Bạch Ân vặn vòi nước.
Làn nước ấm áp chảy xuống, ông đứng đối diện với vòi hoa sen, để dòng nước nhẹ nhàng làm ướt thân mình.
Đây là thói quen của ông, lễ rửa tội đầu tiên sau khi tái sinh thành người.
Ông nghiêm túc, và cẩn thận cọ rửa thân thể mình, Bạch Ân có chứng ám ảnh cưỡng chế cực kỳ nghiêm trọng, nhưng so với cái bệnh tâm thần thể cố chấp của ông thì nó nhẹ hơn rất nhiều. Điều này ảnh hưởng rất nhiều tới đời sống sinh hoạt của ông, ví dụ như căn phòng không bao giờ có đến một hạt bụi, hoặc sự sạch sẽ thái quá trong vấn đề tình cảm.
Bạch Ân gọi video call cho Tang Bắc trong khi đầu đang ướt sũng.
“Chào ngài, Bạch tiên sinh.” gương mặt Tang Bắc vẫn vô cảm: “Tôi hi vọng ngài nói ngắn gọn, bởi tôi đã tăng ca liên tục 32 giờ, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, thêm nữa, xin ngài hãy cho phí tăng ca lên gấp đôi, cám ơn.”
Bạch Ân chống đầu nhìn anh, nói: “Chuyện ở chỗ cục trưởng Trương, các cậu không cần theo dõi nữa, rút về hết đi.”
“Vì sao?” Tang Bắc không hiểu.
Bạch Ân cười hỏi: “Chẳng nhẽ cậu chưa nhận ra?”
Tang Bắc bỗng trợn tròn hai mắt: “Bạch tiên sinh, lần phát bệnh này của ngài ngắn hơn hết thảy những lần trước!”
Tầm mắt Bạch Ân hướng ra xa: “Sự tỉnh táo này chỉ là tạm thời mà thôi.”
Tang Bắc vội vàng báo cáo những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Bạch Ân. Anh cảm động đến suýt khóc khi nhận được chỉ lệnh thi hành.
Bạch Ân hỏi: “Trịnh Hòa thì sao? Sao cậu không nhắc tới em ấy?”
Ban đầu, Tang Bắc nghĩ, thân phận của Trịnh Hòa quá bé, không đáng nhắc tới, nghe Bạch tiên sinh hỏi thế mới âm thầm đánh giá vị trí của người này trong lòng Bạch Ân, anh chọn những khía cạnh tốt, kể lại đại khái cho ông.
Qua miêu tả của Tang Bắc, cùng mới những hình ảnh vụn vặt trong đầu mình, Bạch Ân có thể đoán được, sau khi mình phát bệnh, Trịnh Hòa đã chăm sóc ông ân cần thế nào.
Ông im lặng vài phút.
Bạch Ân vặn vòi nước.
Làn nước ấm áp chảy xuống, ông đứng đối diện với vòi hoa sen, để dòng nước nhẹ nhàng làm ướt thân mình.
Đây là thói quen của ông, lễ rửa tội đầu tiên sau khi tái sinh thành người.
Ông nghiêm túc, và cẩn thận cọ rửa thân thể mình, Bạch Ân có chứng ám ảnh cưỡng chế cực kỳ nghiêm trọng, nhưng so với cái bệnh tâm thần thể cố chấp của ông thì nó nhẹ hơn rất nhiều. Điều này ảnh hưởng rất nhiều tới đời sống sinh hoạt của ông, ví dụ như căn phòng không bao giờ có đến một hạt bụi, hoặc sự sạch sẽ thái quá trong vấn đề tình cảm.
Bạch Ân gọi video call cho Tang Bắc trong khi đầu đang ướt sũng.
“Chào ngài, Bạch tiên sinh.” gương mặt Tang Bắc vẫn vô cảm: “Tôi hi vọng ngài nói ngắn gọn, bởi tôi đã tăng ca liên tục giờ, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, thêm nữa, xin ngài hãy cho phí tăng ca lên gấp đôi, cám ơn.”
Bạch Ân chống đầu nhìn anh, nói: “Chuyện ở chỗ cục trưởng Trương, các cậu không cần theo dõi nữa, rút về hết đi.”
“Vì sao?” Tang Bắc không hiểu.
Bạch Ân cười hỏi: “Chẳng nhẽ cậu chưa nhận ra?”
Tang Bắc bỗng trợn tròn hai mắt: “Bạch tiên sinh, lần phát bệnh này của ngài ngắn hơn hết thảy những lần trước!”
Tầm mắt Bạch Ân hướng ra xa: “Sự tỉnh táo này chỉ là tạm thời mà thôi.”
Tang Bắc vội vàng báo cáo những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Bạch Ân. Anh cảm động đến suýt khóc khi nhận được chỉ lệnh thi hành.
Bạch Ân hỏi: “Trịnh Hòa thì sao? Sao cậu không nhắc tới em ấy?”
Ban đầu, Tang Bắc nghĩ, thân phận của Trịnh Hòa quá bé, không đáng nhắc tới, nghe Bạch tiên sinh hỏi thế mới âm thầm đánh giá vị trí của người này trong lòng Bạch Ân, anh chọn những khía cạnh tốt, kể lại đại khái cho ông.
Qua miêu tả của Tang Bắc, cùng mới những hình ảnh vụn vặt trong đầu mình, Bạch Ân có thể đoán được, sau khi mình phát bệnh, Trịnh Hòa đã chăm sóc ông ân cần thế nào.
Ông im lặng vài phút.