Trên đường cái ở ngoài thành xe ngựa lộc cộc mà đi, Ngạn Linh lại cợt nhã tiến tới bên cạnh Uyển Nhược, nhỏ giọng nói:
"Uyển Nhược xin lỗi a! Mới vừa rồi ta thật sự không phải cố ý, chính là tức đại hắc mã kia ...."
Lời của nàng còn chưa nói hết, bên ngoài xe liền truyền vào thanh âm của Triệu Hi :
"Ta thấy ngươi chính là cố ý làm như vậy, nếu không phải đúng lúc Vương thúc ở đây, nói không chừng Uyển Nhược thật sự sẽ ngã xuống, lúc này lại nói xin lỗi, không khỏi chậm chút, ngươi giả mù sa mưa lấy những thứ này lừa gạt người, cho ai nhìn."
Liễu Ngạn Linh vừa nghe, trong mắt thình thịch bốc lửa, pằng một tiếng đẩy cửa xe ra lộ ra nửa người hô lớn:
"Triệu Hi, lời này của ngươi có ý tứ gì?"
Liếc mắt về phía Thừa An thấy ánh mắt hắn có chút lạnh lùng, trên mặt cũng có chút khó nhìn lên.
"Ta có ý tứ gì? Chính là trong lòng ngươi bụng đang cất giấu cái gì, chính ngươi rõ ràng nhất, cần gì phải tới hỏi ta?"
Con ngươi Liễu Ngạn Linh bốc lửa, tại trên người của hắn chạy một vòng, chợt cười:
"Tâm tư của ta ta không biết, nhưng người kia chút tâm tư, ta cũng là biết, đáng tiếc ngươi có nhớ thương đến hết đời cũng không thành được, Uyển Nhược là đại tẩu của ta, giữa chúng ta là cô tẩu (chị dâu - em chồng) nói lời xin lỗi, cũng không liên quan đến ngươi, hừ."
Uyển Nhược nắm lấy nàng kéo vào trong xe, tức giận:
"Mới vừa rồi ta biết rõ là ngươi không cẩn thận, ta lại không trách ngươi, ngươi ở nơi này kêu la lung tung cái gì, nếu để cho người khác nghe đi, sữ hiểu lầm lời nói lại thành cái gì?"
Liễu Ngạn Linh nghiêng đầu thấy mặt nàng đỏ rần, ngược lại quên Triệu Hi, cười một tiếng nói:
"Có cái gì xin lỗi, ta nói không đúng sao, hôm kia ta còn len lén nghe mẫu thân cùng lão thái quân thương lượng đấy, nói chờ sang năm đầu mùa xuân liền cưới ngươi vào cửa nhà ta, ta đây gọi một tiếng đại tẩu cũng là danh chánh ngôn thuận. Ai cũng không xen vào được."
Trong tay Uyển Nhược cầm cái khăn khẽ đánh ở trên người nàng, tức giận nói:
"Càng nói ra lại càng nói bậy, nhìn ta quay đầu lại nói cho lão thái quân đi."
Liễu Ngạn Linh cười hắc hắc:
"Ta hiểu biết rõ, lão thái quân nhà chúng ta luôn luôn thiên vị ngươi, ngay cả phụ mẫu ta, nói chuyện với ngươi cũng đều là ôn tồn nhẹ nhàng, cái người này người còn không có tới đây, trong nhà ta từ trên xuống dưới từ chủ tử đến nô tài lòng cũng đều hướng đến ngươi, ngươi ấy à bản thân mình tới mọi thứ cũng mạnh hơn so với ta, ta chính là không sánh bằng ngươi, vừa vặn ta là tiểu cô tử của ngươi, có tầng này, đời này ngươi cũng phải để cho ta. . . ."
Lời của nàng chưa nói xong, liền nghe bên ngoài Triệu Hi lớn tiếng hô:
"Uyển Nhược, ta về cung trước đây, giá. . . . . ."
Nói xong, hai chân thúc vào bụng ngựa, Đại Hắc Mã hí một tiếng, xông ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu rồi, Tiểu Xuân Tử thầm than một tiếng, vội mang theo thị vệ đuổi theo, Uyển Nhược vén màn cửa lên, Thừa An dừng ngựa, nhỏ giọng nói:
"Tỷ yên tâm, không có chuyện gì đâu, có Tiểu Xuân Tử cùng bọn thị vệ đi theo rồi."
Thanh âm có mấy phần buồn buồn, Uyển Nhược lại không chú ý.
Lại nói đến Triệu Hi, ra roi thúc ngựa vào thành, cũng không để ngựa chạy chậm lại, cứ như vậy trực tiếp chạy qua phố xá sầm uất, mấy gian hàng buôn bán rải rác ven đường đều bị lật đổ, Tiểu Xuân Tử giao phó một người thị vệ ở lại xử lý, mình đi theo trực tiếp vào cửa cung.
Trong cung Thập Nhất gia thích tiểu thư Uyển Nhược của Tô phủ, những năm này ai còn không biết, đối với ai Thập Nhất gia cũng không có biểu cảm gì, đến trước mặt Tô cô nương, đó chính là một cái tiểu bạch thỏ một ít tính khí cũng không có, cùng Tô cô nương giận dỗi rồi, các cung nữ thái giám ma ma giữ cửa trong cung, cũng nơm nớp lo sợ lẩn tránh hắn, chỉ sợ bị hắn giận chó đánh mèo.
Nếu Tô cô nương có thể cho hắn một sắc mặt tốt hơn, hoặc là được Tô cô nương đưa cho cái vật nhỏ gì,cũng sẽ vui mừng trong mấy ngày, mấy ngày kia Thập Nhất gia hết sức hiền hòa, mặc dù các nô tài có phạm sai lầm, cũng có thể bỏ qua không truy cứu.
Những năm trước đây, Tiểu Xuân Tử còn không cảm giác thế nào, dù sao chỉ là tiểu hài tử, nhưng mà mấy năm này, ở một bên quan sát Tiểu Xuân Tử càng nhìn càng kinh tâm, Thập Nhất gia lớn, Tô cô nương cũng lớn, nam nữ thiếu niên ở chung một chỗ, Thập Nhất gia có mấy cái ý định kia, làm sao lừa gạt được, đừng nói là hắn, nói không chừng đến ngay cả hoàng thượng và Hiền phi nương nương cũng nhìn ra một chút manh mối.
Nếu như Tô cô nương có thể đồng ý người ta cũng may, mặc dù không thể thành chính phi, nhưng trắc phi là nhất định rồi, cố tình Tô cô nương đã đính hôn từ nhỏ rồi, còn là công tử nhà Liễu hàn lâm, từ đâu mà nói cũng không có khả năng thành sự được, chỉ có thể thương nhớ suông mà thôi.
Dường như là Hiền phi nương nương và hoàng thượng cũng nghĩ như vậy, trong vòng nửa năm gần đây, cũng quản thúc Thập Nhất gia chặt chẽ, không để cho hắn xuất cung dễ dàng, vì vậy thời điểm hai người gặp mặt cũng ít đi, mà dù sao tình cảm từ nhỏ cùng nhau, Thập Nhất gia lại thay đổi biện pháp luồn cúi, một lòng muốn gặp Tô cô nương, dụng tâm như vậy rồi, vì sao còn không được.
Có thể gặp được lại có thể thế nào, chỉ được vui mừng một chút thôi, chờ sang năm cô nương cập kê, hai phủ Tô Liễu tổ chức hôn sự, Thập Nhất gia có thể như thế nào đây, chẳng lẽ thật sự đoạt lấy sao?
Triệu Hi mặt đen lại, bước vào Sương Vân điện, đưa mắt liền nhìn thấy một tiểu thái giám ngủ gà ngủ gật trên khung cửa, có thể tính tìm được nơi hả giận, roi ngựa trong tay vung lên 'pằng' chính là một cây roi.
Tiểu thái giám kia bị thương giật mình, lập tức tỉnh lại, biết hôm nay Thập Nhất gia không thoải mái, mình rủi ro đúng lúc chạm phải hắn, mạng nhỏ này nói không may có lẽ liền khai báo, vội vàng quỳ xuống thùng thùng dập đầu cầu xin tha thứ:
"Thập Nhất gia tha mạng tha mạng, nô tài biết sai rồi, nô tài biết sai rồi, Thập Nhất gia. . ."
Trong lòng Triệu Hi buồn bực tới cực điểm, đâu còn quản hắn cầu xin tha thứ, giơ tay lên ba ba mấy roi rơi xuống, lúc này Tiểu Xuân Tử tiến vào, tiểu thái giám kia cũng đã mất đi nửa cái mạng, tất nhiên Tiểu Xuân Tử không dám cứng rắn ngăn cản hắn, chỉ nói thật nhỏ:
"Thập Nhất gia đánh chết cái nô tài vốn không phải chuyện lớn gì, nhưng Uyển Nhược cô nương luôn luôn thương xót hạ nhân, nếu mà biết, chỉ sẽ buồn Thập Nhất gia."
Triệu Hi đang nâng roi lên, nghe được câu này lại chán nản rơi xuống, một cước đá qua:
"Biến, cút ra ngoài. . . . . ."
"Hoàng thượng giá lâm. . . . . ."
Thanh âm Tô Đức An từ phía sau truyền đến, Tiểu Xuân Tử sợ hết hồn, vội vàng quỳ gối dưới hành lang đón, Triệu Cơ còn chưa đi vào cửa chính của Sương Vân điện, đã nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết ở bên trong, cộng thêm tiếng roi, liền đoán nhất định là tiểu Thập Nhất tức giận gì rồi.
Nếu nói là Thập Nhất cái tiểu tử này, thật sự hắn cũng không chịu thua kém, khi còn bé tính tình ương bướng ngang ngược, vào học, lại thay đổi hình dạng, vô luận văn võ, cũng cho thấy tư chất không giống như người bình thường.
Triệu Cơ chưa bao giờ nghĩ tới, để cho hắn chịu một chút thiệt thòi ủy khuất cùng các huynh trưởng hoặc thần tử phía dưới, cũng không muốn để cho hắn đi đấu tranh anh dũng, hắn(hoàng thượng) nghĩ để cho hắn ở tại phía sau của mình, có thể yên ổn ngồi ở long ỷ (ngai vàng), đem giang sơn Bắc Thần thu hết vào mắt, làm vua, chỉ cần ngoan độc, đủ tâm kế, cộng thêm thế lực chống đỡ sau lưng khá lớn đủ mạnh, là được.
Mà tiểu Thập Nhất cái gì cũng tốt, chỉ có kém ở một điểm, chính là ngoan độc, nhưng tâm kế không đủ, đây cũng là một chuyện làm Triệu Cơ đau đầu nhất.
"Tham kiến phụ hoàng."
Triệu Hi ném roi trong tay ra tiến lên hành lễ, Triệu Cơ trừng mắt liếc hắn một cái, liếc tiểu thái giám đang nằm trên đất một cái, phân phó nói:
"Tô Đức An, đưa cái nô tài này đỡ xuống đi, sai thái y ở Thái Y Viện tới đây xem thương thế của hắn một chút, thưởng cho hắn chút tiền bạc, nghỉ ngơi mấy ngày."
Tiểu thái giám kia vội vàng dập đầu tạ ơn, Triệu Cơ đi vào, ngồi ở trên giường gạch, phất tay một cái, bảo người bên cạnh cũng đi xuống, chỉ để lại Triệu Hi đứng bên cạnh.
Phía trước cửa sổ trồng một bụi trúc, một hồi gió nhẹ lướt qua, đong đưa lúc lắc, bóng trúc ánh vào trong nhà, ở trên mặt tiểu Thập Nhất rơi xuống một hồi ánh sáng sặc sỡ nhiều màu sắc, chỉ mới có mấy năm thôi, hắn đã trưởng thành, mặt mày có thể thấy được bóng dáng của Vân tần năm xưa, giữa hai lông mày lại giống mình như đúc.
"Tiểu Thập Nhất, ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì, ta nhớ được sáng sớm không phải là con còn rất vui mừng sao, nói muốn đi ngoại thành cưỡi ngựa, tại sao khi trở về bộ dáng liền thay đổi?"
Trong lòng Triệu Hi vòng vo một hồi, mắt chợt sáng lên, mấy bước đi lên, tiến tới trước mặt Triệu Cơ:
"Phụ hoàng, lần trước ngài và Hiền phi nương nương không phải nói con cũng nhanh đến tuổi thành thân sao, nương nương chọn những nữ nhân kia con không cần, con muốn Uyển Nhược, con muốn cưới nàng làm phi tử của con."
Ánh mắt Triệu Cơ lóe lóe, đem tách trà màu phấn có in hoa văn phúc thọ có nắp đang cầm trong tay đặt lên trên bàn đất, mở miệng:
"Nha đầu Tô gia kia, ta nghe nói từ nhỏ đã định hôn sự với Liễu gia, ta biết từ nhỏ con và nàng rất tốt, nhưng cho dù là phụ hoàng, thân là thiên hạ chi quân (vua một nước), cũng không thể mọi chuyện đều hài lòng như ý (như ý của mình), huống chi con chỉ là một hoàng tử, chuyện như vậy không thể theo ý của con mà làm được, vả lại tuổi của con bây giờ vẫn còn hơi nhỏ một chút, hôn sự còn cần chọn kỹ lựa khéo thật nghiêm túc (chọn lựa kỹ càng), qua mấy năm nữa cũng được, hôm đó ta và Hiền phi nhắc tới, cũng muốn trước tiên chọn cho con hai người hầu hạ cho thoả đáng."
"Con không cần người khác"
Triệu Hi giương cổ ương ngạnh:
"Trừ Uyển Nhược ra, những nữ nhân khác con đều không cần."
Triệu Cơ sửng sốt, ngược lại lại cười cười, lúc này chợt nhớ chuyện hoang đường năm ngoái, trong cung hoàng tử đến tuổi mười ba, đặc biệt sẽ có đại cung nữ hầu hạ chuyện giường chiếu, hướng dẫn chuyện giường chiếu.
Năm ngoái tiểu Thập Nhất vừa tròn mười ba, sinh nhật hôm đó, Hiền phi chọn kỹ lựa khéo, chọn một đại cung nữ trong cung một bộ dáng tốt, tính tình ôn nhuận đi phục vụ hắn, ai biết hơn nửa đêm, liền bị tiểu Thập Nhất bắt trần truồng chạy tới quỳ trong sân.
Khi đó chính là mồng một tháng hai, hôm kia còn có một trận tuyết rơi xuống, cung nữ kia cứ trơn bóng như vậy, ở trong sân quỳ tới nửa đêm, nếu không phải Tiểu Xuân Tử cơ trí, sai người đi báo cho Hiền phi biết, cái mạng nhỏ của cung nữ kia đã có thể khai báo, đã vậy mấy lần sau này, cũng không ngoại lệ đều bị tiểu Thập Nhất đánh đuổi chạy ra.
Vốn là Triệu Cơ còn lo lắng thân thể hắn xảy ra tật xấu gì, ngược lại không nghĩ tới, nguyên lai là hắn nhìn trúng nha đầu Tô gia, cũng biết hai người tình cảm rất tốt, lúc đầu Triệu Cơ thật sự không có suy nghĩ tới tình cảm nam nữ, tuy nói nha đầu Tô gia nhìn ra rất thông minh nhạy bén, nhưng mà dù sao Tô gia cũng không có thế lực nào, mà Vương gia, cũng là mẫu tộc của lão Tứ, cùng tiểu Thập Nhất cũng không giúp ích được chút nào, nói không chính xác có khi còn là liên lụy.
Vì vậy mặc dù bây giờ Tô Uyển Nhược không đính hôn, tiểu Thập Nhất muốn kết hôn nàng làm chính phi, cũng là vạn vạn không thể. Chỉ là đây cũng là cơ hội thử thách Hi nhi mà thôi.
Nghĩ đến chỗ này, Triệu Cơ nhướng mày nói:
"Hôn sự của hai nhà Tô Liễu, là lệnh của phụ mẫu lời của mối mai, nha đầu Tô gia và con cũng vừa mới lớn, như vậy xem ra, sang năm cũng cập kê rồi, hôn sự cũng nên xử lý rồi, con và nàng tốt hơn hết vẫn nên ít gặp mặt đi, những ý định vô dụng kia cũng nên thu hồi lại cho tốt, nhi nữ tình trường, khó tránh khỏi anh hùng khí đoản (chết sớm), chuyện này đừng nhắc lại. Vương thúc của con cũng hồi kinh rồi, nếu con rảnh rỗi rồi, đi đến trong phủ của hắn nhiều một chút, đừng có chạy loạn khắp nơi, cẩn thận phụ hoàng phạt con, cho dù không phạt con, nhưng mà nô tài trong Sương Vân điện cần phải cẩn thận."
Nói xong, liền sải bước đi, Triệu Hi tiễn phụ hoàng đi ra ngoài, Tiểu Xuân Tử vội vàng nói:
"Gia đã nghe rồi đấy, hay là ngài tạm nghỉ mấy ngày này đi! Nếu như hoàng thượng giáng tội xuống, đầu của các nô tài thật sự muốn dọn nhà (rơi đầu)."
Triệu Hi trừng mắt liếc hắn một cái, vào nhà hờn dỗi nằm ở trên giường gạch, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt của Uyển Nhược, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa nở nụ cười, tính tình nhanh nhẹn cổ quái, đầu óc thông minh, những thứ mưu ma chước quỷ thiên biến vạn hóa (biến ảo không ngừng) làm hắn hoa cả mắt.
Mặc dù không có những thứ này, Triệu Hi đã sớm phát hiện, chỉ cần nhìn nàng, trong lòng hắn đã nói không ra vui mừng, trên thao trường ánh mắt nàng bình tĩnh đang nhìn mình. Không, Triệu Hi ngồi bật dậy, vô luận như thế nào Uyển Nhược cũng là của hắn, hắn không cho người khác cưới nàng, chết cũng không cho. . . . . .
Editor: Snowflake HD
Sau khi Triệu Hi dắt con Hắc Toàn Phong tới Thừa An như mọi khi đem cái tiểu kim cung mà Uyển Nhược hay dùng treo trên đầu ngựa, nhỏ giọng dặn dò nàng:
"Cưỡi chậm một chút chớ phô trương đến khi thua lại không biết làm thế nào."
Uyển Nhược liếc hắn một cái, mọi cái Thừa An đều tốt nhưng chính là vào thời điểm nghiêm túc lại có chút dài dòng, so với đại nha đầu Như Ý của nàng không phân cao thấp. Hắc Toàn Phong không giống với con Tiểu Mã của Uyển Nhược, có phần cao hơn nên Uyển Nhược không thể với tới bàn đạp, thấy vậy Tiểu Xuân Tử liền đi đến để cho nàng đạp lên lưng nhưng lại bị Triệu Hi đẩy ra, Triệu Hi tiến lên một bước ngồi chồm hổm xuống hai tay đan chéo vào nhau:
"Đạp lên tay của ta."
Uyển Nhược nhìn hắn đến ngẩn người, ngày xuân dưới ánh mặt trời, hắn cười quá mức rực rỡ, hơn nữa không thể không biết lấy cái danh hiệu hoàng tử của hắn thôi làm chuyện như vậy có điều không ổn, thấy vẻ mặt của hắn giống như đang làm chuyện đương nhiên phải làm Uyển Nhược có phần kinh thiên động địa.
"Lên ngựa a!"
Triệu Hi bị nàng nhìn chằm chằm không biết làm sao trên mặt có chút nóng lên, nàng rất ít khi chuyên chú quan sát hắn như thế, trong mắt nàng cho tới bây giờ chỉ có mỗi đệ đệ Thừa An của nàng, nhưng giờ phút này, Triệu Hi phát hiện hắn rất thích nàng chăm chú nhìn hắn như thế, này trong đôi mắt đen chỉ có mỗi bóng hình của hắn loại cảm giác này thật khiến hắn rất vui mừng a.
Uyển Nhược nhấc chân đạp ở trên tay hắn cảm giác thân mình như mềm nhũn ra, trong lòng Uyển Nhược có tư vị là lạ, phi thân lên ngựa với bộ dạng uyển chuyển, xong Thừa An đến kéo dây cương đưa vào trong tay nàng, miệng lại không ngừng dặn dò nàng:
"Ngựa này bản chất mạnh mẽ, cẩn thận. . . . . ."
Lời của hắn còn chưa dứt, Liễu Ngạn Linh đã ngay lập tức thét lên một tiếng:
"Uyển Nhược, trong hai vòng ai bắn trúng hồng tâm trước người đó thắng, giá. . . . . ."
Tiếng vó ngựa rời đi, đã chạy trước rồi sao, Uyển Nhược hô một tiếng:
"Ngạn Linh, ngươi ăn gian. "
Không nghe Thừa An dong dài nữa, cầm dây cương giơ lên đánh vào mông hắc mã một cái, hí một tiếng chạy đuổi theo, ngựa đạp hoa rơi trong màn bụi mù mịt lại thoáng thấy bóng dáng màu hồng nhạt, trong nháy mắt đã chạy thật xa.
Uyển Nhược một thân y phục cưỡi ngựa màu hồng nhạt còn Liễu Ngạn Linh là một thân vàng nhạt, hai người đều cùng tuổi cộng thêm tài cưỡi ngựa không tệ, chạy đi chỉ thấy hai bóng dáng hoặc phấn hoặc vàng, từ đầu đến cuối đều không ngừng thay đổi vị trí, tiếng cười như chuông bạc khẽ ngân ở trung tâm thao trường.
Đại Hắc Mã của Uyển Nhược là thủ lĩnh của bầy ngựa hoang đương nhiên không cam lòng chạy ở phía sau, Liễu Ngạn Linh lúc này đã hạ quyết tâm trận này nhất định phải thắng không thể thua, bộ đồng nhân trên kệ của Uyển Nhược kia mấy năm trước nàng đã muốn có nó, nàng biết là Uyển Nhược đã được Triệu Hi tặng hôm sinh nhật của nàng ấy, về sau nàng len lén đến tìm Triệu Hi kêu cũng muốn một bộ , ai ngờ Triệu Hi lại nói cũng chỉ một bộ, chính là mấy năm mới làm ra được, nếu ngươi muốn vậy thì chờ thêm vài năm đi.
Liễu Ngạn Linh không có cách nào khác, khó khăn lắm nàng mới có được cơ hội này, bộ đồng nhân kia của Uyển Nhược nhất định phải thắng lấy cho bằng được, nhưng mà ngựa của nàng nhìn có vẻ không được khỏe, mắt nhìn thấy Đại Hắc Mã của Uyển Nhược đã vượt quá nửa đầu ngựa, liền vội vã nâng roi lên quất mấy cái vào mông ngựa, đáng tiếc dù sao so ra vẫn kém hơn Đại Hắc Mã thuần tuấn, hai vòng đã nhanh chóng qua đi.
Uyển Nhược tiến đến bia trước ở trên ngựa kéo Tiểu Kim cung ra, vèo một tiếng, tên đã bắn trúng ngay giữa hồng tâm, Ngạn Linh bắn tên phía sau dù sao thì cũng chậm hơn Uyển Nhược một bước, Uyển Nhược cười vui vẻ:
"Ngạn Linh, ống đựng bút Thanh Ngọc kia của người giờ là của ta, lúc đầu đã nói rồi đấy không được nuốt lời."
Ngạn Linh bĩu môi nhảy xuống ngựa, đi vòng quanh ngựa của Uyển Nhược hai vòng, đối với Đại Hắc Mã phát giận:
"Ngươi dám làm cho ta mất mặt, thối hắc mã, đen thui khó coi chết đi được."
Nói xong còn chưa hết giận liền nâng roi lên quất vào mông hắc mã một cái, Thừa An cùng Triệu Hi vội muốn ngăn nàng, nhưng đã quá chậm chỉ thấy hắc mã kia bị đau, đâu còn nhận biết trên lưng còn có người nữa móng trước nâng lên thật cao, ngay lập tức hí một tiếng, hung hăng hất mình liều mạng chạy xông về phía trước.
Uyển Nhược chỉ kịp nắm được dây cương cố hết sức duy trì thân mình ngồi thăng bằng, tốc độ quá nhanh cảnh vật bốn phía thật nhanh xẹt qua, gió đằng trước thổi vào làm cho mắt nàng không thể nào mở ra được, bên tai chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù, Uyển Nhược thật căm giận a! Chẳng lẽ mình xuyên không qua kết quả cuối cùng lại là rơi xuống ngựa mà ngã chết sao. . . . . .
Ngay lập tức Thừa An phi thân mình nhảy lên ngựa, nhưng ngựa của hắn không chạy được như tốc độ của hắc mã, lúc này hắc mã lại đang sợ thì càng không đuổi kịp rồi, nhanh chóng nắm lấy dây cương tay cũng không ngừng được run run.
Bỗng nhiên từ bên cạnh thao trường có một bóng chạy tới, chính là Duệ thân vương Triệu Lang, cùng ngựa của Uyển Nhược đang cố hết sức giữ lại, bắt được tay Uyển Nhược liền trực tiếp đem nàng kéo qua bên mình, phía sau thị vệ đi lên giữ chặt Đại Hắc Mã, cánh tay của Triệu Lang ôm chặt lấy Uyển Nhược, một tay đặt trên cương ngựa, chạy đến lều trướng phía trước Uyển Nược nhảy xuống ngựa, vội vàng quỳ xuống làm lễ:
"Uyển Nhược tạ vương gia đã cứu mạng."
Triệu Hi chạy tới vây quanh Uyển Nhược:
"Cũng tại ta, Uyển Nhược ngươi ra sao, như thế nào. . . . . ."
Thừa An đi phía sau tung người xuống ngựa chạy đến trước mặt Uyển Nhược cầm tay của nàng, lại sờ sờ mặt của nàng, sắc mặt tái nhợt thiếu huyết sắc tay cũng lạnh như băng đều là mồ hôi lạnh, Uyển Nhược đẩy hai người ra:
"Ta không sao."
Thừa An lấy lại bình tĩnh tiến lên trước mặt Duệ thân vương làm lễ ra mắt, Duệ thân vương không khỏi có chút hoảng hốt, trong trí nhớ mơ hồ còn nhớ tới bóng dáng năm xưa, thời gian trong nháy mắt kia dường như đã làm cho hai đứa bé ngày nào còn đứng trong tuyết nay cũng đã trưởng thành, trở thành những con người xuất sắc như thế, theo trí nhớ thì thứ duy nhất không thay đổi chính là con ngươi, trong suốt Tuệ Mẫn phảng phất một trái tim lương thiện.
Kỳ thật mấy năm nay, thời gian hắn hồi kinh cũng không nhiều, cộng lại coi như cũng không đến mấy tháng, trước khi lập gia đình vương phi Thuấn Thanh đi theo hắn đến Thanh Giang dừng chân, không hơn một tháng thì trúng phải bệnh nặng nên đưa về trong kinh, điều dưỡng hơn nửa năm mới dần dần tốt lại, nói là đã tốt nhưng chung quy thân thể lại chẳng phải khỏe mạnh, ngày thứ ba trở về ngũ tịch đau đầu nhức óc, không có cách nào cùng Triệu Lang đi Thanh Giang, Duệ thân vương hàng năm chỉ trở về một hai chuyến.
Duệ vương phi Vương Thuấn Thanh, những năm này trong lòng càng sốt ruột lập gia đình mấy năm, bụng của nàng cũng không có tin tức, chính là vợ chồng ở một chỗ rất ít, theo lương tâm mà nói Triệu Lang cũng thật không có lạnh nhạt với nàng, chỉ cần hắn hồi kinh, hẳn liền túc ở trong nhà nàng cơ thiếp nơi khác cũng không có đặt chân tới, nhưng mà bụng nàng cũng không có tin tức, đừng nói nàng ngay cả nhà ngoại của nàng bên kia cũng gấp không chịu được, tìm không biết bao nhiêu là bí quyết sinh đẻ len lén đưa vào phủ , cũng không thấy có chút điểm hữu dụng.
Cũng may Vương gia hàng năm đều ngây ngốc ở trong binh doanh, bên cạnh tuy có vài nha đầu hầu hạ nhưng đến nay cũng không có con nối dõi có lẽ là sợ vương phi không sinh được, nếu vợ lẽ có con trước liền không ổn, nên Duệ Thân Vương cũng thông cảm cho nàng nhưng nay đã sáu năm, phủ thân vương không con nối dòng, cũng có chút không thể nào nói được.
Không nói người khác, chính là Thái hậu cùng hoàng thượng ở điểm đó đã hỏi qua không biết mấy lần, hàng năm trong phủ nhét không biết bao nhiêu là thê thiếp, trong hậu viện Hoàn phì Yến gầy muôn hồng nghìn tía, mặc dù không thấy Vương gia đặc biệt cưng chiều người nào, nhưng chuyện này cũng không có ai biết được, nếu là thê thiếp nào mang thai nói không chừng lòng vương gia sẽ thay đổi, nàng Vương Thuấn Thanh tuy không có gì nhưng sau lưng còn có một đại gia tộc Vương gia đứng đầu.
Người nào không biết tương lai nếu Tứ hoàng tử không thể làm nên đại sự dĩ nhiên sẽ trông cậy vào Duệ thân vương, không nói được có giữ gia tộc Vương gia được hay không, đây là một con bài cứu mạng nàng không thể để thoát được.
Nhưng càng là gấp gáp, càng không có, lâu ngày ngược lại thành một tâm bệnh mệt mỏi ở trong lòng, phiền muộn lâu ngày khó có thể tiêu giải được chuyện mang thai này xem ra không còn sử dụng được.
Duệ thân vương lần này hồi kinh, vốn là vì bệnh tình của vương phi từ tiểu hàn tháng giêng năm ngoái khi bệnh bắt đầu phát ra tưởng rằng bệnh đã tốt hơn một chút nên Duệ thân vương mới đi Thanh Giang, nào biết mới qua hai tháng trong kinh truyền tới tin, nói bệnh tình vương phi không được tốt, vì vậy cố gắng quất roi quay về, mấy ngày trước đây mới tiến vào kinh để nhìn qua vương phi, tinh thần đích thực không bằng thời điểm tháng giêng, nhưng cũng không giống trong thư nói nặng như vậy vào cung thấy Thái hậu, mới biết là Thái hậu tìm cớ này kêu hắn trở lại muốn nạp thêm vào phủ của hắn hai trắc phi nữa.
Hoàng huynh cũng nói tuổi hắn giờ cũng không còn trẻ nữa, sớm nên có con cháu để duy trì huyết mạch cho hoàng gia, và điều Bát hoàng tử Triệu Dương đi Thanh Châu để lấy kinh nghiệm lãnh đạo quân, cũng đem hắn giữ lại lâu dài ở kinh đô, đã ở cánh đồng bát ngát huấn luyện binh mã đã quen nay về kinh đô khó tránh khỏi tâm tình khó chịu, cho nên mỗi ngày trời đẹp đều cưỡi ngựa giải sầu.
Còn chưa vào thao trường đã nghe thấy tiếng huyên náo của bên trong vọng ra, gặp lính canh cửa mới biết là Thập Nhất cùng hai cô nương Tô Liễu ở bên trong cưỡi ngựa bắn tên bản thân mình đi vào bọn họ khó tránh khỏi mất tự nhiên, đang muốn tránh đi lại nghe bên trong truyền tới tiếng kinh hô gặp được con ngựa hoảng sợ đang điên cuồng chạy mà người ngồi trên đó hình như là Uyển Nhược.
Tuy nói là tình cờ nhưng với nha đầu này thật có chút duyên phận, Triệu Lang còn nhớ rõ năm xưa cũng là hắn đem nha đầu này cùng tiểu Thập Thất từ trong Băng Thiên Tuyết Địa cứu trở về, chỉ là nha đầu kia vẫn như vậy nói như thế nào đây, không yên phận, nhìn qua rõ ràng là một đại hoa khuê nữ chững chạc nhưng tính tình chân thật thật khó nói được.
Cũng từng được nghe vương phi đề cập tới mấy lần, nói vị biểu muội này được lão thái thái nuông chiều , trong cung được Hiền phi nương nương bảo vệ , cùng nha đầu của Hàn Lâm phủ Liễu gia kết tỷ muội, cộng thêm tiểu Thập Thất rất thân với đệ đệ Thừa An của nàng, chuyện bắn cung cưỡi ngựa là chuyện nam tử nên làm tuy nhiên học tập thì lại tinh nghịch vô cùng.
Trước kia nghe chỉ là cười một tiếng hôm nay nhìn thấy thật là không khỏi lo lắng cho tiểu nha đầu này, quét mắt qua mũi tên Bạch Vũ giữa hồng tâm ở trong sân lại gật đầu một cái, cưỡi ngựa bắn cung học rất tốt, đánh giá khá hơn là nam tử có khi còn không bằng, Triệu Hi nói:
"Hôm nay may mà có Vương thúc, nếu không thật là lỗi lớn của ta."
Nói xong, nhìn Uyển Nhược hình như vẫn còn sợ, lại nhớ tới cái gì đó hướng Uyển Nhược nháy mắt mấy cái, Uyển Nhược nhìn vào ánh mắt của hắn liền như hiểu ý tiến lên theo quy cũ để chào, có chút ngượng ngùng mà nói:
"Chuyện này là do Uyển Nhược lỗ mãng, mặc kệ người khác nói sao nhưng nếu để lão thái thái cùng Hiền phi biết, không thể không liên lụy tới bọn hạ nhân phải chịu tội, vì vậy vì vậy. . ."
Nói xong, ánh mắt có chút lóe lên Liễu Ngạn Linh lại đi đến lớn tiếng nói:
"Vì vậy làm ơn Vương gia, ngàn vạn lần đừng đem chuyện hôm nay nói ra, nếu để cho người lớn trong nhà biết, về sau thần nữ và Uyển Nhược nếu muốn ra ngoài cưỡi ngựa sợ là không thể nữa."
Đây mới là lời thật, Duệ thân vương xùy một tiếng nở nụ cười, nhìn qua Uyển Nhược một cái:
"Nguyên lai là sợ cái này, cái gì sợ hạ nhân chịu phạt đều là viện cớ?"
"Thôi, hôm nay Bổn vương chưa từng tới nơi này, chỉ là, các ngươi về sau không được lỗ mãng như thế, nếu thật xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng các ngươi hẳn là đại sự."
Triệu Lang dặn dò bọn họ vài câu rồi đi, Duệ thân vương mới vừa đi, Liễu Ngạn Linh liền lặng lẽ tiến tới bên tai Uyển Nhược nói:
"Tác phong của Duệ Vương gia thật là có phong độ, là khí thế bất phàm có phải hay không? Ta nghe nói ở chỗ Thanh Giang kia, chỉ cần Vương gia vừa lên phố lớn, đại cô nương hay tiểu tức phụ cũng đều lén nhìn trộm đấy."
"Phốc. . . . . ."
Uyển Nhược mới vừa uống một ngụm trà, trực tiếp phun ra ngoài, mắt liếc nhìn Thừa An ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
"So với Thừa An nhà ta còn phong độ, khí thế bất phàm hơn?"
Liễu Ngạn Linh mặt đỏ lên xoay người không thèm để ý tới nàng, Như Ý đem ly trà đón trở về nói:
"Hiện giờ không còn sớm, phải trở về thôi nô tỳ nói tiểu thư cũng nên ít đi cưỡi ngựa đi! Lỡ như tiểu thư thật có vấn đề gì, nô tỳ ngay cả có mười đầu cũng không đủ để cho lão thái thái chém . . . . . ."
Nói thao thao bất tuyệt không dừng cho đến khi Uyển Nhược lên xe ngựa quay về, mới ngừng miệng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: voi còi
Trên đường cái ở ngoài thành xe ngựa lộc cộc mà đi, Ngạn Linh lại cợt nhã tiến tới bên cạnh Uyển Nhược, nhỏ giọng nói:
"Uyển Nhược xin lỗi a! Mới vừa rồi ta thật sự không phải cố ý, chính là tức đại hắc mã kia ...."
Lời của nàng còn chưa nói hết, bên ngoài xe liền truyền vào thanh âm của Triệu Hi :
"Ta thấy ngươi chính là cố ý làm như vậy, nếu không phải đúng lúc Vương thúc ở đây, nói không chừng Uyển Nhược thật sự sẽ ngã xuống, lúc này lại nói xin lỗi, không khỏi chậm chút, ngươi giả mù sa mưa lấy những thứ này lừa gạt người, cho ai nhìn."
Liễu Ngạn Linh vừa nghe, trong mắt thình thịch bốc lửa, pằng một tiếng đẩy cửa xe ra lộ ra nửa người hô lớn:
"Triệu Hi, lời này của ngươi có ý tứ gì?"
Liếc mắt về phía Thừa An thấy ánh mắt hắn có chút lạnh lùng, trên mặt cũng có chút khó nhìn lên.
"Ta có ý tứ gì? Chính là trong lòng ngươi bụng đang cất giấu cái gì, chính ngươi rõ ràng nhất, cần gì phải tới hỏi ta?"
Con ngươi Liễu Ngạn Linh bốc lửa, tại trên người của hắn chạy một vòng, chợt cười:
"Tâm tư của ta ta không biết, nhưng người kia chút tâm tư, ta cũng là biết, đáng tiếc ngươi có nhớ thương đến hết đời cũng không thành được, Uyển Nhược là đại tẩu của ta, giữa chúng ta là cô tẩu (chị dâu - em chồng) nói lời xin lỗi, cũng không liên quan đến ngươi, hừ."
Uyển Nhược nắm lấy nàng kéo vào trong xe, tức giận:
"Mới vừa rồi ta biết rõ là ngươi không cẩn thận, ta lại không trách ngươi, ngươi ở nơi này kêu la lung tung cái gì, nếu để cho người khác nghe đi, sữ hiểu lầm lời nói lại thành cái gì?"
Liễu Ngạn Linh nghiêng đầu thấy mặt nàng đỏ rần, ngược lại quên Triệu Hi, cười một tiếng nói:
"Có cái gì xin lỗi, ta nói không đúng sao, hôm kia ta còn len lén nghe mẫu thân cùng lão thái quân thương lượng đấy, nói chờ sang năm đầu mùa xuân liền cưới ngươi vào cửa nhà ta, ta đây gọi một tiếng đại tẩu cũng là danh chánh ngôn thuận. Ai cũng không xen vào được."
Trong tay Uyển Nhược cầm cái khăn khẽ đánh ở trên người nàng, tức giận nói:
"Càng nói ra lại càng nói bậy, nhìn ta quay đầu lại nói cho lão thái quân đi."
Liễu Ngạn Linh cười hắc hắc:
"Ta hiểu biết rõ, lão thái quân nhà chúng ta luôn luôn thiên vị ngươi, ngay cả phụ mẫu ta, nói chuyện với ngươi cũng đều là ôn tồn nhẹ nhàng, cái người này người còn không có tới đây, trong nhà ta từ trên xuống dưới từ chủ tử đến nô tài lòng cũng đều hướng đến ngươi, ngươi ấy à bản thân mình tới mọi thứ cũng mạnh hơn so với ta, ta chính là không sánh bằng ngươi, vừa vặn ta là tiểu cô tử của ngươi, có tầng này, đời này ngươi cũng phải để cho ta. . . ."
Lời của nàng chưa nói xong, liền nghe bên ngoài Triệu Hi lớn tiếng hô:
"Uyển Nhược, ta về cung trước đây, giá. . . . . ."
Nói xong, hai chân thúc vào bụng ngựa, Đại Hắc Mã hí một tiếng, xông ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu rồi, Tiểu Xuân Tử thầm than một tiếng, vội mang theo thị vệ đuổi theo, Uyển Nhược vén màn cửa lên, Thừa An dừng ngựa, nhỏ giọng nói:
"Tỷ yên tâm, không có chuyện gì đâu, có Tiểu Xuân Tử cùng bọn thị vệ đi theo rồi."
Thanh âm có mấy phần buồn buồn, Uyển Nhược lại không chú ý.
Lại nói đến Triệu Hi, ra roi thúc ngựa vào thành, cũng không để ngựa chạy chậm lại, cứ như vậy trực tiếp chạy qua phố xá sầm uất, mấy gian hàng buôn bán rải rác ven đường đều bị lật đổ, Tiểu Xuân Tử giao phó một người thị vệ ở lại xử lý, mình đi theo trực tiếp vào cửa cung.
Trong cung Thập Nhất gia thích tiểu thư Uyển Nhược của Tô phủ, những năm này ai còn không biết, đối với ai Thập Nhất gia cũng không có biểu cảm gì, đến trước mặt Tô cô nương, đó chính là một cái tiểu bạch thỏ một ít tính khí cũng không có, cùng Tô cô nương giận dỗi rồi, các cung nữ thái giám ma ma giữ cửa trong cung, cũng nơm nớp lo sợ lẩn tránh hắn, chỉ sợ bị hắn giận chó đánh mèo.
Nếu Tô cô nương có thể cho hắn một sắc mặt tốt hơn, hoặc là được Tô cô nương đưa cho cái vật nhỏ gì,cũng sẽ vui mừng trong mấy ngày, mấy ngày kia Thập Nhất gia hết sức hiền hòa, mặc dù các nô tài có phạm sai lầm, cũng có thể bỏ qua không truy cứu.
Những năm trước đây, Tiểu Xuân Tử còn không cảm giác thế nào, dù sao chỉ là tiểu hài tử, nhưng mà mấy năm này, ở một bên quan sát Tiểu Xuân Tử càng nhìn càng kinh tâm, Thập Nhất gia lớn, Tô cô nương cũng lớn, nam nữ thiếu niên ở chung một chỗ, Thập Nhất gia có mấy cái ý định kia, làm sao lừa gạt được, đừng nói là hắn, nói không chừng đến ngay cả hoàng thượng và Hiền phi nương nương cũng nhìn ra một chút manh mối.
Nếu như Tô cô nương có thể đồng ý người ta cũng may, mặc dù không thể thành chính phi, nhưng trắc phi là nhất định rồi, cố tình Tô cô nương đã đính hôn từ nhỏ rồi, còn là công tử nhà Liễu hàn lâm, từ đâu mà nói cũng không có khả năng thành sự được, chỉ có thể thương nhớ suông mà thôi.
Dường như là Hiền phi nương nương và hoàng thượng cũng nghĩ như vậy, trong vòng nửa năm gần đây, cũng quản thúc Thập Nhất gia chặt chẽ, không để cho hắn xuất cung dễ dàng, vì vậy thời điểm hai người gặp mặt cũng ít đi, mà dù sao tình cảm từ nhỏ cùng nhau, Thập Nhất gia lại thay đổi biện pháp luồn cúi, một lòng muốn gặp Tô cô nương, dụng tâm như vậy rồi, vì sao còn không được.
Có thể gặp được lại có thể thế nào, chỉ được vui mừng một chút thôi, chờ sang năm cô nương cập kê, hai phủ Tô Liễu tổ chức hôn sự, Thập Nhất gia có thể như thế nào đây, chẳng lẽ thật sự đoạt lấy sao?
Triệu Hi mặt đen lại, bước vào Sương Vân điện, đưa mắt liền nhìn thấy một tiểu thái giám ngủ gà ngủ gật trên khung cửa, có thể tính tìm được nơi hả giận, roi ngựa trong tay vung lên 'pằng' chính là một cây roi.
Tiểu thái giám kia bị thương giật mình, lập tức tỉnh lại, biết hôm nay Thập Nhất gia không thoải mái, mình rủi ro đúng lúc chạm phải hắn, mạng nhỏ này nói không may có lẽ liền khai báo, vội vàng quỳ xuống thùng thùng dập đầu cầu xin tha thứ:
"Thập Nhất gia tha mạng tha mạng, nô tài biết sai rồi, nô tài biết sai rồi, Thập Nhất gia. . ."
Trong lòng Triệu Hi buồn bực tới cực điểm, đâu còn quản hắn cầu xin tha thứ, giơ tay lên ba ba mấy roi rơi xuống, lúc này Tiểu Xuân Tử tiến vào, tiểu thái giám kia cũng đã mất đi nửa cái mạng, tất nhiên Tiểu Xuân Tử không dám cứng rắn ngăn cản hắn, chỉ nói thật nhỏ:
"Thập Nhất gia đánh chết cái nô tài vốn không phải chuyện lớn gì, nhưng Uyển Nhược cô nương luôn luôn thương xót hạ nhân, nếu mà biết, chỉ sẽ buồn Thập Nhất gia."
Triệu Hi đang nâng roi lên, nghe được câu này lại chán nản rơi xuống, một cước đá qua:
"Biến, cút ra ngoài. . . . . ."
"Hoàng thượng giá lâm. . . . . ."
Thanh âm Tô Đức An từ phía sau truyền đến, Tiểu Xuân Tử sợ hết hồn, vội vàng quỳ gối dưới hành lang đón, Triệu Cơ còn chưa đi vào cửa chính của Sương Vân điện, đã nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết ở bên trong, cộng thêm tiếng roi, liền đoán nhất định là tiểu Thập Nhất tức giận gì rồi.
Nếu nói là Thập Nhất cái tiểu tử này, thật sự hắn cũng không chịu thua kém, khi còn bé tính tình ương bướng ngang ngược, vào học, lại thay đổi hình dạng, vô luận văn võ, cũng cho thấy tư chất không giống như người bình thường.
Triệu Cơ chưa bao giờ nghĩ tới, để cho hắn chịu một chút thiệt thòi ủy khuất cùng các huynh trưởng hoặc thần tử phía dưới, cũng không muốn để cho hắn đi đấu tranh anh dũng, hắn(hoàng thượng) nghĩ để cho hắn ở tại phía sau của mình, có thể yên ổn ngồi ở long ỷ (ngai vàng), đem giang sơn Bắc Thần thu hết vào mắt, làm vua, chỉ cần ngoan độc, đủ tâm kế, cộng thêm thế lực chống đỡ sau lưng khá lớn đủ mạnh, là được.
Mà tiểu Thập Nhất cái gì cũng tốt, chỉ có kém ở một điểm, chính là ngoan độc, nhưng tâm kế không đủ, đây cũng là một chuyện làm Triệu Cơ đau đầu nhất.
"Tham kiến phụ hoàng."
Triệu Hi ném roi trong tay ra tiến lên hành lễ, Triệu Cơ trừng mắt liếc hắn một cái, liếc tiểu thái giám đang nằm trên đất một cái, phân phó nói:
"Tô Đức An, đưa cái nô tài này đỡ xuống đi, sai thái y ở Thái Y Viện tới đây xem thương thế của hắn một chút, thưởng cho hắn chút tiền bạc, nghỉ ngơi mấy ngày."
Tiểu thái giám kia vội vàng dập đầu tạ ơn, Triệu Cơ đi vào, ngồi ở trên giường gạch, phất tay một cái, bảo người bên cạnh cũng đi xuống, chỉ để lại Triệu Hi đứng bên cạnh.
Phía trước cửa sổ trồng một bụi trúc, một hồi gió nhẹ lướt qua, đong đưa lúc lắc, bóng trúc ánh vào trong nhà, ở trên mặt tiểu Thập Nhất rơi xuống một hồi ánh sáng sặc sỡ nhiều màu sắc, chỉ mới có mấy năm thôi, hắn đã trưởng thành, mặt mày có thể thấy được bóng dáng của Vân tần năm xưa, giữa hai lông mày lại giống mình như đúc.
"Tiểu Thập Nhất, ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì, ta nhớ được sáng sớm không phải là con còn rất vui mừng sao, nói muốn đi ngoại thành cưỡi ngựa, tại sao khi trở về bộ dáng liền thay đổi?"
Trong lòng Triệu Hi vòng vo một hồi, mắt chợt sáng lên, mấy bước đi lên, tiến tới trước mặt Triệu Cơ:
"Phụ hoàng, lần trước ngài và Hiền phi nương nương không phải nói con cũng nhanh đến tuổi thành thân sao, nương nương chọn những nữ nhân kia con không cần, con muốn Uyển Nhược, con muốn cưới nàng làm phi tử của con."
Ánh mắt Triệu Cơ lóe lóe, đem tách trà màu phấn có in hoa văn phúc thọ có nắp đang cầm trong tay đặt lên trên bàn đất, mở miệng:
"Nha đầu Tô gia kia, ta nghe nói từ nhỏ đã định hôn sự với Liễu gia, ta biết từ nhỏ con và nàng rất tốt, nhưng cho dù là phụ hoàng, thân là thiên hạ chi quân (vua một nước), cũng không thể mọi chuyện đều hài lòng như ý (như ý của mình), huống chi con chỉ là một hoàng tử, chuyện như vậy không thể theo ý của con mà làm được, vả lại tuổi của con bây giờ vẫn còn hơi nhỏ một chút, hôn sự còn cần chọn kỹ lựa khéo thật nghiêm túc (chọn lựa kỹ càng), qua mấy năm nữa cũng được, hôm đó ta và Hiền phi nhắc tới, cũng muốn trước tiên chọn cho con hai người hầu hạ cho thoả đáng."
"Con không cần người khác"
Triệu Hi giương cổ ương ngạnh:
"Trừ Uyển Nhược ra, những nữ nhân khác con đều không cần."
Triệu Cơ sửng sốt, ngược lại lại cười cười, lúc này chợt nhớ chuyện hoang đường năm ngoái, trong cung hoàng tử đến tuổi mười ba, đặc biệt sẽ có đại cung nữ hầu hạ chuyện giường chiếu, hướng dẫn chuyện giường chiếu.
Năm ngoái tiểu Thập Nhất vừa tròn mười ba, sinh nhật hôm đó, Hiền phi chọn kỹ lựa khéo, chọn một đại cung nữ trong cung một bộ dáng tốt, tính tình ôn nhuận đi phục vụ hắn, ai biết hơn nửa đêm, liền bị tiểu Thập Nhất bắt trần truồng chạy tới quỳ trong sân.
Khi đó chính là mồng một tháng hai, hôm kia còn có một trận tuyết rơi xuống, cung nữ kia cứ trơn bóng như vậy, ở trong sân quỳ tới nửa đêm, nếu không phải Tiểu Xuân Tử cơ trí, sai người đi báo cho Hiền phi biết, cái mạng nhỏ của cung nữ kia đã có thể khai báo, đã vậy mấy lần sau này, cũng không ngoại lệ đều bị tiểu Thập Nhất đánh đuổi chạy ra.
Vốn là Triệu Cơ còn lo lắng thân thể hắn xảy ra tật xấu gì, ngược lại không nghĩ tới, nguyên lai là hắn nhìn trúng nha đầu Tô gia, cũng biết hai người tình cảm rất tốt, lúc đầu Triệu Cơ thật sự không có suy nghĩ tới tình cảm nam nữ, tuy nói nha đầu Tô gia nhìn ra rất thông minh nhạy bén, nhưng mà dù sao Tô gia cũng không có thế lực nào, mà Vương gia, cũng là mẫu tộc của lão Tứ, cùng tiểu Thập Nhất cũng không giúp ích được chút nào, nói không chính xác có khi còn là liên lụy.
Vì vậy mặc dù bây giờ Tô Uyển Nhược không đính hôn, tiểu Thập Nhất muốn kết hôn nàng làm chính phi, cũng là vạn vạn không thể. Chỉ là đây cũng là cơ hội thử thách Hi nhi mà thôi.
Nghĩ đến chỗ này, Triệu Cơ nhướng mày nói:
"Hôn sự của hai nhà Tô Liễu, là lệnh của phụ mẫu lời của mối mai, nha đầu Tô gia và con cũng vừa mới lớn, như vậy xem ra, sang năm cũng cập kê rồi, hôn sự cũng nên xử lý rồi, con và nàng tốt hơn hết vẫn nên ít gặp mặt đi, những ý định vô dụng kia cũng nên thu hồi lại cho tốt, nhi nữ tình trường, khó tránh khỏi anh hùng khí đoản (chết sớm), chuyện này đừng nhắc lại. Vương thúc của con cũng hồi kinh rồi, nếu con rảnh rỗi rồi, đi đến trong phủ của hắn nhiều một chút, đừng có chạy loạn khắp nơi, cẩn thận phụ hoàng phạt con, cho dù không phạt con, nhưng mà nô tài trong Sương Vân điện cần phải cẩn thận."
Nói xong, liền sải bước đi, Triệu Hi tiễn phụ hoàng đi ra ngoài, Tiểu Xuân Tử vội vàng nói:
"Gia đã nghe rồi đấy, hay là ngài tạm nghỉ mấy ngày này đi! Nếu như hoàng thượng giáng tội xuống, đầu của các nô tài thật sự muốn dọn nhà (rơi đầu)."
Triệu Hi trừng mắt liếc hắn một cái, vào nhà hờn dỗi nằm ở trên giường gạch, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt của Uyển Nhược, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa nở nụ cười, tính tình nhanh nhẹn cổ quái, đầu óc thông minh, những thứ mưu ma chước quỷ thiên biến vạn hóa (biến ảo không ngừng) làm hắn hoa cả mắt.
Mặc dù không có những thứ này, Triệu Hi đã sớm phát hiện, chỉ cần nhìn nàng, trong lòng hắn đã nói không ra vui mừng, trên thao trường ánh mắt nàng bình tĩnh đang nhìn mình. Không, Triệu Hi ngồi bật dậy, vô luận như thế nào Uyển Nhược cũng là của hắn, hắn không cho người khác cưới nàng, chết cũng không cho. . . . . .