Bruce Galbraith luôn kiểm tra với người thư ký vào cuối ngày làm việc. Không giống như hầu hết những người mà anh biết, anh không đem theo chiếc BlackBerry và lại thường tắt điện thoại di động của mình. "Có quá nhiều điều làm phân tâm, theo kiểu làm việc của tôi" là lời anh giải thích về việc này. "Nó cũng giống như nhìn người nghệ sĩ tung hứng với quá nhiều quả banh trong không khí".
Ba mươi hai tuổi, chiều cao trung bình, có mái tóc màu cát và cặp kính không vành, anh thường đùa về chính mình rằng anh quá bình thường đến mức ngay cả một chiếc camera an ninh cũng sẽ chẳng chú ý đến anh. Trái lại, anh không quá sức khiêm tốn đến nỗi không biết đến giá trị của chính mình. Anh là một chuyên gia giao dịch tài chính tuyệt vời và thường được các đồng nghiệp xem là có khả năng gần như huyền bí nhìn thấy trước được các xu hướng của thị trường bất động sản.
Kết quả là Bruce Galbraith đã nhân nhiều lần giá trị hoạt động kinh doanh bất động sản gia đình đến mức người cha sáu mươi tuổi của anh đã trao quyền kiểm soát cho anh. Tại một bữa cơm tối trước khi về hưu, cha anh đã nói: "Bruce, ta xin ngả nón trước con. Con là đứa con ngoan và còn là một doanh nhân giỏi hơn cha nhiều, mà cha cững đã tốt rồi đấy chứ. Giờ đây con làm ra tiền cho chúng ta, và cha sẽ theo đuổi mục tiêu trở thành một golf thủ không chuyên".
Bruce đã ở Arizona vào thứ Tư khi anh gọi cuộc điện thoại hằng ngày với thư ký của mình. Cô bảo với anh Carolyn MacKenzie gọi điện và để lại lời nhắn rằng Mack đã liên lạc lại và yêu cầu Bruce gọi trả lời cô ấy.
Carolyn MacKenzie à? Cô em gái nhỏ của Mack ư? Đây không phải cái tên anh muốn nghe.
Bruce chỉ vừa mới quay lại căn hộ trong khách sạn mà anh làm chủ ở Scottsdale. Lắc đầu, anh đi ra phía minibar và lấy từ trong đó ra một chai bia lạnh. Lúc đó chỉ mới bốn giờ, nhưng anh đã đi ra ngoài trời nắng hầu như cả ngày, và xứng đáng hưởng nó, anh tự bảo mình.
Anh ngồi vào cái ghế bành to hướng về phía cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà, nhìn ra sa mạc. Vào bất kỳ thời điểm nào khác, đó là tầm nhìn ưa thích của anh, nhưng lúc này anh chỉ trông thấy căn hộ mà anh ở chung với Mack MacKenzie và Nick DeMarco, và đang xem xét lại những gì đã xảy ra ở đó.
Ta không muốn gặp em gái Mack. Anh tự bảo mình. Tất cả đã xảy ra cách đây mười năm, và thậm chí sau đó cha mẹ của Mack biết là ta chưa bao giờ thân thiết với anh ta. Anh ta chưa bao giờ mời ta về nhà ở Sutton Place để dùng cơm tối, mặc dù anh ta luôn đưa Nick đi về với mình. Thậm chí chẳng hề có trong tâm trí Mack rằng ta cũng có thể thích đi chứ. Đối với anh ta, ta chỉ là một kẻ kín đáo, ngẫu nhiên sống với anh ta trong cùng một căn hộ thôi.
Nick, anh chàng nổi tiếng đào hoa; Mack, sự chọn lựa của mọi người, gã đàn ông tử tế nhất trên cõi đời này. Thật tử tế đến mức Mack xin lỗi vì đã đánh bật ta ra khỏi hàng ngũ những sinh viên tốt nghiệp "top ten" của lớp. Và Barbara, lạy Chúa, sự phải lòng mà ta có với cô ta trong những ngày ấy. Ta tôn thờ cô ta... Cô ta chẳng bao giờ thèm liếc nhìn về hướng ta, anh nghĩ.
Bruce nghiêng đầu và uống nốt chỗ bia. Ta sẽ phải gọi cho Carolyn thôi, anh quyết định. Nhưng ta sẽ bảo với cô ấy những gì ta đã nói với cha mẹ cô. Mack và tôi sống cùng nhau, nhưng chúng tôi chưa bao giờ lang thang, bù khú với nhau cả. Thậm chí tôi còn không gặp anh ta vào ngày anh biến mất dạng. Tôi đã đi ra ngoài trước khi anh ta và Nick thức dậy. Do vậy, xin hãy để tôi được yên thân, cô em gái bé bỏng ạ.
Anh đứng lên. Hãy quên nó đi, anh nóng nảy tự bảo mình. Chỉ việc quên phắt nó đi. Lời trích dẫn thường lướt qua đầu mỗi khi anh ngẫu nhiên nghĩ về Mack lại ùa về tâm trí anh. Anh biết những lời đó không hoàn toàn chính xác, nhưng nó lại được việc cho anh. "Nhưng đó có ờ một vùng đất khác, và hơn nữa, đức vua đã băng hà".
Anh quay trở lại máy điện thoại, nhấc nó lên, và quay số. Khi vợ anh trả lời, anh biết mặt mình sáng lên vì âm thanh giọng nói của cô ấy. "Chào Barb" anh nói. "Cưng có khỏe không? Mấy đứa nhóc ra sao rồi?"
Bruce Galbraith luôn kiểm tra với người thư ký vào cuối ngày làm việc. Không giống như hầu hết những người mà anh biết, anh không đem theo chiếc BlackBerry và lại thường tắt điện thoại di động của mình. "Có quá nhiều điều làm phân tâm, theo kiểu làm việc của tôi" là lời anh giải thích về việc này. "Nó cũng giống như nhìn người nghệ sĩ tung hứng với quá nhiều quả banh trong không khí".
Ba mươi hai tuổi, chiều cao trung bình, có mái tóc màu cát và cặp kính không vành, anh thường đùa về chính mình rằng anh quá bình thường đến mức ngay cả một chiếc camera an ninh cũng sẽ chẳng chú ý đến anh. Trái lại, anh không quá sức khiêm tốn đến nỗi không biết đến giá trị của chính mình. Anh là một chuyên gia giao dịch tài chính tuyệt vời và thường được các đồng nghiệp xem là có khả năng gần như huyền bí nhìn thấy trước được các xu hướng của thị trường bất động sản.
Kết quả là Bruce Galbraith đã nhân nhiều lần giá trị hoạt động kinh doanh bất động sản gia đình đến mức người cha sáu mươi tuổi của anh đã trao quyền kiểm soát cho anh. Tại một bữa cơm tối trước khi về hưu, cha anh đã nói: "Bruce, ta xin ngả nón trước con. Con là đứa con ngoan và còn là một doanh nhân giỏi hơn cha nhiều, mà cha cững đã tốt rồi đấy chứ. Giờ đây con làm ra tiền cho chúng ta, và cha sẽ theo đuổi mục tiêu trở thành một golf thủ không chuyên".
Bruce đã ở Arizona vào thứ Tư khi anh gọi cuộc điện thoại hằng ngày với thư ký của mình. Cô bảo với anh Carolyn MacKenzie gọi điện và để lại lời nhắn rằng Mack đã liên lạc lại và yêu cầu Bruce gọi trả lời cô ấy.
Carolyn MacKenzie à? Cô em gái nhỏ của Mack ư? Đây không phải cái tên anh muốn nghe.
Bruce chỉ vừa mới quay lại căn hộ trong khách sạn mà anh làm chủ ở Scottsdale. Lắc đầu, anh đi ra phía minibar và lấy từ trong đó ra một chai bia lạnh. Lúc đó chỉ mới bốn giờ, nhưng anh đã đi ra ngoài trời nắng hầu như cả ngày, và xứng đáng hưởng nó, anh tự bảo mình.
Anh ngồi vào cái ghế bành to hướng về phía cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà, nhìn ra sa mạc. Vào bất kỳ thời điểm nào khác, đó là tầm nhìn ưa thích của anh, nhưng lúc này anh chỉ trông thấy căn hộ mà anh ở chung với Mack MacKenzie và Nick DeMarco, và đang xem xét lại những gì đã xảy ra ở đó.
Ta không muốn gặp em gái Mack. Anh tự bảo mình. Tất cả đã xảy ra cách đây mười năm, và thậm chí sau đó cha mẹ của Mack biết là ta chưa bao giờ thân thiết với anh ta. Anh ta chưa bao giờ mời ta về nhà ở Sutton Place để dùng cơm tối, mặc dù anh ta luôn đưa Nick đi về với mình. Thậm chí chẳng hề có trong tâm trí Mack rằng ta cũng có thể thích đi chứ. Đối với anh ta, ta chỉ là một kẻ kín đáo, ngẫu nhiên sống với anh ta trong cùng một căn hộ thôi.
Nick, anh chàng nổi tiếng đào hoa; Mack, sự chọn lựa của mọi người, gã đàn ông tử tế nhất trên cõi đời này. Thật tử tế đến mức Mack xin lỗi vì đã đánh bật ta ra khỏi hàng ngũ những sinh viên tốt nghiệp "top ten" của lớp. Và Barbara, lạy Chúa, sự phải lòng mà ta có với cô ta trong những ngày ấy. Ta tôn thờ cô ta... Cô ta chẳng bao giờ thèm liếc nhìn về hướng ta, anh nghĩ.
Bruce nghiêng đầu và uống nốt chỗ bia. Ta sẽ phải gọi cho Carolyn thôi, anh quyết định. Nhưng ta sẽ bảo với cô ấy những gì ta đã nói với cha mẹ cô. Mack và tôi sống cùng nhau, nhưng chúng tôi chưa bao giờ lang thang, bù khú với nhau cả. Thậm chí tôi còn không gặp anh ta vào ngày anh biến mất dạng. Tôi đã đi ra ngoài trước khi anh ta và Nick thức dậy. Do vậy, xin hãy để tôi được yên thân, cô em gái bé bỏng ạ.
Anh đứng lên. Hãy quên nó đi, anh nóng nảy tự bảo mình. Chỉ việc quên phắt nó đi. Lời trích dẫn thường lướt qua đầu mỗi khi anh ngẫu nhiên nghĩ về Mack lại ùa về tâm trí anh. Anh biết những lời đó không hoàn toàn chính xác, nhưng nó lại được việc cho anh. "Nhưng đó có ờ một vùng đất khác, và hơn nữa, đức vua đã băng hà".
Anh quay trở lại máy điện thoại, nhấc nó lên, và quay số. Khi vợ anh trả lời, anh biết mặt mình sáng lên vì âm thanh giọng nói của cô ấy. "Chào Barb" anh nói. "Cưng có khỏe không? Mấy đứa nhóc ra sao rồi?"