Hôn lễ ở nước J không loạn như ở bên nước C. Mọi người lần lượt lễ phép tới nâng cốc chúc phúc Bạch Ân, thỉnh thoảng còn có người nói mấy câu với Trịnh Hòa, tiếc là tiếng Anh của cậu kém quá, chỉ biết ngây ngốc mỉm cười rồi gật đầu với người ta. Người ta nói gì cậu cũng cười gật đầu, thỉnh thoảng thốt ra mấy từ như ‘en, oh, great’. Thế mà có người trước lúc rời khỏi còn nói với Bạch Ân rằng ‘vị này’ (Trịnh Hòa) rất lễ phép, không biết khen thật hay khen giả, nhưng Trịnh Hòa vẫn vui vẻ lắm.
Bạch tiên sinh chuyển hết bất động sản của mình cho Bạch Nhuận Trạch. Ông với Trịnh Hòa hưởng đêm tân hôn ở khách sạn đó luôn, sáng sớm hôm sau thì bay đi hưởng tuần trăng mật.
Bạch Ân đã đồng ý với Trịnh Hòa rằng hai người sẽ đi du lịch sau khi cậu quay xong “Oan gia ngõ hẹp”, thế mà kéo dài đến giờ, đợi đến lúc kết hôn mới có thời gian rảnh đi chơi. Lúc ở sân bay, ông nắm chặt tay Trịnh Hòa, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Nghe thế, Trịnh Hòa đột nhiên ẩm IC, không thèm để ý rằng sân bay còn nhiều người khác, cũng không quan tâm tới ánh mắt họ nhìn mình, cậu ôm lấy eo Bạch Ân: “Không, em có nhiều chuyện đáng xin lỗi ông hơn.”
“Bảo bối, mỗi lần em săn sóc thế này đều khiến tôi cảm động.” Bạch Ân lẳng hành lý xuống, ôm chặt lấy Trịnh Hòa.
Một bà mẹ dắt con đi qua, đứa bé hỏi: “Ma ma, hai anh kia đang làm gì thế?”
Người mẹ bình tĩnh liếc mắt nhìn qua một cái, nói: “Ôm.”
“Sao họ lại ôm nha?”
“Ôm chứ có sao đâu, cần gì lý do.” Vẻ mặt của bà mẹ đúng kiểu ‘đừng có cái gì cũng hỏi mẹ’.
Đứa bé hiển nhiên không hiểu vẻ mặt của bà, vẫn cứ chớp chớp đôi mắt ngây thơ, hỏi: “Ma ma, mẹ lừa con, thầy giáo nói rồi, hai người kia nhất định là vợ chồng mới cưới, chẳng qua người lùn hơn cắt tóc tém mà thôi.”
Cha đứa bé cầm vé máy bay chạy tới, bà mẹ vừa lau mồ hôi trên trán hắn vừa càu nhàu: “Dạy con cái gì không biết? Không đỡ nổi nó nữa.”
Đứa bé dang hai tay ra, hô: “Thầy, ôm cái.”
Từ lúc nghe được tiếng của đứa bé, Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh đã đỏ mặt rồi tách nhau ra. Thấy đứa trẻ vẫy vẫy tay tạm biệt với mình, cậu cũng cười vẫy tay lại. Mẹ của đứa bé gật đầu mỉm cười với Trịnh Hòa đầy ngại ngùng, rồi vỗ nhẹ đầu của chồng con mình.
Bạch Ân kéo Trịnh Hòa ngồi xuống ghế, cậu tựa vào bả vai ông, nhìn bóng gia đình ba người đó rời đi, đột nhiên thấy thực thỏa mãn.
Hạnh phúc có rất nhiều loại, cũng có nhiều cách để đạt được, nhưng có một nhân tố quan trọng nhất là —
Người mình yêu ngay ở bên mình.
Hôn lễ ở nước J không loạn như ở bên nước C. Mọi người lần lượt lễ phép tới nâng cốc chúc phúc Bạch Ân, thỉnh thoảng còn có người nói mấy câu với Trịnh Hòa, tiếc là tiếng Anh của cậu kém quá, chỉ biết ngây ngốc mỉm cười rồi gật đầu với người ta. Người ta nói gì cậu cũng cười gật đầu, thỉnh thoảng thốt ra mấy từ như ‘en, oh, great’. Thế mà có người trước lúc rời khỏi còn nói với Bạch Ân rằng ‘vị này’ (Trịnh Hòa) rất lễ phép, không biết khen thật hay khen giả, nhưng Trịnh Hòa vẫn vui vẻ lắm.
Bạch tiên sinh chuyển hết bất động sản của mình cho Bạch Nhuận Trạch. Ông với Trịnh Hòa hưởng đêm tân hôn ở khách sạn đó luôn, sáng sớm hôm sau thì bay đi hưởng tuần trăng mật.
Bạch Ân đã đồng ý với Trịnh Hòa rằng hai người sẽ đi du lịch sau khi cậu quay xong “Oan gia ngõ hẹp”, thế mà kéo dài đến giờ, đợi đến lúc kết hôn mới có thời gian rảnh đi chơi. Lúc ở sân bay, ông nắm chặt tay Trịnh Hòa, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Nghe thế, Trịnh Hòa đột nhiên ẩm IC, không thèm để ý rằng sân bay còn nhiều người khác, cũng không quan tâm tới ánh mắt họ nhìn mình, cậu ôm lấy eo Bạch Ân: “Không, em có nhiều chuyện đáng xin lỗi ông hơn.”
“Bảo bối, mỗi lần em săn sóc thế này đều khiến tôi cảm động.” Bạch Ân lẳng hành lý xuống, ôm chặt lấy Trịnh Hòa.
Một bà mẹ dắt con đi qua, đứa bé hỏi: “Ma ma, hai anh kia đang làm gì thế?”
Người mẹ bình tĩnh liếc mắt nhìn qua một cái, nói: “Ôm.”
“Sao họ lại ôm nha?”
“Ôm chứ có sao đâu, cần gì lý do.” Vẻ mặt của bà mẹ đúng kiểu ‘đừng có cái gì cũng hỏi mẹ’.
Đứa bé hiển nhiên không hiểu vẻ mặt của bà, vẫn cứ chớp chớp đôi mắt ngây thơ, hỏi: “Ma ma, mẹ lừa con, thầy giáo nói rồi, hai người kia nhất định là vợ chồng mới cưới, chẳng qua người lùn hơn cắt tóc tém mà thôi.”
Cha đứa bé cầm vé máy bay chạy tới, bà mẹ vừa lau mồ hôi trên trán hắn vừa càu nhàu: “Dạy con cái gì không biết? Không đỡ nổi nó nữa.”
Đứa bé dang hai tay ra, hô: “Thầy, ôm cái.”
Từ lúc nghe được tiếng của đứa bé, Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh đã đỏ mặt rồi tách nhau ra. Thấy đứa trẻ vẫy vẫy tay tạm biệt với mình, cậu cũng cười vẫy tay lại. Mẹ của đứa bé gật đầu mỉm cười với Trịnh Hòa đầy ngại ngùng, rồi vỗ nhẹ đầu của chồng con mình.
Bạch Ân kéo Trịnh Hòa ngồi xuống ghế, cậu tựa vào bả vai ông, nhìn bóng gia đình ba người đó rời đi, đột nhiên thấy thực thỏa mãn.
Hạnh phúc có rất nhiều loại, cũng có nhiều cách để đạt được, nhưng có một nhân tố quan trọng nhất là —
Người mình yêu ngay ở bên mình.