Từ Thương và Tiêu Nhiên đều trầm mặc, trong phòng chỉ còn nghe thấy thanh âm chén bát va chạm nhau. Não đại của Từ Thương cố gắng hoạt động, trong lời nói của Tiêu Nhiên không có quá nhiều ý tứ, nhưng cũng đủ để hắn nghĩ nhiều.
Con đường, con đường gì. Thiệu Khanh có thể phạm lỗi gì?
Từ Thương đang làm cái gì, Tiêu Nhiên và Thiệu Khanh ít nhiều cũng biết đôi chút, có điều Từ Thương chính là một bác sỹ, nhiều nhất, nếu Thiệu Khanh hay Tiêu Nhiên bị thương đến bệnh viện cần cấp cứu, Từ Thương có thể không giúp bọn họ hay sao.
Nếu như ý của Tiêu Nhiên là người bị Thiệu Khanh đắc tội không phải Từ Thương, vậy chính là Lâm Hiên. Nhưng làm thế nào Thiệu Khanh có thể đắc tội với Lâm Hiên? Cho tới bây giờ, Từ Thương cũng không nói quá nhiều về Lâm Hiên với Tiêu Nhiên và Thiệu Khanh, Tiêu Nhiên mở cửa hàng, quan hệ bên ngoài có chút phức tạp, như vậy có thể lý giải, vậy còn Thiệu Khanh thì sao?
Từ Thương muốn rõ ràng, lần đầu tiên hắn phát hiện não đại của mình không đủ dùng. Hắn cần gợi ý, càng nhiều chi tiết càng tốt, như vậy mới có thể lấp đầy những câu trả lời còn khuyết trong đầu. Có điều, Từ Thương lại loáng thoáng cảm giác được, thời gian của hắn, hình như không đủ dùng.
Dọn dẹp xong xuôi, Từ Thương không có ý muốn ở lại lâu, cùng Lâm Hiên tạm biệt Tiêu Nhiên. Dọc theo đường về, trong đầu Từ Thương rối rắm không biết bao nhiêu câu hỏi, muốn hỏi Lâm Hiên đôi điều, nhưng hình như Lâm Hiên không rõ tâm tư của hắn, chỉ toàn nói mấy chuyện lặt vặt thường ngày.
“Từ Thương Thương, cậu có biết cái gia tộc Anderloy ở châu Âu không? Thủ lĩnh của bọn họ, hai ngày trước đi săn thú chẳng biết ra tay kiểu gì mà bị thương nặng ở mông…”
“Ừm.”
“Còn có băng Tada của Nhật Bản, chính là tổ trưởng tiểu bạch kiểm nổi tiếng của bọn họ, uống rượu say lái xe, bị cảnh sát bắt, anh ta còn không mang theo giấy tờ xe, sau đó liền lôi cô gái bên người ra chứng minh cho cảnh sát xem, cảnh sát nhìn nhìn ảnh chụp, không dám tin người trong ảnh và bên ngoài là một.”
“Ừm.”
“Từ Thương Thương, tôi biết Hỏa Long và chúng tôi khi nào thì kết thúc.”
“Hả?”
86
“Cuối cùng cũng có phản ứng, tôi còn tưởng cậu không nghe cơ.” Lâm Hiên vui vẻ kéo kéo hai má Từ Thương, còn nói lớn một câu, “Cảm giác tốt lắm”, “Hỏa Long gài bẫy tôi, tôi đã một mực điều tra, lúc trước, có một thời gian, tôi cho người theo dõi tài khoản của Hỏa Long ở nước ngoài, phát hiện không có phát sinh gì lớn, nên chắc chắn phải là người ngoài thuê bọn họ, tôi liền điều tra lại tất cả các vụ làm ăn họ từng làm, có phải liên quan gì đến chúng tôi hay không.”
“Sau đó thì sao?”
“… Cứ điều tra, cuối cùng tra ra manh mối liên quan đến ba tôi,” Lâm Hiên bĩu môi, một bộ bất đắc dĩ, “Vụ bắt cóc tôi năm đó, chủ mưu vụ bắt cóc cảm thấy thực lực của mình không đủ, cho nên mượn tay Hỏa Long hai người, kết quả, khi ba tôi tìm ra, liền quyết định, bất luận thuộc tổ chức nào cũng giết bỏ, cho nên giết chết hai người của Hỏa Long.”
“Có điều chỉ là hai tên nhóc, đáng để người ta xuất toàn lực của tổ chức ra đối phó không, còn có nữa, sao mà qua bao nhiêu năm rồi, đến bây giờ mới ra tay?”
“Đúng vậy, tôi cũng suy nghĩ mãi. Vì thế tôi lại điều tra, phát hiên ra, con trai của lão đại Hỏa Long năm đó, sống chết không muốn kế thừa tổ chức của ba hắn, không có cách nào khác, lão đại kia đành đào tạo ra một người có thể lãnh đạo tổ chức, kết quả, cái người đó lại là người yêu của vị thiếu chủ kia, đồng thời cũng là một trong hai người bị ba tôi sát hại năm đó.
“Cho nên hắn đợi nhiều năm như vậy, là đợi chính mình nắm toàn bộ tổ chức trong tay, sau đó mới ra tay?”
“Cũng không khác nhiều lắm,” Lâm Hiên nhấp một ngụm canh ngọt Tiêu Nhiên chuẩn bị cho mang theo người, bộ dáng cảm thấy mỹ mãn, “Có điều làm cho tôi để ý nhất, vẫn là chi tiết ở lần hẹn trước.”
“Như thế nào?”
“Lúc ấy tin tức Hỏa Long đưa đến là, một mình W đi trước, khi thời gian giao dịch đến sẽ cho W một câu trả lời, nhưng W bận, tổ chức cử một người khác đến thay, cũng chính là tôi, bởi vì tôi không thể để lộ bản thân mình chính là W, kết quả là Hỏa Long lập tức hủy bỏ giao dịch. Lúc thu được tin tức, cũng là lúc tôi vừa đến công viên trò chơi, lúc xuống xe, lại nhận được tin, Hỏa Long tiếp tục giao dịch.”
“Chẳng lẽ là…..”
“Ừ, có thể có gián điệp,” Lâm Hiên gật gật đầu, tựa như biết Từ Thương muốn nói gì, “Nếu không thì chỉ có thể là chủ ý của lão đại Hỏa Long, không cần biết người chết là ai, chỉ cần người của tôi là được, hoặc là,…. Có người biết Lâm Hiên chính là W, có điều, khả năng thứ hai lớn hơn một chút, bởi vì…..”
“Vì sao?”
“Màn hình điện tử trên boom, cứ lặp đi lặp lại một câu, ‘ngươi chết hoặc Từ Thương chết’.”
87
Đã lâu rồi Từ Thương không tức giận như thế, hắn nện một quyền vào còi xe, âm thanh còi xe bén nhọn khiến Lâm Hiên giật nảy, “Từ Thương Thương. Cậu làm cái gì thế?”
“Cậu đang làm cái gì.” Từ Thương đậu xe ở ven đường, túm lấy cổ áo của Lâm Hiên, “Lâm Hiên, không phải cậu bảo cậu rất thông minh hay sao! Không phải cậu thông minh hơn người sao? Lâu như vậy cho tới bây giờ tôi vẫn không hỏi trên màn hình boom hiển thị cái gì, tôi cho rằng lúc đó cậu chọn cách chờ chết, nguyên nhân là vì số liệu của tổ chức hay thông tin cơ mật…. Không nghĩ tới….”
Hóa ra lại là, để cho Lâm Hiên lựa chọn, mình hay y, một người.
“Ấy, Từ Thương Thương, tôi không có ngốc nhé!” Tựa như Lâm Hiên không ý thức được Từ Thương đang giận đến sắp bốc hơi, còn giả bộ đáng yêu, “Trên màn hình còn viết, nếu tôi không thỏa hiệp, thì kết quả sẽ là chết, còn nếu sống, từ đó về sau hắn chỉ đối phó một mình tôi, còn nếu tôi lựa chọn để cậu chết, boom sẽ dừng lại, nhưng từ đó trở đi, hắn sẽ đối phó với cả hai người chúng ta. Tôi cảm thấy rằng, lựa chọn của tôi vẫn quá là chính xác đi!”
“Chính xác cái con khỉ ah!” Từ Thương tức đến mắng không nên lời, “Cậu không biết cái gì gọi là hoãn binh à? Cậu có hiểu không? Nếu không phải bọn Trịnh Viễn tìm được bản thiết kế kĩ thuật kia, cậu cứ chờ ở công viên đấy mà kết thúc đi! Đúng là tốt! Ngay cả tro cốt cũng không cần mua hũ đựng! Cậu giỏi lắm Lâm Hiên, năng lực của cậu, ba cậu không dạy cho cậu biết không có gì quý giá hơn sinh mạng mình hay sao?”
Mấy lời này của Từ Thương nói ra cực nanh, nói khiến cho Lâm Hiên sững sờ một chỗ, mất một lúc mới phản ứng lại, Lâm Hiên lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng như thế lại bị Từ Thương mắng đến không nói ra lời, mấp máy môi, cuối cùng nói ra, thanh âm vô cùng ủy khuất.
“Tôi…. Tôi làm sao mà nghĩ được nhiều như thế a, vừa nhìn thấy kẻ đó muốn đối phó với Từ Thương Thương tôi liền mơ hồ, tôi nghĩ a, cái mạng này của tôi đánh thế nào cũng không chết, nhưng mà Từ Thương Thương thì không như vậy, lúc đó, cậu đối với tôi tốt như vậy, sao tôi có thể để cậu chết được…. Làm sao rảnh mà nghĩ được ba dạy cái gì….”
Từ Thương thất thần nhìn Lâm Hiên như muốn khóc, rốt cục vẫn không cứng rắn được, vươn hai tay, đem Lâm Hiên vùi vào trong ngực, đem đầu của y tựa vào trái tim của mình, cố nén xúc động muốn hôn y.
Cậu không cần phải như vậy, tôi thật sự yêu cậu, mọi thứ sẽ nhanh kết thúc thôi.
Những lời này, Từ Thương cũng không nói ra, nhẩm đi nhẩm lại trong lòng mấy lần, chung quy vẫn không nói gì. Từ Thương đột nhiên bắt đầu hiểu được câu nói Lâm Hiên nói lúc trước, “Sắp kết thúc rồi.” Giờ phút này, trong lòng Từ Thương, mãnh liệt gào thét.
Nhanh kết thúc đi.
88
Buổi tối, Lâm Hiên gọi điện thoại cho Từ Thương, nói mình bận nhiệm vụ, không về nhà. Từ Thương ở nhà gật gật đầu, khi Lâm Hiên nói tạm biệt đột nhiên hỏi một câu.
“Đây là lần cuối cùng chứ?”
“Đây là lần cuối cùng.”
Từ Thương vẫn nói câu nói như cũ, “Nhớ cẩn thận”, Lâm Hiên trả lời như cũ, “Chờ tôi về.”
Giống như chẳng có gì thay đổi, giống như một nhiệm vụ bình thường như những nhiệm vụ khác, chẳng qua Từ Thương biết, Lâm Hiên biết, đây là lần cuối cùng. Ánh sáng ở phía trước rồi, đêm đen cuối cùng.
Nhiệm vụ lần này, Lâm Hiên cũng không nói gì nhiều, cũng không bàn bạc gì với Từ Thương, Từ Thương cũng không hỏi. Hắn cảm thấy rằng, nếu Lâm Hiên chưa nói với hắn, như vậy có nghĩa là không cần nói với hắn, hoặc là không muốn nói với hắn, cho nên mình có hỏi cũng bằng không.
Chẳng qua Từ Thương biết, Lâm Hiên đã không nắm trong tay tài chính của tổ chức, mọi tài sản đều đổi về tiền mặt, Lâm Hiên muốn chờ mọi thứ chấm dứt, lấy số tiền mặt đó chia cho mọi người, coi như làm trục xuất phí, cho bản thân mình một cơ hội lần nữa bắt đầu, cũng như cho những người khác một cơ hội như vậy.
Mà Từ Thương cũng bắt đầu tẩy trắng phòng khám, đầu tiên là làm chút quảng cáo tuyên truyền, lại giảm viện phí, công việc chính là chữa bệnh và khám bệnh, trải qua một thời gian thực hiện, cả phòng khám đã đi vào quỹ đạo ổn định. Bởi vì phòng khám nằm ở vị trí ngoại thành, có thể nói là một cách tránh tai mắt mọi người, cũng có thể nói là phong cảnh hữu tình, vô cùng thích hợp với việc nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Lâm Hiên và Từ Thương đều yên lặng làm hết thảy, hai người đều hiểu lòng, cả hai cùng đợi nhau, thời khắc cuối cùng.
Lâm Hiên xin nghỉ phép ở trường học năm ngày.
Hôm nay đã là ngày thứ năm. Bốn ngày trước đó Lâm Hiên chưa từng liên lạc với từ thườn, đây là lần đầu tiên hai người mất liên lạc dài như vậy, kể từ khi quen biết đến nay.
Từ Thương có chút vội vàng xao động, nhưng hắn cố gắng tự khuyên nhủ chính mình, việc hắn phải làm lúc này là chờ đợi, vô luận kết quả cuối cùng như thế nào, hắn và Lâm Hiên sẽ cùng đối mặt, cho nên lúc này, quyết không thể luống cuống, vô luận là vì chính mình, hay vì Lâm Hiên.
Rốt cuộc buổi tối ngàu thứ năm Trịnh Viễn cũng gọi điện thoại tới, không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp yêu cầu hắn đến phòng khám. Từ Thương vừa đến phòng khắm, liền thấy hộ lý khiêng cáng bệnh nhân tiến vào, nhưng người theo vào, chỉ có duy nhất Trịnh Viễn.
“Anh bị thương?” Từ Thương phát hiện Lâm Hiên cũng không có ở đây, âm thanh có chút run rẩy.
“Cậu đừng lo lắng, không phải là người của chúng tôi bị thương, là người bên Hỏa Long.”
Từ Thương thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa xoay người định đi đổi trang phục phẫu thuật, lại bị Trịnh Viễn túm lại.
“Tôi muốn nói với cậu một chuyện.”
“Cái gì?”
“Người này, ….” Trịnh Viễn do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra, “Có thể không cứu sống không?”
“Lão đại cứu hắn bởi nghĩ sẽ lấy hắn để uy hiếp Hỏa Long, nhưng tôi đón được người này, phát hiện trên người hắn có một thiết bị điện tử theo dõi, bên trong thiết bị có một con chíp, chúng tôi không thủ tiêu được, nhưng có thể tra ra nội dung trong đó, bên trong có âm thanh của lão đại khi ra mệnh lệnh, còn có âm thanh bình thường của lão đại khi giảng bài…”
“Cái gì!”
“Nói cách khác, nếu thiết bị này bị lọt ra ngoài, bất luận kẻ nào đều có thể biết W chính là Lâm Hiên. Con chip kia được liên kết với mạch đập của vật chủ, một khi mạch đập dừng lại, toàn bộ tư liệu bên trong sẽ bị phá hủy, còn nếu như, mạch đập trở lại, nội dung bên trong sẽ gửi đến một hòm thư điện tử theo thời gian được cài đặt sẵn. Có lẽ người này bị Hỏa Long uy hiếp để làm việc, sợ bị diệt khẩu, mới dùng phương pháp như vậy để giữ mạng.”
“……”
“Tôi biết cứu người là trách nhiệm của bác sỹ,” nét mặt của Trịnh Viễn vẫn là mặt than như vậy, nhưng lại mang theo gợn chút thirnhn cầu, “Nhưng Từ tiên sinh cũng biết, lão đại đem nhiệm vụ này làm nhiệm vụ cuối cùng, làm xong, cậu ấy chỉ muốn trở lại cuộc sống bình thường, đây là giấc mộng của cậu ấy trong suốt nhiều năm qua, nếu phần tư liệu này rơi vào tay của Hỏa Long, tôi nghĩ, cả đời này lão đại cũng không thể thực hiện giấc mộng của cậu ấy. Tôi biết nói như vậy với Từ tiên sinh thật vô cùng đê tiện, nhưng tôi chỉ mong Từ tiên sinh suy nghĩ lại, sau đó tự quyết định chính công việc của mình.”
Từ Thương chứ đần đần độn độn đi vào phòng giải phẫu, hộ lý đã làm xong công tác chuẩn bị, nhưng hắn vẫn chưa thể cho mình một đáp án. Ngay khi hắn nghĩ tất cả cứ thuận theo tự nhiên, hắn rốt cuộc thấy được người đang nằm trong phòng phẫu thuật kia, trong nháy mắt, hắn cảm thấy có một bàn tay vô hình, gát gao nắm lấy cổ hắn.
Người đó là Thiệu Khanh.
Từ Thương và Tiêu Nhiên đều trầm mặc, trong phòng chỉ còn nghe thấy thanh âm chén bát va chạm nhau. Não đại của Từ Thương cố gắng hoạt động, trong lời nói của Tiêu Nhiên không có quá nhiều ý tứ, nhưng cũng đủ để hắn nghĩ nhiều.
Con đường, con đường gì. Thiệu Khanh có thể phạm lỗi gì?
Từ Thương đang làm cái gì, Tiêu Nhiên và Thiệu Khanh ít nhiều cũng biết đôi chút, có điều Từ Thương chính là một bác sỹ, nhiều nhất, nếu Thiệu Khanh hay Tiêu Nhiên bị thương đến bệnh viện cần cấp cứu, Từ Thương có thể không giúp bọn họ hay sao.
Nếu như ý của Tiêu Nhiên là người bị Thiệu Khanh đắc tội không phải Từ Thương, vậy chính là Lâm Hiên. Nhưng làm thế nào Thiệu Khanh có thể đắc tội với Lâm Hiên? Cho tới bây giờ, Từ Thương cũng không nói quá nhiều về Lâm Hiên với Tiêu Nhiên và Thiệu Khanh, Tiêu Nhiên mở cửa hàng, quan hệ bên ngoài có chút phức tạp, như vậy có thể lý giải, vậy còn Thiệu Khanh thì sao?
Từ Thương muốn rõ ràng, lần đầu tiên hắn phát hiện não đại của mình không đủ dùng. Hắn cần gợi ý, càng nhiều chi tiết càng tốt, như vậy mới có thể lấp đầy những câu trả lời còn khuyết trong đầu. Có điều, Từ Thương lại loáng thoáng cảm giác được, thời gian của hắn, hình như không đủ dùng.
Dọn dẹp xong xuôi, Từ Thương không có ý muốn ở lại lâu, cùng Lâm Hiên tạm biệt Tiêu Nhiên. Dọc theo đường về, trong đầu Từ Thương rối rắm không biết bao nhiêu câu hỏi, muốn hỏi Lâm Hiên đôi điều, nhưng hình như Lâm Hiên không rõ tâm tư của hắn, chỉ toàn nói mấy chuyện lặt vặt thường ngày.
“Từ Thương Thương, cậu có biết cái gia tộc Anderloy ở châu Âu không? Thủ lĩnh của bọn họ, hai ngày trước đi săn thú chẳng biết ra tay kiểu gì mà bị thương nặng ở mông…”
“Ừm.”
“Còn có băng Tada của Nhật Bản, chính là tổ trưởng tiểu bạch kiểm nổi tiếng của bọn họ, uống rượu say lái xe, bị cảnh sát bắt, anh ta còn không mang theo giấy tờ xe, sau đó liền lôi cô gái bên người ra chứng minh cho cảnh sát xem, cảnh sát nhìn nhìn ảnh chụp, không dám tin người trong ảnh và bên ngoài là một.”
“Ừm.”
“Từ Thương Thương, tôi biết Hỏa Long và chúng tôi khi nào thì kết thúc.”
“Hả?”
“Cuối cùng cũng có phản ứng, tôi còn tưởng cậu không nghe cơ.” Lâm Hiên vui vẻ kéo kéo hai má Từ Thương, còn nói lớn một câu, “Cảm giác tốt lắm”, “Hỏa Long gài bẫy tôi, tôi đã một mực điều tra, lúc trước, có một thời gian, tôi cho người theo dõi tài khoản của Hỏa Long ở nước ngoài, phát hiện không có phát sinh gì lớn, nên chắc chắn phải là người ngoài thuê bọn họ, tôi liền điều tra lại tất cả các vụ làm ăn họ từng làm, có phải liên quan gì đến chúng tôi hay không.”
“Sau đó thì sao?”
“… Cứ điều tra, cuối cùng tra ra manh mối liên quan đến ba tôi,” Lâm Hiên bĩu môi, một bộ bất đắc dĩ, “Vụ bắt cóc tôi năm đó, chủ mưu vụ bắt cóc cảm thấy thực lực của mình không đủ, cho nên mượn tay Hỏa Long hai người, kết quả, khi ba tôi tìm ra, liền quyết định, bất luận thuộc tổ chức nào cũng giết bỏ, cho nên giết chết hai người của Hỏa Long.”
“Có điều chỉ là hai tên nhóc, đáng để người ta xuất toàn lực của tổ chức ra đối phó không, còn có nữa, sao mà qua bao nhiêu năm rồi, đến bây giờ mới ra tay?”
“Đúng vậy, tôi cũng suy nghĩ mãi. Vì thế tôi lại điều tra, phát hiên ra, con trai của lão đại Hỏa Long năm đó, sống chết không muốn kế thừa tổ chức của ba hắn, không có cách nào khác, lão đại kia đành đào tạo ra một người có thể lãnh đạo tổ chức, kết quả, cái người đó lại là người yêu của vị thiếu chủ kia, đồng thời cũng là một trong hai người bị ba tôi sát hại năm đó.
“Cho nên hắn đợi nhiều năm như vậy, là đợi chính mình nắm toàn bộ tổ chức trong tay, sau đó mới ra tay?”
“Cũng không khác nhiều lắm,” Lâm Hiên nhấp một ngụm canh ngọt Tiêu Nhiên chuẩn bị cho mang theo người, bộ dáng cảm thấy mỹ mãn, “Có điều làm cho tôi để ý nhất, vẫn là chi tiết ở lần hẹn trước.”
“Như thế nào?”
“Lúc ấy tin tức Hỏa Long đưa đến là, một mình W đi trước, khi thời gian giao dịch đến sẽ cho W một câu trả lời, nhưng W bận, tổ chức cử một người khác đến thay, cũng chính là tôi, bởi vì tôi không thể để lộ bản thân mình chính là W, kết quả là Hỏa Long lập tức hủy bỏ giao dịch. Lúc thu được tin tức, cũng là lúc tôi vừa đến công viên trò chơi, lúc xuống xe, lại nhận được tin, Hỏa Long tiếp tục giao dịch.”
“Chẳng lẽ là…..”
“Ừ, có thể có gián điệp,” Lâm Hiên gật gật đầu, tựa như biết Từ Thương muốn nói gì, “Nếu không thì chỉ có thể là chủ ý của lão đại Hỏa Long, không cần biết người chết là ai, chỉ cần người của tôi là được, hoặc là,…. Có người biết Lâm Hiên chính là W, có điều, khả năng thứ hai lớn hơn một chút, bởi vì…..”
“Vì sao?”
“Màn hình điện tử trên boom, cứ lặp đi lặp lại một câu, ‘ngươi chết hoặc Từ Thương chết’.”
Đã lâu rồi Từ Thương không tức giận như thế, hắn nện một quyền vào còi xe, âm thanh còi xe bén nhọn khiến Lâm Hiên giật nảy, “Từ Thương Thương. Cậu làm cái gì thế?”
“Cậu đang làm cái gì.” Từ Thương đậu xe ở ven đường, túm lấy cổ áo của Lâm Hiên, “Lâm Hiên, không phải cậu bảo cậu rất thông minh hay sao! Không phải cậu thông minh hơn người sao? Lâu như vậy cho tới bây giờ tôi vẫn không hỏi trên màn hình boom hiển thị cái gì, tôi cho rằng lúc đó cậu chọn cách chờ chết, nguyên nhân là vì số liệu của tổ chức hay thông tin cơ mật…. Không nghĩ tới….”
Hóa ra lại là, để cho Lâm Hiên lựa chọn, mình hay y, một người.
“Ấy, Từ Thương Thương, tôi không có ngốc nhé!” Tựa như Lâm Hiên không ý thức được Từ Thương đang giận đến sắp bốc hơi, còn giả bộ đáng yêu, “Trên màn hình còn viết, nếu tôi không thỏa hiệp, thì kết quả sẽ là chết, còn nếu sống, từ đó về sau hắn chỉ đối phó một mình tôi, còn nếu tôi lựa chọn để cậu chết, boom sẽ dừng lại, nhưng từ đó trở đi, hắn sẽ đối phó với cả hai người chúng ta. Tôi cảm thấy rằng, lựa chọn của tôi vẫn quá là chính xác đi!”
“Chính xác cái con khỉ ah!” Từ Thương tức đến mắng không nên lời, “Cậu không biết cái gì gọi là hoãn binh à? Cậu có hiểu không? Nếu không phải bọn Trịnh Viễn tìm được bản thiết kế kĩ thuật kia, cậu cứ chờ ở công viên đấy mà kết thúc đi! Đúng là tốt! Ngay cả tro cốt cũng không cần mua hũ đựng! Cậu giỏi lắm Lâm Hiên, năng lực của cậu, ba cậu không dạy cho cậu biết không có gì quý giá hơn sinh mạng mình hay sao?”
Mấy lời này của Từ Thương nói ra cực nanh, nói khiến cho Lâm Hiên sững sờ một chỗ, mất một lúc mới phản ứng lại, Lâm Hiên lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng như thế lại bị Từ Thương mắng đến không nói ra lời, mấp máy môi, cuối cùng nói ra, thanh âm vô cùng ủy khuất.
“Tôi…. Tôi làm sao mà nghĩ được nhiều như thế a, vừa nhìn thấy kẻ đó muốn đối phó với Từ Thương Thương tôi liền mơ hồ, tôi nghĩ a, cái mạng này của tôi đánh thế nào cũng không chết, nhưng mà Từ Thương Thương thì không như vậy, lúc đó, cậu đối với tôi tốt như vậy, sao tôi có thể để cậu chết được…. Làm sao rảnh mà nghĩ được ba dạy cái gì….”
Từ Thương thất thần nhìn Lâm Hiên như muốn khóc, rốt cục vẫn không cứng rắn được, vươn hai tay, đem Lâm Hiên vùi vào trong ngực, đem đầu của y tựa vào trái tim của mình, cố nén xúc động muốn hôn y.
Cậu không cần phải như vậy, tôi thật sự yêu cậu, mọi thứ sẽ nhanh kết thúc thôi.
Những lời này, Từ Thương cũng không nói ra, nhẩm đi nhẩm lại trong lòng mấy lần, chung quy vẫn không nói gì. Từ Thương đột nhiên bắt đầu hiểu được câu nói Lâm Hiên nói lúc trước, “Sắp kết thúc rồi.” Giờ phút này, trong lòng Từ Thương, mãnh liệt gào thét.
Nhanh kết thúc đi.
Buổi tối, Lâm Hiên gọi điện thoại cho Từ Thương, nói mình bận nhiệm vụ, không về nhà. Từ Thương ở nhà gật gật đầu, khi Lâm Hiên nói tạm biệt đột nhiên hỏi một câu.
“Đây là lần cuối cùng chứ?”
“Đây là lần cuối cùng.”
Từ Thương vẫn nói câu nói như cũ, “Nhớ cẩn thận”, Lâm Hiên trả lời như cũ, “Chờ tôi về.”
Giống như chẳng có gì thay đổi, giống như một nhiệm vụ bình thường như những nhiệm vụ khác, chẳng qua Từ Thương biết, Lâm Hiên biết, đây là lần cuối cùng. Ánh sáng ở phía trước rồi, đêm đen cuối cùng.
Nhiệm vụ lần này, Lâm Hiên cũng không nói gì nhiều, cũng không bàn bạc gì với Từ Thương, Từ Thương cũng không hỏi. Hắn cảm thấy rằng, nếu Lâm Hiên chưa nói với hắn, như vậy có nghĩa là không cần nói với hắn, hoặc là không muốn nói với hắn, cho nên mình có hỏi cũng bằng không.
Chẳng qua Từ Thương biết, Lâm Hiên đã không nắm trong tay tài chính của tổ chức, mọi tài sản đều đổi về tiền mặt, Lâm Hiên muốn chờ mọi thứ chấm dứt, lấy số tiền mặt đó chia cho mọi người, coi như làm trục xuất phí, cho bản thân mình một cơ hội lần nữa bắt đầu, cũng như cho những người khác một cơ hội như vậy.
Mà Từ Thương cũng bắt đầu tẩy trắng phòng khám, đầu tiên là làm chút quảng cáo tuyên truyền, lại giảm viện phí, công việc chính là chữa bệnh và khám bệnh, trải qua một thời gian thực hiện, cả phòng khám đã đi vào quỹ đạo ổn định. Bởi vì phòng khám nằm ở vị trí ngoại thành, có thể nói là một cách tránh tai mắt mọi người, cũng có thể nói là phong cảnh hữu tình, vô cùng thích hợp với việc nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Lâm Hiên và Từ Thương đều yên lặng làm hết thảy, hai người đều hiểu lòng, cả hai cùng đợi nhau, thời khắc cuối cùng.
Lâm Hiên xin nghỉ phép ở trường học năm ngày.
Hôm nay đã là ngày thứ năm. Bốn ngày trước đó Lâm Hiên chưa từng liên lạc với từ thườn, đây là lần đầu tiên hai người mất liên lạc dài như vậy, kể từ khi quen biết đến nay.
Từ Thương có chút vội vàng xao động, nhưng hắn cố gắng tự khuyên nhủ chính mình, việc hắn phải làm lúc này là chờ đợi, vô luận kết quả cuối cùng như thế nào, hắn và Lâm Hiên sẽ cùng đối mặt, cho nên lúc này, quyết không thể luống cuống, vô luận là vì chính mình, hay vì Lâm Hiên.
Rốt cuộc buổi tối ngàu thứ năm Trịnh Viễn cũng gọi điện thoại tới, không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp yêu cầu hắn đến phòng khám. Từ Thương vừa đến phòng khắm, liền thấy hộ lý khiêng cáng bệnh nhân tiến vào, nhưng người theo vào, chỉ có duy nhất Trịnh Viễn.
“Anh bị thương?” Từ Thương phát hiện Lâm Hiên cũng không có ở đây, âm thanh có chút run rẩy.
“Cậu đừng lo lắng, không phải là người của chúng tôi bị thương, là người bên Hỏa Long.”
Từ Thương thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa xoay người định đi đổi trang phục phẫu thuật, lại bị Trịnh Viễn túm lại.
“Tôi muốn nói với cậu một chuyện.”
“Cái gì?”
“Người này, ….” Trịnh Viễn do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra, “Có thể không cứu sống không?”
“Lão đại cứu hắn bởi nghĩ sẽ lấy hắn để uy hiếp Hỏa Long, nhưng tôi đón được người này, phát hiện trên người hắn có một thiết bị điện tử theo dõi, bên trong thiết bị có một con chíp, chúng tôi không thủ tiêu được, nhưng có thể tra ra nội dung trong đó, bên trong có âm thanh của lão đại khi ra mệnh lệnh, còn có âm thanh bình thường của lão đại khi giảng bài…”
“Cái gì!”
“Nói cách khác, nếu thiết bị này bị lọt ra ngoài, bất luận kẻ nào đều có thể biết W chính là Lâm Hiên. Con chip kia được liên kết với mạch đập của vật chủ, một khi mạch đập dừng lại, toàn bộ tư liệu bên trong sẽ bị phá hủy, còn nếu như, mạch đập trở lại, nội dung bên trong sẽ gửi đến một hòm thư điện tử theo thời gian được cài đặt sẵn. Có lẽ người này bị Hỏa Long uy hiếp để làm việc, sợ bị diệt khẩu, mới dùng phương pháp như vậy để giữ mạng.”
“……”
“Tôi biết cứu người là trách nhiệm của bác sỹ,” nét mặt của Trịnh Viễn vẫn là mặt than như vậy, nhưng lại mang theo gợn chút thirnhn cầu, “Nhưng Từ tiên sinh cũng biết, lão đại đem nhiệm vụ này làm nhiệm vụ cuối cùng, làm xong, cậu ấy chỉ muốn trở lại cuộc sống bình thường, đây là giấc mộng của cậu ấy trong suốt nhiều năm qua, nếu phần tư liệu này rơi vào tay của Hỏa Long, tôi nghĩ, cả đời này lão đại cũng không thể thực hiện giấc mộng của cậu ấy. Tôi biết nói như vậy với Từ tiên sinh thật vô cùng đê tiện, nhưng tôi chỉ mong Từ tiên sinh suy nghĩ lại, sau đó tự quyết định chính công việc của mình.”
Từ Thương chứ đần đần độn độn đi vào phòng giải phẫu, hộ lý đã làm xong công tác chuẩn bị, nhưng hắn vẫn chưa thể cho mình một đáp án. Ngay khi hắn nghĩ tất cả cứ thuận theo tự nhiên, hắn rốt cuộc thấy được người đang nằm trong phòng phẫu thuật kia, trong nháy mắt, hắn cảm thấy có một bàn tay vô hình, gát gao nắm lấy cổ hắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ Thương và Tiêu Nhiên đều trầm mặc, trong phòng chỉ còn nghe thấy thanh âm chén bát va chạm nhau. Não đại của Từ Thương cố gắng hoạt động, trong lời nói của Tiêu Nhiên không có quá nhiều ý tứ, nhưng cũng đủ để hắn nghĩ nhiều.
Con đường, con đường gì. Thiệu Khanh có thể phạm lỗi gì?
Từ Thương đang làm cái gì, Tiêu Nhiên và Thiệu Khanh ít nhiều cũng biết đôi chút, có điều Từ Thương chính là một bác sỹ, nhiều nhất, nếu Thiệu Khanh hay Tiêu Nhiên bị thương đến bệnh viện cần cấp cứu, Từ Thương có thể không giúp bọn họ hay sao.
Nếu như ý của Tiêu Nhiên là người bị Thiệu Khanh đắc tội không phải Từ Thương, vậy chính là Lâm Hiên. Nhưng làm thế nào Thiệu Khanh có thể đắc tội với Lâm Hiên? Cho tới bây giờ, Từ Thương cũng không nói quá nhiều về Lâm Hiên với Tiêu Nhiên và Thiệu Khanh, Tiêu Nhiên mở cửa hàng, quan hệ bên ngoài có chút phức tạp, như vậy có thể lý giải, vậy còn Thiệu Khanh thì sao?
Từ Thương muốn rõ ràng, lần đầu tiên hắn phát hiện não đại của mình không đủ dùng. Hắn cần gợi ý, càng nhiều chi tiết càng tốt, như vậy mới có thể lấp đầy những câu trả lời còn khuyết trong đầu. Có điều, Từ Thương lại loáng thoáng cảm giác được, thời gian của hắn, hình như không đủ dùng.
Dọn dẹp xong xuôi, Từ Thương không có ý muốn ở lại lâu, cùng Lâm Hiên tạm biệt Tiêu Nhiên. Dọc theo đường về, trong đầu Từ Thương rối rắm không biết bao nhiêu câu hỏi, muốn hỏi Lâm Hiên đôi điều, nhưng hình như Lâm Hiên không rõ tâm tư của hắn, chỉ toàn nói mấy chuyện lặt vặt thường ngày.
“Từ Thương Thương, cậu có biết cái gia tộc Anderloy ở châu Âu không? Thủ lĩnh của bọn họ, hai ngày trước đi săn thú chẳng biết ra tay kiểu gì mà bị thương nặng ở mông…”
“Ừm.”
“Còn có băng Tada của Nhật Bản, chính là tổ trưởng tiểu bạch kiểm nổi tiếng của bọn họ, uống rượu say lái xe, bị cảnh sát bắt, anh ta còn không mang theo giấy tờ xe, sau đó liền lôi cô gái bên người ra chứng minh cho cảnh sát xem, cảnh sát nhìn nhìn ảnh chụp, không dám tin người trong ảnh và bên ngoài là một.”
“Ừm.”
“Từ Thương Thương, tôi biết Hỏa Long và chúng tôi khi nào thì kết thúc.”
“Hả?”
86
“Cuối cùng cũng có phản ứng, tôi còn tưởng cậu không nghe cơ.” Lâm Hiên vui vẻ kéo kéo hai má Từ Thương, còn nói lớn một câu, “Cảm giác tốt lắm”, “Hỏa Long gài bẫy tôi, tôi đã một mực điều tra, lúc trước, có một thời gian, tôi cho người theo dõi tài khoản của Hỏa Long ở nước ngoài, phát hiện không có phát sinh gì lớn, nên chắc chắn phải là người ngoài thuê bọn họ, tôi liền điều tra lại tất cả các vụ làm ăn họ từng làm, có phải liên quan gì đến chúng tôi hay không.”
“Sau đó thì sao?”
“… Cứ điều tra, cuối cùng tra ra manh mối liên quan đến ba tôi,” Lâm Hiên bĩu môi, một bộ bất đắc dĩ, “Vụ bắt cóc tôi năm đó, chủ mưu vụ bắt cóc cảm thấy thực lực của mình không đủ, cho nên mượn tay Hỏa Long hai người, kết quả, khi ba tôi tìm ra, liền quyết định, bất luận thuộc tổ chức nào cũng giết bỏ, cho nên giết chết hai người của Hỏa Long.”
“Có điều chỉ là hai tên nhóc, đáng để người ta xuất toàn lực của tổ chức ra đối phó không, còn có nữa, sao mà qua bao nhiêu năm rồi, đến bây giờ mới ra tay?”
“Đúng vậy, tôi cũng suy nghĩ mãi. Vì thế tôi lại điều tra, phát hiên ra, con trai của lão đại Hỏa Long năm đó, sống chết không muốn kế thừa tổ chức của ba hắn, không có cách nào khác, lão đại kia đành đào tạo ra một người có thể lãnh đạo tổ chức, kết quả, cái người đó lại là người yêu của vị thiếu chủ kia, đồng thời cũng là một trong hai người bị ba tôi sát hại năm đó.
“Cho nên hắn đợi nhiều năm như vậy, là đợi chính mình nắm toàn bộ tổ chức trong tay, sau đó mới ra tay?”
“Cũng không khác nhiều lắm,” Lâm Hiên nhấp một ngụm canh ngọt Tiêu Nhiên chuẩn bị cho mang theo người, bộ dáng cảm thấy mỹ mãn, “Có điều làm cho tôi để ý nhất, vẫn là chi tiết ở lần hẹn trước.”
“Như thế nào?”
“Lúc ấy tin tức Hỏa Long đưa đến là, một mình W đi trước, khi thời gian giao dịch đến sẽ cho W một câu trả lời, nhưng W bận, tổ chức cử một người khác đến thay, cũng chính là tôi, bởi vì tôi không thể để lộ bản thân mình chính là W, kết quả là Hỏa Long lập tức hủy bỏ giao dịch. Lúc thu được tin tức, cũng là lúc tôi vừa đến công viên trò chơi, lúc xuống xe, lại nhận được tin, Hỏa Long tiếp tục giao dịch.”
“Chẳng lẽ là…..”
“Ừ, có thể có gián điệp,” Lâm Hiên gật gật đầu, tựa như biết Từ Thương muốn nói gì, “Nếu không thì chỉ có thể là chủ ý của lão đại Hỏa Long, không cần biết người chết là ai, chỉ cần người của tôi là được, hoặc là,…. Có người biết Lâm Hiên chính là W, có điều, khả năng thứ hai lớn hơn một chút, bởi vì…..”
“Vì sao?”
“Màn hình điện tử trên boom, cứ lặp đi lặp lại một câu, ‘ngươi chết hoặc Từ Thương chết’.”
87
Đã lâu rồi Từ Thương không tức giận như thế, hắn nện một quyền vào còi xe, âm thanh còi xe bén nhọn khiến Lâm Hiên giật nảy, “Từ Thương Thương. Cậu làm cái gì thế?”
“Cậu đang làm cái gì.” Từ Thương đậu xe ở ven đường, túm lấy cổ áo của Lâm Hiên, “Lâm Hiên, không phải cậu bảo cậu rất thông minh hay sao! Không phải cậu thông minh hơn người sao? Lâu như vậy cho tới bây giờ tôi vẫn không hỏi trên màn hình boom hiển thị cái gì, tôi cho rằng lúc đó cậu chọn cách chờ chết, nguyên nhân là vì số liệu của tổ chức hay thông tin cơ mật…. Không nghĩ tới….”
Hóa ra lại là, để cho Lâm Hiên lựa chọn, mình hay y, một người.
“Ấy, Từ Thương Thương, tôi không có ngốc nhé!” Tựa như Lâm Hiên không ý thức được Từ Thương đang giận đến sắp bốc hơi, còn giả bộ đáng yêu, “Trên màn hình còn viết, nếu tôi không thỏa hiệp, thì kết quả sẽ là chết, còn nếu sống, từ đó về sau hắn chỉ đối phó một mình tôi, còn nếu tôi lựa chọn để cậu chết, boom sẽ dừng lại, nhưng từ đó trở đi, hắn sẽ đối phó với cả hai người chúng ta. Tôi cảm thấy rằng, lựa chọn của tôi vẫn quá là chính xác đi!”
“Chính xác cái con khỉ ah!” Từ Thương tức đến mắng không nên lời, “Cậu không biết cái gì gọi là hoãn binh à? Cậu có hiểu không? Nếu không phải bọn Trịnh Viễn tìm được bản thiết kế kĩ thuật kia, cậu cứ chờ ở công viên đấy mà kết thúc đi! Đúng là tốt! Ngay cả tro cốt cũng không cần mua hũ đựng! Cậu giỏi lắm Lâm Hiên, năng lực của cậu, ba cậu không dạy cho cậu biết không có gì quý giá hơn sinh mạng mình hay sao?”
Mấy lời này của Từ Thương nói ra cực nanh, nói khiến cho Lâm Hiên sững sờ một chỗ, mất một lúc mới phản ứng lại, Lâm Hiên lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng như thế lại bị Từ Thương mắng đến không nói ra lời, mấp máy môi, cuối cùng nói ra, thanh âm vô cùng ủy khuất.
“Tôi…. Tôi làm sao mà nghĩ được nhiều như thế a, vừa nhìn thấy kẻ đó muốn đối phó với Từ Thương Thương tôi liền mơ hồ, tôi nghĩ a, cái mạng này của tôi đánh thế nào cũng không chết, nhưng mà Từ Thương Thương thì không như vậy, lúc đó, cậu đối với tôi tốt như vậy, sao tôi có thể để cậu chết được…. Làm sao rảnh mà nghĩ được ba dạy cái gì….”
Từ Thương thất thần nhìn Lâm Hiên như muốn khóc, rốt cục vẫn không cứng rắn được, vươn hai tay, đem Lâm Hiên vùi vào trong ngực, đem đầu của y tựa vào trái tim của mình, cố nén xúc động muốn hôn y.
Cậu không cần phải như vậy, tôi thật sự yêu cậu, mọi thứ sẽ nhanh kết thúc thôi.
Những lời này, Từ Thương cũng không nói ra, nhẩm đi nhẩm lại trong lòng mấy lần, chung quy vẫn không nói gì. Từ Thương đột nhiên bắt đầu hiểu được câu nói Lâm Hiên nói lúc trước, “Sắp kết thúc rồi.” Giờ phút này, trong lòng Từ Thương, mãnh liệt gào thét.
Nhanh kết thúc đi.
88
Buổi tối, Lâm Hiên gọi điện thoại cho Từ Thương, nói mình bận nhiệm vụ, không về nhà. Từ Thương ở nhà gật gật đầu, khi Lâm Hiên nói tạm biệt đột nhiên hỏi một câu.
“Đây là lần cuối cùng chứ?”
“Đây là lần cuối cùng.”
Từ Thương vẫn nói câu nói như cũ, “Nhớ cẩn thận”, Lâm Hiên trả lời như cũ, “Chờ tôi về.”
Giống như chẳng có gì thay đổi, giống như một nhiệm vụ bình thường như những nhiệm vụ khác, chẳng qua Từ Thương biết, Lâm Hiên biết, đây là lần cuối cùng. Ánh sáng ở phía trước rồi, đêm đen cuối cùng.
Nhiệm vụ lần này, Lâm Hiên cũng không nói gì nhiều, cũng không bàn bạc gì với Từ Thương, Từ Thương cũng không hỏi. Hắn cảm thấy rằng, nếu Lâm Hiên chưa nói với hắn, như vậy có nghĩa là không cần nói với hắn, hoặc là không muốn nói với hắn, cho nên mình có hỏi cũng bằng không.
Chẳng qua Từ Thương biết, Lâm Hiên đã không nắm trong tay tài chính của tổ chức, mọi tài sản đều đổi về tiền mặt, Lâm Hiên muốn chờ mọi thứ chấm dứt, lấy số tiền mặt đó chia cho mọi người, coi như làm trục xuất phí, cho bản thân mình một cơ hội lần nữa bắt đầu, cũng như cho những người khác một cơ hội như vậy.
Mà Từ Thương cũng bắt đầu tẩy trắng phòng khám, đầu tiên là làm chút quảng cáo tuyên truyền, lại giảm viện phí, công việc chính là chữa bệnh và khám bệnh, trải qua một thời gian thực hiện, cả phòng khám đã đi vào quỹ đạo ổn định. Bởi vì phòng khám nằm ở vị trí ngoại thành, có thể nói là một cách tránh tai mắt mọi người, cũng có thể nói là phong cảnh hữu tình, vô cùng thích hợp với việc nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Lâm Hiên và Từ Thương đều yên lặng làm hết thảy, hai người đều hiểu lòng, cả hai cùng đợi nhau, thời khắc cuối cùng.
Lâm Hiên xin nghỉ phép ở trường học năm ngày.
Hôm nay đã là ngày thứ năm. Bốn ngày trước đó Lâm Hiên chưa từng liên lạc với từ thườn, đây là lần đầu tiên hai người mất liên lạc dài như vậy, kể từ khi quen biết đến nay.
Từ Thương có chút vội vàng xao động, nhưng hắn cố gắng tự khuyên nhủ chính mình, việc hắn phải làm lúc này là chờ đợi, vô luận kết quả cuối cùng như thế nào, hắn và Lâm Hiên sẽ cùng đối mặt, cho nên lúc này, quyết không thể luống cuống, vô luận là vì chính mình, hay vì Lâm Hiên.
Rốt cuộc buổi tối ngàu thứ năm Trịnh Viễn cũng gọi điện thoại tới, không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp yêu cầu hắn đến phòng khám. Từ Thương vừa đến phòng khắm, liền thấy hộ lý khiêng cáng bệnh nhân tiến vào, nhưng người theo vào, chỉ có duy nhất Trịnh Viễn.
“Anh bị thương?” Từ Thương phát hiện Lâm Hiên cũng không có ở đây, âm thanh có chút run rẩy.
“Cậu đừng lo lắng, không phải là người của chúng tôi bị thương, là người bên Hỏa Long.”
Từ Thương thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa xoay người định đi đổi trang phục phẫu thuật, lại bị Trịnh Viễn túm lại.
“Tôi muốn nói với cậu một chuyện.”
“Cái gì?”
“Người này, ….” Trịnh Viễn do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra, “Có thể không cứu sống không?”
“Lão đại cứu hắn bởi nghĩ sẽ lấy hắn để uy hiếp Hỏa Long, nhưng tôi đón được người này, phát hiện trên người hắn có một thiết bị điện tử theo dõi, bên trong thiết bị có một con chíp, chúng tôi không thủ tiêu được, nhưng có thể tra ra nội dung trong đó, bên trong có âm thanh của lão đại khi ra mệnh lệnh, còn có âm thanh bình thường của lão đại khi giảng bài…”
“Cái gì!”
“Nói cách khác, nếu thiết bị này bị lọt ra ngoài, bất luận kẻ nào đều có thể biết W chính là Lâm Hiên. Con chip kia được liên kết với mạch đập của vật chủ, một khi mạch đập dừng lại, toàn bộ tư liệu bên trong sẽ bị phá hủy, còn nếu như, mạch đập trở lại, nội dung bên trong sẽ gửi đến một hòm thư điện tử theo thời gian được cài đặt sẵn. Có lẽ người này bị Hỏa Long uy hiếp để làm việc, sợ bị diệt khẩu, mới dùng phương pháp như vậy để giữ mạng.”
“……”
“Tôi biết cứu người là trách nhiệm của bác sỹ,” nét mặt của Trịnh Viễn vẫn là mặt than như vậy, nhưng lại mang theo gợn chút thirnhn cầu, “Nhưng Từ tiên sinh cũng biết, lão đại đem nhiệm vụ này làm nhiệm vụ cuối cùng, làm xong, cậu ấy chỉ muốn trở lại cuộc sống bình thường, đây là giấc mộng của cậu ấy trong suốt nhiều năm qua, nếu phần tư liệu này rơi vào tay của Hỏa Long, tôi nghĩ, cả đời này lão đại cũng không thể thực hiện giấc mộng của cậu ấy. Tôi biết nói như vậy với Từ tiên sinh thật vô cùng đê tiện, nhưng tôi chỉ mong Từ tiên sinh suy nghĩ lại, sau đó tự quyết định chính công việc của mình.”
Từ Thương chứ đần đần độn độn đi vào phòng giải phẫu, hộ lý đã làm xong công tác chuẩn bị, nhưng hắn vẫn chưa thể cho mình một đáp án. Ngay khi hắn nghĩ tất cả cứ thuận theo tự nhiên, hắn rốt cuộc thấy được người đang nằm trong phòng phẫu thuật kia, trong nháy mắt, hắn cảm thấy có một bàn tay vô hình, gát gao nắm lấy cổ hắn.