“Bảo bối, quỳ xuống.” Bạch Ân chỉ chỉ vào tấm thảm trải sàn.
Đầu óc hỗn loạn, ông không biết mình đang nói gì, làm gì, chỉ nhớ rằng, Trịnh Hòa từ bỏ ông, hôn một người đàn ông khác.
“Tôi đã xem đoạn video Kiệt Tử gửi tới, ” khóe miệng Bạch Ân cong lên: “Thực thú vị.”
“Bạch tiên sinh, ông đừng vội giận!” Trịnh Hòa quỳ trên sàn thực cẩn thận: “Đó chỉ là ngoài ý muốn, em có thể giải thích.”
“Tôi không giận.” Tầm mắt Bạch Ân chăm chú nhìn một hạt bụi bị gió thổi bay khỏi tấm rèm, rồi chậm rãi rơi xuống. Từ đầu đến cuối, ông vẫn cố gắng không nhìn gương mặt Trịnh Hòa.
“Cởi đồ ra.” Ông nói, tuy chính ông cũng chưa biết mình sẽ phạt Trịnh Hòa như thế nào, nhưng ông muốn biết cơ thể cậu có bị ai khác đụng tới chưa, giống cái cáchmình đụng vào cậu ấy….
Vành mắt ông đau nhói.
Vẻ mặt Trịnh Hòa rối rắm một chút: “Hết, hết ….sao?”
Bạch Ân ngẩng đầu lên, cố gắng để thứ chất lỏng trong mắt chảy ngược trở lại.
Ông đột nhiên không muốn sống nữa, những thứ đẹp đẽ hóa ra lại xấu xí như thế, nếu ngay cả Trịnh Hòa cũng không giữ nổi, vậy khiến ông có được cậu làm gì?
Cùng chết đi.
Ít nhất ông còn lại hồi ức.
Trịnh Hòa cởi sạch quần áo, trần trụi quỳ trên sàn.
Khi không còn quần áo, con người sẽ có tâm lý căng thẳng và ngượng ngùng, thực hiện hành vi đùa giỡn hay quấy rối khi đó sẽ khiến đối phương bị tác động sâu sắc. Đấy là thủ đoạn thường thấy của Bạch Ân, nhưng ông chưa từng nghĩ mình sẽ áp dụng nó lên Trịnh Hòa.
Bạch Ân đè giọng xuống thực nhẹ, ông đứng lên khỏi ghế, đi về phía Trịnh Hòa. Rời khỏi khu vực có ánh sáng đó, ông bỗng như thiên sứ rơi vào địa ngục, toàn thân toát ra lệ khí, ông ôm Trịnh Hòa từ phía sau, hai cánh tay vòng ra trước, lướt dọc theo bờ vai, mặt dán lên lưng cậu: “Giờ tôi muốn nghe lời giải thích của em, em nói đi.”
“Thế thì tốt quá…..” Trịnh Hòa thở ra nhẹ nhõm, thành khẩn kể lại. Cậu ngốc thế nào mới tin lời Bạch Ân như vậy chứ: “Chuyện này chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi, trước em và Âu Dương Chí gặp nhau mấy lần, hơn nữa đều không ưa người kia, có lẽ có ai muốn nắn gân bọn em nên mới sắp xếp thế, em và cậu ta không có quan hệ gì hết, thật đấy.”
“Ngoài ý muốn? Nghe êm tai thật đấy….” Bạch Ân nở nụ cười, ông buông Trịnh Hòa ra, đứng lên, lệ khínhư biến thành thực thể.
Trịnh Hòa rốt cục nhận ra, lời ông nói không phải thật lòng. Cậu không biết lệ khí là cái khí gì, nhưng do được lắp anten Bạch Ân cực nhạy nên cậu có thể khẳng định: trạng thái của Bạch Ân không ổn, cậu hoảng hốt nói: “Đừng, đừng động thủ! Em đánh không thắng ông mà, em thực sự không lừa ông, tin em được không? Ông có thể hỏi Thành thiếu, những người trong đoàn làm phim, bọn họ có thể làm chứng cho em!”
Bạch Ân dừng bước lại, hai tay đặt bên hông, nghiêng đầu nhìn Trịnh Hòa: “Sao tôi phải đi hỏi họ chứ?” Ông ngả về phía trước, gương mặt cách Trịnh Hòa rất gần, hỏi: “Tôi không thể tin em sao? Hay là, chính em cũng không đáng để tôi tin?”
“Không phải, không phải! Danh dự của em tốt lắm, ông có thể yên tâm….trời ạ, mình đang nói gì thế này.” Câu cuối chỉ là lời tự thì thầm của cậu, bỗng nhiên, cậu thấy đầu mình nhói lên, trời đất quay cuồng, vừa mở mắt ra liền thấy Bạch tiên sinh âm trầm nhìn mình, đôi mắt đen như hắc diệu thạchkhi xưa, giờ hệt như cặp mắt của ma quỷ.
“Tôi không tin em.” Bạch Ân nói: “Em lừa tôi, khiến tôi tổn thương.”
“Em làm ông tổn thương gì?” Trịnh Hòa bất đắc dĩ: “Em mới đáng thương này, Bạch tiên sinh, ông buông tay ra đi, ông nắm làm đầu em đau quá.”
Bạch Ân cười mà như không cười nhìn Trịnh Hòa: “Em không biết? Chẳng nhẽ phải moi trái tim tôi ra cho em, em mới thừa nhận sao? Nếu em không làm được, sao phải hứa hẹn!” Bạch Ân rống lên câu cuối, lần này ông giận thật, khí thế tỏa ra ngùn ngụt, Trịnh Hòa bị ông xách như xách một con gà, sợ quá không dám ho he gì.
Trịnh Hòa bị dọa sợ, chỉ là đụng vào khóe miệng, hơn nữa cũng không phải cậu cố ý, Bạch tiên sinh nổi nóng cũng được, nhưng đừng giận chó đánh mèo thế chứ? Cậu kháng cự, cố gắng cứu đám tóc của mình khỏi tay Bạch Ân: “Ông có thể điều tra rõ ràng rồi mới hỏi tội em được không? Giờ em giận lắm! Bạch tiên sinh, em muốn đi, giờ có nói chuyện ông cũng không nghe lọt!”
Từ lúc Trịnh Hòa vào, Bạch tiên sinh đã khóa chặt mọi cửa sổ, hiển nhiên là những suy nghĩ trong ông đen tối hơn Trịnh Hòa rất nhiều.
Ông không khống chế được đầu óc, thân thể chính mình. Chuyện tiếp theo, ông chỉ cần nhìn Trịnh Hòa chết, rồi cắt cổ tay mình, nhìn máu tươi chảy ra là được.
Ảo tưởng ấy khiến ông thoải mái hơn nhiều.
Chết cùng người yêu, Catherine của ông vĩnh viễn là người ông yêu nhất.
Trịnh Hòa, tôi yêu em.
Vậy nên nhất quyết không thể mất em.
“Bảo bối, quỳ xuống.” Bạch Ân chỉ chỉ vào tấm thảm trải sàn.
Đầu óc hỗn loạn, ông không biết mình đang nói gì, làm gì, chỉ nhớ rằng, Trịnh Hòa từ bỏ ông, hôn một người đàn ông khác.
“Tôi đã xem đoạn video Kiệt Tử gửi tới, ” khóe miệng Bạch Ân cong lên: “Thực thú vị.”
“Bạch tiên sinh, ông đừng vội giận!” Trịnh Hòa quỳ trên sàn thực cẩn thận: “Đó chỉ là ngoài ý muốn, em có thể giải thích.”
“Tôi không giận.” Tầm mắt Bạch Ân chăm chú nhìn một hạt bụi bị gió thổi bay khỏi tấm rèm, rồi chậm rãi rơi xuống. Từ đầu đến cuối, ông vẫn cố gắng không nhìn gương mặt Trịnh Hòa.
“Cởi đồ ra.” Ông nói, tuy chính ông cũng chưa biết mình sẽ phạt Trịnh Hòa như thế nào, nhưng ông muốn biết cơ thể cậu có bị ai khác đụng tới chưa, giống cái cáchmình đụng vào cậu ấy….
Vành mắt ông đau nhói.
Vẻ mặt Trịnh Hòa rối rắm một chút: “Hết, hết ….sao?”
Bạch Ân ngẩng đầu lên, cố gắng để thứ chất lỏng trong mắt chảy ngược trở lại.
Ông đột nhiên không muốn sống nữa, những thứ đẹp đẽ hóa ra lại xấu xí như thế, nếu ngay cả Trịnh Hòa cũng không giữ nổi, vậy khiến ông có được cậu làm gì?
Cùng chết đi.
Ít nhất ông còn lại hồi ức.
Trịnh Hòa cởi sạch quần áo, trần trụi quỳ trên sàn.
Khi không còn quần áo, con người sẽ có tâm lý căng thẳng và ngượng ngùng, thực hiện hành vi đùa giỡn hay quấy rối khi đó sẽ khiến đối phương bị tác động sâu sắc. Đấy là thủ đoạn thường thấy của Bạch Ân, nhưng ông chưa từng nghĩ mình sẽ áp dụng nó lên Trịnh Hòa.
Bạch Ân đè giọng xuống thực nhẹ, ông đứng lên khỏi ghế, đi về phía Trịnh Hòa. Rời khỏi khu vực có ánh sáng đó, ông bỗng như thiên sứ rơi vào địa ngục, toàn thân toát ra lệ khí, ông ôm Trịnh Hòa từ phía sau, hai cánh tay vòng ra trước, lướt dọc theo bờ vai, mặt dán lên lưng cậu: “Giờ tôi muốn nghe lời giải thích của em, em nói đi.”
“Thế thì tốt quá…..” Trịnh Hòa thở ra nhẹ nhõm, thành khẩn kể lại. Cậu ngốc thế nào mới tin lời Bạch Ân như vậy chứ: “Chuyện này chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi, trước em và Âu Dương Chí gặp nhau mấy lần, hơn nữa đều không ưa người kia, có lẽ có ai muốn nắn gân bọn em nên mới sắp xếp thế, em và cậu ta không có quan hệ gì hết, thật đấy.”
“Ngoài ý muốn? Nghe êm tai thật đấy….” Bạch Ân nở nụ cười, ông buông Trịnh Hòa ra, đứng lên, lệ khínhư biến thành thực thể.
Trịnh Hòa rốt cục nhận ra, lời ông nói không phải thật lòng. Cậu không biết lệ khí là cái khí gì, nhưng do được lắp anten Bạch Ân cực nhạy nên cậu có thể khẳng định: trạng thái của Bạch Ân không ổn, cậu hoảng hốt nói: “Đừng, đừng động thủ! Em đánh không thắng ông mà, em thực sự không lừa ông, tin em được không? Ông có thể hỏi Thành thiếu, những người trong đoàn làm phim, bọn họ có thể làm chứng cho em!”
Bạch Ân dừng bước lại, hai tay đặt bên hông, nghiêng đầu nhìn Trịnh Hòa: “Sao tôi phải đi hỏi họ chứ?” Ông ngả về phía trước, gương mặt cách Trịnh Hòa rất gần, hỏi: “Tôi không thể tin em sao? Hay là, chính em cũng không đáng để tôi tin?”
“Không phải, không phải! Danh dự của em tốt lắm, ông có thể yên tâm….trời ạ, mình đang nói gì thế này.” Câu cuối chỉ là lời tự thì thầm của cậu, bỗng nhiên, cậu thấy đầu mình nhói lên, trời đất quay cuồng, vừa mở mắt ra liền thấy Bạch tiên sinh âm trầm nhìn mình, đôi mắt đen như hắc diệu thạchkhi xưa, giờ hệt như cặp mắt của ma quỷ.
“Tôi không tin em.” Bạch Ân nói: “Em lừa tôi, khiến tôi tổn thương.”
“Em làm ông tổn thương gì?” Trịnh Hòa bất đắc dĩ: “Em mới đáng thương này, Bạch tiên sinh, ông buông tay ra đi, ông nắm làm đầu em đau quá.”
Bạch Ân cười mà như không cười nhìn Trịnh Hòa: “Em không biết? Chẳng nhẽ phải moi trái tim tôi ra cho em, em mới thừa nhận sao? Nếu em không làm được, sao phải hứa hẹn!” Bạch Ân rống lên câu cuối, lần này ông giận thật, khí thế tỏa ra ngùn ngụt, Trịnh Hòa bị ông xách như xách một con gà, sợ quá không dám ho he gì.
Trịnh Hòa bị dọa sợ, chỉ là đụng vào khóe miệng, hơn nữa cũng không phải cậu cố ý, Bạch tiên sinh nổi nóng cũng được, nhưng đừng giận chó đánh mèo thế chứ? Cậu kháng cự, cố gắng cứu đám tóc của mình khỏi tay Bạch Ân: “Ông có thể điều tra rõ ràng rồi mới hỏi tội em được không? Giờ em giận lắm! Bạch tiên sinh, em muốn đi, giờ có nói chuyện ông cũng không nghe lọt!”
Từ lúc Trịnh Hòa vào, Bạch tiên sinh đã khóa chặt mọi cửa sổ, hiển nhiên là những suy nghĩ trong ông đen tối hơn Trịnh Hòa rất nhiều.
Ông không khống chế được đầu óc, thân thể chính mình. Chuyện tiếp theo, ông chỉ cần nhìn Trịnh Hòa chết, rồi cắt cổ tay mình, nhìn máu tươi chảy ra là được.
Ảo tưởng ấy khiến ông thoải mái hơn nhiều.
Chết cùng người yêu, Catherine của ông vĩnh viễn là người ông yêu nhất.
Trịnh Hòa, tôi yêu em.
Vậy nên nhất quyết không thể mất em.