Thánh chỉ vừa đến, liền không thể cứu vãn, thái giám tuyên chỉ chân trước vừa đi, chân sau Uyển Như liền nhào vào bên chân Tô Triệt, nức nức nở nở khóc đến thê thảm, Tô Triệt còn chưa lên tiếng, Tô lão thái gia trước nhăn mày lại, đối với bà tử phía sau quát lên:
"Còn không đem tiểu thư của các ngươi đỡ về phòng đi, ở chỗ này khóc sướt mướt, nhưng nếu truyền đi, làm nhục thể diện hoàng gia, trên dưới trong phủ chúng ta cũng rơi xuống tội danh chém đầu."
Bà vú của Uyển Như và nha đầu Thúy Liễu vội vàng đi lên đỡ nàng, ai biết Uyển Như nhưng lại nổi cơn điên, tránh thoát hai người, thẳng tắp vọt tới trước mặt Vương thị, Uyển Nhược sợ hết hồn, tay mắt lanh lẹ, ngăn ở trước người mẫu thân, đưa tay đẩy, Uyển Như lảo đảo ngã xuống, bị nàng đẩy ra, đầu đập trên mặt đất, ngẩng đầu lên cái trán bị đụng rách, máu đỏ tươi theo trán tích tách chảy xuống, nhìn thấy mà ghê.
Uyển Nhược khẽ ngạc nhiên, mình rõ ràng không dùng khí lực lớn như vậy, không khỏi nhìn tay mình ngẩn người, bên kia Tô Triệt đã không phân tốt xấu quát lên:
"Uyển Nhược, Uyển Như là thân tỷ tỷ, mặc dù nàng có làm cái gì không nên, ngươi có thể nào dùng lực lớn như vậy xô đẩy nàng, tuổi còn nhỏ, sao lòng dạ như thế ác độc." (ed: lão khốn, sau này suýt chết mới hối hận, ta nhổ, bực bội)
Uyển Nhược sửng sốt, còn chưa lên tiếng, Vương thị lại lạnh lùng cười một tiếng:
"Lời này của lão gia thật hay, nếu lần này Uyển Như đánh rơi hài tử trong bụng thiếp (xẩy thai), vậy cũng hài lòng như ý rồi, mới vừa rồi nếu Uyển Nhược không bảo vệ thiếp, không nói chính xác hiện tại ngã quỵ đúng là thiếp rồi, lòng dạ ác độc? Mẫu tử chúng ta chưa từng hơn được nàng, này xa gần thân sơ trong lòng lão gia thật là rất rõ ràng."
Vuốt bụng, thở dốc một hơi, lúc này Tô Triệt mới tự hối hận lỡ lời, đưa tay tới đỡ Vương thị, Vương thị nâng nâng tay, tránh thoát:
"Uyển Nhược, hai mẫu tử chúng ta trở về, ở chỗ này không biết làm phiền mắt của người nào, quay đầu lại vì sao lại chết cũng không biết chết thế nào đâu."
Uyển Nhược đáp một tiếng, đỡ Vương thị tiến vào, đại Dương thị ở một bên nhìn thật rõ ràng, trong lòng cũng không nhịn được đập thình thịch, cẩn thận nhìn chằm chằm Uyển Như một lát, những năm này hẳn là thiếu chút nữa nhìn nhầm, tâm tư nha đầu này xác thực bất chánh, ánh mắt lạnh lẽo, phất tay một cái:
"Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Đỡ tiểu thư nhà ngươi trở về, chuẩn bị sẵn sàng, qua hai ngày trong cung sẽ tới đón người."
"Không, không, con không vào cung, con không đi, đều là cái tiện nha đầu Uyển Nhược làm hỏng, nàng hận con làm hỏng nhân duyên của nàng, lúc này mới làm chuyện xấu cho con vào cung, phụ thân con không đi, con không vào cung, thái tử không phải người tốt. . . . . ."
Thấy nàng càng nói càng kỳ cục, Tô lão thái gia vội nói:
"Mau che miệng của nàng lại kéo vào bên trong đi, nói hươu nói vượn như vậy, cũng không phải là làm cho Tô gia họa diệt môn sao."
Uyển Như ô ô mấy tiếng, bị bà tử kéo xuống, Tô Triệt có chút sững sờ, hắn chỉ là trách Uyển Nhược đẩy quá độc ác, không chút nào cố niệm tình tỷ muội, sao cuối cùng thành như vậy, đại Dương thị liếc hắn một cái khe khẽ thở dài, đứa con trai này có lúc thật không khôn khéo, quay người quay về nội phủ.
Uyển Nhược đỡ Vương thị vào viện, mới phát hiện Thừa An một mực đi theo ở phía sau cách đó không xa, Uyển Nhược hướng hắn nháy mắt, Thừa An mới khẽ gật đầu, đi đường vòng, đi viện bên kia của Uyển Nhược.
Vào phòng, Vương thị ngồi ở trên giường gạch mới nói:
"Ngược lại Thừa An lại thật tâm thật ý đối tốt với con, lại không có chú ý đến thân tỷ tỷ của hắn bên kia, so với phụ thân của con cũng mạnh hơn, chỉ là, dù sao cách cái bụng chính là cách tầng sơn, về sau cũng muốn đề phòng một chút mới phải, chớ một vị che chở hắn."
"Cũng không phải vậy sao." Vương ma ma pha trà dâng lên nói:
"Những năm này, lão nô còn nói đại tiểu thư tính tình chính xác đã thay đổi, lại quên rằng, giang sơn dễ đổi, khi còn bé lòng dạ đã độc ác như vậy, trưởng thành, làm sao có thể trở nên hiền hòa lễ độ, này tâm tư dưới đáy lòng thật là thật khó liệu, rõ ràng là nàng làm hỏng nhân duyên của nhị tiểu thư, hiện nay bị ác báo, rồi lại đổ ở trên đầu Nhị tiểu thư của chúng ta, chỉ là, nhắc tới cũng kỳ quái, sao Thái tử gia lại nhớ tới vị đại tiểu thư nhà chúng ta, chẳng lẽ danh tiếng cũng đã truyền vào trong cung rồi, có lẽ là Hiền phi nương nương nhà chúng ta nghe tin từ hôn này, cho Nhị tiểu thư hả giận đấy ."
Vương thị vội nói:
"Lời này không cho nói càn, hôm nay Hiền phi nương nương đâu còn có tâm trạng gì, thôi, lúc đầu ta còn nghĩ tới đem nàng đuổi xa xa, nhưng cũng không nghĩ tới tầng này đi."
Vương ma ma nói:
"Phu nhân chính là quá thiện tâm rồi."
"Không phải là ta thiện tâm, ngươi không có nhìn thấy. Hôm nay ý kia của lão gia nhà chúng ta, mặc dù ngoài miệng không nói, trong đầu còn là thiên về đại nữ nhi của hắn, chỉ đáng thương Uyển Nhược của ta. . ."
Nói xong, nước mắt lại rơi xuống, Uyển Nhược vội vàng dùng khăn lau trên mặt cho mẫu thân nói:
"Mẫu thân yên tâm, Uyển Như không hại tới con được. . . . . ."
An ủi Vương thị vừa thông suốt, Uyển Nhược mới ra ngoài, trở về viện của mình, vừa vào nhà chỉ thấy Thừa An nằm nghiêng trên giường gạch, trong tay cầm bài viết chữ to mà hôm qua nhàn rỗi nàng đã viết một bài rất nghiêm túc, không khỏi xuy một tiếng cười nói:
"Mọi người nói lòng ta lớn, ta coi, lòng của Thừa An càng so với ta lớn hơn hết sức đi."
Thừa An buông chữ to trong tay nhìn nàng:
"Lời này của Nhược Nhược từ chỗ nào nói lên."
Uyển Nhược nhếch miệng cười, lại không trả lời hắn, Phúc nhi bưng trà đi vào, nhanh miệng nói tiếp:
"Thừa An thiếu gia thật chẳng lẽ một điểm cũng không có nhớ tới tình tỷ đệ nhất mẫu đồng bào?" (tỷ đệ ruột thịt cùng một mẹ)
"Nhất mẫu đồng bào?"
Thừa An lạnh bạc cười cười, trong lòng suy nghĩ, chính xác đúng là nhất mẫu đồng bào, nếu nàng tới hại Nhược Nhược của hắn, hắn có gì cần phải nhớ, từ trước đây hắn chỉ biết, trong cuộc đời của hắn quan trọng nhất chính là Nhược Nhược, nguyên nhân chính là cái duyên cớ này, nên hiện tại hắn mới không bỏ được như thế, ném không ra, rời không được.
Nếu hắn đi vào lúc này, mặc dù là hiểu biết rõ luôn có ngày gặp lại, nhưng lòng của hắn luôn là treo treo, giống như hôn sự của Nhược Nhược, từ nhỏ đính hôn, còn không nói không có sẽ không có.
Chỉ là Nhược Nhược nói qua nhân định thắng thiên (con người có thể thắng thiên nhiên), hắn tin tưởng, chỉ cần hắn chịu đựng, sớm muộn gì có một ngày, hai người có thể ở chung một chỗ lâu dài, chính là cái ý niệm này chống đỡ lấy hắn, phải trở nên mạnh mẽ, hắn trở nên càng mạnh, Nhược Nhược mới có thể càng bảo đảm, đạo lý này là năm ấy sau khi Nhược Nhược bị trói bắt đi, hắn đã ngộ ra, mà nếu muốn trở nên mạnh nhất, thì nhất định phải báo thù.
Uyển Nhược quét mắt nhìn Thừa An, xoay người lại trợn mắt nhìn Phúc nhi một cái:
"Ngươi lại thích nói hươu nói vượn."
Phúc nhi le lưỡi, làm mặt quỷ rồi lui xuống, Thừa An lôi kéo tay của Uyển Nhược ngồi xuống, nghiêm túc nhìn nàng:
"Nhược Nhược có tin ta hay không?"
Nói xong, đem tay nàng đặt tại trên ngực mình:
"Ta thề, nơi này chỉ có Nhược Nhược, đời này kiếp này cũng sẽ không có người khác."
Uyển Nhược sửng sốt, không khỏi bị hắn đầu độc, trực lăng lăng theo dõi hắn, lúc này Thừa An dị thường nghiêm túc, ánh mắt đen thui thâm thúy nhưng cũng trong suốt, mơ hồ có hai ngọn lửa dường như muốn toát ra, rốt cuộc ngọn lửa này là cái gì, Uyển Nhược đoán không ra, có lẽ căn bản là nàng không muốn đi đoán.
Uyển Nhược rút tay về, mặt có chút hồng nhàn nhạt:
"Càng lớn càng thích nói bậy rồi, ngươi là đệ đệ của ta a, đời này đều như vậy."
Ánh mắt Thừa An u ám, Uyển Nhược đem ly trà nhét vào trong tay hắn, lầm bầm một câu:
"Thái tử thê thiếp đông đảo, vì sao đang êm đẹp lại nhớ tới Uyển Như . . . . . ."
Chợt nhớ tới, tuy nói Thừa An tâm lớn, nhưng sự kiện này cũng không tiện nói lúc hắn đang ở bên cạnh, liền ngừng miệng.
Thừa An âm thầm cười lạnh, làm thiếp của thái tử coi như có phúc nữa, tuy nói hôn sự Uyển Nhược cũng không yêu thích gì, hắn cũng ước gì không thành, nhưng Uyển Như tranh giành làm nhục Nhược Nhược là sự thật, nếu là hắn. . .
"Thừa An nghĩ gì thế? Mặt cũng âm trầm, tựa như trời bên ngoài, trời muốn mưa đấy. . . ."
Tiếng nói nhỏ vừa dứt, một tiếng sấm ì ùng vang lên, mưa to tầm tã rơi xuống. Uyển Nhược lại rất hăng hái:
"Như Ý đem cửa sổ này chống lên, ta và Thừa An vừa nhìn mưa vừa đánh cờ chẳng phải tuyệt vời sao."
Như Ý hì hì cười một tiếng nói:
"Thật mệt cho tiểu thư vẫn còn có ý định nhàn hạ này."
Trong miệng nói xong, nhưng vẫn tới đây vén màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu ngọc bích lên, Uyển Nhược nằm ở trên cửa sổ nhìn một lát, nàng nhìn mưa mất hồn, Thừa An lại nhìn nàng ngẩn người, Như Ý sợ mưa hắt vào phòng, sợ luống cuống, liền cầm hương, thêm vào trong lò hương Thanh Ngọc ở trên bàn đối diện, vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Thừa An bình tĩnh nhìn tiểu thư mất hồn, cái bộ dáng đó, Như Ý nhìn trong nội tâm hồi hộp hạ xuống, mặt nhịn không được cũng có chút hồng.
******
"Thập Nhất gia, bên ngoài trời mưa, người ở đây đứng trong hành lang đi, một lát lại ướt quần áo, không bằng vào đi thôi!"
Tiểu Xuân Tử đứng ở bên cạnh Triệu Hi không ngừng mở miệng khuyên hắn, vị gia này của bọn họ nghe tiếng gió đoán trời sắp mưa, bất quá thái giám truyền chỉ cũng đã đi rồi, hắn còn có cái gì không yên lòng đây, cần gì phải đứng ở bên ngoài chờ, ý chỉ của hoàng thượng vừa xuống, đại cô nương của Tô gia kia chính là không muốn lấy cũng phải gả cho, không, không nên coi là gả, vào cung của thái tử, vậy cũng thật sự coi như là cửu tử nhất sinh.
Không đề cập tới người khác, chính là cung nữ trong cung vừa nghe nói cung thái tử có việc cần làm, chân run bụng cũng lo lắng không nhỏ, phải nói vị thái tử gia này của bọn họ cũng gây quá mức, những năm trước đây còn che giấu, mấy năm này quyết định vò đã mẻ lại sứt, nói cũng thế, ý tứ của hoàng thượng, ai còn không nhìn ra nữa, thánh tâm hướng vào người nào, hôm nay cũng rất rõ ràng rồi.
Vị Thập Nhất gia này của chúng ta nơi nào nơi đó đều tốt, đã có nghiệp chướng một đời chính là vị nhị tiểu thư trong Tô phủ kia, trong lòng Tiểu Xuân Tử càng thấy được không phải chuyện tốt gì, nhìn ý kia của hoàng thượng, chắc chắn cho Thập Nhất gia cưới một tiểu thư gia môn vừa ý vị trí chánh phi, nhưng chánh phi này, nói đến nơi đó, cũng không thể là vị nhị tiểu thư kia của Tô phủ.
Này còn thôi rồi, nếu Nhị tiểu thư là vị cam tâm làm sườn phi cũng may, cùng lắm thì, Thập Nhất gia cưới chánh phi, lần nữa nạp Nhị tiểu thư làm tiểu thiếp, nhưng vị nhị tiểu thư kia, Tiểu Xuân Tử cũng thực sự biết, trên mặt nhìn rất độ lượng, trong mắt cũng là cái chủ nhân không thu một hạt cát, chớ nói sườn phi, nói lời rất bất kính một chút, mặc dù tương lai Thập Nhất gia có một ngày, phải trèo lên Đại Bảo (ngai vàng), lập nàng làm hậu, không nói chính xác người ta có nguyện ý hay không đấy.
Vượt qua cũng tính không phải, có thể nhường cho vị gia này để xuống, Tiểu Xuân Tử cảm thấy, so với cưới nhị tiểu thư còn khó hơn rất nhiều đi, mắt nhìn thấy, trước mặt một tiểu thái giám vào Sương Vân điện, mới coi là thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu thái giám khắp người đều là nước, cũng bất chấp, đến hành lang , vội vàng quỳ xuống dập đầu, Triệu Hi khoát khoát tay:
"Ý chỉ đã đến Tô phủ? Gặp được mọi người Tô gia chưa? Là tình cảnh như thế nào? Ngươi nói tỉ mỉ một chút cho ta nghe."
Thật ra thì tiểu thái giám kia đi theo đại thái giám một chuyến đi tuyên ý chỉ, trở lại liền bị đưa tới Sương Vân điện đáp lời, trong lòng cũng trực đả rung động, trong cung người nào không biết, hai cái địa phương cần đi vòng qua, một là cung thái tử, một chính là Sương Vân điện của Thập Nhất gia.
Cung thái tử cũng may, dù sao hắn cũng chỉ là tiểu thái giám, sẽ không như thế nào, còn Sương Vân điện nếu là đụng phải lúc Thập Nhất gia không thoải mái, nếu là bỗng nhiên bị đánh, không nói chính xác mạng nhỏ sẽ không có.
Cố tình vị Thập Nhất gia này của bọn họ có tên là hỉ nộ vô thường, cũng không biết lúc nào thì không vui, vì vậy, tiểu thái giám tới nơi này trả lời, cũng đánh mười hai vạn phần cảnh tỉnh.
Cũng may tiểu tử thái giám này cũng là cơ trí, xưa nay nghe nói Thập Nhất gia chào đón vị nhị tiểu thư của Tô phủ, liền thay đổi biện pháp khen Uyển Nhược vừa thông suốt, quả nhiên Triệu Hi mừng rỡ, không khỏi không có phát giận, còn thưởng mấy viên kim qua tử (tiền bằng kim loại) cho hắn.
Tiểu thái giám ra khỏi Sương Vân điện, không khỏi lau mồ hôi, trong lòng coi là hoàn toàn có người tâm phúc, mặc dù vị nhị tiểu thư kia của Tô phủ không thành được Thập Nhất vương phi, không nói chính xác trong cung này cũng là chủ tử kim quý nhất.
Edit: voi còi
Chuyện nháo đến trình độ như hôm nay, mặc dù Vương thị nghĩ muốn che giấu, cũng che giấu không được, hơn nữa, bộ dáng Liễu Ngạn Hồng như vậy, đem Uyển Nhược gả đi, làm sao bà có thể yên tâm được, bên kia lão thái thái nghe được tin tức, nhưng là thật sự rất tức giận, nếu không phải Vương thị ngăn lại, liền muốn đi đến Liễu phủ lý luận đạo lý (nói rõ phải trái), cũng không thể vớ vẩn được.
Khoan nói chuyện này chỉ là lời đồn đãi, nếu là thật, nói cho ngươi biết rõ ràng, Liễu Ngạn Hồng muốn thú một cái tiểu thiếp vào cửa, cũng không coi là quá thất lễ, trước người ta chưa nói cưới, mà sau khi cưới Uyển Nhược vào cửa, lại thú thêm tam phòng ngũ phòng ( ý nói cưới thêm thiếp), ai có thể ngăn được, cũng chỉ là thể diện trên mặt lớn mà thôi, chỉ là thể diện này Vương thị không thèm để ý, nhưng bà chỉ để ý Uyển Nhược cả đời được sống yên ổn.
Mặc dù thê thiếp không thiếu được, cũng không thể là Uyển Như, hơn nữa, loại tính tình này của Liễu Ngạn Hồng, hôm nay bà thật sự không nhìn được, tuổi còn trẻ liền vì sắc sở mê(chắc kiểu ham mê sắc đẹp), thành được cái đại sự gì.
Chỉ là Uyển Nhược luôn luôn có chủ ý, đây là chuyện lớn, bà là người mẫu thân, tất nhiên phải tới hỏi ý tứ của nàng mới thoả đáng, Vương thị đi qua hành lang vào viện tử của mình, cũng không trở về phòng, mà là đi tắt qua hành lang đi đến tiểu khoá viện của Uyển Nhược.
Mới vừa vào cửa tròn, chỉ nghe thấy leng keng tiếng đàn vang lên, Vương thị ở dưới cửa sổ dừng chân, nghe hồi lâu nguyên lai là 《 sơn cư ngâm 》, cùng với khúc đàn thản nhiên khoan thai là thanh âm réo rắt của Uyển Nhược:
"Kế núi gần sông vài gian phòng, được cũng bình yên, ở cũng bình yên; một con trâu cày nửa khoảnh thiên, thu cũng bằng thiên, hoang cũng bằng ngày; sau cơn mưa trời lại sáng chèo thuyền nhỏ, cá ở một bên, rượu ở một bên; ban đêm thê tử nói trước đèn, nay cũng nói chuyện một chút, cổ cũng nói chuyện một chút; mặt trời lên cao vẫn còn ngủ, không phải thần tiên, hơn hẳn thần tiên."
Tiếng đàn ngừng, Uyển Nhược cũng đọc xong rồi, qua hồi lâu, lại nghe Thừa An nói:
"Đây chính là thơ của người nào vậy? Sao ta cũng không biết?"
Uyển Nhược xảo trá trả lời:
"Chính là đệ học thông cổ kim, thi từ ca phú đều có thể biết, chẳng lẽ cũng chưa có một bài mà đệ không có đọc qua mà ta đã biết sao, nếu đệ biết không phải cũng tầm thường nữa sao."
Thừa An thật thấp cười:
"Đúng á! Nhất định là ngươi trộm nhìn những thứ tạp thư ngoại truyện kia rồi."
tạp thư ngoại truyện: chỉ những sách vở không liên quan trực tiếp đến thi cử
"Tạp thư ngoại truyện? Thôi đi, những nhân tài hiểu biết đạo lý đều là từ những tạp thư ngoại truyện này đấy, phàm là những thứ tứ thư ngũ kinh mà chúng ta thường học trong ngày, đều là vì người thống trị phục vụ, khó tránh khỏi mất đi công bằng, có chút bất công, làm sao so được với những tạp thư ngoại truyện đó, phần nhiều là thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.
"Người thống trị là cái gì?" Thừa An nghi ngờ hỏi
"A! Cái đó không quan trọng á! Quan trọng là đạo lý của ta."
Thừa An gượng cười một tiếng:
"Coi như ngươi ngụy biện công đạo đi, ta cũng vậy không thể cùng ngươi tiếp tục tranh luận nữa, nếu tiếp tục tranh luận nữa, nói không chừng, ngay cả đạo Khổng Mạnh cũng bị ngươi nói ra không tốt."
Uyển Nhược bĩu môi:
"Khổng Tử còn thôi rồi, Mạnh Tử lại thật dối trá."
Thừa An ngạc nhiên:
"Ngươi càng ngày càng thích nói bậy, Mạnh Tử chính là đại hiền giả (người tài đức) từ xưa đến nay đấy."
Vương thị ở cửa sổ bên ngoài cũng không khỏi gật đầu, lại nghe Uyển Nhược nói:
"Ngươi chưa từng nghe qua ư, tên ăn xin chưa từng có hai thê? Nhà bên cạnh có được rất nhiều gà? Ngay lập tức còn có Chu Thiên Tử, chuyện gì rối rít nói Ngụy Tề?" (đoạn này thì chịu không hiểu gì luôn)
Vương thị nghe nàng nói càng ngày càng vô lý, nếu mình không lên tiếng, còn không biết muốn nói cái gì đại nghịch bất đạo, vội vàng nói:
đại nghịch bất đạo: tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ lễ giáo phong kiến.
"Uyển Nhược lại bướng bỉnh rồi."
Uyển Nhược và Thừa An sợ hết hồn, vội vàng ra đón, một tả một hữu đỡ Vương thị vào trong phòng, Uyển Nhược cầm gối dựa mà Như Ý đưa tới, đặt ở sau lưng Vương thị, để cho bà nghiêng người dựa vào, Vương thị quét mắt nhìn hai người họ một cái cười nói:
"Hai tỷ đệ các con cũng thật nhàn nhã, còn có ý định đánh đàn bàn về thơ, Thừa An tài đánh đàn của con càng ngày càng tốt rồi, còn Uyển Nhược có tật xấu thích nói hưu nói vượn yêu tranh cãi cãi nhau còn không đổi được, thua thiệt Thừa An lại nhường cho con."
Lời của Vương thị vừa nói ra ngoài, bên trên Như Ý và Vương ma ma cũng không nhịn được xì cười một tiếng, ánh mắt Thừa An nhìn nhìn biết Vương thị có lời riêng tư muốn nói cùng với Uyển Nhược, nên biết thức thời tìm lấy cớ lui xuống.
Chờ hắn đi ra ngoài, Vương thị mới nói:
"Ngược lại những năm này con vàThừa An thật tốt, ban đầu, ta còn nói nguyên nhân là khi còn bé cô đơn không bạn, hiện tại nhìn, cũng rất thành thật đây."
Uyển Nhược sửng sốt:
"Lời này của mẫu thân thật mới mẻ đấy, con và Thừa An là tỷ đệ ruột a!"
"Tỷ đệ ruột?" Vương thị hừ một tiếng: "Con và Uyển Như cũng là thân tỷ muội đấy, nàng ta cũng chưa từng coi con như thân muội muội rồi, thật sự so với kẻ thù còn hơn chứ không kém."
Uyển Nhược liền biết, đây là mẫu thân tới nói cùng nàng về hôn sự với Liễu phủ. Bây giờ ở bên ngoài lời đồn đại truyền đến truyền đi, ngược lại Uyển Nhược lại bình tĩnh, có chút may mắn thở phào nhẹ nhõm thật to, cũng đều cảm thấy mình nên cảm tạ Uyển Như, nếu không có nàng, hôn sự của mình và Liễu Ngạn Hồng liền sẽ kéo dài, cứ như vậy, cũng thuận theo tâm tư của Uyển Nhược rồi.
Vì vậy, mấy ngày nay, mặc dù nha đầu bà tử phục vụ cũng nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt nàng, trong lòng nàng lại hết sức tự tại, Như Ý nói nàng tâm lớn, bà vú dứt khoát nói nàng vô tâm ít phổi, bất kể như thế nào, chỉ cần không lấy, như thế nào đều tốt.
Vương thị hơi cân nhắc xem xét thần sắc của nàng, thấy bộ dáng không thèm để ý chút nào, không khỏi lắc đầu than nhẹ:
"Thời điểm định cửa hôn sự này cho con với Liễu phủ, nguyên cũng là cơ duyên xảo hợp, sau mẫu thân lại thấy tính tình Ngạn Hồng cũng chững chạc, liền yên tâm không ít, hôm nay chuyện đã đến nông nỗi như vậy, mẫu thân là tới hỏi chủ ý của con, nếu con gả đi, tự nhiên mẫu thân sẽ vì con mà tính toán thỏa đáng, Uyển Như con không cần phải kiêng kỵ, ta tự có nơi đi xử lý nàng (tự có chỗ gả đi đấy)."
Uyển Nhược sửng sốt, đi một vòng lớn như vậy, vẫn còn phải gả, vậy mình cao hứng không phải quá sớm sao, nghĩ đến chỗ này, Uyển Nhược vội nói:
"Người hắn thích là Uyển Như, sao còn muốn gả con đi, nếu là con gả xong, mẫu thân cũng sẽ không để cho Uyển Như cũng gả qua đó, nếu trong lòng hắn nhớ tới Uyển Như, nhất định sẽ buồn con hận con, kia chẳng phải thành oan gia, người như vậy con không lấy, thà bị chết già trong khuê phòng cũng không gả."
"Con cái hài tử này nói nhăng gì đấy?"
Vương thị đau lòng rầy la nàng một tiếng, trong lòng lại âm thầm gật đầu, Uyển Nhược xử sự giống ý mình, nếu như năm đó tự mình biết, phía trước Tô Triệt có Chu Ánh Tuyết, cho dù làm lớn, bà cũng sẽ không gả tới đây, trong khuê phòng tốt xấu bất quá vội vàng qua vài năm thời gian, cả đời này vinh nhục họa phúc, hay là muốn nhìn gả người như thế nào, biết lãnh nhiệt, nam tử biết trọng tình trọng nghĩa làm đầu.
Vương thị nói: "Mẫu thân cũng là ý này, gả đi chịu tội, mẫu thân cũng tình nguyện con không phải gả đi."
Vương ma ma không khỏi cười nói:
"Vậy phu nhân còn nói tiểu thư, ngài cũng không phải là ý định này sao?"
Vương thị đứng lên nói:
"Nếu là lui hôn sự, ta không thể không nhắc nhở con một tiếng, cùng với Ngạn Linh trong phủ bên kia, sau này cũng nên xa một chút mới được."
Vương thị dặn dò xong, liền đi, đưa Vương thị đi rồi, Như Ý còn nói:
"Tiểu thư xem, nguyên lai nô tỳ nói không sai, tâm tư của vị Liễu tiểu thư kia cũng không nhỏ, chúng ta quan sát thật hồ đồ đâu rồi, ngày đó đi cửa hàng điểm tâm, nhất định là nàng cố ý kéo tiểu thư đi, nếu không, sao có thể đúng lúc liền gặp gỡ như vậy, hôm đó tại vùng ngoại ô, nàng đánh một cây roi ra làm ngựa giật mình, nô tỳ xác định, trên mặt nàng cùng tiểu thư tốt, nhưng trong lòng không biết là dạng gì đây?"
Uyển Nhược liếc nàng một cái:
"Được rồi, được rồi, ta hiểu biết rõ ngươi là nha đầu trung thành nhâtd, khắp nơi cũng muốn ta tốt, về sau ta nhất định cũng nghe Như Ý của chúng ta thật tốt."
Như Ý xích một tiếng:
"Tiểu thư nói lời này, để cho chúng nô tỳ làm sao nhận nổi."
"Nhận được, nhận được. . . . . ."
Bà vú hì hì một tiếng cười nói:
"Như Ý thật đúng là vì tốt cho tiểu thư, tiểu thư còn ngoài miệng thì đáp ứng nhưng còn chưa muốn nghe, vào tai, vào tâm mới phải, mà lão nô buồn chính là hôn sự của tiểu thư bị hủy, sau này phải làm sao, sang năm cũng đều cập kê rồi."
Uyển Nhược đi tới phía sau bàn để đàn, gẩy gẩy dây đàn, một chuỗi tiếng đàn dễ nghe từ ngón tay toát ra ngoài, nàng cười cười mở miệng:
"Chuyện ngày mai để ngày mai lo, Như Ý thêm hương."
Vương thị vừa mới đi vào phòng của mình, liền nghe được từ khóa viện mơ hồ truyền đến tiếng đàn, không khỏi lắc đầu bật cười, Vương ma ma cũng nói:
"Không trách được Như Ý luôn nói, tiểu thư chúng ta là một người tâm lớn, đúng là vậy, chuyện lớn như vậy, tiểu thư hẳn là một điểm cũng không để ý."
"Không để bụng mới phải." Vương thị nói nhỏ: "Không để bụng liền sẽ không đả thương tâm, ta lại yên tâm."
Tự nhiên Liễu phủ cũng không ngờ đến chuyện này có thể truyền đi, hơn nữa lại truyền đi không dễ nghe như vậy, lời đồn đãi truyền đi chỉ là ba ngày, lão thái thái Vương phủ liền tự mình tới cửa từ hôn.
Hơn nữa, ban đầu thời điểm đính hôn, cũng không coi là quá chính thức, mà là hai bên phủ lão thái thái giật dây quyết địnhvả lại là hai bên phủ lão thái thái khiên tuyến quyết định, như vậy lui, cũng hợp tình lý, từ hôn như vậy, cũng không đến mức quá ồn ào huyên náo, đây là kết quả nửa ngày thương lượng của Vương thị và lão thái thái.
Bên trong Liễu phủ vừa lúc đầu không sợ nháo lên, chính là không nghĩ tới lại từ hôn, từ hôn đối với thanh danh của Uyển Nhược cũng không tốt, phải mười phần nắm chắc, hôm nay người ta tới cửa từ hôn, lão thái quân mới biết, chuyện như vậy không có đơn giản như bà nghĩ, nghĩ muốn lén lút hoà giải lần nữa, dù sao đây không phải là chuyện nhiều thể diện, nhưng lão thái thái Vương phủ căn bản cũng không cho cơ hội này, hấp tấp hầm hầm liền từ hôn.
Từ hôn, ngược lại Liễu Ngạn Hồng lại rất cao hứng, còn đánh chủ ý xem qua ít ngày nữa, để sự tình trở lại bình thường, lần nữa quấn lấy mẫu thân đi hoà giải định hôn sự với Uyển Như, nơi nào nghĩ đến, mới chỉ là qua mười ngày, thánh chỉ của hoàng thượng liền trực tiếp hạ xuống Tô phủ, chọn Tô Uyển Như vào cung làm thiếp của Thái tử.
Liễu Ngạn Hồng liền cảm giác đầu ong ong, lần này hoàn toàn không có trông cậy vào đâu được nữa.
Thánh chỉ đột nhiên đến. Ngay cả trước đó Tô Triệt cũng không biết, thiếp của thái tử, nói cũng không phải là rất kém, điều kiện tiên quyết là thái tử có thể đi lên Đại Bảo (ngôi vị hoàng đế), nhưng vị thái tử Bắc Thần này có thể nắm chắc ngôi vị hoàng thượng không, cái này không ai biết.
Cái này liền không đề cập tới, vị thái tử này háo sắc hành vi hoang đường, vậy cũng thật là nổi tiếng thiên hạ, trong cung thái tử chánh phi trắc phi thị thiếp cũng tăng lên, so với hậu cung tần phi của hoàng thượng còn nhiều hơn, điều này còn thôi rồi, vị thái tử này còn tàn bạo vô cùng, một khi không hài lòng, đánh chết thê thiếp đều là bình thường.
Truyền thuyết rằm trung thu năm ngoái, có một thiếp không biết sao chọc giận hắn, thái tử liền để cho thái giám đem cái thị thiếp đó cởi hết quần áo, trói lên ở cọc gỗ, dùng roi trực tiếp đánh cho tới chết, bộ dạng vô cùng thê thảm, đó cũng là cái thứ nữ của đại thần, sự việc này xảy ra, hoàng thượng chỉ là khiển trách mấy câu thôi.
Có này ví dụ ở phía trước, đạo thánh chỉ này quả thật giống như bùa đòi mạng một dạng, không phải chuyện tốt gì.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: voi còi
Thánh chỉ vừa đến, liền không thể cứu vãn, thái giám tuyên chỉ chân trước vừa đi, chân sau Uyển Như liền nhào vào bên chân Tô Triệt, nức nức nở nở khóc đến thê thảm, Tô Triệt còn chưa lên tiếng, Tô lão thái gia trước nhăn mày lại, đối với bà tử phía sau quát lên:
"Còn không đem tiểu thư của các ngươi đỡ về phòng đi, ở chỗ này khóc sướt mướt, nhưng nếu truyền đi, làm nhục thể diện hoàng gia, trên dưới trong phủ chúng ta cũng rơi xuống tội danh chém đầu."
Bà vú của Uyển Như và nha đầu Thúy Liễu vội vàng đi lên đỡ nàng, ai biết Uyển Như nhưng lại nổi cơn điên, tránh thoát hai người, thẳng tắp vọt tới trước mặt Vương thị, Uyển Nhược sợ hết hồn, tay mắt lanh lẹ, ngăn ở trước người mẫu thân, đưa tay đẩy, Uyển Như lảo đảo ngã xuống, bị nàng đẩy ra, đầu đập trên mặt đất, ngẩng đầu lên cái trán bị đụng rách, máu đỏ tươi theo trán tích tách chảy xuống, nhìn thấy mà ghê.
Uyển Nhược khẽ ngạc nhiên, mình rõ ràng không dùng khí lực lớn như vậy, không khỏi nhìn tay mình ngẩn người, bên kia Tô Triệt đã không phân tốt xấu quát lên:
"Uyển Nhược, Uyển Như là thân tỷ tỷ, mặc dù nàng có làm cái gì không nên, ngươi có thể nào dùng lực lớn như vậy xô đẩy nàng, tuổi còn nhỏ, sao lòng dạ như thế ác độc." (ed: lão khốn, sau này suýt chết mới hối hận, ta nhổ, bực bội)
Uyển Nhược sửng sốt, còn chưa lên tiếng, Vương thị lại lạnh lùng cười một tiếng:
"Lời này của lão gia thật hay, nếu lần này Uyển Như đánh rơi hài tử trong bụng thiếp (xẩy thai), vậy cũng hài lòng như ý rồi, mới vừa rồi nếu Uyển Nhược không bảo vệ thiếp, không nói chính xác hiện tại ngã quỵ đúng là thiếp rồi, lòng dạ ác độc? Mẫu tử chúng ta chưa từng hơn được nàng, này xa gần thân sơ trong lòng lão gia thật là rất rõ ràng."
Vuốt bụng, thở dốc một hơi, lúc này Tô Triệt mới tự hối hận lỡ lời, đưa tay tới đỡ Vương thị, Vương thị nâng nâng tay, tránh thoát:
"Uyển Nhược, hai mẫu tử chúng ta trở về, ở chỗ này không biết làm phiền mắt của người nào, quay đầu lại vì sao lại chết cũng không biết chết thế nào đâu."
Uyển Nhược đáp một tiếng, đỡ Vương thị tiến vào, đại Dương thị ở một bên nhìn thật rõ ràng, trong lòng cũng không nhịn được đập thình thịch, cẩn thận nhìn chằm chằm Uyển Như một lát, những năm này hẳn là thiếu chút nữa nhìn nhầm, tâm tư nha đầu này xác thực bất chánh, ánh mắt lạnh lẽo, phất tay một cái:
"Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Đỡ tiểu thư nhà ngươi trở về, chuẩn bị sẵn sàng, qua hai ngày trong cung sẽ tới đón người."
"Không, không, con không vào cung, con không đi, đều là cái tiện nha đầu Uyển Nhược làm hỏng, nàng hận con làm hỏng nhân duyên của nàng, lúc này mới làm chuyện xấu cho con vào cung, phụ thân con không đi, con không vào cung, thái tử không phải người tốt. . . . . ."
Thấy nàng càng nói càng kỳ cục, Tô lão thái gia vội nói:
"Mau che miệng của nàng lại kéo vào bên trong đi, nói hươu nói vượn như vậy, cũng không phải là làm cho Tô gia họa diệt môn sao."
Uyển Như ô ô mấy tiếng, bị bà tử kéo xuống, Tô Triệt có chút sững sờ, hắn chỉ là trách Uyển Nhược đẩy quá độc ác, không chút nào cố niệm tình tỷ muội, sao cuối cùng thành như vậy, đại Dương thị liếc hắn một cái khe khẽ thở dài, đứa con trai này có lúc thật không khôn khéo, quay người quay về nội phủ.
Uyển Nhược đỡ Vương thị vào viện, mới phát hiện Thừa An một mực đi theo ở phía sau cách đó không xa, Uyển Nhược hướng hắn nháy mắt, Thừa An mới khẽ gật đầu, đi đường vòng, đi viện bên kia của Uyển Nhược.
Vào phòng, Vương thị ngồi ở trên giường gạch mới nói:
"Ngược lại Thừa An lại thật tâm thật ý đối tốt với con, lại không có chú ý đến thân tỷ tỷ của hắn bên kia, so với phụ thân của con cũng mạnh hơn, chỉ là, dù sao cách cái bụng chính là cách tầng sơn, về sau cũng muốn đề phòng một chút mới phải, chớ một vị che chở hắn."
"Cũng không phải vậy sao." Vương ma ma pha trà dâng lên nói:
"Những năm này, lão nô còn nói đại tiểu thư tính tình chính xác đã thay đổi, lại quên rằng, giang sơn dễ đổi, khi còn bé lòng dạ đã độc ác như vậy, trưởng thành, làm sao có thể trở nên hiền hòa lễ độ, này tâm tư dưới đáy lòng thật là thật khó liệu, rõ ràng là nàng làm hỏng nhân duyên của nhị tiểu thư, hiện nay bị ác báo, rồi lại đổ ở trên đầu Nhị tiểu thư của chúng ta, chỉ là, nhắc tới cũng kỳ quái, sao Thái tử gia lại nhớ tới vị đại tiểu thư nhà chúng ta, chẳng lẽ danh tiếng cũng đã truyền vào trong cung rồi, có lẽ là Hiền phi nương nương nhà chúng ta nghe tin từ hôn này, cho Nhị tiểu thư hả giận đấy ."
Vương thị vội nói:
"Lời này không cho nói càn, hôm nay Hiền phi nương nương đâu còn có tâm trạng gì, thôi, lúc đầu ta còn nghĩ tới đem nàng đuổi xa xa, nhưng cũng không nghĩ tới tầng này đi."
Vương ma ma nói:
"Phu nhân chính là quá thiện tâm rồi."
"Không phải là ta thiện tâm, ngươi không có nhìn thấy. Hôm nay ý kia của lão gia nhà chúng ta, mặc dù ngoài miệng không nói, trong đầu còn là thiên về đại nữ nhi của hắn, chỉ đáng thương Uyển Nhược của ta. . ."
Nói xong, nước mắt lại rơi xuống, Uyển Nhược vội vàng dùng khăn lau trên mặt cho mẫu thân nói:
"Mẫu thân yên tâm, Uyển Như không hại tới con được. . . . . ."
An ủi Vương thị vừa thông suốt, Uyển Nhược mới ra ngoài, trở về viện của mình, vừa vào nhà chỉ thấy Thừa An nằm nghiêng trên giường gạch, trong tay cầm bài viết chữ to mà hôm qua nhàn rỗi nàng đã viết một bài rất nghiêm túc, không khỏi xuy một tiếng cười nói:
"Mọi người nói lòng ta lớn, ta coi, lòng của Thừa An càng so với ta lớn hơn hết sức đi."
Thừa An buông chữ to trong tay nhìn nàng:
"Lời này của Nhược Nhược từ chỗ nào nói lên."
Uyển Nhược nhếch miệng cười, lại không trả lời hắn, Phúc nhi bưng trà đi vào, nhanh miệng nói tiếp:
"Thừa An thiếu gia thật chẳng lẽ một điểm cũng không có nhớ tới tình tỷ đệ nhất mẫu đồng bào?" (tỷ đệ ruột thịt cùng một mẹ)
"Nhất mẫu đồng bào?"
Thừa An lạnh bạc cười cười, trong lòng suy nghĩ, chính xác đúng là nhất mẫu đồng bào, nếu nàng tới hại Nhược Nhược của hắn, hắn có gì cần phải nhớ, từ trước đây hắn chỉ biết, trong cuộc đời của hắn quan trọng nhất chính là Nhược Nhược, nguyên nhân chính là cái duyên cớ này, nên hiện tại hắn mới không bỏ được như thế, ném không ra, rời không được.
Nếu hắn đi vào lúc này, mặc dù là hiểu biết rõ luôn có ngày gặp lại, nhưng lòng của hắn luôn là treo treo, giống như hôn sự của Nhược Nhược, từ nhỏ đính hôn, còn không nói không có sẽ không có.
Chỉ là Nhược Nhược nói qua nhân định thắng thiên (con người có thể thắng thiên nhiên), hắn tin tưởng, chỉ cần hắn chịu đựng, sớm muộn gì có một ngày, hai người có thể ở chung một chỗ lâu dài, chính là cái ý niệm này chống đỡ lấy hắn, phải trở nên mạnh mẽ, hắn trở nên càng mạnh, Nhược Nhược mới có thể càng bảo đảm, đạo lý này là năm ấy sau khi Nhược Nhược bị trói bắt đi, hắn đã ngộ ra, mà nếu muốn trở nên mạnh nhất, thì nhất định phải báo thù.
Uyển Nhược quét mắt nhìn Thừa An, xoay người lại trợn mắt nhìn Phúc nhi một cái:
"Ngươi lại thích nói hươu nói vượn."
Phúc nhi le lưỡi, làm mặt quỷ rồi lui xuống, Thừa An lôi kéo tay của Uyển Nhược ngồi xuống, nghiêm túc nhìn nàng:
"Nhược Nhược có tin ta hay không?"
Nói xong, đem tay nàng đặt tại trên ngực mình:
"Ta thề, nơi này chỉ có Nhược Nhược, đời này kiếp này cũng sẽ không có người khác."
Uyển Nhược sửng sốt, không khỏi bị hắn đầu độc, trực lăng lăng theo dõi hắn, lúc này Thừa An dị thường nghiêm túc, ánh mắt đen thui thâm thúy nhưng cũng trong suốt, mơ hồ có hai ngọn lửa dường như muốn toát ra, rốt cuộc ngọn lửa này là cái gì, Uyển Nhược đoán không ra, có lẽ căn bản là nàng không muốn đi đoán.
Uyển Nhược rút tay về, mặt có chút hồng nhàn nhạt:
"Càng lớn càng thích nói bậy rồi, ngươi là đệ đệ của ta a, đời này đều như vậy."
Ánh mắt Thừa An u ám, Uyển Nhược đem ly trà nhét vào trong tay hắn, lầm bầm một câu:
"Thái tử thê thiếp đông đảo, vì sao đang êm đẹp lại nhớ tới Uyển Như . . . . . ."
Chợt nhớ tới, tuy nói Thừa An tâm lớn, nhưng sự kiện này cũng không tiện nói lúc hắn đang ở bên cạnh, liền ngừng miệng.
Thừa An âm thầm cười lạnh, làm thiếp của thái tử coi như có phúc nữa, tuy nói hôn sự Uyển Nhược cũng không yêu thích gì, hắn cũng ước gì không thành, nhưng Uyển Như tranh giành làm nhục Nhược Nhược là sự thật, nếu là hắn. . .
"Thừa An nghĩ gì thế? Mặt cũng âm trầm, tựa như trời bên ngoài, trời muốn mưa đấy. . . ."
Tiếng nói nhỏ vừa dứt, một tiếng sấm ì ùng vang lên, mưa to tầm tã rơi xuống. Uyển Nhược lại rất hăng hái:
"Như Ý đem cửa sổ này chống lên, ta và Thừa An vừa nhìn mưa vừa đánh cờ chẳng phải tuyệt vời sao."
Như Ý hì hì cười một tiếng nói:
"Thật mệt cho tiểu thư vẫn còn có ý định nhàn hạ này."
Trong miệng nói xong, nhưng vẫn tới đây vén màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu ngọc bích lên, Uyển Nhược nằm ở trên cửa sổ nhìn một lát, nàng nhìn mưa mất hồn, Thừa An lại nhìn nàng ngẩn người, Như Ý sợ mưa hắt vào phòng, sợ luống cuống, liền cầm hương, thêm vào trong lò hương Thanh Ngọc ở trên bàn đối diện, vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Thừa An bình tĩnh nhìn tiểu thư mất hồn, cái bộ dáng đó, Như Ý nhìn trong nội tâm hồi hộp hạ xuống, mặt nhịn không được cũng có chút hồng.
******
"Thập Nhất gia, bên ngoài trời mưa, người ở đây đứng trong hành lang đi, một lát lại ướt quần áo, không bằng vào đi thôi!"
Tiểu Xuân Tử đứng ở bên cạnh Triệu Hi không ngừng mở miệng khuyên hắn, vị gia này của bọn họ nghe tiếng gió đoán trời sắp mưa, bất quá thái giám truyền chỉ cũng đã đi rồi, hắn còn có cái gì không yên lòng đây, cần gì phải đứng ở bên ngoài chờ, ý chỉ của hoàng thượng vừa xuống, đại cô nương của Tô gia kia chính là không muốn lấy cũng phải gả cho, không, không nên coi là gả, vào cung của thái tử, vậy cũng thật sự coi như là cửu tử nhất sinh.
Không đề cập tới người khác, chính là cung nữ trong cung vừa nghe nói cung thái tử có việc cần làm, chân run bụng cũng lo lắng không nhỏ, phải nói vị thái tử gia này của bọn họ cũng gây quá mức, những năm trước đây còn che giấu, mấy năm này quyết định vò đã mẻ lại sứt, nói cũng thế, ý tứ của hoàng thượng, ai còn không nhìn ra nữa, thánh tâm hướng vào người nào, hôm nay cũng rất rõ ràng rồi.
Vị Thập Nhất gia này của chúng ta nơi nào nơi đó đều tốt, đã có nghiệp chướng một đời chính là vị nhị tiểu thư trong Tô phủ kia, trong lòng Tiểu Xuân Tử càng thấy được không phải chuyện tốt gì, nhìn ý kia của hoàng thượng, chắc chắn cho Thập Nhất gia cưới một tiểu thư gia môn vừa ý vị trí chánh phi, nhưng chánh phi này, nói đến nơi đó, cũng không thể là vị nhị tiểu thư kia của Tô phủ.
Này còn thôi rồi, nếu Nhị tiểu thư là vị cam tâm làm sườn phi cũng may, cùng lắm thì, Thập Nhất gia cưới chánh phi, lần nữa nạp Nhị tiểu thư làm tiểu thiếp, nhưng vị nhị tiểu thư kia, Tiểu Xuân Tử cũng thực sự biết, trên mặt nhìn rất độ lượng, trong mắt cũng là cái chủ nhân không thu một hạt cát, chớ nói sườn phi, nói lời rất bất kính một chút, mặc dù tương lai Thập Nhất gia có một ngày, phải trèo lên Đại Bảo (ngai vàng), lập nàng làm hậu, không nói chính xác người ta có nguyện ý hay không đấy.
Vượt qua cũng tính không phải, có thể nhường cho vị gia này để xuống, Tiểu Xuân Tử cảm thấy, so với cưới nhị tiểu thư còn khó hơn rất nhiều đi, mắt nhìn thấy, trước mặt một tiểu thái giám vào Sương Vân điện, mới coi là thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu thái giám khắp người đều là nước, cũng bất chấp, đến hành lang , vội vàng quỳ xuống dập đầu, Triệu Hi khoát khoát tay:
"Ý chỉ đã đến Tô phủ? Gặp được mọi người Tô gia chưa? Là tình cảnh như thế nào? Ngươi nói tỉ mỉ một chút cho ta nghe."
Thật ra thì tiểu thái giám kia đi theo đại thái giám một chuyến đi tuyên ý chỉ, trở lại liền bị đưa tới Sương Vân điện đáp lời, trong lòng cũng trực đả rung động, trong cung người nào không biết, hai cái địa phương cần đi vòng qua, một là cung thái tử, một chính là Sương Vân điện của Thập Nhất gia.
Cung thái tử cũng may, dù sao hắn cũng chỉ là tiểu thái giám, sẽ không như thế nào, còn Sương Vân điện nếu là đụng phải lúc Thập Nhất gia không thoải mái, nếu là bỗng nhiên bị đánh, không nói chính xác mạng nhỏ sẽ không có.
Cố tình vị Thập Nhất gia này của bọn họ có tên là hỉ nộ vô thường, cũng không biết lúc nào thì không vui, vì vậy, tiểu thái giám tới nơi này trả lời, cũng đánh mười hai vạn phần cảnh tỉnh.
Cũng may tiểu tử thái giám này cũng là cơ trí, xưa nay nghe nói Thập Nhất gia chào đón vị nhị tiểu thư của Tô phủ, liền thay đổi biện pháp khen Uyển Nhược vừa thông suốt, quả nhiên Triệu Hi mừng rỡ, không khỏi không có phát giận, còn thưởng mấy viên kim qua tử (tiền bằng kim loại) cho hắn.
Tiểu thái giám ra khỏi Sương Vân điện, không khỏi lau mồ hôi, trong lòng coi là hoàn toàn có người tâm phúc, mặc dù vị nhị tiểu thư kia của Tô phủ không thành được Thập Nhất vương phi, không nói chính xác trong cung này cũng là chủ tử kim quý nhất.