Vừa nghĩ cậu ta có lẽ sẽ thích Trịnh Hòa, Bạch Ân liền khó chịu. Dạo trước, do tinh thần bất ổn nên ông thường vì mấy chuyện nhỏ nhặt khiến cậu tổn thương. Lần nào Bạch Ân cũng hối hận, thành ra, giờ chỉ đụng một ngón tay vào cậu thôi, ông cũng phải nghĩ rồi mới làm. Vậy nên, Bạch Ân đương nhiên sẽ không cãi nhau với cậu vì một người Trịnh Hòa hiển nhiên không thích.
“Cậu tìm tôi làm gì?” Bạch Ân rót nước cho y.
Vương Kiệt hớn hở, ôm lấy chén nước duy nhất, nói: “Bạch tiên sinh, ông săn sóc thật đấy, ha ha, còn hiểu cho tôi đi đường vất vả, ha ha, tôi tới gặp ông thôi, ha ha, không có việc quan trọng gì, ha ha.”
Bạch Ân: “…”
Hình tượng của Vương Kiệt trong lòng Bạch Ân ngay lập tức từ tạm được rớt xuống vực thẳm.