Tang Bắc giật mình nhìn Bạch Ân, suýt nữa thì rớt cái máy tính bảng trên tay: “Ngài không bệnh đấy chứ?”
Bạch tiên sinh đáp: “Tôi có bệnh, nhưng giờ, tôi cảm thấy rất tốt.”
Tang Bắc nói: “Nếu ngài muốn cho tôi nghỉ, được rồi, đầu tiên, tôi đã làm việc suốt năm năm không nghỉ, nếu tính cả số ngày nghỉ pháp luật quy định và nghỉ lễ thì tôi có năm tháng nghỉ phép.”
“Thế nên?” Bạch Ân hỏi.
Tang Bắc chìa tay ra: “Mong ngài cho tôi giấy nghỉ phép lĩnh lương dài năm tháng, cám ơn.”
Bạch tiên sinh cười nhe răng: “Đừng mơ mộng hão huyền, ba ngày thôi, cậu phải biết quý trọng ba ngày này đó.”
Tang Bắc “…”