Mưa càng lúc càng lớn, Từ Thương điều chỉnh cần gạt nước lên tốc độ cao nhất, vậy mà cũng không kịp gạt sạch nước mưa trên kính xe, khiến Từ Thương buộc phải điều chỉnh tốc độ chậm lại.
Trời vẫn mưa không ngớt, ngay cả đèn tín hiệu giao thông dường như cũng đang đối nghịch với Từ Thương, dọc đường đi, hắn không gặp được cái đèn xanh nào, máu nóng bốc lên, rốt cục gặp liền hai cái đèn đỏ, Từ Thương hung hăng đấm vào tay lái, vô tình lại vang lên tiếng còi xe, hắn cắn môi, mắng một câu sh*t!
Vì không mở kính xe, Từ Thương tắt máy lạnh, mở hé cửa sổ. Trong xe và bên ngoài giống nhau, nhiệt độ vô cùng thấp, không thể nói rõ là bao nhiêu, nhưng lại khiến người mặc áo ngắn tay là Lâm Hiên lạnh đến run rẩy.
Nhưng mà Lâm Hiên chẳng nói gì cả, y cắn cắn răng nanh, khiến hàm răng run rẩy của mình ổn định lại, không phát ra một chút thanh âm nào.
Lộ trình ban đầu chỉ mất 20 phút đồng hồ, Từ Thương phải tiêu tốn đến gần một giờ, dọc theo đường đi, hai người đều không mở miệng, một người lo đối phó tình hình giao thông, một người mang trầm tư bộ dáng.
Ngay khi xe sắp chạy tới chỗ điểm đỏ, gần đến nơi, Từ Thương nghe thấy Lâm Hiên hỏi hắn, nếu, y nói nếu, có một ngày như thế này, xuất hiện một sự việc, Lâm Hiên và Thiệu Khanh, chỉ có thể chọn một người, Từ Thương Thương, cậu sẽ chọn ai?
Vấn đề này thật ra vô cùng đơn giản, chẳng khiến Từ Thương có điều gì phải do dự, ngay khi đáp án đến bên môi, hắn nhìn thấy một thân ảnh áo trắng mỏng manh, không ngừng di chuyển, Từ Thương mở cửa sổ, không cố kỵ để đầu dính nước mưa, hướng về phía thân ảnh kia hô to “Thiệu Khanh!”
Tuy rằng cách nhau mấy mét, nhưng Từ Thương vẫn có thể cảm nhận được thân thể Thiệu Khanh trở nên cứng đờ, tiếng mưa rơi át tiếng động cơ xe, nhưng không làm tiêu tán đi thanh âm Từ Thương gọi. Thiệu Khanh vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, biểu tình vô cùng kinh ngạc, dường như không ngờ đến Từ Thương có thể xuất hiện ở nơi này.
74
Từ Thương đạp chân ga cho xe chạy đến bên người Thiệu Khanh, không nói hai lời, chạy ra bên ngoài, ngay cả ô cùng không bật, túm cổ áo Thiệu Khanh lôi vào trong xe, Lâm Hiên vẫn ngồi trong xe, không nhúc nhích.
Thiệu Khanh mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi, bị mưa làm ướt nhẹp, đôi môi lạnh đến tím tái, Từ Thương không nói gì hết, cũng không vội vã lái xe, trước hết điều chỉnh hệ hống sưởi trong xe ấm hơn, sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, báo một câu bình an, sau đó là cơn tức giận đổ ập xuống đầu Thiệu Khanh.
“Tôi bảo này Thiệu Khanh, anh đang chơi cái trò gì thế hả, không gây chuyện không sống yên à, tự nhiên mất tăm mất tích mấy ngày liền. Là ai trước kia tận tình khuyên bảo tôi, quán bar không phải là chỗ tốt lành gì, không có việc thì đừng đến, anh cũng thật quá lợi hại đi, dạy con nhà người ta xong thì cút vào đó!”
Bình thường Từ Thương cũng không nói nhiều lắm, nhưng khi giáo huấn người khác, tuyệt đối có thể kiến đối phương sửng sốt, thực ra Lâm Hiên cũng đã trải nghiệm qua, có điều Từ Thương chưa từng nghĩ đến một ngày Thiệu Khanh sẽ bị mình giáo huấn như vậy.
“Hừ, tâm tình đại lão gia nhà anh không tốt, chơi trò mất tích, Tiêu Nhiên phải chạy ngược chạy xuôi tìm không biết bao nhiêu người đến giúp đỡ, hừ, anh chơi trò gì tôi đây không xen vào, nhưng đại lão gia, anh đừng có lấy thân thể mình ra mà đùa chứ. Mưa lớn như vậy mà cũng không biết tìm chỗ trú mưa à, có phải anh không sợ cái gì, một thân một mình dầm mưa ở phố Gay, chỉ sợ tôi mà đến trễ một bước, không biết ngày mai anh sẽ tỉnh dậy trên giường cùng ai, tôi nói cho anh biết…… Này! Đây là cái gì?”
Vừa rồi Từ Thương còn chưa thấy rõ, lúc kéo Thiệu Khanh vào trong xe, mở đèn lên mới thấy rõ, áo sơ mi trắng của Thiệu Khanh bị ướt, dán vào da, thoáng thoáng hiện lên mảng lớn mảng nhỏ dấu hôn, còn một ít miệng vết thương xanh tím, hẳn là do sử dụng công cụ tình dục gây ra.
Từ Thương phát hỏa, hắn thật sự bốc hỏa, nhìn bộ dáng không vấn đề gì của Thiệu Khanh, hắn tức giận vì Thiệu Khanh không biết yêu quý chính bản thân mình, đến cả ngón tay của hắn cũng tức giận đến run lên, hắn chỉ vào Thiệu Khanh, bộ dáng muốn đánh nhau, rồi lại ý thức được, mình là kẻ không có tư cách nhất giáo huấn người khác.
Vì thế Từ Thương nhịn xuống cơn tức của mình, hắn thở sâu mấy hơi, đem cơn tức trong cổ họng nghẹn xuống, ổn định ngữ điệu của chính mình, tận lực giữ ngữ điệu ổn định, cố gắng nói, giống như dỗ dành trẻ nhỏ, âm thanh trầm thấp, lại hỏi một câu, “Tại sao lại bị như vậy, anh?”
Thiệu Khanh cười cười, đây là biểu tình đầu tiên y bày ra trong buổi tối ngày hôm nay, y gỡ tay Từ Thương, lại nói một câu không hợp với tình hình hiện tại, y nói, “Từ Thương, bộ dáng nói chuyện của cậu lúc này, giống như ngày xưa tôi dỗ dành cậu, hỏi cậu, ai bắt nạt em.”
Nhất thời trong xe trở nên im lặng, mọi người đều không nói gì, Thiệu Khanh nhìn Từ Thương chằm chằm, Từ Thương lại nhìn về phía cửa sổ, cho đến khi Lâm Hiên nhẹ nhàng vỗ vai Từ Thương, nói nhỏ một câu, Tiêu Nhiên còn đang chờ ở nhà, Từ Thương mới như sực tỉnh lại.
Nếu Thiệu Khanh không muốn nói, thì cũng chẳng ai có thể hỏi ra được, dọc theo đường về, Từ Thương bày ra khuôn mặt đen thui, bao nhiêu tụt hứng đều viết hết trên mặt, nhưng thật ra Thiệu Khanh lại không bị bộ mặt ấy ảnh hưởng, ngón tay lạnh như băng chọt chọt má Từ Thương, hỏi một câu, “Bé con, mất hứng?”
“Vô nghĩa.” Ánh mắt Từ Thương vẫn không có gì thay đổi.
“Cũng không có chuyện gì,” Thiệu Khanh bắt đầu vò vò mái tóc ướt sũng của mình, “Chỉ là gần đây quen biết với một người…. Có chút sở thích kỳ quái thôi.”
“Vậy chi tay hắn ta đi.”
“Là tôi tự nguyện mà.”
Từ Thương không phản đối, hắn không quản được chuyện này, tìm được người rồi, những chuyện khác để Tiêu Nhiên xử lí, bản thân mình góp chút sức lực bé nhỏ này là được rồi.
75
Từ Thương đen Thiệu Khanh đến chỗ Tiêu Nhiên, phát hiện Tiêu Nhiên đang đứng ở cửa chờ, bộ dáng sốt ruột. Từ Thương nhìn đám đầu lọc thuốc dưới đất, nhẩm tính một chút, Tiêu Nhiên đứng chờ, có lẽ cũng đến hai tiếng đồng hồ rồi.
Mưa ngớt một chút, nhưng khi rơi vào người vẫn có chút đau, Lâm Hiên đưa ô cho Từ Thương, ý muốn bảo hắn đưa cho Thiệu Khanh, Tiêu Nhiên không nói gì, hắn dùng chân hất dám đầu lọc thuốc lá sang một bên, không để Thiệu Khanh dẵm vào. Cho tới bây giờ, Tiêu Nhiên sẽ không đánh mắng Thiệu Khanh, mười mấy năm qua đều là như vậy, hôm nay cũng không khác gì. Tiêu Nhiên thúc giục Thiệu Khanh đi thay quần áo, sau đó đem bữa ăn khuya ở bếp đi ra, phần của Từ Thương chỉ có sữa hâm lại với bánh bao, còn Thiệu Khanh chính là một chén cháo dinh dưỡng nóng hổi. Từ Thương cười cười nói thật không công bằng, Tiêu Nhiên liếc mắt về phía hắn một cái, không nói gì nữa.
Thiệu Khanh nhanh chóng đi xuống, bốn người ngồi quanh bàn ăn chút đồ ăn khuya. Thiệu Khanh mặc một chiếc áp phông đen, dường như muốn che đậy dấu vết trên ngực, nhưng dấu hôn trên cổ, vẫn đỏ sậm chói mắt, Từ Thương bức bách chính mình, không chú ý đến nó.
Cơm nước xong, Tiêu Nhiên đi thu dọn bát đĩa, sau đó nói một tiếng cảm ơn với Lâm Hiên. Bởi vì thân phận đặc biệt của Lâm Hiên, không thể nói Tiêu Nhiên là nhờ có lực lượng tổ chức của mình tìm được Thiệu Khanh, vì thế bịa ra một lý co, ‘một người bạn của Lâm Hiên nhìn thấy Thiệu Khanh, sau đó đuổi theo’, nhìn bộ dáng của Tiêu Nhiên, có lẽ là tin tưởng.
Người cũng đã tìm được, cơm cũng ăn xong rồi, chuyện cũng đã kéo dài đến nửa đêm, thừa lúc mưa nhỏ, Từ Thương liền kéo Lâm Hiên trở về, Tiêu Nhiên gật gật đầu, còn nói cảm ơn, Từ Thương cười hi hi ha ha nói, “Đại ca, anh quá khách khí rồi!”
Lúc hai người cúi xuống xỏ giày, Thiệu Khanh nói với Lâm Hiên, “Đã lâu không gặp.”
Lâm Hiên quay người lại, nói với Thiệu Khanh, “Đã lâu không gặp.”
Bộ dáng khách khách khí khí của hai người khiến Từ Thương không hiểu nổi, hắn há miệng thở dốc, lại cảm thấy hỏi ra thì không hợp lắm. Từ Thương cũng lăn lộn nhiều năm, bầu không khí này, cũng không phải là không hiểu được, vì thế đem vấn đề nghẹn trong cổ họng nuốt xuống dưới bụng, lại quên mất, hắn có rất nhiều bấn đề, đã không hỏi Lâm Hiên.
Này, có ai biết là chuyện này đã bắt đầu như thế nào không.
76
Trong khoảng thời gian này, Từ Thương rõ ràng cảm giác được, thời gian Lâm Hiên ở nhà nhiều hơn so với ở trường học. Hắn cố ý vô tình hỏi Lâm Hiên, đáp án được đưa ra là Mục Uyên đã trở lại.
Mục Uyên là ai, đề tài này còn phải nàn bạc kỹ hơn, có điều nếu bạn nghe Lâm Hiên kể lại, có lẽ sẽ nghe thấy một câu chuyện bi thương ngập trong nước mắt, kiểu gì cũng giống như kiểu một đứa trẻ mồ côi bị dì ghẻ ngược đãi.
Thật ra Từ Thương đã nghe qua câu chuyện cũ rích này, nếu không nhìn thấy con người thật của Mục Uyên, có lẽ, hắn sẽ cảm thấy rằng Lâm Hiên đang kể một câu chuyện nào đó của Quỳnh Dao cho hắn nghe.
Đơn giản mà nói, Mục Uyên chính là mối tình đầu của Kiều Sở, vấn đề chính ở đây là, hai người quen biết từ lúc học trung học, sau đó tự dưng chia tay không lý do, hiện tại Mục Uyên đã trở lại, còn là nghiên cứu sinh khoa y học ở trường đại học Kiều Sở đang học.
Sau khi nghe xong câu chuyện Lâm Hiên kể, lúc được hỏi về cảm nhận bản thân, Từ Thương nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu, “Mục Uyên học tập mấy năm ở nước ngoài chắc không uổng phí, ít nhất có thể đóng góp không ít kiến thức mới lại cho khoa y học ở trường.”
Sau khi Lâm Hiên nghe xong, không thể nào không trợn tròn mắt, động tác này chính là học được ở Từ Thương, lần đầu tiên y không e dè mà lộ ra biểu tình ghét bỏ, đôi mắt hắn nhìn thấy Từ Thương đang kinh hồn táng đảm.
Có điều nói như vậy một lần, Từ Thương cuối cùng cũng chắt lọc được tin tức gì là có lợi nhất với mình, chính là Kiều Sở bị Mục Uyên đè xuống, cho nên Lâm Hiên sẽ không gặp vấn đề gì, sau đó thời gian ở nhà có thể nhiều lên một chút.
Từ Thương thở dài một hơi, trong lòng vui vẻ cười thầm, sau đó nhìn thấy Lâm Hiên đang nô đùa cùng với Kiều Kiều không biết trời đất, mặc dù Kiều Kiều đã trường thành, nhưng tính tình thì không đổi, bị Lâm Hiên túm tai cũng không phản ứng gì, đem lực chú ý trở về nồi canh của mình.
Chẳng qua cái tên Mục Uyên này…… Sao mà quen tai đến vậy.
Từ Thương ngoáy nồi canh, còn đang tự hỏi đã nghe qua cái tên này ở đâu, đột nhiên như nhớ đến điều gì, hắn mở to hai mắt, nước nóng bắn lên tay cũng không biết.
Mục Uyên, không phải là con trai độc nhất của Mục gia rong ruổi trong cả hai giới hắc bạch đạo đó sao.
Vài năm trước, phòng khám có tiếp nhận một ca bệnh của Mục gia, không phải là trường hợp bị thương do súng đạn thông thường, cũng không phải là thương tích do đao thương gây ra. Lúc ấy ba Từ còn sống, Từ Thương chẳng qua cũng chỉ là trợ thủ, cũng không hỏi gì nhiều. Có điều nghe nói, lúc ấy trong hắc đạo rối loạn một thời gian dài, hai cái tổ chức hắc đạo lớn đồng thời biến mất, chính là do Mục gia làm.
<Edit đến đoạn này, thật sự Dê muốn làm ngay bộ ‘Nhân không cuồng, uổng thiếu niên’, xem bạn Mục Uyên với Kiều Sở là dư nào.>
Sau đó tân lão đại tiền nhiệm lúc sau, Mục gia không ngừng tẩy trắng, mặc dù hiện tại trong hắc đạo vẫn còn chút động tĩnh, nhưng không còn vang động như trước kia.
Chính là thời gian trôi nhanh, Từ Thương cũng không nghĩ tới, một đại nhân vật lại xuất hiện bên người mình như vậy, Từ Thương vui vẻ, ít nhất hắn không tin, mọi chuyện gần như trùng hợp.
Lâm Hiên ít trực tiếp đi làm nhiệm vụ, phần lớn công việc đều giao cho cấp dưới, điều này khiến Từ Thương yên tâm không ít. Chẳng qua hai ngày này, Lâm Hiên tự dưng lại bận rộn hơn, Từ Thương hỏi thăm bên ngoài, chẳng có tin tức gì cả.
Một buổi tối Lâm Hiên thức đêm, Từ Thương gõ cửa đi vào, để một chén đậu đỏ xuống bàn, đến gần Lâm Hiên giúp y nhu nhu huyệt thái dương. Lâm Hiên tựa vào người Từ Thương, nhắm hai mắt lại hưởng thụ, Từ Thương cúi đầu, nhẹ nhàng ghé vào tai y hỏi, gần đây bận cái gì.
“Bận Kiều Sở.”
“Hửm?”
“Mục Uyên nói, vì khi xưa Mục Uyên đá Kiều Sở không một lý do, nên Kiều Sở muốn trả thù cậu ta, Mục Uyên nhờ tôi, giúp Kiều Sở trả thù.”
“…….Cái gì thế này……”
“Nhân quả báo ứng, thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp, Từ Thương, cậu nói xem.”
Từ Thương nghe thấy Lâm Hiên thì thào một câu – “Mau kết thúc thôi.”
Mưa càng lúc càng lớn, Từ Thương điều chỉnh cần gạt nước lên tốc độ cao nhất, vậy mà cũng không kịp gạt sạch nước mưa trên kính xe, khiến Từ Thương buộc phải điều chỉnh tốc độ chậm lại.
Trời vẫn mưa không ngớt, ngay cả đèn tín hiệu giao thông dường như cũng đang đối nghịch với Từ Thương, dọc đường đi, hắn không gặp được cái đèn xanh nào, máu nóng bốc lên, rốt cục gặp liền hai cái đèn đỏ, Từ Thương hung hăng đấm vào tay lái, vô tình lại vang lên tiếng còi xe, hắn cắn môi, mắng một câu sht!
Vì không mở kính xe, Từ Thương tắt máy lạnh, mở hé cửa sổ. Trong xe và bên ngoài giống nhau, nhiệt độ vô cùng thấp, không thể nói rõ là bao nhiêu, nhưng lại khiến người mặc áo ngắn tay là Lâm Hiên lạnh đến run rẩy.
Nhưng mà Lâm Hiên chẳng nói gì cả, y cắn cắn răng nanh, khiến hàm răng run rẩy của mình ổn định lại, không phát ra một chút thanh âm nào.
Lộ trình ban đầu chỉ mất phút đồng hồ, Từ Thương phải tiêu tốn đến gần một giờ, dọc theo đường đi, hai người đều không mở miệng, một người lo đối phó tình hình giao thông, một người mang trầm tư bộ dáng.
Ngay khi xe sắp chạy tới chỗ điểm đỏ, gần đến nơi, Từ Thương nghe thấy Lâm Hiên hỏi hắn, nếu, y nói nếu, có một ngày như thế này, xuất hiện một sự việc, Lâm Hiên và Thiệu Khanh, chỉ có thể chọn một người, Từ Thương Thương, cậu sẽ chọn ai?
Vấn đề này thật ra vô cùng đơn giản, chẳng khiến Từ Thương có điều gì phải do dự, ngay khi đáp án đến bên môi, hắn nhìn thấy một thân ảnh áo trắng mỏng manh, không ngừng di chuyển, Từ Thương mở cửa sổ, không cố kỵ để đầu dính nước mưa, hướng về phía thân ảnh kia hô to “Thiệu Khanh!”
Tuy rằng cách nhau mấy mét, nhưng Từ Thương vẫn có thể cảm nhận được thân thể Thiệu Khanh trở nên cứng đờ, tiếng mưa rơi át tiếng động cơ xe, nhưng không làm tiêu tán đi thanh âm Từ Thương gọi. Thiệu Khanh vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, biểu tình vô cùng kinh ngạc, dường như không ngờ đến Từ Thương có thể xuất hiện ở nơi này.
Từ Thương đạp chân ga cho xe chạy đến bên người Thiệu Khanh, không nói hai lời, chạy ra bên ngoài, ngay cả ô cùng không bật, túm cổ áo Thiệu Khanh lôi vào trong xe, Lâm Hiên vẫn ngồi trong xe, không nhúc nhích.
Thiệu Khanh mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi, bị mưa làm ướt nhẹp, đôi môi lạnh đến tím tái, Từ Thương không nói gì hết, cũng không vội vã lái xe, trước hết điều chỉnh hệ hống sưởi trong xe ấm hơn, sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, báo một câu bình an, sau đó là cơn tức giận đổ ập xuống đầu Thiệu Khanh.
“Tôi bảo này Thiệu Khanh, anh đang chơi cái trò gì thế hả, không gây chuyện không sống yên à, tự nhiên mất tăm mất tích mấy ngày liền. Là ai trước kia tận tình khuyên bảo tôi, quán bar không phải là chỗ tốt lành gì, không có việc thì đừng đến, anh cũng thật quá lợi hại đi, dạy con nhà người ta xong thì cút vào đó!”
Bình thường Từ Thương cũng không nói nhiều lắm, nhưng khi giáo huấn người khác, tuyệt đối có thể kiến đối phương sửng sốt, thực ra Lâm Hiên cũng đã trải nghiệm qua, có điều Từ Thương chưa từng nghĩ đến một ngày Thiệu Khanh sẽ bị mình giáo huấn như vậy.
“Hừ, tâm tình đại lão gia nhà anh không tốt, chơi trò mất tích, Tiêu Nhiên phải chạy ngược chạy xuôi tìm không biết bao nhiêu người đến giúp đỡ, hừ, anh chơi trò gì tôi đây không xen vào, nhưng đại lão gia, anh đừng có lấy thân thể mình ra mà đùa chứ. Mưa lớn như vậy mà cũng không biết tìm chỗ trú mưa à, có phải anh không sợ cái gì, một thân một mình dầm mưa ở phố Gay, chỉ sợ tôi mà đến trễ một bước, không biết ngày mai anh sẽ tỉnh dậy trên giường cùng ai, tôi nói cho anh biết…… Này! Đây là cái gì?”
Vừa rồi Từ Thương còn chưa thấy rõ, lúc kéo Thiệu Khanh vào trong xe, mở đèn lên mới thấy rõ, áo sơ mi trắng của Thiệu Khanh bị ướt, dán vào da, thoáng thoáng hiện lên mảng lớn mảng nhỏ dấu hôn, còn một ít miệng vết thương xanh tím, hẳn là do sử dụng công cụ tình dục gây ra.
Từ Thương phát hỏa, hắn thật sự bốc hỏa, nhìn bộ dáng không vấn đề gì của Thiệu Khanh, hắn tức giận vì Thiệu Khanh không biết yêu quý chính bản thân mình, đến cả ngón tay của hắn cũng tức giận đến run lên, hắn chỉ vào Thiệu Khanh, bộ dáng muốn đánh nhau, rồi lại ý thức được, mình là kẻ không có tư cách nhất giáo huấn người khác.
Vì thế Từ Thương nhịn xuống cơn tức của mình, hắn thở sâu mấy hơi, đem cơn tức trong cổ họng nghẹn xuống, ổn định ngữ điệu của chính mình, tận lực giữ ngữ điệu ổn định, cố gắng nói, giống như dỗ dành trẻ nhỏ, âm thanh trầm thấp, lại hỏi một câu, “Tại sao lại bị như vậy, anh?”
Thiệu Khanh cười cười, đây là biểu tình đầu tiên y bày ra trong buổi tối ngày hôm nay, y gỡ tay Từ Thương, lại nói một câu không hợp với tình hình hiện tại, y nói, “Từ Thương, bộ dáng nói chuyện của cậu lúc này, giống như ngày xưa tôi dỗ dành cậu, hỏi cậu, ai bắt nạt em.”
Nhất thời trong xe trở nên im lặng, mọi người đều không nói gì, Thiệu Khanh nhìn Từ Thương chằm chằm, Từ Thương lại nhìn về phía cửa sổ, cho đến khi Lâm Hiên nhẹ nhàng vỗ vai Từ Thương, nói nhỏ một câu, Tiêu Nhiên còn đang chờ ở nhà, Từ Thương mới như sực tỉnh lại.
Nếu Thiệu Khanh không muốn nói, thì cũng chẳng ai có thể hỏi ra được, dọc theo đường về, Từ Thương bày ra khuôn mặt đen thui, bao nhiêu tụt hứng đều viết hết trên mặt, nhưng thật ra Thiệu Khanh lại không bị bộ mặt ấy ảnh hưởng, ngón tay lạnh như băng chọt chọt má Từ Thương, hỏi một câu, “Bé con, mất hứng?”
“Vô nghĩa.” Ánh mắt Từ Thương vẫn không có gì thay đổi.
“Cũng không có chuyện gì,” Thiệu Khanh bắt đầu vò vò mái tóc ướt sũng của mình, “Chỉ là gần đây quen biết với một người…. Có chút sở thích kỳ quái thôi.”
“Vậy chi tay hắn ta đi.”
“Là tôi tự nguyện mà.”
Từ Thương không phản đối, hắn không quản được chuyện này, tìm được người rồi, những chuyện khác để Tiêu Nhiên xử lí, bản thân mình góp chút sức lực bé nhỏ này là được rồi.
Từ Thương đen Thiệu Khanh đến chỗ Tiêu Nhiên, phát hiện Tiêu Nhiên đang đứng ở cửa chờ, bộ dáng sốt ruột. Từ Thương nhìn đám đầu lọc thuốc dưới đất, nhẩm tính một chút, Tiêu Nhiên đứng chờ, có lẽ cũng đến hai tiếng đồng hồ rồi.
Mưa ngớt một chút, nhưng khi rơi vào người vẫn có chút đau, Lâm Hiên đưa ô cho Từ Thương, ý muốn bảo hắn đưa cho Thiệu Khanh, Tiêu Nhiên không nói gì, hắn dùng chân hất dám đầu lọc thuốc lá sang một bên, không để Thiệu Khanh dẵm vào. Cho tới bây giờ, Tiêu Nhiên sẽ không đánh mắng Thiệu Khanh, mười mấy năm qua đều là như vậy, hôm nay cũng không khác gì. Tiêu Nhiên thúc giục Thiệu Khanh đi thay quần áo, sau đó đem bữa ăn khuya ở bếp đi ra, phần của Từ Thương chỉ có sữa hâm lại với bánh bao, còn Thiệu Khanh chính là một chén cháo dinh dưỡng nóng hổi. Từ Thương cười cười nói thật không công bằng, Tiêu Nhiên liếc mắt về phía hắn một cái, không nói gì nữa.
Thiệu Khanh nhanh chóng đi xuống, bốn người ngồi quanh bàn ăn chút đồ ăn khuya. Thiệu Khanh mặc một chiếc áp phông đen, dường như muốn che đậy dấu vết trên ngực, nhưng dấu hôn trên cổ, vẫn đỏ sậm chói mắt, Từ Thương bức bách chính mình, không chú ý đến nó.
Cơm nước xong, Tiêu Nhiên đi thu dọn bát đĩa, sau đó nói một tiếng cảm ơn với Lâm Hiên. Bởi vì thân phận đặc biệt của Lâm Hiên, không thể nói Tiêu Nhiên là nhờ có lực lượng tổ chức của mình tìm được Thiệu Khanh, vì thế bịa ra một lý co, ‘một người bạn của Lâm Hiên nhìn thấy Thiệu Khanh, sau đó đuổi theo’, nhìn bộ dáng của Tiêu Nhiên, có lẽ là tin tưởng.
Người cũng đã tìm được, cơm cũng ăn xong rồi, chuyện cũng đã kéo dài đến nửa đêm, thừa lúc mưa nhỏ, Từ Thương liền kéo Lâm Hiên trở về, Tiêu Nhiên gật gật đầu, còn nói cảm ơn, Từ Thương cười hi hi ha ha nói, “Đại ca, anh quá khách khí rồi!”
Lúc hai người cúi xuống xỏ giày, Thiệu Khanh nói với Lâm Hiên, “Đã lâu không gặp.”
Lâm Hiên quay người lại, nói với Thiệu Khanh, “Đã lâu không gặp.”
Bộ dáng khách khách khí khí của hai người khiến Từ Thương không hiểu nổi, hắn há miệng thở dốc, lại cảm thấy hỏi ra thì không hợp lắm. Từ Thương cũng lăn lộn nhiều năm, bầu không khí này, cũng không phải là không hiểu được, vì thế đem vấn đề nghẹn trong cổ họng nuốt xuống dưới bụng, lại quên mất, hắn có rất nhiều bấn đề, đã không hỏi Lâm Hiên.
Này, có ai biết là chuyện này đã bắt đầu như thế nào không.
Trong khoảng thời gian này, Từ Thương rõ ràng cảm giác được, thời gian Lâm Hiên ở nhà nhiều hơn so với ở trường học. Hắn cố ý vô tình hỏi Lâm Hiên, đáp án được đưa ra là Mục Uyên đã trở lại.
Mục Uyên là ai, đề tài này còn phải nàn bạc kỹ hơn, có điều nếu bạn nghe Lâm Hiên kể lại, có lẽ sẽ nghe thấy một câu chuyện bi thương ngập trong nước mắt, kiểu gì cũng giống như kiểu một đứa trẻ mồ côi bị dì ghẻ ngược đãi.
Thật ra Từ Thương đã nghe qua câu chuyện cũ rích này, nếu không nhìn thấy con người thật của Mục Uyên, có lẽ, hắn sẽ cảm thấy rằng Lâm Hiên đang kể một câu chuyện nào đó của Quỳnh Dao cho hắn nghe.
Đơn giản mà nói, Mục Uyên chính là mối tình đầu của Kiều Sở, vấn đề chính ở đây là, hai người quen biết từ lúc học trung học, sau đó tự dưng chia tay không lý do, hiện tại Mục Uyên đã trở lại, còn là nghiên cứu sinh khoa y học ở trường đại học Kiều Sở đang học.
Sau khi nghe xong câu chuyện Lâm Hiên kể, lúc được hỏi về cảm nhận bản thân, Từ Thương nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu, “Mục Uyên học tập mấy năm ở nước ngoài chắc không uổng phí, ít nhất có thể đóng góp không ít kiến thức mới lại cho khoa y học ở trường.”
Sau khi Lâm Hiên nghe xong, không thể nào không trợn tròn mắt, động tác này chính là học được ở Từ Thương, lần đầu tiên y không e dè mà lộ ra biểu tình ghét bỏ, đôi mắt hắn nhìn thấy Từ Thương đang kinh hồn táng đảm.
Có điều nói như vậy một lần, Từ Thương cuối cùng cũng chắt lọc được tin tức gì là có lợi nhất với mình, chính là Kiều Sở bị Mục Uyên đè xuống, cho nên Lâm Hiên sẽ không gặp vấn đề gì, sau đó thời gian ở nhà có thể nhiều lên một chút.
Từ Thương thở dài một hơi, trong lòng vui vẻ cười thầm, sau đó nhìn thấy Lâm Hiên đang nô đùa cùng với Kiều Kiều không biết trời đất, mặc dù Kiều Kiều đã trường thành, nhưng tính tình thì không đổi, bị Lâm Hiên túm tai cũng không phản ứng gì, đem lực chú ý trở về nồi canh của mình.
Chẳng qua cái tên Mục Uyên này…… Sao mà quen tai đến vậy.
Từ Thương ngoáy nồi canh, còn đang tự hỏi đã nghe qua cái tên này ở đâu, đột nhiên như nhớ đến điều gì, hắn mở to hai mắt, nước nóng bắn lên tay cũng không biết.
Mục Uyên, không phải là con trai độc nhất của Mục gia rong ruổi trong cả hai giới hắc bạch đạo đó sao.
Vài năm trước, phòng khám có tiếp nhận một ca bệnh của Mục gia, không phải là trường hợp bị thương do súng đạn thông thường, cũng không phải là thương tích do đao thương gây ra. Lúc ấy ba Từ còn sống, Từ Thương chẳng qua cũng chỉ là trợ thủ, cũng không hỏi gì nhiều. Có điều nghe nói, lúc ấy trong hắc đạo rối loạn một thời gian dài, hai cái tổ chức hắc đạo lớn đồng thời biến mất, chính là do Mục gia làm.
Sau đó tân lão đại tiền nhiệm lúc sau, Mục gia không ngừng tẩy trắng, mặc dù hiện tại trong hắc đạo vẫn còn chút động tĩnh, nhưng không còn vang động như trước kia.
Chính là thời gian trôi nhanh, Từ Thương cũng không nghĩ tới, một đại nhân vật lại xuất hiện bên người mình như vậy, Từ Thương vui vẻ, ít nhất hắn không tin, mọi chuyện gần như trùng hợp.
Lâm Hiên ít trực tiếp đi làm nhiệm vụ, phần lớn công việc đều giao cho cấp dưới, điều này khiến Từ Thương yên tâm không ít. Chẳng qua hai ngày này, Lâm Hiên tự dưng lại bận rộn hơn, Từ Thương hỏi thăm bên ngoài, chẳng có tin tức gì cả.
Một buổi tối Lâm Hiên thức đêm, Từ Thương gõ cửa đi vào, để một chén đậu đỏ xuống bàn, đến gần Lâm Hiên giúp y nhu nhu huyệt thái dương. Lâm Hiên tựa vào người Từ Thương, nhắm hai mắt lại hưởng thụ, Từ Thương cúi đầu, nhẹ nhàng ghé vào tai y hỏi, gần đây bận cái gì.
“Bận Kiều Sở.”
“Hửm?”
“Mục Uyên nói, vì khi xưa Mục Uyên đá Kiều Sở không một lý do, nên Kiều Sở muốn trả thù cậu ta, Mục Uyên nhờ tôi, giúp Kiều Sở trả thù.”
“…….Cái gì thế này……”
“Nhân quả báo ứng, thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp, Từ Thương, cậu nói xem.”
Từ Thương nghe thấy Lâm Hiên thì thào một câu – “Mau kết thúc thôi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
73
Mưa càng lúc càng lớn, Từ Thương điều chỉnh cần gạt nước lên tốc độ cao nhất, vậy mà cũng không kịp gạt sạch nước mưa trên kính xe, khiến Từ Thương buộc phải điều chỉnh tốc độ chậm lại.
Trời vẫn mưa không ngớt, ngay cả đèn tín hiệu giao thông dường như cũng đang đối nghịch với Từ Thương, dọc đường đi, hắn không gặp được cái đèn xanh nào, máu nóng bốc lên, rốt cục gặp liền hai cái đèn đỏ, Từ Thương hung hăng đấm vào tay lái, vô tình lại vang lên tiếng còi xe, hắn cắn môi, mắng một câu sh*t!
Vì không mở kính xe, Từ Thương tắt máy lạnh, mở hé cửa sổ. Trong xe và bên ngoài giống nhau, nhiệt độ vô cùng thấp, không thể nói rõ là bao nhiêu, nhưng lại khiến người mặc áo ngắn tay là Lâm Hiên lạnh đến run rẩy.
Nhưng mà Lâm Hiên chẳng nói gì cả, y cắn cắn răng nanh, khiến hàm răng run rẩy của mình ổn định lại, không phát ra một chút thanh âm nào.
Lộ trình ban đầu chỉ mất 20 phút đồng hồ, Từ Thương phải tiêu tốn đến gần một giờ, dọc theo đường đi, hai người đều không mở miệng, một người lo đối phó tình hình giao thông, một người mang trầm tư bộ dáng.
Ngay khi xe sắp chạy tới chỗ điểm đỏ, gần đến nơi, Từ Thương nghe thấy Lâm Hiên hỏi hắn, nếu, y nói nếu, có một ngày như thế này, xuất hiện một sự việc, Lâm Hiên và Thiệu Khanh, chỉ có thể chọn một người, Từ Thương Thương, cậu sẽ chọn ai?
Vấn đề này thật ra vô cùng đơn giản, chẳng khiến Từ Thương có điều gì phải do dự, ngay khi đáp án đến bên môi, hắn nhìn thấy một thân ảnh áo trắng mỏng manh, không ngừng di chuyển, Từ Thương mở cửa sổ, không cố kỵ để đầu dính nước mưa, hướng về phía thân ảnh kia hô to “Thiệu Khanh!”
Tuy rằng cách nhau mấy mét, nhưng Từ Thương vẫn có thể cảm nhận được thân thể Thiệu Khanh trở nên cứng đờ, tiếng mưa rơi át tiếng động cơ xe, nhưng không làm tiêu tán đi thanh âm Từ Thương gọi. Thiệu Khanh vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, biểu tình vô cùng kinh ngạc, dường như không ngờ đến Từ Thương có thể xuất hiện ở nơi này.
74
Từ Thương đạp chân ga cho xe chạy đến bên người Thiệu Khanh, không nói hai lời, chạy ra bên ngoài, ngay cả ô cùng không bật, túm cổ áo Thiệu Khanh lôi vào trong xe, Lâm Hiên vẫn ngồi trong xe, không nhúc nhích.
Thiệu Khanh mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi, bị mưa làm ướt nhẹp, đôi môi lạnh đến tím tái, Từ Thương không nói gì hết, cũng không vội vã lái xe, trước hết điều chỉnh hệ hống sưởi trong xe ấm hơn, sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, báo một câu bình an, sau đó là cơn tức giận đổ ập xuống đầu Thiệu Khanh.
“Tôi bảo này Thiệu Khanh, anh đang chơi cái trò gì thế hả, không gây chuyện không sống yên à, tự nhiên mất tăm mất tích mấy ngày liền. Là ai trước kia tận tình khuyên bảo tôi, quán bar không phải là chỗ tốt lành gì, không có việc thì đừng đến, anh cũng thật quá lợi hại đi, dạy con nhà người ta xong thì cút vào đó!”
Bình thường Từ Thương cũng không nói nhiều lắm, nhưng khi giáo huấn người khác, tuyệt đối có thể kiến đối phương sửng sốt, thực ra Lâm Hiên cũng đã trải nghiệm qua, có điều Từ Thương chưa từng nghĩ đến một ngày Thiệu Khanh sẽ bị mình giáo huấn như vậy.
“Hừ, tâm tình đại lão gia nhà anh không tốt, chơi trò mất tích, Tiêu Nhiên phải chạy ngược chạy xuôi tìm không biết bao nhiêu người đến giúp đỡ, hừ, anh chơi trò gì tôi đây không xen vào, nhưng đại lão gia, anh đừng có lấy thân thể mình ra mà đùa chứ. Mưa lớn như vậy mà cũng không biết tìm chỗ trú mưa à, có phải anh không sợ cái gì, một thân một mình dầm mưa ở phố Gay, chỉ sợ tôi mà đến trễ một bước, không biết ngày mai anh sẽ tỉnh dậy trên giường cùng ai, tôi nói cho anh biết…… Này! Đây là cái gì?”
Vừa rồi Từ Thương còn chưa thấy rõ, lúc kéo Thiệu Khanh vào trong xe, mở đèn lên mới thấy rõ, áo sơ mi trắng của Thiệu Khanh bị ướt, dán vào da, thoáng thoáng hiện lên mảng lớn mảng nhỏ dấu hôn, còn một ít miệng vết thương xanh tím, hẳn là do sử dụng công cụ tình dục gây ra.
Từ Thương phát hỏa, hắn thật sự bốc hỏa, nhìn bộ dáng không vấn đề gì của Thiệu Khanh, hắn tức giận vì Thiệu Khanh không biết yêu quý chính bản thân mình, đến cả ngón tay của hắn cũng tức giận đến run lên, hắn chỉ vào Thiệu Khanh, bộ dáng muốn đánh nhau, rồi lại ý thức được, mình là kẻ không có tư cách nhất giáo huấn người khác.
Vì thế Từ Thương nhịn xuống cơn tức của mình, hắn thở sâu mấy hơi, đem cơn tức trong cổ họng nghẹn xuống, ổn định ngữ điệu của chính mình, tận lực giữ ngữ điệu ổn định, cố gắng nói, giống như dỗ dành trẻ nhỏ, âm thanh trầm thấp, lại hỏi một câu, “Tại sao lại bị như vậy, anh?”
Thiệu Khanh cười cười, đây là biểu tình đầu tiên y bày ra trong buổi tối ngày hôm nay, y gỡ tay Từ Thương, lại nói một câu không hợp với tình hình hiện tại, y nói, “Từ Thương, bộ dáng nói chuyện của cậu lúc này, giống như ngày xưa tôi dỗ dành cậu, hỏi cậu, ai bắt nạt em.”
Nhất thời trong xe trở nên im lặng, mọi người đều không nói gì, Thiệu Khanh nhìn Từ Thương chằm chằm, Từ Thương lại nhìn về phía cửa sổ, cho đến khi Lâm Hiên nhẹ nhàng vỗ vai Từ Thương, nói nhỏ một câu, Tiêu Nhiên còn đang chờ ở nhà, Từ Thương mới như sực tỉnh lại.
Nếu Thiệu Khanh không muốn nói, thì cũng chẳng ai có thể hỏi ra được, dọc theo đường về, Từ Thương bày ra khuôn mặt đen thui, bao nhiêu tụt hứng đều viết hết trên mặt, nhưng thật ra Thiệu Khanh lại không bị bộ mặt ấy ảnh hưởng, ngón tay lạnh như băng chọt chọt má Từ Thương, hỏi một câu, “Bé con, mất hứng?”
“Vô nghĩa.” Ánh mắt Từ Thương vẫn không có gì thay đổi.
“Cũng không có chuyện gì,” Thiệu Khanh bắt đầu vò vò mái tóc ướt sũng của mình, “Chỉ là gần đây quen biết với một người…. Có chút sở thích kỳ quái thôi.”
“Vậy chi tay hắn ta đi.”
“Là tôi tự nguyện mà.”
Từ Thương không phản đối, hắn không quản được chuyện này, tìm được người rồi, những chuyện khác để Tiêu Nhiên xử lí, bản thân mình góp chút sức lực bé nhỏ này là được rồi.
75
Từ Thương đen Thiệu Khanh đến chỗ Tiêu Nhiên, phát hiện Tiêu Nhiên đang đứng ở cửa chờ, bộ dáng sốt ruột. Từ Thương nhìn đám đầu lọc thuốc dưới đất, nhẩm tính một chút, Tiêu Nhiên đứng chờ, có lẽ cũng đến hai tiếng đồng hồ rồi.
Mưa ngớt một chút, nhưng khi rơi vào người vẫn có chút đau, Lâm Hiên đưa ô cho Từ Thương, ý muốn bảo hắn đưa cho Thiệu Khanh, Tiêu Nhiên không nói gì, hắn dùng chân hất dám đầu lọc thuốc lá sang một bên, không để Thiệu Khanh dẵm vào. Cho tới bây giờ, Tiêu Nhiên sẽ không đánh mắng Thiệu Khanh, mười mấy năm qua đều là như vậy, hôm nay cũng không khác gì. Tiêu Nhiên thúc giục Thiệu Khanh đi thay quần áo, sau đó đem bữa ăn khuya ở bếp đi ra, phần của Từ Thương chỉ có sữa hâm lại với bánh bao, còn Thiệu Khanh chính là một chén cháo dinh dưỡng nóng hổi. Từ Thương cười cười nói thật không công bằng, Tiêu Nhiên liếc mắt về phía hắn một cái, không nói gì nữa.
Thiệu Khanh nhanh chóng đi xuống, bốn người ngồi quanh bàn ăn chút đồ ăn khuya. Thiệu Khanh mặc một chiếc áp phông đen, dường như muốn che đậy dấu vết trên ngực, nhưng dấu hôn trên cổ, vẫn đỏ sậm chói mắt, Từ Thương bức bách chính mình, không chú ý đến nó.
Cơm nước xong, Tiêu Nhiên đi thu dọn bát đĩa, sau đó nói một tiếng cảm ơn với Lâm Hiên. Bởi vì thân phận đặc biệt của Lâm Hiên, không thể nói Tiêu Nhiên là nhờ có lực lượng tổ chức của mình tìm được Thiệu Khanh, vì thế bịa ra một lý co, ‘một người bạn của Lâm Hiên nhìn thấy Thiệu Khanh, sau đó đuổi theo’, nhìn bộ dáng của Tiêu Nhiên, có lẽ là tin tưởng.
Người cũng đã tìm được, cơm cũng ăn xong rồi, chuyện cũng đã kéo dài đến nửa đêm, thừa lúc mưa nhỏ, Từ Thương liền kéo Lâm Hiên trở về, Tiêu Nhiên gật gật đầu, còn nói cảm ơn, Từ Thương cười hi hi ha ha nói, “Đại ca, anh quá khách khí rồi!”
Lúc hai người cúi xuống xỏ giày, Thiệu Khanh nói với Lâm Hiên, “Đã lâu không gặp.”
Lâm Hiên quay người lại, nói với Thiệu Khanh, “Đã lâu không gặp.”
Bộ dáng khách khách khí khí của hai người khiến Từ Thương không hiểu nổi, hắn há miệng thở dốc, lại cảm thấy hỏi ra thì không hợp lắm. Từ Thương cũng lăn lộn nhiều năm, bầu không khí này, cũng không phải là không hiểu được, vì thế đem vấn đề nghẹn trong cổ họng nuốt xuống dưới bụng, lại quên mất, hắn có rất nhiều bấn đề, đã không hỏi Lâm Hiên.
Này, có ai biết là chuyện này đã bắt đầu như thế nào không.
76
Trong khoảng thời gian này, Từ Thương rõ ràng cảm giác được, thời gian Lâm Hiên ở nhà nhiều hơn so với ở trường học. Hắn cố ý vô tình hỏi Lâm Hiên, đáp án được đưa ra là Mục Uyên đã trở lại.
Mục Uyên là ai, đề tài này còn phải nàn bạc kỹ hơn, có điều nếu bạn nghe Lâm Hiên kể lại, có lẽ sẽ nghe thấy một câu chuyện bi thương ngập trong nước mắt, kiểu gì cũng giống như kiểu một đứa trẻ mồ côi bị dì ghẻ ngược đãi.
Thật ra Từ Thương đã nghe qua câu chuyện cũ rích này, nếu không nhìn thấy con người thật của Mục Uyên, có lẽ, hắn sẽ cảm thấy rằng Lâm Hiên đang kể một câu chuyện nào đó của Quỳnh Dao cho hắn nghe.
Đơn giản mà nói, Mục Uyên chính là mối tình đầu của Kiều Sở, vấn đề chính ở đây là, hai người quen biết từ lúc học trung học, sau đó tự dưng chia tay không lý do, hiện tại Mục Uyên đã trở lại, còn là nghiên cứu sinh khoa y học ở trường đại học Kiều Sở đang học.
Sau khi nghe xong câu chuyện Lâm Hiên kể, lúc được hỏi về cảm nhận bản thân, Từ Thương nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu, “Mục Uyên học tập mấy năm ở nước ngoài chắc không uổng phí, ít nhất có thể đóng góp không ít kiến thức mới lại cho khoa y học ở trường.”
Sau khi Lâm Hiên nghe xong, không thể nào không trợn tròn mắt, động tác này chính là học được ở Từ Thương, lần đầu tiên y không e dè mà lộ ra biểu tình ghét bỏ, đôi mắt hắn nhìn thấy Từ Thương đang kinh hồn táng đảm.
Có điều nói như vậy một lần, Từ Thương cuối cùng cũng chắt lọc được tin tức gì là có lợi nhất với mình, chính là Kiều Sở bị Mục Uyên đè xuống, cho nên Lâm Hiên sẽ không gặp vấn đề gì, sau đó thời gian ở nhà có thể nhiều lên một chút.
Từ Thương thở dài một hơi, trong lòng vui vẻ cười thầm, sau đó nhìn thấy Lâm Hiên đang nô đùa cùng với Kiều Kiều không biết trời đất, mặc dù Kiều Kiều đã trường thành, nhưng tính tình thì không đổi, bị Lâm Hiên túm tai cũng không phản ứng gì, đem lực chú ý trở về nồi canh của mình.
Chẳng qua cái tên Mục Uyên này…… Sao mà quen tai đến vậy.
Từ Thương ngoáy nồi canh, còn đang tự hỏi đã nghe qua cái tên này ở đâu, đột nhiên như nhớ đến điều gì, hắn mở to hai mắt, nước nóng bắn lên tay cũng không biết.
Mục Uyên, không phải là con trai độc nhất của Mục gia rong ruổi trong cả hai giới hắc bạch đạo đó sao.
Vài năm trước, phòng khám có tiếp nhận một ca bệnh của Mục gia, không phải là trường hợp bị thương do súng đạn thông thường, cũng không phải là thương tích do đao thương gây ra. Lúc ấy ba Từ còn sống, Từ Thương chẳng qua cũng chỉ là trợ thủ, cũng không hỏi gì nhiều. Có điều nghe nói, lúc ấy trong hắc đạo rối loạn một thời gian dài, hai cái tổ chức hắc đạo lớn đồng thời biến mất, chính là do Mục gia làm.
<Edit đến đoạn này, thật sự Dê muốn làm ngay bộ ‘Nhân không cuồng, uổng thiếu niên’, xem bạn Mục Uyên với Kiều Sở là dư nào.>
Sau đó tân lão đại tiền nhiệm lúc sau, Mục gia không ngừng tẩy trắng, mặc dù hiện tại trong hắc đạo vẫn còn chút động tĩnh, nhưng không còn vang động như trước kia.
Chính là thời gian trôi nhanh, Từ Thương cũng không nghĩ tới, một đại nhân vật lại xuất hiện bên người mình như vậy, Từ Thương vui vẻ, ít nhất hắn không tin, mọi chuyện gần như trùng hợp.
Lâm Hiên ít trực tiếp đi làm nhiệm vụ, phần lớn công việc đều giao cho cấp dưới, điều này khiến Từ Thương yên tâm không ít. Chẳng qua hai ngày này, Lâm Hiên tự dưng lại bận rộn hơn, Từ Thương hỏi thăm bên ngoài, chẳng có tin tức gì cả.
Một buổi tối Lâm Hiên thức đêm, Từ Thương gõ cửa đi vào, để một chén đậu đỏ xuống bàn, đến gần Lâm Hiên giúp y nhu nhu huyệt thái dương. Lâm Hiên tựa vào người Từ Thương, nhắm hai mắt lại hưởng thụ, Từ Thương cúi đầu, nhẹ nhàng ghé vào tai y hỏi, gần đây bận cái gì.
“Bận Kiều Sở.”
“Hửm?”
“Mục Uyên nói, vì khi xưa Mục Uyên đá Kiều Sở không một lý do, nên Kiều Sở muốn trả thù cậu ta, Mục Uyên nhờ tôi, giúp Kiều Sở trả thù.”
“…….Cái gì thế này……”
“Nhân quả báo ứng, thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp, Từ Thương, cậu nói xem.”
Từ Thương nghe thấy Lâm Hiên thì thào một câu – “Mau kết thúc thôi.”