Xe của Tang Bắc quả thực không thể nhét 3 người đàn ông, 2 cái vali hành lý và một con chó. Anh buồn bã nhìn chỗ ngồi cuối cùng, nhưng bên cạnh anh vẫn còn một con Husky đang thè lưỡi vẫy đuôi.
Trịnh Hòa nói:“Mau lên còn đi.”
Tang Bắc hỏi: “Chỉ còn lại một chỗ duy nhất, nó ngồi hay tôi ngồi?” Anh chỉ vào Husky.
Trịnh Hòa cũng không biết giải quyết sao, cậu nhìn Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh nói: “Cho chó lên đi, cậu tự đi bộ xuống núi rồi bắt xe qua.” Nói xong, ông đưa cho 5 tờ Mao gia gia màu đỏ.
Tang Bắc bi phẫn: “Sao nó được lên xe, mà tôi lại không? Chẳng phải chó giỏi chạy hơn sao?”
Bạch tiên sinh phân tích: “Bởi vì nó từng đi lạc, tôi sợ nó lạc lần nữa, sơn trang không có ai, nó chết thì sao. Cậu thì không lo, cứ đi dọc đường lớn, thế nào cũng xuống được núi, thế nên tôi mới chọn nó. Đây không phải vấn đề chọn người hay chó, mà vì tôi tin tưởng cậu hơn, hiểu chưa?”
Tang Bắc: “…”
Nghe thế thì có vẻ quyết định của Bạch tiên sinh đúng thật….đi bộ xuống núi cũng không phải chuyện gì khó khăn.