Nước và đồ ăn của sơn trang đều được vận chuyển tới. Trịnh Hòa bảo Bạch tiên sinh lắp máy lọc nước ở cái giếng sau nhà cho đỡ phiền phức.
Bạch tiên sinh cười không nói gì, bị Trịnh Hòa nì nèo mấy lần mới bảo: “Lúc mua sơn trang này, phát hiện một cái đầu lâu trong giếng.”
“Ha ha ha, Bạch tiên sinh, nhất định là ông lừa em.” Trịnh Hòa không tin.
Bạch tiên sinh nhẹ nhàng nhếch miệng.
Trịnh Hòa cười không ra tiếng: “…Ông nói thật à?”
“Em cứ không tin đi.” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa ngơ ra. Cậu nhận thấy, từ hồi mình theo Bạch tiên sinh, cứ như một thế giới mới mở ra, đủ mọi loại chuyện với đủ thứ màu sắc cứ lao đến với cậu ầm ầm mà không thèm quan tâm Trịnh Hòa có đủ đô để nhận hết hay không.
Bạch tiên sinh tưởng Trịnh Hòa không vui (?) vì mình không lắp máy lọc cho em ấy nên nói: “Không phải tôi không muốn lắp máy lọc cho em, mà là uống nước trong giếng rất nguy hiếm. Nó là nước lặng, nếu bị người khác bỏ vi rút gây bệnh, chúng ta chắc chắn sẽ không biết, cũng không xét nghiệm ra. Mấy hôm trước tôi mới biết một loại vi rút mới, có thời gian ủ bệnh nửa năm.”
“Dừng! Ông đừng nói nữa.” Trịnh Hòa bảo, “Ông càng nói em càng sợ, từ nay về sau, chúng ta cứ uống nước được vận chuyển đến đi, thế cho an toàn.” Giờ thực ra Trịnh Hòa đã có tinh thần thép rồi. Cậu còn tưởng tượng, giờ mình đang ở trong một bộ phim Mỹ có bối cảnh siêu lớn, cậu chính là tấm chắn sát cánh bên nhân vật chính – người luôn luôn gặp nguy hiểm, giúp nhân vật chính che mưa chắn gió, thời khắc quan trọng thì lao ra đỡ đạn.
Nước và đồ ăn của sơn trang đều được vận chuyển tới. Trịnh Hòa bảo Bạch tiên sinh lắp máy lọc nước ở cái giếng sau nhà cho đỡ phiền phức.
Bạch tiên sinh cười không nói gì, bị Trịnh Hòa nì nèo mấy lần mới bảo: “Lúc mua sơn trang này, phát hiện một cái đầu lâu trong giếng.”
“Ha ha ha, Bạch tiên sinh, nhất định là ông lừa em.” Trịnh Hòa không tin.
Bạch tiên sinh nhẹ nhàng nhếch miệng.
Trịnh Hòa cười không ra tiếng: “…Ông nói thật à?”
“Em cứ không tin đi.” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa ngơ ra. Cậu nhận thấy, từ hồi mình theo Bạch tiên sinh, cứ như một thế giới mới mở ra, đủ mọi loại chuyện với đủ thứ màu sắc cứ lao đến với cậu ầm ầm mà không thèm quan tâm Trịnh Hòa có đủ đô để nhận hết hay không.
Bạch tiên sinh tưởng Trịnh Hòa không vui (?) vì mình không lắp máy lọc cho em ấy nên nói: “Không phải tôi không muốn lắp máy lọc cho em, mà là uống nước trong giếng rất nguy hiếm. Nó là nước lặng, nếu bị người khác bỏ vi rút gây bệnh, chúng ta chắc chắn sẽ không biết, cũng không xét nghiệm ra. Mấy hôm trước tôi mới biết một loại vi rút mới, có thời gian ủ bệnh nửa năm.”
“Dừng! Ông đừng nói nữa.” Trịnh Hòa bảo, “Ông càng nói em càng sợ, từ nay về sau, chúng ta cứ uống nước được vận chuyển đến đi, thế cho an toàn.” Giờ thực ra Trịnh Hòa đã có tinh thần thép rồi. Cậu còn tưởng tượng, giờ mình đang ở trong một bộ phim Mỹ có bối cảnh siêu lớn, cậu chính là tấm chắn sát cánh bên nhân vật chính – người luôn luôn gặp nguy hiểm, giúp nhân vật chính che mưa chắn gió, thời khắc quan trọng thì lao ra đỡ đạn.