"Zach thường xuất hiện ít ra là cứ cách hai ngày một". Joan Coleman, nhân viên làm việc trong bếp ăn tự nguyện trên đường Mott, một người ba mươi tuổi trông hấp dẫn, nói chuyện với Gaylor. "Dĩ nhiên cũng còn tùy vào thời tiết. Hắn yêu thích khu vực câu lạc bộ ở SoHo. Hắn khoác lác rằng hắn có được nhiều của bố thí ở đó hơn".
"Hắn có bao giờ nói chuyện về việc có mặt ở gần Woodshed vào đêm Leesey Andrews biến mất không?"
"Không phải với tôi. Hắn có vài người bạn mà hắn gọi là "những bồ tèo tốt thực sự". Để tôi nói chuyện với họ". Cô ta bừng sáng lên với ý tưởng sẽ được làm công việc của một thám tử.
"Tôi sẽ đi với cô". Gaylor xung phong nói.
Cô ta lắc đầu. "Không đâu, nếu muốn có thông tin, ông sẽ không đi cùng được. Tôi không thường đến đấy nấu ăn tối, nhưng tối nay tôi sẽ thay thế một người bạn. Hãy cho tôi số điện thoại của ông. Tôi sẽ gọi cho ông".
Bob Gaylor buộc phải bằng lòng với điều đó. Ông trải qua thời gian dễ chịu hơn sau cả ngày lang thang khắp khu SoHo và làng Greenwich mà chẳng có ích gì cả.
Zach Winters có thể đã biến mất khỏi trái đất này.