Xử lý xong mọi chuyện, Bạch tiên sinh còn chưa kịp nghỉ ngơi, bên Trịnh Hòa đã xảy ra chuyện.
Nguyên nhân rất đơn giản, chị Phương – người đại diện dưới trướng Giám đốc Tống, tự tiện tư vấn tâm lý cho Trịnh Hòa, tư vấn không thành công, khiến cậu giận quá tới gay bar mua say, trùng hợp thế nào, quán bar đó là phòng đầu tư tài chính dưới tay Bạch tiên sinh.
Nếu không phải thư ký nhắc nhở, Bạch tiên sinh cũng quên việc này.
Người phụ trách giám thị Trịnh Hòa liệt kê ra một chuỗi những hành động trong ngày của cậu, lúc công tác làm gì, nghỉ ngơi làm gì, nói hết, Bạch Ân kiên nhẫn nghe hắn lải nhải, người nọ cảm thấy Bạch Ân rất hài lòng với thái độ làm việc của mình, liền càng tốn nước miếng cường điệu chuyện Trịnh Hòa đi gay bar, còn dự đoán một loạt những hành động ghê tởm sẽ phát sinh trong đó.
Bạch Ân cuối cũng cũng ngắt lời bài tự thuật của hắn, hỏi: “Cậu đi vào nhìn chưa?”
Vẻ mặt người đó cứng đờ, lắc đầu: “Đó là quán bar của ngài, ngài đương nhiên biết thiết bị giữ bí mật ở đó hoàn mỹ đến mức nào…..”
“Tôi không muốn nghe cậu ca ngợi, tôi chỉ muốn hỏi một câu: Cậu, có tận mắt thấy không?”
“Không, tôi không.”
“Ừm, ” Bạch Ân nói: “Tôi biết rồi, đi ra ngoài đi, về sau, công tác của cậu sẽ do Kiệt Tử đảm nhiệm.”
Kiệt Tử giật mình: “Ý ngài là…..việc giám thị Trịnh Hòa?”
Bạch Ân gật đầu: “Phải, những người khác tôi không yên tâm được.”
Kiệt Tử dằn xuống hoài nghi trong lòng, rời khỏi tầng cao nhất của BEACHER.
Đợi mọi người đi rồi, Bạch Ân mới mở máy tính, tìm hiểu xem gay bar là cái chỗ nào, sao Trịnh Hòa lại không được vào chứ?
Ở một mặt nào đó, Bạch tiên sinh trong sáng đến ngạc nhiên.
Xử lý xong mọi chuyện, Bạch tiên sinh còn chưa kịp nghỉ ngơi, bên Trịnh Hòa đã xảy ra chuyện.
Nguyên nhân rất đơn giản, chị Phương – người đại diện dưới trướng Giám đốc Tống, tự tiện tư vấn tâm lý cho Trịnh Hòa, tư vấn không thành công, khiến cậu giận quá tới gay bar mua say, trùng hợp thế nào, quán bar đó là phòng đầu tư tài chính dưới tay Bạch tiên sinh.
Nếu không phải thư ký nhắc nhở, Bạch tiên sinh cũng quên việc này.
Người phụ trách giám thị Trịnh Hòa liệt kê ra một chuỗi những hành động trong ngày của cậu, lúc công tác làm gì, nghỉ ngơi làm gì, nói hết, Bạch Ân kiên nhẫn nghe hắn lải nhải, người nọ cảm thấy Bạch Ân rất hài lòng với thái độ làm việc của mình, liền càng tốn nước miếng cường điệu chuyện Trịnh Hòa đi gay bar, còn dự đoán một loạt những hành động ghê tởm sẽ phát sinh trong đó.
Bạch Ân cuối cũng cũng ngắt lời bài tự thuật của hắn, hỏi: “Cậu đi vào nhìn chưa?”
Vẻ mặt người đó cứng đờ, lắc đầu: “Đó là quán bar của ngài, ngài đương nhiên biết thiết bị giữ bí mật ở đó hoàn mỹ đến mức nào…..”
“Tôi không muốn nghe cậu ca ngợi, tôi chỉ muốn hỏi một câu: Cậu, có tận mắt thấy không?”
“Không, tôi không.”
“Ừm, ” Bạch Ân nói: “Tôi biết rồi, đi ra ngoài đi, về sau, công tác của cậu sẽ do Kiệt Tử đảm nhiệm.”
Kiệt Tử giật mình: “Ý ngài là…..việc giám thị Trịnh Hòa?”
Bạch Ân gật đầu: “Phải, những người khác tôi không yên tâm được.”
Kiệt Tử dằn xuống hoài nghi trong lòng, rời khỏi tầng cao nhất của BEACHER.
Đợi mọi người đi rồi, Bạch Ân mới mở máy tính, tìm hiểu xem gay bar là cái chỗ nào, sao Trịnh Hòa lại không được vào chứ?
Ở một mặt nào đó, Bạch tiên sinh trong sáng đến ngạc nhiên.