nay nhà ta ăn cơm trắng!
Cô nàng đi vào phòng ngủ bắt đầu thay ra bộ quần áo đồng phục, thế nhưng thanh âm lại vẫn không hề đình chỉ chút nào:
- Tiểu Bạch, em nghĩ muốn giới thiệu một người bạn trai cho Hoàng Lệ, đồng sự chung tổ y tá bọn em. Tuổi của cô nàng cũng không còn nhỏ nữa, thế nhưng mãi cho đến bây giờ vẫn là một thân một mình, làm cho người ta nhìn thấy thật sự là rất đáng thương a!
- Vậy thì cứ giới thiệu đi!
Bạch Ngọc Lan ngồi xổm bên cạnh bồn nước rửa chén, tùy tiện hồi đáp.
- Em chính là muốn hỏi anh có người chiến hữu nào thích hợp hay không, giới thiệu một chút cho cô ấy làm quen!
- Mấy người tham gia quân ngũ thì có cái gì mà tốt chứ, ai nấy đều rất thô lỗ!
Bạch Ngọc Lan vẫn như cũ tùy tiện hồi đáp.
Cô nàng thê tử từ trong phòng ngủ thò đầu ra, ánh mắt nheo lại, tràn ngập ý cười, nói:
- Anh không phải là rất tốt đó sao? So với nữ nhân còn cẩn thận chăm chỉ hơn nhiều, có chỗ nào thô lỗ đâu?
Nếu như là bình thường, sau khi cô nàng nói xong những lời nói này, chỉ sợ liền rước lấy những câu trả lời tràn ngập phong tình lạc thú khuê phòng, sau đó sẽ là một trận triền miên kịch liệt tràn ngập thiên lôi địa hỏa trên giường, thế nhưng ngày hôm nay cái gã nam nhân ngồi chồm hổm bên trong phòng bếp kia rõ ràng là không hề có sự hưng trí đối với mấy chuyện này.
- Nói đi cũng nói lại, mấy năm trước em cũng đã từng gặp được mấy vị chiến hữu của anh trong bệnh viện. Mấy người đó thật sự cũng rất tốt mà! Chúng ta cũng không có tổ chức tiệc cưới, thế nhưng bọn họ không ngờ lại cấp cho nhiều tiền mừng đến như vậy a! Anh này, anh làm người cũng thật tệ quá đi, một khi đều đã là bằng hữu thân thiết, cũng nên đi lại với bọn họ nhiều hơn một chút!
Bạch Ngọc Lan từ bên cạnh bồn nước rửa chén chậm rãi đứng lên, mỉm cười nhàn nhạt, hồi đáp:
- Sẽ đi lại nhiều thôi!
Ở ngay dưới chân của hắn, cánh cửa ngầm bên dưới cái bồn nước rửa chén chậm rãi đóng lại. Bên trong cánh cửa ngầm kia chính là hơn chục thanh súng ống quân dụng với đủ các loại kiểu dáng bất đồng khác nhau, đồng dạng đều phát ra ánh sáng kim loại sáng bóng.
Một đám súng ống đã trải qua nhiều năm chưa từng đụng đến, lại có thể được vệ sinh bảo dưỡng đến mức phát ra hàn quang sáng bóng như vậy, chỉ cần một cái tin nhắn, một cái mệnh lệnh tập hợp, cùng với thời gian một ngày mà thôi!
oo
Gã đội viên Sử Hàng thì ở Tê Hà Châu mở một cửa hàng kinh doanh bánh ngọt, bởi vì nhờ có Đạt Văn Tây đánh tiếng với Đạt gia của mình chiếu cố một chút, cho nên sinh ý của cửa hàng tương đối không tệ, lúc nào cũng đông khách, các cô nữ nhân viên bán hàng trong cửa hàng ai nấy cũng đặc biệt khá xinh đẹp.
Những gã đội viên có cuộc sống tốt đẹp giống như hắn vậy, căn bản cũng có rất nhiều người. Bọn họ sau khi xuất ngũ xong, đã dần dần thong thả một lần nữa dung nhập trở lại vào xã hội, dung nhập vào trong cái vòng lẩn quẩn cơm áo gạo tiền vốn dĩ thuộc về chính bọn họ.
Hai năm trước đây, Giang Cẩm dưới sự ủng hộ của Gia tộc mình, mở ra một cái rạp chiếu phim tư nhân nhỏ. Sau đó hắn muốn mời một gã đội viên cũ của Tiểu đội , cũng đồng dạng cùng mình xuất ngũ cùng một lúc, đến làm quản lý cho rạp chiếu phim kia.
Thế nhưng gã đội viên cũ kia lại nói, trước kia ở trong quân ngũ, lão tử là cấp trên của mày, hiện tại về đây mày không ngờ lại muốn làm ông chủ của lão tử, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!
Giang Cẩm nhất thời đổ mồ hôi ròng ròng, hoặc là tức giận mắng chửi, hoặc là giơ tay nhấc chân động thủ, sau khi bị tẩn cho một trận thì đành cất giọng cầu khẩn, mãi cho đến cuối cùng đến mức sắp sửa quỳ xuống van xin, thì gã đội viên cũ kia rốt cuộc cũng đồng ý lời thỉnh cầu cực kỳ thành khẩn của hắn. Thế nhưng hắn lại kiên trì cho rằng chính mình không có tư cách cùng với khả năng đi làm quản lý, cho nên chỉ chấp nhận làm một gã nhân viên vệ sinh bên trong rạp chiếu phim mà thôi.
Cái rạp chiếu phim này của hắn đặt ở Nam Khoa Châu, đây chính là một phiến địa phương mà giới giang hồ hắc đạo hoành hành không chút kiêng kỵ. Một cái bang phái nhỏ nào đó quả thật không biết bối cảnh gia tộc của ông chủ rạp chiếu phim này, lại càng không biết rằng cái vị ông chủ trẻ tuổi kia chính là có lý lịch xuất thân Tiểu đội , vì thế cho nên cái bang phái giang hồ nhỏ kia liền có ý đồ muốn thu phí bảo hộ.
Sau đó thời điểm khi mà bọn họ kéo nguyên một đám tay chân vọt vào rạp chiếu phim ý đồ phá rối, bọn họ cũng chỉ nhìn thấy một gã hán tử trung niên bộ dáng nghèo túng đang cầm chổi quét tước trong đại sảnh mà thôi.
Cuối cùng sau khi lưu lại thân thể mười bảy gã thành viên hôn mê dưới cây chổi quét rác của gã trung niên kia, cái bang phải nhỏ này rốt cuộc đã hiểu được cái đoạn kịch hài phát trên intenet kia là sự thật, mỗi một công ty gia đình cũng đều luôn có một gã nhân viên vệ sinh không thể đụng vào nổi!
Đám đội viên cũ của Tiểu đội sau khi giải ngũ, sống rải rác nhiều nơi trên khỏa Tinh cầu S này, mặc dù đã xuất ngũ, thế nhưng lại vẫn như cũ bị Chính phủ Liên Bang vô tình hoặc hữu ý theo dõi chặt chẽ. Đám người bọn họ giống như Lưu Giảo cùng với Bạch Ngọc Lan vậy, cứ trầm mặc, thành khẩn, thành thật mà sinh hoạt qua ngày.
Có gã đội viên mới, dựa vào bối cảnh Gia tộc hiển hách phía sau, cộng thêm lúc ở quân ngũ là sĩ quan quân y, cho nên sau khi giải ngũ thì được mời vào làm thành viên Ban quản lý của một xí nghiệp Dược phẩm lớn nào đó của Liên Bang. Có kẻ vốn dĩ miệng lưỡi nhanh lẹ thì đi làm nhân viên tiếp thị bảo hiểm cho ngân hàng. Có người gia thế hiển hách hơn, giàu có một chút, thì chạy ra bờ biển ở Nam bán cầu, mua hẳn một căn biệt thự cạnh bãi biển, ngẩn người ngắm nhìn trời xanh mây trắng, tựa hồ như muốn đem những đám mây trắng kia nhìn thành những tầng khói súng trên chiến trường…
Đến một ngày nào đó, bọn họ thông qua đủ các phương thức, các con đường khác nhau, đều nhìn thấy được cái dấu ấn quen thuộc kia cùng với bốn chữ: Tập trung đợi lệnh!
Sau đó thì thành viên Ban quản lý xí nghiệp Dược phẩm vẫn như cũ tiếp tục công tác quản lý của mình, gã nhân viên tiếp thị bảo hiểm vẫn như cũ dùng miệng lưỡi sắc bén của mình đi khắp nơi chào hàng, gã thiếu gia thích ngắm phong cảnh thì vẫn ngây người bên bãi biển, nhân viên vệ sinh vẫn như cũ giữ cho rạp chiếu phim sạch sẽ rác rến cũng như sạch sẽ những kẻ quấy rối, hai gò má của những cô nhân viên bán hàng trong cửa hiệu bánh ngọt vẫn như cũ bị ông chủ trẻ tuổi đùa giỡn đến mức nở ra những bông hoa đỏ ửng.
Thế nhưng không ai biết rằng, bọn họ chính là đã bắt đầu âm thầm, yên lặng mà chuẩn bị, chuẩn bị nghênh đón những huynh đệ chiến hữu đã chia cách hơn ba năm thời gian, chuẩn bị nghênh đón cái mệnh lệnh mới nhất từ gã Lão đại trẻ tuổi mà cường hãn của chính mình, chuẩn bị tiến hành chiến đấu!
Tiểu đội , đã hoàn toàn tập hợp!