“Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh…” giọng Trịnh Hòa cứ ong ong bên tai Bạch Ân như một con muỗi.
Bạch Ân vừa uống thuốc xong, chưa hết khó chịu. Ông mở mắt ra, nhìn xung quanh phòng khách, nào có bóng dáng Trịnh Hòa.
Chuyện gì thế nhỉ?
Bạch Ân có chút khó khăn bước xuống ghế quý phi, nhìn xung quanh, Trịnh Hòa quả thực không ở đây.
“Trịnh Hòa, em ở đâu?” Bạch Ân hô.
Trong phòng không có động tĩnh gì.
Sao có thể, bên ngoài có máy theo dõi và vệ sĩ, Trịnh Hòa không thểđi ra, hơn nữa, do dưỡng thương nên mấy hôm nay cậu ngoan lắm.
Chẳng nhẽ….có chuyện gì mình không dự đoán được, Trịnh Hòa cũng không thể kháng cự?
Bạch Ân kinh ngạc, nhìn quanh một hồi. Mấy hôm nay ông với Trịnh Hòa vẫn như bóng với hình, đột nhiên không thấy, trong lòng cảm thấy trống vắng.
Không, không, Trịnh Hòa chắc chắn sẽ không đi ra ngoài một mình.
Bạch Ân có chút kích động, ấn chiếc điện thoại bí mật được giấu trên tường, sau đó, mở cửa sổ ra. Ông thấy Trịnh Hòa đang ngồi nghịch máy tính trên mặt cỏ.
“Alô, alô? Chủ tịch, tìm tôi có việc gì nha?” đầu bên kia vang lên cái giọng Đông Bắc của Candy.
Bạch Ân trầm mặc ba phút, sau nói: “Không có gì, kiểm tra thôi.” Rồi cúp máy.
“Xoạt” mở cửa sổ ra, Bạch Ân hơi cúi đầu xuống, ánh mặt trời ấm áp cùng gió nhẹ lướt qua người ông, nhưng không thể lọt vào trong lòng.
Khi nãy, chỉ vì không thấy cậu mà ông đã dùng điện thoại bí mật do quá lo lắng.
Điều này khiến ông sợ hãi, trong kế hoạch của ông, Trịnh Hòa không quan trọng đến thế, ít nhất, cậu không quan trọng đến nỗi khiến ông mất lý trí.
Có nên giữ cậu ấy lại không?
Bạch Ân nhìn cậu thanh niên ngập trong ánh nắng đang ngồi trên cỏ.
Ông không thể đối mặt với trái tim mình.
“Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh…” giọng Trịnh Hòa cứ ong ong bên tai Bạch Ân như một con muỗi.
Bạch Ân vừa uống thuốc xong, chưa hết khó chịu. Ông mở mắt ra, nhìn xung quanh phòng khách, nào có bóng dáng Trịnh Hòa.
Chuyện gì thế nhỉ?
Bạch Ân có chút khó khăn bước xuống ghế quý phi, nhìn xung quanh, Trịnh Hòa quả thực không ở đây.
“Trịnh Hòa, em ở đâu?” Bạch Ân hô.
Trong phòng không có động tĩnh gì.
Sao có thể, bên ngoài có máy theo dõi và vệ sĩ, Trịnh Hòa không thểđi ra, hơn nữa, do dưỡng thương nên mấy hôm nay cậu ngoan lắm.
Chẳng nhẽ….có chuyện gì mình không dự đoán được, Trịnh Hòa cũng không thể kháng cự?
Bạch Ân kinh ngạc, nhìn quanh một hồi. Mấy hôm nay ông với Trịnh Hòa vẫn như bóng với hình, đột nhiên không thấy, trong lòng cảm thấy trống vắng.
Không, không, Trịnh Hòa chắc chắn sẽ không đi ra ngoài một mình.
Bạch Ân có chút kích động, ấn chiếc điện thoại bí mật được giấu trên tường, sau đó, mở cửa sổ ra. Ông thấy Trịnh Hòa đang ngồi nghịch máy tính trên mặt cỏ.
“Alô, alô? Chủ tịch, tìm tôi có việc gì nha?” đầu bên kia vang lên cái giọng Đông Bắc của Candy.
Bạch Ân trầm mặc ba phút, sau nói: “Không có gì, kiểm tra thôi.” Rồi cúp máy.
“Xoạt” mở cửa sổ ra, Bạch Ân hơi cúi đầu xuống, ánh mặt trời ấm áp cùng gió nhẹ lướt qua người ông, nhưng không thể lọt vào trong lòng.
Khi nãy, chỉ vì không thấy cậu mà ông đã dùng điện thoại bí mật do quá lo lắng.
Điều này khiến ông sợ hãi, trong kế hoạch của ông, Trịnh Hòa không quan trọng đến thế, ít nhất, cậu không quan trọng đến nỗi khiến ông mất lý trí.
Có nên giữ cậu ấy lại không?
Bạch Ân nhìn cậu thanh niên ngập trong ánh nắng đang ngồi trên cỏ.
Ông không thể đối mặt với trái tim mình.