Không khí trong phòng nổi lên một cơn lốc vô hình, giờ khắc này, ngay cả hô hấp cũng trở nên dư thừa. Từ Thương cúi đầu, hắn không phải cố tình bảo trì trầm mặc, bởi vì hắn biết, nếu Lâm Hiên có thể đứng trước mặt mình như thế này, như vậy chỉ có thể chứng minh một điều, cái gì y cũng đã biết cả rồi.
Quả nhiên, còn trầm mặc chưa đến một phút đồng hồ, Lâm Hiên liền mở miệng, thoạt nhìn tựa như không có thời gian im lặng với Từ Thương. “Từ Thương Thương, à không, lúc này tôi nên gọi cậu là Kiều Kiều, như vậy mới thích hợp, cho đến lúc tôi bị bắt cóc, cùng tôi chơi đùa, đều là cậu đi.”
Từ Thương vẫn không nói gì, nhưng sự trầm mặc của hắn cũng không ngăn được dòng tự thuật của Lâm Hiên, “Nếu như tôi đoán không sai, cậu có chút kiến thức về bom đạn, hẳn là học từ ba tôi, nhiều năm như thế rồi, cậu không hề quên, thật sự là vất vả cho cậu rồi.”
“Cậu phát hiện từ khi nào?” Từ Thương hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với cuộc nói chuyện, nhưng biểu tình của Lâm Hiên vẫn vô cùng kiên nhẫn, tựa hồ nguyện ý giải đáp câu hỏi của y.
“Ngay lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ, cậu nói chuyện với tôi, nói Lâm Hổ thúc. Tên này ba tôi chỉ dùng khi còn ở vùng Đông Bắc, người bên ngoài không biết cái tên này, lúc ấy trong lòng tôi vẫn còn nhiều nghi vấn, sơ hở của cậu còn nhiều lắm, tôi sẽ không nói đâu.”
Hóa ra là ngay từ đầu… Từ Thương không rõ trong lòng hắn hiện giờ tình cảm nhộn nhạo như thế nào, phải nói Lâm Hiên rất thông minh hay chính mình che dấu quá tệ hại. Một trò chơi như vậy, Từ Thương ngay ở lúc bắt đầu đã làm trò lừa gạt, không biết áy náy đã mấy năm, nhưng hôm nay hắn thực sự biết được, ngay từ đầu, vốn dĩ chẳng có sự lừa gạt nào.
Chuyện xưa tự biên tự diễn, rõ ràng chính là một kẻ nguyện đánh, một kẻ nguyện yêu.
Nếu Lâm Hiên đã biết ngay từ đầu, y oán hận lừa gạt như vậy, vì sao không……
“Không phải cậu đang muốn hỏi, vì sao tôi không vạch trần cậu?” Lâm Hiên như thể có khả năng đọc được suy nghĩ của Từ Thương, ở trước mặt hắn nhàn nhã khoan thai, “Rất đơn giản a, tôi vốn không rõ tại sao cậu loại phải che dấu thân phận ngày trước, tại sao phải vạch trần cậu.”
“Bởi vì vụ bắt cóc trước kia.” Từ Thương nhắm mắt lại, nghĩ đến Lâm Hiên đang ở trước mắt mà nói ra, “Là tôi hẹn cậu đến chỗ đó xem pháo hoa, nếu không phải tôi, cậu cũng sẽ không đi lạc, cũng sẽ không bị bắt cóc, cậu còn để lại di chứng. Đến nơi này là bởi vì ba mẹ tôi đã ly hôn, Kiều là họ mẹ tôi, vì ly hôn nên cũng không theo nữa. Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn vô cùng áy náy, chính là không nghĩ tới, cuối cùng chúng ta vẫn ở chung một thành phố…..”
“Là như thế à…”
“Chính là như vậy.” Từ Thương bị Lâm Hiên hỏi lại có chút mơ hồ, nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Hiên, Lâm Hiên cũng không sợ hãi mà nhìn lại chằm chằm, chính là trong mắt y không dấu diếm ý cười, làm cho Từ Thương không ngừng cảm thấy bất an.
“Từ Thương Thương, cậu thật sự không biết hay là đang diễn kịch?” Lâm Hiên gãi gãi đầu, bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo, “Nếu như là diễn kịch, cậu đúng là một diễn viên tài ba, tôi thấy trong mắt cậu không có chút nào giả dối nào, nhưng mà nếu như cậu thật sự không biết, hết thảy mọi thứ có thể tính là khéo léo.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì…….”
“À, cậu còn nhớ đứa con của lão đại bang Hỏa Long không, người đó là không muốn kế thừa tổ chức của ba hắn để lại, cậu cảm thấy hắn thật sự không muốn thừa kế, hay là muốn tránh tai mắt của mọi người…”
Đề tài cuộc nói chuyện hướng về một phương hướng kỳ quái, Từ Thương ngẩng đầu, vài lần há miệng thở dốc, đã lâu rồi hắn không có e ngại chân tương như lúc này, đặc biệt sợ nghe Lâm Hiên nói ra kết quả cuối cùng.
“Từ Thương Thương, đứa con của lão đại bang Hỏa Long, chính là bạn tốt của cậu, Tiêu Nhiên a~, cậu có cảm thấy được rằng, mọi chuyện hết thảy đều rất khéo léo không?”
Lâm Hiên vẫn tủm tỉm cười như trước, Từ Thương lại cảm thấy được, khi Lâm Hiên nói ra hai chữ “Tiêu Nhiên”, từ đầu đến chân, đều là âm hàn.
Đến tột cùng, là ai lừa gạt ai?
94
Biểu tình khiếp sợ của Từ Thương cũng không phải là giả vờ, trong lòng Lâm Hiên cũng rõ, kỳ thật, giờ khắc này, độ bối rối của Lâm Hiên tuyệt không thua Từ Thương, lần đánh cuộc này vốn không có bại có thắng, bọn họ mấy người, ai cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
“Cậu không giết Thiệu Khanh đi.” Lâm Hiên cười nhẹ nhàng, ngón tay vẽ lên không khí, vẻ mặt khoái trá, “Với tính cách của cậu mà nói, thiệu lương đã sớm đóng chặt ở trong lòng, kể cả Thiệu Khanh có tiếp tục gây ra phiền toái, cũng không tiêu diệt được cảm tình bao năm của hai người, nếu cậu không muốn làm tôi lộ ra ngoài, với trình độ của cậu, làm một trái tim bắt chước tín hiệu, quá đơn giản mà!”
“Thiệu Khanh là bị bắt ép.” Lời nói của Từ Thương hiển nhiên không có sức thuyết phục, nhưng hắn tin tưởng, một người trước khi chết sẽ nói ra lời chân thành, “Trước khi làm phẫu thuật, anh ấy đã nói là bị bắt ép.”
“Vấn đều chính là ở chỗ này,” Lâm Hiên đánh một cái búng tay, tựa hồ như chờ Từ Thương nói ra câu này, “Theo tôi được biết, cậu chuẩn bị đem Thiệu Khanh dời sang nước ngoài, nhưng không nói cho Tiêu Nhiên. Hiện tại, tôi vẫn không hiểu được chính là, cậu với Thiệu Khanh là một cặp, hay là cùng với Tiêu Nhiên một cặp, hay là Thiệu Khanh với Tiêu Nhiên là một cặp, cậu chính là kẻ thứ ba phá hoại hay là…….”
“Tôi đứng ở bên cậu,” Từ Thương ngăn lại dòng suy nghĩ miên man của Lâm Hiên, bất quá, trên mặt của đối phương lại hiện nên nét cười như có như không, hiển nhiên là không tin, Từ Thương thở dài một hơi, hắn có thể lý giải được nghi hoặc lúc này của Lâm Hiên, nếu bạn bè của mình có mối quan hệ phức tạp như thế, hơn nữa bọn họ còn che dấu, Từ Thương cũng sẽ lựa chọn, chẳng tin tưởng một ai, có điều, Từ Thương vẫn muốn biện giải cho bản thân một chút. “Tôi thủy chung chỉ ở bên cậu, tôi cũng không biết Tiêu Nhiên và Thiệu Khanh lại đi đến bước đường này, tôi cũng không nói với Tiêu Nhiên, chính vì Thiệu Khanh không cho tôi nói ra….”
“Cậu không cần nói.” Lâm Hiên một tay chống đầu, một tay hướng về phía Từ Thương, “Cậu khiến tôi trước hết muốn rời đi, quá nhiều chuyện, đến gần đây tôi cũng mới biết, để tôi từ từ ngẫm lại.”
Từ Thương nhìn thấy biểu tình của Lâm Hiên đã khôi phục như ban đầu, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Chính xác, lúc này cả hai đều cần không gian cho mình, chuyện đã đi tới mức này, cũng không phải chỉ do một hai lần dấu diếm mà thành, mỗi người đều ẩn dấu một điều gì đó, rốt cục làm cho mọi chuyện rơi vào rắc rối, không thể tin nổi ngay cả khi đang ở cùn nhau.
Đối với ý nghĩ của Lâm Hiên, Từ Thương cũng đồng ý, vì thế hắn với tay lấy ba lô, chọn mấy đồ dùng hàng ngày, nói với Lâm Hiên, “Vậy cậu cứ ở lại đây, tôi đddeen bệnh viện hai ngày.”
Đi tới cửa, Từ Thương vẫn dừng lại, nhìn ra hành lang, lại do dự thật lau, cuối cùng vẫn quay đầu, điều khiến hắn không tưởng chính là Lâm Hiên vẫn đang đứng ở nơi đó, nhìn hắn đi.
Từ Thương thật sự rất muốn đi đến đó, giống như bình thường, xoa xoa đầu y, nghe y nói mấy câu nói giỡn hàng ngày, bản thân mình sẽ phối hợp, hoặc khinh bỉ, hoặc cười to, nhưng hiện tại, hắn làm không được.
Dừng lại thật lâu vẫn chưa rời đi, cuối cùng cũng động đậy, giống như hắn đã nhìn Lâm Hiên đủ rồi, một bước đi ra ngoài, tựa như không có gì để lưu luyến, trong nháy mắt đóng cửa, nghe thấy Lâm Hiên nói…
“Từ Thương Thương, đừng để tôi ở đây tìm được gì đó, tìm được càng nhiều lại càng khiến tôi không thể tin cậu. Nếu đây thật sự là một cái lưới, cậu cùng bảy năm để dẫn đường, thật đúng là……..”
Thật đúng là cái gì?
Thanh âm cuối cùng của Lâm Hiên bị tiếng đóng cửa cắt đứt, Từ Thương cười khổ nhìn cánh cửa, cảm thấy được bản thân mình hình như đã bỏ lỡ chuyện gì đó vô cùng trọng yếu.
95
Lâm Hiên đã sớm biết, cái gì y cũng đều biết, so với tất cả y là kẻ rõ ràng nhất, lại nói với Từ Thương, để tôi suy nghĩ lại, mà không phải là làm cho Từ Thương biến mất khỏi cuộc sống của y. Ngay cả Trịnh Viễn, cũng phải thốt lên, “Lão đại, cậu thay đổi rồi, không phải cậu hận nhất là phản bội sao?”
Đúng vậy, hận nhất là phản bội, nhưng lại để lời nói dối kéo dài đến thời khắc cuối cùng, bởi vì Lâm Hiên hết thảy đều rõ ràng, một khi y nói ra, có lẽ y với Từ Thương, đều không thể quay lại thời gian như ban đầu.
Bảy năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, có thể cho khiến cho một em bé vừa cất tiếng khóc chào đời đi học tiểu học, làm cho thế giới thiên biến vạn hóa, có thể làm cho một người một lần nữa yêu thương một người. Mặc dù Lâm Hiên không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, y đã quen với cuộc sống có từ t hương, giống như một người đã quen với cuộc sống ấm áp, không bao giờ, muốn trở về với giá lạnh.
Những lời Lâm Hiên nói với Từ Thương, Lâm Hiên cũng hiểu rõ, hắn và Kiều Sở khác nhau thế nào, liền đưa ra đáp án từ trái tim cho hắn nghe. Đã qua mấy năm, đại khái trong lòng Lâm Hiên cũng có đáp án, y lại không nói, hay đúng hơn là không còn cơ hội để nói cho người kia nghe nữa.
Thật đúng là……. Mối tình thắm thiết a.
Lâm Hiên nhắm mắt lại, những lời cuối cùng tựa như tia nắng nhanh chóng vụt tắt.
Mỗi một bước đi của Từ Thương đều mang theo một chút chết lặng, tâm hắn như một hồ nước lặng, lúc này vô bi vô hỉ.
Rốt cuộc vẫn là bị đuổi ra ngoài…. Mặc dù Từ Thương không muốn dùng từ “đuổi” này, nhưng hắn vẫn cảm thấy được, chỉ có thể tự hình dung tình cảnh hiện tại của mình.
Tranh luận với Lâm Hiên.
Giải thích là vô ích, ngay từ đầu Từ Thương chỉ biết, hắn biết Lâm Hiên còn nhiều hơn người khác, càng nguyện ý tin tưởng phân tích của mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy được rằng, bản thân mình lúc này có chút ủy khuất. Từ Thương cố gắng an ủi bản thân mình, Lâm Hiên cũng không nói ra lời cuối cùng với mình, chờ cậu ấy suy nghĩ cẩn thận, nói không chừng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng nếu y suy nghĩ không rõ….
Từ Thương không muốn nghĩ đến khả năng này, ngay ra nếu cũng không muốn nếu. Lúc này quan hệ giữa hắn và Lâm Hiên chính là giằng co, chính xác Thiệu Khanh còn sống, nhưng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, mà Tiêu Nhiên, lại kỳ quái giúp Lâm Hiên đối địch với Hỏa Long.
Trong nháy mắt, Từ Thương cảm thấy cuộc sống của chính mình đã sụp đổ rồi, hắn bắt đầu cảm khái may mắn bản thân còn có chỗ để đi, còn có…. Người đang chờ.
Lâm Hiên, tôi thật sự không sợ cậu điều tra, cậu điều tra càng nhiều càng tốt, càng triệt để càng tốt, bởi vì nếu cậu tra được đến cùng, cậu sẽ phát hiện….
Tôi yêu em đến cỡ nào, cậu bé của tôi.
Cậu sẽ phát hiện thôi.
96
Hai ngày này trôi qua vô cùng yên lặng, làm cho Từ Thương có một loại cảm giác đã quên từ lâu. Tình hình của Thiệu Khanh cũng ổn định trở lại, nhờ vào mối quan hệ của một vài người bạn, Từ Thương nhờ và đưa Thiệu Khanh đến Singapore, trong lòng lên kế hoạch, chờ cho Thiệu Khanh khoẻo lại, sẽ cho Tiêu Nhiên biết.
Một chút tin tức về Lâm Hiên cũng không có, một người, một mực đứng trước mắt mình 7 năm, đột nhiên rời đi, trừ bỏ vô cùng thương nhớ, tựa hồ không có gì khác, Từ Thương có chút tự cười bản thân mình, chẳng lẽ mình là một kẻ thích M.
Dù có là M, S hay là ABCD gì đó, có một điều Từ Thương so với bất cứ một ai đều rõ ràng hơn, gặp Lâm Hiên, bản thân mình dù có biến thành bộ dáng gì nữa, đều có thể.
Từ Thương dù có nằm mơ đều vẫn hi vọng, Lâm Hiên có thể cùng với mình, suy nghĩ giống nhau.
Ngay khi đang miên man suy nghĩ, một chiếc xe đen không hề gây ra một tiếng động đỗ đằng sau Từ Thương. Một chút hắn cũng không chú ý tới, cho đến khi trên xe có người đi xuống, Từ Thương mới giật mình phát hiện, đối phương đang đi về phía mình, chạy trốn là không thể.
Ba người trên xe đi xuống, vây quanh Từ Thương, trong đó có một người hất mặt về phía Từ Thương, mở miệng nói, “Lão đại của chúng tôi muốn tìm anh nói chuyện, Từ tiên sinh có thể nể mặt không.”
Từ Thương quan sát tình hình một chút, cục diện này bản thân mình không thể trốn thoát, nhưng lúc này, tìm hiểu được càng nhiều thông tin mới càng có lợi, “Lão đại của mấy người là……”
“Long ca của Hỏa Long bang, Long ca muốn hỏi Từ tiên sinh một chút, người đưa đến phòng khám của anh, đã chết như thế nào.”
Trong đầu Từ Thương liền lóe qua lời dặn của Thiệu Khanh trước khi hôn mê, hắn có chút oán hận chính mình đã quá chủ quan, có điều lo lắng hơn cả chính là về Lâm Hiên, không biết Trịnh Viễn có thể bảo vệ tốt y.
Từ Thương bị người của Hỏa Long lôi vào trong xe, hắn nhìn qua phòng khám một lần, khóe môi nhếch lên một chút, lộ ra một nụ cười.
Lúc này đây, tôi giúp em đi chuộc tội, được không.
Không khí trong phòng nổi lên một cơn lốc vô hình, giờ khắc này, ngay cả hô hấp cũng trở nên dư thừa. Từ Thương cúi đầu, hắn không phải cố tình bảo trì trầm mặc, bởi vì hắn biết, nếu Lâm Hiên có thể đứng trước mặt mình như thế này, như vậy chỉ có thể chứng minh một điều, cái gì y cũng đã biết cả rồi.
Quả nhiên, còn trầm mặc chưa đến một phút đồng hồ, Lâm Hiên liền mở miệng, thoạt nhìn tựa như không có thời gian im lặng với Từ Thương. “Từ Thương Thương, à không, lúc này tôi nên gọi cậu là Kiều Kiều, như vậy mới thích hợp, cho đến lúc tôi bị bắt cóc, cùng tôi chơi đùa, đều là cậu đi.”
Từ Thương vẫn không nói gì, nhưng sự trầm mặc của hắn cũng không ngăn được dòng tự thuật của Lâm Hiên, “Nếu như tôi đoán không sai, cậu có chút kiến thức về bom đạn, hẳn là học từ ba tôi, nhiều năm như thế rồi, cậu không hề quên, thật sự là vất vả cho cậu rồi.”
“Cậu phát hiện từ khi nào?” Từ Thương hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với cuộc nói chuyện, nhưng biểu tình của Lâm Hiên vẫn vô cùng kiên nhẫn, tựa hồ nguyện ý giải đáp câu hỏi của y.
“Ngay lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ, cậu nói chuyện với tôi, nói Lâm Hổ thúc. Tên này ba tôi chỉ dùng khi còn ở vùng Đông Bắc, người bên ngoài không biết cái tên này, lúc ấy trong lòng tôi vẫn còn nhiều nghi vấn, sơ hở của cậu còn nhiều lắm, tôi sẽ không nói đâu.”
Hóa ra là ngay từ đầu… Từ Thương không rõ trong lòng hắn hiện giờ tình cảm nhộn nhạo như thế nào, phải nói Lâm Hiên rất thông minh hay chính mình che dấu quá tệ hại. Một trò chơi như vậy, Từ Thương ngay ở lúc bắt đầu đã làm trò lừa gạt, không biết áy náy đã mấy năm, nhưng hôm nay hắn thực sự biết được, ngay từ đầu, vốn dĩ chẳng có sự lừa gạt nào.
Chuyện xưa tự biên tự diễn, rõ ràng chính là một kẻ nguyện đánh, một kẻ nguyện yêu.
Nếu Lâm Hiên đã biết ngay từ đầu, y oán hận lừa gạt như vậy, vì sao không……
“Không phải cậu đang muốn hỏi, vì sao tôi không vạch trần cậu?” Lâm Hiên như thể có khả năng đọc được suy nghĩ của Từ Thương, ở trước mặt hắn nhàn nhã khoan thai, “Rất đơn giản a, tôi vốn không rõ tại sao cậu loại phải che dấu thân phận ngày trước, tại sao phải vạch trần cậu.”
“Bởi vì vụ bắt cóc trước kia.” Từ Thương nhắm mắt lại, nghĩ đến Lâm Hiên đang ở trước mắt mà nói ra, “Là tôi hẹn cậu đến chỗ đó xem pháo hoa, nếu không phải tôi, cậu cũng sẽ không đi lạc, cũng sẽ không bị bắt cóc, cậu còn để lại di chứng. Đến nơi này là bởi vì ba mẹ tôi đã ly hôn, Kiều là họ mẹ tôi, vì ly hôn nên cũng không theo nữa. Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn vô cùng áy náy, chính là không nghĩ tới, cuối cùng chúng ta vẫn ở chung một thành phố…..”
“Là như thế à…”
“Chính là như vậy.” Từ Thương bị Lâm Hiên hỏi lại có chút mơ hồ, nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Hiên, Lâm Hiên cũng không sợ hãi mà nhìn lại chằm chằm, chính là trong mắt y không dấu diếm ý cười, làm cho Từ Thương không ngừng cảm thấy bất an.
“Từ Thương Thương, cậu thật sự không biết hay là đang diễn kịch?” Lâm Hiên gãi gãi đầu, bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo, “Nếu như là diễn kịch, cậu đúng là một diễn viên tài ba, tôi thấy trong mắt cậu không có chút nào giả dối nào, nhưng mà nếu như cậu thật sự không biết, hết thảy mọi thứ có thể tính là khéo léo.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì…….”
“À, cậu còn nhớ đứa con của lão đại bang Hỏa Long không, người đó là không muốn kế thừa tổ chức của ba hắn để lại, cậu cảm thấy hắn thật sự không muốn thừa kế, hay là muốn tránh tai mắt của mọi người…”
Đề tài cuộc nói chuyện hướng về một phương hướng kỳ quái, Từ Thương ngẩng đầu, vài lần há miệng thở dốc, đã lâu rồi hắn không có e ngại chân tương như lúc này, đặc biệt sợ nghe Lâm Hiên nói ra kết quả cuối cùng.
“Từ Thương Thương, đứa con của lão đại bang Hỏa Long, chính là bạn tốt của cậu, Tiêu Nhiên a~, cậu có cảm thấy được rằng, mọi chuyện hết thảy đều rất khéo léo không?”
Lâm Hiên vẫn tủm tỉm cười như trước, Từ Thương lại cảm thấy được, khi Lâm Hiên nói ra hai chữ “Tiêu Nhiên”, từ đầu đến chân, đều là âm hàn.
Đến tột cùng, là ai lừa gạt ai?
Biểu tình khiếp sợ của Từ Thương cũng không phải là giả vờ, trong lòng Lâm Hiên cũng rõ, kỳ thật, giờ khắc này, độ bối rối của Lâm Hiên tuyệt không thua Từ Thương, lần đánh cuộc này vốn không có bại có thắng, bọn họ mấy người, ai cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
“Cậu không giết Thiệu Khanh đi.” Lâm Hiên cười nhẹ nhàng, ngón tay vẽ lên không khí, vẻ mặt khoái trá, “Với tính cách của cậu mà nói, thiệu lương đã sớm đóng chặt ở trong lòng, kể cả Thiệu Khanh có tiếp tục gây ra phiền toái, cũng không tiêu diệt được cảm tình bao năm của hai người, nếu cậu không muốn làm tôi lộ ra ngoài, với trình độ của cậu, làm một trái tim bắt chước tín hiệu, quá đơn giản mà!”
“Thiệu Khanh là bị bắt ép.” Lời nói của Từ Thương hiển nhiên không có sức thuyết phục, nhưng hắn tin tưởng, một người trước khi chết sẽ nói ra lời chân thành, “Trước khi làm phẫu thuật, anh ấy đã nói là bị bắt ép.”
“Vấn đều chính là ở chỗ này,” Lâm Hiên đánh một cái búng tay, tựa hồ như chờ Từ Thương nói ra câu này, “Theo tôi được biết, cậu chuẩn bị đem Thiệu Khanh dời sang nước ngoài, nhưng không nói cho Tiêu Nhiên. Hiện tại, tôi vẫn không hiểu được chính là, cậu với Thiệu Khanh là một cặp, hay là cùng với Tiêu Nhiên một cặp, hay là Thiệu Khanh với Tiêu Nhiên là một cặp, cậu chính là kẻ thứ ba phá hoại hay là…….”
“Tôi đứng ở bên cậu,” Từ Thương ngăn lại dòng suy nghĩ miên man của Lâm Hiên, bất quá, trên mặt của đối phương lại hiện nên nét cười như có như không, hiển nhiên là không tin, Từ Thương thở dài một hơi, hắn có thể lý giải được nghi hoặc lúc này của Lâm Hiên, nếu bạn bè của mình có mối quan hệ phức tạp như thế, hơn nữa bọn họ còn che dấu, Từ Thương cũng sẽ lựa chọn, chẳng tin tưởng một ai, có điều, Từ Thương vẫn muốn biện giải cho bản thân một chút. “Tôi thủy chung chỉ ở bên cậu, tôi cũng không biết Tiêu Nhiên và Thiệu Khanh lại đi đến bước đường này, tôi cũng không nói với Tiêu Nhiên, chính vì Thiệu Khanh không cho tôi nói ra….”
“Cậu không cần nói.” Lâm Hiên một tay chống đầu, một tay hướng về phía Từ Thương, “Cậu khiến tôi trước hết muốn rời đi, quá nhiều chuyện, đến gần đây tôi cũng mới biết, để tôi từ từ ngẫm lại.”
Từ Thương nhìn thấy biểu tình của Lâm Hiên đã khôi phục như ban đầu, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Chính xác, lúc này cả hai đều cần không gian cho mình, chuyện đã đi tới mức này, cũng không phải chỉ do một hai lần dấu diếm mà thành, mỗi người đều ẩn dấu một điều gì đó, rốt cục làm cho mọi chuyện rơi vào rắc rối, không thể tin nổi ngay cả khi đang ở cùn nhau.
Đối với ý nghĩ của Lâm Hiên, Từ Thương cũng đồng ý, vì thế hắn với tay lấy ba lô, chọn mấy đồ dùng hàng ngày, nói với Lâm Hiên, “Vậy cậu cứ ở lại đây, tôi đddeen bệnh viện hai ngày.”
Đi tới cửa, Từ Thương vẫn dừng lại, nhìn ra hành lang, lại do dự thật lau, cuối cùng vẫn quay đầu, điều khiến hắn không tưởng chính là Lâm Hiên vẫn đang đứng ở nơi đó, nhìn hắn đi.
Từ Thương thật sự rất muốn đi đến đó, giống như bình thường, xoa xoa đầu y, nghe y nói mấy câu nói giỡn hàng ngày, bản thân mình sẽ phối hợp, hoặc khinh bỉ, hoặc cười to, nhưng hiện tại, hắn làm không được.
Dừng lại thật lâu vẫn chưa rời đi, cuối cùng cũng động đậy, giống như hắn đã nhìn Lâm Hiên đủ rồi, một bước đi ra ngoài, tựa như không có gì để lưu luyến, trong nháy mắt đóng cửa, nghe thấy Lâm Hiên nói…
“Từ Thương Thương, đừng để tôi ở đây tìm được gì đó, tìm được càng nhiều lại càng khiến tôi không thể tin cậu. Nếu đây thật sự là một cái lưới, cậu cùng bảy năm để dẫn đường, thật đúng là……..”
Thật đúng là cái gì?
Thanh âm cuối cùng của Lâm Hiên bị tiếng đóng cửa cắt đứt, Từ Thương cười khổ nhìn cánh cửa, cảm thấy được bản thân mình hình như đã bỏ lỡ chuyện gì đó vô cùng trọng yếu.
Lâm Hiên đã sớm biết, cái gì y cũng đều biết, so với tất cả y là kẻ rõ ràng nhất, lại nói với Từ Thương, để tôi suy nghĩ lại, mà không phải là làm cho Từ Thương biến mất khỏi cuộc sống của y. Ngay cả Trịnh Viễn, cũng phải thốt lên, “Lão đại, cậu thay đổi rồi, không phải cậu hận nhất là phản bội sao?”
Đúng vậy, hận nhất là phản bội, nhưng lại để lời nói dối kéo dài đến thời khắc cuối cùng, bởi vì Lâm Hiên hết thảy đều rõ ràng, một khi y nói ra, có lẽ y với Từ Thương, đều không thể quay lại thời gian như ban đầu.
Bảy năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, có thể cho khiến cho một em bé vừa cất tiếng khóc chào đời đi học tiểu học, làm cho thế giới thiên biến vạn hóa, có thể làm cho một người một lần nữa yêu thương một người. Mặc dù Lâm Hiên không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, y đã quen với cuộc sống có từ t hương, giống như một người đã quen với cuộc sống ấm áp, không bao giờ, muốn trở về với giá lạnh.
Những lời Lâm Hiên nói với Từ Thương, Lâm Hiên cũng hiểu rõ, hắn và Kiều Sở khác nhau thế nào, liền đưa ra đáp án từ trái tim cho hắn nghe. Đã qua mấy năm, đại khái trong lòng Lâm Hiên cũng có đáp án, y lại không nói, hay đúng hơn là không còn cơ hội để nói cho người kia nghe nữa.
Thật đúng là……. Mối tình thắm thiết a.
Lâm Hiên nhắm mắt lại, những lời cuối cùng tựa như tia nắng nhanh chóng vụt tắt.
Mỗi một bước đi của Từ Thương đều mang theo một chút chết lặng, tâm hắn như một hồ nước lặng, lúc này vô bi vô hỉ.
Rốt cuộc vẫn là bị đuổi ra ngoài…. Mặc dù Từ Thương không muốn dùng từ “đuổi” này, nhưng hắn vẫn cảm thấy được, chỉ có thể tự hình dung tình cảnh hiện tại của mình.
Tranh luận với Lâm Hiên.
Giải thích là vô ích, ngay từ đầu Từ Thương chỉ biết, hắn biết Lâm Hiên còn nhiều hơn người khác, càng nguyện ý tin tưởng phân tích của mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy được rằng, bản thân mình lúc này có chút ủy khuất. Từ Thương cố gắng an ủi bản thân mình, Lâm Hiên cũng không nói ra lời cuối cùng với mình, chờ cậu ấy suy nghĩ cẩn thận, nói không chừng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng nếu y suy nghĩ không rõ….
Từ Thương không muốn nghĩ đến khả năng này, ngay ra nếu cũng không muốn nếu. Lúc này quan hệ giữa hắn và Lâm Hiên chính là giằng co, chính xác Thiệu Khanh còn sống, nhưng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, mà Tiêu Nhiên, lại kỳ quái giúp Lâm Hiên đối địch với Hỏa Long.
Trong nháy mắt, Từ Thương cảm thấy cuộc sống của chính mình đã sụp đổ rồi, hắn bắt đầu cảm khái may mắn bản thân còn có chỗ để đi, còn có…. Người đang chờ.
Lâm Hiên, tôi thật sự không sợ cậu điều tra, cậu điều tra càng nhiều càng tốt, càng triệt để càng tốt, bởi vì nếu cậu tra được đến cùng, cậu sẽ phát hiện….
Tôi yêu em đến cỡ nào, cậu bé của tôi.
Cậu sẽ phát hiện thôi.
Hai ngày này trôi qua vô cùng yên lặng, làm cho Từ Thương có một loại cảm giác đã quên từ lâu. Tình hình của Thiệu Khanh cũng ổn định trở lại, nhờ vào mối quan hệ của một vài người bạn, Từ Thương nhờ và đưa Thiệu Khanh đến Singapore, trong lòng lên kế hoạch, chờ cho Thiệu Khanh khoẻo lại, sẽ cho Tiêu Nhiên biết.
Một chút tin tức về Lâm Hiên cũng không có, một người, một mực đứng trước mắt mình năm, đột nhiên rời đi, trừ bỏ vô cùng thương nhớ, tựa hồ không có gì khác, Từ Thương có chút tự cười bản thân mình, chẳng lẽ mình là một kẻ thích M.
Dù có là M, S hay là ABCD gì đó, có một điều Từ Thương so với bất cứ một ai đều rõ ràng hơn, gặp Lâm Hiên, bản thân mình dù có biến thành bộ dáng gì nữa, đều có thể.
Từ Thương dù có nằm mơ đều vẫn hi vọng, Lâm Hiên có thể cùng với mình, suy nghĩ giống nhau.
Ngay khi đang miên man suy nghĩ, một chiếc xe đen không hề gây ra một tiếng động đỗ đằng sau Từ Thương. Một chút hắn cũng không chú ý tới, cho đến khi trên xe có người đi xuống, Từ Thương mới giật mình phát hiện, đối phương đang đi về phía mình, chạy trốn là không thể.
Ba người trên xe đi xuống, vây quanh Từ Thương, trong đó có một người hất mặt về phía Từ Thương, mở miệng nói, “Lão đại của chúng tôi muốn tìm anh nói chuyện, Từ tiên sinh có thể nể mặt không.”
Từ Thương quan sát tình hình một chút, cục diện này bản thân mình không thể trốn thoát, nhưng lúc này, tìm hiểu được càng nhiều thông tin mới càng có lợi, “Lão đại của mấy người là……”
“Long ca của Hỏa Long bang, Long ca muốn hỏi Từ tiên sinh một chút, người đưa đến phòng khám của anh, đã chết như thế nào.”
Trong đầu Từ Thương liền lóe qua lời dặn của Thiệu Khanh trước khi hôn mê, hắn có chút oán hận chính mình đã quá chủ quan, có điều lo lắng hơn cả chính là về Lâm Hiên, không biết Trịnh Viễn có thể bảo vệ tốt y.
Từ Thương bị người của Hỏa Long lôi vào trong xe, hắn nhìn qua phòng khám một lần, khóe môi nhếch lên một chút, lộ ra một nụ cười.
Lúc này đây, tôi giúp em đi chuộc tội, được không.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
93
Không khí trong phòng nổi lên một cơn lốc vô hình, giờ khắc này, ngay cả hô hấp cũng trở nên dư thừa. Từ Thương cúi đầu, hắn không phải cố tình bảo trì trầm mặc, bởi vì hắn biết, nếu Lâm Hiên có thể đứng trước mặt mình như thế này, như vậy chỉ có thể chứng minh một điều, cái gì y cũng đã biết cả rồi.
Quả nhiên, còn trầm mặc chưa đến một phút đồng hồ, Lâm Hiên liền mở miệng, thoạt nhìn tựa như không có thời gian im lặng với Từ Thương. “Từ Thương Thương, à không, lúc này tôi nên gọi cậu là Kiều Kiều, như vậy mới thích hợp, cho đến lúc tôi bị bắt cóc, cùng tôi chơi đùa, đều là cậu đi.”
Từ Thương vẫn không nói gì, nhưng sự trầm mặc của hắn cũng không ngăn được dòng tự thuật của Lâm Hiên, “Nếu như tôi đoán không sai, cậu có chút kiến thức về bom đạn, hẳn là học từ ba tôi, nhiều năm như thế rồi, cậu không hề quên, thật sự là vất vả cho cậu rồi.”
“Cậu phát hiện từ khi nào?” Từ Thương hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với cuộc nói chuyện, nhưng biểu tình của Lâm Hiên vẫn vô cùng kiên nhẫn, tựa hồ nguyện ý giải đáp câu hỏi của y.
“Ngay lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ, cậu nói chuyện với tôi, nói Lâm Hổ thúc. Tên này ba tôi chỉ dùng khi còn ở vùng Đông Bắc, người bên ngoài không biết cái tên này, lúc ấy trong lòng tôi vẫn còn nhiều nghi vấn, sơ hở của cậu còn nhiều lắm, tôi sẽ không nói đâu.”
Hóa ra là ngay từ đầu… Từ Thương không rõ trong lòng hắn hiện giờ tình cảm nhộn nhạo như thế nào, phải nói Lâm Hiên rất thông minh hay chính mình che dấu quá tệ hại. Một trò chơi như vậy, Từ Thương ngay ở lúc bắt đầu đã làm trò lừa gạt, không biết áy náy đã mấy năm, nhưng hôm nay hắn thực sự biết được, ngay từ đầu, vốn dĩ chẳng có sự lừa gạt nào.
Chuyện xưa tự biên tự diễn, rõ ràng chính là một kẻ nguyện đánh, một kẻ nguyện yêu.
Nếu Lâm Hiên đã biết ngay từ đầu, y oán hận lừa gạt như vậy, vì sao không……
“Không phải cậu đang muốn hỏi, vì sao tôi không vạch trần cậu?” Lâm Hiên như thể có khả năng đọc được suy nghĩ của Từ Thương, ở trước mặt hắn nhàn nhã khoan thai, “Rất đơn giản a, tôi vốn không rõ tại sao cậu loại phải che dấu thân phận ngày trước, tại sao phải vạch trần cậu.”
“Bởi vì vụ bắt cóc trước kia.” Từ Thương nhắm mắt lại, nghĩ đến Lâm Hiên đang ở trước mắt mà nói ra, “Là tôi hẹn cậu đến chỗ đó xem pháo hoa, nếu không phải tôi, cậu cũng sẽ không đi lạc, cũng sẽ không bị bắt cóc, cậu còn để lại di chứng. Đến nơi này là bởi vì ba mẹ tôi đã ly hôn, Kiều là họ mẹ tôi, vì ly hôn nên cũng không theo nữa. Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn vô cùng áy náy, chính là không nghĩ tới, cuối cùng chúng ta vẫn ở chung một thành phố…..”
“Là như thế à…”
“Chính là như vậy.” Từ Thương bị Lâm Hiên hỏi lại có chút mơ hồ, nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Hiên, Lâm Hiên cũng không sợ hãi mà nhìn lại chằm chằm, chính là trong mắt y không dấu diếm ý cười, làm cho Từ Thương không ngừng cảm thấy bất an.
“Từ Thương Thương, cậu thật sự không biết hay là đang diễn kịch?” Lâm Hiên gãi gãi đầu, bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo, “Nếu như là diễn kịch, cậu đúng là một diễn viên tài ba, tôi thấy trong mắt cậu không có chút nào giả dối nào, nhưng mà nếu như cậu thật sự không biết, hết thảy mọi thứ có thể tính là khéo léo.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì…….”
“À, cậu còn nhớ đứa con của lão đại bang Hỏa Long không, người đó là không muốn kế thừa tổ chức của ba hắn để lại, cậu cảm thấy hắn thật sự không muốn thừa kế, hay là muốn tránh tai mắt của mọi người…”
Đề tài cuộc nói chuyện hướng về một phương hướng kỳ quái, Từ Thương ngẩng đầu, vài lần há miệng thở dốc, đã lâu rồi hắn không có e ngại chân tương như lúc này, đặc biệt sợ nghe Lâm Hiên nói ra kết quả cuối cùng.
“Từ Thương Thương, đứa con của lão đại bang Hỏa Long, chính là bạn tốt của cậu, Tiêu Nhiên a~, cậu có cảm thấy được rằng, mọi chuyện hết thảy đều rất khéo léo không?”
Lâm Hiên vẫn tủm tỉm cười như trước, Từ Thương lại cảm thấy được, khi Lâm Hiên nói ra hai chữ “Tiêu Nhiên”, từ đầu đến chân, đều là âm hàn.
Đến tột cùng, là ai lừa gạt ai?
94
Biểu tình khiếp sợ của Từ Thương cũng không phải là giả vờ, trong lòng Lâm Hiên cũng rõ, kỳ thật, giờ khắc này, độ bối rối của Lâm Hiên tuyệt không thua Từ Thương, lần đánh cuộc này vốn không có bại có thắng, bọn họ mấy người, ai cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
“Cậu không giết Thiệu Khanh đi.” Lâm Hiên cười nhẹ nhàng, ngón tay vẽ lên không khí, vẻ mặt khoái trá, “Với tính cách của cậu mà nói, thiệu lương đã sớm đóng chặt ở trong lòng, kể cả Thiệu Khanh có tiếp tục gây ra phiền toái, cũng không tiêu diệt được cảm tình bao năm của hai người, nếu cậu không muốn làm tôi lộ ra ngoài, với trình độ của cậu, làm một trái tim bắt chước tín hiệu, quá đơn giản mà!”
“Thiệu Khanh là bị bắt ép.” Lời nói của Từ Thương hiển nhiên không có sức thuyết phục, nhưng hắn tin tưởng, một người trước khi chết sẽ nói ra lời chân thành, “Trước khi làm phẫu thuật, anh ấy đã nói là bị bắt ép.”
“Vấn đều chính là ở chỗ này,” Lâm Hiên đánh một cái búng tay, tựa hồ như chờ Từ Thương nói ra câu này, “Theo tôi được biết, cậu chuẩn bị đem Thiệu Khanh dời sang nước ngoài, nhưng không nói cho Tiêu Nhiên. Hiện tại, tôi vẫn không hiểu được chính là, cậu với Thiệu Khanh là một cặp, hay là cùng với Tiêu Nhiên một cặp, hay là Thiệu Khanh với Tiêu Nhiên là một cặp, cậu chính là kẻ thứ ba phá hoại hay là…….”
“Tôi đứng ở bên cậu,” Từ Thương ngăn lại dòng suy nghĩ miên man của Lâm Hiên, bất quá, trên mặt của đối phương lại hiện nên nét cười như có như không, hiển nhiên là không tin, Từ Thương thở dài một hơi, hắn có thể lý giải được nghi hoặc lúc này của Lâm Hiên, nếu bạn bè của mình có mối quan hệ phức tạp như thế, hơn nữa bọn họ còn che dấu, Từ Thương cũng sẽ lựa chọn, chẳng tin tưởng một ai, có điều, Từ Thương vẫn muốn biện giải cho bản thân một chút. “Tôi thủy chung chỉ ở bên cậu, tôi cũng không biết Tiêu Nhiên và Thiệu Khanh lại đi đến bước đường này, tôi cũng không nói với Tiêu Nhiên, chính vì Thiệu Khanh không cho tôi nói ra….”
“Cậu không cần nói.” Lâm Hiên một tay chống đầu, một tay hướng về phía Từ Thương, “Cậu khiến tôi trước hết muốn rời đi, quá nhiều chuyện, đến gần đây tôi cũng mới biết, để tôi từ từ ngẫm lại.”
Từ Thương nhìn thấy biểu tình của Lâm Hiên đã khôi phục như ban đầu, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Chính xác, lúc này cả hai đều cần không gian cho mình, chuyện đã đi tới mức này, cũng không phải chỉ do một hai lần dấu diếm mà thành, mỗi người đều ẩn dấu một điều gì đó, rốt cục làm cho mọi chuyện rơi vào rắc rối, không thể tin nổi ngay cả khi đang ở cùn nhau.
Đối với ý nghĩ của Lâm Hiên, Từ Thương cũng đồng ý, vì thế hắn với tay lấy ba lô, chọn mấy đồ dùng hàng ngày, nói với Lâm Hiên, “Vậy cậu cứ ở lại đây, tôi đddeen bệnh viện hai ngày.”
Đi tới cửa, Từ Thương vẫn dừng lại, nhìn ra hành lang, lại do dự thật lau, cuối cùng vẫn quay đầu, điều khiến hắn không tưởng chính là Lâm Hiên vẫn đang đứng ở nơi đó, nhìn hắn đi.
Từ Thương thật sự rất muốn đi đến đó, giống như bình thường, xoa xoa đầu y, nghe y nói mấy câu nói giỡn hàng ngày, bản thân mình sẽ phối hợp, hoặc khinh bỉ, hoặc cười to, nhưng hiện tại, hắn làm không được.
Dừng lại thật lâu vẫn chưa rời đi, cuối cùng cũng động đậy, giống như hắn đã nhìn Lâm Hiên đủ rồi, một bước đi ra ngoài, tựa như không có gì để lưu luyến, trong nháy mắt đóng cửa, nghe thấy Lâm Hiên nói…
“Từ Thương Thương, đừng để tôi ở đây tìm được gì đó, tìm được càng nhiều lại càng khiến tôi không thể tin cậu. Nếu đây thật sự là một cái lưới, cậu cùng bảy năm để dẫn đường, thật đúng là……..”
Thật đúng là cái gì?
Thanh âm cuối cùng của Lâm Hiên bị tiếng đóng cửa cắt đứt, Từ Thương cười khổ nhìn cánh cửa, cảm thấy được bản thân mình hình như đã bỏ lỡ chuyện gì đó vô cùng trọng yếu.
95
Lâm Hiên đã sớm biết, cái gì y cũng đều biết, so với tất cả y là kẻ rõ ràng nhất, lại nói với Từ Thương, để tôi suy nghĩ lại, mà không phải là làm cho Từ Thương biến mất khỏi cuộc sống của y. Ngay cả Trịnh Viễn, cũng phải thốt lên, “Lão đại, cậu thay đổi rồi, không phải cậu hận nhất là phản bội sao?”
Đúng vậy, hận nhất là phản bội, nhưng lại để lời nói dối kéo dài đến thời khắc cuối cùng, bởi vì Lâm Hiên hết thảy đều rõ ràng, một khi y nói ra, có lẽ y với Từ Thương, đều không thể quay lại thời gian như ban đầu.
Bảy năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, có thể cho khiến cho một em bé vừa cất tiếng khóc chào đời đi học tiểu học, làm cho thế giới thiên biến vạn hóa, có thể làm cho một người một lần nữa yêu thương một người. Mặc dù Lâm Hiên không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, y đã quen với cuộc sống có từ t hương, giống như một người đã quen với cuộc sống ấm áp, không bao giờ, muốn trở về với giá lạnh.
Những lời Lâm Hiên nói với Từ Thương, Lâm Hiên cũng hiểu rõ, hắn và Kiều Sở khác nhau thế nào, liền đưa ra đáp án từ trái tim cho hắn nghe. Đã qua mấy năm, đại khái trong lòng Lâm Hiên cũng có đáp án, y lại không nói, hay đúng hơn là không còn cơ hội để nói cho người kia nghe nữa.
Thật đúng là……. Mối tình thắm thiết a.
Lâm Hiên nhắm mắt lại, những lời cuối cùng tựa như tia nắng nhanh chóng vụt tắt.
Mỗi một bước đi của Từ Thương đều mang theo một chút chết lặng, tâm hắn như một hồ nước lặng, lúc này vô bi vô hỉ.
Rốt cuộc vẫn là bị đuổi ra ngoài…. Mặc dù Từ Thương không muốn dùng từ “đuổi” này, nhưng hắn vẫn cảm thấy được, chỉ có thể tự hình dung tình cảnh hiện tại của mình.
Tranh luận với Lâm Hiên.
Giải thích là vô ích, ngay từ đầu Từ Thương chỉ biết, hắn biết Lâm Hiên còn nhiều hơn người khác, càng nguyện ý tin tưởng phân tích của mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy được rằng, bản thân mình lúc này có chút ủy khuất. Từ Thương cố gắng an ủi bản thân mình, Lâm Hiên cũng không nói ra lời cuối cùng với mình, chờ cậu ấy suy nghĩ cẩn thận, nói không chừng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng nếu y suy nghĩ không rõ….
Từ Thương không muốn nghĩ đến khả năng này, ngay ra nếu cũng không muốn nếu. Lúc này quan hệ giữa hắn và Lâm Hiên chính là giằng co, chính xác Thiệu Khanh còn sống, nhưng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, mà Tiêu Nhiên, lại kỳ quái giúp Lâm Hiên đối địch với Hỏa Long.
Trong nháy mắt, Từ Thương cảm thấy cuộc sống của chính mình đã sụp đổ rồi, hắn bắt đầu cảm khái may mắn bản thân còn có chỗ để đi, còn có…. Người đang chờ.
Lâm Hiên, tôi thật sự không sợ cậu điều tra, cậu điều tra càng nhiều càng tốt, càng triệt để càng tốt, bởi vì nếu cậu tra được đến cùng, cậu sẽ phát hiện….
Tôi yêu em đến cỡ nào, cậu bé của tôi.
Cậu sẽ phát hiện thôi.
96
Hai ngày này trôi qua vô cùng yên lặng, làm cho Từ Thương có một loại cảm giác đã quên từ lâu. Tình hình của Thiệu Khanh cũng ổn định trở lại, nhờ vào mối quan hệ của một vài người bạn, Từ Thương nhờ và đưa Thiệu Khanh đến Singapore, trong lòng lên kế hoạch, chờ cho Thiệu Khanh khoẻo lại, sẽ cho Tiêu Nhiên biết.
Một chút tin tức về Lâm Hiên cũng không có, một người, một mực đứng trước mắt mình 7 năm, đột nhiên rời đi, trừ bỏ vô cùng thương nhớ, tựa hồ không có gì khác, Từ Thương có chút tự cười bản thân mình, chẳng lẽ mình là một kẻ thích M.
Dù có là M, S hay là ABCD gì đó, có một điều Từ Thương so với bất cứ một ai đều rõ ràng hơn, gặp Lâm Hiên, bản thân mình dù có biến thành bộ dáng gì nữa, đều có thể.
Từ Thương dù có nằm mơ đều vẫn hi vọng, Lâm Hiên có thể cùng với mình, suy nghĩ giống nhau.
Ngay khi đang miên man suy nghĩ, một chiếc xe đen không hề gây ra một tiếng động đỗ đằng sau Từ Thương. Một chút hắn cũng không chú ý tới, cho đến khi trên xe có người đi xuống, Từ Thương mới giật mình phát hiện, đối phương đang đi về phía mình, chạy trốn là không thể.
Ba người trên xe đi xuống, vây quanh Từ Thương, trong đó có một người hất mặt về phía Từ Thương, mở miệng nói, “Lão đại của chúng tôi muốn tìm anh nói chuyện, Từ tiên sinh có thể nể mặt không.”
Từ Thương quan sát tình hình một chút, cục diện này bản thân mình không thể trốn thoát, nhưng lúc này, tìm hiểu được càng nhiều thông tin mới càng có lợi, “Lão đại của mấy người là……”
“Long ca của Hỏa Long bang, Long ca muốn hỏi Từ tiên sinh một chút, người đưa đến phòng khám của anh, đã chết như thế nào.”
Trong đầu Từ Thương liền lóe qua lời dặn của Thiệu Khanh trước khi hôn mê, hắn có chút oán hận chính mình đã quá chủ quan, có điều lo lắng hơn cả chính là về Lâm Hiên, không biết Trịnh Viễn có thể bảo vệ tốt y.
Từ Thương bị người của Hỏa Long lôi vào trong xe, hắn nhìn qua phòng khám một lần, khóe môi nhếch lên một chút, lộ ra một nụ cười.
Lúc này đây, tôi giúp em đi chuộc tội, được không.