Điều khiến Bạch tiên sinh không ngờ là, bệnh tình của ông lại nhanh chóng chuyển biến xấu, nhanh đến độ, đến 1 tuần cũng không giấu nổi.
‘Rầm’
Trong căn phòng rửa mặt trống không, Bạch Ân té nước lên mặt mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng bệnh, cắt không còn giọt máu trong gương, cười giễu nhại.
Vầng mắt thâm quầng, bờ môi nứt nẻ. Bạch Ân không thể nào ngủ được, đầu đau như muốn nứt ra, luôn có loại ảo giác như có người theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể ám sát mình, cùng với sự nhộn nhịp trống rỗng xung quanh.
Trơ mắt nhìn mình bước tới tử vong.
Còn điều gì kinh khủng hơn chứ?
Bạch Ân muốn chết không chỉ lần một lần hai, cổ tay ông từng có một vết sẹo rất đáng sợ. Có lần, ông uống hết một lọ thuốc ngủ, thậm chí còn không thể học đại học một cách bình thường. Tại lần lưu ban thứ tư, giáo sư nói với ông: chúng tôi muốn cứu vớt em, nhưng em không chịu mở rộng cửa lòng, ngôi trường này không cần học sinh như em, em nên thay đổi đi.
Vậy nên, giấy chứng nhận tốt nghiệp của Bạch Ân được ghi “đã ra trường”.
Không thích với bất kỳ thứ gì, thú tiêu khiển duy nhất là ngẩn người, đôi khi ánh mắt ông trôi vào vô định. Vái cảm giác tuyệt vọng không thể nói ra đó luôn đi theo Bạch Ân.
Rất thống khổ.
Bạch Ân chống tay trước gương, giọt nước lăn trên tấm kính, chậm rãi chia cắt bóng hình phản chiếu của Bạch Ân làm hai.
Ông nhìn bản thân trong gương.
Một nửa đã điên, một nửa cố gắng giữ vững lý trí.
Bạch Ân không thể nhìn thẳng vào Bạch lão gia tử, bởi ông sẽ thống hận chính mình – kẻ có được một nửa gien của ông ta.
Điều khiến Bạch tiên sinh không ngờ là, bệnh tình của ông lại nhanh chóng chuyển biến xấu, nhanh đến độ, đến tuần cũng không giấu nổi.
‘Rầm’
Trong căn phòng rửa mặt trống không, Bạch Ân té nước lên mặt mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng bệnh, cắt không còn giọt máu trong gương, cười giễu nhại.
Vầng mắt thâm quầng, bờ môi nứt nẻ. Bạch Ân không thể nào ngủ được, đầu đau như muốn nứt ra, luôn có loại ảo giác như có người theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể ám sát mình, cùng với sự nhộn nhịp trống rỗng xung quanh.
Trơ mắt nhìn mình bước tới tử vong.
Còn điều gì kinh khủng hơn chứ?
Bạch Ân muốn chết không chỉ lần một lần hai, cổ tay ông từng có một vết sẹo rất đáng sợ. Có lần, ông uống hết một lọ thuốc ngủ, thậm chí còn không thể học đại học một cách bình thường. Tại lần lưu ban thứ tư, giáo sư nói với ông: chúng tôi muốn cứu vớt em, nhưng em không chịu mở rộng cửa lòng, ngôi trường này không cần học sinh như em, em nên thay đổi đi.
Vậy nên, giấy chứng nhận tốt nghiệp của Bạch Ân được ghi “đã ra trường”.
Không thích với bất kỳ thứ gì, thú tiêu khiển duy nhất là ngẩn người, đôi khi ánh mắt ông trôi vào vô định. Vái cảm giác tuyệt vọng không thể nói ra đó luôn đi theo Bạch Ân.
Rất thống khổ.
Bạch Ân chống tay trước gương, giọt nước lăn trên tấm kính, chậm rãi chia cắt bóng hình phản chiếu của Bạch Ân làm hai.
Ông nhìn bản thân trong gương.
Một nửa đã điên, một nửa cố gắng giữ vững lý trí.
Bạch Ân không thể nhìn thẳng vào Bạch lão gia tử, bởi ông sẽ thống hận chính mình – kẻ có được một nửa gien của ông ta.