Giao thừa cung yến được coi là gia yến của hoàng thượng, trừ hậu cung Tần phi Thái hậu Thái phi các loại, còn có chính là tôn thất Vương gia hoàng thân quốc thích cùng với gia quyến, có thể tham gia, mặc dù trước kia lúc Hiền phi còn sống, Uyển Nhược cũng không có tư cách tham gia, huống chi hiện tại?
Chỉ là mọi việc đều có ngoại lệ, Thái hậu tự mình hạ chỉ truyền đòi, Uyển Nhược không muốn tới cũng được đến. Cung yến mở ở chánh điện sau Ninh Thọ cung, vây quanh chánh điện một vòng ghế ngồi, một bên là hoàng thượng hậu cung phi tần, một bên là các vị tôn thất Vương gia gia quyến.
Tuy là lễ mừng năm mới, Uyển Nhược không hề mặc quá xinh đẹp, dù sao Hiền phi là di mẫu của nàng cùng đệ đệ cũng vừa mới chết, nàng không có tâm tư ăn mặc lòe loẹt như vậy, vào cung lại không thể ăn mặc quá mộc mạc sơ sài, Như Ý liền chọn một bộ xiêm y sa tanh hoa màu tím nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu tím phía trong lót lông hồ ly, viềncổ tay áo choàng cũng may một vạch nhỏ như sợi lông, đơn giản hào phóng.
Nàng ngược sáng cúi đầu đi tới, đèn đỏ cùng lụa đỏ rực rỡ phía sau trên hành lang chập chờn, cũng thành bối cảnh sau lưng của nàng, chậm rãi đi tới, đến gần, quỳ xuống dập đầu:
"Thần nữ Tô Uyển Nhược tham kiến hoàng thượng Thái hậu, nguyện hoàng thượng Thái hậu vạn phúc kim an."
Thanh âm không cao, lại thanh thúy vô cùng, như vàng ngọc đánh nhau, Thái hậu cười nói: "Từ lúc Hoàng quý phi đi, Tô gia nha đầu cũng ít vào cung, này thoáng một thời gian thôi, đều đã trở thành đại cô nương, hoàng thượng, ai gia nói đúng không?"
Ánh mắt Triệu Cơ liếc qua qua Triệu Lang và Thập Nhất bên kia, chân mày khẽ cau lại hạ xuống, tiếp theo cười nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay cũng không thấy, mẫu hậu sao nhớ tới nha đầu này, còn để cho người ta tới đón."
Thái hậu cười: "Ngươi nhìn xem, cung yến năm ngoái vẫn còn rất đầy đủ, năm nay nhưng có chút vắng lạnh, ai gia nghe nói, Tô gia nha đầu cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều được, liền muốn không bằng đón nàng đi vào, cũng náo nhiệt chút, cho trong cung thêm chút không khí vui mừng, đứng lên đi! Chớ quỳ nữa, bênh cạnh, ta cẩn thận nhìn nhìn chút, hôm nay già rồi, mắt này cũng kém rồi, nhìn xa xa, cũng xem không rõ ràng."
Ma ma bên cạnh Thái hậu vội đi tới đỡ Uyển Nhược dậy, Uyển Nhược đi theo bà đi mấy bước, đến trước mặt Thái hậu, Uyển Nhược bước này một bước đi tới, lại vẫn là biết vâng lời, mắt nhìn thẳng, vì vậy căn bản là không có nhìn thấy Triệu Hi bên kia.
Từ lúc nàng đi vào, con ngươi kia cũng không rời khỏi trên người nàng, nàng đi một bước, hắn cùng một bước, mí mắt đều không nháy mắt một cái, Tiểu Xuân Tử phía sau hắn nhanh chóng một thân đều là mồ hôi, hôm nay đều được như vậy, gia của mình như thế nào đi nữa cũng phải buông xuống, không để xuống cũng không cách nào đi.
Mắt nhìn thấy Tô cô nương này sẽ phải thành thẩm thẩm của Thập Nhất gia, nếu là Thái hậu lên tiếng, hoàng thượng bên kia cũng ép không được, vì vậy hôm nay Thập Nhất gia như vậy, cũng thật không thỏa đáng.
Nhưng Triệu Hi kia bất chấp rất nhiều, phụ hoàng không để cho hắn xuất cung, thậm chí ngay cả điểm tin tức cũng không nghe rồi, khiến Tiểu Xuân Tử len lén hỏi thăm, Tiểu Xuân Tử nơi đó lại chỉ trông nom nói: "Gia còn là yên tĩnh chút đi! Hôm nay như vậy, còn nghĩ thế nào lắm."
Đúng a! Thế nào a! Hắn còn có thể thế nào, nếu là có thể ba sườn sinh ra hai cánh thật tốt, trực tiếp bay ra ngoài, cho dù là nhìn một chút Uyển Nhược cũng tốt, Thừa An chết rồi, nàng bị bệnh, Triệu Hi gấp gáp không được, nghĩ ra cung không được ra, muốn giúp nàng đều không giúp được, từ lúc ra đời đến bây giờ cũng mười lăm năm rồi, lần đầu tiên Triệu Hi cảm thấy vô lực.
Loại vô lực này, thậm chí so với lúc trước, hắn cùng Uyển Nhược hai người ở vùng hoang vu trong tuyết còn làm người tuyệt vọng, khi đó, ít nhất hắn cùng Uyển Nhược là ở cùng nhau, vô luận sống chết, bọn họ đều ở cùng nhau, nhưng bây giờ, bọn họ ai cũng không quản được người nào, hắn nghĩ thú nàng, chánh phi không được thì trắc phi, thật ra thì trắc phi thì thế nào đâu, mặc dù có một trăm chánh phi, trong lòng hắn chỉ có nàng không phải tốt lắm sao, nhưng Uyển Nhược không thích.
Ngày đó nàng nói những lời ấy, giống như đao khắc rìu đục một dạng, khắc vào trong lòng Triệu Hi, nàng muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nàng muốn một lòng một người, nàng muốn một phu một thê, Uyển Nhược sắc bén như vậy, sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm thẳng tắp đâm vào trong lòng hắn.
Nàng rất rõ ràng, hắn không cho được nàng những thứ này, hơn nữa, ai có thể cho nàng những thứ này, Triệu Hi cũng không hiểu, tại sao đối với hắn, nàng giống như hà khắc gây khó khăn cho hắn, ban đầu Liễu Ngạn Hoành còn không phải là cũng có nha đầu thông phòng sao, nếu như không phải là hắn phá hư, nàng cũng cam tâm tình nguyện gả cho hắn ta, vì sao đến hắn thì không được.
Không đề cập tới Liễu Ngạn Hoành, hoàng thúc chẳng lẽ có thể cho nàng muốn ư, vương phi chết rồi, nhưng trong phủ Duệ thân vương cũng coi như cơ thiếp thành đoàn đi! Nàng làm sao lại có thể đồng ý gả cho đây?
Nghĩ tới những thứ này, Triệu Hi cũng có chút hận nàng, đáng hận về hận, nhưng vừa thấy, sợi tưởng niệm trong lòng , lại không khống chế được mà cuồn cuộn đi lên, hắn biết, chính mình nhìn nàng chằm chằm không thỏa đáng, nhưng hắn căn bản không khống chế được mình, hắn nghĩ nhìn nàng, nghĩ như vậy vẫn thẳng nhìn nàng. . . . . .
Bộ dạng Triệu Hi luống cuống như vậy, rơi vào trong mắt hoàng thượng, ánh mắt Triệu Cơ khẽ chìm, liếc qua Tô Uyển Nhược đang đứng trước mặt Thái hậu, Triệu Cơ cũng không hiểu, nha đầu này tại sao lại có sức quyến rũ lớn như vậy, để cho đệ đệ thanh cao của ông, để cho tiểu Thập Nhất bá đạo của ông, không bỏ được như vậy.
Áo choàng phía ngoài của Uyển Nhược đã tháo xuống, Thái hậu cơ hồ dùng ánh mắt bắt bẻ, quan sát nữ tử trước mắt, một thân xiêm áo bằng gấm màu tím nhạt, càng tôn nàng lên, bên vạt áo cổ áo, thêu thanh trúc, hai bên góc thêu cành mẫu đơn hoa lan khác nhau, xiêm áo chất vải bình thường, nhưng tâm tư tú công lại tuyệt vời, mặc ở trên người nàng, vững vàng ổn trọng đứng ở nơi đó, dưới ánh đèn, hiện ra một vẻ đẹp hàm súc đoan trang thanh lịch.
Búi tóc trên đầu, cũng không coi là phức tạp, một nửa tóc búi lại ở sau đầu, cài trâm ngọc bích lưu ly, chuỗi ngọc minh châu rũ xuống, trừ những thứ này cũng không còn đồ gì khác, tóc đen còn lại thả ở sau lưng, bên tai cũng đeo khuyên tai bằng ngọc lưu ly, ăn mặc rất đơn giản lại đoan trang dị thường.
Khẽ cúi đầu mà đứng, khuôn mặt nhỏ nhắn hình dáng mượt mà tuyệt đẹp, lông mi thật dài, đậy nắp một đôi mắt, không thấy rõ tâm tư phía dưới: "Ngẩng đầu lên, ta xem một chút"
Nghe thấy Thái hậu nói, Uyển Nhược liền hơi ngẩng đầu, một cái chớp mắt lại thấp đi xuống, Thái hậu không khỏi ngây người một lúc, nha đầu này, ngược lại có một đôi mắt trong sáng như sao, cũng chỉ một cái chớp mắt, đôi mắt này liền chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn, xem ra vẻ đẹp có chút bình thường, lại trở nên rất không bình thường.
Thái hậu cười nói: "Nha đầu này ngược lại gò bó nhiều, nghĩ nguyên nhân chắc là thời gian này ít vào cung, lạnh nhạt rồi, về sau vào trong cung của ai gia đi lại nhiều hơn một chút, qua thời gian dài là được, trước kia thường nghe người ta nói, ngươi hiểu âm luật, đánh đàn rất tốt, hôm nay giao thừa đêm đẹp, ngươi tới khảy một khúc được không?"
Trong lòng Uyển Nhược thầm nói nhỏ ta có thể cự tuyệt à. Sớm có người mang lên cầm án, ghế đàn, Uyển Nhược đi lên phía trước, khẽ ủy khuất thi lễ ngồi xuống, cúi đầu nhìn qua cầm trên bàn, tuy là cổ cầm, mặt cầm lại soi rõ bóng người, sơn màu đỏ pha lẫn màu đen, quanh thân hiện đầy hoa văn ngoằn ngoèo, ngón tay khẽ khảy dây đàn, thanh âm trong trẻo vang lên, tại trong đại điện vang vọng không dứt, liền biết không phải vật kiện bình thường, nghĩ đến cũng đúng, trong cung này nơi nào sẽ có thứ gì đó bình thường.
Uyển Nhược suy nghĩ ưua, nâng tay một khúc Nguyệt Dạ Kinh Phong (gió nhẹ đêm trăng), đêm đẹp cao hứng đêm đẹp rời đi, từ ngón tay mảnh khảnh linh hoạt nhảy ra, nói thật thủ khúc này, không quá khó khăn, còn là tiểu khúc thời điểm vừa mới học đàn đã học, nhưng Uyển Nhược thích, nàng mới đánh đàn không thể nói là quá tốt, nhưng ở Thừa An bắt tay dạy dỗ, cũng coi như không có trở ngại.
Nhưng chỉ là hôm nay đàn tiểu khúc này, cũng không ngừng nghĩ đến Thừa An, trong đó khó tránh khỏi có chút mất bình tĩnh ở trong lòng, lúc hứng lấy chua chát, tiếng tiêu đúng lúc vang lên, tiếng tiêu réo rắt, cầm tiêu hợp tấu, mặt trăng mới lên, khiến cho đêm đẹp, sôi nổi ra, sao tĩnh thưa thớt, đêm đen mờ mịt hướng tới trời cao. Gió mát vào dây cung, cắt đứt ồn ào, tiếng đàn sâu kín, làm người ta mê mẩn.( voi: cái đoạn này khó hiểu quá,)
Một khúc cuối cùng, Uyển Nhược đứng lên, đối với Duệ thân vương chấp tiêu khom người thi lễ, để bày tỏ lòng biết ơn, Triệu Lang lại nở nụ cười nhìn nàng, cây sáo bằng ngọc trong tay đừng tại sau lưng, tư thế có mấy phần rất lỗi lạc phong lưu.
Triệu Lang như vậy, đừng nói hoàng thượng, Thái hậu cũng không khỏi có chút kinh ngạc, ánh mắt ở trên thân hai người quét tới quét lui, chợt cười nói: "Đàn tiêu thật sự rất xứng đôi, Tô gia nha đầu tâm cảnh bình hòa, tự nhiên thanh thản, vừa là Thập Nhất sắp thành thân rồi, không bằng tham gia náo nhiệt đi, Tô gia nha đầu này ta thấy rất tốt, vừa là biểu muội của Thuấn Thanh, không bằng liền gả cho Lang nhi tốt lắm, hoàng thượng nói, cái chủ ý này của ai gia có được hay không?"
Ánh mắt Hoàng thượng lóe lên một cái, cười ha hả: "Thái hậu đây là một mở đầu thì có ý định thành toàn rồi, phải, trẫm cũng đừng làm người ta chán ghét, quay đầu lại rơi vào danh tiếng xấu gậy đánh uyên ương, Tô Đức An, lập tức đi Tô phủ truyền chỉ, Tô Uyển Nhược lan tâm huệ chất, trinh tĩnh uyển chuyển hàm xúc, đặc biệt gả cho Duệ thân vương Triệu Lang làm phi, qua năm, một lần nữa chọn ngày lành tháng tốt tiến hành đại lễ."
Uyển Nhược cùng Duệ thân vương vội vàng tạ ơn, Triệu Hi phốc một cái đứng lên, cũng không trông nom cái gì có quy củ hay không, mấy bước liền xông ra, không thấy người rồi. . . . . .
Cung yến giải tán, Uyển Nhược vẫn có Thôi ma ma dẫn đường, từ Ninh Thọ cung ra ngoài, dọc theo hành lang hướng cửa cung bước đi, từng trận gió lạnh đánh tới, phất qua đèn đỏ trên hành lang, lúc sáng lúc tối, tăng thêm vài phần lạnh lẽo, Uyển Nhược không khỏi khép lại áo choàng trên người thật chặt.
Trong cung rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, còn có nơi xa ước chừng là thị vệ dò xét tiếng vang, ghé mắt nhìn lại, là tầng tầng lớp lớp nóc nhà không thấy giới hạn, thụy thú ( những con vật may mắn) trên mái hiên dữ tợn đáng sợ.
Vừa mới chuyển qua hành lang bên này, đã nhìn thấy trước mặt cách đó không xa, Triệu Hi đang đứng ở trên hành lang. Triệu Hi mấy bước tới đây, đưa tay liền níu lại tay của Uyển Nhược, cùng Thôi ma ma nói câu: "Ta có lời muốn nói với nàng."
Nói xong, cũng không để ý tới Uyển Nhược giãy giụa, hạ lực lượng lớn nhất túm nàng đến trong đình bên kia cách đó không xa. Uyển Nhược thật có điểm không hiểu Triệu Hi rồi, hắn thích nàng, nàng biết, cũng đều đến nơi lúc này rồi, số mạng của hai người bọn họ cũng rơi vào của mình rồi, hắn còn như vậy mục đích là cái gì? Có ích lợi gì? Hoặc là nói, hắn rốt cuộc muốn thế nào?
Sau khi Triệu Hi kéo nàng đến trong đình, ngược lại buông nàng ra, chỉ là một đôi mắt có chút oán hận nhìn nàng, thật lâu, mới cơ hồ cắn răng nghiến lợi nói một câu: "Hoàng thúc chính là ngươi muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân? Hoặc là nói, ngươi gây khó khăn cho tới bây giờ chỉ nhằm vào ta, ngươi không phải yêu thích ta, đã nói không thích, làm gì tìm lý do sứt sẹo như vậy cự tuyệt, cho đến hôm nay, ta mới phát hiện, To Uyển Nhược ngươi so với bất kỳ nữ nhân nào cũng dối trá hơn, ngươi xem nặng đúng là danh phận, phải hay không?"
Edit: voi còi
Ánh mắt Uyển Nhược buồn bã, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. . . . . . Liễu Ngạn Linh mới cùng Thừa An ở cùng nhau bao nhiêu ngày, nàng cùng Thừa An cơ hồ mỗi ngày ở tại một chỗ, từ nhỏ đến lớn, sẽ không tách ra qua quá lâu, cùng nhau đi học, cùng nhau đánh cờ, cùng nhau luyện chữ, cùng nhau đánh đàn, cùng nhau cưỡi ngựa. . . . . .
Thậm chí Uyển Nhược đều nói không xong đếm không hết, nàng đến tột cùng cùng Thừa An làm bao nhiêu chuyện, cơ hồ trong sinh mệnh của nàng, từ vừa mới bắt đầu thì đã có Thừa An.
Thử nghĩ, người mỗi ngày ở tại bên cạnh ngươi như vậy, trong cuộc sống không thể thiếu người đó, chợt có một ngày biến mất, loại cảm giác đó, cũng không thể dùng bi thương khổ sở để hình dung, đó là một loại khoảng không, khoảng không có cảm giác cực kỳ trống rỗng, giống như tất cả mọi chuyện thế gian này, cũng mất đi ý nghĩa khoảng không đó.
Không có Thừa An, Uyển Nhược cảm thấy, thế giới của nàng cũng biến thành hai màu trắng đen, cực kỳ không thú vị. Thấy cái gì, cũng không khỏi tự chủ sẽ nhớ đến Thừa An, khắc sâu đến, nàng đời này cũng không thể quên được rồi.
Như Ý liếc nhìn sắc mặt của tiểu thư một cái, vội nói: "Bên ngoài rất lạnh, tiểu thư vào nhà nói chuyện đi! Nếu là nhập gió lạnh, liền không tốt."
Nói xong, để tiểu nha đầu vén rèm, hai người mới vào phòng, mỗi người ngồi ở một bên ghế, ai cũng không lên tiếng, cái loại xa lạ đó, đã sớm như cỏ xuân ngăn cách đường.
Như Ý đem hai tách trà đặt ở trên bàn đất, lui ra ngoài, trong nhà chỉ còn sót lại hai người, được một lúc lâu, Liễu Ngạn Linh mới trầm lặng nói: "Uyển Nhược, việc hôn sự của ngươi và ca ca của ta, tuy là chủ ý của Triệu Hi, nhưng ta cũng giúp một chút, ngay lập tức, ta liền nghĩ tới, ngươi nếu như gả cho ca ca ta, ta theo Thừa An ca ca liền không thể nào, khi đó quỷ thần xui khiến, liền giúp Triệu Hi, nói vậy ngươi cũng là hiểu biết rõ điều này, từ lúc sau lần đó, ngươi liền cùng ta xa lạ, chắc là giận ta."
Nói xong, hơi mím môi: "Từ nhỏ mặc dù ta và ngươi rất tốt, nhưng cũng ghen tỵ ngươi, ngươi cũng đã biết, mọi chuyện ngươi so với ta mạnh hơn, khắp nơi so với ta tốt hơn, vô luận Triệu Hi, hay là Thừa An ca ca, theo từ bọn hắn tới cũng sẽ không chú ý ta, chuyện của ngươi, dù là bé nhất chuyện nhỏ không đáng nói đến, bọn họ cũng sẽ để ý, để ở trong lòng, khi gặp việc khó, lặng lẽ làm, tới làm cho ngươi vui vẻ, khi đó, ta liền nghĩ, ngươi nên để cho ta, ta nên hơn ngươi, bởi vì ngươi là tẩu tử của ta, nhưng sau lại ta suy nghĩ, mặc dù ngươi để cho ta rồi, ta cũng vậy còn ghen tỵ ngươi."
Liễu Ngạn Linh giương mắt nhìn chằm chằm Uyển Nhược: "Ngươi xem ngươi, ta đều nói với ngươi như vậy, ngươi vẫn như thế, một bộ dáng bình tĩnh thong dong, tổ mẫu ta nói, ta thực không thể học được chỗ tốt như ngươi, cho nên, mặc dù nhà ngươi bây giờ không tốt, ngươi và ca ca ta huỷ hôn, nhưng vẫn có nhiều người đối tốt với ngươi như cũ, hơn nữa, Triệu Hi. . . . . ."
Liễu Ngạn Linh cắn cắn môi, trầm mặc chốc lát mới tiếp tục nói: "Ta tới là muốn nói cho ngươi biết, hoàng thượng muốn hạ chỉ rồi, qua năm, ta liền gả cho Triệu Hi, ta hiểu biết rõ Triệu Hi thích là ngươi, nhưng hắn chỉ cần nghĩ thiên hạ này, thì phải thú ta, không thú được ngươi, cuối cùng, Uyển Nhược, ta thắng ngươi một lần, nếu như ngươi gả cho Triệu Hi, nhiều lắm là là một trắc phi, ta đây đều ở trên ngươi."
Uyển Nhược chợt cười: "Ngạn Linh, chính ngươi cũng không biết, người trong lòng ngươi là ai đi! Ngươi thích không phải Thừa An, từ đầu đến cuối, người trong lòng ngươi chính là Triệu Hi, chỉ là ngươi cũng mơ hồ, ngươi đại khái đã quên, từ nhỏ ngươi liền đặc biệt để ý Triệu Hi tặng đồ cho ta, chỉ cần hắn đưa tới, cơ hồ ngươi đều mơ tưởng một cái giống nhau đi, còn đối với Thừa An, ngươi chưa từng có qua tâm tư tính toán chi li như vậy, bây giờ ngươi tới tìm ta, nói cho ta biết, ngươi phải gả cho Triệu Hi rồi, là tới xem phản ứng của ta, hay là đến thăm thăm dò tâm tư của ta, chính ngươi so sánh với đều không rõ ràng."
Nói xong, đứng lên đi tới đối diện ghế đàn ngồi xuống, đưa tay xẹt qua dây đàn, mấy tiếng đán leng keng leng keng thanh thúy vang lên, lộn xộn, đây là cầm của Thừa An, lúc này mình lung tung bắn ra, hắn cũng sẽ không lên tiếng.
Uyển Nhược ngẩng đầu nhìn Liễu Ngạn Linh có chút ngẩn người: "Yên tâm đi! Ta không thích Triệu Hi, cũng vĩnh viễn sẽ không thích hắn, ngươi yên tâm gả cho hắn đi!"
Liễu Ngạn Linh ra khỏi viện, còn có thể mơ hồ nghe bên trong tiếng đàn, dừng chân chốc lát, mới đi rồi. Đoạn đường này đều muốn, có lẽ Uyển Nhược nói đúng, nàng thích nhưng thật ra là Triệu Hi, cho nên mới phải ghen tỵ Uyển Nhược. . . . . .
Liễu Ngạn Linh đi, Như Ý mới nói: "Thật đúng là người hồ đồ, ít năm như vậy, cũng không biết người mình thích là ai? Đã nghĩ sai rồi, còn hư nhân duyên của tiểu thư."
Uyển Nhược thở dài: "Có lúc, người ở trong cuộc không tự chủ được sẽ hồ đồ, cuối cùng, nàng sớm tỉnh ngộ, gả cho người mình như ý, nghĩ đến sau này nếu là nàng gả cho Thừa An rồi, mới hiểu được mình thích chính là người khác, chẳng phải muốn hối hận cả đời đi."
Như Ý hừ một tiếng: "Liễu cô nương nhìn tính tình thẳng thắn, ý định lại sâu, hôm nay cùng tiểu thư xa cách lại tốt hơn, giảm bớt nàng hại tiểu thư."
"Ý định sâu?" Uyển Nhược lắc đầu một cái, ý định không sâu vào cung, cũng không phải là đi tìm chết à. Nhớ tới dì, nhớ tới Tứ hoàng tử, nhớ tới Thập Nhất, Uyển Nhược cảm giác đều có chút rợn cả tóc gáy.
Như Ý nhìn nàng hồi lâu: "Thực sự tiểu thư không thích Thập Nhất gia, hôm nay nô tỳ mới coi là biết, lúc trước trong lòng nô tỳ cũng nghi ngờ, Thập Nhất đối với tiểu thư muôn vàn tốt, tiểu thư như thế nào nửa điểm không có vào tâm."
Uyển Nhược sửng sốt, không có vào tâm? Cũng không thấy được, chỉ là mình cuối cùng đối với Triệu Hi, nàng liền tồn một phần phòng bị, đối với cái đó trong cung, thì có một loại bản năng mâu thuẫn cùng sợ, vì vậy, mặc dù Thập Nhất đối với nàng khá hơn nữa, nàng cũng sẽ không động lòng, đây là bản năng một người trưởng thành cơ bản nhất chọn lợi tránh hại.
Chỉ là, trong đầu Uyển Nhược chợt xẹt qua khuôn mặt tươi cười của Thập Nhất dưới ánh mặt trời lập lòe, hắn thích nàng, nàng xem hiểu rất rõ ràng, nhưng ưa thích cũng không thể đại biểu cái gì? Hắn phải thú Liễu Ngạn Linh như cũ.
Như Ý nhỏ giọng nói: "Một hồi trước, nô tỳ còn buồn bực kia mà, lúc tiểu thư bị bệnh hồi lâu, Thập Nhất gia gia đó là không có phương tiện đến đây thăm hỏi, nhưng thư từ cũng không thấy, cũng thật hiếm rồi, thì ra là bị hoàng thượng cấm ở trong cung rồi, lấy tính tình của Thập Nhất gia, hôm nay còn không biết thế nào gấp đấy."
Uyển Nhược đem sổ sách lần nữa mở ra: "Chuyện của người khác với chúng ta không liên quan, hôm qua ta nghe thấy nói, thân thể Ngoại tổ mẫu không được tốt, hôm nay đừng nói qua phủ bên kia ở lại, chính là ta đi qua đó cũng khó khăn, ngươi một lát tự mình đi qua nhìn một chút, cuối cùng ta cũng không yên tâm."
Như Ý gật gật đầu nói: "Thật đúng là tường đổ mọi người đắp, chúng ta Vương gia còn chưa có thực sự bại đâu rồi, liền cũng một người lại một người vội vàng ẩn núp trốn tránh, chỉ sợ dính líu vào. . . . . ."
Uyển Nhược vội vàng cắt đứt nàng: "Nói nhăng gì đó, lòng người dễ thay đổi, đây nhưng chỉ là chuyện bình thường nhất thôi!"
Như Ý gật đầu một cái: "Không phải Duệ thân vương chăm sóc tiểu thư, thời điểm phu nhân sinh Thừa Bình thiếu gia, thiếu chút nữa sẽ không còn mệnh, chỉ là, vừa là Vương gia dè chừng, vì sao thành chỉ tứ hôn, đến thời điểm này còn chưa có xuống, hay là có cái biến cố gì đi!"
Như Ý thật đoán là không sai, hôn sự hôm nay của Uyển Nhược thật có điểm khó khăn, hoàng thượng là muốn đem nàng gả cho Duệ thân vương, nhưng không thể làm vương phi chân chính, cửa trên không xứng với, hắn cũng không muốn Tô Vương hai nhà có cơ hội khởi phục, vì vậy vị trí thân vương phi không thể có được từ hai nhà.
Ý tứ của Hoàng thượng, coi như cưới một thị thiếp vào vương phủ đi thôi, cứ như vậy, cũng vì cửa về sau, tuy nói hôm nay hắn cường ngạnh kìm ở tiểu Thập Nhất, nhưng đoạn tình này của Thập Nhất đối với Tô Uyển Nhược, sợ rằng cuối cùng cả đời cũng khó quên, khó tránh khỏi, tương lai lúc hắn làm hoàng thượng thì xảy ra chuyện gì.
Nếu thật đến thời điểm đó, nếu là vương phi chính thức, cũng nghe không hay, nhưng thị thiếp cũng không sao, Thập Nhất có hồ đồ nữa, nghĩ đến cũng sẽ không để Tô Uyển Nhược làm hoàng hậu, cái khác theo hắn đi thôi!
Nhưng Triệu Lang, thân đệ đệ này của ông luôn luôn không tranh giành, lần này lại cố ý muốn kết hôn Tô Uyển Nhược làm chính phi, nói là không muốn uỷ khuất người thương, lời này thật sự không giống từ trong miệng Triệu Lang nói ra được, nhưng chỉ là hắn nói, rất rõ ràng, khi hắn nói trước mặt hoang huynh này, vang vang có lực.
Triệu Cơ nhìn ra được, đệ đệ nghiêm túc, nghiêm túc muốn kết hôn Tô Uyển Nhược, khắp nơi trông nom Tô phủ, ngay cả đám hướng cẩn thận tránh hiềm nghi ý định cũng không quên được, có duyên cớ này ở trong đó, chuyện liền cứng lại. Hoàng thượng nghĩ tới trước kéo dài một chút, trước làm đại hôn cho Thập Nhất, không nói chính xác, sau đại hôn Thập Nhất liền sửa lại ý định cũng chưa biết chừng.
Hai mươi sáu tháng chạp, dưới thánh chỉ đến Liễu phủ, ngày tốt liền định ở ngày mười lăm tháng giêng đại hôn, ngày rất gấp, nhưng cũng không có cách nào, hôm nay Liễu phủ thế tất yếu phải lôi kéo mới được.
Uyển Nhược nghĩ tới chết sống có số phú quý tại trời đi! Dù sao chuyện gì chính nàng cũng không quyết định được, nếu là gả cho Duệ vương, Vương vị có thể giữ được Vương gia bình an, nàng cũng vui lòng, không nhìn khác, chỉ cần nhìn Ngoại tổ mẫu thương yêu nàng những năm này, cũng có thể.
Huống chi, Duệ thân vương so với Liễu Ngạn Hoành, còn tốt hơn rất nhiều, ít nhất không giả tạo, về phần tam thê tứ thiếp, Uyển Nhược cũng đã suy nghĩ thông suốt, cũng không phải là gả cho nam nhân mình mến yêu, hắn có bao nhiêu thê thiếp cùng với nàng có cái gì liên quan, chỉ cần chính mình có thể sống yên ổn qua ngày là được, có lần này tính toán, lòng của Uyển Nhược cũng an ổn vô cùng.
Đến giao thừa, người trong cung chợt tới. Từ lúc Hiền phi mất đi, đây là lần đầu, người tới cũng là người cũ, Thôi ma ma bây giờ ở trong cung của thái hậu giải quyết chuyện vặt, hôm nay Thái hậu để cho người ta tới đón Uyển Nhược vào cung, mới nhớ tới bà ngược lại là người thích hợp nhất, liền để bà đi.
Thái hậu là muốn cẩn thận nhìn Tô gia nha đầu này một chút, phải nói những năm này Tô Uyển Nhược cũng không còn ít ở trong cung, có thể thấy được Thái hậu cũng chẳng qua cứ như vậy mấy lần, Thái hậu nhớ, một là mặt mày cùng Hiền phi có chút giống nha đầu chững chạc, nhưng vẫn là tiểu nha đầu đi! Làm sao lại vào trong lòng của Duệ vương đi.
Chính hắn một tiểu nhi tử, Thái hậu hiểu rõ nhất, làm sao có thời điểm nào như vậy, còn ba mở miệng để cho bà giúp một tay, nói muốn sớm lập gia đình, kéo dài con nối dòng, đây cũng không phải là một chuyện hiếm lạ.
Lòng hiếu kỳ của Thái hậu cũng vậy, thừa dịp giao thừa tối hôm nay cung yến, liền để cho người ta đón Uyển nhược đi vào. Làm sao Uyển nhược biết quanh co lần này, hôm nay đối với cửa cung cũng không muốn tiến vào, nơi này chân chính là địa phương phụ không phụ tử không tử (cha không cha, con không con), so Diêm la điện còn không bằng, lại không muốn đi cũng không cách nào, đây cũng là nơi bất đắc dĩ nhất, mệnh không khỏi mấy, thân không do người.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: voi còi
Giao thừa cung yến được coi là gia yến của hoàng thượng, trừ hậu cung Tần phi Thái hậu Thái phi các loại, còn có chính là tôn thất Vương gia hoàng thân quốc thích cùng với gia quyến, có thể tham gia, mặc dù trước kia lúc Hiền phi còn sống, Uyển Nhược cũng không có tư cách tham gia, huống chi hiện tại?
Chỉ là mọi việc đều có ngoại lệ, Thái hậu tự mình hạ chỉ truyền đòi, Uyển Nhược không muốn tới cũng được đến. Cung yến mở ở chánh điện sau Ninh Thọ cung, vây quanh chánh điện một vòng ghế ngồi, một bên là hoàng thượng hậu cung phi tần, một bên là các vị tôn thất Vương gia gia quyến.
Tuy là lễ mừng năm mới, Uyển Nhược không hề mặc quá xinh đẹp, dù sao Hiền phi là di mẫu của nàng cùng đệ đệ cũng vừa mới chết, nàng không có tâm tư ăn mặc lòe loẹt như vậy, vào cung lại không thể ăn mặc quá mộc mạc sơ sài, Như Ý liền chọn một bộ xiêm y sa tanh hoa màu tím nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu tím phía trong lót lông hồ ly, viềncổ tay áo choàng cũng may một vạch nhỏ như sợi lông, đơn giản hào phóng.
Nàng ngược sáng cúi đầu đi tới, đèn đỏ cùng lụa đỏ rực rỡ phía sau trên hành lang chập chờn, cũng thành bối cảnh sau lưng của nàng, chậm rãi đi tới, đến gần, quỳ xuống dập đầu:
"Thần nữ Tô Uyển Nhược tham kiến hoàng thượng Thái hậu, nguyện hoàng thượng Thái hậu vạn phúc kim an."
Thanh âm không cao, lại thanh thúy vô cùng, như vàng ngọc đánh nhau, Thái hậu cười nói: "Từ lúc Hoàng quý phi đi, Tô gia nha đầu cũng ít vào cung, này thoáng một thời gian thôi, đều đã trở thành đại cô nương, hoàng thượng, ai gia nói đúng không?"
Ánh mắt Triệu Cơ liếc qua qua Triệu Lang và Thập Nhất bên kia, chân mày khẽ cau lại hạ xuống, tiếp theo cười nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay cũng không thấy, mẫu hậu sao nhớ tới nha đầu này, còn để cho người ta tới đón."
Thái hậu cười: "Ngươi nhìn xem, cung yến năm ngoái vẫn còn rất đầy đủ, năm nay nhưng có chút vắng lạnh, ai gia nghe nói, Tô gia nha đầu cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều được, liền muốn không bằng đón nàng đi vào, cũng náo nhiệt chút, cho trong cung thêm chút không khí vui mừng, đứng lên đi! Chớ quỳ nữa, bênh cạnh, ta cẩn thận nhìn nhìn chút, hôm nay già rồi, mắt này cũng kém rồi, nhìn xa xa, cũng xem không rõ ràng."
Ma ma bên cạnh Thái hậu vội đi tới đỡ Uyển Nhược dậy, Uyển Nhược đi theo bà đi mấy bước, đến trước mặt Thái hậu, Uyển Nhược bước này một bước đi tới, lại vẫn là biết vâng lời, mắt nhìn thẳng, vì vậy căn bản là không có nhìn thấy Triệu Hi bên kia.
Từ lúc nàng đi vào, con ngươi kia cũng không rời khỏi trên người nàng, nàng đi một bước, hắn cùng một bước, mí mắt đều không nháy mắt một cái, Tiểu Xuân Tử phía sau hắn nhanh chóng một thân đều là mồ hôi, hôm nay đều được như vậy, gia của mình như thế nào đi nữa cũng phải buông xuống, không để xuống cũng không cách nào đi.
Mắt nhìn thấy Tô cô nương này sẽ phải thành thẩm thẩm của Thập Nhất gia, nếu là Thái hậu lên tiếng, hoàng thượng bên kia cũng ép không được, vì vậy hôm nay Thập Nhất gia như vậy, cũng thật không thỏa đáng.
Nhưng Triệu Hi kia bất chấp rất nhiều, phụ hoàng không để cho hắn xuất cung, thậm chí ngay cả điểm tin tức cũng không nghe rồi, khiến Tiểu Xuân Tử len lén hỏi thăm, Tiểu Xuân Tử nơi đó lại chỉ trông nom nói: "Gia còn là yên tĩnh chút đi! Hôm nay như vậy, còn nghĩ thế nào lắm."
Đúng a! Thế nào a! Hắn còn có thể thế nào, nếu là có thể ba sườn sinh ra hai cánh thật tốt, trực tiếp bay ra ngoài, cho dù là nhìn một chút Uyển Nhược cũng tốt, Thừa An chết rồi, nàng bị bệnh, Triệu Hi gấp gáp không được, nghĩ ra cung không được ra, muốn giúp nàng đều không giúp được, từ lúc ra đời đến bây giờ cũng mười lăm năm rồi, lần đầu tiên Triệu Hi cảm thấy vô lực.
Loại vô lực này, thậm chí so với lúc trước, hắn cùng Uyển Nhược hai người ở vùng hoang vu trong tuyết còn làm người tuyệt vọng, khi đó, ít nhất hắn cùng Uyển Nhược là ở cùng nhau, vô luận sống chết, bọn họ đều ở cùng nhau, nhưng bây giờ, bọn họ ai cũng không quản được người nào, hắn nghĩ thú nàng, chánh phi không được thì trắc phi, thật ra thì trắc phi thì thế nào đâu, mặc dù có một trăm chánh phi, trong lòng hắn chỉ có nàng không phải tốt lắm sao, nhưng Uyển Nhược không thích.
Ngày đó nàng nói những lời ấy, giống như đao khắc rìu đục một dạng, khắc vào trong lòng Triệu Hi, nàng muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nàng muốn một lòng một người, nàng muốn một phu một thê, Uyển Nhược sắc bén như vậy, sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm thẳng tắp đâm vào trong lòng hắn.
Nàng rất rõ ràng, hắn không cho được nàng những thứ này, hơn nữa, ai có thể cho nàng những thứ này, Triệu Hi cũng không hiểu, tại sao đối với hắn, nàng giống như hà khắc gây khó khăn cho hắn, ban đầu Liễu Ngạn Hoành còn không phải là cũng có nha đầu thông phòng sao, nếu như không phải là hắn phá hư, nàng cũng cam tâm tình nguyện gả cho hắn ta, vì sao đến hắn thì không được.
Không đề cập tới Liễu Ngạn Hoành, hoàng thúc chẳng lẽ có thể cho nàng muốn ư, vương phi chết rồi, nhưng trong phủ Duệ thân vương cũng coi như cơ thiếp thành đoàn đi! Nàng làm sao lại có thể đồng ý gả cho đây?
Nghĩ tới những thứ này, Triệu Hi cũng có chút hận nàng, đáng hận về hận, nhưng vừa thấy, sợi tưởng niệm trong lòng , lại không khống chế được mà cuồn cuộn đi lên, hắn biết, chính mình nhìn nàng chằm chằm không thỏa đáng, nhưng hắn căn bản không khống chế được mình, hắn nghĩ nhìn nàng, nghĩ như vậy vẫn thẳng nhìn nàng. . . . . .
Bộ dạng Triệu Hi luống cuống như vậy, rơi vào trong mắt hoàng thượng, ánh mắt Triệu Cơ khẽ chìm, liếc qua Tô Uyển Nhược đang đứng trước mặt Thái hậu, Triệu Cơ cũng không hiểu, nha đầu này tại sao lại có sức quyến rũ lớn như vậy, để cho đệ đệ thanh cao của ông, để cho tiểu Thập Nhất bá đạo của ông, không bỏ được như vậy.
Áo choàng phía ngoài của Uyển Nhược đã tháo xuống, Thái hậu cơ hồ dùng ánh mắt bắt bẻ, quan sát nữ tử trước mắt, một thân xiêm áo bằng gấm màu tím nhạt, càng tôn nàng lên, bên vạt áo cổ áo, thêu thanh trúc, hai bên góc thêu cành mẫu đơn hoa lan khác nhau, xiêm áo chất vải bình thường, nhưng tâm tư tú công lại tuyệt vời, mặc ở trên người nàng, vững vàng ổn trọng đứng ở nơi đó, dưới ánh đèn, hiện ra một vẻ đẹp hàm súc đoan trang thanh lịch.
Búi tóc trên đầu, cũng không coi là phức tạp, một nửa tóc búi lại ở sau đầu, cài trâm ngọc bích lưu ly, chuỗi ngọc minh châu rũ xuống, trừ những thứ này cũng không còn đồ gì khác, tóc đen còn lại thả ở sau lưng, bên tai cũng đeo khuyên tai bằng ngọc lưu ly, ăn mặc rất đơn giản lại đoan trang dị thường.
Khẽ cúi đầu mà đứng, khuôn mặt nhỏ nhắn hình dáng mượt mà tuyệt đẹp, lông mi thật dài, đậy nắp một đôi mắt, không thấy rõ tâm tư phía dưới: "Ngẩng đầu lên, ta xem một chút"
Nghe thấy Thái hậu nói, Uyển Nhược liền hơi ngẩng đầu, một cái chớp mắt lại thấp đi xuống, Thái hậu không khỏi ngây người một lúc, nha đầu này, ngược lại có một đôi mắt trong sáng như sao, cũng chỉ một cái chớp mắt, đôi mắt này liền chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn, xem ra vẻ đẹp có chút bình thường, lại trở nên rất không bình thường.
Thái hậu cười nói: "Nha đầu này ngược lại gò bó nhiều, nghĩ nguyên nhân chắc là thời gian này ít vào cung, lạnh nhạt rồi, về sau vào trong cung của ai gia đi lại nhiều hơn một chút, qua thời gian dài là được, trước kia thường nghe người ta nói, ngươi hiểu âm luật, đánh đàn rất tốt, hôm nay giao thừa đêm đẹp, ngươi tới khảy một khúc được không?"
Trong lòng Uyển Nhược thầm nói nhỏ ta có thể cự tuyệt à. Sớm có người mang lên cầm án, ghế đàn, Uyển Nhược đi lên phía trước, khẽ ủy khuất thi lễ ngồi xuống, cúi đầu nhìn qua cầm trên bàn, tuy là cổ cầm, mặt cầm lại soi rõ bóng người, sơn màu đỏ pha lẫn màu đen, quanh thân hiện đầy hoa văn ngoằn ngoèo, ngón tay khẽ khảy dây đàn, thanh âm trong trẻo vang lên, tại trong đại điện vang vọng không dứt, liền biết không phải vật kiện bình thường, nghĩ đến cũng đúng, trong cung này nơi nào sẽ có thứ gì đó bình thường.
Uyển Nhược suy nghĩ ưua, nâng tay một khúc Nguyệt Dạ Kinh Phong (gió nhẹ đêm trăng), đêm đẹp cao hứng đêm đẹp rời đi, từ ngón tay mảnh khảnh linh hoạt nhảy ra, nói thật thủ khúc này, không quá khó khăn, còn là tiểu khúc thời điểm vừa mới học đàn đã học, nhưng Uyển Nhược thích, nàng mới đánh đàn không thể nói là quá tốt, nhưng ở Thừa An bắt tay dạy dỗ, cũng coi như không có trở ngại.
Nhưng chỉ là hôm nay đàn tiểu khúc này, cũng không ngừng nghĩ đến Thừa An, trong đó khó tránh khỏi có chút mất bình tĩnh ở trong lòng, lúc hứng lấy chua chát, tiếng tiêu đúng lúc vang lên, tiếng tiêu réo rắt, cầm tiêu hợp tấu, mặt trăng mới lên, khiến cho đêm đẹp, sôi nổi ra, sao tĩnh thưa thớt, đêm đen mờ mịt hướng tới trời cao. Gió mát vào dây cung, cắt đứt ồn ào, tiếng đàn sâu kín, làm người ta mê mẩn.( voi: cái đoạn này khó hiểu quá,)
Một khúc cuối cùng, Uyển Nhược đứng lên, đối với Duệ thân vương chấp tiêu khom người thi lễ, để bày tỏ lòng biết ơn, Triệu Lang lại nở nụ cười nhìn nàng, cây sáo bằng ngọc trong tay đừng tại sau lưng, tư thế có mấy phần rất lỗi lạc phong lưu.
Triệu Lang như vậy, đừng nói hoàng thượng, Thái hậu cũng không khỏi có chút kinh ngạc, ánh mắt ở trên thân hai người quét tới quét lui, chợt cười nói: "Đàn tiêu thật sự rất xứng đôi, Tô gia nha đầu tâm cảnh bình hòa, tự nhiên thanh thản, vừa là Thập Nhất sắp thành thân rồi, không bằng tham gia náo nhiệt đi, Tô gia nha đầu này ta thấy rất tốt, vừa là biểu muội của Thuấn Thanh, không bằng liền gả cho Lang nhi tốt lắm, hoàng thượng nói, cái chủ ý này của ai gia có được hay không?"
Ánh mắt Hoàng thượng lóe lên một cái, cười ha hả: "Thái hậu đây là một mở đầu thì có ý định thành toàn rồi, phải, trẫm cũng đừng làm người ta chán ghét, quay đầu lại rơi vào danh tiếng xấu gậy đánh uyên ương, Tô Đức An, lập tức đi Tô phủ truyền chỉ, Tô Uyển Nhược lan tâm huệ chất, trinh tĩnh uyển chuyển hàm xúc, đặc biệt gả cho Duệ thân vương Triệu Lang làm phi, qua năm, một lần nữa chọn ngày lành tháng tốt tiến hành đại lễ."
Uyển Nhược cùng Duệ thân vương vội vàng tạ ơn, Triệu Hi phốc một cái đứng lên, cũng không trông nom cái gì có quy củ hay không, mấy bước liền xông ra, không thấy người rồi. . . . . .
Cung yến giải tán, Uyển Nhược vẫn có Thôi ma ma dẫn đường, từ Ninh Thọ cung ra ngoài, dọc theo hành lang hướng cửa cung bước đi, từng trận gió lạnh đánh tới, phất qua đèn đỏ trên hành lang, lúc sáng lúc tối, tăng thêm vài phần lạnh lẽo, Uyển Nhược không khỏi khép lại áo choàng trên người thật chặt.
Trong cung rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, còn có nơi xa ước chừng là thị vệ dò xét tiếng vang, ghé mắt nhìn lại, là tầng tầng lớp lớp nóc nhà không thấy giới hạn, thụy thú ( những con vật may mắn) trên mái hiên dữ tợn đáng sợ.
Vừa mới chuyển qua hành lang bên này, đã nhìn thấy trước mặt cách đó không xa, Triệu Hi đang đứng ở trên hành lang. Triệu Hi mấy bước tới đây, đưa tay liền níu lại tay của Uyển Nhược, cùng Thôi ma ma nói câu: "Ta có lời muốn nói với nàng."
Nói xong, cũng không để ý tới Uyển Nhược giãy giụa, hạ lực lượng lớn nhất túm nàng đến trong đình bên kia cách đó không xa. Uyển Nhược thật có điểm không hiểu Triệu Hi rồi, hắn thích nàng, nàng biết, cũng đều đến nơi lúc này rồi, số mạng của hai người bọn họ cũng rơi vào của mình rồi, hắn còn như vậy mục đích là cái gì? Có ích lợi gì? Hoặc là nói, hắn rốt cuộc muốn thế nào?
Sau khi Triệu Hi kéo nàng đến trong đình, ngược lại buông nàng ra, chỉ là một đôi mắt có chút oán hận nhìn nàng, thật lâu, mới cơ hồ cắn răng nghiến lợi nói một câu: "Hoàng thúc chính là ngươi muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân? Hoặc là nói, ngươi gây khó khăn cho tới bây giờ chỉ nhằm vào ta, ngươi không phải yêu thích ta, đã nói không thích, làm gì tìm lý do sứt sẹo như vậy cự tuyệt, cho đến hôm nay, ta mới phát hiện, To Uyển Nhược ngươi so với bất kỳ nữ nhân nào cũng dối trá hơn, ngươi xem nặng đúng là danh phận, phải hay không?"