Bên trong luồng ánh sáng có chút tối tăm, Hứa Nhạc cẩn thận đọc thông tin trong bức thư tín điện tử hiển thị trên màn hình cái đồng hồ đeo tay quân dụng trên tay mình, nhìn thấy đủ các loại sự kiện phát sinh ở khắp các nơi bên trong Liên Bang, mặc dù tạm thời những người dân chúng bình thường cũng không ai biết nhưng mà lại đủ khiến cho Cục Hiến Chương cùng với bên phía Chính phủ Liên Bang lo âu bất an, nhìn thấy ký hiệu đó hoa hồng nhỏ đỏ chói xuất hiện rõ ràng bên dưới góc phải của bức thư tín điện tử kia, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười mỉm cảm khái.
Hai tràng chiến tranh ở trên bề mặt Tinh cầu cùng với ở bên trong không gian vô hình, cái nào cũng đều phi thường hung hiểm, cả hai cũng đều phải trước sau tiến hành khai hỏa. Hắn biết rất rõ ràng cũng không có một hồi chiến tranh nào quan trọng hơn cái còn lại, nhưng mà cuộc giao phong khốc liệt giữa Phỉ Lợi Phổ cùng với cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương bên kia có kết quả cuối cùng như thế này, chính là trụ cột quyết định thành bại hết thảy lần này.
Nếu như không thể một phen đem Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương ở trên đỉnh đầu của hắn cùng với đám đội viên hoàn toàn khu trừ đi, như vậy thì hết thảy mọi chuyện sau này cũng không cần phải nhắc lại nữa.
Ở trong kế hoạch ban đầu của bọn họ, nhiệm vụ chủ yếu của Phỉ Lợi Phổ chính là theo dõi mọi động tĩnh của Cục Hiến Chương, nắm giữ hết thảy những tin tức tình báo do đối phương phát ra cho các ban ngành liên quan của Chính phủ Liên Bang, cung cấp sự bảo hộ cần thiết cho lực lượng chiến đấu trên mặt đất. Nhưng mà làm cho Hứa Nhạc cảm thấy có chút kinh hỉ chính là, sau khi nhận được sự giúp đỡ của Bối Đức Mạn, Phỉ Lợi Phổ càng có thể làm thêm được nhiều chuyện tình hơn, tạo thành hiểu quả so với những gì hắn tưởng tượng càng tốt hơn rất nhiều.
Sau khi hoàn toàn tiêu hủy đi bức thư tín điện tử, hắn liếc mắt nhìn một vòng đám đội viên đang trầm mặc đợi lệnh bên trong phòng, thoáng hít mạnh một hơi, sau đó mới trầm giọng hỏi:
- Đã rõ ràng hết toàn bộ kế hoạch hay chưa?
- Đã rõ ràng!
Tất cả mọi người cùng hạ thấp thanh âm, nhanh chóng hồi đáp.
- Lặp lại mục tiêu kế hoạch thêm một lần nữa!
Hứa Nhạc nắm chặt nắm tay phải đang giơ ra giữa không trung, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:
- Cái mà tôi muốn chính là toàn diện áp chế!
- Hiểu rõ!
Nắm tay phải ở bên trong ánh sáng có chút tối tăm nhất thời xòe ra, Hứa Nhạc trầm giọng, hạ mệnh lệnh, nói:
- Tản ra!
Cửa sau được che giấu cẩn thận của căn phòng được mở ra, hai mươi mấy gã đội viên cúi đầu trầm mặc, rất nhanh rời đi. Cửa vào của căn phòng này chính là chỗ cuối của hệ thống đường ray hệ thống xe điện ngầm của Xuân Đô Thị, còn lối ra cửa sau của căn phòng này chính là hệ thống đường dẫn nước ngầm rộng rãi phát đạt của tòa thành thị nổi danh về du lịch trong Liên Bang này. Dưới sự che giấu của bóng tối, ai cũng không biết được những tiếng bước chân vang lên càng ngày càng nhỏ dần kia cuối cùng sẽ thông đi hướng nào của hệ thống đường cống ngầm.
Còn riêng Hứa Nhạc cùng với Cố Tích Phong thì vẫn lưu lại trong căn phòng kia. Thân là những thành viên có trình độ khống chế điện tử ưu tú nhất của Tiểu đội , bọn họ cần phải phụ trách lắp ráp hệ thống khống chế trung tâm.
Đủ các loại các dạng các thức dây dẫn số liệu điện tử cùng với cáp điện dưới những đầu ngón tay hoặc là thô tròn hoặc là tinh tế của hai người bọn họ, đã dần dần biến thành một hệ thống mạng lưới phủ kín mặt đất, nhìn qua như hỗn loạn vô cùng, nhưng mà lại phi thường tinh vi, sau đó cùng với mạng lưới điện tử dân dụng của phiến thành thị tiếp nối cùng với nhau.
Chín phút đồng hồ sau đó, hệ thống chỉ huy liên lạc chiến địa lâm thời bên trong căn phòng nhỏ nằm sâu bên dưới lòng đất đã bố trí hoàn chỉnh. Sau khi gửi đi một vài số liệu tín hiệu, lại đánh giá một chút tỷ lệ thông tin phản hồi, xác nhận con đường liên lạc hoàn toàn thông suốt, vẻ mặt Hứa Nhạc có chút ngưng trọng nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tích Phong, bộ dáng tỏ vẻ dò hỏi.
Cố Tích Phong giơ lên cánh tay phải, dùng ống tay áo lau đi mớ mồ hôi đã tươm ra đầy trán, hạ thấp thanh âm, hướng đám đội viên ở khắp các nơi tiến hành xác nhận phương vị.
- Hỏa lực khống chế phụ trợ bên cánh?
- Đã vào chỗ!
Nghe được bên trong hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa lâm thời truyền ra tiếng đáp lời cực kỳ rõ ràng của Sử Hàng, Cố Tích Phong có chút vừa lòng gật gật đầu mấy cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Nhạc, báo cáo:
- Hệ thống chỉ huy chiến địa bộ binh kiểu C đã thiết trí thành công, trong vòng phạm vi thước, mã hóa truyền nhận thông tin không thành vấn đề!
- Tiếp tục xác nhận thông tin đi!
Hứa Nhạc nhàn nhạt nói.
- Hỏa lực tụ quần khống chế chính diện?
Cố Tích Phong hỏi nhanh.
oo
Trong một cái sơn cốc nhỏ phong cảnh xinh đẹp nào đó nằm tại vùng ngoại thành của Vĩnh Xuân Thị, phía trước khu vực trại an dưỡng khu vực phía Nam của Quân khu I, cách vùng sơn dã một khoảng không xa có một con đê dài. Lúc này đám người Hùng Lâm Tuyền đang chậm rãi cúi thấp người di chuyển dọc theo con đê đó.
Hùng Lâm Tuyền nghe được câu hỏi của Cố Tích Phong truyền ra từ trong cái mũ giáp trên đầu mình, khẽ nheo nhẹ cặp mắt, chăm chú gắn vào con ốc cuối cùng trên hệ thống chân bắn của khẩu Cơ pháo Đạt Lâm trước mặt chính mình, hạ thấp giọng hồi đáp:
- Sáu người của Hùng Lâm Tuyền đã vào chỗ!
Ở bên trong cánh rừng cây cách con đê khoảng chừng hơn mười thước bên cạnh chỗ đám người Hùng Lâm Tuyền đang ẩn nấp, thấp thoáng ẩn hiện thân ảnh của Sơn Pháo cùng với một đám đội viên của Tiểu đội .
Bọn họ đang phủ phục nằm sấp người bên dưới đám cỏ cây trên mặt đất, lắng nghe thanh âm trả lời bên trong hệ thống liên lạc trên mũ giáp, tiến hành điều chỉnh nhắm bắt những khẩu súng trường bắn tỉa TP điểm đỏ nhỏ cải tiến trong tay chính mình, sau đó bình tĩnh mà di chuyển cái họng súng tối om nguy hiểm, nhắm thẳng về phía bên kia đê.
Tòa đại lâu an dưỡng của Quân khu I nằm bên kia con đê, hiện tại vẫn chìm trong một mảnh im lặng. Bên trong tòa trang viện có thể mơ hồ nhìn thấy một vài điểm hỏa lực phòng thủ cùng với hơn mười chiếc xe quân dụng đang đậu trong đó.
Trong khu vực sơn dã bên này con đê, nơi đám đội viên đang phân tán ra mà ẩn nấp, những cây mai mùa xuân đang nở rộ rợp cả con đê, hoặc vàng, hoặc trắng, hoặc là màu hồng phấn. Bên trên những cái mũ giáp trên đầu đám đội viên cũng đều loang lỗ những vệt sơn ngụy trang cùng màu với đám mai nhiều màu xung quanh.
oo
Bên trong căn phòng có chút u ám nằm ở sâu bên dưới lòng đất, cuối con đường xe điện ngầm, Cố Tích Phong tiếp tục trầm giọng hỏi:
- Hỏa lực khống chế lộ tuyến rút lui?
Một lúc sau đó, bên trong hệ thống chỉ huy chiến địa lâm thời chợt vang lên thanh âm vẫn như cũ mềm mại ôn nhu nhưng lại đặc biệt bình tĩnh tự tin của Bạch Ngọc Lan:
- Đã vào chỗ!
Thoáng trầm mặc trong chốc lát, Cố Tích Phong liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc một cái, bắt đầu đối với địa điểm tác chiến cuối cùng tiến hành xác nhận phương vị. Nơi này tiến hành công tác như thế nào, chính là điểm quan trọng nhất quyết định thành bại của lần hành động này.
Có lẽ là đã bị cuốn hút bởi bầu không khí khẩn trương vào lúc này, thanh âm của Cố Tích Phong càng hạ thấp xuống hơn một chút, gần như là thì thào hỏi:
- Buôn lậu hỏa dược đã vào chỗ hay chưa?
oo
Bên trong hệ thống ống dẫn nước tối đen, tràn ngập hương vị thuốc sát trùng đặc trưng của những trung tâm an dưỡng cùng với mùi nước hoa thơm ngát mà những trung tâm an dưỡng bình thường tuyệt đối không hề có, gã nhân viên vệ sinh khủng bố của rạp chiếu phim Nam Khoa Châu Hồ Tông Hoa lúc này đang ngẩng đầu nhìn lên một chút ánh sáng mờ nhạt xa xa trên đỉnh đầu chính mình, đem mấy cái bao tay có gắn hệ thống giác hút điện tử cực kỳ vững chắc nám chặt lên trên thành của ống dẫn bóng loáng, thong thả di động lên trên, cả người giống hệt như một con nhện khổng lồ cực kỳ linh hoạt.
Nghe được câu hỏi truyền đến từ trong hệ thống liên lạc trên cái mũ giáp, Hồ Tông Hoa cũng không có trả lời, mà là tiếp tục cẩn cẩn thận thận đem con chíp vi mạch khống chế điện cắm chặt vào trong khối thuốc nổ plastic, sau đó dựa theo bản đồ biểu hiện trên lớp kính trong suốt trên mũ giáp, đem khối thuốc nổ cực kỳ chuẩn xác gắn chặt vào bên dưới một khối hợp kim bên cạnh ống dẫn.
Sau khi sử dụng công cụ điện tử xác nhận lại một lần nữa góc độ chính xác không chút sai lầm, hắn khẽ há nhẹ cặp môi, đem một chùm dây dẫn bằng đồng thô nhét vào trong miệng, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn xuống, đưa qua đưa lại phát ra thanh âm ma sát nhàn nhạt.
Bên trong đường ống dẫn nước lớn là một mảnh tối tăm hắc ám, Hồ Tông Hoa căn bản không thể nhìn thấy hình ảnh bên ngoài hiện tại như thế nào, lại càng không thể nào nhìn thấy được đường ống dẫn có cấu tạo hoàn toàn giống hệt đường ống dẫn của mình, nằm ở mặt đông bên kia của trung tâm an dưỡng này, thế nhưng bản thân hắn tin tưởng chắc chắn rằng vào lúc này tiểu tử Giang Cẩm đang tiến hành lắp đặt bên trong cái ống dẫn kia, hẳn là vào lúc này cũng đang làm ra lời đáp lại giống hệt như chính mình bây giờ.
Hắn tin tưởng chắc chắn rằng tiểu tử Giang Cẩm ‘bán thuốc nổ’ kia cũng sẽ không có chút sai lầm nào, bởi vì bản thân hắn chính là cao thủ lắp đặt thuốc nổ xuất sắc nhất của Tiểu đội , mà Giang Cẩm lại chính là đệ tử đích truyền của hắn.
oo
Nghe được những thanh âm ma xát rất nhỏ đồng dạng vô cùng khó nghe kia truyền về, Cố Tích Phong nhịn không được cả người nổ gai ốc một trận, vẻ mặt có chút đau khổ, nói:
- Lão Hồ vẫn có cái thói quen khốn kiếp này!
- Biết được đã vào chỗ là được rồi!
Hứa Nhạc đứng thẳng người lên, mở cái ba lô hành quân nặng nề dưới chân mình, lấy ra những trang bị cần thiết, đẩy ra cánh cửa sắt, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Cố Tích Phong, nở nụ cười khẽ, nói:
- Lập tức sẽ bắt đầu chiến đấu ngay, để chúng ta trước một phen đem quần áo của địch nhân cởi hết ra đi!
Cặp lông mày của Cố Tích Phong đặc biệt nhướng lên một cách đắc ý, ý bảo rằng tôi làm việc thì anh cứ việc an tâm đi, sau đó phất phất tay bảo Hứa Nhạc rời đi. Đợi sau khi cánh cửa sắt đóng lại, hai tay mập mạp của hắn chợt đan nhẹ vào nhau một cái, mười đầu ngón tay to tròn thô chắc lần lượt bẻ tới bẻ lui phát ra thanh âm rắc rắc không ngừng, sau đó chà xát hai lòng bàn tay với nhau khởi động làm nóng, cuối cùng ngồi xuống phía trước máy tính xách tay của mình.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn hạ xuống, mấy cánh cửa sắt bên ngoài căn phòng này nhất thời bị khóa chết lại bên trong.
Ngay sau đó, gã nhạc sĩ vĩ đại nhất toàn bộ Liên Bang bắt đầu bắt tay vào công tác chiến đấu hòa âm của chính mình, bắt đầu ở bên trong căn phòng có chút tăm tối này mà tiến hành công viện, trào dâng lên khiến cho kẻ khác cũng phải nhiệt huyết mênh mông.
Tâm thần Cố Tích Phong say mê trong công tác hòa âm của chính mình, mười đầu ngón tay giống hệt như là đang đàn tấu đàn dương cầm, lại giống hệt như đang tiến hành chỉ huy dàn nhạc vậy, dùng một tốc độ cực nhanh giống hệt như điên cuồng không ngừng rung động, nhanh chóng như gió, lại lưu loát như nước chảy, biến ảo như điện, căn bản không thể nào nắm bắt được, quỷ dị vô cùng, lướt cực nhanh trên bàn phím của máy tính xách tay của chính mình.
Giống như đang có một dòng âm nhạc trào dâng nào đó đang trào dâng qua những sự rung động của mười đầu ngón tay của hắn. Vô số những đạo chỉ lệnh từ trên bàn phím xách tay cùng với màn hình cảm ứng, truyền theo hệ thống dây cáp điện nằm sâu bên dưới lòng đất mà truyền thẳng vào bên trong trung tâm an dưỡng kia, trong khoảnh khắc đã xâm nhập vào hệ thống chỉ huy chiến địa của đối phương, sau đó hoàn thành tất cả những công tác chuẩn bị.
Nốt nhạc cuối cùng trước khi kết thúc khúc nhạc giao hưởng vĩ đại kia chính là một cái nhịp trống rất mạnh mẽ.
Cố Tích Phong bình tĩnh mở to cặp mắt, giương mắt nhìn chằm chằm vào những đường cong hiển thị số liệu không ngừng lên xuống trên màn hình trước mặt mình, một ngón tay giơ cao lên không trung, chờ đợi khoảnh khắc để hạ xuống, đánh cho cái nhịp trống cuối cùng kia hoàn chỉnh. Một khoảnh khắc ngừng lại ngắn ngủi mà như lâu lắm, ngay sau đó ngón tay hắn hạ xuống, ấn động thật mạnh lên phím kích nổ màu đỏ trên bàn phím!
oo
Căn cứ theo điều luật nào đó thuộc Dự luật Ái quốc trong thời kỳ chiến tranh, Chính phủ Liên Bang đối với Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức tiến hành giam giữ bí mật vô thời hạn. Địa điểm giam giữ hai người có thể nói là cực kỳ cơ mật, ngay cả trong Chính phủ Liên Bang cũng không có bao nhiêu người biết được địa điểm cụ thể. Mà hai vị danh nhân giới tin tức truyền thông Liên Bang, dám có can đảm cùng Chính phủ Liên Bang đối kháng này, từ đầu đến cuối mãi luôn bị giam giữ bên trong trung tâm an dưỡng phía nam của Quân khu I, nằm trong thành thị Vĩnh Xuân Thị này!
Phụ trách công tác phòng ngự cùng với giám sát xung quanh trung tâm an dưỡng này chính là một Phân đội nào đó của Tiểu đội chiến đấu đặc chủng trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, còn có một Doanh đoàn của Lữ đoàn Phản ứng nhanh Đặc chủng Số IV trực thuộc Quân khu I nữa. Mà sĩ quan chỉ huy cao nhất của Doanh đoàn này là Thượng tá Trần Xuân Lôi.
Dùng một số lượng lớn lực lượng bộ đội tinh nhuệ như vậy để đi trông coi hai gã phóng viên tin tức mà cả đời thậm chí ngay cả một lần chiến đấu cũng chưa có, nhìn qua tựa hồ như có vẻ hơi có chút khẩn trương quá mức. Nhưng mà Thượng tá Trần Xuân Lôi phi thường rõ ràng, đây chính là bởi vì hai gã phóng viên tin tức này hiện tại đối với Chính phủ Liên Bang mà nói là phi thường quan trọng.
Sau khi nhận được tin tức tình báo rất có thể một đám binh lính xuất ngũ phản loạn nào đó sắp sửa tiến đến hòng mưu đồ cướp tù, bên phía trung tâm an dưỡng đã tiến hành tăng mạnh công tác phòng ngự của mình. Nhất là cái mặt tường đối diện với khu vực sơn dã của tòa đại lâu này đã lâm thời tiến hành công tác gia cố lại. Ngoại trừ tất cả các cánh cửa sổ thủy tinh đều sớm đổi thành loại thủy tinh chống đạn quân dụng cao cấp nhất, thậm chí ngay cả bản thân lớp tường cũng được tiến hành thay thể bằng một lớp tường kép, bao gồm hai phiến hợp kim chống bom cực kỳ vững chắc.
Thượng tá Trần Xuân Lôi ngồi phía sau bàn công tác, tay cầm tách trà nóng hổi, ánh mắt đảo quét, thông qua các màn hình camera trên máy tính trước mặt mà kiểm tra công tác phòng ngự bố trí các nơi trong tòa nhà, tâm tình phi thường bình tĩnh, thoải mái. Nếu như trung tâm an dưỡng này gặp phải tập kích bất ngờ, thì đám bộ đội dưới tay hắn chỉ cần kiên trì khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, liền có thể được đám bộ đội Khu canh gác Vĩnh Xuân Thị tiến đến trợ giúp.
Chỉ cần tới thời điểm đó, đừng nói là chỉ một đám binh lĩnh xuất ngũ phản loạn ít ỏi, cho dù là toàn bộ Công ty Bảo an Hắc Ưng xuất động tập kích, cũng chẳng cần phải lo lắng cái gì.
Dựa vào một phân đội của Tiểu tổ chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí cùng với một Doanh đoàn Phản ứng nhanh có thể kiên trì được nửa tiếng đồng hồ hay sao? Đáp án trảm đinh chặt thiết của Thượng tá Trần Xuân Lôi chính là cực kỳ khẳng định: Đương nhiên có thể!
Bởi vì nhiệm vụ chủ yếu của đám người bọn hắn cũng không phải là bảo vệ an toàn tuyệt đối của hai gã tù phạm phóng viên kia, mà là chỉ cần cam đoan đối phương không chạy trốn là được. Mà tương phản lại, mục tiêu của địch nhân cũng không phải là muốn giết chết hai gã phóng viên kia, mà là muốn cứu đi bọn họ một cách hoàn hảo không chút tổn thương nào cả!
Dưới cái loại hoàn cảnh ưu thế tuyệt đối như thế này, cho dù là Đỗ Thiếu Khanh suất lĩnh theo Sư đoàn Thiết giáp của ông ta tới đây, khẳng định cũng chẳng làm được gì!
Thượng tá Trần Xuân Lôi bưng tách trà trong tay mình lên, nhìn về phía đám phong cảnh bên ngoài cánh cửa sổ thủy tinh chống đạn cao cấp, nhìn về phía khu sơn dã xa xa đối diện bờ đê, đã được một đám cây mai dày đặc che khuất lại một chút, nhìn về phía cái đám địch nhân hoàn toàn chỉ là tồn tại nằm trong ảo tưởng mà thôi, trên mặt nhất thời nổi lên một nụ cười trào phúng nhàn nhạt.
Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới lúc còn ở trường học, hắn đã từng được đọc qua một câu ngạn ngữ cổ nào đó từ thời đại Hoàng triều truyền xuống. Những câu chữ cụ thể như thế nào hắn đã có chút quên mất rồi, ý tứ đại khái trong đó chính là: Ta đang ngồi trên một tòa thành lâu cao cao nào đó, ngắm nhìn phong vũ mây vần khắp gian sơn, tâm không chút hoảng động…
Tiếp theo là gì nhỉ? Mắt nhìn xuống những người bên dưới tòa lầu? Hay là: Mắt nhìn thấy tòa thành lâu sụp đổ nhỉ?
Thượng tá Trần Xuân Lôi lắc lắc đầu, cảm khái đối với trí nhớ đã trở nên suy yếu nhiều của chính mình.
Nhưng mà đúng vào thời khắc này, cái cổ của hắn đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác cứng ngắc từ trước đến giờ chưa từng có. Đôi mắt đang nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ bởi vì cảm giác sợ hãi cùng với không thể nào tin nổi mà co rút lại một trận kịch liệt. Tách trà đang cầm trong tay hắn dưới tác dụng của trọng lực mà thoát ly khỏi bàn tay run rẩy đã không còn cảm giác, rơi thật mạnh xuống mặt đất, vỡ tan tành!
Thượng tá Trần Xuân Lôi trợn tròn cặp mắt của mình lên, trơ mắt nhìn thấy bức vách tường chống đạn nặng nề kiên cố trước mặt mình, phảng phất giống như là một màn cảnh tượng như là trong bộ phim điện ảnh thần thoại vậy, thong thả nhẹ nhàng rời khỏi bản thể của tòa đại lâu, sau đó cực kỳ thong thả mà bắt đầu nghiêng ra bên ngoài, hướng về phía con đê xa xa bên kia mà ngã xuống, lộ ra hoàn toàn hình ảnh phong cảnh xinh đẹp của một dãy đê đầy những cây mai nhiều màu sắc, phiến sơn dã xanh rì cùng với ánh nắng mặt trời trong xanh sáng chói bên ngoài!
Mắt nhìn thấy tòa thành lâu sụp đổ?
Thượng tá Trần Xuân Lôi hoảng sợ run rẩy đứng thẳng thân thể của chính mình, nhìn về phía một bên tòa nhà đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài, nhìn thấy bức vách tường kép gia cố bằng hợp kim chống bom cực kỳ kiên cố đang chậm rãi từ bên trong vỡ ra thành vô số đoạn hợp kim gắn liền với nhau. Mãi cho đến lúc này, hắn mới dần dần hiểu ra được, cả một mặt tường chắc chắn của tòa nhà đại lâu này đã sụp đổ xuống!
Cả một tòa đại lâu trung tâm an dưỡng chắc chắn vững chảy, nhìn giống hệt như là một cái hòm bằng xi măng bình tĩnh đứng sừng sững bên cạnh con sông dài, làm cho người ta có một loại cảm giác như là vĩnh viễn sẽ không bao giờ đổ sụp xuống vậy.
Nhưng mà vào thời khắc chạng vạng của một ngày nào đó, suốt cả một mặt tường của tòa đại lâu nằm ven con sông, đã xảy ra một màn biến hóa khiến cho tất cả mọi người phải trừng mắt há hốc miệng, rồi lại vô cùng hoảng sợ!
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Liên tiếp những thanh âm thuốc nổ bạo tạc thanh thúy ở những chỗ liên kết hai bên mép tường không ngừng vang lên liên hồi.
Tổng cộng đám bụi mù mãnh liệt ở hai bên mép bức tường của trung tâm an dưỡng phía Nam của Quân khu I, thẳng từ trên đỉnh cao nhất của tòa nhà chạy dọc theo xuống dưới mặt đất, cực kỳ có tiết tấu mà theo tuần tự phụt ra, chỉnh tề giống hệt như là hai hàng pháo chào mừng bình thường vậy.
Bên trong đám bụi mù kia mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy phần đuôi của đám thuốc nổ bạo tạc kia vẫn còn đang được tiến hành điều chỉnh góc độ, lực đạo phá hoại cực kỳ chuẩn xác, đem phần vách tường tách hẳn ra bên ngoài.
Chỉnh thể cả một mặt tường của tòa nhà đại lâu trung tâm an dưỡng, cứ như vậy mà thong thả rời khỏi chỉnh thể tòa nhà. Mỗi một lần nổ mạnh thì lại tạo thành thêm một chút độ nghiêng thêm nữa, giống hệt như là bị Đáng Sáng Thế vạch đám mây ra, tùy tiện bổ xuống một đao chặt bức vách ra khỏi tòa nhà vậy.
Quá trình lật úp của toàn bộ phần mặt tường lúc bắt đầu vốn là cực kỳ thong thả, thậm chí bằng mắt thường có thể rõ ràng nhìn thấy nó cùng với phần thân lầu tựa hồ như quyến luyến không muốn chia lìa vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng những đoạn hợp kim thô chắc đang bị sức nặng mạnh mẽ cắt đứt đoạn ra, còn có những khối xi măng lớn cỡ đầu người, giống như là những hạt nước lớn quanh co rơi thẳng từ trên xuống vậy.
Sau đó tốc độ ngã xuống của bức tường kia cũng càng lúc càng nhanh hơn nhiều, rốt cuộc cuối cùng cũng mãnh liệt nện thẳng một cái cực mạnh xuống bãi cỏ xanh rì bên cạnh con đê dài, vỡ tan ra thành vô số những tảng xi măng to lớn, chấn cho bụi mù tung bay mù mịt khắp nơi.
Một màn hình ảnh này thật sự khiến cho người ta quá mức sợ hãi!
Tất cả mọi người bên trong tòa nhà trung tâm an dưỡng này nhìn thấy bức tường chắc chắn ở ngay bên cạnh chính mình cứ như vậy mà rời đi, nhìn thấy ánh sáng mặt trời sáng ngời cứ như vậy mà chiếu thẳng vào trong phòng, phong cảnh vốn dĩ nằm bên ngoài tòa nhà, vào lúc này lại biến thành một bức màn trang trí hẳn một phần tường của căn phòng, ngoài việc ánh mắt trừng lớn ra, căn bản không biết phải nói cái gì, si si ngốc ngốc đi đến bên cạnh phần mà cách đây mấy phút vẫn còn là một bức tường chắc chắn, nhìn đám bụi mù dần dần bốc lên cao, hoàn toàn không nghĩ ra đây chính là một hồi tập kích, lại càng không biết rằng chính mình đã biến thành một đống phong cảnh nằm trong ống ngắm bắn tỉa của một đám người đang nằm trong khu vực sơn dã bên kia!
Trong phương án phá lầu mà Cố Tích Phong thiết kế, cực kỳ hoàn mỹ mà sử dụng các địa điểm bố trí các khối thuốc nổ cùng với việc kích nổ liên tục liên hoàn, đem thời gian chênh lệch nổ giữa các khối thuốc nổ tính toán thích hợp, tạo thành tác dụng xé rách cực mạnh.
Đương nhiên, nếu như cái mặt tường đối diện bờ sông của tòa đại lâu trung tâm an dưỡng này cũng chỉ có cấu tạo kiến trúc giống hệt như bình thường, như vậy thì bảo nó có thể chỉnh tề khoa trương thậm chí mang theo một chút sắc thái huyền bí như vậy mà ngã xuống, đó là một chuyện tình phi thường khó khăn. Hồ Tông Hoa cùng với gã đồ đệ Giang Cẩm của hắn cần phải ở bên trong hệ thống ống dẫn nước có thể cần phải càng lâu hơn rất nhiều, phải lắp đặt thêm càng nhiều các khối thuốc nổ hơn nữa, phải chấp nhận càng nhiều nguy hiểm hơn nữa.
Nhưng mà rất may là bức tường này của trung tâm an dưỡng mới vừa trải qua công tác gia cố, thay thế bởi một phiến tường kép bằng hợp kim, sau đó dùng các đường nối hàn lại, gắn chặt vào hai vách tường còn lại, giống như là dùng vô số những sợi chỉ mỏng mảnh mà cứng cỏi, một phen đem toàn bộ chỉnh thể bức tường gắn kết thành một chỉnh thể phi thường rắn chắc. Vì thế nhìn bề ngoài thì đó thật sự là một mặt tường đồ sộ không thôi, nhưng mà những đường nối hai bên thì lại vô cùng yếu ớt.
Toàn bộ chỉnh thể của một mặt tường của tòa đại lâu trung tâm an dưỡng một hơi đổ sụp xuống, hơn nữa lại còn chính là cái mặt tường đối diện mặt đê bị đổ sụp, cái này giống hệt như là một gã thiếu nam kiên cường, đang không ngừng múa may cờ xí tuyên thệ muốn bảo hộ trinh tiết của mình, thế nhưng lại đột nhiên bị một ả nữ côn đồ nào đó vô sỉ mà cường đại mạnh mạnh mẽ mẽ xé rách toàn bộ phần vạt áo phía trước mặt, bắt buộc phải triển lộ ra tất cả những phần yếu hại cùng với yếu ớt nhất của chính mình.
Tổng cộng bốn mươi bảy căn phòng hoàn toàn triển lộ ra bên dưới ánh nắng chiều ta. Tất cả mọi người bên trong các căn phòng kia đều trừng lớn cặp mắt, há hống miệng, ngây người đứng sững ở đó, đứng ở bên cạnh phần mặt tường vừa mới bị đổ sụp xuống, tâm tình sợ hãi nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Bên cạnh phần vách tường đã đổ sụp của tòa đại lâu kia, đã phát sinh ra đủ các loại tình huống hoàn toàn bất đồng nhau. Có cô nàng nữ hộ sĩ hoảng sợ ôm đầu hét lớn lên, có gã binh lính thì không ngừng phí công kêu gọi liên hồi về phía bộ chỉ huy. Ở trên tầng cao nhất của trung tâm an dưỡng, có hai gã tù phạm phóng viên bị tra tấn lâu ngày khiến cho thân thể phi thường suy yếu, thì lại là thong thả đưa tay xoa xoa cặp mắt của chính mình, muốn xác nhận xem chính mình có phải là đã bị tiếng ồn tần số cao chấn động khiến cho bị ảo giác hay không.
Còn Thượng tá Trần Xuân Lôi thì đứng ở dưới ánh nắng hoàng hôn chiều tà bình thường hắn thưởng thức nhất, ánh mắt trừng trừng nhìn đám bụi mù bên dưới dần dần lắng xuống, lại nhìn thấy ánh nắng hoàng hôn phản chiếu vàng rực rỡ bên phía con sông phản chiếu lên, có chút bất lực ngơ ngẩn dang rộng hai tay ra, căn bản không biết thế giới này đến tột cùng là đã xảy ra chuyện tình gì rồi.
Vào đúng thời điểm này, tại vùng sơn dã đối diện con đê bên kia chợt vang lên một đạo thanh âm vang vọng. Bởi vì do nguyên nhân khoảng cách quá xa xôi, cho nên cái thanh âm này rõ ràng đã trải qua thiết bị phóng đại, do đó nghe qua có vẻ như phi thường hữu lực mà kiêu ngạo.
- Những người bên trong tòa nhà đối diện nghe đây, các người đã bị chúng ta bao vây rồi, ngay lập tức hãy buông hết thảy những vũ khí trong tay mà đầu hàng đi!
- Lặp lại thêm một lần nữa, các người đã bị chúng tôi bao vây rồi, mau mau ngay lập tức đầu hàng!
Toàn bộ phần mặt tường của tòa đại lâu đối diện với bờ sông đã hoàn toàn sụp đổ, làm cho tất cả những căn phòng cũng đều lõa hồ hết thảy dưới ánh hoàng hôn, cũng lõa lồ hết thảy dưới không biết bao nhiêu nòng súng của những khẩu súng trường bắn tỉa TP, đây chính là một hồi vây quanh lãnh khốc vô tình mà kiêu ngạo cường hãn!
Phảng phất như vì muốn chứng minh điểm này, trên ngọn núi nhỏ nằm đối diện với con đê đột nhiên vang lên một thanh âm cực kỳ thanh thúy. Bên trong một căn phòng nào đó của lầu sáu tòa nhà, một gã chiến sĩ tinh nhuệ của Tiểu đội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí có ý đồ muốn giơ súng lên phản kích, đã thét lên một tiếng thảm thiết, xem như là lời trả lời hữu hiệu nhất đối với lời kêu gọi từ bên ngoài.