Từ lúc tỉnh lại, Bạch Ân vẫn cố làm ra vẻ bình thường, thực ra, đầu ông rất đau, dạ dày cũng quặn lại.
Thế giới trong mắt ông thực nhỏ hẹp.
Nhưng Bạch Ân biết, xung quanh ông trống rỗng.
Tùy tay rút xuống một quyển sách đã từng đọc trên giá, Bạch Ân giở đến mục lục, nhìn tiêu đề và nhớ lại. Trí nhớ ông rất tốt, không đến nỗi nhìn qua là nhớ, nhưng chỉ cần từng đọc nó, ngẫm lại một lúc là mọi thứ sẽ hiện ra.
Mọi người đều đứng ngoài cửa, nơi này chỉ có một Trịnh Hòa đang hôn mê.
Rốt cục, Bạch Ân cũng được thả lỏng.
Ông nhìn gương mặt Trịnh Hòa, thực ra, đối với cậu, ông cũng không để bụng lắm.
Chỉ là một người làm bạn bên ông lúc cô đơn thôi, không đáng gì, nhưng lại cần một người như thế.
Người đó có thể là Trịnh Hòa, cũng có thể là người khác, túm bừa bất cứ kẻ nào trên đường cũng được.
Bạch Ân từng nghĩ, đợi thêm vài năm nữa, ông ngán cậu, hai người chia tay trong yên bình. Ông sẽ trải đường cho Trịnh Hòa, con đường đó sẽ tốt hơn cái cậu A Vinh trước kia rất nhiều. Bởi ông cảm giác được, Trịnh Hòa thực sự tốt với ông, tốt đến thái quá.
Lần nào cũng thế, mỗi khi ông muốn có một nơi để dừng chân nghỉ ngơi, Trịnh Hòa sẽ xuất hiện.
Là số phận, hay là…..?
Bạch Ân chợt nhớ tới tập phương án trị liệu trên bàn.
Tìm ai bây giờ?
Có thể tin tưởng Trịnh Hòa sao?
Từ lúc tỉnh lại, Bạch Ân vẫn cố làm ra vẻ bình thường, thực ra, đầu ông rất đau, dạ dày cũng quặn lại.
Thế giới trong mắt ông thực nhỏ hẹp.
Nhưng Bạch Ân biết, xung quanh ông trống rỗng.
Tùy tay rút xuống một quyển sách đã từng đọc trên giá, Bạch Ân giở đến mục lục, nhìn tiêu đề và nhớ lại. Trí nhớ ông rất tốt, không đến nỗi nhìn qua là nhớ, nhưng chỉ cần từng đọc nó, ngẫm lại một lúc là mọi thứ sẽ hiện ra.
Mọi người đều đứng ngoài cửa, nơi này chỉ có một Trịnh Hòa đang hôn mê.
Rốt cục, Bạch Ân cũng được thả lỏng.
Ông nhìn gương mặt Trịnh Hòa, thực ra, đối với cậu, ông cũng không để bụng lắm.
Chỉ là một người làm bạn bên ông lúc cô đơn thôi, không đáng gì, nhưng lại cần một người như thế.
Người đó có thể là Trịnh Hòa, cũng có thể là người khác, túm bừa bất cứ kẻ nào trên đường cũng được.
Bạch Ân từng nghĩ, đợi thêm vài năm nữa, ông ngán cậu, hai người chia tay trong yên bình. Ông sẽ trải đường cho Trịnh Hòa, con đường đó sẽ tốt hơn cái cậu A Vinh trước kia rất nhiều. Bởi ông cảm giác được, Trịnh Hòa thực sự tốt với ông, tốt đến thái quá.
Lần nào cũng thế, mỗi khi ông muốn có một nơi để dừng chân nghỉ ngơi, Trịnh Hòa sẽ xuất hiện.
Là số phận, hay là…..?
Bạch Ân chợt nhớ tới tập phương án trị liệu trên bàn.
Tìm ai bây giờ?
Có thể tin tưởng Trịnh Hòa sao?