Mũi Trịnh Hòa bị gió làm cho ửng lên, cậu đóng cửa sổ lại, im lặng vài giây, hỏi: “Bạch tiên sinh, em hỏi ông chuyện này, ông hứa với em sẽ không giận, được không?”
“Em nói đó là việc gì đã.”
Trịnh Hòa quay đầu định đi, Bạch Ân ôm cổ cậu: “Aiz, đừng giận, được rồi, em nói đi, chỉ cần không liên quan tới ‘chia tay’, tôi sẽ không giận em.”
“Tuy không liên quan, nhưng mà….” Trịnh Hòa xoa xoa mặt, nói: “Ông định bao dưỡng em bao lâu?”
Nghe câu hỏi thẳng thắn của Trịnh Hòa, Bạch Ân thực vui: “Ha ha, sao bỗng nhiên em hỏi thế?”
“Em muốn biết đáp án mà.” Tuy hỏi chuyện này, nhưng cậu đã quyết định sẽ từ chối một kịch bản phim khác. Là mơ hão cũng được, nhưng cậu không muốn rời khỏi Bạch Ân một chút nào.
“Để tôi nghĩ xem….” Bạch Ân ngẩng, đặt đầu Trịnh Hòa lên vai mình, cười nói: “Tôi nuôi em cả đời, được không?”
“….” Trịnh Hòa sụt sịt mũi, quàng tay qua cổ Bạch Ân, dọa: “Ăn sạch tiền của ông!”