Ánh mặt trời chiếu qua bức màn. Bạch Ân mơ màng tỉnh lại, môi dán lên sống lưng Trịnh Hòa, chậm rãi hôn: “Bảo bối…”
Trịnh Hòa gào thét trong lòng. Tay Bạch Ân khẽ chuyển, Trịnh Hòa liền bị xoay người, ghé vào ngực ông. Bạnh Ân đưa tay qua sờ mó, đùa bỡn. Trịnh Hòa giãy qua giãy lại, cuối cùng, Bạch Ân thấy kỳ quái, hỏi: “Sao thế?”
Trịnh Hòa quệt mồm: “Đừng đụng vào em, em phiền.”
Bạch Ân cảm thấy khó hiểu, tối qua còn êm đẹp, sao mới dậy liền thay đổi thái độ? Trịnh Hòa nói: “Ngài không biết tối qua ngài làm gì với em sao?”
Bạch Ân lắc đầu, lại dường như có hơi mang máng: “Chẳng nhẽ trong lúc mơ, tôi làm em?”
“Lúc nào cũng chỉ nghĩ thế thôi!” Trịnh Hòa thở phì phì: “Tối qua, lúc ngủ, một tay ngài chặn lỗ mũi em, một tay bóp cổ em, ngài muốn em chết ngạt sao?”